Rực rỡ và rắc rối - Cập nhật - Ngọc Mai

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Chương này cá nhân anh thấy khá chán. Có lẽ những mẩu chuyện nho nhỏ giữa nhóm bạn trở nên... không thỏa mãn anh rồi?
Anh đọc chương này trước rồi nhưng lại không nỡ để lại bình luận nhưng nói chung vẫn nên.
một beta readers
Bắt lỗi ngữ pháp xíu. Bỏ "s" nha. Một mà. ;)
Anh nghĩ đăng bài thì độc giả cũng thành beta readers cho em?
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Có lẽ chúng ta phải ăn trực nhà cô Dĩ An bữa nay thôi!
Chị nghĩ phải là "ăn chực" chứ nhỉ!

Em tìm beta reader để làm gì thế? Chị thấy truyện của em cũng được rồi mà, thỉnh thoảng mới sai lỗi chính tả xíu xiu thì đã có độc giả của Gác sửa giúp. Câu cú ổn, văn phong ổn, có nhẹ nhàng, có dễ thương, một chút hài hước. Vẫn không hiểu em tìm người beta để làm gì :-/?
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 10: RUNG ĐỘNG

Thứ duy nhất Dĩ An ghét ở mùa đông, đó là khiến cô bị cúm. Cúm vô cùng mệt mỏi, vô cùng đau khổ, vô cùng thê thảm.

Có lẽ ai thường xuyên bị cảm có thể tưởng tượng ra được bộ dạng của cô, mặc một đống quần áo vẫn không đủ ấm, nước mũi chảy hai hàng, đôi khi còn chảy nước mắt và mặt thì hoặc là tái nhợt, hoặc là đỏ bừng. Trông lếch thếch không chịu được.

Lâm đang ôn thi cho một cuộc thi giải toán trên mạng. Trong khi bố mẹ cậu thường đi làm đến tận tối muộn. Vì lo lắng cậu ăn uống không đầy đủ, mẹ cô dựng con gái xinh đẹp đang mệt mỏi vì ốm đau dậy, xuyên qua cái lạnh giá mà mời Lâm học giả về nhà ăn cơm.

Dĩ An mở cửa phòng cậu, và đoán không hề sai, Lâm vẫn đang vùi đầu vào cuốn sách dày. Có vẻ đọc gần hết, trong khi hôm qua cô mới thấy Lâm mượn về từ thư viện. Cô nói: "Mẹ tôi nói cậu Lâm sang ăn cơm nè!" Và lấy tay lau lau mũi.

Lâm quay sang nhìn Dĩ An, phì cười. Đưa cho cô vài tờ khăn ướt.

*

Mẹ cô bới cho Lâm một bát cơm đầy, trong khi bố cô ngọt ngào nói: "Cháu vẫn ôn thi tốt chứ? Giá như con gái bác học giỏi được một phần như cháu!"

Nói rồi, ý nhị liếc con gái, trong khi Dĩ An hắt xì một cái. Vô cùng thoả mãn lau lau mũi. Bố cô tức giận: "Con gái không thể quay ra ngoài mà hắt xì được sao? Con có để ai ăn cơm không đấy?"

Cô nói: "Chúng ta là gia đình mà!" Đó là câu mà hồi bé khi cô hắt xì, ông cũng nói như thế lúc mà mẹ mắng cô.

Không nghĩ rằng chính mình nối giáo cho giặc, ông lúng túng: "Nhưng có Lâm ở đây mà!"

Lâm cười mỉm, nói: "Cháu không phiền đâu ạ!" Trong khi cô vênh mặt lên, lè lưỡi với bố.

Lâm hơi khó chan canh, vì khá xa chỗ ngồi. Mẹ cô liền lấy bát cậu, chan đầy canh bí đỏ.

Lâm có vẻ hơi khó xử, thấy thế cô liền múc hết bí đỏ vào bát của mình.

Bố cô cằn nhằn: "Vẫn còn rất nhiều trong bát mà, sao con lại lấy của Lâm, con làm bố xấu hổ đấy!"

Dĩ An oai tơ nói: "Cậu ấy không ăn được bí đỏ, cậu ấy chỉ ăn nước thôi!"

Mẹ cô liếc nhìn Lâm, cười: "Cứ tưởng hồi bé mới thế, hoá ra lớn lên vẫn không bỏ được à?"

*

Dĩ An tiễn Lâm ra cửa, những cơn gió lạnh khiến cô rùng mình, rụt cổ lại. Lâm bỗng nhiên cởi chiếc khăn trên cổ ra, đeo lên cổ cô. Cậu còn cuốn vài vòng, đến khi cô không chịu nổi mà nói: "Cậu Lâm à, khăn che cả miệng tôi rồi!"

