Nhất bối tử (Một đời) - Cập nhật - Mưa miên man

Siente

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/8/14
Bài viết
19
Gạo
0,0
Like bài của bạn Kem Dâu bởi vì dạo trước mình cũng y như bạn ấy, đọc giới thiệu thấy truyện lịch sử, nghĩ là truyện sẽ hơi khô khan nên cũng "thương nhau để đó" thôi chứ chưa ngâm cứu. Nếu không nhờ hôm nọ thấy bài viết của bạn Ktmb thì mình đã bỏ lỡ một món ăn tinh thần ngon lành rồi.

Review thì mình không có khả năng viết, thế nên chỉ xin đề ra ngắn gọn ba điều mà mình thích nhất khi đọc "Nhất bối tử".

Một là lời văn đẹp giản dị và gọn gàng.

Hai là bối cảnh truyện hoành tráng, hứa hẹn nhiều đất đai cho thị phi và tranh đấu :D.

Ba, và cũng là điều khiến mình thích nhất, là diễn biến truyện tự nhiên, mỗi sự kiện tình tiết đều có giá. Mạch truyện từ tốn với lượng thông tin vừa phải, không khiến người đọc bị bội thực. Mình có xem qua không ít tiểu thuyết cổ đại, loại được chọn xuất bản cũng có, nhưng có nhiều truyện tác giả gắn ghép tình huống rất gượng gạo, mắt nhắm mắt mở cũng có thể phát hiện được sự dàn xếp trong đó, chứ không phải là một câu chuyện mà từng nhân vật đều đang sống. Nhưng với "Nhất bối tử" thì mình chỉ có chữ "khéo" để gửi đến bạn tác giả thôi.

Chúc bạn luôn giữ vững phong độ và sớm ngày "hoàn công" :P.

P/S: Mình chỉ có một ao ước nho nhỏ là nếu bạn viết đến chương 20 thì có thể mần một bản ebook prc được không. Mình ưa đọc một mạch trên điện thoại. Đọc online dễ phân tâm quá :D.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

hquyen01224

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
82
Gạo
180,0
CHƯƠNG 11: TÒNG QUÂN (1)

Sau cái hôm tìm được Cầm Vân ở phố huyện dưới chân núi Tả Vọng, ta ngày ngày lén xuống núi để đi đến tửu lâu náo nhiệt nhất. Ngay cả với Dương Cao, ta cũng không nói một lời. Khi anh ta hỏi, ta chỉ nói mình vào rừng ngắm cảnh, không muốn ai đi cùng cho thanh tịnh. Rốt cuộc, suốt hai tuần liền, ta được nghe không ít những chuyện chiến sự gay gắt giữa Bắc Tề và Trần quốc.

- Nghe nói Cảnh An Huy vừa giành được toàn bộ Lư Châu.

- Hắn bỏ một Linh Hàm quan, mà lấy được các thành Hạ Mân, Tri Lập và Hạ Ái. Thế này thì quân Bắc Tề sớm muộn gì cũng đại bại về tay “chiến thần” của Trần quốc mà thôi.

- Cảnh An Huy thật sự lợi hại như vậy sao?

- Thì hổ phụ sinh hổ tử mà, các người còn nhớ ngày xưa làm sao Cảnh Bình và Liễu Khiêm chỉ trong một năm mà đoạt được ba châu của chúng ta, khiến cho hoàng thượng phải muối mặt đi ký hiệp ước giao đất để đình chiến với Trần quốc không? Cảnh Bình vốn là danh tướng, con trai ông ta thừa hưởng tài năng quân sự cũng không lạ gì.

- Mà tôi nghe nói, Cảnh An Huy lợi hại ở chỗ, hắn dùng binh không hao tổn nhân lực. Để đoạt những thành kia, hắn lấy mưu kế chặn nguồn nước ở thượng lưu sông Phồn Tử, làm khô hạn cả thành trì, khiến cho tri phủ Lư Châu lâm vào thế thân bất do kỷ, buộc phải ra đầu hàng. Thậm chí hắn không cần phải đợi quá mười ngày, chỉ vừa hù dọa quân dân với vài câu nói, họ lập tức không còn ý định giữ thành nữa.

- Ông chẳng biết gì cả, thế gọi là tâm lý chiến, chỉ một lời nói, mà đánh bại tất cả binh hùng tướng mạnh.

- Còn trẻ mà đã tài năng như vậy, quả là thiếu niên anh hùng.

- Cứ thế này, tôi nghĩ mai này khi thiên triều chúng ta đối đầu với Trần quốc, cần phải sai người ám sát phụ tử họ Cảnh trước rồi.

Chẳng hiểu bọn họ thấy việc đó có gì vui mà tự nhiên cả đám người lại phá ra cười. Trong lòng vừa bức rức lại vừa khó chịu vì không nghe được chuyện mình muốn nghe, ta đành mon men đi lại hỏi thăm họ. Ta cố dùng giọng miền Bắc mà cất lời:

- Các vị đại huynh này, tình hình chiến sự giữa Bắc Tề và Trần quốc, sao mọi người lại biết rõ đến vậy?

Bọn họ liếc ta từ trên xuống dưới, trêu chọc hỏi lại:

- Tiểu cô nương cũng hứng thú đến chuyện đánh nhau sao?

Ta không tỏ ra khó chịu, bình tĩnh đáp:

- Nghe các vị đại huynh đây kể chuyện hay quá, nên tiểu nữ bị cuốn theo lúc nào không hay. À mà tiểu nữ nghe nói, Trần quốc còn có một danh tướng… họ Mạc, mọi người có nghe tin tức gì về người đó không?

Vài người xoa cằm, ra vẻ đăm chiêu trong chốc lát rồi đáp:

- Chưa từng nghe qua, Trần quốc xưa nay danh tướng chỉ có họ Cảnh, không thì là họ Liễu.

Ta vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp:

- Tiểu nữ nghe nói đại thượng thư Mạc Khanh có một người con trai, hiện đang làm tướng quân chỉ huy quân tiên phong của Trần quốc. Không biết có đúng không? Hình như tên là… Mạc Thịnh Quân.

Họ nghe vậy, lại phá ra cười chế nhạo:

- Ý cô nương là người đã bại trận ở Linh Hàm quan đấy sao? Hắn mà là danh tướng gì, chẳng qua nhờ thế phụ thân mà được phong làm tướng quân. Ta còn nghe nói, hắn đem lòng yêu công chúa Hy Hân, nhưng cuối cùng lại không bảo vệ được cô ta, để nữ nhân đó chết thảm nơi đất khách quê người nên mới quyết tâm ra trận đánh giặc. Chỉ vì một nữ nhân mà không màng tới tính mạng, thật chẳng ra thể thống gì.

Ta chỉ vừa mới nghe đến đó, đã không kìm chế được mà nắm lấy cổ áo người đàn ông ấy, gay gắt hỏi lớn:

- Ai nói ngươi huynh ấy không ra thể thống gì? Ngươi biết gì về huynh ấy mà hồ ngôn loạn ngữ như vậy?

Người đó có hơi bất ngờ trước thái độ của ta, nhưng ngay lập tức phản ứng bằng cách mạnh bạo giữ cổ tay ta lại mà cười khẩy một tiếng:

- Vậy tiểu cô nương biết hắn sao? Mọi người xem đi, cô ta rõ ràng là người Nam triều, còn đi giả giọng Bắc triều chúng ta để hỏi thăm về một tên vô dụng của Trần quốc. Tiểu cô nương này rất giống gián điệp đấy. Chúng ta có nên trừng phạt cô ta một chút không?

Người đàn ông đó vừa dứt lời, cả đám người đã nhao nhao lên muốn dạy cho ta một bài học. Không ngờ khi bọn họ vừa định động tay động chân với ta, thì đã có người xuất hiện giải vây cho ta.

Người đó không ai khác ngoài Dương Cao.

