Hoàn thành Ông trùm - Hoàn thành - Ngọc nữ ngọc nữ

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Ừm, cái ví dụ đó là bối cảnh. Chị muốn nói đến diễn đạt cơ. Ví dụ thế này:

Em dùng khá nhiều câu kiểu "Nói cho cô biết", một kiểu nói chị hay thấy trong phim Trung Quốc, thường không có chủ ngữ và nhấn mạnh hành động. Từ "quả nhiên" cũng được dùng khá nhiều.
Ở câu "Cô nói xem, ở đây, là ai không có tư cách." trật tự cú pháp cũng được viết theo cách viết trong văn học Trung Quốc, thông thường, người Việt sẽ nói là "Cô nói xem, ở đây, ai là người không có tư cách." Chủ ngữ thường đặt ở đầu câu rồi mới đến vị ngữ.
P/s: Chữ "ông" sau dấu phẩy sao lại viết hoa? :D
Hì hì, em nhầm ạ. Em sửa chữ ông sau dấu phẩy rồi tỷ.
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Ừm, cái ví dụ đó là bối cảnh. Chị muốn nói đến diễn đạt cơ. Ví dụ thế này:

Em dùng khá nhiều câu kiểu "Nói cho cô biết", một kiểu nói chị hay thấy trong phim Trung Quốc, thường không có chủ ngữ và nhấn mạnh hành động. Từ "quả nhiên" cũng được dùng khá nhiều.
Ở câu "Cô nói xem, ở đây, là ai không có tư cách." trật tự cú pháp cũng được viết theo cách viết trong văn học Trung Quốc, thông thường, người Việt sẽ nói là "Cô nói xem, ở đây, ai là người không có tư cách." Chủ ngữ thường đặt ở đầu câu rồi mới đến vị ngữ.
P/s: Chữ "ông" sau dấu phẩy sao lại viết hoa? :D
À, còn cái văn phong em cũng chả biết bị nhiễm từ đâu, chắc ngay từ lời ăn tiếng nói bên ngoài đời em cũng phải xem xét lại rồi tỷ ợ. Có lẽ xem nhiều phim Tàu quá bị nhiễm nặng.
 

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
300,0
Chương 2.
Tôi…vậy đây là đâu?
Sửa: Tôi… vậy đây là đâu? (Khoảng cách.)
 

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
** CHƯƠNG 4 **

“Dã Ưng” ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. Lát sau ông ta quay vào đưa máy cho Tiểu Cường.

- Cường, “Ưng Vương” muốn nói chuyện với cậu.

Tiểu Cường đón lấy điện thoại từ tay “Dã Ưng”, khuôn mặt lộ vẻ nóng nảy, ấm ức không cam lòng.

Lát sau, anh ta tắt máy, quay về phía “Dã Ưng”:

- Hôm nay, nể mặt tiền bối, anh em chúng tôi tha cho mạng chó của hắn, lần sau, hy vọng tiền bối đừng can thiệp nữa.

Tiểu Cường ra hiệu mọi người rút lui, còn anh ta đưa Vũ Hân về.

Lại nói về “Dã Ưng”, sau khi đưa Lí Diễm về, ông ta lộ rõ vẻ bực bội, lửa giận phừng phừng:

- Lí Diễm, cậu lợi dụng tôi làm ra những chuyện bỉ ổi. Hôm nay, cứu mạng cậu, từ rày tôi và cậu không ai nợ ai. Nếu cậu còn làm ra những chuyện bẩn thỉu đó, coi chừng cái mạng. Đừng trách tôi không cảnh báo.

“Dã Ưng” là một kẻ coi trọng đạo nghĩa. Mười năm về trước, khi hắn mắc nạn, toàn thân trọng thương, hắn vô tình gặp Lí Diễm. Lí Diễm khi đó đã cứu mạng hắn, đưa hắn về nhà chăm sóc, điều trị. Cũng từ đó, hai người kết giao. “Có thù phải trả, có ân phải báo”. Đó là đạo lí. “Dã Ưng” là người trọng nghĩa, hôm nay hắn cứu mạng Lí Diễm, xem như trả lại một mạng Lí Diễm cứu hắn. Cho nên từ giờ trở đi hắn và Lí Diễm đường ai nấy đi.

Lại nói về Tiểu Cường, sau khi trở về, cậu ta đến ngay nhà “Ưng Vương”.

- Anh Ưng, tên súc sinh đấy, nếu không vì anh, em đã chẳng để hắn yên. Cho dù có là “Dã Ưng” em cũng chẳng nể.

