Chương 19
Qua vài ngày, Linh đã trở lại mặt đất, cô lại hớn hở đến cơ quan làm việc, mặc kệ ánh mắt nhìn vô cùng đặc biệt của bác bảo vệ, thấy cô bước qua cổng, đang rít thuốc lào sòng sọc, bác bỗng ho sặc sụa, hít lấy hít để không khí như con cá mắc cạn, nước mắt nước mũi giàn giụa:
- Con bé này, có lột xác cũng báo trước một tiếng để bác còn đề phòng đứt dây thần kinh phòng bị chứ?
- Cháu chào bác Cảnh, bác cứ như thể cháu từ vịt hóa thiên nga vậy, lương bèo quá, chưa đủ đi Hàn Quốc thẩm mỹ bác ạ, nhưng mà xinh hơn hẳn bác nhỉ?
- May là cháu không nhuộm đầu xanh đỏ như bọn nhóc bây giờ, nhìn rối cả mắt, vào đi, bác thấy ông Tuấn hôm nay đến sớm lắm, chắc có vụ gì đấy.
- Vâng, cháu chào bác.
Linh le te chạy vào trong viện, mắt không khỏi liếc nhìn đồng hồ một tý, rõ ràng hôm nay lợn cưới, áo mới, đầu mới và cô cũng không đi làm muộn mà, có việc gì mà bố Tuấn lại đi làm sớm thế nhỉ? Bình thường, giờ lên ca của bố luôn là 9h mà. Không cần đợi lâu, khi Linh bước vào cửa phòng, đã nghe tiếng bố oang oang:
- Rõ ràng đống tài liệu tôi để ở ngăn này mà, sao bây giờ tìm không thấy?
- Bố? có việc gì ạ?
- Cái vụ V05, hôm nay bên hình sự đòi nộp báo cáo bổ sung, con có thấy đâu không?
- À, chẳng phải anh Nam bên phòng 3 mượn bố còn gì?
- Ừ, bố quên béng mất, con qua đòi lại nó rồi chuẩn bị đi cùng bố, mình làm chuyến đi Phú Thọ ngắm rừng cọ đồi chè nhỉ?
- Bố, thế bố ăn sáng chưa? Hôm nay bố đi làm đúng giờ, làm bác Cảnh còn phải sửng sốt nữa.
- Có cơm nắm muối vừng rồi, không phải lo, đi sang chỗ thằng Nam đòi tài liệu về cho bố đi, nửa tiếng nữa xuất phát nhé.
Linh mất khoảng 10 phút chạy đi chạy lại giữa hai phòng, căn bản là bởi ông anh tên Nam kia còn đang bận đưa con đi học, bắt cô đợi, thế mà về đến phòng, cô còn không kịp nhận thức được thời thế đã hoàn toàn thay đổi:
- - ế mà về đến phòng, cô còn không kịp nhận thức được thời thế đã hoàn toàn thay đổikia còn đang bận đưa con đi học, bắt cô đợi, Bố, tài liệu đây rồi, chuẩn bị đi thôi
- DiDDĐi gì mà đi, con ở nhà, chỉ mình bố đi thôi.
- Cái gì ạ? Bố vừa chẳng nói hai bố con cùng đi còn gì?
- Con phải hỏi thằng Hùng ấy, có cái việc này mà cũng phải điều động đến ông Phó tổng cục trưởng ra mặt, đúng là kẻ bất tài.
- Anh Hùng? Chú Tiến ạ?
- Ừ, lão đó vừa gọi cho bố, xin phép cho con nghỉ hôm nay để về quê ra mắt họ hàng nhà thằng Hùng, nể tình đồng học, bố đồng ý rồi.
- Cái gì ạ? Ra mắt ai ạ?
- Ra mắt bên đằng nhà trai, sao giờ này con còn ở đây nhỉ? Chẳng nhẽ? Mà con với thằng Hùng? Từ bao giờ mà như điện giật thế?
- Thật sự là… điên hết rồi, bố đợi con một chút.
