Hoàn thành Ông trùm - Hoàn thành - Ngọc nữ ngọc nữ

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Hấp dẫn quá... Hóng tiếp chương sau của chị. :x

P/s:
Chết! Hồi nãy em định chia ra chương 4 và chương 5 rồi mà quên nên lỡ gộp lại rồi. Chị thông cảm nha! :( (Chỉ có thể copy rồi ấn f3 cho tiện)



=> Dấu cách nà chị.

=> người phải hơm?






=> Thiếu dấu cách nà chị.





=> Dấu cách nà.
Cám ơn em nhiều nhá, đấy, mắt chị toét lắm cơ, soi mãi vẫn lỗi tùm lum!
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
*** CHƯƠNG 6 ***
“Ưng Vương” hướng cặp mắt bất mãn về phía Vũ Hân. Hắn cất giọng:

- Cô về đi. Hôm nay tôi muốn ở một mình.

- Hôm nay uống rượu với tôi đi.

Vũ Hân không đợi hắn trả lời đã rót một ly rượu đầy, kề lên miệng, một hơi uống cạn. Cô lại rót thêm ly nữa đã bị một bàn tay giữ lại.

- Tôi đã nói cô về đi mà.

- Ngày hôm kia là ngày giỗ của ba, mẹ và cả em trai tôi. Chỉ trong một ngày, gia đình của tôi hoàn toàn bị hủy hoại. Cảm giác mất đi một người thân với anh đã đau khổ như vậy rồi. Vậy còn tôi?

Cô cố gắng giằng ly rượu từ tay “Ưng Vương” uống cạn ly nữa. Lần đầu tiên hắn thấy cô cố chấp, bướng bỉnh đến như vậy.

Cô rót tiếp ly rượu thứ ba, lần này bị “Ưng Vương” giành lấy. Hắn uống một hơi hết ly rượu, quay sang nhìn cô:

- Muốn uống rượu với tôi sao chỉ chuẩn bị một cái ly?

Hắn mở tủ rượu, lấy thêm một chiếc ly nữa rồi đặt lên bàn. Hắn rót rượu vào hai chiếc ly, quay sang nhìn gương mặt chan chứa nước mắt của Vũ Hân.

- Hôm nay, anh đến chỗ cô ấy phải không?

- Ừ.

Cô đỡ lấy ly rượu trong tay hắn, ngắm gương mặt nhìn nghiêng của hắn dưới ánh đèn mờ ảo. Đó là một gương mặt lạnh lùng băng giá, trong đôi mắt giấu bao nỗi u uất, đắng cay.

Uống cạn ly rượu, cô thấy mắt mình mờ mờ, cảm thấy hơi chóng mặt. Cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, tiếp tục nói với hắn:

- Từ nhỏ, tôi luôn ao ước một lần được mẹ ôm vào lòng nũng nịu. Nhìn thấy những cô gái khác mỗi lần có tâm sự lại về gục vào lòng mẹ, tôi cảm thấy có chút ghen tị. Có những chuyện của phụ nữ, tôi không thể nói với ba, nhưng lại không dám lại gần nói với mẹ. Còn nhớ, năm tôi mười tám tuổi, thất bại với mối tình đầu, tôi đóng cửa giam mình trong phòng. Mẹ tôi không hề quan tâm, chỉ thấy ba tôi gõ cửa vào phòng, ông an ủi tôi, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải cố gắng đứng dậy, không được yếu đuối. Lúc đó, tôi đã gục đầu vào lòng ba, khóc nức nở.

Hắn nhìn cô, nhìn thấy sự yếu mềm nơi cô, trong lòng dâng trào cảm giác xao động.

Cô tiếp tục uống, uống mãi, cho đến khi mất đi ý thức, gục xuống bàn không thể dậy nữa.

Hắn càng uống lại càng không thấy say, chỉ ngắm nhìn mãi người con gái đang ở trước mặt hắn.

Hắn nhìn cô cả đêm như vậy, đi vào phòng ngủ, lấy chăn ra lặng lẽ khoác lên mình cô.

***

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tràn ngập khắp căn phòng. Cô khẽ mở mắt, gắng gượng tỉnh dậy. Cô thấy đau nhức khắp người, toàn thân ê ẩm, rã rời.

Cô nhìn đến bên cửa sổ. Ánh nắng chan hòa, êm ái, xen lẫn giàn hoa bên tường đang rủ xuống.

Cô từ từ nhớ lại chuyện hôm qua, chợt giật mình nhìn lên đồng hồ.
Đã là năm giờ chiều.

