Rực rỡ và rắc rối - Cập nhật - Ngọc Mai

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
À, Sú thì chưa thích Dĩ An đâu. Cậu ta khờ lắm. =))
Ha ha để lộ rồi nhá cô. Anh không nghĩ là Sú thích Dĩ An lúc này. Và mừng là anh đã đúng. Yay! :-bd
Anh vẫn nghĩ em nên khai thác điều anh nói là đoạn xử lí Tiến á. Vì chương này bản thân anh thấy cũng không gọi là dài nên em có thêm bớt tầm 500-600 chữ không phải là vấn đề. Thêm nữa, em nói tập trung vào Dĩ An nhưng anh lại không thấy cô ấy nổi bật ở chương này mà nổi bật nhất là Lâm. :D:D:D
Kế tiếp có lẽ là Huân, Minh, Dĩ An và cuối cùng là Sú. Đúng là Dĩ An có nhiều đất diễn hơn nhưng nội tâm cô bé chưa rõ ràng chút nào cả. Anh nghĩ với lần đầu tiên "hẹn hò" mà bị chơi khăm như thế thì Dĩ An sẽ sốc nhiều hơn nữa. Cố gắng mạnh mẽ thì... có vẻ chưa phù hợp lắm (theo anh). Lâm thì thật ra từ đầu đến cuối chỉ có lon coca cứu cậu ta ở chương này. =)) Những câu nói của Lâm anh cũng chưa đánh giá cao lắm nhưng ổn. Nói chung nhận xét thì hay lắm, bảo sửa lại mới khó. Thế nên cố gắng tiếp tục nhé. ;)
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Em bị nhầm đấy chị ạ. T^T Tội lỗi quá.
Chị nhớ kĩ ghê. Lúc em viết tiếp em còn phải loay hoay lục lại chương trước để xem Dĩ An lớp A7, hay A3. Được chị nhắc thì em nhớ kỹ rồi, chắc sau này không cần xem lại cũng biết.
Cảm ơn chị. :tho26:
Em nói làm chị xấu hổ quá! Thật ra chị cũng phải lục lại chương trước mà :)).
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 8: KHOẢNH KHẮC 'ĐIÊN HẾT MÌNH'



Đoạn ghi âm được xoá bỏ, tuy vẫn được một vài người bàn tán, nhưng chẳng sao cả, bởi vì đối với Dĩ An, còn cá tá công chuyện cần quan tâm hơn chuyện đó. Ví như là say mê một (hay vài) bài hát nào đó chẳng hạn. Cô hay gào thét nó trong nhà tắm, nhà vệ sinh, hoặc bất cứ nơi đâu được cô coi là an toàn cho giọng hát vốn không có chút sức hút nào của mình. Mỗi giây phút đó Dĩ An cảm thấy như là khoảnh khắc mình nổi bật nhất trong cuộc đời.

Tuy nhiên, không phải đi đến đâu cô cũng được ủng hộ, hoặc chẳng muốn nói là không được một ai ủng hộ. Ví như là...

"Một con vịt xoè ra hai cái cánh, nó kêu rằng quác quác quác quạc quạc quạc..."

Dĩ An đang nằm trên ghế sofa, gác một chân lên thành ghế, cầm chiếc điều khiển ti vi dí sát vào miệng mà gào thét. Giống như nghệ thuật được thăng hoa, thỉnh thoảng còn nhắm mắt, mỉm cười, như thể mình là một ca sĩ thực thụ, giây phút tâm hồn sảng khoái nhất trong ngày.

"Dĩ An!"

Tiếng mẹ cô gào lên từ phòng bếp. Cô cố gắng tỏ ra mình không nghe thấy gì và tiếp tục hét, vì cô biết bà sẽ mắng hoặc trêu chọc về giọng hát của cô. Dĩ An tiếp tục ngân nga cả đống nhạc trẻ (con) từ bài Một con vịt, đến Hai con thằn lằn con và cơ số bài hát thiếu nhi không thuộc hết lời. Nhưng không sao, người nghệ sĩ có khả năng chế lời rất tốt.

"Con làm ơn ngậm miệng lại hoặc đi ra chỗ khác mà phát điên. Mẹ cần nồi súp của mẹ được yên ổn thay vì loạn trí vì tiếng hát của con mà cho nhầm muối thành đường, một lần nữa!"

Không quan tâm, Dĩ An tiếp tục ca. Mẹ cô bước tới, cầm chiếc chổi lông gà, mặt hầm hầm: "Hoặc, mẹ sẽ đánh con bằng chiếc chổi lông gà này, lần đầu tiên kể từ khi con được học sinh trung bình năm ngoái."

Cô bật dậy, banh miệng ấm ức. Giá như Dĩ An có thể coi những lời chê bai đó như những lời khen và cái chổi lông gà là những bông hoa hồng hoặc chú gấu bông, thì cô sẽ rất hạnh phúc trong nhà của chính mình.

Dĩ An ngậm chặt miệng, vội vàng đi ra cổng, để mẹ có thể bình tĩnh và nhớ lại lời của bố cô: "Con gái lớn rồi, bà đánh nó bằng chổi lông gà sẽ làm tổn thương nó đấy!"