Lâm không mảy may để ý, tiếp tục tạo dáng cho cái khăn, đến khi thấy ưng ý mới nở nụ cười. Cậu đưa cho Dĩ An một bọc gì đó, nói: "Thuốc đấy." Có thể thấy cô nhăn mặt, cậu vội vàng nói thêm: "Bác nói là cậu không chịu uống thuốc vì sợ đắng. Chính vì năm nào bị bệnh cũng không uống thuốc nên mỗi lần càng bị dai thêm. Đây là thuốc ngọt của trẻ em, tuy công dụng không bằng thuốc đắng, nhưng cũng tốt lắm!"

Cậu nhét nó vào tay cô. Không biết có phải nhầm lẫn không, nhưng giây phút ấy, bỗng nhiên cô thấy Lâm lúng túng một cách kì lạ, đôi má cậu còn ửng hồng, phải chăng là do vừa tháo chiếc khăn cho cô?

Thấy Dĩ An không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn cậu, Lâm đưa tay lên gãi tai: "Tạm biệt!" Cậu đi được vài bước rồi, quay lại mỉm cười với cô: "Nhớ uống thuốc nhé!"

Nhìn bóng lưng của cậu, bỗng nhiên cảm nhận được trái tim đập liên hồi. Dĩ An khẽ khàng đưa tay lên má, nó đã nóng bừng từ bao giờ.

"Chuyện tình cảm, cứ đợi khi trái tim cô tự tìm ra đi, một người đầy khuyết điểm mà cô không do dự tin tưởng."

Dĩ An bỗng nhớ đến một ngày thu đầy gió, trên sân thượng, có một chàng trai đã nói với cô như vậy. Khi mà chẳng ai biết trái tim cô đang bị tổn thương, cậu đã khiến cô tìm lại nụ cười của mình, sự lạc quan vốn có của mình.

Thật ra người ấy không hề có điểm nào không tốt hết, cậu cao lớn, đẹp trai, cậu có nụ cười khiến người ở bên cảm thấy yên bình. Cậu tài giỏi, biết an ủi người khác, và rất tinh tế. Cậu khiến cô tin tưởng.

Và, quan trọng hơn, trái tim Dĩ An đang đập liên hồi.

Phải chăng nó đang chỉ hướng cho cô?

Nhìn theo bóng lưng Lâm, Dĩ An khẽ nở nụ cười. Cô lấy lọ thuốc trong bọc, mở ra và uống một ít.

Quả thật rất ngọt.

*

Dĩ An khẽ vẫy tay chào Lâm và nở nụ cười thật rạng rỡ khi thấy cậu đang ăn trưa cùng mấy người bạn. Cậu ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng chào lại. Con nhỏ lớp trưởng lớp cô - Hoa, gào lên khiến cô giật mình mà di chuyển ánh mắt khỏi Lâm, hỏi nó: "Sao thế?" Khó chịu tự hỏi điều gì mà khiến cô thôi ngắm cậu Lâm của mình thế?

"Bạn trai nó cho nó leo cây!" Hằng bên cạnh nói, khi mà Hoa đang vùi mặt vào hai bàn tay, rên rỉ đầy đau khổ.

Hoa rút hai tấm vé xem phim từ trong túi áo ra, nói: "Tôi bán rẻ cho ai muốn mua đấy. Không có người yêu thì xem với ai chứ!"

Dĩ An không quan tâm lắm, sao mà phải bỏ tiền ra mua vé xem phim chứ? Đúng lúc ấy, cô bắt gặp ánh mắt của Lâm, một ý tưởng nảy lên trong đầu, cô giật hai tấm vé của Hoa, thích thú nói: "Tí nữa, lên lớp tôi trả tiền cho bà!"

Cô nhìn thấy Lâm cùng mấy người bạn ra khỏi căn-tin, vội vàng kéo cậu ra chỗ khuất. Dĩ An im lặng rất lâu, mới dám mở lời, nghĩ một lí do hết sức bình thường: "Hoa cho tôi hai tấm vé xem phim, cậu có muốn đi chung không?"

Không đợi Lâm kịp ngạc nhiên, cô đỏ mặt nói: "Thật ra thì tôi chỉ muốn cảm ơn vì lọ thuốc hôm qua. Quả thật tôi đã đỡ rất nhiều!"

Lâm lúng túng, và mỗi khi lúng túng cậu thường gãi tai. Cậu ta im lặng rất lâu, đến cả khi Dĩ An nghĩ rằng Lâm sẽ từ chối 'xin lỗi. Tôi phải học rồi!' thì Lâm lại nói: "Được thôi, cô Dĩ An!" Còn nở một nụ cười rất đẹp.

Trái tim Dĩ An như sắp nhảy ra ngoài. Cô mỉm cười mím môi, trông cực kì nhu mì.