Linh vội vàng gọi điện cho Hùng, nhưng bên kia đầu dây báo điện thoại bận liên tục, lúc nước sôi lửa bỏng thế này, người lại còn không liên lạc được, đấy, biết ngay mà, đúng là làm ơn mắc oán. Bên này đầu dây, Linh đứng ngồi không yên, bên kia đầu dây, là Hùng đang bị cho lên thớt.
- Alo, mẹ ạ.
- ừ, con xin nghỉ ngày hôm nay đi, về quê với mẹ.
- Có việc gì ạ?
- Ở quê có đám giỗ, về thắp hương cho cụ cố và thăm hỏi họ hàng luôn.
- Sao mẹ không báo sớm, bây giờ con đang ở cơ quan rồi.
- Bây giờ mới nghĩ ra chuyện này, thôi, con không đi cũng được, nhưng mẹ đang đi đón cái Linh, mẹ xin phép cho con bé rồi, nó sẽ đi cùng mẹ về quê, trong hai đứa có nó đại diện là được rồi.
- Linh? Sao lại là cô ấy được?
- Sao không được? nhân dịp này ra mắt bà con họ hàng luôn.
- Mẹ, sao mẹ cứ làm mà không bàn bạc, trao đổi gì với con thế? Còn Linh nữa, cô ấy còn phải đi làm mà.
- Đã bảo vừa nghĩ ra chuyện này mà, đằng nào thì mẹ cũng xin nghỉ cho nó rồi, mẹ đi đây, thế nhé.
- Mẹ, đợi con với, mẹ đang ở đâu vậy?
- Sắp đến cổng cơ quan cái Linh rồi.
- Được rồi, vậy con cũng sẽ đến đó, mẹ nhớ đợi con đấy.
- Biết rồi. Bà Hà mỉm cười sung sướng, bà đã ra tay, có gạo nào không ra cám chứ? Bọn trẻ không vội, chứ bà thì không đợi được nữa rồi. Bà không đẩy một cái, thì chúng nó cứ ngồi im không nhúc nhíc à?
Buông điện thoại của mẹ, Hùng vội vàng gọi cho Linh, nhưng điện thoại bận suốt, không biết phải làm sao bây giờ, mẹ anh đang định giờ trò gì vậy? Thật sự là trở tay không kịp mà.
Còn chưa liên lạc được với Hùng thì đã có điện thoại gọi đến:
- Alo ạ?
- Chào cháu, bác là mẹ Hùng.
- Dạ, cháu chào bác.
- Ừ, cháu có ở cơ quan không? Bác đang ở cổng cơ quan cháu, bác xin lỗi vì không báo trước, cũng là do sự việc đột xuất, cháu về quê Hùng cùng bác nhé.
- Dạ? về quê ạ?
- Ừ, hôm nay có cái giỗ của cụ năm đời nhà bố Hùng, mọi năm mẹ con bác đều về cùng nhau, năm nay thằng Hùng nó bận công tác, bác nghĩ hai đứa đã quen nhau được một thời gian, cũng đã tính đến chuyện kết hôn, vậy cháu có thể thay nó về thắp cho cụ một nén nhang.
- Dạ, bác không báo trước, để cháu còn xin nghỉ, cháu đang có chuyến đi công tác Phú Thọ ạ.
- Cháu lên xe chưa? Từ đầu giờ sáng bác đã bảo cậu Tiến gọi điện cho thủ trưởng của cháu xin nghỉ rồi mà, cái thằng này, ông nọ bà kia gì mà có mỗi việc cho nhân viên cấp dưới nghỉ một ngày mà cũng không quyết định được. Vậy để bác nói chuyện trực tiếp với thủ trưởng của cháu đi.
- Dạ, không cần đâu ạ, cháu… Linh chỉ còn nước khóc ròng, bây giờ biết làm sao? Sao Hùng có thể để sự việc đến mức này chứ? về quê ra mắt? híc, yêu đương gì đâu mà mắt với mũi chứ?
- Ừ, được rồi, không sao, sáng đi chiều về thôi mà, cháu ra ngoài cổng đi, bác đợi ngoài này nhé.
- Dạ… quả thực là Linh nước mắt hai hàng quay về phòng làm việc, chỉ có bố Tuấn tay đang cắp cái cặp da bóng loáng, ánh mắt rạng rỡ cười trên sự đau khổ của cô.