Cô chán nản lượn lờ ngoài xóm, suy nghĩ một hồi liền quyết định vào nhà Huân ú. Có thể vì Dĩ An chỉ có thể đối phó được cậu.

Dĩ An chào mẹ Huân ngọt xớt: "Chào cô Thanh!" Mẹ Huân là một người phụ nữ đơn giản, sống tích cực, biết cách ăn mặc và cực kì tốt bụng.

Cô Thanh ném cho cô một quả táo, khi mà đang tháo chiếc tạp dề, có lẽ cô vừa rửa bát xong. Cô nói: "Cô mới thấy một cửa hàng giảm giá ngoài kia. Có muốn đi cùng không?"

Dĩ An lắc đầu, mỉm cười vô cùng hân hoan. Đây là một nơi vắng người. Rất thích hợp cho việc luyện thanh của cô. Dĩ An vào phòng Huân, cậu đang đọc truyện, khi thấy cô, khuôn mặt rạng rỡ bỗng trở nên đau thương vô hạn, như một con người có cuộc đời đầy biến cố và trải đời: "Cô Dĩ An, tại sao lại là tôi nữa?"

Cô mỉm cười, há miệng ra hát, và bị Huân nhét quả táo đang cắn dở cầm trên tay vào miệng.

"Tuần này cô đã đến nhà tôi năm lần rồi đấy. Cô không thể sang nhà anh Minh, cậu Lâm hay cậu Sú được sao?"

Dĩ An chật vật cắn một miếng từ quả táo: "Nhà anh Minh nhiều người lắm, cậu Lâm thì phải học, còn Sú thì, hắn không hề dễ đối phó!"

Cô cảm thấy chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Huân ú bỗng hoá một ông già, khuôn mặt béo nhăn lại tạo thành vài nếp nhăn xấu xí, chân khuỵu xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu: "Làm ơn tha cho tôi đi mà, cô Dĩ An. Tai tôi dạo này không tốt!"

Dĩ An trề môi, đứng bật dậy, ném quả táo vào người hắn, tổn thương nói: "Được rồi, tôi đi!"

Cô thở dài một hơi, tự thấy bản thân thật giống một người vô gia cư. Cô đứng trước của nhà Lâm, chẹp một tiếng rồi í ới gọi: "Cậu Lâm ơi, cậu Lâm à!" Bố mẹ Lâm đều làm công chức, chị gái đang du học ở Nhật. Cậu thường ở nhà một mình cho đến khi bố mẹ đi làm về.

Dĩ An bước vào phòng Lâm, thầm cảm thán trong lòng về cơ ngơi sách của cậu. Lần nào bước vào đây cô cũng bị choáng ngợp như lần đầu. Lâm đang ngồi trên bàn, tư thế vô cùng ngay ngắn, tay cậu chống cằm, khuôn mặt thản nhiên và ánh mắt thì muốn ghim một lỗ vào cuốn sách. Cô buồn bã: "Cậu lại học à?"

Lâm mất tự nhiên: "Ừ, sắp thi học kì rồi mà."

Cô cười trừ: "Nếu hơn hai tháng nữa với cậu là sắp. Vậy tôi về đây!"

Dĩ An đóng cánh cửa lại. Đồng thời là lúc Lâm thở ra một hơi, cậu gập quyển vợ lại, bên dưới là cuốn truyện Naruto Huân cho mượn.

*

Nếu nói nguyên nhân A7 và A3 ghét nhau, thì có hàng đống. Nhưng một trong số đó là, thầy chủ nhiệm lớp cô và A7 cũng không thích nhau. Họ học chung một trường đại học, và cùng về dạy một trường cấp ba. Khác với chủ nhiệm A7, nghiêm khắc, thì chủ nhiệm lớp cô lại là một ông chú già tâm hồn trẻ con, hầu như luôn bao che cho học trò những cái có thể cho qua. Nhưng dạo gần đây, thầy mắc một chứng gì đó, khó tả lắm. Thầy bắt họ học hành quá khổ, hơn mức cần thiết đối với một lớp thiên về ngoại khoá như lớp Dĩ An, giao một lố bài tập và phạt đứng bất cứ ai không làm hết. Việc mà trước đây, nếu chúng làm quá nửa, thầy sẽ cho qua.

Vì thế, làn sóng phản đối mãnh liệt tràn đến như nước sông vừa gặp bão.

Đám học trò nhìn chằm chằm quyển vở trên bàn, lặng yên như tờ, khi thầy Hoàng – chủ nhiệm lớp cô cau có nhìn đầy chữ trên tấm bảng đen: "Thầy khác xưa rồi. Xin hãy là thầy Hoàng của ngày hôm qua. Thầy bị thầy Long lây bệnh hả?" Dĩ nhiên thầy Long là chủ nhiệm A7.

Thầy nhìn tấm bảng một lúc lâu và quay xuống nhìn học sinh của mình, hỏi: "Ai viết cái này?"

