Kính thưa bạn chủ topic, tôi không biết bạn đam mê học hỏi đến mức nào và bạn tâm huyết thế nào với ngôn ngữ Việt của chúng ta. Nhưng tôi xin ném vào sọt đống tâm huyết và đam mê của bạn nếu bạn cứ sáng tạo một cách báng bổ và hồ đồ như thế ở đây.
Trong hệ thống và tên gọi từ loại trong ngữ pháp tiếng Việt của Ủy ban Khoa học xã hội, thì chỉ có tám loại từ (và ngữ tương đương):
1. Danh từ.
2. Động từ.
3. Tính từ.
4. Đại từ.
5. Phụ từ.
6. Kết từ.
7. Trợ từ.
8. Cảm từ.
Hoàn toàn không có cái thứ ngoại lai câu dắt từ tiếng Anh sang như "trạng từ" nào cả, ấy thế mà:
Đề nghị bạn mua một cuốn từ điển gấp giùm mình, đừng xuyên tạc từ và ngữ khi phán "cao" không phải là tính từ gì đó. Trong từ Từ điển tiếng Việt do Hoàng Phê chủ biên xuất bản năm 2016, từ "cao" có ba trường nghĩa như sau:
Cao (1): Danh từ, đơn vị đo ruộng đất ở Nam Bộ, bằng 1/10 hecta.
Cao (2): Danh từ, thuốc đông y chế bằng các dược liệu lấy từ một số động vật hay thực vật, chiết bằng rượu hoặc nước rồi cô lại ở một thể thích hợp.
Cao (3): Tính từ:
- Khoảng cách từ đầu này đến đầu kia theo chiều thẳng đứng (gọi là chiều cao) của vật ở trạng thái thẳng đứng.
- Có chiều cao lớn hơn mức bình thường hoặc lớn hơn so với những vật khác.
- Hơn hẳn mức trung bình về số lượng hay chất lượng, trình độ, giá cả.
- Âm thanh có tần số rung động lớn.
Nếu bạn chê từ điển rắc rối và đắc tận 360.000 Việt Nam đồng, thì cảm phiền lên Soha tra cũng cho kết quả tương tự. Tôi không biết bạn có âm thầm ngồi trước màn hình máy tính hả hê cười vui khi thấy các bạn khác mù mờ nghe theo bạn không nhỉ? Nếu đúng là thế thì còn ghê gớm hơn cả cái tính ham học nửa vời của bạn.
Vậy xin hỏi bạn "ổn định giá của thị trường" thì từ "ổn định" là tính từ?
Trong cuốn từ điển (chỉ có 360.000 Việt Nam đồng), thì "ổn định" có nghĩa: Ở vào hay làm cho ở vào trạng thái không còn có những biến động, thay đổi đáng kể. Và từ loại của nó
có thể là động từ hoặc tính từ tùy vào ngữ cảnh sử dụng, nhưng nghĩa của từ thì không thay đổi.
Tương tự từ "chết" có bảy nghĩa và tùy vào ngữ cảnh mà nó sẽ là động từ hoặc tính từ. Từ "sống" có tận mười sáu nghĩa, và tùy vào nghĩa sử dụng mà nó có thể là danh từ, động từ, tính từ.
Với cái đống từ mà bạn ví dụ đây, nói luôn với bạn là về mặt từ sẽ phân định như sau:
1. Danh từ.
2. Danh từ.
3. Động từ.
4. Động từ.
5. Danh từ.
6. Bó hết cả tứ chi và bộ đồ lòng rồi bạn ạ. Cấp 1 cấp 2 bạn học Ngữ Văn thế nào mà lại tô đậm "viết truyện" hỏi nó là loại từ nào? Làm gì có từ "viết truyện" ở mà hỏi!
Nhâm đang viết truyện. Đây là một câu đơn, chủ ngữ là "Nhâm", "đang viết truyện" là vị ngữ. Trong vị ngữ này, phụ từ "đang" là bổ ngữ tình thái đứng trước động từ "viết" để chỉ thời gian, "truyện" là danh từ đóng vai trò là bổ ngữ đối tượng, trực tiếp đứng sau động từ để đáp ứng yêu cầu diễn đạt cho câu hỏi
cái gì? Xám thay cho hồn tôi, "viết truyện" là loại từ!
