Chương 10
Cuối tuần, Linh đang cố gắng kéo dài giấc mộng trưa của mình, đã bỏ qua bữa sáng, đợi chuông bữa trưa để bình minh, ngủ nướng luôn là một hạnh phúc đối với kẻ như cô. Ba cái thằng đáng ghét kia, đã bỏ rơi cô không thương tiếc, tự mình phải làm mình hạnh phúc bằng cách đơn giản nhất có thể thôi.
Linh nhớ là hôm nay không đặt chuông báo thức cơ mà, sao vẫn có tiếng chuông khỉ gì ấy nhỉ? Cả tuần mới có được ngày nghỉ trọn vẹn, sao không được yên thân một chút chứ?
- Alo?
- Con gái?
- Bố, cho con ngủ!
- Biết mấy giờ rồi không?
- Trời chưa tối mà.
- Ôi trời đất ôi, con định ngủ từ tối hôm trước đến tối hôm sau luôn đấy ah?
- Bố, biết ăn biết ngủ học hành là ngoan mà. Mà tự nhiên bố gọi điện thoại rông dài với con gì đấy?
- Dậy, đi “ăn sáng” với bố.
- Bố, lại có bữa sáng đột tử nào đấy?
- Con đi xe qua chung cư TC1 đi, vừa có một vụ giết người ở đó, mọi người đều đang ở đây rồi, qua rồi nói sau.
- Bố, đợi con 15 phút nhé.
Khi Linh đến, chung cư đã đông nghịt người hiếu kỳ đang đứng xúm đen xúm đỏ, người Việt Nam có lẽ là những người nhiệt tình nhất thế giới, chẳng liên quan gì đến mình nhưng vẫn nhảy vào chỉ trỏ bình luận như đúng rồi, nhiều khi từ những thông tin bên lề như thế này, cơ quan điều tra có thể tìm ra manh mối, cũng có lúc vì những điều như thế này mà làm lạc hướng điều tra, điều quan trọng là phải biết sàng lọc thông tin.
Luồn lách như một con lươn, Linh mới có thể đi vào trong, thấy bố Tuấn đang đứng giữa vòng vây các chiến sỹ công an, chăm chú ghi chép điều gì đó.
- Bố?
- Con gái, đeo khẩu trang vào đã.
- Sao vậy ạ?
- Sáng nay có người báo là trong chung cư mấy hôm nay có mùi xác thối rất khó chịu, đặc biệt là những hôm trời nồm, mùi càng nồng nặc, mọi người lúc đầu chỉ nghĩ là do một con chuột hay con mèo chết, nhưng khi người bảo vệ lên nóc chung cư kiểm tra trạm bơm mới phát hiện ra xác người nữ, không mặc quần áo đang trong giai đoạn bị phân hủy, vấn đề là đây là xác nữ, không đầu, bị bóc mất tất cả vân tay, có vẻ hung thủ không muốn chúng ta nhận diện được nạn nhân.
- Không đầu? không có cả vân tay?
- Uh. Bây giờ giả thiết lớn nhất là sau khi giết nạn nhân, hắn đã cắt bỏ phần đầu và các đốt ngón tay để cảnh sát điều tra khó nhận diện và đánh lạc hướng, nhằm kéo dài thời gian điều tra vụ án.
- Sao lại kết luận là bị giết rồi mới cắt đầu nạn nhân ạ?
- Trên thi thể còn có những vết dao với những vệt máu đông, kết luận bước đầu là nạn nhân chết trước khi bị cắt rời phần đầu, lý do chủ yếu là khi khám nghiệm tử thi, nhân viên pháp y đã phát hiện ra sự khác nhau về thời gian đông máu ở bộ phận cổ và bộ phận vết thương trên thi thể. Bố đã kiểm tra thi thể rồi, đây là một cô gái còn khá trẻ, chỉ độ trên hai mươi tuổi thôi, việc giết người rồi chia xác như thế này, ở Việt Nam càng ngày càng phổ biến, có lẽ ra học từ các vụ giết người đang nhan nhản trên phim ảnh hiện nay.
- Đã xác nhận được danh tính của nạn nhân chưa bố?
