Re:
Nhật kí lạ - Có những thế giới không thể chạm vào được.
Tôi đã cười rất nhiều khi nghe Huy nói. Câu chuyện của những thằng bạn cũ gặp lại sau nhiều năm trời bao giờ cũng rôm rả, cũng có nhiều thứ để nói về hiện tại và vô cùng nhiều thứ để nói về quá khứ. Tất cả cuộn tròn lại, oằn mình như con sâu nhỏ, chậm rãi đi ngược về phía những câu chuyện mà đến tận bây giờ mới có thể mở lời.
1/ Thời gian như một miếng thủy tinh vỡ. Cầm vào không cẩn thận là đứt tay, nhưng người ta vẫn luôn muốn làm điều đó, bởi vì đôi khi đau là một cách để chứng minh rằng mình vẫn còn sống. Ngày trước Huy yêu một cô gái nhà ở Thụy Khuê. Ở cái thời đại mà nghành bưu điện chết đói vì thư từ đã có email thì Huy vẫn thường viết những bức thư tay dài dằng dặc. Những câu chuyện đời mình, những lời hứa hẹn, những mơ ước chạy dọc như không thể dừng lại để rồi mỗi lần đặt dấu chấm hết, chính Huy là người bàng hoàng bởi vì thư không bao giờ được gửi. Những sai lầm vụn vặt như cứa vào miếng thủy tinh để rồi tự nhiên nó vỡ nát ra và không bao giờ có thể liền lại như cũ. Cái sự ân hận ấy cho Huy vài năm chìm xuống tận đáy chén, nhưng giờ thì sống nhăn răng, và vẫn chẳng có mảnh tình vắt vai. Nó kể, đôi lúc đang đêm cũng phi sang ngồi gục ở đầu ngõ nhà nàng, đôi lúc cũng cuống cuồng tìm số để gọi. Nhưng tất cả những cái cuộc đấu tranh tinh thần ấy đều có chung một kết cục, nó đầu hàng trước những vị tha. Nó quá lớn để vứt đi cái tính cách trẻ con, nhưng lại quá nhỏ để đối mặt với những quyết định mà cho dù có ân hận đến mấy thì có làm lại nó vẫn làm như thế. Con người mà.
2/ Tôi cũng gặp lại một vài lời hứa. Những lời hứa. Tôi hứa sẽ trở về. Họ đợi tôi. Nhưng chưa bao giờ tôi trở về. Bởi vì nếu quay lưng về phía mặt trời thì trước mặt chỉ còn là bóng tối. Tôi không bao giờ muốn nhớ vì sao tôi đã đi, bởi vì có những quyết định không cần những lý do chính đáng. Đôi khi người ta e ngại, sợ hãi khi tưởng tượng rằng mình sẽ trở thành một thứ gì đó vô duyên, sợ gặp lại những ánh mắt trong quá khứ, có khi là sợ hãi cả chính mình. Sẽ luôn có một con sông ngăn cách hai bên bờ sự thật. Dối trá lọc lừa rồi cũng phải tự bơi qua để tìm. Tất cả sẽ vứt bỏ mọi thứ ở trên bờ và phi xuống dưới nước. Để rồi gặp nhau và chết ở giữa vòng xoáy của cuộc đời vốn dĩ đầy tội lỗi này.
3/ Tôi đã xem một bộ phim. Cái kết cục hoảng loạn của nó là một lời hứa sẽ trở về. Có nhiều người cho rằng để làm thỏa mãn những ai chứng kiến nó, thì sẽ có sự trở về. Nhưng sự thật là một người chết, rồi một người cũng chết. Dối trá mang đến sự thanh thản, nhưng sự thật lại là một kết cục đẹp. Chẳng ai trở về. Người ta đi tìm nhau.
Tôi hỏi Huy, có bao giờ lôi những bức thư ra đọc lại không ? Huy cười gạt đi, bảo không. Tôi biết là nó nói dối. Người lớn với trẻ con khác nhau thế đấy. Khác nhau ở cái cách thể hiện nỗi đau của mình. Chỉ vậy thôi. Tôi biết là nó vẫn rất buồn, chỉ là nó không gào lên và khóc .. Tình yêu mà. Nó cũng đâu có thể biết đời nó sẽ có bao lần yêu như thế ..