*

Vật lộn với đống đồ làm tóc muốn điên người, nhưng kết quả lại vô cùng thảm hoạ. Tóc Dĩ An rối thành một nùi và không hề dễ gỡ. Đúng lúc ấy, bà chị già đi làm xa một tháng về một lần của Dĩ An đang gặm táo, chế giễu cô: "Ngu ngốc!"

Dĩ An lườm chị ấy, không thèm để ý.

Ai dè chị nói thêm: "Ra đây chị tết tóc cho." Dĩ An nghi ngờ nhìn chị, có bao giờ bà ta tốt như vậy đâu. Và quả thật, chị cô cười tươi, chìa tay: "Cho chị album ảnh BDSK trong phòng mày đi!"

Dĩ An trề môi, đoán có sai bao giờ đâu: "Không!"

Chị ấy nhún vai, thờ ơ: "Không thì thôi, nhân tiện mày hẹn với ai thì bảo người ta đừng đợi nữa, tóc mày gỡ đến đêm không ra đâu!"

Dĩ An suy nghĩ một hồi. Sau cùng thì đau lòng ôm cuốn album một lần cuối, quyến luyến không rời mà đành đưa nó cho chị: "Chị nhớ chăm sóc nó cẩn thận!"

"Rồi, rồi!" Chị ấy kéo cô xuống ghế. Bàn tay thoăn thoắt gỡ tóc, chải đầu, tết vào. Nhân tiện còn son cho cô một ít son từ thỏi son xịn của chị. À, chị ấy làm cho thẩm mỹ viện.

*

Dĩ An và Lâm đến rạp chiếu phim. Trong cả quãng đường đi, cô luôn cười nhẹ nhàng, nói nhỏ nhẹ. Nhưng cái tin mà chị bán vé nói với cô làm cô suýt hét lên mà bỏ qua mọi cái gọi là thục nữ của mình. Nguyên văn chị ấy nói: "Chào bạn, bạn lên tầng ba sẽ đến phòng chiếu phim, phim bạn xem là bộ phim Hồn ma, một bộ phim kinh dị!"

Trong khi Lâm mua đồ uống và bỏng ngô, Dĩ An nhăn nhó nhắn tin cho Hoa: "Bà đi chơi với người yêu mà xem phim kinh dị à?"

Nó nhắn lại với giọng điệu vô cùng thản nhiên: "Để tranh thủ ôm đấy."

Cô mím chặt môi, khóc không ra nước mắt. Thật ra thì đến mức tranh thủ phim ma để ôm Lâm, cô không hề nghĩ đến.

Và cũng chẳng hề làm được. Kì quái làm sao ấy.

Quả nhiên, cô và Lâm im lặng xem phim. Học giả Lâm còn chăm chú đến nỗi muốn đốt cháy màn hình bằng đôi mắt của mình. Cô khổ sở gào thét trong lòng. Trái tim bỗng nhớ đến cuốn album DBSK mình coi là trân quý mấy năm trời. Tiếc đứt gan đứt ruột.

Họ cùng nhau tản bộ trên đường vào một buổi tối đông lạnh. Và kì quặc là Dĩ An không hề thấy lạnh, mặc dù những cơn gió vẫn thổi đến ngày một mạnh mẽ. Có lẽ, bởi bên cạnh cô là Lâm chăng?

Bỗng nhiên, Lâm thở dài một hơi, nói với cô: "Cô Dĩ An à, bộ phim chán chết!"

Dĩ An ngạc nhiên. Không phải Lâm xem chăm chú đến nỗi muốn đốt cháy cả màn hình sao?

Lâm dừng bước, quay ra nhìn tôi, thực ra cậu còn muốn nói: 'Tôi không hề xem gì cả, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình như vậy thôi, bởi vì tôi ngượng, lần đầu tiên tôi và cô Dĩ An đi xem phim mà không có họ'.

Lâm ngước lên nhìn trời, sau đó cúi xuống nhìn cô, hỏi: "Có muốn đi ăn sữa chua mít không?". Dĩ An hơi thất vọng, vì nhìn bộ dạng của cậu trịnh trọng như vậy, còn tưởng sẽ nói một điều quan trọng hơn.

Cô cười: "Đương nhiên là muốn rồi."

Cả hai đến quán bà Béo trên đường về nhà. Vẫn như mọi khi, cô nhanh tay múc thạch từ trong bát của cậu sang bát của mình. Nhưng Lâm nắm lấy tay cô, khiến một vài viên thạch sánh ra ngoài, Dĩ An ngạc nhiên nhìn cậu. Lâm mất bình tĩnh nói: "Sau này đừng ăn hộ tôi bất cứ cái gì nữa."

Cô ấm ức: "Tại sao?"

Lâm nhìn đi chỗ khác, trả lời nhẹ tênh: "Chỉ là không thích thôi!"

