***
Chương 7 ***
"Ưng Vương" theo địa điểm ghi trong giấy hẹn đến tìm "Hắc Báo". Trong giấy, hắn hoàn toàn không ghi "Ưng Vương" phải đến một mình."Ưng Vương” dẫn theo Tiểu Cường với ba người huynh đệ khác cùng đến, quả nhiên khiến “Hắc Báo” hài lòng. Hắn không chỉ muốn so to tài tay đôi với “Ưng Vương”, còn muốn cho đàn em của mình thử sức với anh em của “Anh Ưng”, vốn để thắng sẽ hạ nhục không chỉ “Anh Ưng" mà còn có thể cười nhạo băng “Phi Long” toàn kẻ bất tài, không thể so bì được với băng nhóm “Báo Đen” của hắn.
Hai bên so tài, bản lĩnh của “Hắc Báo” quả nhiên không hề thua kém “Ưng Vương”. Hai bên giao đấu một trận “Long trời lở đất” giống hai loài mãnh thú vần vũ mây trời.
Tiểu Cường và ba người huynh đệ còn lại cũng so tài với ba tên đàn em của “Hắc Báo”, khó phân cao thấp.
Tình thế rối loạn, Lí Diễm núp ở một nơi gần đó thừa cơ bắt Vũ Hân đi.
Ông ta đưa cô đến một nhà kho bí mật, Vũ Hân kháng cự không lại sức mạnh của một người đàn ông. Hắn áp cô vào cột dùng dây thừng trói chặt.
- Lí Diễm. Ông muốn làm gì?
- Làm gì? Tôi quên chưa nói với cô, cô đẹp hơn mẹ của cô rất nhiều, hãy ngoan ngoãn với ta, ta sẽ không so đo chuyện cũ.
- Đồ cầm thú. “Anh Ưng" sẽ không tha cho ông đâu.
- Haha. Hắn sắp chết rồi, đâu còn để cứu cô. Đừng hi vọng.
Hắn trói cô vào tường, lao đến hôn hít, để lại những dấu tích nhơ nhớp trên gương mặt cô. Cô cắn mạnh vào môi hắn khiến hắn bật máu.
- Con khốn này, mày dám cắn tao à?
Hắn giơ tay tát mạnh vào mặt cô khiến bờ môi cô rỉ máu.
- Mày đừng hi vọng nó đến cứu mày. Ông nói cho mày biết, nơi đó đã được đặt thuốc nổ hẹn giờ, đợi đến lúc nó phát nổ, tất cả bọn chúng mảnh xương cũng đừng hòng còn.
- “Hắc Báo” không phải người của ông sao? Tại sao ông lại giết hắn?
- Haha. Ai nói hắn là người của ta, hắn chỉ là một con chó bị ta dắt mũi thôi.
- Ông thật bỉ ổi.
- Đúng, ta rất bỉ ổi.
Nói rồi hắn dùng tay xé toạc quần áo của cô, ra sức chà sát lên thân thể cô.
Vũ Hân bất lực. Nước mắt từ khóe lệ nhỏ xuống.
- Tên khốn, dừng tay.
Hắn quay lại đã thấy "Anh Ưng" xuất hiện.
- "Anh Ưng", cứu tôi…
Vũ Hân cúi đầu gục xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Không thể nào. Không thể nào…
Khuôn mặt Lí Diễm đầy vẻ sợ hãi và hoảng hốt, giọng run run.
Hắn nhìn thấy từ đằng sau "Anh Ưng" xuất hiện một gương mặt hung dữ,đằng đằng sát khí.
- Đồ khốn, mày muốn giết hết bọn tao à?
"Hắc báo"giận dữ bước đến, hắn bẻ cánh tay Lí Diễm, đánh cho gã ói máu.
"Ưng vương"bước đến cởi trói cho Vũ Hân, lúc này cô đã kiệt sức mà gục xuống, ngã vào lòng hắn.
**
Sau đó, Vũ Hân đã được đưa vào bệnh viện.
