Chương 17 : Lần đầu giao chiến
Mấy ngày sau, được Hải Lan cổ vũ, Khất Nhan thị đối với hai nữ nhân kia càng cứng rắn hơn. Mỗi ngày đều gọi hai nàng đến thỉnh an, hơn nữa để cho hai nàng đợi thật lâu mới gọi vào nhà bạt. Tháng sáu ở thảo nguyên, vào buổi trưa nắng rất gay gắt, làm cho hai nàng ta chịu không ít cực khổ, cũng đã đến chỗ Trại Tang khóc lóc kể lể, nhưng Khất Nhan thị đã đi trước một bước nói lên ý của nàng. Trại Tang cũng không phải là người hồ đồ, trong lòng tuy có chút thương tiếc nhưng cũng không vì vậy mà ra mặt.
"Bối lạc gia, người thấy nô tỳ như vậy mà không đau lòng sao?" Trong đó có một người đoán được tâm sự của Trại Tang, ánh mắt rơm rớm nước mắt, thấp giọng nói: "Thiếp cùng tỷ tỷ là người của bát kỳ, là người hầu của phủ bối lạc gia để đưa ra ngoài hầu hạ ngài, mọi chuyện đều tốt nhưng phúc tấn lại xem chúng nô tỳ là người ngoài, như vậy làm nô tỳ rất uất ức."
Hai người cứ thế quỳ lạy, thấp giọng nói: "Nếu bối lạc gia ghét bỏ nô tỳ, thì hãy đem nô tỳ đuổi về Kiến Châu đi?" Không đợi Trại Tang mở miệng, chợt nghe thấy tiếng tùy tùng bẩm báo: "Cáp Nhật Châu Lạp cách cách đến."
"Cho vào." Ở Mông Cổ không có nhiều nguyên tắc như Đại Minh, nên Ngô Khắc Thiện cùng Hải Lan có thể tự do đến nhà bạt của Trại Tang. Hải Lan liếc mắt thấy hai nữ nhân đến từ Kiến Châu đang khóc, đáy mắt lóe qua ý cười, quả nhiên là thế, các nàng đã bị ép uổng nhiều ngày như thế cũng nên sử dụng chút thủ đoạn chứ.
"Phụ thân." Hải Lan tươi cười tiến đến kéo tay Trại Tang, mở miệng nói: "Nữ nhi đang làm trì hoãn người xử lý chính sự của bộ lạc sao? Chỉ tại vì ca ca muốn nói chuyện với người về binh sĩ của Khoa Nhĩ Thấm..." Giống như vô ý nói sau đó im lặng, hối hận nhìn hai nữ nhân kia liếc mắt, không nói gì nữa.
Trại Tang sửng sốt, nơi này của hắn là kim đỉnh đại trướng, nhưng sao có thể cho nữ nhân không liên quan tiến vào, nghe kể ra cũng rất ủy khuất, còn muốn quay về Kiến Châu? Mặt âm trầm lạnh giọng quát: "Nếu các ngươi là người của Hoàng Thái Cực bối lạc ban đến đây thì trả lại còn thể thống gì nữa?"
"Các nàng muốn về Kiến Châu sao?" Hải Lan khẩn trương hỏi, kéo tay Trại Tang, thanh thúy nói: "Sao có thể được, nếu các ngươi trở về thì chẳng phải đang xem thường tứ bối lạc, cũng là dượng ta? Các ngươi đã quen ở Khoa Nhĩ Thấm, lại làm cho phụ mẫu ta vui, bọn họ vẫn giữ các ngươi hầu hạ bên người. Mẫu thân vừa sai người chuẩn bị quần áo cùng cơm ăn chu toàn, các ngươi cũng không nên phụ lòng tốt của người. Tuy rằng mẫu thân đối xử với các ngươi nghiêm khắc nhưng là muốn tốt cho các ngươi, muốn các ngươi tuân theo quy củ."
"Các ngươi đi xuống hầu hạ phúc tấn đi." Trại Tang lạnh lùng mở miệng, hắn đương nhiên nhìn ra khi Hải Lan nói về thiết kỵ thì hai người kia lại để ý. Bây giờ đối với hai nàng ta không còn thích như trước nữa, lại nghe nói Khất Nhan đã chuẩn bị quần áo, ăn uống cho các nàng rất tốt nên hắn cảm thấy áy náy.
"Bối lạc gia." Nghe giọng nói hờn dỗi, Hải Lan cụp mi, khóe môi cong lên ý cười, hai người các ngươi không phục thì khiến cho Trại Tang hoài nghi, có thể Hoàng Thái Cực đưa đến nữ nhân đã được huấn luyện và dạy dỗ. Người bên cạnh nói xen vào: "Bối lạc gia, nô tỳ cùng muội muội lui trước, người..." Khẽ liếm môi, nhìn Tắc Tang mang theo tình ý, nhưng lại thấy hắn không để ý lập tức cụp mắt kéo người bên cạnh rời đi.
Hải Lan vẫn chú ý nhất cử nhất động của các nàng, âm thầm buồn cười. Nữ nhân chưa vào Trung Nguyên, chỉ ở bát kỳ cũng có thủ đoạn này hay tại Hoàng Thái Cực dạy dỗ quá tốt, hay tranh thủ tình cảm là thiên tính của nữ nhân? Phải chăng nữ nhân như vậy rất nhiều ở Kiến Châu? Vậy đến đó đúng là chui vào đầm rồng hang hổ.