Vì như vậy giống như là Dĩ An chỉ coi câu như anh chị em, chỉ đơn giản là lớn lên bên nhau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Tá đa! Lâm nhà ta lên thớt. Quá hay rồi! Like like.
lối giáo cho giặc
Nối giáo cho giặc chứ em???
Đây là thuốc ngọt của trẻ em đấy.
Anh thấy bỏ từ "đấy" đi nghe có vẻ chững chạc hơn.
phiến hồng,
Ửng hồng? Trong bài thì đoạn này cụm từ này nên là động từ nhưng theo anh hiểu thì phiến hồng là tính từ.
Cô mỉm cười mím môi, trông cực kì dịu dàng.
Anh thấy đổi lại dịu dàng thành nhu mì thục nữ hay đại loại thế hay hơn. Tưởng tượng ra cảnh đó cười chết luôn. :))
Lâm dừng bước, quay ra nhìn tôi, thực ra cậu còn muốn nói: 'Tôi không hề xem gì cả, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình như vậy thôi, bởi vì tôi ngượng, lần đầu tiên tôi và cô
Thích!
Vì như vậy giống như là Dĩ An chỉ coi câu như anh chị em, chỉ đơn giản là lớn lên bên nhau.
Chúc mừng bạn Lâm. Cơ mà dự là sẽ có biến (sau lâu lâu nữa, tuy anh không muốn có biến chút nào.) vì Lâm ít nói ít thổ lộ chăng? Cơ mà anh nghĩ đừng làm nó nặng nề phức tạp quá. Anh thích tính chất nhẹ nhàng trong sáng như hiện tại cơ. :D
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Tá đa! Lâm nhà ta lên thớt. Quá hay rồi! Like like.

Nối giáo cho giặc chứ em???

Anh thấy bỏ từ "đấy" đi nghe có vẻ chững chạc hơn.

Ửng hồng? Trong bài thì đoạn này cụm từ này nên là động từ nhưng theo anh hiểu thì phiến hồng là tính từ.

Anh thấy đổi lại dịu dàng thành nhu mì thục nữ hay đại loại thế hay hơn. Tưởng tượng ra cảnh đó cười chết luôn. :))

Thích!

Chúc mừng bạn Lâm. Cơ mà dự là sẽ có biến (sau lâu lâu nữa, tuy anh không muốn có biến chút nào.) vì Lâm ít nói ít thổ lộ chăng? Cơ mà anh nghĩ đừng làm nó nặng nề phức tạp quá. Anh thích tính chất nhẹ nhàng trong sáng như hiện tại cơ. :D

Đã sửa mấy lỗi rồi. :P
Em chuyên viết nhẹ nhàng tình cảm thôi mà. :'>
Chắc phải cho Lâm nhiều đất diễn hơn xíu. :))
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Ai dè chị nói thêm: "Ra đây chị tết tóc cho." Dĩ An nghi ngờ nhìn chị, có bao giờ bà ta tốt như vậy đâu. Và quả thật, chị cô cười tươi, chìa tay: "Cho chị album ảnh BDSK trong phòng mày đi!"
Lỗi xíu xiu này em. Chỉ tết tóc thôi mà xin hẳn album ảnh thần tượng, bà chị này đúng là biết tận dụng :)).
Chị thích chương này, thích nó nhẹ nhàng như thế! Trước thích Sú cơ mà giờ chuyển sang thích Lâm rồi :D.

Lâu lắm mới thấy em trên Gác. Dạo này bận rộn học hành hả?
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 11: CỐ GẮNG VÌ MỘT AI ĐÓ

Lớp 11A3 bùng nổ trong tiếng hoan hô và hò hét phấn khích. Thầy Hoàng đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu "suỵt suỵt" nhưng không ăn thua, thậm chí thầy còn đập thước kẻ xuống bàn ba lần để chỉnh đốn trật tự, nhưng âm thanh đó gần như chìm nghỉm trong sự phấn khích của ba mươi chín con người trong lớp, trừ Lâm.

Thầy đành phải để nỗi phấn khích của đám học trò nhỏ qua thời gian mà vơi bớt. Khi thấy đã đủ trật tự, thầy nói tiếp: "Thầy mới chỉ nói một nửa thôi. Thầy nói rằng thầy đã xin thầy hiệu trưởng cho lớp mình đi cắm trại mùa đông vào kì nghỉ sắp tới, trước khi thi học kì một đúng không nào?"

"Nhưng đấy không phải là tất cả. Thầy Long A7 đã nói rằng lớp chúng ta học kém không chịu ở nhà ôn thi mà đi chơi. Chắn chắn điểm kiểm tra sẽ ở cuối bảng, so với các lớp khác cùng khối!" Khi thấy khuôn mặt lo âu của cả lớp, thầy phì cười: "Đừng lo, thầy hiệu trưởng đã đồng ý cho chúng ta đi khi thầy nói rằng hai ngày không khiến các em ôn thi thêm được nhiều, và chuyến đi chơi sẽ khiến các em thoải mái mà ôn thi tốt hơn."