Lúc nhìn anh ta chỉ sau vài chiêu đã đánh cho những người muốn mạo phạm ta bầm dập, trong lòng ta phút chốc nảy sinh một loại cảm giác khó chịu. Anh ta đi theo ta từ lúc nào vậy? Sau khi giải quyết xong đám người kia, Dương Cao bình thản tiến lại chỗ ta, nắm chặt lấy tay ta rồi kéo ta rời khỏi nơi thị phi đó. Đi được một quãng, ta lấy hết can đảm giằng khỏi tay anh ta, nghiêm túc nói:

- Nam nữ thụ thụ bất thân.

Chẳng ngờ anh ta lại trơ trẽn đáp lại rằng:

- Gã thô lỗ kia nắm tay muội được mà ta không được sao?

Thấy ta không đáp lời, anh ta lại hỏi:

- Hay tại vì hắn ta có thể nói cho muội nghe về tin tức của Mạc Thịnh Quân, còn ta thì không?

Đoán rằng anh ta đã biết hết mấy ngày qua ta xuống phố huyện làm gì, ta chỉ đành thật thà thừa nhận:

- Cứ cho là vậy đi.

Nói rồi ta lặng lẽ bước ngang qua anh ta mà đi về phía trước, để lại sau lưng một cảm giác nặng nề đến cùng cực.

Khi bọn ta về đến Hạ gia trang, Lý cô cô có lằng nhằng đôi chút về việc ta bỏ lỡ bữa trưa, những rồi sau đó lại vui vẻ ra mặt khi kể cho ta nghe về chuyện bà ấy đã dạy Cầm Vân thêu thùa ra sao.

- Mạc tiểu thư rất ngoan ngoãn, vừa may được túi thơm đầu tiên, đã bảo là dành tặng cho Hy tỷ tỷ.

Ta cười gượng với Lý cô cô một cái, rồi lấy tay xoa bụng mà nói:

- Cô cô ơi, cháu hơi đói bụng. Có thể dọn bữa tối được chưa?

Lý cô cô nghe vậy thì hăm hở sai người dọn đồ ăn cho ta. Khi cơm tối vừa được dọn lên, Cầm Vân tung tăng chạy vào tiền sảnh, giọng khoe khoang:

- Hy tỷ tỷ, muội làm được hai cái túi thơm, một cho tỷ, một cho huynh trưởng.

Ta đưa tay ra đỡ lấy hai cái túi thơm từ muội ấy, phút chốc bị hình thêu trên đó làm cho sững sờ. Cầm Vân không để ý đến nụ cười đã nhạt dần của ta, một cách ngây thơ tiếp tục huyên thuyên:

- Đây là đồ đôi đấy nhé, một cặp chim uyên ương, tặng cho tỷ và huynh trưởng, mong hai người sau này sẽ luôn hạnh phúc bên nhau.

Muội ấy nói đến đó, cả căn phòng như bị gió mùa đông tràn qua, phút chốc gương mặt của tất thảy người hầu đều trở nên u ám. Bản thân ta cũng không thể trách Cầm Vân được, vì trẻ con vốn không thể nói dối. Huống chi, đó dường như chính là một phần tâm sự trong ta.

Ăn xong bữa tối, ta ngồi dỗ dành Cầm Vân suốt một lúc lâu muội ấy mới chịu đi ngủ, còn phải hứa hẹn đủ kiểu với muội ấy. Sau khi sửa chăn lại cho muội ấy lần cuối, ta nhẹ nhàng tắt nến rồi rời khỏi phòng. Bước ra ngoài, thấy Lý cô cô vẫn đứng trước cửa phòng đợi ta, ta bèn hỏi bà ấy:

- Cô cô, ở đây có niêm mộc (1) không?

- Cháu muốn dùng loại nào?

- Loại có thể lưu hành khắp đại lục, Bỉ Thư niêm mộc.

- Cái đó…

Thấy bà ấy ngập ngừng, ta liền nói:

- Không có cũng không sao.

Tuy vậy khi ta vừa định quay người về phòng, thì bà ấy đã vội cất tiếng:

- Loại niêm mộc ấy… chỉ có trong thư phòng của thiếu gia. Bình thường lúc thiếu gia không ở đây, thì không ai dám tự ý vào đó. Nhưng nếu là cháu thì ta nghĩ thiếu gia sẽ không phiền lòng đâu.

Một lúc sau, ta chính thức được bước vào bên trong cánh cửa thư phòng lúc nào cũng đóng im ỉm từ lúc ta đến Hạ gia trang này. Thực ra thì ta vốn dĩ biết, thứ quý giá như Bỉ Thư niêm mộc, họa chăng cũng chỉ có ở trong nơi này.

Tự cười nhạo chính mình, chẳng qua ta đang muốn tìm một cái cớ, để vào nơi chỉ tam sư huynh mới có thể ra vào này mà thôi.

Lý cô cô sau khi kiếm ra niêm mộc cho ta, còn chu đáo chuẩn bị nghiên mực và trải sẵn giấy viết thư lên bàn. Đợi ta ngồi xuống ghế, bà ấy ý nhị bảo rằng đi pha trà, để ta thanh tịnh hoàn thành bức thư của mình. Nghe tiếng bước chân bà ấy xa dần, ta bắt đầu viết nhanh một bức thư gửi cho sư phụ, nhờ ông giúp ta bảo vệ Cầm Vân, đưa muội ấy trở về Kiến Khang đoàn tụ với gia đình. Viết xong rồi, ta đóng lên con dấu của Bỉ Thư niêm mộc bên ngoài phong thư, an tâm rằng bức thư này dù có bị phát hiện ở những trạm gác giữa biên giới các nước, quân lính cũng không dám mở ra xem.

Ta khẽ đưa tay chạm vào dấu vết màu đỏ son của thứ niêm mộc hình tứ long ấy, để cảm giác trơn láng của mực chu sa dần dần thấm vào đầu ngón tay. Ngay cả mùi hương dịu nhẹ của hoa Bỉ Ngạn thoang thoảng trong không khí, cũng khiến cảm giác quen thuộc cứ thế quấn lấy ta.

Ngày đó, mỗi một bức thư tam sư huynh gửi cho ta, đều có con dấu này bên ngoài phong thư.

Ta thậm chí còn cho rằng bản thân mình hơi thiếu nhạy bén. Lẽ ra ta nên biết y không phải là người Trần quốc từ lâu rồi. Ngay cả ý nghĩa của Bỉ Thư niêm mộc, cũng chính là do y nói cho ta. Bốn nước Bắc Chu, Bắc Tề, Tây Lương và Trần quốc từ khi kết thúc những năm dài xảy ra chiến sự đến nay, chưa từng có chuyện thông thương buôn bán giữa các nước một cách hợp pháp. Việc trao đổi thư tín cũng vì thế mà bị cấm vận một cách tuyệt đối. Tuy nhiên giữa những người của triều đình các nước, nhất là hoàng tộc, đều có những mối liên lạc bí mật với nhau. Vì thế họ đã làm ra thứ niêm mộc này, để đóng dấu bên ngoài phong thư, đề phòng tin tức bị lộ khi đi qua biên giới các nước.

Còn tam sư huynh, vì trước nay là người của Bắc Chu, nên y mới phải dùng đến thứ này khi gửi thư qua biên giới cho ta. Nhưng thứ quý giá thế này, một thường dân Bắc Chu có thể sở hữu được sao? Một chút hoang mang dâng tràn trong lòng, rốt cuộc thì ta biết gì về người đó cơ chứ?

Sáu năm trời ở bên cạnh nhau, ngay cả một cái tên, y cũng chưa hề cho ta biết.

Vậy mà chỉ trong một thời gian nữa, ta lại sắp thành thân với người đó ư?