Tiểu Cường từ nhỏ đã thẳng thắn, bộc trực. Hắn trung thành tuyệt đối với một mình “Ưng vương” - ngoài ra không có người khác. “Dã Ưng” cũng hiểu tính cách của hắn cho nên ông ta không dùng uy danh của mình ra lệnh cho hắn, mà lập tức gọi ngay cho “Ưng Vương”.

- Tôi còn chưa hỏi cậu, ai kêu cậu đưa Vũ Hân đến.

- Em… Em muốn giúp cô ấy trả thù.

- Cậu định hại chết cô ta thì có. Những nơi như vậy, cậu không được phép dẫn cô ta đến.

- Dạ. Em hiểu.

**

Vũ Hân làm việc ở văn phòng thấm thoắt cũng được nửa năm. Cô cũng không mấy khi gặp “Ưng vương” chỉ trừ những lúc đến tháng lương, tiền lương của cô đều do hắn trực tiếp mang đến. Thỉnh thoảng, Tiểu Cường hay ghé qua văn phòng. Anh ta rất nhiệt tình, rất vui tính, quả thật là một người bạn tốt.

Một hôm, vào ngày nghỉ. Cô chợt thấy “Ưng vương” đến nhà mình. Anh ta không vào nhà, chỉ đứng trước cửa ra lệnh cho cô:

- Thay quần áo, đi theo tôi.

- Chúng ta đi đâu?

Hắn không trả lời. Cô cũng không hỏi nữa, liền nhanh chóng thay đồ rồi đi theo hắn ta.

Hắn đưa cô đến một ngôi nhà. Căn nhà này bên ngoài có thiết kế vô cũng nổi bật, đẹp đẽ, có ba tầng, trông vô cùng hiện đại và sang trọng.

Hắn mở cửa, dẫn cô đi vào. Quả nhiên bên trong và bên ngoài không hề giống nhau.

Cô đưa mắt nhìn quanh, căn phòng vô cùng bừa bộn, đồ đạc sắp xếp lung tung, không hề ngay ngắn, mặt sàn toàn vỏ bao thuốc lá, vỏ lon bia, chai rượu… Khỏi cần hỏi cũng đoán ra được đây là nhà của ai.

- Hôm nay văn phòng không có việc, hãy dọn dẹp căn nhà này. Buổi trưa, nấu nướng giúp tôi. Hôm nay nhà tôi có khách.

Suốt cả buổi sáng, cô lau dọn, kê lại đồ đạc giúp hắn. Đến trưa mọi thứ đã bắt đầu ngăn nắp, gọn gàng.

Trưa hôm đó, có rất nhiều người đến nhà hắn. Tiểu Cường cũng đến, anh ta cười cười nhìn cô tỏ rõ vẻ mờ ám.

Trong số những vị khách ngày hôm nay, cô đặc biệt chú ý đến người đàn ông lớn tuổi nhất. Khuôn mặt ông ta rất đẹp, mái tóc hoa râm đã điểm vài sợi bạc. Cô cũng để ý thấy ”Ưng vương” rất kính nể ông ta, những người khác đều tỏ thái độ tôn kính. Cô đoán, chắc ông ta là một bậc trưởng bối nào đó trong băng nhóm.

- Lão Tam, mọi việc bên đó thế nào rồi?

- Rất tốt. Xem ra mấy năm không gặp, sự nghiệp của cậu ngày càng vang dội nhỉ.

- Chú về hẳn bên này phải không?

- Ừ. ”Ưng” này, cô gái đó…

Lão Tam hất hàm về phía cô gái đang trong bếp nấu nướng.

- Cô ta làm việc trong văn phòng.

- Văn phòng? Công việc của chúng ta có nhất thiết cần người ngoài trợ giúp không? Để lộ điều gì ra ngoài không phải việc nên.

- Chú Tam, chú yên tâm. Cô ấy tốt lắm, đáng yêu giống như Diệp Lan ấy.

Tiểu Cường nhanh nhảu xen vào, rồi chợt nhận ra có điều gì đó không phải, anh ta vội quay sang phía "Ưng vương":

- Anh Ưng, em xin lỗi.

Hắn thấy "Ưng vương" cúi mặt trầm ngâm, trong lòng thật sự cảm thấy áy náy.
Lão Tam cũng không hỏi thêm nữa.

Kể từ ngày hôm đó, ngoài công việc ở văn phòng, Vũ Hân có thêm một nhiệm vụ nữa: Đó là cuối tuần phải qua nhà “Ưng vương ” quét dọn.