Trời ơi. Sao cô lại ngủ lâu đến vậy. Cô vội vàng thu dọn đồ rời khỏi nhà ông chủ.

***

Mấy ngày sau, cô hoàn toàn không gặp "Ưng Vương". Cô cũng thật sự không muốn gặp hắn.

Hôm nay, trên đường trở về nhà, cô bỗng cảm thấy mê muội, ngất đi lúc nào không hay.

Lúc tỉnh dậy, cô đã thấy hai tay bị trói chặt, ở giữa một sân bãi.

Cô cảm thấy vẫn còn cảm giác mê man, lí trí chưa được tỉnh táo, có lẽ tác dụng của thuốc mê vẫn còn.

Đến lúc khôi phục được hoàn toàn lí trí. Cô thấy trước mặt cô là bốn năm người đàn ông.

- Bé con, tỉnh rồi hả?

- Ông là ai? Sao lại bắt tôi?

- Bạn của "Ưng Vương".

- Bạn?

Cô hướng tầm mắt nhìn quanh một lượt, chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc. Là Lí Diễm.

Tại sao hắn cũng có mặt ở đây. Bọn người trước mặt cô chắc không phải tay sai Lí Diễm đấy chứ?

- Ông chủ Lí, ông có chắc cô ta là bạn gái của "Ưng vương" không?

- Chắc chắn mà. Tôi thường xuyên thấy cô ta qua lại nhà hắn.

Một tên trong số bọn chúng có thân hình vạm vỡ, hắn để tóc dài, làn da ngăm đen, quay sang hỏi Lí Diễm.
Cô đoán hắn chính là tên cầm đầu.

- Bé con, hãy ngoan ngoãn ở đây chịu khổ một chút. Chờ bạn trai đến so tài với ta rồi ta thả về.
Hắn vừa nói vừa nâng cằm Vũ Hân lên, cô quay đầu kháng cự.

**

Tại nhà của "Ưng vương", Tiểu Cường ném chiếc chén cầm trên tay xuống đất, đôi mắt vô cùng giận dữ. Hắn cầm lấy lá thư gửi cho "Ưng vương" vò nát ném vào thùng rác.

- Bọn khốn kiếp này. "Anh Ưng", giờ phải làm thế nào, tại sao chúng lại bắt Tiểu Hân chứ.

"Ưng vương" rút điếu thuốc ra, bộ dạng trầm tư, hết sức bình tĩnh.

- Cậu yên tâm, cô ta không sao đâu.

- Nhưng hắn rõ ràng bắt anh đến đó.

- Bởi vì hắn muốn thắng ta.

"Ưng vương "hiểu rõ "Hắc Báo" - kẻ đang bắt cóc Vũ Hân.

Hắn là một tay giang hồ mới nổi, tuy có thực lực nhưng vô cùng hiếu thắng.

Hắn khiêu khích các băng nhóm khác, nhiều lúc cố tình gây sự, chỉ để chứng tỏ năng lực mình hơn người.

Hắn biết rõ con người của "Ưng Vương", dù có khiêu khích thế nào cũng vô dụng, thế là hắn nhất thời nông nổi, nghe lời dụ dỗ của Lí Diễm mà bắt cóc Vũ Hân.

Hôm nay, hắn gửi thư thách đấu đến cho "Ưng Vương" cốt chỉ để hy vọng có một trận so tài cao thấp.

Chương 5 <-> Chương 7
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
*** Chương 7 ***

"Ưng Vương" theo địa điểm ghi trong giấy hẹn đến tìm "Hắc Báo". Trong giấy, hắn hoàn toàn không ghi "Ưng Vương" phải đến một mình."Ưng Vương” dẫn theo Tiểu Cường với ba người huynh đệ khác cùng đến, quả nhiên khiến “Hắc Báo” hài lòng. Hắn không chỉ muốn so to tài tay đôi với “Ưng Vương”, còn muốn cho đàn em của mình thử sức với anh em của “Anh Ưng”, vốn để thắng sẽ hạ nhục không chỉ “Anh Ưng" mà còn có thể cười nhạo băng “Phi Long” toàn kẻ bất tài, không thể so bì được với băng nhóm “Báo Đen” của hắn.

Hai bên so tài, bản lĩnh của “Hắc Báo” quả nhiên không hề thua kém “Ưng Vương”. Hai bên giao đấu một trận “Long trời lở đất” giống hai loài mãnh thú vần vũ mây trời.


Tiểu Cường và ba người huynh đệ còn lại cũng so tài với ba tên đàn em của “Hắc Báo”, khó phân cao thấp.


