Hoàn thành Ngôn tình và Định mệnh - Hoàn thành - Mờ Nhạt

Phương Quý

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/5/14
Bài viết
174
Gạo
0,0
Nàng viết càng ngày càng hay đó, nhưng vẫn còn một số lỗi nhỏ nhá.*cười*
Cảm xúc hỗn loạn đã khiến tôi
không còn thể tin vào những gì mắt thấy tai nghe. => Ngay chỗ "không còn thể" ta vẫn thấy nó thiếu thiếu gì đó, phải không nàng?
Tôi ước anh dùng đầu óc thông minh và sự từng trải của mình như anh hay làm để nhìn ra những xáo trộn
không có từ giải thích trong tôi lúc này. => Câu này ta cũng chưa hiểu lắm. :-/
"Mẹ, sao mắt mẹ sưng vậy? Mẹ vừa khóc à? Ai
bặt nạt mẹ?" => Bắt
tôi hôm đó đi làm nửa buổi sáng cũng chạy về bệnh
viên xem kết quả luôn. => Viện
tôi
dán mặt theo từ khi cánh cửa đó tạo với tường một khe hở nhỏ = > ý nàng là "dán mắt" hay "dán mặt"?
Ta chỉ góp ý nhiều đó thôi, chờ chương tiếp của nàng nhá. :-*
:-o Thật là, mình còn phải theo học bạn dài dài.
 

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
Nàng viết càng ngày càng hay đó, nhưng vẫn còn một số lỗi nhỏ nhá.*cười*
Cảm xúc hỗn loạn đã khiến tôi
không còn thể tin vào những gì mắt thấy tai nghe. => Ngay chỗ "không còn thể" ta vẫn thấy nó thiếu thiếu gì đó, phải không nàng?
Tôi ước anh dùng đầu óc thông minh và sự từng trải của mình như anh hay làm để nhìn ra những xáo trộn
không có từ giải thích trong tôi lúc này. => Câu này ta cũng chưa hiểu lắm. :-/
"Mẹ, sao mắt mẹ sưng vậy? Mẹ vừa khóc à? Ai
bặt nạt mẹ?" => Bắt
tôi hôm đó đi làm nửa buổi sáng cũng chạy về bệnh
viên xem kết quả luôn. => Viện
tôi
dán mặt theo từ khi cánh cửa đó tạo với tường một khe hở nhỏ = > ý nàng là "dán mắt" hay "dán mặt"?
Ta chỉ góp ý nhiều đó thôi, chờ chương tiếp của nàng nhá. :-*

Ta chỉ bị sai chính tả thôi, chứ còn những cái khác, ta viết đều có dụng ý hết. Hoặc có thể cách nói chuyện giữa hai vùng khác nhau nên mới không hiểu một số chỗ đó. ^^. Chỗ "không có từ giải thích trong tôi lúc này" ý nói rằng sự xáo trộn ở trong lòng cô ấy không có một từ nào đủ khả năng diễn tả được. ^^.

Cám ơn nàng rất nhiều vì những đóng góp về chính tả nhé, ta hay sai lắm. Nhưng cũng muốn hơn nếu nàng nhận xét xem mạch truyện của ta đã ổn chưa? Diễn biến tâm lý nhân vật có bị sạn giống sạn chính tả không? ^^.
 

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Ta chỉ bị sai chính tả thôi, chứ còn những cái khác, ta viết đều có dụng ý hết. Hoặc có thể cách nói chuyện giữa hai vùng khác nhau nên mới không hiểu một số chỗ đó. ^^. Chỗ "không có từ giải thích trong tôi lúc này" ý nói rằng sự xáo trộn ở trong lòng cô ấy không có một từ nào đủ khả năng diễn tả được. ^^.

Cám ơn nàng rất nhiều vì những đóng góp về chính tả nhé, ta hay sai lắm. Nhưng cũng muốn hơn nếu nàng nhận xét xem mạch truyện của ta đã ổn chưa? Diễn biến tâm lý nhân vật có bị sạn giống sạn chính tả không? ^^.
Về việc mạch truyện của nàng thì ta thấy không có gì phải đáng lo, phải nói cốt truyện của nàng ổn, mạch truyện cũng khá tốt. Còn diễn biến tâm lý nhân vật thì ta không thấy có gì đáng ngại cả. Nói chung là mọi thứ đều ổn ngoài trừ lỗi chính tả nàng hay mắc phải he he. :D Mà nàng cũng đừng buồn, chính là thì ai cũng sai chứ không riêng gì nàng đâu, thỉnh thoảng ta cũng hay sai nè. *cười* :))
 