Cũng khó trách, từ sau ngày hôm đó, hắn cảm thấy ở trong căn nhà ngăn nắp, sạch sẽ tâm trạng của hắn thoải mái hơn rất nhiểu. Thế là hắn quyết định: Giao cô thêm nhiệm vụ dọn nhà.

Hôm nay, lúc ở văn phòng, Vũ Hân có gặp Tiểu Cường. Hắn ghé tai cô nói nhỏ:

- Hôm nay sinh nhật của “anh Ưng”.

Cô chợt nghĩ ra ý tưởng gì đó rồi mỉm cười.

Tuy “Anh Ưng” thật sự rất lạnh lùng, chưa bao giờ nói chuyện được với cô một cách thân thiện nhưng cô cảm thấy ông chủ của cô là một người rất tốt. Cô rất muốn cho anh ta một bất ngờ.

Cô dừng lại ở trước cửa nhà “Ưng Vương”. Quả nhiên giờ này anh ta không có nhà. Cô đoán hôm nay anh ta sẽ về muộn vì còn phải nhận tiệc rượu chúc mừng của anh em. Vũ Hân rút chùm chìa khóa trong túi tra vào ổ. Từ hôm cô nhận thêm nhiệm vụ quét dọn, “Anh Ưng” cho cô đặc quyền bảo quản luôn cả chìa khóa nhà anh ta. Cũng hay, vì như vậy, hôm nay cô mới có thể dễ dàng thực hiện kế hoạch của mình.

Cô dọn dẹp, trang hoàng lại bên trong, đặc biệt còn treo rất nhiều ruy băng và bóng bay khắp nhà.

Trên bàn phòng khách cô bày một lọ hoa lớn.

Kế hoạch đã gần như hoàn tất. Chỉ còn chờ đặt bánh và nến sinh nhật.

Vũ Hân đi loanh quanh lướt nhìn một lượt rồi mỉm cười với thành quả của mình.

Cô chợt nhớ ra mình quên một thứ. Phải rồi, bật lửa.

Anh ta hút thuốc mà, trong phòng chắc là có. Cô lên phòng tìm kiếm mọi nơi, rồi chợt mở ngăn kéo.

Là một tấm hình. Tấm hình một người con gái còn rất trẻ, rất đẹp. Nụ cười rạng rỡ như đóa hoa mùa xuân.

Cô lật mặt sau tấm hình, trên đó viết mấy chữ: “Mãi mãi yêu em”.

Cô chợt nghĩ ngợi rất lâu, rất lâu.

Mười giờ tối.

Cô nhìn từ tầng trên xuống, thấy xe của “Ưng vương” đã đậu ở cửa.

Vũ Hân vội xuống dưới, chuẩn bị kế hoạch.

Cô tắt hết đèn, nấp một chỗ.

“Ưng vương” mở cửa, bật đèn, hắn thật sự ngạc nhiên khi thấy những điều kì lạ bên trong nhà hắn.

- Happy birthday, “Anh Ưng”.

Vũ Hân từ trong bếp xuất hiện, trên tay là chiếc bánh kem để kỉ niệm ngày sinh nhật của hắn.

Chương 3 <-> Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
**CHƯƠNG 5**

romnace_book_art_painting_of_hasome_man_b778.jpg

Vũ Hân ôm chiếc bánh sinh nhật từ trong đi ra. Khóe miệng cô nở một nụ cười ngọt ngào:

- Ông chủ, chúc anh sinh nhật vui vẻ!

Hắn đứng sững người, nhìn cô, ánh mắt mang vẻ cảm kích.

Cô đặt chiếc bánh lên bàn, cắm đủ hai mươi chín cây nến. Cô đốt nến lên, chạy lại tắt đèn rồi ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

- Anh hãy ước một điều gì đó trước khi thổi nến nhé. Tôi hi vọng mọi điều ước của anh đều trở thành sự thật.

Hắn thổi tắt hai mươi chín ngọn nến. Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Hắn nhớ đến sinh nhật lần thứ hai mươi hai của hắn. Người yêu của hắn - Diệp Lan đã nấu cho hắn một bữa cơm thật đầm ấm.

Đó là lần đầu tiên trong lòng hắn dâng lên khao khát muốn có một gia đình hạnh phúc.

Diệp Lan tặng hắn một sợi dây chuyền. Tự tay cô đeo vào cổ hắn, rồi bất ngờ hôn lên má hắn. Lúc đó hai tay cô ôm lấy khuôn mặt của hắn khẽ nói:

- Em dùng nó trói anh lại nhé.