Tình thế rối loạn, Lí Diễm núp ở một nơi gần đó thừa cơ bắt Vũ Hân đi.


Ông ta đưa cô đến một nhà kho bí mật, Vũ Hân kháng cự không lại sức mạnh của một người đàn ông. Hắn áp cô vào cột dùng dây thừng trói chặt.


- Lí Diễm. Ông muốn làm gì?


- Làm gì? Tôi quên chưa nói với cô, cô đẹp hơn mẹ của cô rất nhiều, hãy ngoan ngoãn với ta, ta sẽ không so đo chuyện cũ.


- Đồ cầm thú. “Anh Ưng" sẽ không tha cho ông đâu.


- Haha. Hắn sắp chết rồi, đâu còn để cứu cô. Đừng hi vọng.


Hắn trói cô vào tường, lao đến hôn hít, để lại những dấu tích nhơ nhớp trên gương mặt cô. Cô cắn mạnh vào môi hắn khiến hắn bật máu.


- Con khốn này, mày dám cắn tao à?


Hắn giơ tay tát mạnh vào mặt cô khiến bờ môi cô rỉ máu.


- Mày đừng hi vọng nó đến cứu mày. Ông nói cho mày biết, nơi đó đã được đặt thuốc nổ hẹn giờ, đợi đến lúc nó phát nổ, tất cả bọn chúng mảnh xương cũng đừng hòng còn.


- “Hắc Báo” không phải người của ông sao? Tại sao ông lại giết hắn?

- Haha. Ai nói hắn là người của ta, hắn chỉ là một con chó bị ta dắt mũi thôi.

- Ông thật bỉ ổi.

- Đúng, ta rất bỉ ổi.

Nói rồi hắn dùng tay xé toạc quần áo của cô, ra sức chà sát lên thân thể cô.

Vũ Hân bất lực. Nước mắt từ khóe lệ nhỏ xuống.

- Tên khốn, dừng tay.

Hắn quay lại đã thấy "Anh Ưng" xuất hiện.

- "Anh Ưng", cứu tôi…

Vũ Hân cúi đầu gục xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

- Không thể nào. Không thể nào…

Khuôn mặt Lí Diễm đầy vẻ sợ hãi và hoảng hốt, giọng run run.

Hắn nhìn thấy từ đằng sau "Anh Ưng" xuất hiện một gương mặt hung dữ,đằng đằng sát khí.

- Đồ khốn, mày muốn giết hết bọn tao à?

"Hắc báo"giận dữ bước đến, hắn bẻ cánh tay Lí Diễm, đánh cho gã ói máu.

"Ưng vương"bước đến cởi trói cho Vũ Hân, lúc này cô đã kiệt sức mà gục xuống, ngã vào lòng hắn.

**

Sau đó, Vũ Hân đã được đưa vào bệnh viện.

"Hắc báo" và"Ưng Vương" cùng ở bên ngoài nói chuyện :

- Thật xin lỗi, cũng chỉ tại tôi, suýt chút nữa thì chúng ta cùng mất mạng.

"Hắc báo" nói với "Ưng vương"bằng giọng nói ăn năn, hối lỗi.

Hắn nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Hắn với "Ưng Vương" giao đấu ác liệt, thì thấy Tiểu Cường lao vào cố gắng cản hai người lại.

- Hai người đừng đánh nữa, sắp xảy ra chuyện rồi.

Thì ra trong lúc giao đấu với tên đàn em của "Hắc báo", Tiểu Cường đã vô tình ngã xuống gần nơi cài thuốc nổ hẹn giờ. Hắn phát hiện ra liền thông báo cho mọi người.

Khi phát hiện ra Vũ Hân mất tích, “Anh Ưng” hỏi "Hắc Báo", nơi này là do ai sắp xếp, biết được kẻ đó là Lí Diễm,"Ưng Vương"và mọi người nhanh chóng bổ đi tìm.

Tìm thấy nơi hắn giam Vũ Hân cũng không phải ngẫu nhiên, hắn nhận ra dọc đường đi có rất nhiều hạt lấp lánh, nhớ ra lúc nhìn thấy cô bị trói, cô có mặc một chiếc áo đính cườm, hắn chợt hiểu ra. Là trên đường đi, cô cố tình rứt nó từ chiếc áo đang mặc xuống để làm dấu.

**

Trong bệnh viện, Vũ Hân mở mắt ra đã thấy ông chủ của mình ngồi bên cạnh, trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác khó tả.

- Cuối cùng cô cũng đã tỉnh.