**Nhật Kí Lạ**
1/ Thời gian như một miếng thủy tinh vỡ. Cầm vào không cẩn thận là đứt tay, nhưng người ta vẫn luôn muốn làm điều đó, bởi vì đôi khi đau là một cách để chứng minh rằng mình vẫn còn sống. Ngày trước Huy yêu một cô gái nhà ở Thụy Khuê. Ở cái thời đại mà nghành bưu điện chết đói vì thư từ đã có email thì Huy vẫn thường viết những bức thư tay dài dằng dặc. Những câu chuyện đời mình, những lời hứa hẹn, những mơ ước chạy dọc như không thể dừng lại để rồi mỗi lần đặt dấu chấm hết, chính Huy là người bàng hoàng bởi vì thư không bao giờ được gửi. Những sai lầm vụn vặt như cứa vào miếng thủy tinh để rồi tự nhiên nó vỡ nát ra và không bao giờ có thể liền lại như cũ. Cái sự ân hận ấy cho Huy vài năm chìm xuống tận đáy chén, nhưng giờ thì sống nhăn răng, và vẫn chẳng có mảnh tình vắt vai. Nó kể, đôi lúc đang đêm cũng phi sang ngồi gục ở đầu ngõ nhà nàng, đôi lúc cũng cuống cuồng tìm số để gọi. Nhưng tất cả những cái cuộc đấu tranh tinh thần ấy đều có chung một kết cục, nó đầu hàng trước những vị tha. Nó quá lớn để vứt đi cái tính cách trẻ con, nhưng lại quá nhỏ để đối mặt với những quyết định mà cho dù có ân hận đến mấy thì có làm lại nó vẫn làm như thế. Con người mà.
2/ Tôi cũng gặp lại một vài lời hứa. Những lời hứa. Tôi hứa sẽ trở về. Họ đợi tôi. Nhưng chưa bao giờ tôi trở về. Bởi vì nếu quay lưng về phía mặt trời thì trước mặt chỉ còn là bóng tối. Tôi không bao giờ muốn nhớ vì sao tôi đã đi, bởi vì có những quyết định không cần những lý do chính đáng. Đôi khi người ta e ngại, sợ hãi khi tưởng tượng rằng mình sẽ trở thành một thứ gì đó vô duyên, sợ gặp lại những ánh mắt trong quá khứ, có khi là sợ hãi cả chính mình. Sẽ luôn có một con sông ngăn cách hai bên bờ sự thật. Dối trá lọc lừa rồi cũng phải tự bơi qua để tìm. Tất cả sẽ vứt bỏ mọi thứ ở trên bờ và phi xuống dưới nước. Để rồi gặp nhau và chết ở giữa vòng xoáy của cuộc đời vốn dĩ đầy tội lỗi này.
3/ Tôi đã xem một bộ phim. Cái kết cục hoảng loạn của nó là một lời hứa sẽ trở về. Có nhiều người cho rằng để làm thỏa mãn những ai chứng kiến nó, thì sẽ có sự trở về. Nhưng sự thật là một người chết, rồi một người cũng chết. Dối trá mang đến sự thanh thản, nhưng sự thật lại là một kết cục đẹp. Chẳng ai trở về. Người ta đi tìm nhau.
Tôi hỏi Huy, có bao giờ lôi những bức thư ra đọc lại không ? Huy cười gạt đi, bảo không. Tôi biết là nó nói dối. Người lớn với trẻ con khác nhau thế đấy. Khác nhau ở cái cách thể hiện nỗi đau của mình. Chỉ vậy thôi. Tôi biết là nó vẫn rất buồn, chỉ là nó không gào lên và khóc .. Tình yêu mà. Nó cũng đâu có thể biết đời nó sẽ có bao lần yêu như thế ..
**Nhật Kí Lạ**