Cả lớp im thin thít. Thầy chỉ đích danh lớp trưởng: "Hoa, em nói thử xem!"

"Em không biết ạ!" Hoa giật mình, đứng bật dậy, trả lời lí nhí: "Khi đến lớp em đã thấy rồi!"

"Sao em không xoá đi?"

"Em nghĩ người viết nó sẽ muốn bức thư của mình được chuyển đến thầy!" Đầu Hoa càng cúi gằm hơn nữa.

Thầy Hoàng thở dài một hơi, nói: "Lớp chúng ta tuy học không tốt, nhưng tôi biết các em đều rất ngoan, tuy cứng đầu, bướng bỉnh, nhưng cũng không bao giờ đi quá giới hạn cả. Bất cứ ai viết những dòng này, và cả lớp, tôi mong là các em sẽ không bao giờ coi một thầy giáo 'bị bệnh', được chứ? Năm sau các em học lớp 12 rồi, tôi rất muốn trang bị đầy đủ kiến thức cho các em trước khi ra trường."

Bỗng nhiên Hoa ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bừng: "Nhưng thầy không nên nhồi nhét kiến thức cho chúng em như nhồi lợn vậy!" Cả lớp cười ồ lên: "Chúng em rất thích những bài giảng sáng tạo của thầy, rất thú vị và dễ hiểu, hơn là cho chúng em một lô lốc bài tập mà chúng em không biết làm!"

Thầy Hoàng mỉm cười, ra hiệu cho Hoa ngồi xuống: "Xin lỗi các em, sau này tôi sẽ cố gắng sáng tạo ra nhiều bài giảng như các em muốn. Còn bây giờ, học thôi, chúng ta đã mất mười năm phút rồi!"

Sú gào lên: "Òm, sao không câu giờ thêm mười năm phút nữa!"

Cả lớp lại cười vang. Không khí bớt đi cả 'ngàn kí lô' căng thẳng.

*

Dĩ An lại hát vang trong phòng Sú, và bốn kẻ nào đó ai mà chẳng biết tên đang nhăn mặt, bịt tại. Sú hét: "Dừng lại, cô Dĩ An, làm ơn dừng lại!"

Cô cụt hứng, im miệng sau khi vừa hát xong bài Bông hồng nhỏ, Cháu lên ba, Cô nhà trẻ và kết thúc ở bài Hai con thằn lăn con.

Thấy họ chán ghét cô như vậy, Dĩ An nói: "Sau này tôi sẽ không hát nữa!"

Huân sáng mắt: "Thật nhé?"

Sú lầm bầm: "Phải là gào thét mới đúng!"

Cô kệ xác hắn: "Nếu có một ai đó trong số bốn người vừa hát vừa phụ hoạ bài Hai con thằn lằn con!"

Cả lũ con trai lăn ra ngất. Khi thấy không thoả thuận nổi với cô, chúng đành thuận theo ý, và như lời Minh nói 'thà đau một lần còn hơn cả ngàn lần nữa.'

Sú viết loạt xoạt lên giấy. tạch lưỡi: "Tôi viết ba dấu cộng và một dấu trừ lên bốn mẩu giấy này. Ai bốc được dấu trừ, thì xin chúc mừng, bạn chiến thắng!" Nhìn mặt mấy đứa con trai hãi hùng, Sú mỉm cười híp mắt, nói tiếp: "Cậu Lâm bốc trước đi, ưu tiên cậu!"

Lâm bốc được dấu trừ. Dĩ nhiên, theo đúng sự sắp đặt của Sú.

Dĩ An nhìn Sú nghiêng đầu, cười phớ lớ, mỗi khi mà cậu bày trò thành công: "Nếu cậu Lâm đã bốc được dấu trừ thì chúng ta chẳng cần bốc nữa." Thuận tay ném mấy tờ giấy vào thùng rác, cười sung sướng mặc cho Lâm học giả đang vô cùng bất mãn, và phiền não.

Khi bố mẹ gọi họ về nhà ăn tối, Dĩ An nán lại, nói với Sú: "Đừng tưởng không ai biết cậu Sú viết dấu trừ vào cả bốn mẩu giấy nhé!"

"Tại sao cô không vạch trần tôi hả?" Cô ghét chữ 'hả' được hắn ngân lên ở cuối câu, như thể đã biết câu trả lời nhưng vẫn giả ngu: "Vì cô cũng muốn xem Lâm-mặt-đơ hát và múa phụ hoạ đúng không, cô Dĩ An!"

Dĩ An rụt cổ, lùi bước khi Sú đưa cái bản mặt cậu gần sát cô: "Ờ, thì cũng..."

Sáu ngày sau đó, cái ngày mà Dĩ An đã mòn mỏi chờ đợi suốt thời gian qua. Họ tụ tập ở nhà Sú đúng giờ hẹn, nhưng Huân ú vẫn chưa đến. Cô ủ rũ nói: "Học giả Lâm cứ hát đi, hắn không có phúc được xem thì kệ hắn!"