Đó là sinh nhật cuối cùng hắn ở bên cô.

Suốt bảy năm nay, hắn vẫn đeo sợi dây trên cổ, chưa bao giờ tháo ra.

- “Anh Ưng”.

Thấy hắn ngẩn người, Vũ Hân vỗ nhè nhẹ vào người hắn.

- Đây là quà sinh nhật của anh.

Hắn ngạc nhiên nhìn thứ trên tay cô.

Cô cầm một cây gậy bằng gỗ rất dài, sơn màu đỏ đậm.

- Thứ này dùng để làm gì?

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc, tò mò của hắn, cô mỉm cười giải thích.

- Sinh nhật lần thứ mười tám tuổi của tôi, ba tôi đã tặng tôi một vật tương tự thế này. Lúc ấy, ông đã nói với tôi: "Con gái, ba không thể cả đời chăm sóc cho con được, nhưng ba tặng con một thứ để trong cuộc đời, mỗi khi con cảm thấy mệt mỏi, có thể dựa vào nó mà tự mình đứng lên. Ba hi vọng có nó rồi, bất cứ khi nào con vấp ngã đều có thể đứng dậy".

Hắn nghe cô nói, lần đầu tiên gương mặt phảng phất nụ cười.

- Tôi sẽ ghi nhớ những lời này. Cám ơn.

Vũ Hân cắt bánh gato. Cô đưa cho hắn một phần. Hắn ăn hết rất ngon lành.
Cô nhìn hắn, có một điều đã thắc mắc trong lòng từ rất lâu, nhưng đều chưa dám bày tỏ.

Rốt cuộc hôm nay cô lại hỏi hắn:

- "Anh Ưng". Anh đã từng yêu chưa?

- Rồi.

- Cô ấy giờ ở đâu?

- Chết rồi.

Cô giật mình nhìn hắn, cô thấy được trong đôi mắt hắn vảng vất nét u sầu, đau đớn, mất mát.

- Xin lỗi anh. Tôi không nên hỏi.

Hắn không nói gì, rút ra một điếu thuốc châm lửa hút.

Rồi hai điếu, ba điếu… Hắn lặng thinh. Không khí trong phòng cũng trở nên nặng nề.

Cuối cùng, không thể đợi thêm, Vũ Hân cất tiếng:

- Anh Ưng, tôi muốn xin phép anh, tôi về.

- Chạy đến nhà tôi, nửa đêm rồi còn muốn để tôi đưa về sao?

- Không, tôi có thể tự mình về được.

- Vậy thì cứ về nếu cô muốn làm mồi cho lũ háo sắc ngoài kia.

- Tôi…

- Trên tầng hai, cuối hành lang có một phòng trống.

Hắn nói rồi thản nhiên đi lên phòng ngủ. Mặc cô vẫn đứng đó.

***

Ngày hôm sau, Tiểu Cường thấy "Ưng vương" đưa Vũ Hân đến văn phòng, hắn cười cười, đôi mắt chứa đầy ẩn ý.


- Tiểu Hân, khai mau, tối hôm qua cô ở đâu?


- Tôi… Tôi ở nhà.


- Nói dối, sáng sớm nay tôi đi qua nhà "Anh Ưng" thấy cô bước ra ở đó cùng anh ấy.


- Tôi… Tối qua tôi chỉ ngủ nhờ ở đó thôi, anh đừng nghĩ linh tinh.


Vũ Hân đỏ bừng mặt. Tiểu Cường thấy vậy lại càng chọc cô:


- Cô có nhà không về lại chạy qua đó ngủ nhờ. Chắc ngủ nhà anh ấy ngon hơn hả?


- Thật sự không có gì mà, anh đừng nói linh tinh.


Tiểu Cường thu lại tiếng cười. Gương mặt chợt trở nên nghiêm túc.

- Đùa cô thôi. Đi theo anh ấy hơn chục năm nay, anh ấy là người thế nào tôi không hiểu sao.

- Tiểu Cường này, chuyện của Diệp Lan…

- Cô biết?

Hắn nhìn cô, đôi mắt chứa đựng đầy vẻ ngạc nhiên. Rồi hắn chậm rãi kể lại tường tận cho cô nghe câu chuyện của bảy năm về trước.

Nghe xong, Vũ Hân thấy khóe mắt ươn ướt. Lòng cô tràn đầy cảm giác xót xa.
Đó là vì giờ cô mới biết, rốt cuộc "Anh Ưng" của ngày hôm nay, vốn không phải là một kẻ vô cảm. Chỉ là vì anh ta đã từng trải qua niềm đau đớn đến tột độ, cho nên bây giờ mới không còn cảm giác.