suỵt xuỵt

Gà con
Tham gia
1/6/14
Bài viết
1
Gạo
0,0
thấy cái tựa là lạ nên mới bay vào đọc,thật sự là khúc đầu truyện làm mình hơi ức chế...nhưng phải nói nhờ lời văn nhè nhẹ cuốn hút mình đọc một vèo hết cả 10 chương. Ở truyện này mình rất thích cách bạn viết về tình cảm gia đình, tình cảm của người mẹ dành cho con rất cảm động.
 

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
thấy cái tựa là lạ nên mới bay vào đọc,thật sự là khúc đầu truyện làm mình hơi ức chế...nhưng phải nói nhờ lời văn nhè nhẹ cuốn hút mình đọc một vèo hết cả 10 chương. Ở truyện này mình rất thích cách bạn viết về tình cảm gia đình, tình cảm của người mẹ dành cho con rất cảm động.
Cám ơn bạn nhiều lắm! Mong bạn tiếp tục ủng hộ mình nhé. ^ ^
 

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
CHƯƠNG 11: TÌNH CỜ

Những tiếng nấc nhỏ như chiếc kìm nhổ từng cái đinh án ngữ trong tim tôi, cái nhìn vội vã như sợ đánh rơi khoảnh khắc là gạn vớt những mảng đục trong lòng tôi lúc này.
“Thiên Thủy!”

“Mẹ ơi!”

Trong giây phút này, những từ ngữ hoa mỹ nhất đẹp đẽ nhất cũng hoàn toàn không thể miêu tả được tâm trạng của tôi. Tất cả mọi thứ như vỡ tung. Mọi nỗi nhớ, khát khao, xúc cảm đều như được thoát khỏi cái kén chật chội. Tôi lao đến bám lấy thanh sắt cửa, còn mẹ thì đã không thể đứng vững mà bổ nhào về phía tôi.

Tay mở cửa của bà run run, dù trong bóng tối, tôi vẫn có thể nhìn rõ được nước mắt rơi không ngừng trên mu bàn tay nhăn nheo ấy. Tôi trấn an bà bằng giọng nói nghẹn ngào của chính mình:

“Không phải vội vàng đâu mẹ, con vẫn ở đây mà.”

“Mẹ biết rồi, mẹ biết rồi.” – bà quệt đi hàng nước mắt trên gò má – “Mẹ không vội, mẹ chỉ vui mừng quá thôi!”

Sự ngăn cách hoàn toàn bị phá bỏ khi cánh cổng sắt ấy mở ra, tôi không phải dùng suy nghĩ nữa mà ngay lập tức nhào vào lòng bà. Hai mẹ con tôi ôm nhau mà khóc nấc, bản thân tôi cũng cảm thấy khi ở trong lòng mẹ như thế này, chút ít gánh nặng trên vai nhẹ bớt.

Mẹ vuốt hai má tôi, ánh mắt của mẹ vẫn vậy, vẫn nhìn tôi âu yếm không suy chuyển. Chỉ là đôi mắt ấy đã phần nào chứng minh năm tháng là kẻ thù lớn nhất của đời người, mẹ… đã già đi nhiều quá! Tôi buông mình ra khỏi bà, ngồi xuống đối diện Trọng Nghĩa vẫn ngạc nhiên không hiểu chuyện gì trước mắt, tôi hắng giọng để không bị lệch lạc khi nói với con:

“Nghĩa à, đây là mẹ của mẹ, là bà ngoại của con. Con còn nhớ mẹ có kể về ông bà cho con nghe trước đó không?”

Mắt con khẽ liếc ra phía sau nơi mẹ tôi đang đứng, Trọng Nghĩa nói nhỏ như ngại ngùng:

“Có nhớ ạ!”

Tôi vui khi thấy con như vậy, vui vì con vẫn còn nhớ những gì tôi kể trước đó. Kéo tay con gần hơn đến trước mặt mẹ tôi có chút ấp úng:

“Mẹ… đây là Trọng Nghĩa… cháu được bốn tuổi rồi!”