Hoa nghi ngờ: "Chỉ có thế thôi ạ?"

Thầy Hoàng cười trừ: "Không. Thầy còn nói với thầy Long rằng sau chuyến đi chơi, điểm học kì một của lớp ta chỉ kém ba lớp chọn, A3, A5 và A9 thôi!"

Cả lớp thở dài thườn thượt. Dĩ An còn muốn úp mặt xuống bàn mà khóc. Như vậy không phải nói lớp cô không phải đi chơi luôn sao? Thầy Long đúng là rất biết cách làm người khác ghét bỏ mà.

"Thôi nào! Thầy biết các em lớp mình rất thông minh. Chỉ cần bỏ chút công học hành là điểm số của các em sẽ được cải thiện. Lớp mình hãy đi chơi, sau khi về thì tập trung vào học tốt và thi thật tốt là được."

Không một ai đáp trả hay phản ứng. Thầy Hoàng thở dài: "Thầy không áp đặt các em phải hơn thua với ai cả. Nhưng thầy muốn các em cố gắng hết sức mình học hành một lần ra sao. Không phải cố gắng vì chuyến đi chơi, mà vì bản mặt của thầy, của lớp, cũng như thành tích của em. Vậy, nếu các em muốn đi chơi, nghĩa là các em sẽ cố gắng hết mình cho kì thi học kì một, thì hãy nói với thầy sớm nhé!"

Thầy giáo bước khỏi lớp. Dĩ An nghĩ có lẽ thầy sẽ thất vọng lắm, không một cánh tay nào dám giơ lên nói rằng em sẽ thử cố gắng hết mình, vì thầy. Quả thật đối với mỗi học sinh lớp 11A3 (ngoại trừ Lâm), mỗi tối ngồi vào bàn học được hai tiếng đồng hồ thì làm đủ thứ chuyện linh tinh, hôm nay học gì còn không biết và sách vở thì chẳng bao giờ mang đi đủ, nói chúng tin tưởng vào mình, tin tưởng mình sẽ học tốt và được điểm cao, chẳng bằng nói rằng trời sẽ sập ngay bây giờ.

Dĩ An đau đầu với mớ công thức toán học, hỏi tại sao các ông nhà văn chém gió tài thế và cả tá nguyên tố hoá học là ai nghĩ ra. Cô ghét chúng, nhìn thấy thôi đã đau đầu nhức óc và muốn đi ngủ, hoặc ra ngoài đường chơi còn hơn.

Đôi lúc cô cũng tự cảm thấy bản thân mình không có tương lai.

"Tôi muốn đi chơi!" Thắng gào lên.

"Chuyện thầy Hoàng hứa với thầy Long về vụ điểm chác chắn là đến tai bọn A3 rồi, đi chơi về thi được điểm kém thì tôi còn mặt mũi nào sang gặp người yêu tôi lớp bên ấy nữa." Ngọc ỉu xìu nói.

"Có ai dám chắc mình sẽ thoát ngu không?"

Cả lớp nhao nhao bàn tán. Đúng lúc ấy, Hoa đứng dậy, bước lên bục giảng, nói với cả lớp: "Hôm qua thầy Hoàng đã gửi cho tớ cái này, nó nói về khuyết điểm và ưu điểm của từng người trong lớp, những môn học mình có năng khiếu và nên theo đuổi. Tớ cảm thấy rất cảm động, mọi người không thể vì thầy mà cố một lần hay sao?"

Hoa phát cho mỗi người một tờ giấy. Chữ thầy Hoàng nắn nót trên từng trang, khiến Dĩ An bỗng nhớ về hồi học tiểu học, cũng được giáo viên nhận xét như thế này, nhưng họ thường cho rằng đó là điều không cần thiết, tốn thời gian và công sức, họ làm vì Bộ giáo dục yêu cầu điều đó. Lên đến cấp ba, khi mà chẳng ai bắt ép thầy phải làm thế, thầy Hoàng lại làm, vì đám học trò nhỏ.

Dĩ An nhìn từng dòng chữ viết tay: "Em có trí tưởng tượng rất tốt, chỉ là em không hay đọc mấy tác phẩm trong sách, nên sinh ra tình trạng chém gió trong bài văn mà mất điểm..."

Có vẻ ai cũng trong tâm trạng xúc động khó tả giống như cô bây giờ, có một cánh tay giơ lên, quyết tâm: "Đi chơi thôi. Đi chơi rồi về cùng cố gắng nhé?"

"Okay, vì thầy Hoàng!"

"Thiệt ra mày học vì bản thân mày nhé!"

Cả lớp cùng lăn ra bàn cười.

*

Huân ú nhét miếng bánh pizza to đùng vào mồm, cắn một phát hết nửa cái. Sau khi nghe Sú kể về chuyến đi chơi của A3, Huân liền bị nghẹn. Hắn đấm đấm vào ngực, sắc đỏ đã lan đến tận mang tai: "Ôi, đáng ra tôi nên học ở đấy."