Lâm học giả đi lên trong tiếng vỗ tay vang dội của cô, Sú và Minh. Mặt cậu vẫn thản nhiên, và khi cậu cất tiếng hát, Dĩ An đứng hình.

"Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi" Đứng im: "Cha thằn lằn buồn thi gọi chúng đến mắng chơi..." Không những sai lời mà vẫn tiếp tục đứng im.

Cả bài hát Lâm đứng im, thân hình cứng đờ, và hát chung một giai điệu, buồn tẻ. Khi Lâm bước xuống, Dĩ An vẫn không nói được câu gì. Mãi sau đó, Sú phát biểu: "Lần đầu tiên tôi mới biết có một bài hát thiếu nhi buồn thảm như thế!"

Dĩ An giơ ngón cái làm dấu 'thích'. Cô hoàn toàn đồng ý.

Đúng lúc, cánh cửa bật mở. Huân ú bước vào. Khuôn mặt ngập tràn lo âu và bất hạnh. Quần áo đồng phục nhăn nhíu. Trông cậu như vừa bước về từ một trận chiến.

"Phải. Một trận chiến!" Huân nói. Và kể chi tiết sự việc.

Hoá ra là Huân được một cô gái 'cũng không béo mà chỉ mũm mĩm' như cậu theo đuổi, nhưng cậu từ chối. Bị đuổi theo hết ngõ này đến ngõ nọ và may mắn thoát thân vì cô gái ấy bị một cái xe đạp cán phải.

Dĩ An hỏi: "Rồi sao?"

Huân trả lời: "Tôi chạy thẳng về đây nè!" Khuôn mặt lộ biển cảm 'chuyện đương nhiên phải thế'.

Sú, một kẻ được biết đến với câu danh ngôn 'không bao giờ làm tổn thương phụ nữ' ngạc nhiên đến thoảng thốt: "Cậu không xem cậu ta bị làm sao à?"

"Đừng lo!" Huân vẫy vẫy tay: "Người nên làm sao là chủ nhân và cái xe ấy!"

Dĩ An và đồng bọn như được dịp mà há hốc mồm.

Trong lúc đó, Huân sà đến ôm Lâm, nói vô cùng sến: "Tại sao tôi lại không có cảm giác với con gái vậy? Tôi đã suy nghĩ rất lâu và biết rằng, trái tim của tôi đã bị Lâm học giả cướp mất rồi!" Nói xong, hôn lấy hôn để vào mặt Lâm.

Lâm học giả mất bình tĩnh, gào lên một tiếng, vô cùng khoẻ mạnh đẩy mặt Huân ra, khiến cậu ta ngã ra sàn nhà.

Huân nói: "Hình như tôi hơi lố rồi?"

Dĩ An, Sú và Minh cười như được mùa.

Trong cuộc sống xô bồ và người ta thường vỗ về nỗi buồn của mình bằng một nỗi buồn khác, hoặc than thân trách phận, hoặc đổ lỗi và ích kỉ coi sự mất mát của mình là lớn nhất. Thì họ, chọn cách điên, chọn cách hoà tan nỗi buồn và biến cuộc sống trở nên rực rỡ hơn cả. Thực ra, điên hết mình, là một việc rất kì diệu. Người ta nói, mỗi ngày hãy bỏ ra mười năm phút để 'điên', vì nó sẽ làm cuộc sống của bạn bớt rắc rối, thêm niềm vui và đỡ bị già trước tuổi, vì suy nghĩ nhiều chẳng hạn.

Nhưng, câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.

Cả trường đang đồn ầm lên rằng thầy Long chủ nhiệm A7 đang bị học trò chơi khăm bằng những dòng chữ nói xấu trên bảng vào mỗi buổi sáng.

Vào năm giờ ba mươi, trời sáng lờ mờ. Tiến dùng phấn viết lên bảng một dòng chữ: "Thầy Long đáng ghét. Làm ơn học hỏi chút 'teen' của thầy Hoàng đi. Làm ơn đừng biến tâm hồn của mình thêm già cỗi nữa. Kí tên: Sứ giả của lớp 11A7."

Vừa chấm câu, Tiến bỗng nhiên bị ai đó chồm lấy, làm cả hai ngã ra đất. Tiếng thầy Long ồm ồm: "Cuối cùng thì ta đã bắt được mi rồi!"

A3 thường thoát hầu hết vụ nghịch ngợm của mình, vì có vẻ chúng may mắn, điều mà A7 thường không được Chúa ban cho.