Chẳng hiểu tại sao khi màu trắng ngà của tờ giấy trước mặt đập vào mắt, bút lông trong tay ta lại không thể kìm chế được mà bắt đầu chuyển động. Ta cũng không ngờ bản thân lại viết nhiều đến vậy, chưa gì mà những con chữ của ta đã phủ kín cả hai trang giấy. Đến khi ta viết xong câu cuối, tay ta run rẩy đến độ đánh rơi cả cây bút xuống sàn nhà.

Ta gần như vô thức mà lặp lại những lời tàn nhẫn ấy:

- Tam sư huynh, muội biết bản thân mình sẽ rất ích kỷ lúc nói ra những lời này. Nhưng xin huynh, hãy cho muội thêm một thời gian nữa, để muội xác định rõ tấm lòng của muội có thực sự dành cho huynh hay không? Muội rất quý mến và biết ơn huynh, suốt sáu năm ở núi Doãn Duật, huynh chính là tất cả của muội. Nhưng đối với muội, suốt bốn năm trời ở phủ thừa tướng, muội đã xem người đó như là cả sinh mệnh của mình. Bây giờ sinh mệnh đó đang ở nơi chiến trường đầy hiểm nguy mà chiến đấu với quân thù, muội thật sự không thể xem như không có chuyện gì được. Muội hứa với huynh, sau khi gặp người đó rồi, muội sẽ quay về đây nhận lỗi với huynh. Cho dù huynh có hận muội, muội cũng không dám oán trách nửa lời. Muội chỉ xin huynh, thông cảm cho muội lần cuối.

Ta dường đã cắn chặt vào môi mình đến mức chảy máu khi dằn lòng mà gấp bức thư ấy lại, bỏ vào phong thư có đề bốn chữ “gửi tam sư huynh”. Một tiếng động khô khốc đột ngột vang lên, cánh cửa bên ngoài bật mở, ta vừa nhìn thấy Lý cô cô bước vào với khay trà trên tay, thì lập tức giấu bức thư kia vào tay áo. Bà ấy hơi nheo mắt khi nhận ra sự khác lạ của ta, nhưng rồi cũng nở nụ cười hiền, vừa rót trà cho ta vừa hỏi han:

- Cháu viết thư cho ai vậy?

Ta cầm lấy bức thư gửi sư phụ lên, giơ trước mắt bà ấy, đáp:

- Cho sư phụ của cháu, để nhờ ông thay cháu chăm sóc Cầm Vân. Muội ấy ở đây lâu như vậy, đã làm phiền cô cô rồi. Ngày mai A Dương ca sẽ giúp cháu đưa muội ấy về Trần quốc.

- Thảo nào cháu lại cần Bỉ Thư niêm mộc.

- Dạ. – Ta cười gượng.

Lý cô cô từ lúc nào đã nhặt con dấu trên bàn lên, mân mê trong lòng bàn tay một lúc rồi mới nói:

- Thứ này không dễ có được, nên thiếu gia không bao giờ dám lạm dụng vào việc riêng. Trước nay chỉ dùng để giải quyết công văn. Ngoại trừ…

Bà ấy để ngỏ câu nói, sau đó nhìn ta đầy trìu mến rồi tiếp lời:

- Ngoại trừ để gửi thư cho cháu.

Ta gật đầu:

- Cháu biết, lúc nào thư của sư huynh cũng có con dấu này bên ngoài.

Chẳng hiểu từ lúc nào Lý cô cô lại có nhã hứng ngồi xuống bên cạnh ta, tự rót cho mình một chén trà để nhấm nháp một chút, rồi vẻ mặt trở nên đăm chiêu:

- Cháu có biết chuyện này không, phu nhân qua đời vào năm thiếu gia được tám tuổi. Vì sợ lão gia lập chính thê khác sẽ diễn ra cảnh mẹ kế con chồng, dì của cậu ấy sống chết đòi đưa cậu ấy về Hạ gia trang này mà nuôi dưỡng. Ta chính là người đã chăm sóc cho thiếu gia từ lúc đó đến giờ, mọi tâm sự của cậu ấy, ta chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra.

Ta không biết nói gì góp lời, chỉ đành hỏi:

- Nhưng nếu cháu hỏi về thân phận của sư huynh, cô cô cũng không tiết lộ đâu đúng không?

Bà ấy hơi nghiêng đầu cười với ta rồi nói:

- Cháu nên đợi tới ngày thiếu gia sẵn sàng nói với cháu mọi chuyện. Thiếu gia trước nay rất ít khi tin tưởng ai đó, cậu ấy làm việc gì cũng vô cùng thận trọng. Cháu và anh bạn Dương Cao kia là hai người đầu tiên được thiếu gia đưa về nơi này, chứng tỏ trong lòng thiếu gia hoàn toàn tín nhiệm hai người.

- Nơi này… có gì đặc biệt sao?

- Là nơi phu nhân đã sinh ra và lớn lên, cũng là nơi chứng kiến thiếu gia trưởng thành, không đặc biệt hay sao?

Ta nghe vậy, đành gật đầu. Lý cô cô lại nắm lấy tay ta mà nói:

- Vài năm trước, lão gia bắt thiếu gia thành thân, cậu ấy lần đầu tiên cãi lời phụ thân của mình. Lão gia chỉ cho rằng thiếu gia còn trẻ tuổi nên ham mê lập nghiệp, chưa muốn thành gia thất. Nhưng ta chỉ cần nhìn biểu hiện cứng rắn của cậu ấy thì liền biết, trong lòng thiếu gia đã có ý trung nhân rồi. Lúc đó ta có hỏi, sao không dẫn cô nương ấy về ra mắt lão gia, để nhanh chóng tổ chức hôn sự. Lão gia trước nay không phải là người bảo thủ, cũng không câu nệ thân phận, chỉ cần là người tốt, ông ấy đều sẽ chấp nhận. Vậy mà thiếu gia chỉ bật cười mà nói, còn phải đợi cô nương ấy trưởng thành mới được. Khi vừa gặp cháu, cuối cùng ta cũng hiểu ẩn ý trong lời nói của thiếu gia. Cháu quả thật còn rất trẻ, sáu năm về trước, hẳn là chỉ mới là một cô bé thôi phải không?

Ta lại gật đầu.

- Thực ra thì – Lý cô cô thở dài một hơi – Khoảng cách tuổi tác không phải là vấn đề. Điều ta thực sự băn khoăn, đó là thiếu gia có thật sự dành tình cảm cho cháu, như tình yêu nam nữ hay không? Liệu cậu ấy có bị ngộ nhận tình cảm khác, coi cháu như tiểu muội của mình, rồi muốn che chở cho cháu cả đời không? Ta đã nghĩ, với điều kiện của thiếu gia, muốn kiếm một cô nương tài mạo song toàn, môn đăng hộ đối đâu khó. Cớ sao lại phải chờ một cô bé lớn lên, kiên nhẫn đợi cô ấy chấp nhận mình, hễ có cơ hội lại luôn muốn làm cô ấy vui vẻ, không ngại quãng đường xa xôi mà đi đến thăm cô ấy mỗi năm? Thiếu gia… rốt cuộc đã thấy gì ở cháu, mà phải phí tâm sức như vậy chứ?

Thấy nét mặt ta hơi ngượng ngùng, bà ấy cười xòa một tiếng:

- Cháu đừng trách cô cô, tính ta trước nay luôn thẳng thắn, không thích nói mấy lời câu nệ.

Ta gượng gạo đỡ lời:

- Không sao ạ, cô cô là người phương Bắc, tính tình hào sảng là lẽ tự nhiên, cháu nào dám oán trách.