Dĩ An vênh mặt lên đến trời vì tự hào. Sáng nay cô đã nghe Hoa nói trong khối chỉ có lớp cô là được đi cắm trại mùa đông. Mặc dù để đánh đổi chuyến đi đó, cũng không dễ dàng tí nào.

Huân với tay lấy chiếc bánh trong hai chiếc cuối cùng, nói: "Bọn lớp tôi đang đặt cược việc lớp cậu đứng thứ nhất hay thứ hai từ dưới lên trong đợt kiểm tra này." Sau khi mò mẫm cũng không tóm được miếng bánh nào, hắn nhìn xuống: "Cô Dĩ An, còn hai cái cơ mà, cho tôi một cái."

Dĩ An thản nhiên đáp: "Để lại cho cậu Lâm."

"Cái quái gì thế? Cô có bao giờ như thế với tôi đâu. Đúng không cậu Sú?"

Cô banh mồm cười: "Dĩ nhiên, trong số mấy người thì tôi thích nhất là cậu Lâm mà!" Đôi mắt tròn lên, lè lưỡi với Huân và Sú.

Đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra, Dĩ An thấy Lâm đang bước vào, vội vã thu răng, thu lưỡi, sửa miệng thành cái cười mỉm. Khi Lâm ngồi xuống cạnh cô, Dĩ An di chuyển hai miếng bánh pizza cuối cùng đến trước mặt cậu, nói nhẹ nhàng: "Cậu Lâm, ăn pizza này!"

Lâm cảm ơn Dĩ An, trong khi Huân và Sú há hốc mồm, có lẽ không hiểu giữa hai người này đã xảy ra sự tình gì.

Dĩ An, Lâm và Sú nằm dài nghe ca nhạc, trong khi Lâm vẫn đang nghiên cứu cuốn sách về khoa học, Dĩ An bất giác nhớ đến Minh, hỏi: "Mấy hôm nay sao không thấy Minh tụ tập với bọn mình vậy?"

"Anh ấy bận học."

Dĩ An quay ra nhìn Sú. Họ lại sắp có thêm một học giả nữa sao?

*

Dạo này, mẹ Dĩ An đang học làm bánh mứt đào, dựa trên một công thức trên mạng. Sau một tuần thử sức, món bánh mứt đào thành công nhất cũng ra lò. Khi Dĩ An vừa nhón một cái, mẹ cô liền sai cô mang cho nhà Minh. Là phận con bé nhỏ, dù đang buồn ngủ, Dĩ An cũng phải tuân lệnh làm người giao hàng tận nơi không công.

Quả thật Minh đang học hành chăm chỉ, đến nỗi khi cô bước vào phòng anh, Minh cũng không phản ứng. Dĩ An nói: "Em mang bánh mứt đào sang nè. Bác Chu (mẹ Minh) nói em mang cho anh một miếng!" Thấy Minh không mảy may để ý, cô đành để bánh xuống giường: "Khi nào học xong thì ăn nhé. Nhớ ngẩng cao mặt lên, anh nói không bao giờ muốn đeo kính mà."

Rón rén mở cánh cửa, Dĩ An định đi nhẹ nói khẽ để chuồn khỏi phòng, ai ngờ lại nghe thấy tiếng 'tóc... tóc'. Ngạc nhiên quay ra, liền nghe Minh hét thất thanh: "Máu!"

Dĩ An chạy đến, máu rơi trên quyển vở anh đang viết. Cô vội vã lấy mấy tờ giấy ăn nhét vào mũi anh, trong khi Minh vẫn đang đơ vì thấy máu. Minh sợ máu, chẳng hiểu tại sao lại thế.

Máu mũi đã ngừng chảy. Dĩ An ngồi bên cạnh Minh, mở lời: "Anh tự nhiên làm sao thế? Học hành cũng đừng cố quá như thế, tính đi thi olympia chắc?"

Minh quay ra cô, cười: "Sắp thi đại học rồi mà."

"Ừ." Cô thản nhiên đáp: "Và điểm số của anh thì đầy trường nhận."

"Anh muốn thi vào Đại học Y."

Khi nghe thấy Minh nói thế, phản ứng đầu tiên của Dĩ An là quay ra nhìn Minh, rồi cười vào mặt anh: "Sợ máu mà học y á?"

Minh cũng bật cười. Nhưng nụ cười của anh thật gượng gạo, khiến Dĩ An cảm thấy mình vô duyên vô cùng. Cả hai duy trì một khoảng yên lặng, bỗng nhiên Minh nói: "Em nghe việc ông nội anh mất vì ung thư chưa?"