Trong khi Nghĩa vẫn còn ngây ngô trước những sự việc hoàn toàn xa lạ với con và tôi vẫn còn vương vấn ngượng ngùng của bản thân, thì mẹ đã ôm lấy con tôi vào trong lòng. Tôi nhìn thấy người bà run lên khi quỳ xuống ôm lấy Nghĩa, những tiếng nấc nhỏ như chiếc kìm nhổ từng cái đinh án ngữ trong tim tôi, cái nhìn vội vã như sợ đánh rơi khoảnh khắc là gạn vớt những mảng đục trong lòng tôi lúc này.

Đêm hôm đó, không khí thanh đạm đến kì lạ.

Cho Trọng Nghĩa ngủ, tôi với mẹ mới có thời gian nói chuyện với nhau. Vẫn như ngày nào, trước mặt tôi là một đĩa trái cây và cốc nước lọc. Mẹ nói hôm nay bố đi công tác, phải ngày mốt mới về, tôi về lần này ông ấy không được gặp quả thật tiếc.

Tôi nghe mẹ nói, miệng cười nhưng lòng lại không thể cười được hơn. Tôi tin rằng mẹ sẽ không bao giờ quay đi với tôi, nhưng bố… một người luôn coi trọng hình ảnh gia đình mẫu mực, sẽ như thế nào khi nhìn thấy tôi? Ông ấy có vui không hay chỉ lãnh đạm bước qua tôi?

“Mẹ, bệnh của mẹ sao rồi?” - tôi cố lái sang một chủ đề khác.

“Vẫn tốt, bác sĩ Thành nhiệt tình giúp đỡ nên bệnh cũng đỡ đi nhiều.” – mẹ nắm lấy tay tôi, bà nhìn vào đó thật lâu, đến lúc đưa mắt lên nhìn tôi thì đã trực đầy nước mắt – “Con vất vả lắm phải không Thủy? Sao con không về đây, mẹ sẽ giúp con nói với bố, sao con lại dại dột thế hả Thủy?”

Cúi gằm mặt vì xấu hổ, lúc tôi rời khỏi, đầu chỉ nghĩ rằng trốn chạy là cách giải quyết êm thấm nhất. Lúc tôi nuôi nấng Trọng Nghĩa, đầu cũng chỉ nghĩ rằng, cố gắng thật nhiều thì ắt sẽ qua mọi khó khăn. Nhưng giờ đây mới hiểu, càng cố càng mệt, càng tự mù lòa suy nghĩ bản thân thì sự thật càng tường rõ. Bản thân tôi hoàn toàn không thể làm tròn mọi trọng trách hoàn hảo như mẹ đã từng làm với tôi.

Tôi siết thật chặt lấy bàn tay nhăn nheo của mẹ, gục lên đó mà khóc. Ngoài biện minh hay kể khổ, tôi tất cả chỉ muốn được khóc thoải mái như thế này một lần.

Đêm đó, mẹ con tôi nói chuyện đến ba giờ sáng. Tôi kể cho bà nghe từ lúc mọi chuyện xảy ra đến những ngày tháng sau này, và đặc biệt nói đến bệnh của Nghĩa. Mẹ chỉ nghe không hỏi lại cũng không tỏ ra ngạc nhiên, kể cả là lúc tôi xin lỗi và xin tha thứ, bà cũng nhanh chóng gật đầu như thể đã biết chắc chắn sẽ có ngày như thế này. Mẹ nhất nhất nhìn tôi hiền từ đến phút chót!

Bà an ủi tôi rằng, ngày bé tôi cũng hay bị trẻ con hàng xóm bắt nạt, nhiều đến nỗi tính cách trong mấy tháng liền lầm lì khó chịu. Việc trẻ con bị tổn thương cảm xúc dẫn đến trạng thái tạm thời rối loạn không phải ít, hơn cả Trọng Nghĩa còn là đứa nhỏ thiếu thốn tình cảm, nên có lẽ chỉ có thể chờ đợi.

Nghe mẹ nói, lòng tôi nhẹ đi được hẳn một bên gánh, chỉ là, nửa còn lại… chuyện về anh tôi hoàn toàn không nhắc đến. Tôi không đủ dũng cảm để động chạm đến tên của anh cũng như đảo ngược quá khứ để nhớ đến anh nữa! Tôi đã sớm coi đó là giấc mơ rồi.

Trước khi vào phòng, mẹ có nói với tôi:

“Con còn nhớ bác Hải không? Bạn thân của bố đó. Hôm nay mẹ mới nhận tin vợ bác ấy bị tai biến phải vào viện, mai hai mẹ con ta qua đó thăm bác ấy được không?”