- Anh… không sao chứ?

- Không sao.

- Hắn chợt nắm lấy tay cô, nhìn cô chăm chú, rồi ngay lập tức buông xuống. Hắn đi ra ngoài, châm lửa hút thuốc.

Vũ Hân cảm thấy trong lòng đau âm ỉ. Cô biết, hắn vẫn chưa quên được Diệp Lan. Ban nãy, hắn vô tình bày tỏ tình cảm với cô nhưng ngay lập tức thu hồi lại khiến trái tim cô đau đớn.

“Ưng Vương” đứng tựa vào tường. Hắn miên man suy nghĩ. Cảm giác với “Vũ Hân” hắn không thể nào lí giải nổi. Suốt bảy năm nay, hắn chưa từng có cảm giác như thế đối với người con gái nào. Lúc nhìn Vũ Hân khóc, hắn thật sự chỉ muốn che chở cho cô. Lúc nhìn cô cười, lòng hắn thấy êm ái, lúc cô bị Lí Diễm ức hiếp, hắn giận dữ, đau đớn. Dường như chỉ đối với cô hắn mới có cảm giác giống như vậy.

Nhưng bảy năm trước hắn đã thề, ngoài Diệp Lan ra hắn không thể yêu thương thêm một người con gái nào khác.

Trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn, dằn vặt.

Vũ Hân ra viện. Cô dường như cũng tránh mặt hắn, đã rất lâu rồi hắn không gặp cô.

Tiền lương của cô bây giờ, cô bảo Tiểu Cường lấy hộ.

Cô thường dọn nhà cho hắn vào những ngày hắn không có nhà để tránh gặp mặt.

Một hôm, lúc cô đang dọn dẹp nhà hắn, hắn về. Cô không nói gì, hắn cũng thế. Lúc cô về, hắn tiễn cô ra khỏi cổng:

Cô xoay người bước đi một đoạn, hắn chợt gọi cô:

- Tiểu Hân.

Cô quay đầu lại, chợt để ý thấy có một người đàn ông đang đứng sau lưng hắn, tay lăm lăm cầm một con dao.

Cô vội vàng chạy lại đẩy hắn sang một bên, mũi dao găm vào ngực cô, máu rỏ xuống người hắn.

Hắn quay sang, đạp gã đàn ông kia gục xuống, ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô vào lòng, miệng không ngừng gọi tên cô.

Chương 6 <-> Chương 8
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Mỹ nhân cứu anh hùng... :-s
Mà sao tự dưng trong nhà lại xuất hiện một tên cầm dao thế kia? Hai người này ở trong nhà mà không phát hiện ra có kẻ xâm nhập sao? :-o Thôi đợi chương sau vậy. :D
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Mỹ nhân cứu anh hùng... :-s
Mà sao tự dưng trong nhà lại xuất hiện một tên cầm dao thế kia? Hai người này ở trong nhà mà không phát hiện ra có kẻ xâm nhập sao? :-o Thôi đợi chương sau vậy. :D
Ngoài cổng rồi tỷ ạ, có phải trong nhà nữa đâu hả tỷ. :)
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Mỹ nhân cứu anh hùng... :-s
Mà sao tự dưng trong nhà lại xuất hiện một tên cầm dao thế kia? Hai người này ở trong nhà mà không phát hiện ra có kẻ xâm nhập sao? :-o Thôi đợi chương sau vậy. :D
À, có lẽ em phải sửa lại thêm cái đoạn có cái cổng cao cao cho đỡ bị nhầm. :3
 

Áng Mây Lập Dị

Gà tích cực
Tham gia
26/9/14
Bài viết
162
Gạo
0,0
Hì. Chị tag em lâu rồi mà em quên. Giờ ghé qua mới thấy. Để tối đi học về em đọc nốt chương 7 nha! Có chương 8 thì tag em luôn nhé! Cảm ơn chị nhiều. :D:x

P/s:
Chương 6:
Hắn nhìn cô. nhìn thấy sự yếu mềm nơi cô
=> Viết hoa đầu câu nà.
Sao cô lại ngủ lâu đên vậy.
=> đến.
Bọn khốn kiếp này."Anh Ưng", giờ phải làm thế nào
=> Thiếu dấu cách nà. (Cách giữa dấu chấm và dấu ngoặc kép)
"Ưng vương"hiểu rõ "Hắc Báo" - kẻ đang bắt cóc Vũ Hân.
đến cho "Ưng Vương"cốt chỉ để hi vọng
=> Thiếu dấu cách luôn.
 
Bên trên