- Đúng là về ra mắt đúng không? Hai đứa này tẩm ngẩm tầm ngầm mà ra tay nhanh phết, thoáng cái đã ra mắt rồi, mà con rể tương lai còn chưa mời rượu bố vợ đâu nhé, nhắn thằng Hùng, thế là không được, để hôm nào bố phải dạy nó ra tấm ra món mới được. Con gái, chúc mừng con, bố lên đường đây. Vừa đi ông lại còn huýt sáo bài “bác vẫn cùng chúng cháu hành quân” đúng là, sung sướng quá mà.
Từ phòng làm việc đến cổng viện, dù vừa đi vừa giật lùi thì 15 phút sau Linh đã có mặt, quả thực là không biết nói gì, cũng không biết hành động như thế nào, tình thế tiến thoái lưỡng nan, mà cái anh Hùng này, làm sao lại để xảy ra cơ sự này chứ? biết làm sao để thoát bây giờ? Mà thoát như thế nào mới được chứ? Nhìn thấy cô con dâu tương lai, bà Hà không khỏi mừng rỡ:
- Làm cháu bất ngờ phải không? Cũng là ngoài dự tính cả thôi, thông cảm cho bác nhé.
- Dạ, về quê ở đâu hả bác? Linh đang tìm kế hoãn binh.
- ở Hưng Yên thôi, ở quê cũng không còn đông người thân lắm, nhưng là cái gốc cái gác, hàng năm cũng phải về đôi lần cho khói hương đỡ lạnh lẽo cháu ạ.
- Vâng…
- Bác đã chuẩn bị đồ lễ xong xuôi rồi, không báo trước lên cháu vẫn đang mặc đồng phục, thật là…nhưng mà mặc đồ này về quê, bà con lại càng quý mến, họ thích người nhà nước lắm.
- Dạ…
- Mình đợi thêm chút nữa nhé, cái thằng Hùng này, đi gì mà lâu thế nhỉ?
Đúng lúc này thì Hùng hớt hải chạy xe đến, biết nhau hơn 3 năm, làm việc với nhau cũng đã gần 1 năm, đây là lần đầu tiên Linh thấy bộ dạng này của Hùng, thì ra, ngoài những lúc mặt sắt, anh cũng có đầy đủ hỉ nộ ái ố như bao người khác, cái bộ dạng lo lắng này làm Linh đang bối rối cũng phải phì cười.
- Mẹ, sao lại…?
- Con đến rồi đấy à? Gửi xe vào cơ quan Linh đi, rồi cả nhà lên xe, về quê cho kịp, mấy bác ở quê mẹ báo sẽ về, đã gọi điện giục rồi đấy.
- Nhưng… bọn con làm sao mà đi được?
- Sao không đi được? Linh đã xin nghỉ rồi, con thì chẳng lẽ cả năm không có ngày phép à?
- Nhưng mẹ không nói trước, cứ bảo đi là đi, bọn con xoay làm sao kịp?
- Xoay gì? Lên xe về quê có gì ghê gớm đâu? Cần gì phải chuẩn bị trước? mà có chuẩn bị cũng là mẹ đã lo hết rồi, bọn con chỉ việc lên xe rồi đi, Linh nó không có ý kiến gì, con còn đứng đó mà đôi co nữa.
- Mẹ thật là…
Hùng đánh mắt sang nhìn Linh, đôi mắt anh đầy hoang mang, có lẽ việc này đối với anh cũng vô cùng bất ngờ, ngoài dự kiến. Mẹ anh, vượt xa đánh giá của Linh, đúng là một cao thủ, ai cũng phải dưới sự điều khiển của bà, bà có thể dễ dàng xoay người ta như chong chóng, sự việc đến mức này rồi, thì đành đến đâu hay đến đó vậy. Cho nên cảnh tượng như sau, hai đồng chí cảnh sát áp giải một bà cụ lên xe, mà lại là xe công vụ nữa, nhưng điều đáng ngạc nhiên là bà cụ vô cùng hứng khởi cùng vui vẻ, chẳng giống người bị áp giải tý nào, chỉ có hai đồng chí kia, mặt mũi tiu nghỉu, cười không nổi, khóc chẳng xong, một người là cao thủ phá án, một người là chuyên gia tâm lý, cũng có lúc bó tay khi đối phó với một bà già, quả thực, gừng càng già càng cay.