Bà ấy đột nhiên nắm chặt lấy tay ta:

- Nhưng cái ngày thiếu gia đưa cháu về đây, rốt cuộc ta cũng hiểu được lý do. Hy Nhi, thiếu gia thực lòng quan tâm cháu, ở bên cháu, cậu ấy như biến thành người khác vậy. Thiếu gia cười nhiều hơn, cũng rất tỉ mỉ trong việc chăm sóc cháu. Nhìn cái cách cậu ấy lúc nào cũng đứng bên cạnh che chở cho cháu, như thể sợ rằng ngay cả một cơn gió cũng có thể làm cháu tổn thương, ta đã biết, cháu là người quan trọng với thiếu gia. Cháu không nhận ra sao, ánh mắt thiếu gia nhìn cháu, lúc nào cũng chất chứa rất nhiều yêu thương. Cháu còn không nhìn thấy tấm lòng của cậu ấy hay sao?

Nhận thấy vẻ xúc động trong mắt Lý cô cô, ta hơi hoảng hốt, sơ ý vung tay làm rơi chén trà xuống đất. Lý cô cô vội vàng chụp tay ta lại, trước khi ta theo phản xạ muốn nhặt mảnh sứ vỡ lên. Sau đó bà ấy nhanh chóng thu dọn tàn tích rồi rời đi. Lúc ra khỏi cửa, bà ấy còn nói vọng vào một câu:

- Nãy giờ cô cô đã làm phiền cháu rồi. Ta dọn dẹp xong sẽ không quay lại, cháu cứ tự nhiên làm xong việc, chìa khóa ta để trên bàn, cháu giúp ta khóa cửa trước khi rời đi là được.

- Dạ. – Ta đáp nhanh.

Lần thứ hai lắng nghe tiếng bước chân Lý cô cô nhỏ dần sau những dãy hành lang, ta không khỏi nhíu mày nhìn vào bức thư trong ống tay áo mình một phen. Thực ra không cần Lý cô cô phải nói nhiều như vậy, ta cũng biết, tình cảm tam sư huynh dành cho ta là sâu đậm đến đâu. Có lẽ Lý cô cô đã chăm sóc cho tam sư huynh từ khi y còn nhỏ, nên mới không muốn nhìn thấy y đau lòng vì ta.

Bà ấy đã sớm biết ý muốn rời đi của ta.

Ta vốn định bỏ lại bức thư này trong thư phòng của tam sư huynh, để y là người duy nhất tìm thấy nó, rồi mới rời khỏi nơi này. Nhưng không hiểu sao nghe những lời lúc nãy của Lý cô cô, trong lòng của ta lại một lần nữa do dự không thể quyết. Có chút tò mò, thêm vào tin rằng Lý cô cô sẽ không quay lại, ta quyết định lục lọi thử nơi riêng tư của tam sư huynh một chút. Biết đâu tìm hiểu được điều gì đó về y, ta lại không muốn rời đi nữa.

Bởi vì dường như ta không thể chịu đựng cái cảm giác y chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương. Rất gần gũi, rất chân thực, nhưng không cách nào chạm vào, không tài nào nhìn thấu.

Thư phòng này được trang trí rất đơn giản, vật dụng xa hoa cũng không nhiều. Ta nhìn ngó quanh quất một lúc, cũng không phát hiện ra thứ gì đặc biệt. Duy chỉ có khi ta nhìn vào những bức tranh trên tường, mới không tự chủ được mà nở một nụ cười.

Treo đầy khắp cả một bức tường trắng, tất thảy đều là tranh do ta vẽ.

Ngày trước tính tình của ta có chút dở dở ương ương, thế nên lúc vẽ tranh xong, ta luôn ghi những lời đề từ rất kỳ quái vào tranh, rồi vứt đại ở xó xỉnh nào đó trong phòng mình, không thiết quan tâm tới chúng nữa. Nào là tranh vẽ tứ quý “mai, lan, cúc, trúc”, ta lại ghi rằng: “Bốn món phơi khô để dành ướp trà, sư phụ lần nào uống cũng khen ngon.” Nào là tranh vẽ đỉnh núi Doãn Duật ẩn hiện trong sương sớm, ta lại ghi rằng: “Sương mù buổi sáng nhìn thật là đẹp, cũng vì bị nhị sư huynh bắt dậy sớm nấu cơm.” Ngay cả tranh vẽ tam sư huynh đứng sau gốc cây hoa gạo đỏ rực trước cổng đền Bạch Cư mà nhìn về phía ta, hình ảnh lúc nào cũng làm lòng ta vô cùng ấm áp vì biết rằng có người luôn dõi theo ta, ta lại ghi rằng: “Người mặc áo đen đang rình mò, lén lút muốn trộm bảo bối của Họa Vi chân quân.”

Chính vì những lời lẽ dở hơi ấy, mà các bức tranh của ta dù nét bút có tuyệt nhã đến đâu, cũng chẳng đem tặng hay bán cho ai được.Vậy mà bây giờ nhìn thấy tất cả chúng đều được tam sư huynh cất giữ cẩn thận ở nơi này, trong lòng ta lại bị một dư vị chua chát lấp đầy. Những lúc không ở bên cạnh ta, y đều đứng đây ngắm tranh nhớ người phải không?

Thậm chí ngay trên thư án (2) của y, nơi đặt một chiếc hộp gỗ cầu kỳ, cũng chỉ đựng đầy những bức thư ta gửi cho y. Dù bức thư nào cũng được đặt cẩn thận trong phong thư, nhưng khi lấy ra, đều dễ dàng nhận thấy tất cả đều in hằn rất nhiều dấu vết lật giở. Trong hộp gỗ, còn có những con thú nhỏ bằng sứ hình dáng rất xấu xí, là thứ đồ ngày còn nhỏ ta đã cặm cụi làm ra để tặng cho tam sư huynh. Vì đó là một trong số ít những đồ thủ công thất bại dưới tay ta, khi ấy, ta còn muốn vứt chúng đi. Vậy mà ta không ngờ, tất cả đều được y giữ gìn ở nơi này đến tận hôm nay.

Rốt cuộc trong những ngày tháng ấy, y đã bao nhiêu lần đọc đi đọc lại các bức thư này? Y đã bao nhiêu lần nhìn ngắm món quà xấu xí nhưng chất chứa tấm lòng của ta dành cho y này?

Ta đã muốn biết rốt cuộc tam sư huynh là ai, thế giới của y tồn tại những điều gì?

Vậy mà cuối cùng ta lại phát hiện, từng chút, từng chút trong thế giới ấy, toàn bộ đều là ta.

---
(còn tiếp)​

>> Chương 11.2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

hquyen01224

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
82
Gạo
180,0
CHƯƠNG 11: TÒNG QUÂN (2)

Trong một khoảnh khắc, ta không thể không thấy lòng mình dao động. Tâm tình đó giống hệt mưa bão trập trùng lướt qua biển cả ngàn dặm, có thể nhấn chìm những suy nghĩ dù là nhỏ nhất của ta về Mạc Thịnh Quân. Để rồi ta còn hoài nghi chính quyết định phải đi tìm Mạc Thịnh Quân bằng mọi giá của mình mấy ngày trước. Sợ rằng bản thân sẽ không cầm lòng được mà bật khóc, ta ném bức thư trong ống tay áo vào vạt lửa đỏ rực nơi lò sưởi, rồi chạy nhanh ra ngoài.

Không ngờ ta lại va phải Dương Cao ngay cửa. Anh ta ban đầu còn trêu chọc nói:

- Muội chưa ngủ sao? Thức khuya sẽ làm muội xấu xí đấy.

Nhưng rồi khi nhận ra hai gò má đã ướt đẫm của ta, anh ta hơi giật mình mà hỏi:

- Khóc sao?

Ta vùng vằng đáp:

- Không liên quan đến huynh.

Anh ta làm vẻ mặt thấu hiểu:

- Nhớ công tử phải không?

Thấy ta không đáp lời, anh ta lại hỏi:

- Hay là nhớ Mạc Thịnh Quân?