"Hắc báo" và"Ưng Vương" cùng ở bên ngoài nói chuyện :
- Thật xin lỗi, cũng chỉ tại tôi, suýt chút nữa thì chúng ta cùng mất mạng.
"Hắc báo" nói với "Ưng vương"bằng giọng nói ăn năn, hối lỗi.
Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Hắn với "Ưng Vương" giao đấu ác liệt, thì thấy Tiểu Cường lao vào cố gắng cản hai người lại.
- Hai người đừng đánh nữa, sắp xảy ra chuyện rồi.
Thì ra trong lúc giao đấu với tên đàn em của "Hắc báo", Tiểu Cường đã vô tình ngã xuống gần nơi cài thuốc nổ hẹn giờ. Hắn phát hiện ra liền thông báo cho mọi người.
Khi phát hiện ra Vũ Hân mất tích, “Anh Ưng” hỏi "Hắc Báo", nơi này là do ai sắp xếp, biết được kẻ đó là Lí Diễm,"Ưng Vương"và mọi người nhanh chóng bổ đi tìm.
Tìm thấy nơi hắn giam Vũ Hân cũng không phải ngẫu nhiên, hắn nhận ra dọc đường đi có rất nhiều hạt lấp lánh, nhớ ra lúc nhìn thấy cô bị trói, cô có mặc một chiếc áo đính cườm, hắn chợt hiểu ra. Là trên đường đi, cô cố tình rứt nó từ chiếc áo đang mặc xuống để làm dấu.
**
Trong bệnh viện, Vũ Hân mở mắt ra đã thấy ông chủ của mình ngồi bên cạnh, trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác khó tả.
- Cuối cùng cô cũng đã tỉnh.
- Anh… không sao chứ?
- Không sao.
- Hắn chợt nắm lấy tay cô, nhìn cô chăm chú, rồi ngay lập tức buông xuống. Hắn đi ra ngoài, châm lửa hút thuốc.
Vũ Hân cảm thấy trong lòng đau âm ỉ. Cô biết, hắn vẫn chưa quên được Diệp Lan. Ban nãy, hắn vô tình bày tỏ tình cảm với cô nhưng ngay lập tức thu hồi lại khiến trái tim cô đau đớn.
“Ưng Vương” đứng tựa vào tường. Hắn miên man suy nghĩ. Cảm giác với “Vũ Hân” hắn không thể nào lí giải nổi. Suốt bảy năm nay, hắn chưa từng có cảm giác như thế đối với người con gái nào. Lúc nhìn Vũ Hân khóc, hắn thật sự chỉ muốn che chở cho cô. Lúc nhìn cô cười, lòng hắn thấy êm ái, lúc cô bị Lí Diễm ức hiếp, hắn giận dữ, đau đớn. Dường như chỉ đối với cô hắn mới có cảm giác giống như vậy.
Nhưng bảy năm trước hắn đã thề, ngoài Diệp Lan ra hắn không thể yêu thương thêm một người con gái nào khác.
Trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn, dằn vặt.
Vũ Hân ra viện. Cô dường như cũng tránh mặt hắn, đã rất lâu rồi hắn không gặp cô.
Tiền lương của cô bây giờ, cô bảo Tiểu Cường lấy hộ.
Cô thường dọn nhà cho hắn vào những ngày hắn không có nhà để tránh gặp mặt.
Một hôm, lúc cô đang dọn dẹp nhà hắn, hắn về. Cô không nói gì, hắn cũng thế. Lúc cô về, hắn tiễn cô ra khỏi cổng:
Cô xoay người bước đi một đoạn, hắn chợt gọi cô:
- Tiểu Hân.
Cô quay đầu lại, chợt để ý thấy có một người đàn ông đang đứng sau lưng hắn, tay lăm lăm cầm một con dao.
Cô vội vàng chạy lại đẩy hắn sang một bên, mũi dao găm vào ngực cô, máu rỏ xuống người hắn.
Hắn quay sang, đạp gã đàn ông kia gục xuống, ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô vào lòng, miệng không ngừng gọi tên cô.
Chương 6 <->
Chương 8