Hai người lục tục yên vị trên xe, bà Hà ngồi đằng trước vừa buôn chuyện với chú lái xe quen mặt, vừa thỉnh thoảng quay xuống hỏi hai hai người phía dưới, mà kỳ lạ, cả hai người đều chẳng có ý kiến gì nhiều, chủ yếu là ngồi nghe, thi thoảng trả lời mấy câu chiếu lệ. Chỉ có mẹ Hùng,vừa là đạo diễn, vừa là diễn viên chính trong hoạt cảnh này.
Thật ra thì quê Hùng cũng không mấy xa xôi, ngay Thanh Hà- Hưng Yên. Nhưng thời điểm này không phải là mùa vải, nên làng quê trở lại sự bình yên vốn có, có sông, có đồng, có ruộng, ngồi trên xe ỉu xìu, nhưng khi xuống xe, thấy không khí trong lành, mát mẻ, Linh như quả bóng vừa bơm hơi, thoáng chốc rạng rỡ hẳn. Vẫn là bà Hà đi trước dẫn đường, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt về vải quê chồng mình nổi tiếng như thế nào, giá cả ra sao, nhà nào trồng nhiều nhất, Linh chỉ biết gật gù, tán đồng.
- Tý nữa cơm nước xong, hai đứa sang nhà bác trưởng họ thắp hương cho các cụ đi nhé, rồi còn phải ra mộ bố con để thắp nén nhang nữa, gần thế này mà cả năm về được mấy lần, không tranh thủ đi thì có mà bận suốt đời ah.
- Mẹ, nhà mình còn chưa sang nhà Linh để xin phép, mẹ đã ép bọn con về ra mắt họ hàng đằng nội thế này…
- Ai ép anh chị? Chỉ là nhân cơ hội có đám giỗ, thì tranh thủ về thăm họ hàng thôi chứ? anh xem, anh đi cùng tôi những dịp thế này được bao lần một năm, cái thứ anh, nghe gì những lời mẹ nói?
- Thì con chỉ nói thế thôi mà, mẹ báo trước, chúng con còn chuẩn bị, còn xin phép cơ quan, đi làm nhà nước, đâu phải bảo nghỉ là nghỉ đâu…
- Tôi đã xin phép cho cái Linh rồi, còn bản thân anh, thân là thủ trưởng một đơn vị, anh phải tự thu xếp chứ? lại còn đợi tôi xin phép cho anh nữa chắc?
- Mẹ thì… Linh khẽ kéo tay Hùng, nhắc anh không tranh cãi nữa làm tình hình thêm căng thẳng, sự việc đã đến nỗi này, thì đành đến đâu hay đến đó thôi.
- Dạ, không sao bác ạ, chuyện giỗ chạp vẫn là quan trọng, bọn cháu nghỉ một hôm cũng không ảnh hưởng gì.
- Ừ, đấy, nói thế có phải dễ nghe không? Bác cũng chỉ là vì tốt cho cả hai đứa. Bà Hà lấy lại tinh thần càng nói hăng hơn, Linh nghe rồi chỉ ậm ừ, cô còn đang bận nhìn ngang ngó dọc, đã bị đặt vào hoàn cảnh không mấy vui vẻ, thì cách tốt nhất là hãy tự sướng. Cô không hề để ý chuyện tay cô vẫn đang khoác trên tay Hùng, nhìn có vẻ rất tình cảm, như thật sự hai người đang yêu đương thắm thiết và về quê thăm họ hàng, ra mắt người thân vậy. Trong chuyện này chỉ có bà Hà là vô cùng mãn nguyện, việc bà đã sắp xếp, thì nhất định sẽ thành công, hồi bà còn đương nhiệm trưởng phòng nhân sự của VNPT, chẳng phải một tay bà lãnh đạo cả mấy trăm con người sao? Chẳng có lẽ gì bà không thể cho hai đứa này theo sự tính toán của bà cả, bọn trẻ bây giờ lười cưới xin lắm, bà không đẩy một cái, thì đến bao giờ bà mới có cháu để bế bồng đây?