Bà nội Minh luôn muốn anh làm bác sĩ. Những câu chuyện ngày xưa nội kể cho Minh đều là những câu chuyện về tấm lòng cao cả của một vị bác sĩ tài giỏi, được người người yêu quý. Mỗi khi anh chìm vào giấc ngủ, bà sẽ thôi cái vẻ ghét bỏ đứa cháu mà trong suy nghĩ của bà đã khắc chết chồng mình, một nỗi khổ cùng cực hiện trên khuôn mặt già nua, bà nói, cháu bà sau này phải thành bác sĩ. Anh thường ngủ trong những lần như thế, nhưng đôi khi anh vẫn thức, hoặc bị bà đánh thức vì bóp tay anh quá mạnh, những lúc như thế, anh luôn hứa sau này mình sẽ trở thành bác sĩ.

"Thực ra sau khi bà anh mất vào năm anh mười ba tuổi, anh cũng bỗng nhiên quên nó đi. Cũng quên luôn việc vì sao bà lại muốn anh làm bác sĩ như vậy. Nhưng vài tuần trước, anh nghe thấy bố nói với mẹ rằng ông bị ung thư xương. Lúc ấy anh mới nhớ ra, ông nội anh cũng mất vì ung thư xương."

Dĩ An đang lắng nghe, thấy anh nói như vậy, một cơn sợ hãi choáng hết trí óc: "Bác Sáu..." Đó là người đã để cô ngồi lên cổ mình mỗi khi cô khóc lóc vì không theo kịp đám con trai. Đó là người đánh đít cả con trai mình vì dám trêu chọc cô.

"Dĩ An, đừng lo!" Minh vội vã dỗ dành: "Chỉ là giai đoạn đầu thôi. Không sao cả. Chỉ là nó khiến anh nhớ đến, anh phải thực hiện lời hứa với bà, trở thành một bác sĩ."

Dĩ An đóng cửa phòng Minh lại, nhìn anh đang nghỉ ngơi trên giường của mình, bỗng cảm thấy buồn bã. Bác Sáu đã từng rất chiều chuộng cô, thậm chí cho đến bây giờ vẫn vậy. Nhưng cô lớn lên, bác Sáu già đi, đã khiến cho họ xa cách hơn nhiều. Có thể vì bác không thể ném cô lên tận bầu trời hay cho cô ngồi lên cổ bác chạy theo đám con trai nữa. Có lẽ sự lớn lên về thể xác đã khiến họ cảm thấy ngượng ngùng mà xa cách nhiều hơn.

Bác Sáu đang ngồi đọc báo, có lẽ vừa đi làm về. Bác nhìn Dĩ An, cười trìu mếm, vẫn là nụ cười thương yêu năm nào: "Dĩ An, về hả con?"

Cô cố gắng nén lại giọt nước mặt buồn tủi, chạy đến bên bác Sáu, ôm lấy cánh tay bác. Bác Sáu ngạc nhiên hỏi cô làm sao thế, Dĩ An cố nở một nụ cười: "Chỉ là bỗng nhiên nhớ đến ngày xưa, bác cho con bám vào tay bác, rồi bác nâng con lên thật cao thôi!"

"Ha ha" Bác Sáu cười thích thú: "Tiếc là bây giờ bác không thể làm thế rồi, bác già rồi!"

Dĩ An ngẩng đầu lên nhìn bác, lắc đầu thật mạnh: "Không đâu, là con lớn lên, còn trong mắt con, bác mãi mãi là superman."

Dĩ An nhìn những nếp nhăn trên đôi mắt hiền từ của bác Sáu, bỗng nhiên nhớ đến Minh từng nói: "Cô Dĩ An, đã bao giờ em cố gắng thật nhiều, vì ai đó chưa?"

Anh cả của họ, thật ra rất nhút nhát, anh ấy sợ rất nhiều thứ. Nhưng anh ấy có thể vì những người anh ấy yêu thương mà vượt qua cả những nỗi sợ hãi lớn nhất. Thực ra, Minh được hưởng tính cách ấy từ bố, vì vậy Dĩ An nói với bác Sáu: "Sau này bác sẽ cho con của con ngồi lên vai bác nhé?"

Bác Sáu bật cười, đáp: "Được thôi!"