Và, tôi nghĩ chắc là bạn không phân biệt được "từ" và "ngữ" là gì đâu nhỉ? Chắc bạn nghĩ danh từ và danh ngữ là hai thứ lềnh bềnh nào đó mà chỉ cần dùng sự suy luận đầy tinh tế (một lần nữa tôi xin phép vứt vào sọt) của bạn là đã có thể thấu hết trong lòng bàn tay? Nói ngắn gọn với bạn là: danh ngữ là một cụm từ, bao gồm danh từ trung tâm và nhiều từ (loại từ) khác với vai trò là thành tố phụ. Tương tự sẽ có tính ngữ, động ngữ, trạng ngữ, giới ngữ. Những phân tích trên đề nghị bạn tham khảo Tập quy tắc cú pháp tiếng Việt để hiểu rõ nhé. Thế nên đừng tô nguyên một cụm rồi lại hỏi nó là danh từ hay tính từ gì gì đó, phải nói là:
Sáng tạo là điều đáng làm, nhưng đừng có sáng tạo lố bịch đến mức bẻ cong cả học thuật. Chừng nào bạn am hiểu hết học thuật thì hãy sáng tạo thêm về những gì học thuật không bàn đến để làm giàu thêm tri thức. Đừng có tự tiện bẻ cong theo lối tư duy của mình, vì cái bạn đang treo lên trong topic này không phải là văn học mà là ngôn ngữ học, mà đã là ngôn ngữ học thì phải theo chuẩn ngôn ngữ được nghiên cứu và đúc kết cả mấy chục năm nay, chứ không phải cái thước bạn trồng hai mấy năm trong đầu.
Lớn tiếng quá. Tôi cũng là một người luôn muốn phá vỡ quy tắc. Nhưng thưa bạn, để tôi phá vỡ quy tắc thì tôi cần hiểu rõ cái quy tắc đó nó là gì, chứ không phải tôi tự sáng ra cái quy tắc của riêng tôi và rồi tôi có quyền kệ xác cái quy tắc của người đi với quan điểm "Nghệ thuật phi quy tắc". Bởi vì một khi tôi hiểu cái quy tắc đó thế nào thì tôi mới có thể dõng dạc gọi là phá, để tôi có cái mà minh chứng cho người ta thấy công việc phá vỡ quy tắc đó là sáng tạo chứ không phải là bá vơ làm càng. Tôi chẳng cần biết nó vớ vẩn tới đâu, nhưng ngôn ngữ học được người ta nghiên cứu rất lâu trước khi tôi ra đời, tôi phải tôn trọng nó và học cái gì hay cái gì dở. Và khi viết ra mớ chữ này tôi cũng phải thiên tài ghi nhớ đâu bạn ạ, tôi phải lật lại, coi lại, học lại để chắc chắn đấy.
Tôi chẳng thấy bực lắm nếu bạn không tỏ thái độ kẻ cả ở đây. Tôi không cần biết bạn thông minh đến mức nào, không cần biết bạn tài giỏi ra sao, không cần biết bạn đạt được thành tích, bằng giấy, huy chương sắt thép gì. Nhưng với cái thái độ lười nhác tìm tòi mà lại kẻ cả như thế thì tất cả đều là nửa vời, và trong mắt tôi, những thứ nửa vời mới là những thứ rẻ mạt. Nếu bạn cho từ điển là vớ vẩn, nghiên cứu ngôn ngữ học là vớ vẩn, thì bạn lập ra cái topic học thuật này để làm gì vậy? Tạo đế chế học thuật của cá nhân mình, hay là ngắm màn hình cười hả hê khi thấy người khác ngu, hay là PR trá hình cho mấy tác phẩm của bạn? Ở đây không có ai ngu cả, nhà văn không phải là nhà ngôn ngữ học, ngôn từ là một phương tiện để họ làm việc chứ không phải là đối tượng để họ nghiên cứu.
Nếu đây là cái đế chế gì gì đó của bạn, hoặc cảm thấy khó nghe thì cảm phiền đừng có tag tôi vào. Tôi là cái thể loại bà cô già không chồng gì đó, đại bàng lâu năm, cũng là con kềnh kềnh có hạng, tôi chẳng ngán mặt nào cũng như sẵn sàng đào mộ bất kì ai. Và tôi không thích bị làm phiền ba lần bốn lượt khi bị tag như thế.
Hết.