Qua vài ngày, Linh đã trở lại mặt đất, cô lại hớn hở đến cơ quan làm việc, mặc kệ ánh mắt nhìn vô cùng đặc biệt của bác bảo vệ, thấy cô bước qua cổng, đang rít thuốc lào sòng sọc, bác bỗng ho sặc sụa, hít lấy hít để không khí như con cá mắc cạn, nước mắt nước mũi giàn giụa:
- Con bé này, có lột xác cũng báo trước một tiếng để bác còn đề phòng đứt dây thần kinh phòng bị chứ?
- Cháu chào bác Cảnh, bác cứ như thể cháu từ vịt hóa thiên nga vậy, lương bèo quá, chưa đủ đi Hàn Quốc thẩm mỹ bác ạ, nhưng mà xinh hơn hẳn bác nhỉ?
- May là cháu không nhuộm đầu xanh đỏ như bọn nhóc bây giờ, nhìn rối cả mắt, vào đi, bác thấy ông Tuấn hôm nay đến sớm lắm, chắc có vụ gì đấy.
- Vâng, cháu chào bác.
Linh le te chạy vào trong viện, mắt không khỏi liếc nhìn đồng hồ một tý, rõ ràng hôm nay lợn cưới, áo mới, đầu mới và cô cũng không đi làm muộn mà, có việc gì mà bố Tuấn lại đi làm sớm thế nhỉ? Bình thường, giờ lên ca của bố luôn là 9h mà. Không cần đợi lâu, khi Linh bước vào cửa phòng, đã nghe tiếng bố oang oang:
- Rõ ràng đống tài liệu tôi để ở ngăn này mà, sao bây giờ tìm không thấy?
- Bố? có việc gì ạ?
- Cái vụ V05, hôm nay bên hình sự đòi nộp báo cáo bổ sung, con có thấy đâu không?
- À, chẳng phải anh Nam bên phòng 3 mượn bố còn gì?
- Ừ, bố quên béng mất, con qua đòi lại nó rồi chuẩn bị đi cùng bố, mình làm chuyến đi Phú Thọ ngắm rừng cọ đồi chè nhỉ?
- Bố, thế bố ăn sáng chưa? Hôm nay bố đi làm đúng giờ, làm bác Cảnh còn phải sửng sốt nữa.
- Có cơm nắm muối vừng rồi, không phải lo, đi sang chỗ thằng Nam đòi tài liệu về cho bố đi, nửa tiếng nữa xuất phát nhé.
Linh mất khoảng 10 phút chạy đi chạy lại giữa hai phòng, căn bản là bởi ông anh tên Nam kia còn đang bận đưa con đi học, bắt cô đợi, thế mà về đến phòng, cô còn không kịp nhận thức được thời thế đã hoàn toàn thay đổi:
- - ế mà về đến phòng, cô còn không kịp nhận thức được thời thế đã hoàn toàn thay đổikia còn đang bận đưa con đi học, bắt cô đợi, Bố, tài liệu đây rồi, chuẩn bị đi thôi
- DiDDĐi gì mà đi, con ở nhà, chỉ mình bố đi thôi.
- Cái gì ạ? Bố vừa chẳng nói hai bố con cùng đi còn gì?
- Con phải hỏi thằng Hùng ấy, có cái việc này mà cũng phải điều động đến ông Phó tổng cục trưởng ra mặt, đúng là kẻ bất tài.
- Anh Hùng? Chú Tiến ạ?
- Ừ, lão đó vừa gọi cho bố, xin phép cho con nghỉ hôm nay để về quê ra mắt họ hàng nhà thằng Hùng, nể tình đồng học, bố đồng ý rồi.
- Cái gì ạ? Ra mắt ai ạ?
- Ra mắt bên đằng nhà trai, sao giờ này con còn ở đây nhỉ? Chẳng nhẽ? Mà con với thằng Hùng? Từ bao giờ mà như điện giật thế?
- Thật sự là… điên hết rồi, bố đợi con một chút.
Linh vội vàng gọi điện cho Hùng, nhưng bên kia đầu dây báo điện thoại bận liên tục, lúc nước sôi lửa bỏng thế này, người lại còn không liên lạc được, đấy, biết ngay mà, đúng là làm ơn mắc oán. Bên này đầu dây, Linh đứng ngồi không yên, bên kia đầu dây, là Hùng đang bị cho lên thớt.