- Chưa, việc này sẽ vô cùng khó khăn, vì không có phần đầu, hơn nữa khu chung cư cao tầng này số lượng người cư ngụ tại một tòa đã lên tới con số vài trăm người, điều tra từng hộ là cả một vấn đề, lại còn những người vãng lai nữa, hung thủ có lẽ đã tính đến điều này, nhằm kéo dài thời gian xác minh, có cơ hội cao chạy xa bay.
- Bố, bố kết luận sao?
- Kết luận? còn quá sớm để đưa ra, con nghĩ sao, nói bố nghe thử xem nào.
- Con nghĩ kẻ giết người là một người khá bình tĩnh và có kiến thức về vấn đề giải phẫu, vì sau khi gây tội ác, hắn còn nghĩ được việc cắt phần đầu nạn nhân và đốt ngón tay đi, nhằm che giấu nhân thân của nạn nhân, hơn nữa, con không nghĩ nơi phát hiện thi thể chính là hiện trường vụ án, ở một nơi mật độ dân cư đông đúc như thế này, việc gây tội ác ở nơi thanh thiên bạch nhật rất khó khăn, do đó, bước đầu xác định hiện trường xảy ra có thể ở một căn phòng nào đó trong khu chung cư.
- Tốt, bố cũng nghĩ vậy, nhưng với sự phẫn nộ của dư luận như hiện nay, việc rò xét từng căn hộ là quá lãng phí thời gian, con nghĩ ta nên bắt đầu như thế nào?
- Với một vụ giết người như vậy, chắc chắn có lưu lại dấu vết, nên ta có thể bắt đầu với những căn hộ không có người hoặc ít người ở, với một chuỗi những tội ác như vậy, hung thủ phải có thời gian và không gian hành động, nếu gia đình có nhiều người thì rất khó thực hiện.
- Tốt, còn nữa?
- Con không nghĩ nạn nhân là người trong khu chung cư này, bởi nếu căn cứ theo mức độ phân hủy của xác chết, cô gái đã bị giết cách đây ít nhất 5 ngày, việc một người ở trong khu chung cư mất tích 5 ngày mà quản lý tòa nhà không biết là một điều lạ, trừ trường hợp nạn nhân trước khi đi đã báo với người nhà là họ đi xa, vậy thì khi xảy ra vụ án này, những gia đình có trường hợp người nhà tương tự sẽ lập tức liên tưởng nghĩ đến khả năng xấu đối với người thân của họ, đây cũng được xem là một manh mối.
- Con gái, đúng là thầy giỏi trò siêu, có tiến bộ đấy.
- Linh? Em ở đây ah?
- Anh Thông? Anh cũng ở đây?
- Vụ án lớn, đương nhiên bọn anh có mặt rồi, chú Tuấn gọi em ra ah?
- Vâng.
- Đồ phá đám, thầy trò tôi đang trao đổi, cậu lượn đi chỗ khác cho tôi nhờ.
- Chú cứ nói đi ah, cháu sẽ rửa tai lắng nghe.
- Có cái chân chó như cậu ở đây, tôi hết hứng rồi, làm điếu thuốc lào đã.
Linh và Thông quay sang nhìn nhau cười, Thông đang theo đuổi Linh, theo cách của một chàng trai mới lớn lần đầu biết yêu, quá nhiệt tình làm Linh đôi khi bối rối, không phải cô ghét anh, mà chỉ là cảm thấy bình thường, không rung động như kiểu yêu đương, cũng có thể là do không có kinh nghiệm, nhưng nếu có sự cảm mến, tức là thích được ở cạnh nhau một cách vô thức, với Thông, chỉ cần anh tỏ ra quá nhiệt tình, cô sẽ muốn tránh xa xa một chút, đó là biểu hiện của việc không thể phát triển thêm 1 mm nào mối quan hệ này.
- Ơ, sếp?
- Uh, cậu còn lò dò ở đây làm gì, vào làm việc với công an phường và quản lý tòa nhà đi chứ?
- Vâng, chào em nhé, hẹn gặp lại sau.
- Vâng.
- Chào chú. Linh quay sang chào người vừa mới xuất hiện.
- Uh, chú Tuấn đâu?
- Chú đi hút thuốc lào rồi, chú tìm chú ấy ạ?
- Uh, cô gọi chú ấy, chúng ta về trụ sở trao đổi một chút.
