Chap 2: Hát La La – Anh chàng trẻ con
Cú phốt với anh Vê Kép Xê đã khiến mình quằn quại suốt cả mùa hè. Đang quen với việc có người đong đưa tán tỉnh, ngày ngày rình rập điện thoại còn hơn cả hổ đói rình mồi, tin nhắn vừa kêu lên tít tít là mắt đã sáng trưng như đèn pha, giờ thì sao?!
99% mở ra là tin khuyến mãi. 1% còn lại là (+199) của đứa nào đấy tiếc tiền quẳng sang.
Ai mà chẳng sốc!
Ai mà chẳng sốc!
Ai mà chẳng sốccccccccc…!
...
Nửa năm trời hụt hẫng cứ thế trôi qua. Cuối cùng thì ánh sáng văn minh cũng về tới buôn làng. Nhà mình chính thức nối mạng. Con bé đang buồn ngủ thì chớ, lại vớ phải chiếu manh, nỗi buồn thất tình cũng dần vơi đi theo những buổi cắm máy.
Cô gái bẻ bông năm ấy nay đã lớn, bắt đầu tập tành học đòi con nhà người ta viết blog để “quên đi sự đời”. Lần này mình quyết tâm giã từ mấy nickname trẩu tre. Thay vào đó là một tên gọi khác, lãng mạn hơn, bay bổng hơn: May. Đọc là Mây. Gọi đầy đủ là Mây Mùa Hạ.
Và rồi Tết 2006, cộng đồng blog yahoo 360 đã kết nạp thêm một thành viên mới đầy nhiệt tình và năng nổ. Bên dưới hình đại diện mèo máy Đô-rê-mon, nhóc Ma-rư-kô, Thủy thủ mặt trăng tươi cười toe toét thường xuyên xuất hiện những dòng viết nặng trĩu tâm tư, hận tình u ám.
Và cũng chính từ cái blog này, mà bao nhiêu bi kịch đã xảy ra cho các anh chàng đẹp trai khác của Bách Khoa mà từ từ rồi sẽ xuất hiện trong các chương tiếp theo…
***
Tả mây tả gió mắc mệt! Thôi xong mở bài, mình xin phép vào luôn việc chính. Tết năm đó, ôi cái định mệnh lại đẩy đưa cho mình quen chàng trai BK thứ hai. Tạm gọi là anh Hát La La - con trai của một thầy trong khoa mình. Anh này cũng sinh năm 1983, bằng tuổi anh Vê Kép Xê.
Mang tiếng tuổi nhợn, mà mình thấy anh này… phải là tuổi con chim lợn mới đúng! Cảm nhận sơ bộ, thì Hát La La tính trẻ con, thích thể hiện (có khi là thích thể hiện cái vẻ trẻ con cũng nên) và nói những lời tán tỉnh thành phản xạ rồi hay sao, mà mình phát ngôn câu gì chàng ta cũng phải đá vài ý tứ nịnh nọt vào.
Mình thề, là sau trận mở màn vừa rồi, cô gái bẻ bông cũng đã khôn ra ít nhiều, không đến nỗi chưa tán đã đổ như trước. Cũng chưa từng trót dại mà phun ra mấy câu chuối sến như đã từng với anh Vê Kép Xê. Không biết là vì trình mình đã lên cao, hay vì nội công của anh này không thâm hậu bằng anh Vê Kép Xê nhỉ? Chắc cả hai.
Thôi thì… đã lỡ đơm hoa cũng phải một là kết quả, hai là... kết thúc thôi. Gặp nhau phát đi! Biết ngay ấy mà. Chát chít blog được vài tháng, rốt cuộc mình cũng nhận lời gặp mặt ảnh. Cmn! Gái trẻ trâu đúng là gà quay trên đĩa! Dù so với cú phốt lần trước là "đã khôn ra ít nhiều rồi" ấy! Vậy nên đã biết anh này tính con nít và hay dỗi vặt mình vẫn nhẫn nhịn bỏ qua.
Có phải chăng, cô đơn lâu ngày có thể khiến cho tâm hồn con người ta thêm bao dung và rộng mở…?!
…
Ngày ra trận, mình triệt để rút kinh nghiệm đổ vỡ lần trước, ăn mặc rất chỉnh tề. Áo phông, quần yếm, giày vải cẩn thận.
Đáp lại sự thổn thức của thiếu nữ đôi tám, chàng chơi nguyên quả áo phông quần ngố kèm đôi tổ ong ba trăm sáu mươi nhăm lỗ không khác gì hình ảnh của mình hồi đi gặp anh Vê Kép Xê khi xưa. Thậm chí còn có phần bôi bác hơn. Vì ít ra lúc ấy mình còn đi dép lê hình con vịt chứ không phải con… ong như thế!
Cảm giác của mình lúc đó á?
Không thể tả nổi!
Không tả nổi thật mà…!
Thật - không – thể - nào - tả - nổiiiiii…!