Mời mọi người tham quan nhà mới trên Trang chủ của Rực rỡ và rắc rối. He he he. :'>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
con vịt xoà ra hai cái cánh, nó kêu rằng quác quác
Là "xòe" hay ý em là "xòa"?
Nhưng một trong số đó là, thầy chủ nhiệm lớp cô và A7 cũng không thích nhau
Khác với chủ nhiệm A3, nghiêm khắc, thì chủ nhiệm lớp cô lại là một ông chú già tâm hồn trẻ con
Đoạn này em bị nhầm lẫn nhỉ? A3 là lớp Dĩ An theo như em nói ở câu trên nhưng câu dưới lại so sánh "A3" với "lớp cô"?
Lâm bốc được dấu trừ. Dĩ nhiên, theo đúng sự sắp đặt của Sú.
Anh nghĩ em chắc tâm đắc đoạn Sú xài chiêu này nên quote nói rằng nó thú vị thôi chứ không sai gì hết. :D
Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi" Đứng im: "Cha thằn lằn buồn thi gọi chúng đến mắng chơi..." Không những sai lời mà vẫn tiếp tục đứng im.
Anh nghĩ hoặc là thêm dấu tách ngang giữa câu hát và "Đứng im", hoặc cho dấu chấm sau câu hát chứ không là đọc hết là chết luôn vì đứt hơi, lại nhìn kì kì.
Trong cuộc sống xô bồ và người ta thường vỗ về nỗi buồn của mình bằng một nỗi buồn khác, hoặc than thân trách phận, hoặc đổ lỗi và ích kỉ coi sự mất mát của mình là lớn nhất. Thì họ, chọn cách điên, chọn cách hoà tan nỗi buồn và biến cuộc sống trở nên rực rỡ hơn cả. Thực ra, điên hết mình, là một việc rất kì diệu. Người ta nói, mỗi ngày hãy bỏ ra mười năm phút để 'điên', vì nó sẽ làm cuộc sống của bạn bớt rắc rối, thêm niềm vui và đỡ bị già trước tuổi, vì suy nghĩ nhiều chẳng hạn.
Đoạn này anh không thích. Nếu trước đó em nói rằng Dĩ An kiểu ngồi trầm ngân suy nghĩ này nọ thì hay hơn. Vì truyện trước giờ không có kiểu triết lý cho nên nếu em muốn đưa vào thì nên để nó trở thành một tình tiết trong truyện anh nghĩ sẽ hay hơn.
Đoạn Lâm hát và Huân không đến kịp nh thấy nó không liên quan lắm. Anh cứ nghĩ Lâm nhờ Huân phụ họa nên mới đứng im như thế. Cái lí do Huân không có mặt cũng hơi vô duyên và chẳng liên quan gì đến phần đó. Hoặc nó sẽ là bước đệm để em phát triển truyện về sau với tình tiết hôn mặt, maybe?
Chương này được!
Anh onl điện thoại nên nhận xét thế thôi.
 

suongthuytinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/6/14
Bài viết
423
Gạo
300,0
Dĩ An đóng cánh cửa lại. Đồng thời là lúc Lâm thở ra một hơi, cậu gập quyển vợ lại, bên dưới là cuốn truyện Naruto Huân cho mượn.
À cái bạn trên luôn đi trước mình một bước, he he! Chị tìm thấy mỗi chỗ này sai nữa thôi!
Khác với chủ nhiệm A3, nghiêm khắc, thì chủ nhiệm lớp cô lại là một ông chú già tâm hồn trẻ con, hầu như luôn bao che cho học trò những cái có thể cho qua.
Cô Mai, cô bảo nhớ kỹ rồi mà sao vẫn nhầm lẫn thế này? :))
Là "xòe" hay ý em là "xòa"?
Mình nghĩ ý em ấy là xòa, vì cô Dĩ An hay bị quên lời bài hát. Cơ mà chỗ này cũng bị đặt sai dấu.
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Là "xòe" hay ý em là "xòa"?
]Đoạn này anh không thích. Nếu trước đó em nói rằng Dĩ An kiểu ngồi trầm ngân suy nghĩ này nọ thì hay hơn. Vì truyện trước giờ không có kiểu triết lý cho nên nếu em muốn đưa vào thì nên để nó trở thành một tình tiết trong truyện anh nghĩ sẽ hay hơn.

Tại những chương trước không có đoạn nào để thêm triết lý vô chứ bộ. T^T

Đoạn Lâm hát và Huân không đến kịp nh thấy nó không liên quan lắm. Anh cứ nghĩ Lâm nhờ Huân phụ họa nên mới đứng im như thế. Cái lí do Huân không có mặt cũng hơi vô duyên và chẳng liên quan gì đến phần đó. Hoặc nó sẽ là bước đệm để em phát triển truyện về sau với tình tiết hôn mặt, maybe?
Chương này được!

Em muốn làm nổi bật tên chương thôi. Việc Huân được một cô gái thích đến nỗi phải bỏ chạy, và việc cậu ấy thích Lâm hơn con gái. :)) Khoảnh khắc điên của Huân ấy. :v
Chắc tại em viết chưa rõ rồi. ~.~

À cái bạn trên luôn đi trước mình một bước, he he! Chị tìm thấy mỗi chỗ này sai nữa thôi!

Cô Mai, cô bảo nhớ kỹ rồi mà sao vẫn nhầm lẫn thế này? :))

Mình nghĩ ý em ấy là xòa, vì cô Dĩ An hay bị quên lời bài hát. Cơ mà chỗ này cũng bị đặt sai dấu.