Phòng làm việc, trời đã chuyển đông nhưng nhiệt độ vẫn như cuối hè, không khí cứ như đang trong thời gian áp thấp nhiệt đới vậy, không khí nén lại, những gương mặt căng thẳng, lo lắng. Vụ án đã được đưa lên phương tiện truyền thông, thủ trưởng trên cục đã gọi điện chỉ đạo trực tiếp cần trong thời gian nhanh nhất tìm ra thủ phạm, trấn an dư luận. Những vụ án thường bắt đầu từ nạn nhân để từ đó tìm ra hung thủ, nhưng ở vụ này, để xác định danh tính nạn nhân còn là một vấn đề thời gian, làm các điều tra viên đau đầu.
- Ý kiến của chú sao ạ? Hùng mở đầu.
- Linh, nói lại suy nghĩ của cháu đi.
Linh trình bày lại những phán đoán của mình cho Hùng nghe, anh không tỏ thái độ gì, nhưng chân mày đã giãn ra nhiều, vụ án này quá phức tạp, hơn nữa áp lực từ phía dư luận và cấp trên quá lớn nhưng không thể vì thế mà làm ẩu được, nhanh nhưng phải chắc chắn có cơ sở.
- Chú đánh giá như thế nào về việc cô gái chỉ được quấn trong một cái mền chăn, bên trong hoàn toàn không mặc quần áo?
- Từ góc độ tâm lý tội phạm, đó là hành động của những người có quan hệ xác thịt với nạn nhân, có thể là vợ chồng, người tình, người yêu, việc nhìn thấy thân thể lõa lồ của nạn nhân với họ quá bình thường, nó đi qua cái giới hạn ngại ngùng theo tính xã hội áp đặt, điều này vô tình lộ ra mà thủ phạm không biết.
- Vậy theo chú, nên bắt đầu bằng cách điều tra các căn hộ ít người hoặc chủ nhà thường xuyên vắng nhà cho người khác mượn phòng?
- Uh
- Kết hợp với việc thông báo xem có gia đình nào có người thân mất tích có đặc điểm như nạn nhân?
- Uh.
- Chú cho cháu phác họa sơ khai về hung thủ được không?
- Quá sớm để có chân dung hắn. Tôi có thể có vài nét về hắn: nam, thanh niên, thành phần trí thức, cao tầm trung, có lẽ dáng người hơi đậm một chút.
- Cảm ơn chú, bây giờ cháu quay lại khu vực hiện trường trước đã.
- Linh, cháu đi cùng cậu Hùng đi, có gì điện thoại cho chú, chú phải về trung tâm bây giờ.
- Vâng.
Lên xe, Linh theo quán tính cho viên ô mai vào miệng, đút tai nghe vào, bắt đầu nghe nhạc, cô cảm thấy đầu mình bây giờ như một lọ hồ dính, hoàn toàn chưa gỡ được tý manh mối nào. Bây giờ có thêm ly trà chanh thì tốt biết bao, đau đầu quá.
Linh nhủ thầm, cô hoàn toàn không chú ý đến người ngồi bên cạnh cũng đang gần như im lặng tuyệt đối. Những lúc như thế này, ai theo đuổi suy nghĩ của người đó, tư duy là một dòng chảy, chỉ người trong cuộc mới có thể khơi thông, Hùng hiểu, Linh càng hiểu điều đó.
Việc khám xét lại hiện trường không có kết quả nào khả quan, đành tung một lực lượng cảnh sát lớn đến kiểm tra từng căn hộ đã được khoanh vùng, việc này như kiểu đi câu, không biết lúc nào có thể tóm được cá, Hùng biết vậy nên anh bảo Linh hai người không cần ở đây nữa, có thể về rồi, Linh có vẻ uể oải, cô vẫn đang trong trạng thái không thông suốt, có lẽ cần nghỉ ngơi thả lỏng để thông thoáng hơn chút mới được. Khi Hùng quay đầu lại, đã thấy Linh ngủ gục rồi, khuôn mặt mệt mỏi với đôi lông mày chau lại, gương mặt với đôi nét trẻ con ương bướng nhường lại cho sự bình yên, dịu dàng, lần đầu tiên, Hùng nhận ra, Linh không còn là cô nhóc luôn đứng ở phía đối lập với anh nữa.