…
Có lẽ đây chính là quả báo!
Quả báo cho con bé bẻ bông gian ác, nỡ lòng nào làm tan nát trái tim của chàng công tử hào hoa đất Kinh Bắc chỉ sau một buổi gặp mặt với đôi dép lê huyền thoại cùng những bãi "mìn" ẩn nấp kín đáo trên thảm cỏ khi xưa…
Bi kịch…!
***
Định chốt cái kí sự này ở đây, nhưng lại sợ bị cho là đồ trẩu tre hời hợt, chỉ biết ham cái mẽ ngoài. Nên thôi thì đành phải kể tiếp, để mọi người hiểu, mình không phải người chỉ biết hám cái mẽ ngoài thôi đâu! Mà còn cả… hám sắc, hám chiều cao, hám tài, hám tam tòng tức đức, hám công dung ngôn hạnh nữa kìa!
Anh Hát La La đẹp trai bình thường, cao một mét bảy mươi ba, nặng sáu mấy cân ấy không rõ. Không rõ là phải thôi, vì trong tất cả gần chục giai BK chạy thục mạng ra khỏi đời mình (tính cả sau này), thì Hát La La lùn nhất, kém phong độ nhất, học hành phình phường nhất, và cá tính cũng mờ nhạt nhất! Ơ, không phải mình dìm hàng đâu! Ảnh… tự chìm đó!
Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy thốn thốn. Thực sự là mình không thể đỡ được cái tính trẻ con của anh này. Hoàn toàn chẳng giống mẫu người mình thích ở một điểm nào cả. Lỡ lùn thì cũng phải đẹp trai. Vừa lùn vừa không đẹp trai thì phải có giọng nói ôn tồn trầm tĩnh. Thiếu tất cả mọi thứ thì cố mà học cho giỏi vào! Còn đâu, cùng đường mạt rệp lắm, có bất tài vô tướng thì ít ra cũng phải tận tâm, chu đáo, chín chắn, đàn ông… Vân vân và vân vân.
Mình là mình… đã hạ giá hết mức có thể rồi, nhé! Cho dù có ế đến độ phải cho không biếu không, thì ít ra cũng phải lựa chàng nào có tất cả những điểm đã kể trên mà cho mà biếu kìa! Đằng nào chẳng chết nhục rồi, thì có bị một thằng đẹp trai giỏi giang nó đá, chẳng phải vẫn vinh dự hơn bị một gã vừa xấu người vừa xấu nết đá hay sao?! Chẳng phải ông bà vẫn có câu phải chọn mặt mà gửi vàng còn gì! Bất kể là gửi vàng thật hay vàng giả, nhé!
Vậy là hôm đó…
“Bé Mây này! Ước gì anh được làm cái gối ôm của em nhỉ?”
“Sao ạ?”
Mình lập tức nghĩ đến cái gối te tua xấu xí ở nhà hay dùng để gác chân. Lại còn thường xuyên bị chủ nhân của nó đạp xuống gầm giường trong lúc ngủ mơ không thương tiếc.
“Hi hi hi. Người ta bảo gặp nhau mà trời mưa to như trút nước là sau này sẽ lấy nhau đấy!”
“Ha ha ha. Vâng!”
Mình nhẩm tính ngay đến việc cấp bách phải làm trước mắt. Đó rình một ngày mưa to nào đó, càng sớm càng tốt, để lao đến trước mặt một bạn BK khác xin làm quen.
Rốt cuộc, lần này, người mất hút con mẹ hàng lươn lại là mình.
***
Sau buổi gặp hôm đó, cả hai vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau trên mạng. Nhưng mình tuyệt nhiên không còn mơ mộng đến những gì xa xôi nữa. Cũng chẳng buồn tìm hiểu xem cảm nhận của chàng về mình ra sao. Chàng mấy lần rủ mình đi chơi nhưng mình đều từ chối, dần dần mối quan hệ từ đong đưa chuyển sang chỗ chị em, à nhầm, anh em quen biết.
Hơn hai năm sau, mình gặp lại anh Hát La La trên mạng. Anh ấy rủ mình đem bóng rổ qua ký túc xá BK chơi, tiện thể giao lưu bóng bàn cùng ảnh luôn. Mình từ chối. Y như rằng, ảnh lại... dỗi! Giống hệt ngày nào! Và đương nhiên, mình cũng chẳng thèm dỗ như ngày nào luôn!
Ngày đó, con trai anh ấy đã hai tuổi rồi đó! Hi hi hi.
Không liên quan nhưng phải công nhận, mình tốt vía thật! Dính vào anh nào là anh nấy ngay lập tức cưới vội! Anh Vê Kép Xê thì là bị dọa. Còn anh Hát La La này, thì chẳng biết vì lý do gì.
Có khi phải mở dịch vụ
“cho thuê vía - xóa mù ế” cho giai BK mất thôi! Mát tay thế "lày" cơ mà!