- Alo, mẹ ạ.
- ừ, con xin nghỉ ngày hôm nay đi, về quê với mẹ.
- Có việc gì ạ?
- Ở quê có đám giỗ, về thắp hương cho cụ cố và thăm hỏi họ hàng luôn.
- Sao mẹ không báo sớm, bây giờ con đang ở cơ quan rồi.
- Bây giờ mới nghĩ ra chuyện này, thôi, con không đi cũng được, nhưng mẹ đang đi đón cái Linh, mẹ xin phép cho con bé rồi, nó sẽ đi cùng mẹ về quê, trong hai đứa có nó đại diện là được rồi.
- Linh? Sao lại là cô ấy được?
- Sao không được? nhân dịp này ra mắt bà con họ hàng luôn.
- Mẹ, sao mẹ cứ làm mà không bàn bạc, trao đổi gì với con thế? Còn Linh nữa, cô ấy còn phải đi làm mà.
- Đã bảo vừa nghĩ ra chuyện này mà, đằng nào thì mẹ cũng xin nghỉ cho nó rồi, mẹ đi đây, thế nhé.
- Mẹ, đợi con với, mẹ đang ở đâu vậy?
- Sắp đến cổng cơ quan cái Linh rồi.
- Được rồi, vậy con cũng sẽ đến đó, mẹ nhớ đợi con đấy.
- Biết rồi. Bà Hà mỉm cười sung sướng, bà đã ra tay, có gạo nào không ra cám chứ? Bọn trẻ không vội, chứ bà thì không đợi được nữa rồi. Bà không đẩy một cái, thì chúng nó cứ ngồi im không nhúc nhíc à?
Buông điện thoại của mẹ, Hùng vội vàng gọi cho Linh, nhưng điện thoại bận suốt, không biết phải làm sao bây giờ, mẹ anh đang định giờ trò gì vậy? Thật sự là trở tay không kịp mà.
Còn chưa liên lạc được với Hùng thì đã có điện thoại gọi đến:
- Alo ạ?
- Chào cháu, bác là mẹ Hùng.
- Dạ, cháu chào bác.
- Ừ, cháu có ở cơ quan không? Bác đang ở cổng cơ quan cháu, bác xin lỗi vì không báo trước, cũng là do sự việc đột xuất, cháu về quê Hùng cùng bác nhé.
- Dạ? về quê ạ?
- Ừ, hôm nay có cái giỗ của cụ năm đời nhà bố Hùng, mọi năm mẹ con bác đều về cùng nhau, năm nay thằng Hùng nó bận công tác, bác nghĩ hai đứa đã quen nhau được một thời gian, cũng đã tính đến chuyện kết hôn, vậy cháu có thể thay nó về thắp cho cụ một nén nhang.
- Dạ, bác không báo trước, để cháu còn xin nghỉ, cháu đang có chuyến đi công tác Phú Thọ ạ.
- Cháu lên xe chưa? Từ đầu giờ sáng bác đã bảo cậu Tiến gọi điện cho thủ trưởng của cháu xin nghỉ rồi mà, cái thằng này, ông nọ bà kia gì mà có mỗi việc cho nhân viên cấp dưới nghỉ một ngày mà cũng không quyết định được. Vậy để bác nói chuyện trực tiếp với thủ trưởng của cháu đi.
- Dạ, không cần đâu ạ, cháu… Linh chỉ còn nước khóc ròng, bây giờ biết làm sao? Sao Hùng có thể để sự việc đến mức này chứ? về quê ra mắt? híc, yêu đương gì đâu mà mắt với mũi chứ?
- Ừ, được rồi, không sao, sáng đi chiều về thôi mà, cháu ra ngoài cổng đi, bác đợi ngoài này nhé.
- Dạ… quả thực là Linh nước mắt hai hàng quay về phòng làm việc, chỉ có bố Tuấn tay đang cắp cái cặp da bóng loáng, ánh mắt rạng rỡ cười trên sự đau khổ của cô.