Vì không biết nhà Linh để đưa cô về, hơn nữa cũng đang giai đoạn dầu xôi lửa bỏng, không có thời gian cho việc chăm sóc những cá nhân, anh để cô nằm lại trên chiếc giường đơn trong phòng làm việc của mình, còn bản thân cùng các anh em khác sang phòng pháp y xem lại kết quả khám nghiệm tử thi, hi vọng có bước chuyển mới khi điều tra vụ án.
Linh thức giấc khi trời đã ngả về chiều, đã thức giấc nhưng còn nằm trên giường, thần trí hoàn toàn tỉnh táo nhưng thân thể vẫn còn trì trệ, cô chỉ nhớ được đến lúc quá mệt mỏi mà ngủ gục trên xe, nghĩ đơn giản, khi nào đến Hùng sẽ gọi cô dậy, nhưng khi nằm trên chiếc giường xa lạ này, cộng thêm mùi mồ hôi nam tính, cô biết chắc mình đang không nằm trên giường của mình, càng không phải là cái ghế ô tô khi cô ngủ gục, người cuối cùng ở bên cạnh khi cô ngủ là Hùng, vậy khả năng lớn là cô đang nằm trên giường anh, suy nghĩ này khiến Linh cảm thấy có phần ngại ngùng, để anh nhìn thấy cô trong hoàn cảnh mất phong độ như vậy.
Khi đã hoàn toàn tỉnh táo, cô rời khỏi chiếc chăn ấm của anh, gấp lại gọn gàng rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, leo lên một chiếc taxi, đi đến trung tâm, không quên gửi cho Hùng một tin nhắn “ tôi về trung tâm trước, cảm ơn chú”.
Hùng nhận được tin nhắn, dù đầu óc đang căng như dây đàn, tự nhiên thấy nhẹ nhõm, có người vừa ngủ được một giấc rồi, có lẽ đang đầy năng lượng để giúp anh phá vụ án này. Từ lúc nào, anh đã không còn coi cô là cô nhóc hay lý sự, thích đối đầu mà trở thành một cộng sự mà anh tin cậy? Trong cuộc sống, trong công việc, cái gì cũng cần có thời gian, phải vậy không?
Cuối tuần, Linh đang cố gắng kéo dài giấc mộng trưa của mình, đã bỏ qua bữa sáng, đợi chuông bữa trưa để bình minh, ngủ nướng luôn là một hạnh phúc đối với kẻ như cô. Ba cái thằng đáng ghét kia, đã bỏ rơi cô không thương tiếc, tự mình phải làm mình hạnh phúc bằng cách đơn giản nhất có thể thôi.
Linh nhớ là hôm nay không đặt chuông báo thức cơ mà, sao vẫn có tiếng chuông khỉ gì ấy nhỉ? Cả tuần mới có được ngày nghỉ trọn vẹn, sao không được yên thân một chút chứ?
- Alo?
- Con gái?
- Bố, cho con ngủ!
- Biết mấy giờ rồi không?
- Trời chưa tối mà.
- Ôi trời đất ôi, con định ngủ từ tối hôm trước đến tối hôm sau luôn đấy ah?
- Bố, biết ăn biết ngủ học hành là ngoan mà. Mà tự nhiên bố gọi điện thoại rông dài với con gì đấy?
- Dậy, đi “ăn sáng” với bố.
- Bố, lại có bữa sáng đột tử nào đấy?
- Con đi xe qua chung cư TC1 đi, vừa có một vụ giết người ở đó, mọi người đều đang ở đây rồi, qua rồi nói sau.
- Bố, đợi con 15 phút nhé.
Khi Linh đến, chung cư đã đông nghịt người hiếu kỳ đang đứng xúm đen xúm đỏ, người Việt Nam có lẽ là những người nhiệt tình nhất thế giới, chẳng liên quan gì đến mình nhưng vẫn nhảy vào chỉ trỏ bình luận như đúng rồi, nhiều khi từ những thông tin bên lề như thế này, cơ quan điều tra có thể tìm ra manh mối, cũng có lúc vì những điều như thế này mà làm lạc hướng điều tra, điều quan trọng là phải biết sàng lọc thông tin.
Luồn lách như một con lươn, Linh mới có thể đi vào trong, thấy bố Tuấn đang đứng giữa vòng vây các chiến sỹ công an, chăm chú ghi chép điều gì đó.