Bác ấy sẽ vượt qua tất cả, để có thể thực hiện lời hứa của mình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Chuyện thầy Hoàng hứa với thầy Long về vụ lớp điểm chác chắn là đến tai bọn A3 rồi
Lớp điểm nghĩa là sao nhỉ? Chắc chắn.
Hắn đấm đấm vào ngực, sắc đỏ đã lan đến tận mang tai: "Ôi, đáng ra tôi lên học ở đấy.
Nên.
Chương này làm chị xúc động đoạn bác Sáu - bố Minh quá! Dạo gần đây thấy quá nhiều người tài năng ra đi vì căn bệnh ung thư... :(
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Thầy Hoàng phải đập thước kẻ xuống bàn ba lần để chỉnh đốn lại trật tự, nhưng không ăn thua. Thậm chí thầy còn phải đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu 'suỵt suỵt' trong sự phấn khích tột độ
Đoạn này anh thấy hơi vô lí. Hoặc là thầy suỵt suỵt trước, sau đó mới đập thước chứ sao lại ngược lại? Rõ ràng đập thước thì uy lực phát ra mạnh hơn, cũng chấn nhiếp được đám quỷ phía dưới chứ suỵt suỵt có tác dụng gì?
Thầy Long A7 đã nói rằng lớp chúng ta học kém mà không chịu ở nhà ôn thi mà đi chơi.
Câu này lặp từ "mà" rất thô. Bỏ từ "mà" đầu tiên đi, thêm dấu phẩy vào hoặc thêm từ "sao" sẽ thuận hơn nhiều.
Khi thấy khuân mặt lo âu của cả lớp,
Khuôn.
và cả tá nguyên tố hoá học là ai nghĩ ra. Cô ghét chúng
=.= Câu này chỉ là không ưa thôi. Anh chuyên Hóa. :v :tho128:
ai ngờ lại nghe thấy tiếng 'tóc ..tóc'
...
Có thể vì bác không thể ném cô lên tận bầu trời hãy cho cô ngồi lên cổ bác chạy theo đám con trai.
Hay. Có thể thêm từ "nữa" vào cuối câu. :D
"Haha" Bác Sáu cười thích thú
Dấu cách.
bác mãi mãi là supermen.
Superman.
Chương này đủ hay. Nếu có thể thêm nhiều hơn tình huống Minh cố gắng thì anh thích hơn. Chi tiết chảy máu mũi cũng nói lên sự cố gắng của Minh tuy nhiên... theo anh thì... nó vẫn chưa đủ. Tình cảm của Dĩ An và bác Sáu tuy nhẹ nhàng nhưng đoạn em cho Dĩ An ôm tay bác ấy đã đủ, anh cực thích đoạn đó. Tất nhiên phải kể tới câu cuối chương. Anh nghĩ em hẳn phải tâm đắc câu này nhất vì sâu xa nói lên tâm ý của Dĩ An với bác. Anh nghĩ ý tứ sâu xa đó là anh cũng rất thích! :-bd
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Lớp điểm nghĩa là sao nhỉ? Chắc chắn.

Nên.
Chương này làm chị xúc động đoạn bác Sáu - bố Minh quá! Dạo gần đây thấy quá nhiều người tài năng ra đi vì căn bệnh ung thư... :(

Em đã sửa lại rồi. :v
Đoạn bố Minh em thấy nó hơi thiếu thiếu. Có lẽ em viết vội với dung lượng quá ngắn lên có chút hời hợt thì phải. T^T
Cảm ơn chị đã chỉ lỗi sai cho em nhé. :3

Đoạn này anh thấy hơi vô lí. Hoặc là thầy suỵt suỵt trước, sau đó mới đập thước chứ sao lại ngược lại? Rõ ràng đập thước thì uy lực phát ra mạnh hơn, cũng chấn nhiếp được đám quỷ phía dưới chứ suỵt suỵt có tác dụng gì?

Đúng ha, sao em có thể vì thấy nó đọc trơn tru mà không tìm ra lỗi logic nhỉ. T^T

=.= Câu này chỉ là không ưa thôi. Anh chuyên Hóa. :v :tho128:

Em ghét Hoá. Bởi vì cố gắng đến mấy em cũng không giỏi lên được. Năm lớp 10 với 11 còn cố gắng xíu, năm lớp 12 thì giãy chết trong sự khó khủng bố của nó. T^T

Chương này đủ hay. Nếu có thể thêm nhiều hơn tình huống Minh cố gắng thì anh thích hơn. Chi tiết chảy máu mũi cũng nói lên sự cố gắng của Minh tuy nhiên... theo anh thì... nó vẫn chưa đủ. Tình cảm của Dĩ An và bác Sáu tuy nhẹ nhàng nhưng đoạn em cho Dĩ An ôm tay bác ấy đã đủ, anh cực thích đoạn đó. Tất nhiên phải kể tới câu cuối chương. Anh nghĩ em hẳn phải tâm đắc câu này nhất vì sâu xa nói lên tâm ý của Dĩ An với bác. Anh nghĩ ý tứ sâu xa đó là anh cũng rất thích! :-bd

Em cũng thấy nó chưa làm bật Minh lên lắm.
Nhưng em đã viết qua đoạn này khá lâu rồi. Muốn chèn thêm cái gì đó vào giữa lắm, nhưng không nghĩ ra được bất cứ cái gì cả.
Nên đành để Minh thiệt thòi vậy.

Mấy lỗi sai anh chỉ em đều sửa hết rồi. Cảm ơn anh. ^^
 
Bên trên