“Được mẹ ạ! Vậy để mai con đưa Nghĩa qua bên chị Duyên rồi mẹ con ta đi, được không ạ ?’

Mẹ hiền từ gật đầu rồi vào phòng mình. Nhìn bóng lưng mẹ khuất dần, đôi môi tôi không cần lý do liền tự vẽ lên một nụ cười. Với tay tắt đèn hành lang trước cửa phòng mình, tôi thật sự đã về nhà rồi.

./​

Bác Hải là bạn đại học của bố tôi, tôi có nghe kể rằng, khi doanh nghiệp nhà tôi gặp vấn đề về tài chính, bác ấy đã không ngần ngại cho bố tôi mượn một khoản tiền rất lớn. Cũng nhờ bác ấy, nên công ty xây dựng của bố mới có thể phát triển đến ngày hôm nay. Tuy nhiên, câu chuyện của bác ấy đọng lại trong kí ức của tôi chỉ là những vấn đề về kinh doanh như vậy…

“Đây rồi.” – mẹ ngó lên biển phòng rồi đẩy cửa vào.

Tôi đi sau cầm theo một giỏ hoa quả và bó hoa lớn.

Mẹ tôi chào hỏi trước, còn tôi vẫn còn e dè nấp sau lưng bà. Không hiểu sao nhưng tôi có cảm giác bác này sẽ biết toàn bộ chuyện của tôi, bởi vậy, xấu hổ là điều không thể tránh khỏi.

“Ôi, ai đây? Có phải Thiên Thủy đấy không? Lâu không gặp mà đã xinh đẹp thế này rồi sao?”

Nhìn ông bác vồn vã đến ngắm nghía tôi từ đầu chí cuối, dường như tôi đã nhầm ở đâu đó thì phải. Sự xấu hổ cũng đột nhiên tan biến, tôi cười thật tươi để che đi suy nghĩ thái quá của bản thân - "Cháu chào bác!"

Ngồi trên ghế nghỉ của căn phòng rộng rãi dành cho hai bệnh nhân, tôi nghe bác Hải kể lại bệnh tình của vợ mình cho mẹ tôi nghe. Nếu là mấy năm trước đi theo mẹ thăm bệnh, tôi sẽ đút tai nghe điện thoại và tìm một góc cho đến khi mẹ gọi về, hoặc lấy cớ đi vệ sinh để chuồn ra ngoài chơi. Nhưng lúc này, tôi… lắng nghe không xót một chữ. Nhìn người đàn ông ấy vừa kể về vợ mình với giọng nói nghẹn ngào, trong lòng tôi cũng thấy có gì đó nhoi nhói. Bệnh tật đến với con người chẳng kể ngày tháng, cũng chắc chắn chẳng bao giờ cho một cái hẹn cụ thể. Thích là đến rồi nhanh chóng cuốn theo cả một mạng người dày công trưởng thành, dày công phấn đâu. Có thể ngày mai sẽ mắc bệnh, cũng có thể đến về già nhắm mắt với căn bệnh tuổi cao, nhưng bất kể lúc nào cũng có thể nằm ở đây, nơi bao bọc bởi màu trắng này.

Tôi nghe rất kĩ câu nói của bác ấy : Sống nên biết hưởng thụ, cũng nên biết đón nhận, đừng để đến lúc không thể làm được gì mới hối hận sao hôm qua mình không trân trọng bản thân mình hơn, sao ngày trước mình không chăm sóc cho bản thân mình nhiều hơn.

Tôi ngây ngốc bị cuốn theo từng câu từng chữ của câu chuyện đó đến nỗi, có người ngồi xuống cạnh mình mà tôi không biết cho đến khi bên cạnh mở lời trước.

“Trọng Nghĩa thế nào?”

Kéo lê đôi mắt của mình sang bên cạnh, tôi chết lặng trước khuôn mặt được nhìn từ góc nghiêng của anh. Tôi có nghe thấy người lớn giới thiệu gì đó, cũng nhìn thấy anh cười nhàn nhạt lấy lệ, tuy nhiên những chi tiết đó không thể quan trọng bằng, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

“Không khỏe sao?”

Tôi ấp úng ậm ừ mất một lúc trước cái nhíu mày chặt của anh, nhưng lại bị vướng ở cổ họng nên ho khan không đúng lúc ập đến làm tôi được một phen bẽ mặt. Mẹ với bác Hải vội lấy nước rồi vỗ lưng thùm thụp giúp tôi xuôi. Người lớn cứ tìm lý do ở đâu đó, còn thật sự trước mắt chính là con người đang ngồi cạnh kia mới là nguyên nhân của vụ ho dài này thì chẳng ai đả động đến.