- Đúng là về ra mắt đúng không? Hai đứa này tẩm ngẩm tầm ngầm mà ra tay nhanh phết, thoáng cái đã ra mắt rồi, mà con rể tương lai còn chưa mời rượu bố vợ đâu nhé, nhắn thằng Hùng, thế là không được, để hôm nào bố phải dạy nó ra tấm ra món mới được. Con gái, chúc mừng con, bố lên đường đây. Vừa đi ông lại còn huýt sáo bài “bác vẫn cùng chúng cháu hành quân” đúng là, sung sướng quá mà.
Từ phòng làm việc đến cổng viện, dù vừa đi vừa giật lùi thì 15 phút sau Linh đã có mặt, quả thực là không biết nói gì, cũng không biết hành động như thế nào, tình thế tiến thoái lưỡng nan, mà cái anh Hùng này, làm sao lại để xảy ra cơ sự này chứ? biết làm sao để thoát bây giờ? Mà thoát như thế nào mới được chứ? Nhìn thấy cô con dâu tương lai, bà Hà không khỏi mừng rỡ:
- Làm cháu bất ngờ phải không? Cũng là ngoài dự tính cả thôi, thông cảm cho bác nhé.
- Dạ, về quê ở đâu hả bác? Linh đang tìm kế hoãn binh.
- ở Hưng Yên thôi, ở quê cũng không còn đông người thân lắm, nhưng là cái gốc cái gác, hàng năm cũng phải về đôi lần cho khói hương đỡ lạnh lẽo cháu ạ.
- Vâng…
- Bác đã chuẩn bị đồ lễ xong xuôi rồi, không báo trước lên cháu vẫn đang mặc đồng phục, thật là…nhưng mà mặc đồ này về quê, bà con lại càng quý mến, họ thích người nhà nước lắm.
- Dạ…
- Mình đợi thêm chút nữa nhé, cái thằng Hùng này, đi gì mà lâu thế nhỉ?
Đúng lúc này thì Hùng hớt hải chạy xe đến, biết nhau hơn 3 năm, làm việc với nhau cũng đã gần 1 năm, đây là lần đầu tiên Linh thấy bộ dạng này của Hùng, thì ra, ngoài những lúc mặt sắt, anh cũng có đầy đủ hỉ nộ ái ố như bao người khác, cái bộ dạng lo lắng này làm Linh đang bối rối cũng phải phì cười.
- Mẹ, sao lại…?
- Con đến rồi đấy à? Gửi xe vào cơ quan Linh đi, rồi cả nhà lên xe, về quê cho kịp, mấy bác ở quê mẹ báo sẽ về, đã gọi điện giục rồi đấy.
- Nhưng… bọn con làm sao mà đi được?
- Sao không đi được? Linh đã xin nghỉ rồi, con thì chẳng lẽ cả năm không có ngày phép à?
- Nhưng mẹ không nói trước, cứ bảo đi là đi, bọn con xoay làm sao kịp?
- Xoay gì? Lên xe về quê có gì ghê gớm đâu? Cần gì phải chuẩn bị trước? mà có chuẩn bị cũng là mẹ đã lo hết rồi, bọn con chỉ việc lên xe rồi đi, Linh nó không có ý kiến gì, con còn đứng đó mà đôi co nữa.
- Mẹ thật là…
Hùng đánh mắt sang nhìn Linh, đôi mắt anh đầy hoang mang, có lẽ việc này đối với anh cũng vô cùng bất ngờ, ngoài dự kiến. Mẹ anh, vượt xa đánh giá của Linh, đúng là một cao thủ, ai cũng phải dưới sự điều khiển của bà, bà có thể dễ dàng xoay người ta như chong chóng, sự việc đến mức này rồi, thì đành đến đâu hay đến đó vậy. Cho nên cảnh tượng như sau, hai đồng chí cảnh sát áp giải một bà cụ lên xe, mà lại là xe công vụ nữa, nhưng điều đáng ngạc nhiên là bà cụ vô cùng hứng khởi cùng vui vẻ, chẳng giống người bị áp giải tý nào, chỉ có hai đồng chí kia, mặt mũi tiu nghỉu, cười không nổi, khóc chẳng xong, một người là cao thủ phá án, một người là chuyên gia tâm lý, cũng có lúc bó tay khi đối phó với một bà già, quả thực, gừng càng già càng cay.