- Bố?
- Con gái, đeo khẩu trang vào đã.
- Sao vậy ạ?
- Sáng nay có người báo là trong chung cư mấy hôm nay có mùi xác thối rất khó chịu, đặc biệt là những hôm trời nồm, mùi càng nồng nặc, mọi người lúc đầu chỉ nghĩ là do một con chuột hay con mèo chết, nhưng khi người bảo vệ lên nóc chung cư kiểm tra trạm bơm mới phát hiện ra xác người nữ, không mặc quần áo đang trong giai đoạn bị phân hủy, vấn đề là đây là xác nữ, không đầu, bị bóc mất tất cả vân tay, có vẻ hung thủ không muốn chúng ta nhận diện được nạn nhân.
- Không đầu? không có cả vân tay?
- Uh. Bây giờ giả thiết lớn nhất là sau khi giết nạn nhân, hắn đã cắt bỏ phần đầu và các đốt ngón tay để cảnh sát điều tra khó nhận diện và đánh lạc hướng, nhằm kéo dài thời gian điều tra vụ án.
- Sao lại kết luận là bị giết rồi mới cắt đầu nạn nhân ạ?
- Trên thi thể còn có những vết dao với những vệt máu đông, kết luận bước đầu là nạn nhân chết trước khi bị cắt rời phần đầu, lý do chủ yếu là khi khám nghiệm tử thi, nhân viên pháp y đã phát hiện ra sự khác nhau về thời gian đông máu ở bộ phận cổ và bộ phận vết thương trên thi thể. Bố đã kiểm tra thi thể rồi, đây là một cô gái còn khá trẻ, chỉ độ trên hai mươi tuổi thôi, việc giết người rồi chia xác như thế này, ở Việt Nam càng ngày càng phổ biến, có lẽ ra học từ các vụ giết người đang nhan nhản trên phim ảnh hiện nay.
- Đã xác nhận được danh tính của nạn nhân chưa bố?
- Chưa, việc này sẽ vô cùng khó khăn, vì không có phần đầu, hơn nữa khu chung cư cao tầng này số lượng người cư ngụ tại một tòa đã lên tới con số vài trăm người, điều tra từng hộ là cả một vấn đề, lại còn những người vãng lai nữa, hung thủ có lẽ đã tính đến điều này, nhằm kéo dài thời gian xác minh, có cơ hội cao chạy xa bay.
- Bố, bố kết luận sao?
- Kết luận? còn quá sớm để đưa ra, con nghĩ sao, nói bố nghe thử xem nào.
- Con nghĩ kẻ giết người là một người khá bình tĩnh và có kiến thức về vấn đề giải phẫu, vì sau khi gây tội ác, hắn còn nghĩ được việc cắt phần đầu nạn nhân và đốt ngón tay đi, nhằm che giấu nhân thân của nạn nhân, hơn nữa, con không nghĩ nơi phát hiện thi thể chính là hiện trường vụ án, ở một nơi mật độ dân cư đông đúc như thế này, việc gây tội ác ở nơi thanh thiên bạch nhật rất khó khăn, do đó, bước đầu xác định hiện trường xảy ra có thể ở một căn phòng nào đó trong khu chung cư.
- Tốt, bố cũng nghĩ vậy, nhưng với sự phẫn nộ của dư luận như hiện nay, việc rò xét từng căn hộ là quá lãng phí thời gian, con nghĩ ta nên bắt đầu như thế nào?
- Với một vụ giết người như vậy, chắc chắn có lưu lại dấu vết, nên ta có thể bắt đầu với những căn hộ không có người hoặc ít người ở, với một chuỗi những tội ác như vậy, hung thủ phải có thời gian và không gian hành động, nếu gia đình có nhiều người thì rất khó thực hiện.
- Tốt, còn nữa?
- Con không nghĩ nạn nhân là người trong khu chung cư này, bởi nếu căn cứ theo mức độ phân hủy của xác chết, cô gái đã bị giết cách đây ít nhất 5 ngày, việc một người ở trong khu chung cư mất tích 5 ngày mà quản lý tòa nhà không biết là một điều lạ, trừ trường hợp nạn nhân trước khi đi đã báo với người nhà là họ đi xa, vậy thì khi xảy ra vụ án này, những gia đình có trường hợp người nhà tương tự sẽ lập tức liên tưởng nghĩ đến khả năng xấu đối với người thân của họ, đây cũng được xem là một manh mối.