Tại đoạn đó em soát lỗi mà em lướt sơ sơ. Huhu...
Thực ra là "xoè" đó ạ. Tại em gõ sai. :v
 

Mộc Hàm

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/8/15
Bài viết
22
Gạo
0,0
Hu hu, em mới đọc được một ít thôi nhưng do bức xúc quá nên vẫn phải viết "com-men".
Truyện của chị dễ thương lắm, nhân vật nào cũng độc đáo và có hình tượng riêng. Em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian để "gặm nhấm" hết tất cả những chương còn lại.
Cố gắng lên chị nhóe! :D
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Hu hu, em mới đọc được một ít thôi nhưng do bức xúc quá nên vẫn phải viết "com-men".
Truyện của chị dễ thương lắm, nhân vật nào cũng độc đáo và có hình tượng riêng. Em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian để "gặm nhấm" hết tất cả những chương còn lại.
Cố gắng lên chị nhóe! :D

Cảm ơn em nhiều nhé. :-*
Mặc dù chị cũng biết mấy nhân vật của chị chưa được xây dựng hình tượng rõ rệt lắm. =.=
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 9: LƯỜI CŨNG PHẢI THANH CAO



Dĩ An mặt mày rạng rỡ như hoa, vẫy vẫy tay với Sú-ương-bướng mặt mũi lầm lì đang tiến đến từ đằng xa tít tắp. Cô còn chưa kịp thanh minh gì, cậu đã quạt một trận vào mặt cô: "Tại sao cô cứ phải hành hạ chúng tôi thế cô Dĩ An? Tôi đang ngủ vật vờ sau một đêm mất ngủ đó biết không?"

Dĩ An ngạc nhiên: "Mất ngủ á?" Dường như một kẻ chỉ ăn chơi ngủ như Sú mà mất ngủ thì lí do chỉ có một. Mất ngủ vì mải ăn, hoặc chơi. Hoặc cả hai. Vậy nên cô chẳng thèm bận tâm: "Tại tôi không còn ai để gọi ra chứ bộ!"

Giờ mới để ý mắt Sú sưng húp, thậm chí còn không thấy nét cong cong duyên dáng thường ngày. Cô phải nín lắm mới không buông lời chế giễu vì cái mục đích cao cả phía sau của mình. Dĩ An chỉ vào trong cái hộp nhỏ dưới đất, một con mèo xinh xắn hiện ra sau cái nắp hộp, nó ngước lên nhìn cô và kêu 'meo meo' đầy nũng nịu. Cô vuốt ve bộ lông trắng của mèo con, nói với Sú: "Nó bị bỏ rơi rồi. Cậu Sú mang về nhà cậu nuôi đi!"

"Gì cơ?" Sú hét vào tai cô, mắt mở to, miệng há hốc: "Tại sao lại là tôi."

Dĩ An mỉm cười đáp: "Dĩ nhiên là nhà cậu rồi. Nhà cậu chỉ có một mình cậu thôi!"

"Cho đến khi mẹ tôi về!" Sú nghiến răng nghiến lợi đính chính.

Cô nhìn Sú buồn rầu, ôm con mèo lên, vỗ về: "Xin lỗi mèo con, nhưng mà mẹ chị không cho chị nuôi mèo. Người duy nhất có thể cứu rỗi em thì không làm thế!"

Sú cười trừ, sau đó tìm kế lỉnh đi: "Vậy cô Dĩ An cứ ở đây mà tán dóc với mèo con nhá. Tôi phải về đây!"

Sú bước đi, nhưng không tiến được bước nào. Cậu quay lại, hoá ra là Dĩ An một tay ôm mèo, một tay nắm gấu quần cậu. Nhìn mặt cô như vậy, cậu biết mình không từ chối được.

Cậu thở dài một hơi đầy bực bội và bất lực: "Được rồi, nhưng tôi chỉ cho nó ở nhà tôi thôi nhé. Tôi sẽ không chăm sóc nó hay bất cứ thứ gì như tắm cho nó đâu!"

Cô bật cười khúc khích: "Mèo không tắm!"

"Thế nó ở bẩn thế á?"

Dĩ An không đáp, ánh mắt cô nhìn Sú rồi lại nhìn cái hộp, mấy lần liền cậu mới hiểu: "Tôi còn phải khuân đồ cho nó?"

Cô đáp: "Nếu không tôi gọi cậu Sú ra đây làm gì, chỉ việc đưa nó về nhà cậu là được rồi!"

Vậy là, Sú phải ôm một đống lỉnh khỉnh về nhà Sú, trong căn phòng sạch sẽ của cậu.

Dĩ An lục được sữa trong tủ lạnh, đổ vào một cái bát và cho vào trong chiếc hộp. Mèo con kêu vài tiếng như biết ơn lắm, nó thè cái lưỡi nhỏ nhắn của mình ra liếm sữa, trong lúc ấy, đôi mắt nhắm lại đầy thoả mãn. Trông nó như một cục bông xinh đẹp. Vì vậy Dĩ An đặt tên cho nó là Bông: "Cậu Sú à, cậu phải gọi nó là cô Bông nhé!"

Sú đang nằm dài trên giường đọc truyện tranh, nghe vậy bật cười, đôi mắt bớt sưng đã cong lại như thường: "Cứ gọi nó là mèo là được rồi!"