- Huynh…

Câu hỏi đó đã khiến mặt ta hơi đỏ lên, cảm thấy ngượng ngùng như thể bị phát hiện làm chuyện xấu vậy. Ta không biết biện minh làm sao, chỉ đành bực tức đạp chân anh ta một cái rồi quay người bỏ đi. Ai ngờ Dương Cao lại kiên trì đuổi theo ta, giả vờ đánh trống lảng mà hỏi:

- Ta không ngủ được, có muốn cùng ta đi ngắm sao không?

Ta lạnh lùng liếc anh ta một cái, nhưng rồi trước vẻ mặt năn nỉ đến tội nghiệp của anh ta, cộng thêm bàn tay cứng ngắc của anh ta đang giữ chặt lấy khủy tay ta, ta không còn cách nào từ chối được nữa, đành đáp:

- Ta cũng không ngủ được.

Một lúc sau, chính ta cũng không hiểu nổi hành động ngu ngốc của mình khi lại bắt thang leo lên mái nhà vào đêm đông giá lạnh, cùng với một kẻ dở hơi như Dương Cao. Vừa đặt chân lên đống mái ngói ngổn ngang nơi mái nhà, ta hít sâu vào một hơi không khí lạnh buốt của bầu trời mùa đông, trong vô thức kéo chặt áo bông trên người mình mà vẫn không thấy ấm hơn chút nào. Dương Cao lại chẳng thèm để ý đến bộ dạng run rẩy của ta, thoải mái đặt lưng xuống nền ngói bên dưới rồi nói:

- Nằm ở đây ngắm sao là tuyệt nhất.

Nói rồi anh ta còn vỗ vỗ bàn tay lên chỗ cạnh anh ta, ra hiệu cho ta nằm xuống. Ta bĩu môi một cái, phủi sạch sẽ một chỗ rồi mới ngồi xuống mà đáp:

- Cho vàng ta cũng không nằm cạnh huynh.

Anh ta bật cười:

- Tiểu Hy sao lại cẩn trọng đến vậy? Ta đã lần nào mạo phạm muội sao?

- Tri nhân, tri diện, bất tri tâm (3). – Ta đáp lại một cách máy móc.

- Muội tự tin quá rồi đấy, làm như nam nhân nào trên đời cũng có thể động lòng vì muội vậy. – Anh ta cười chế giễu một tiếng.

Có cảm giác ta và anh ta lại sắp bắt đầu một cuộc cãi cọ nếu ta nói tiếp, ta không thèm chấp nhặt con người này nữa, im lặng dán mắt vào bầu trời sao lấp lánh trên đầu. Thế mà ngắm sao cũng chẳng làm dịu bớt cảm giác cô quạnh trong lòng ta, còn làm ta nhớ người đó đến kinh khủng. Không chút ý niệm, ta buột miệng nói với người bên cạnh:

- Ngày xưa ta cũng thường hay cùng tam sư huynh ngắm sao thế này.

Dương Cao không nói gì đáp lại, chỉ cười.

Đúng là một tên dở hơi, có gì mà lại suốt ngày cười ranh mãnh như vậy. Có phải anh ta đang cười trên nỗi đau của ta hay không? Tuy thế mỗi khi ngắm sao thì ta lại mắc bệnh nghề nghiệp, vui miệng hỏi anh ta:

- Bát tự (4) của huynh là gì?

- Tháng bảy ngày hai mươi ba, năm Giáp Tuất.

Ta ngẫm nghĩ một lát, đưa tay di chuyển vài vòng trên không trung để ước chừng, rồi cuối cùng dừng lại ở một ngôi sao tại hướng Đông Bắc mà nói:

- Sao chiếu mệnh của huynh nằm ở đó. Là ngôi sao đầu tiên của chòm sao Doanh Thất, chòm sao sáng nhất vào mùa đông. Không nằm ở vị trí chính Bắc nên không bị chòm Bắc đẩu ảnh hưởng, đã sáng còn sáng hơn. Lấy sao Hành làm chuẩn, thì chòm sao này nằm ở vùng Trung Châu, giữa Hoàng Hà và sông Tế. Thế nên quẻ này đại phú đại cát, người có số mệnh hiển vinh…

Ta đang huyên thuyên theo kiến thức mình học được, bỗng dưng ngừng lại, quay sang hỏi anh ta:

- Huynh sinh vào giờ nào?

- Giờ Thìn, có gì không?

Ta bấm đốt ngón tay một lát, rồi nhìn anh ta mà phá ra cười:

- Lần đầu tiên thuật chiêm tinh của ta lại sai hoàn toàn thế này.

Dương Cao tò mò hỏi:

- Sai thế nào?

- Theo như quẻ này, thì đây là người có số mệnh làm hoàng đế.

Anh ta nghe tới đó, cũng phá ra cười mà nói:

- Muội đúng là biết cách nói đùa, nếu ta là hoàng đế, thì muội ắt hẳn là hoàng hậu của ta rồi.

Mới nói chuyện được vài câu đã đùa giỡn, đúng là con người này vẫn đáng ghét như vậy. Ta hằn học quay mặt đi, không thèm nhìn anh ta nữa. Không ngờ anh ta lại tỏ ra rất hứng thú với thuật chiêm tinh của ta, không ngừng bắt chuyện với ta:

- Muội biết xem bói sao?

- Là chiêm tinh, không phải mấy môn bói toán tầm thường đâu.

- Thế thì xem cho ta một quẻ đi.

- Không thích.

- Tiểu Hy đừng nhỏ mọn như vậy mà.

Ta liếc anh ta một cái sắc lẻm, xong lại nói:

- Ta nói rồi huynh đừng hối hận đấy.

- Ừ, nói đi.

- Ờ thì, đây là người có mệnh làm đế vương, nhưng trong chòm sao Doanh Thất còn rất nhiều sao đại cát khác, biểu thị là người này sinh ra trong thời loạn, phải ẩn giấu tài năng mới thành đại nghiệp. Hơn nữa còn gặp khắc tinh là sao Hồng Loan, cho nên…

Thấy ta bỏ lửng câu nói mà chặc lưỡi mấy cái, anh ta tò mò hỏi:

- Cho nên thế nào?

Ta cười gian một cái, dửng dưng đáp:

- Cho dù có làm hoàng đế, huynh cũng mất giang sơn về tay mĩ nhân. Đúng là chết dưới hoa mẫu đơn, có thành quỷ cũng phong lưu.

Anh ta nghe xong, nheo mắt nhìn ta, rồi tự dưng cười ngả ngớn mà nói:

- Còn phải coi đó là mĩ nhân nào nữa, nếu được một phần như Tiểu Hy đây, thì A Dương ca sẽ xem xét.

Ta phì cười, hỏi lại bằng giọng chế giễu:

- Lúc nãy huynh vừa bảo không phải nam nhân nào trên thế gian cũng động lòng vì ta mà?

Dương Cao mặt dày đáp lại:

- Trong số đó không có ta.

Đương lúc ta tính gân cổ lên đôi co với anh ta tới cùng thì đột nhiên có một vệt sao băng bay vụt qua bầu trời. Ta liền chắp hai tay vào nhau, không quên nói với người bên cạnh:

- Mau ước nguyện đi, thấy sao băng mà ước điều gì thì sẽ trở thành sự thật đấy.

Nói rồi ta nhắm mắt lại, ước thật nhanh trước khi ngôi sao băng kia mất hút ở phía chân trời. Lúc mở mắt ra, ta vô tình quay sang Dương Cao, thì thấy anh ta đang dùng một ánh mắt rất kỳ lạ mà nhìn về phía ta. Ta ngập ngừng hỏi:

- Mặt ta có dính gì sao?

Anh ta hỏi lại bằng một câu không liên quan:

- Muội đã ước điều gì vậy?

- Thì… ước cho tam sư huynh được bình an, vui vẻ và hạnh phúc.

- Chỉ vậy thôi sao?

- À, còn ước cho sư phụ sống lâu trăm tuổi, cho đại sư huynh và nhị sư huynh mau chóng đạt được ước mơ hành hiệp trượng nghĩa, cứu khổ cứu nạn của hai người họ.