- Con gái, đúng là thầy giỏi trò siêu, có tiến bộ đấy.
- Linh? Em ở đây ah?
- Anh Thông? Anh cũng ở đây?
- Vụ án lớn, đương nhiên bọn anh có mặt rồi, chú Tuấn gọi em ra ah?
- Vâng.
- Đồ phá đám, thầy trò tôi đang trao đổi, cậu lượn đi chỗ khác cho tôi nhờ.
- Chú cứ nói đi ah, cháu sẽ rửa tai lắng nghe.
- Có cái chân chó như cậu ở đây, tôi hết hứng rồi, làm điếu thuốc lào đã.
Linh và Thông quay sang nhìn nhau cười, Thông đang theo đuổi Linh, theo cách của một chàng trai mới lớn lần đầu biết yêu, quá nhiệt tình làm Linh đôi khi bối rối, không phải cô ghét anh, mà chỉ là cảm thấy bình thường, không rung động như kiểu yêu đương, cũng có thể là do không có kinh nghiệm, nhưng nếu có sự cảm mến, tức là thích được ở cạnh nhau một cách vô thức, với Thông, chỉ cần anh tỏ ra quá nhiệt tình, cô sẽ muốn tránh xa xa một chút, đó là biểu hiện của việc không thể phát triển thêm 1 mm nào mối quan hệ này.
- Ơ, sếp?
- Uh, cậu còn lò dò ở đây làm gì, vào làm việc với công an phường và quản lý tòa nhà đi chứ?
- Vâng, chào em nhé, hẹn gặp lại sau.
- Vâng.
- Chào chú. Linh quay sang chào người vừa mới xuất hiện.
- Uh, chú Tuấn đâu?
- Chú đi hút thuốc lào rồi, chú tìm chú ấy ạ?
- Uh, cô gọi chú ấy, chúng ta về trụ sở trao đổi một chút.
Phòng làm việc, trời đã chuyển đông nhưng nhiệt độ vẫn như cuối hè, không khí cứ như đang trong thời gian áp thấp nhiệt đới vậy, không khí nén lại, những gương mặt căng thẳng, lo lắng. Vụ án đã được đưa lên phương tiện truyền thông, thủ trưởng trên cục đã gọi điện chỉ đạo trực tiếp cần trong thời gian nhanh nhất tìm ra thủ phạm, trấn an dư luận. Những vụ án thường bắt đầu từ nạn nhân để từ đó tìm ra hung thủ, nhưng ở vụ này, để xác định danh tính nạn nhân còn là một vấn đề thời gian, làm các điều tra viên đau đầu.
- Ý kiến của chú sao ạ? Hùng mở đầu.
- Linh, nói lại suy nghĩ của cháu đi.
Linh trình bày lại những phán đoán của mình cho Hùng nghe, anh không tỏ thái độ gì, nhưng chân mày đã giãn ra nhiều, vụ án này quá phức tạp, hơn nữa áp lực từ phía dư luận và cấp trên quá lớn nhưng không thể vì thế mà làm ẩu được, nhanh nhưng phải chắc chắn có cơ sở.
- Chú đánh giá như thế nào về việc cô gái chỉ được quấn trong một cái mền chăn, bên trong hoàn toàn không mặc quần áo?
- Từ góc độ tâm lý tội phạm, đó là hành động của những người có quan hệ xác thịt với nạn nhân, có thể là vợ chồng, người tình, người yêu, việc nhìn thấy thân thể lõa lồ của nạn nhân với họ quá bình thường, nó đi qua cái giới hạn ngại ngùng theo tính xã hội áp đặt, điều này vô tình lộ ra mà thủ phạm không biết.
- Vậy theo chú, nên bắt đầu bằng cách điều tra các căn hộ ít người hoặc chủ nhà thường xuyên vắng nhà cho người khác mượn phòng?
- Uh
- Kết hợp với việc thông báo xem có gia đình nào có người thân mất tích có đặc điểm như nạn nhân?
- Uh.
- Chú cho cháu phác họa sơ khai về hung thủ được không?