Tôi xin phép ra ngoài khi ho mãi không hết. Chạy vội! Không hiểu sao tình huống trớ trêu lại vồ vào tôi như thế.

Đứng một lúc thì hết ho, tôi cố hít lấy không khí nhuộm mùi sát trùng này để tìm tinh thần đối diện với anh. Nhưng kết quả… vẫn là tôi đứng đực ở trước cửa phòng, một chút dũng cảm để mở cửa cũng không có. Giờ đột nhiên tôi mà trốn đi chắc chắn mẹ sẽ rất lo, nhưng lại không dám tiến vào lần nữa. Tôi đã tự cho quãng thời gian có anh xuất hiện trong cuộc đời, những quãng thời gian được đối xử như người đặc biệt, quãng thời gian… thật đẹp khi có anh ở bên, hoàn toàn là một giấc mộng đẹp. Hơn cả, tôi chưa chuẩn bị để gặp anh…

“Ôi!”

Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang vì cả cái mặt phẳng trơn tru đối diện đập thẳng vào trán. Tôi ôm lấy trán mà nhăn mặt nhìn lên người đẩy cửa, cùng lúc cũng nhận được chút gì đó vội vàng trong đôi mắt lạnh băng độc quyền của anh.

“Không sao chứ? Sao lại đứng ở đây?”

Anh tiến sát lại phía tôi, không chút kiêng nể vén tóc mái nhìn xem trán của tôi như thế nào. Anh lúc đó hoàn toàn không coi tôi là người lạ như cách tôi nhìn nhận anh.

Sự cọ xát của hơi thở làm không khí giữa tôi và anh hình như càng lúc càng tăng nhiệt độ. Nó nóng đến nỗi, hít thở của tôi càng về sau càng khó khăn. Đôi mắt anh nhìn từ trán tôi rồi trượt xuống nhìn thẳng vào tôi không do dự. Đôi mắt ấy như muốn moi móc chút gì thông tin từ tôi, rất sâu, rất ma mị nhưng đầy thâm tình. Đây là lần đầu tiên tôi bị anh áp bức bằng mắt chặt chẽ đến nỗi không còn đường thoát thế này.

Chút lí trí cuối cùng cũng giúp tôi thức tỉnh, đẩy anh ra, tôi không đủ can đảm nhìn vào mắt anh mà nói – “Tôi không sao!”

Anh không phản ứng gì sau đó, tất cả là im lặng. Chút sau, giọng nói trầm ấm tựa như tiếng cello đó mới cất lên – “Tôi đi mua nước. Vào trong đợi, chút tôi đưa đi ăn.”

“Hả?” – tôi giật mình quay về phía anh – “Đi gì cơ?”

“Tôi nói với mẹ em rồi!”

Nói rồi, anh cứ thế rời đi mà không cho tôi thêm một lời giải thích nào hơn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Nè, bộ anh Nghĩa là con của bác Hải hả nàng? Anh xuất hiện trong trường hợp này đúng là bất ngờ thiệt. :) Mà không biết khi đưa Thủy đi ăn, anh Nghĩa có nói chuyện gì về tình cảm không ta. *mơ mộng*
Chap này khá dài và hay, ta chờ chap mới đấy. :-*
 

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
CHƯƠNG 12: HẮN TA

Vì không hiểu sâu xa được mọi chuyện nên tôi đã trao anh ánh nhìn căm phẫn nhất mà tôi có thể thể hiện.

Trước mặt tôi hiện giờ là hình ảnh người đàn ông anh tuấn, mỹ quan đều đặn, cử chỉ điềm đạm gắp từng chút thức ăn một bỏ vào bát. Nhớ đến lúc ở bệnh viện, người lớn biết anh muốn đưa tôi đi ăn thì liền vui vẻ vun vén. Không những thế, mẹ trước khi về còn nháy mắt ám hiệu khiến tôi phải cau mày vì không vừa lòng. Mẹ rõ ràng biết Trọng Nghĩa vẫn còn ở nhà chị Duyên, vậy mà lại đẩy tôi đi như thế, thằng bé thấy không có tôi ở đó lại hoảng hốt thì phải làm sao. Nhưng sau đó, mẹ đã nói câu này làm tôi cũng xuôi bớt đi vài phần: “Hãy để mẹ một mình với cháu trai được không? Mẹ muốn hiểu Trọng Nghĩa hơn!”