Cô bất mãn lườm cậu ta một cái. Trong khi Sú vừa nghĩ ra điều gì đó, bật dậy: "Nó giống cái hay đực vậy?"

Dĩ An đùa với những chiếc vuốt của cô Bông, nó vẫn còn quá nhỏ để tạo ra những vết xước, thản nhiên nói với Sú: "Cái đấy. Mặt nó xinh đẹp như thế này cơ mà!"

Sú chạy đến bên chiếc hộp, nhìn con mèo một cách ý nhị: "Nhưng tôi là con trai mà, làm sao tôi có thể ở chung với giống cái được!"

*

Đêm cũng đã muộn.

Tiết trời giao mùa, gió mùa đông se se lạnh cũng đến được vài ngày, những cái cây trên phố đã bắt đầu rụng lá. Dĩ An chạy trên đống lá khiến chúng kêu loạt xoạt, vội vã đến nhà Sú. Cậu mới gọi điện nói rằng cô Bông đang vô cùng khẩn cấp.

Cô mở cánh cửa phòng hắn, hét toáng lên: "Cô Bông làm sao cơ?"

Trên giường, Sú đang giữ chặt cái chăn trên người mình, đẩy mặt cô Bông ra khi răng nó đang cắn vào chiếc chăn. Vừa thấy cô, cô Bông buông chiếc chăn và kêu meo meo, trong khi Sú tranh thủ tình hình mà đạp cô Bông ngã dúi dụi xuống đất.

Dĩ An không thể tưởng tượng nổi tình hình mà chạy đến ôm cô Bông vào lòng. Ghét bỏ nói: "Tại sao lại làm thế chứ?"

Sú khó chịu ra mặt: "Cô nên hỏi nó thì đúng hơn. Nam nữ thọ thọ bất tương thân. Đang ngủ yên lành, nó nhảy lên giường kêu meo meo rồi vùi vào lòng tôi ngủ. Tôi mang nó về cái hộp của nó, nó lại nhảy lên lần nữa. Lần này tôi biết nó xấu tính như cô Dĩ An rồi, đòi cái gì cũng đều đòi bằng được, đành cho nó ngủ dưới chân tôi, ai dè nó còn kéo cả chăn của tôi để che lên người nó!" Sú vừa kể, vừa bĩu môi, khoa tay múa chân loạn xạ, hẳn là Sú cũng đang ấm ức và khổ sở lắm. Dĩ An bật cười, đặt cô Bông vào chỗ của nó, thực ra trong đó không hề lạnh, nhưng cô Bông lại kêu meo meo, nhảy vào lòng cô.

Cô bất đắc dĩ cười khổ, người ta nói mèo là loài động vật thống trị trái đất cũng đúng. Nó xinh như vậy, ai lỡ chống đối nó cơ chứ. Dĩ An đặt nó lên giường, cô Bông liền thoả mãn vùi vào lớp chăn. Mà Sú thậy vậy, hai hàm răng nghiến lại, chun mũi đưa tay ra định đẩy nó, cô vội vã nắm chặt, giải thích: "Tôi lấy chăn khác cho cậu Sú, cậu Sú nằm ở góc kia là được mà!"

Sú bĩu môi ngồi khoanh tay trên giường, còn cô thì vội vã mở tủ lôi chăn ra đưa cho cậu, lúc đó cậu ta mới chịu nằm vào góc giường, đắp chăn kín đầu, đầy vẻ khó chịu.

Nhìn cô Bông ngủ ngon lành giữa giường, trong khi Sú thì nằm lích nhích trong góc giường nhỏ hẹp. Dĩ An bỗng dưng cũng cảm thấy Sú đã bị bắt nạt rồi.

Và mặc dù có hơi xấu xa, nhưng cô có chút hả dạ vì điều đó. Vui vẻ khép cửa lại, cô tung tăng về nhà mình.

Ngay khi nghe thấy tiếng cửa nhà mình đóng lại, Sú quay ra lườm con mèo, nếu mắt cậu có thể bắn ra tia lửa, có lẽ lông con mèo đã trụi lủi từ bao giờ. Sú đưa chân đến gần cô Bông vẫn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, một cước đạp nó xuống đất. Cô Bông gào lên, rồi lại trèo lên giường, liên tục bị đá xuống. Nó cụp đuôi, cun cút về cái hộp bé nhỏ của mình.

Sú đắc thắng, cười ác ma, môi vẫn tươi như hoa nở và mắt vẫn cong lại trìu mến: "Đừng mơ tưởng tao chia sẻ chỗ ngủ của tao cho mày nhé, cô Bông!"

*

Mấy ngày sau đó, nếu những ai còn lơ mơ trong việc mùa đông rốt cuộc đã đến chưa, thì họ đều biết rằng, cơn gió rét mùa đông chính thức đánh bại những cơn nắng nhẹ nhàng của mùa thu rồi.