- Quá sớm để có chân dung hắn. Tôi có thể có vài nét về hắn: nam, thanh niên, thành phần trí thức, cao tầm trung, có lẽ dáng người hơi đậm một chút.
- Cảm ơn chú, bây giờ cháu quay lại khu vực hiện trường trước đã.
- Linh, cháu đi cùng cậu Hùng đi, có gì điện thoại cho chú, chú phải về trung tâm bây giờ.
- Vâng.
Lên xe, Linh theo quán tính cho viên ô mai vào miệng, đút tai nghe vào, bắt đầu nghe nhạc, cô cảm thấy đầu mình bây giờ như một lọ hồ dính, hoàn toàn chưa gỡ được tý manh mối nào. Bây giờ có thêm ly trà chanh thì tốt biết bao, đau đầu quá.
Linh nhủ thầm, cô hoàn toàn không chú ý đến người ngồi bên cạnh cũng đang gần như im lặng tuyệt đối. Những lúc như thế này, ai theo đuổi suy nghĩ của người đó, tư duy là một dòng chảy, chỉ người trong cuộc mới có thể khơi thông, Hùng hiểu, Linh càng hiểu điều đó.
Việc khám xét lại hiện trường không có kết quả nào khả quan, đành tung một lực lượng cảnh sát lớn đến kiểm tra từng căn hộ đã được khoanh vùng, việc này như kiểu đi câu, không biết lúc nào có thể tóm được cá, Hùng biết vậy nên anh bảo Linh hai người không cần ở đây nữa, có thể về rồi, Linh có vẻ uể oải, cô vẫn đang trong trạng thái không thông suốt, có lẽ cần nghỉ ngơi thả lỏng để thông thoáng hơn chút mới được. Khi Hùng quay đầu lại, đã thấy Linh ngủ gục rồi, khuôn mặt mệt mỏi với đôi lông mày chau lại, gương mặt với đôi nét trẻ con ương bướng nhường lại cho sự bình yên, dịu dàng, lần đầu tiên, Hùng nhận ra, Linh không còn là cô nhóc luôn đứng ở phía đối lập với anh nữa.
Vì không biết nhà Linh để đưa cô về, hơn nữa cũng đang giai đoạn dầu xôi lửa bỏng, không có thời gian cho việc chăm sóc những cá nhân, anh để cô nằm lại trên chiếc giường đơn trong phòng làm việc của mình, còn bản thân cùng các anh em khác sang phòng pháp y xem lại kết quả khám nghiệm tử thi, hi vọng có bước chuyển mới khi điều tra vụ án.
Linh thức giấc khi trời đã ngả về chiều, đã thức giấc nhưng còn nằm trên giường, thần trí hoàn toàn tỉnh táo nhưng thân thể vẫn còn trì trệ, cô chỉ nhớ được đến lúc quá mệt mỏi mà ngủ gục trên xe, nghĩ đơn giản, khi nào đến Hùng sẽ gọi cô dậy, nhưng khi nằm trên chiếc giường xa lạ này, cộng thêm mùi mồ hôi nam tính, cô biết chắc mình đang không nằm trên giường của mình, càng không phải là cái ghế ô tô khi cô ngủ gục, người cuối cùng ở bên cạnh khi cô ngủ là Hùng, vậy khả năng lớn là cô đang nằm trên giường anh, suy nghĩ này khiến Linh cảm thấy có phần ngại ngùng, để anh nhìn thấy cô trong hoàn cảnh mất phong độ như vậy.
Khi đã hoàn toàn tỉnh táo, cô rời khỏi chiếc chăn ấm của anh, gấp lại gọn gàng rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, leo lên một chiếc taxi, đi đến trung tâm, không quên gửi cho Hùng một tin nhắn “ tôi về trung tâm trước, cảm ơn chú”.
Hùng nhận được tin nhắn, dù đầu óc đang căng như dây đàn, tự nhiên thấy nhẹ nhõm, có người vừa ngủ được một giấc rồi, có lẽ đang đầy năng lượng để giúp anh phá vụ án này. Từ lúc nào, anh đã không còn coi cô là cô nhóc hay lý sự, thích đối đầu mà trở thành một cộng sự mà anh tin cậy? Trong cuộc sống, trong công việc, cái gì cũng cần có thời gian, phải vậy không?