"Muội muội, sao muội lại đứng ngây ngốc thế?" Ngô Khắc Thiện hỏi, hắn bị Hải Lan kéo đến đây, làm cho nam tử Mông Cổ như hắn chẳng hiểu gì, vừa rồi không nghĩ đến giống như muội muội có kế sách gì, nhưng lại nhìn không ra.
"Không có gì." Hải Lan hoàn hồn, thoáng nhìn qua Ngô Khắc Thiện, cười yếu ớt nói: "Không phải ca muốn cùng phụ thân bàn chuyện sao? Muội đi lấy sữa cho hai người."
Ngô Khắc Thiện giật mình, bình thường ngoài việc huấn luyện binh sĩ thì bị Hải Lan kéo đi nghe Ngô Danh giảng bài. Có khi nghe Hải Lan cũng sẽ âm thầm chỉ điểm, nên ý nghĩ của hắn cũng xem như nhanh nhạy, tự nhiên sẽ hiểu được tâm ý của muội muội mình. Kiêu ngạo nói với Trại Tang về chuyện binh sĩ, Trại Tang chăm chú lắng nghe thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Hải Lan đổ sữa vào trong chén, đưa đến trước mặt bọn họ. Bọn họ rất tập trung thảo luận, Hải Lan không chen vào nói, tập trung ngồi một bên chống cằm lắng nghe. Qua một hồi lâu, Trại Tang cùng Ngô Khắc Thiện rất kích động, thậm chí còn tranh luận gay gắt, chuyện này thật sự làm Hải Lan cảm thấy nhàm chán, cũng không phải là lúc nàng có thể xen mồm vào, lặng lẽ đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có tộc nhân đang làm việc, những đứa trẻ nhỏ tuổi cũng phụ cha mẹ chúng, vui đùa ầm ĩ một chỗ, không có ngoại lệ, trên mặt mỗi người đều cười thỏa mãn.
Bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm chiếm một vùng đồng cỏ màu mỡ của thảo nguyên Mông Cổ, năm nay lại mưa thuận gió hoà, trâu, cừu, ngựa tăng lên rất nhanh, nói theo cách của dân du mục thì đây là mùa thu hoạch của năm. Huống chi thực lực của bộ tộc dần lớn mạnh, làm cho thanh niên ở Khoa Nhĩ Thấm dâng lên phần tự hào, bọn họ cũng là binh sĩ bảo vệ bộ tộc
Cuối cùng Ngô Khắc Thiện kiên quyết nói: "Phụ thân, thiết kỵ này là hy vọng của chúng ta. Ngô Danh từng nói chỉ có tự mình làm mới có thể lớn mạnh, mới không chịu nhục nhã, chẳng lẽ qua muốn bảo toàn thảo nguyên mà gả Cáp Nhật Châu Lạp cho một người bạo lực? Con sẽ không để Cáp Nhật Châu Lạp chịu ủy khuất"
Mới đầu Hải Lan có vài phần kinh ngạc, ngây ngốc một hồi, sao lại nói đến chuyện này? Đi đến bên cạnh, đem chén sữa đặt trong tay Trại Tang: "Phụ thân, người hãy hãy bớt giận, ca ca cũng vì bộ tộc mới như thế."
Trại Tang uống một hơi, than thở nói: "Ta không thích bọn họ huấn luận, nhưng gần đây Khoa Nhĩ Thấm đã mạnh hơn nhiều, hay là chúng ta thu lại, chẳng lẽ còn muốn mạnh hơn Lâm Đan Hãn sao?"
"Phụ thân..." Thấy Ngô Khắc Thiện có vẻ không phục, Hải Lan túm tay áo hắn, mở miệng nói: "Phụ thân, ca ca đã suy nghĩ không cẩn thận." Đưa tay cầm lấy miếng điểm tâm nhét vào miệng Ngô Khắc Thiện đang muốn biện giải.
"Phụ thân, người ngàn vạn lần không thể để hai nô tỳ kia quay về Kiến Châu." Hải Lan dựa sát vào người Tắc Tang, thấp giọng nói: "Con nghe nói ngoại trừ hầu hạ mẫu thân, các nàng thường xuyên đi dạo trong bộ lạc... Phụ thân, nếu các nàng muốn mang lại niềm vui cho người thì sẽ tinh ranh hơn. Vậy thì cho các nàng ở lại lều trại đi, tính mẫu thân khoan dung sẽ không bạc đãi các nàng."
Tắc Tang hít một hơi, gật đầu nói: "Vậy để con lo liệu, mục đích là các nàng đến hầu hạ mẫu thân con nên không thể đi lung tung."
"Con sẽ cùng mẫu thân nói chuyện, gần đây mẫu thân nhìn rất trẻ trung, chắc chắn người cũng nhìn ra."
Trại Tang nghe Hải Lan nói như thế liền nhớ đến Khất Nhan thị, gật đầu nói: "Quả thật như thế." Hải Lan thấy đạt được mục đích, còn nói Khất Nhan dạy dỗ tỳ nữ không dễ, rồi kéo Ngô Khắc Thiện rời đi.
" Muội muội, muội có ý gì?" Ngô Khắc Thiện thấy vẻ mặt đắc ý của Hải Lan nên mở miệng hỏi, Hải Lan chống cằm, trong ánh mắt lộ ra ý cười: "Ca ca, ca sẽ hiểu thôi, Hoàng Thái Cực, lần này ta thắng." Lập tức cười to chạy đi, Ngô Khắc Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, giận dữ nói: "Cáp Nhật Châu Lạp, dượng còn chưa chính thức ra chiêu, sao muội thắng được?"
______________________________
Chí Tôn Yên Yên tag
bupbecaumua