- Chúng tôi đều mong anh ấy quên đi, nhưng suốt bảy năm nay, anh ấy chưa bao giờ quên Diệp Lan. “Anh Ưng” trở nên lạnh lùng, cô độc cũng là vì cô ấy.

Tiểu Cường quay sang ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú, thuần khiết như hoa của Vũ Hân rồi nói tiếp:

- Tiểu Hân, cô thích "Anh Ưng" phải không?

- Tôi…

Cô cúi đầu xuống im lặng như thừa nhận, hai má đỏ ửng.

- Tôi cũng mong cô cố gắng giúp được anh ấy.

***

Thấm thoắt mới đó, cô đã quen hắn được một năm.

Cô nhớ rất rõ ngày đó cô gặp hắn như thế nào, vì đâu mà cuộc đời cô bước sang một ngã rẽ mới.

Hôm nay, cô đến văn phòng từ rất sớm, chẳng biết tại sao cô lại hi vọng hắn sẽ xuất hiện ở văn phòng đến thế.

Cô đợi đến chiều, quả nhiên không thấy hắn đến.

- Anh Cường, sao hôm nay "Anh Ưng" không bắt máy điện thoại, cũng không gặp chúng ta vậy.

- Cái tên đầu heo này, mày không nhớ hôm nay là ngày gì sao, ai bảo mày làm phiền "Anh Ưng" hả?

- Hôm nay… Hôm nay chẳng phải ngày chúng ta phải đến chỗ Lão Tam sao?

- Trời ơi, tức chết với mày mất thôi. Hôm nay là ngày giỗ của Diệp Lan. Năm nào ngày này, "Anh Ưng" chẳng không thèm gặp ai. Có lẽ giờ đang bên mộ Diệp Lan rồi.

Vũ Hân nghe rõ từng lời một của Tiểu Cường nói với A Tư. Cô nhớ đến năm ngoái lúc gặp hắn, quả thật lúc đó hắn đi một mình, tâm trạng cũng không hề tốt chút nào.

Cô nhớ đến bóng dáng hút thuốc của hắn lúc tựa vào thành cầu: Cô đơn, tội nghiệp.

Tan làm, cô không về nhà.

Buổi tối, hắn mở cửa vào nhà. Hắn ngạc nhiên khi thấy cô trong nhà hắn.

- Sao cô lại ở đây?

- Tôi muốn uống rượu cùng anh. Một mình uống rượu chắc cô đơn lắm.

Chương 4 <-> Chương 6
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Áng Mây Lập Dị

Gà tích cực
Tham gia
26/9/14
Bài viết
162
Gạo
0,0
Hấp dẫn quá... Hóng tiếp chương sau của chị. :x

P/s:
Chết! Hồi nãy em định chia ra chương 4 và chương 5 rồi mà quên nên lỡ gộp lại rồi. Chị thông cảm nha! :( (Chỉ có thể copy rồi ấn f3 cho tiện)

“ Dã Ưng ” ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. Lát sau ông ta quay vào đưa máy cho Tiểu Cường.

- Cường, “ Ưng Vương ” muốn nói chuyện với cậu.
Đó là cuối tuần phải qua nhà “Ưng vương ” quét dọn.
=> Dấu cách nà chị.
Cũng từ đó, hai ngươi kết giao.
=> người phải hơm?
một mình “Ưng vương”- ngoài ra không có người khác. “Dã Ưng”cũng hiểu tính cách
chai rượu…Khỏi cần hỏi cũng đoán ra được đây là nhà của ai.
Hắn thấy "Ưng vương"cúi mặt trầm ngâm
rốt cuộc "Anh Ưng"của ngày hôm nay
Hôm nay…Hôm nay chẳng phải ngày chúng ta phải đến chỗ Lão Tam sao?
Năm nào ngày này, "Anh Ưng"chẳng không thèm gặp ai.
=> Thiếu dấu cách nà chị.
"Anh Ưng". Anh đã từng yêu chưa ?
- Cô ấy giờ ở đâu ?
Cuối cùng, không thể đợi thêm, Vũ Hân cất tiếng :
Tiểu Hân, khai mau, tối hôm qua cô ở đâu ?
Tiểu Cường thấy vậy lại càng chọc cô :
thuần khiết như hoa của Vũ Hân rồi nói tiếp :
=> Dấu cách nà.
 
Bên trên