Mẹ đã nói như vậy tôi đành ậm ừ đồng ý rồi giờ kết quả là đang ở đây đây.

Anh đưa tôi đến một nhà hàng không quá sang trọng, nhưng thiết kế tinh tế và có không gian. Dường như anh đã đặt trước nên đến một cái liền nhanh chóng dẫn tôi tới bàn cạnh cửa sổ. Đưa cho tôi quyển menu dài dằng dặc bao nhiêu là món mà mắt tôi hoa cả lên. Công nhận trước đây tôi có hay cùng ba mẹ, hoặc vài lần cùng bạn bè đến nhà hàng ăn uống, nhưng khoảng thời gian nuôi con một mình đã đốt cháy những quãng kí ức đó, giờ cầm trong tay quyển menu này đối với tôi không khác gì đứa trẻ vỡ lòng đánh vần chữ. Tôi nhìn anh thể hiện sự ngại ngùng của mình rồi khẽ đẩy quyển menu ra phía anh, tôi chỉ có thể nói với anh rằng: “Anh chọn đi, tôi sẽ theo!”

Không hỏi nhiều, cũng chẳng mất công chờ tôi giải thích, tuy nhìn thấy mày anh nhíu lại khi quyển menu chạm vào mu bàn tay, nhưng ngay sau đó anh liền chưng ra bộ mặt xã giao với người phục vụ, một lần gọi năm bảy món.

“Anh có chắc sẽ ăn hết không? Hai, ba món thôi là được rồi.” – tôi thấy anh gọi nhiều như vậy, lỡ không hết dư thừa sẽ rất phí phạm.

“Em định tính cho tôi thành kẻ keo kiệt, đi ăn với phụ nữ gọi độc có hai, ba món sao?”

Vẫn biết tính cách anh bá đạo là thế, nhưng không nghĩ lại phát tác ngay lúc này, tôi đành ngậm ngùi nhìn thức ăn đưa lên chật kín cả bàn. Và giờ đây là ngồi nhìn anh ăn ngon lành như thể cả buổi chỉ uống nước cầm hơi vậy.

Không biết làm sao, cũng chẳng thể thất lễ mà đứng dậy bỏ về ngay lúc này, tôi đành miễn cường cầm đũa lên ăn. Gắp đại một gắp rau muống xào, tôi bỏ vào miệng ăn lấy được.

“Em chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Câu hỏi gì cơ ?” – tôi nhìn anh vẫn chăm chăm gắp đồ ăn đối diện mà hỏi.

“Trọng Nghĩa…”- anh thở dài một cái rồi bỏ đũa xuống cạnh bát, hai tay đan vào nhau, ánh mắt không kiêng nể nhìn tôi như muốn nuốt chửng – “… Có khỏe không?”

Nghe ba chữ “có khỏe không” được anh gằn rõ ràng mạch lạc, trong tôi đột nhiên có chút khẩn trương. Đúng là lúc ở bệnh viện anh có hỏi tôi về con, nhưng tôi nghĩ rằng đã không thể tiếp tục thì những thông tin về thằng bé, anh biết chỉ là dư thừa. Tôi quay mặt đi chỗ khác tránh né ánh nhìn xoáy sâu của anh, trả lời y chang những gì trong đầu tôi đang nghĩ đến.

“Anh biết để làm gì? Dù gì thằng bé cũng không phải máu mủ của anh!”

“Tôi cho em suy nghĩ kĩ lại rồi trả lời.”

Tôi ở một bên có thể nghe thấy nhịp thở đã dần bất ổn của anh, cảm giác như vì giận quá nhưng phải kìm nén nên thành ra như vậy. Tôi vẫn không hiểu, nếu đúng là anh giận thì vì lý do gì chứ? Trước sau, sự thật rằng những gì có được hoàn toàn giả dối thì biết sớm hay muộn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhìn ở khía cạnh nào, anh đều không phải cha của Trọng Nghĩa, hơn thế cả, con người anh mập mờ không rõ ràng, tôi bản thân không thể tin tưởng, cũng không thể nói thêm bất cứ thứ gì với anh.