Anh ta lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn thẳng vào ta:

- Không ước gì cho Mạc Thịnh Quân sao?

Nụ cười của ta hơi cứng lại, nhưng rồi cũng lí nhí đáp:

- Ước cho người đó bình an qua cơn loạn lạc này.

- Thế còn muội? Muội không ước gì cho bản thân mình sao?

- Ta không cần điều gì cả. – Ta không chút do dự trả lời.

Dương Cao đột nhiên giơ tay lên, vén nhẹ sợi tóc mai đang vướng ngay khóe môi của ta qua một bên, rồi thì thầm một câu vô nghĩa:

- Quá đơn thuần cũng là một tội nghiệt.

Ta nhíu mày:

- Ý huynh là gì chứ?

Dương Cao thở dài một hơi:

- Muội biết đấy, muội hoàn toàn có thể nhờ công tử để mắt đến Mạc Thịnh Quân, thậm chí là cứu hắn, công tử cũng có thể làm được. Nhưng suốt mấy ngày qua, muội chỉ tự dằn vặt bản thân giữa việc lựa chọn đi hay ở. Muội không đủ trơ trẽn để nhờ vả công tử, nhưng lại không thể bỏ mặc Mạc Thịnh Quân. Suy cho cùng, tư tưởng không muốn phụ bạc ai của muội quả thật quá đơn thuần rồi. Muội bảo bản thân muội không cần gì cả, nhưng thực ra muội rất tham lam đấy.

Tự lúc nào, ta đã cảm thấy hổ thẹn mà cúi gằm mặt khi nghe những lời Dương Cao nói, rốt cuộc chỉ biết đáp rằng:

- Ta cũng không còn cách nào khác.

Đột nhiên, Dương Cao ném thứ gì đó vào tay ta. Tò mò cầm lên, ta nhận ra đó là một thẻ bài bằng gỗ, có khắc mấy chữ: “Hồ Nam nhập binh”. Không chút ý niệm đây là thứ gì, ta đưa mắt nhìn Dương Cao. Anh ta lại cất giọng không chút cảm xúc mà nói:

- Đó là thẻ bài nhập ngũ, đang được phân phát rộng rãi khắp các châu thành của Trần quốc. Chiến tranh cần nhất là nam đinh, bây giờ các doanh trại của Trần quốc đang chiêu binh rất phô trương. Thứ này do ta tiện tay nhặt được ở thành Hồ Nam, cảm thấy giữ trong người cũng chẳng làm được gì nên cho muội đấy.

Ta ngỡ ngàng hỏi lại:

- Huynh bảo ta đi tòng quân ư?

- Nếu muội tòng quân, giả nam trang mà sống, thì có lẽ cả đời này công tử sẽ không thể tìm được muội nữa. Sau khi vào quân ngũ, muội còn có thể tìm đến chỗ Mạc Thịnh Quân một cách đường hoàng nhất, không sợ phải nhờ vả ai mà để lộ thân phận.

- Tại… tại sao lại giúp ta? – Ta rụt rè hỏi.

Khóe môi Dương Cao bỗng cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo:

- Ai nói ta đang giúp muội? Tòng quân rồi, muội phải tự lo liệu, chiến trường không phải chỗ để chơi, nếu chẳng may lúc đánh nhau mà muội bỏ mạng, ta cũng không quản.

Thấy nét mặt ta đã tái đi, Dương Cao lạnh giọng nói tiếp:

- Công tử không cần một nữ nhi trong lòng có nam nhân khác ở bên cạnh. Muội có thể tự dối gạt bản thân, nhưng ngay cả ta mà muội cũng không thể giấu giếm, thì công tử còn không nhìn ra hay sao? Là muội không xứng với công tử, nên trước khi công tử trở về, hãy biến mất khỏi cuộc đời người đó đi… một cách lặng lẽ nhất.

Nghe cái cách anh ta gằn giọng mà nói lên những chữ cuối, cả người ta không chút tự chủ run rẩy thêm một đợt nữa. Tấm áo bông trên người như hóa thành hư không, làm cơn buốt giá của ngọn gió mới lướt qua thấm sâu vào da thịt ta.

Phút chốc mà mọi cảm xúc ấm nóng còn vương vấn trong trái tim ta đã đông cứng, rồi vỡ vụn lúc nào không hay.

Giờ Dần ngày hôm sau, ta nhẹ nhàng rời khỏi giường. Mọi đồ đạc cần thiết đều đã chuẩn bị từ đêm qua, nên ta không mất nhiều thời gian mà lên đường. Ngoài trời dường như đang có tuyết rơi, nên ta vừa mở cửa ra thì từng đợt bông tuyết theo gió thổi qua đã phủ trắng cả mái đầu của ta. Tuyết chạm vào da thịt ta liền tan thành nước lạnh lẽo, đọng lại trên mi mắt một nỗi tê tái không nói thành lời. Ta chà xát hai bàn tay vào nhau, tự tìm kiếm hơi ấm cho bản thân, rồi không chút do dự cất bước đi về phía trước. Khi đi đến thư phòng của tam sư huynh, ta dùng chìa khóa ngày hôm qua Lý cô cô để lại cho ta mà vào bên trong. Trên chiếc bàn gỗ lạnh tanh một mảnh, ta nhẹ nhàng đặt một tờ giấy đã được gấp lại lên đó.

Lúc người đó trở về, nếu nhìn thấy ngay cả một bức thư ta cũng không thể viết, chỉ có mảnh giấy sơ sài này thì hẳn sẽ thất vọng lắm. So với bức thư dài hai trang giấy hôm qua, dòng chữ duy nhất trên mảnh giấy kia, có lẽ sẽ đủ khả năng làm y hận ta cả đời. Ta tự thì thầm với mình:

- Tam sư huynh, quên muội đi.

Phải, chỉ vỏn vẹn mấy chữ ấy thôi, không một lời giải thích, không một lý do, ta cứ thế, mà rời bỏ y.

Khẽ thở dài một hơi, thôi thì, như vậy cũng tốt, vì chỉ có khi tam sư huynh hận ta, ta mới có thể tìm thấy chút ít thanh thản, sau việc làm vô tình vô nghĩa này của bản thân. Suốt bao nhiêu năm ở bên cạnh nhau, ta hiểu rõ, tam sư huynh không hề có điểm nào không tốt. Nhưng mấy ngày qua, ta cứ viện ra lý do rằng ta chưa từng được biết gì về thân thế của y, để mà chối bỏ sự tốt đẹp nơi tình cảm y dành cho ta.

Lý do thực sự đơn giản chỉ vì, nam nhân ta yêu thương, không phải tam sư huynh.

Dương Cao nói không sai chút nào, là ta, không xứng đáng với y.

Trong sự thinh lặng u uất của ngày đông, ta quay đầu lại, bần thần nhìn Hạ gia trang chìm trong không trung giăng đầy tuyết trắng lần cuối cùng. Ta sẽ không hối hận, cũng tự dặn lòng, cả đời này, không bao giờ được gặp lại người đó nữa. Ta chỉ mong, y sẽ tìm được một nữ nhân khác, tốt hơn ta, yêu y nhiều hơn ta, rồi sống thật hạnh phúc.

Còn bản thân ta, đã đến lúc tập cách tự bước đi trong cuộc đời, mà không cần vòng tay che chở của người đó nữa rồi.

Sau khi xuống núi, ta thuê một phòng trọ ở tạm qua ngày, trong khi tìm cách vượt biên giới đến Trần quốc. Ta cũng đến cửa hàng mua mấy bộ y phục nam nhân, rồi vứt bỏ hết những thứ đồ có liên quan đến nữ nhi trong hành lý của mình. Không phải trước nay ta chưa từng giả nam trang, nhưng lần này, phải thực sự cắt đi mái tóc dài qua lưng của mình, trong lòng ta cũng có chút tiếc nuối. Vậy mà hễ ta nhắm mắt lại, hình ảnh Mạc Thịnh Quân chiến đấu trên sa trường đầy rẫy hiểm nguy hiện ra, lại khiến mọi chần chừ trong ta hoàn toàn tan biến.