Hai người lục tục yên vị trên xe, bà Hà ngồi đằng trước vừa buôn chuyện với chú lái xe quen mặt, vừa thỉnh thoảng quay xuống hỏi hai hai người phía dưới, mà kỳ lạ, cả hai người đều chẳng có ý kiến gì nhiều, chủ yếu là ngồi nghe, thi thoảng trả lời mấy câu chiếu lệ. Chỉ có mẹ Hùng,vừa là đạo diễn, vừa là diễn viên chính trong hoạt cảnh này.
Thật ra thì quê Hùng cũng không mấy xa xôi, ngay Thanh Hà- Hưng Yên. Nhưng thời điểm này không phải là mùa vải, nên làng quê trở lại sự bình yên vốn có, có sông, có đồng, có ruộng, ngồi trên xe ỉu xìu, nhưng khi xuống xe, thấy không khí trong lành, mát mẻ, Linh như quả bóng vừa bơm hơi, thoáng chốc rạng rỡ hẳn. Vẫn là bà Hà đi trước dẫn đường, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt về vải quê chồng mình nổi tiếng như thế nào, giá cả ra sao, nhà nào trồng nhiều nhất, Linh chỉ biết gật gù, tán đồng.
- Tý nữa cơm nước xong, hai đứa sang nhà bác trưởng họ thắp hương cho các cụ đi nhé, rồi còn phải ra mộ bố con để thắp nén nhang nữa, gần thế này mà cả năm về được mấy lần, không tranh thủ đi thì có mà bận suốt đời ah.
- Mẹ, nhà mình còn chưa sang nhà Linh để xin phép, mẹ đã ép bọn con về ra mắt họ hàng đằng nội thế này…
- Ai ép anh chị? Chỉ là nhân cơ hội có đám giỗ, thì tranh thủ về thăm họ hàng thôi chứ? anh xem, anh đi cùng tôi những dịp thế này được bao lần một năm, cái thứ anh, nghe gì những lời mẹ nói?
- Thì con chỉ nói thế thôi mà, mẹ báo trước, chúng con còn chuẩn bị, còn xin phép cơ quan, đi làm nhà nước, đâu phải bảo nghỉ là nghỉ đâu…
- Tôi đã xin phép cho cái Linh rồi, còn bản thân anh, thân là thủ trưởng một đơn vị, anh phải tự thu xếp chứ? lại còn đợi tôi xin phép cho anh nữa chắc?
- Mẹ thì… Linh khẽ kéo tay Hùng, nhắc anh không tranh cãi nữa làm tình hình thêm căng thẳng, sự việc đã đến nỗi này, thì đành đến đâu hay đến đó thôi.
- Dạ, không sao bác ạ, chuyện giỗ chạp vẫn là quan trọng, bọn cháu nghỉ một hôm cũng không ảnh hưởng gì.
- Ừ, đấy, nói thế có phải dễ nghe không? Bác cũng chỉ là vì tốt cho cả hai đứa. Bà Hà lấy lại tinh thần càng nói hăng hơn, Linh nghe rồi chỉ ậm ừ, cô còn đang bận nhìn ngang ngó dọc, đã bị đặt vào hoàn cảnh không mấy vui vẻ, thì cách tốt nhất là hãy tự sướng. Cô không hề để ý chuyện tay cô vẫn đang khoác trên tay Hùng, nhìn có vẻ rất tình cảm, như thật sự hai người đang yêu đương thắm thiết và về quê thăm họ hàng, ra mắt người thân vậy. Trong chuyện này chỉ có bà Hà là vô cùng mãn nguyện, việc bà đã sắp xếp, thì nhất định sẽ thành công, hồi bà còn đương nhiệm trưởng phòng nhân sự của VNPT, chẳng phải một tay bà lãnh đạo cả mấy trăm con người sao? Chẳng có lẽ gì bà không thể cho hai đứa này theo sự tính toán của bà cả, bọn trẻ bây giờ lười cưới xin lắm, bà không đẩy một cái, thì đến bao giờ bà mới có cháu để bế bồng đây?