Tôi quay lại đối diện với lòng mắt thâm sâu của anh mà đáp lại rằng – “Chẳng có gì phải suy nghĩ kĩ. Anh trước sau đều không liên quan đến mẹ con tôi. Anh có ý tiếp cận mẹ con tôi, tôi còn chưa nói đến. Dù rằng không hiểu sao anh lại là con bạn thân của bố tôi, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh anh có quan hệ với tôi được. Nên…” – tôi hít lấy một hơi, đôi mắt cũng cố thoát ra sự chắc chắn để anh có thể thấy rõ – “Xin anh... hãy buông tha cho mẹ con tôi!”

Tôi không đợi chờ anh phản ứng mà liền đứng dậy quay người muốn rời đi. Không nói dối rằng, tôi rất đau lòng khi phải làm tổn thương anh, cũng cảm thấy rất có lỗi khi phải nói ra những lời đó, nhưng sự thật đúng là như vậy, nếu không một lần dứt khoát e rằng sẽ còn phải tiếp tục trạng thái mơ hồ này rất dài sau nữa.

“Dừng lại!”

Anh nói nhưng tôi vẫn bước đi.

“Tôi nói em dừng lại!”

Dù thanh âm của anh đã trở nên lớn dần, nhưng tôi vẫn bỏ ngoài tai mà bước đi tiếp, cho đến khi thấy cổ tay đau nhói tưởng như xương cốt tôi bị lực mạnh đó bóp vụn. Tôi quay lại vì tức giận, nhưng không là gì so với sự hoảng hốt khi nhìn lên đôi mắt tức giận của anh. Dường như anh không màng đến những người xung quanh đang nhìn chúng tôi thế nào, hay người phục vụ mang món lên cũng phải run sợ mà rời khỏi hiện trường, từ đầu đến cuối cứ đứng đó hành hạ cổ tay tôi và ép buộc tôi phải nhìn vào đôi mắt rực lửa giận của mình.

“Anh muốn gì?” – tôi hét lên.

“Đến giờ này em có thể thôi cái suy nghĩ đó đi được rồi đấy.” – anh nắm chắc cổ tay tôi và kéo mạnh làm người tôi lảo đảo liền mất đà nhào về phía anh.

Tôi ra sức giãy dụa, tay còn lại phối hợp tháo gỡ gọng kìm anh tạo ra, miệng cũng không quên van nài anh buông tha cho tôi. Nhưng kết quả vẫn là tôi không làm được gì, vẫn bị anh kiểm soát, mà chính xác hơn tôi luôn bị anh kiểm soát như thế này.

“Anh muốn gì ở tôi? Anh muốn cái gì ở tôi chứ?” – vì sợ hãi nên tôi đã khóc, cứ nghĩ đến tình huống trớ trêu và bẽ mặt này, tôi chỉ hận sao mình không đủ tự tin hơn một chút để cho anh một cái bạt tai.

“Tôi muốn em thôi ngay suy nghĩ nông cạn của mình đi. Xin em đừng đem tư tưởng cá nhân ra để áp đặt người khác, cũng đừng mang phương pháp ấu trĩ mà em đã sử dụng để phán xét tôi.”

Tôi lặng thinh nhìn sự nổi giận nơi đáy mắt anh, nhưng lúc đó vì không hiểu sâu xa được mọi chuyện nên tôi đã trao anh ánh nhìn căm phẫn nhất mà tôi có thể thể hiện. Nước mắt không cần tác động tự động làm hai má tôi ướt đẫm, cắn chặt môi dưới đến nỗi trong khoang miệng tôi còn cảm nhận được vị tanh tanh mặn mặn của máu tươi, tôi thật sự rất căm hận anh.

Tôi không biết anh buông tôi ra từ lúc nào, chỉ biết rằng người rời đi trước không phải tôi mà là anh. Nhìn bàn ăn đối diện trống trải với thức ăn vẫn còn nghi ngút khỏi, có lẽ anh giận đến nỗi quên cả chiếc áo vest ngoài vắt ở lưng ghế. Tôi không hiểu thâm ý của anh, nhưng có lẽ ý anh nói tôi đã suy nghĩ sai về tất cả. Tôi không biết, cũng không muốn biết. Chấp nhận một lần như thế này để không còn phải gặp mặt lại nữa, tôi nghĩ như vậy cũng ổn thôi.

Cầm lấy chiếc áo vest của anh, nhìn vào đó mà suy nghĩ rằng: Tôi sẽ để mọi thứ trôi qua như thế này!