Vì huynh ấy, ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.

Dùng băng vải bó chặt quanh ngực, mặc lên y phục nam nhân, khéo léo chải mái tóc chỉ còn dài chấm vai của mình thành một búi tóc nhỏ gọn nơi đỉnh đầu, nhìn vào trong gương, ta cũng thấy bản thân đã biến thành một tên tiểu tử. Ta cũng mất một lúc lâu để tập cho mình bỏ cái thói đi đứng yểu điệu của nữ nhi, cố gắng hạ thấp tông giọng của mình xuống.

Cười hài lòng một cái, thực ra làm nam nhân cũng đâu có khó!

Mất vài ngày để hỏi han tin tức từ ông chủ quán trọ, ta được biết một đoàn buôn lậu vũ khí sắp vượt biên cho một chuyến đưa hàng trong tuần sau. Ta rộng rãi đưa hẳn cho ông chủ mấy nén bạc, để ông ta sắp xếp cho ta gặp mặt những tay buôn vũ khí đó. Ban đầu, bọn họ vì lo ngại ta là người của quan phủ nên hỏi han rất cặn kẽ. Tuy vậy, thấy ta đối đáp trôi chảy, bảo rằng cần về Trần quốc tìm người thân bị thất lạc, lại thêm mấy nén bạc của ta làm họ lóa mắt, rốt cuộc ta cũng an bài được cho mình một chỗ ngồi trên đoàn xe ngựa vượt biên của bọn họ.

Vào ngày khởi hành, ta đến chỗ hẹn đúng giờ thì bắt gặp trên các xe chở hàng đã được ngụy trang cẩn thận, chứa không ít khiên giáo, đao kiếm và cung tên. Khi lại gần xem xét, ta nhận ra những thứ này toàn làm từ sắt hảo hạng. Chiến tranh cần vũ khí là điều đương nhiên, nhưng tới giờ này ta mới biết, vũ khí của Trần quốc cũng phải mua lậu từ Bắc Chu. Xem ra những mỏ sắt nguyên chất trứ danh trên núi Tả Vọng có giá trị hơn là ta tưởng.

Cười nhạt trong lòng, hoàng đế Bắc Chu thì ra cũng biết cách buôn bán quá đấy. Phần lợi ích từ việc mắt nhắm mắt mở để bọn buôn lậu đưa những vũ khí loại tốt qua Trần quốc, chắc không chỉ dừng lại ở vài thỏi vàng bạc hối lộ cho triều đình đâu nhỉ?

Được một lúc, nhận thấy ánh mắt cảnh giác hướng về phía mình khi ta cứ đứng nhìn ngó những rương đựng vũ khí, ta đành gác lại sự tò mò, đi đến ngồi lên chỗ bên cạnh tên đánh xe. Sau khi đợi bọn họ kiểm tra mọi thứ lần cuối, đoàn người ngựa chính thức lên đường.

Mười ba ngày sau….

Ta đứng tồng ngồng giữa phố xá rộng lớn của thành Hồ Nam, trong lòng hoang mang cực độ. Bị bọn buôn lậu vũ khí bỏ lại ở một nơi hẻo lánh tại biên giới, ta đã rất vất vả để cuốc bộ đến được chỗ này. Ấy thế mà ta không ngờ, nơi Trần quốc đang xảy ra chiến sự với Bắc Tề, người dân vẫn có thể sinh hoạt bình thường như không có chuyện gì.

Khắp đường phố vẫn đông đúc người qua lại và buôn bán tấp nập.

Lẽ nào lời kể của những kẻ trong tửu lâu ở thị trấn dưới chân núi Tả Vọng toàn là bịa đặt?

Tuy vậy, khi nghe xung quanh vang lên khẩu âm quen thuộc của người miền Nam, cuối cùng ta cũng nhận ra, lại một lần nữa ta trở về làm con dân Trần quốc. Là đất nước đã từng ruồng rẫy ta, nơi có những con người ta căm ghét.

Nhưng cũng là nơi có người ta yêu thương.

Do không quen phố xá, ta hỏi thăm mấy đợt mới đến được doanh trại đang tuyển nam đinh ở thành Hồ Nam này. Nghe đồn đây chỉ là một trong hơn hai trăm doanh trại lớn nhỏ được lập nên để chiêu binh khắp các quận thành Trần quốc. Bản thân vốn dĩ đã rất tò mò trước cảnh tượng vô cùng bình yên ở nơi này, ta càng không nén nổi sự kinh ngạc khi nhìn thấy ở chỗ chiêu binh, có cả mấy chục hàng dài người đứng xếp hàng, trên tay ai cũng cầm thẻ bài giống như của ta.

Ta chưa từng ngờ được nam nhân Trần quốc lại hăng hái ra trận đến vậy.

Tuy vậy, nhìn dáng vẻ của bọn họ, trông chẳng giống như đang chuẩn bị lên đường đánh nhau cả. Có người mang vẻ mặt mệt mỏi vì chờ đợi, có kẻ thì vô tư đứng chơi đùa với bằng hữu, có người không khách khí ngồi bệt xuống đất nghỉ chân. Khung cảnh hỗn tạp xung quanh làm ta có cảm giác như dân tị nạn đứng xếp hàng chờ lấy tế phẩm vậy. Và quả nhiên khi đã đến gần bàn đăng ký, ta mới nhận ra nguyên nhân của sự năng nổ ngoài mong đợi này.

Ta đứng trước mặt một viên quan phụ trách, hắn chẳng thèm liếc ta một cái, vừa thấy thẻ bài trên tay ta thì liền chỉ tay sang bên phải, giọng đều đều:

- Ghi tên vào sổ, lấy năm bao gạo mang về nhà, rồi lát nữa giờ Ngọ quay lại điểm danh.

- Tôi… tôi không lấy gạo đâu. - Ta ấp úng đáp.

Sau câu trả lời đó, tên quan phụ trách mới ngẩng mặt lên nhìn ta, giọng đầy cáu bẳn:

- Không muốn gạo thì muốn cái gì, lũ dân đen các người, đúng là được voi đòi tiên. Triều đình đã ban lệnh phát gạo miễn phí cho gia đình có nam nhân nhập ngũ đã là rộng lượng lắm rồi. Thế mà bây giờ các ngươi còn muốn gì nữa?

Cảm thấy người này đã hiểu lầm ý mình, ta vội thanh minh:

- Không, tôi đến đây không phải vì gạo, mà là vì một người.

- Ai?

Ta lém lỉnh đáp:

- Ra trận đánh giặc thì tất nhiên là vì chủ tử (5) rồi.

Đáp lại câu trả lời đó của ta là một tràng cười nhạo vang lên khắp nơi. Tên quan phụ trách cười đến chảy cả nước mắt mới lắc đầu bất lực nói:

- Thời buổi này mà còn người như ngươi, đúng là đào ba tấc đất cũng chưa kiếm ra. Thôi được rồi, nể mặt ngươi nhiệt tình như vậy, bổn quan sẽ giúp ngươi ghi tên vào sổ vậy. Nói đi, tên là gì?

- Hả?

- Tên họ là gì? Thứ phụ mẫu đã đặt cho ngươi ấy. - Tên quan phụ trách ra vẻ càu nhàu trước sự ngớ ngẩn của ta.

Thực ra thứ duy nhất ta chưa chuẩn bị, khi bắt đầu cuộc sống giả trang làm nam nhân này, chính là một cái tên. Có phải đây là cơ hội duy nhất, để ta có thể tự làm chủ trong chuyện này.

Được đặt cho bản thân cái tên mình muốn nghe nhất.

Được làm lại cuộc đời hay không?

Ta đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng hít sâu một hơi rồi đáp:

- Trương Bối Tử.

Không phải vì ta còn lưu luyến gì với những người họ Trương ở Kiến Khang mà ta từng coi là gia đình. Cũng không phải ta xem trọng cái tên “Bối Tử” xấu xí được khắc trên mặt dây chuyền chưa từng rời khỏi cổ ta.

Chỉ là khoảng thời gian đó, lúc mà ta là Trương Bối Tử, chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời ta. Không oán hận, không chấp niệm, ngây thơ mà sống, nhân hậu mà đối đãi với mọi người, trong trái tim lúc nào cũng tràn ngập yêu thương.

Mạc Thịnh Quân, huynh có nhìn thấy không, ngày hôm nay, ta chính thức trở về làm Tiểu Bối của huynh rồi.

Ngay cả liều mình đi tòng quân để có thể ở bên cạnh huynh ấy, thì còn việc gì trên thế gian này, ta không dám làm đâu kia chứ?

***
(Hết chương 11)​

Chú thích:

1/ Niêm mộc: con dấu dùng để đóng niêm phong ngoài phong thư.

2/ Thư án: nói nôm na là bàn làm việc, nơi để bút nghiên và sách vở

3/ Tri nhân, tri diện, bất tri tâm: nghĩa là biết người, biết mặt, nhưng không biết được trong lòng họ nghĩ gì.

4/ Bát tự: ngày tháng năm sinh.

5/ Chủ tử: thường để chỉ hoàng đế, nhưng ở đây ý của Tiểu Bối Tử là tướng quân, người thống lĩnh quân đội, còn những người khác đều hiểu theo nghĩa đầu tiên.

>> Chương 12.1
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Không biết phải nói thế nào nữa. Đọc chương này mà thấy được sự vấn vương trong lòng Tiểu Bối thật là sâu đậm.
Còn có một sự thương cảm không hề nhỏ dành cho Tam sư huynh. Tình cảm đó... quá sâu nặng rồi.
Dương Cao: Ta đang nghi ngờ 2 chuyện.
1. Anh ấy yêu Tiểu Bối.
2. Anh ấy yêu Tam sư huynh. ;))
Không biết sao nhưng ta thấy Dương Cao này rất là bí ẩn. ;;)
 

hquyen01224

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
82
Gạo
180,0
Không biết phải nói thế nào nữa. Đọc chương này mà thấy được sự vấn vương trong lòng Tiểu Bối thật là sâu đậm.
Còn có một sự thương cảm không hề nhỏ dành cho Tam sư huynh. Tình cảm đó... quá sâu nặng rồi.
Dương Cao: Ta đang nghi ngờ 2 chuyện.
1. Anh ấy yêu Tiểu Bối.
2. Anh ấy yêu Tam sư huynh. ;))
Không biết sao nhưng ta thấy Dương Cao này rất là bí ẩn. ;;)
Chắc là Dương Cao yêu tam sư huynh đấy bạn, tam sư huynh tốt vậy mà, ai chẳng yêu. :)) Nếu thế thì Tiểu Bối sẽ từ nữ chính ngôn tình trở thành nữ phụ của đam mĩ mất. :> Mà đùa chút thôi, cái này là spoil cho bạn vì đã vào đọc ủng hộ nhe, chương sau có tên là "Cảnh An Huy".
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Chắc là Dương Cao yêu tam sư huynh đấy bạn, tam sư huynh tốt vậy mà, ai chẳng yêu. :)) Nếu thế thì Tiểu Bối sẽ từ nữ chính ngôn tình trở thành nữ phụ của đam mĩ mất. :> Mà đùa chút thôi, cái này là spoil cho bạn vì đã vào đọc ủng hộ nhe, chương sau có tên là "Cảnh An Huy".
=)) =))
Hóng chết mất thôi mà còn spoi. :)) :))
Cơ mà tớ cũng thấy thích anh Dương Cao rồi đấy. :">
 

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Thương Tam sư huynh quá, ngay từ những chương trước là biết Bối Tử không yêu huynh ấy rồi, trong lòng Bối Tử chỉ có một mình Mạc Thịnh Quân thôi, son sắc nhưng cố chấp. Cảm thấy buồn thay.
Có lỗi đánh máy nè: người dẫn => người dân.
Thật sự là muốn chẻ đôi Bối Tử ra, một nửa cho Tam sư huynh, nửa còn lại cho Mạc Thịnh Quân. :(( :((
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Thương Tam sư huynh quá, ngay từ những chương trước là biết Bối Tử không yêu huynh ấy rồi, trong lòng Bối Tử chỉ có một mình Mạc Thịnh Quân thôi, son sắc nhưng cố chấp. Cảm thấy buồn thay.
Có lỗi đánh máy nè: người dẫn => người dân.
Thật sự là muốn chẻ đôi Bối Tử ra, một nửa cho Tam sư huynh, nửa còn lại cho Mạc Thịnh Quân. :(( :((
Không chắc là ben cạnh Lam Thiên, Hy nhi sẽ hạnh phúc. Mạc ca chỉ mới là hiệu úy mà đã sóng gió nhường ấy còn Lam Thiên thì... Huynh ấy là người bắc Chu, mọi người goiij là công tử. Một công tử bình thường lại xử lý công văn? Sử dụng Bỉ Thư niêm mộc chỉ dành cho hoàng thất? Thân phận huynh ấy nào phải đơn giản có vậy nhỉ?
 

hquyen01224

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
82
Gạo
180,0
Thương Tam sư huynh quá, ngay từ những chương trước là biết Bối Tử không yêu huynh ấy rồi, trong lòng Bối Tử chỉ có một mình Mạc Thịnh Quân thôi, son sắc nhưng cố chấp. Cảm thấy buồn thay.
Có lỗi đánh máy nè: người dẫn => người dân.
Thật sự là muốn chẻ đôi Bối Tử ra, một nửa cho Tam sư huynh, nửa còn lại cho Mạc Thịnh Quân. :(( :((
Hic hic, bạn Mèo Lam ác quá, nỡ lòng nào chẻ đôi Tiểu Bối Tử ra nè, ngay cả hai nhân vật nam trong truyện dù có muốn tranh giành nàng này còn không nỡ làm thế. :( Tiểu Bối Tử thích bị ngược ấy, ai không yêu nàng này mới đâm đầu vào không hà, còn ai yêu nàng này dù có chết lên chết xuống nàng cũng không yêu. :P Hình như mình lại spoil tiếp rồi, kiểu này thiệt nguy hiểm quá, cứ tương tác với độc giả riết rồi chắc lỡ miệng tiết lộ hết cả câu chuyện. :">
 

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Mình đọc một lèo đến hết chương 8, vừa đọc vừa chấm nước mắt nì. Hic, lười cả nhặt lỗi luôn, chỉ bị cuốn vào truyện thôi. Truyện bạn viết có cảm xúc lắm, mình đồng cảm được với nhân vật trong truyện, lên xuống theo những buồn vui cùng họ, bị cuốn hút không dứt ra được í.
Mình hâm mộ bạn mất rồi, cố gắng viết thật tốt nha. Truyện này mà ra sách là mình đi mua đầu tiên luôn đó. ^^
À, dù lười nhặt lỗi nhưng mà vẫn còn một số chỗ bị lỗi chính tả đấy, một số câu mình nghĩ bạn viết thừa/thiếu từ, cơ mà giờ đọc xong quên mất rầu, hình như có chỗ "sâu sa" ở chương 7.2 hay sao mình không nhớ lắm, với một vài chỗ nữa, bạn có thời gian thì soát lại rồi sửa đi nha. :)
Còn ba chương mà sợ đọc xong hết cái đọc nên đang rầu quá. Cơ mà mình không hối đâu, bạn cứ thư thả viết cho thật chất lượng để phục vụ độc giả trung thành là mình nhé! Luôn ủng hộ bạn! :x
 
Bên trên