./​

Con người của năm năm trước đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi, hiện giờ, tôi và hắn ta đang nhìn nhau trân trân qua thanh sắt cửa.

Lúc nghe thấy chuông kêu, tôi chạy ra mở cửa. Nhưng ngay sau đó liền đứng hình khi nhìn thấy bộ dạng của hắn ta. Đúng, chính là bố Trọng Nghĩa, cũng là người đàn ông đốn mạt đã vất tôi đi năm đó, giờ đang đứng ở đây mà nhìn tôi.

“Anh làm gì ở đây?” – tôi lùi lại một bước, người cũng đang run lên vì sợ hãi.

“Thiên Thủy, anh về rồi đây, mở cửa cho anh. Con của chúng ta đâu?”

Hắn ta vòng tay vào ổ khóa như cố dùng sức cậy mở, tôi nhìn hắn liên tục đập rình rình vào cửa mà sợ hãi đến nỗi tứ chi đều bất động. Sao hắn ta biết tôi có con với hắn, lúc hắn bỏ đi còn chẳng thèm đếm xỉa xem tôi sống hay đã chết, huống hồ quan tâm xem tôi có con hay không?

Mẹ chắc vì nghe thấy ồn ào liền chạy ra xem sự thể, có lẽ chính bà cũng không thể tin hắn sẽ xuất hiện nên liền ngạc nhiên hết mức.

“Cậu đến đây làm gì?” – mẹ nắm lấy tay tôi mà kéo lui xuống.

“Mẹ, chẳng phải con đã nói rồi sao. Con chỉ muốn đến nhận con thôi.” – hắn ta nói như thể đã quấy rầy gia đình này rất nhiều lần rồi.

Hắn lôi thôi lếch thếch, hoàn toàn không còn vẻ tươi sáng của công tử bột ngày nào nữa. Khuôn mặt tiều tụy hốc hác, chiếc áo khoác tuy nhỏ nhưng có lẽ quá gầy mà trông hắn như bơi trong nó vậy. Mái tóc bông rối không trật tự, râu cũng mọc lún phún làm mặt hắn chia theo từng mảng từng mảng kì dị. Tôi không biết tại sao hắn lại bệ rạc thế này, chẳng phải gia đình hắn rất giàu và xung quanh hắn không thiếu những mỹ nữ chân dài sao? Hay đối với hắn đời như vậy chưa đủ vui, nên phải quay về đây quấy rầy tôi?

“Tôi không biết anh! Anh nhầm nhà rồi.” – nói rồi tôi kéo mẹ vào trong, tính đóng cửa thì hắn ta nói với lại.

“Sao em nói như vậy chứ? Anh biết anh sai ngày đó bỏ em, nhưng đã có con với nhau em cũng không nên lạnh nhạt như vậy.”

Tôi quắc mắt nhìn hắn ta, con người này… thật sự dây thần kinh bị đứt hết rồi. Sao anh ta có thể mở mồm ra nói như vậy chứ? Tôi không muốn dính líu, càng không muốn nói chuyện với hắn ta thêm một giây một phút nào hết.

“Tôi không biết anh nghe tin tôi và anh có con với nhau ở đâu ra. Nhưng anh nhầm rồi, giữa tôi và anh chẳng có gì hết, cũng chẳng liên quan đến nhau.”

Hắn ta nhìn tôi rồi nhếch môi cười đểu, trong đôi mắt đục ngầu của hắn chứa đựng âm mưu gì đó mà tôi cố gắng dự đoán nhưng không thể suy ra. Hắn lấy tay xoa xoa lớp râu dưới cằm, rồi giương mắt lên nhìn tôi đầy vẻ khiêu khích. Hắn nói – “Cô cứ đợi đấy, đứa con đó sẽ sớm thuộc về tôi thôi!”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
Nè, bộ anh Nghĩa là con của bác Hải hả nàng? Anh xuất hiện trong trường hợp này đúng là bất ngờ thiệt. :) Mà không biết khi đưa Thủy đi ăn, anh Nghĩa có nói chuyện gì về tình cảm không ta. *mơ mộng*
Chap này khá dài và hay, ta chờ chap mới đấy. :-*

Ừm, anh ấy chính là con bạn thân của bố cô ấy. ^^. Anh ấy từ đầu đến cuối đều rất quan tâm, chỉ là mơ hồ quá nên khiến cô ấy sợ thôi. ^^.

Cám ơn nàng vì luôn ủng hộ ta nhé. :-*
 
Bên trên