Những đám mây ôm trong lòng bao u buồn, khiến khuôn mặt mình đen xì xám xịt. Những cơn gió lạnh buốt tràn đến con ngõ nhỏ bé, những cái cây trụi lủi ngập trong nỗi buồn cơ đơn. Và những đứa khoẻ nhất ngày hôm qua vẫn mặc chiếc áo cộc, nay đã phải khoác thêm chiếc áo khoác mỏng, ví dụ như Sú.

Dĩ An thích mùa đông, mùa của những món đồ nướng cay được bày bán ở vỉa hè mọi con phố. Những tháng ngày được lười nhác vùi mình trong chăn mà cày phim, đọc truyện. Hay thậm chí đứng trong căn bếp trổ tài nấu nướng cũng ấm áp, dễ chịu hơn là mùa hè oi bức.

Cô mỉm cười, trong khi bốn thằng con kia đều đóng băng vì ngạc nhiên, hoặc lạnh. Huân hỏi lại: "Cô Dĩ An mới nói cái gì?"

Cô nhắc lại: "Tôi nói là mấy tuần nay mẹ tôi luôn bắt tôi học nấu ăn, vì bà cho rằng con gái phải giỏi bếp núc. Sau ba tuần tầm sư học đạo, tôi đã được mẹ truyền cho mọi bí quyết và công thức rồi, nên tôi sẽ nấu cho bốn người một bữa, kỉ niệm tình bạn của chúng ta!" Dĩ An còn vỗ tay hoan hô, và chưng hửng khi không một gã nào hưởng ứng.

Minh có vẻ mờ mịt lắm: "Có tin được không đây?"

Lâm học giả buông quyển sách xuống, cũng tham gia bàn tán: "Cái đó ăn vào không đau bụng chứ? Ngày mai tôi có một cuộc thi giải toán!"

Cô còn định mắng bọn họ vài câu, ai ngờ Sú xen vào: "Không sao, chúng ta chỉ việc ngồi trong này xem phim, còn cô Dĩ An nấu gì thì nấu, dẫu sao chúng ta cũng được ăn chùa."

Điều này dĩ nhiên được sự hưởng ứng của mọi người.

Dĩ An mỉm cười nhìn họ. Đương nhiên đã dự trù được sự biếng nhác của họ, cô đưa cho họ một tờ giấy. Minh mở ra, đọc lên một lô một lốc nguyên liệu. Lâm nhìn cô hỏi: "Cái này là gì thế?"

Cô thản nhiên: "Rõ ràng quá rồi còn gì nữa, nguyên liệu."

"Tại sao lại đưa cho chúng tôi?" Huân ú nói.

"Mẹ tôi nói một bữa ăn ngon dành cho một người lao động tốt. Tôi vì muốn mọi người ăn ngon thôi!"

Sú ném tờ giấy cho tôi: "Không cần đâu!"

Dĩ An ném trả lại: "Hay mấy người muốn làm cái này hơn?" Rồi chỉ vào mấy con cút đã thịt sẵn, mà tôi lấy trong tủ lạnh của mẹ.

*

Nấu ăn thật đơn giản, Dĩ An rửa sạch mấy con cút, rồi bỏ vào nồi luộc, sau đó ôm cô Bông ngồi trên sofa xem phim, đợi chờ mấy bạn trai đi mua sắm về.

Khoảng ba mươi phút sau, lũ con trai trở về với một giỏ nguyên liệu. Cô xem xét và trầm trồ khen họ: "Mua tốt đấy, nguyên liệu rất tươi!"

Sú kể công: "Tất cả đều nhờ học giả Lâm đấy. Cậu ta còn biết đâu là rau tươi và đâu là rau ngày hôm qua mà tôi không hề thấy sự khác biệt."

Dĩ An bày nguyên liệu ra bàn, sau đó mở điện thoại, tìm công thức đã chụp được trong quyển sổ của mẹ. Huân ú nhìn cô ngạc nhiên: "Cô không nấu ăn đi mà đọc cái gì thế?"

"Công thức vàng của mẹ tôi đấy!" Nói xong, ném cho Huân mấy củ tỏi, nói: "Bóc đi!" Hắn ta còn cau có đôi co một hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nghe lời đi bóc. Còn Minh thì phải đi ngặt ngải cứu, anh dễ đối phó hơn, không nhiều lời mà đi làm ngay. Học giả Lâm cũng vậy, ngoan ngoãn đi cho bơ vào chảo. Món cô muốn làm hôm nay là Cút chiên bơ.

Dĩ An đưa mắt tìm kiếm, lạ lùng hỏi: "Cậu Sú đâu?"

Học giả Lâm liếc xung quanh thản nhiên trả lời: "Chuồn rồi!"

"Tại sao lại để hắn chuồn mất?"

Lâm nhún vai một cái. Dĩ An cau có: "Không sao, vậy thì mấy người phải làm nhiều hơn thôi!"

Huân gào lên với trời: "Rốt cuộc là cô nấu ăn hay chúng tôi nấu vậy?"

Dĩ An cười khúc khích: "Tôi là bếp trường, và bếp trưởng thì có làm mấy việc lặt vặt như gặt rau, bóc tỏi không?"

*

Sau một hồi vật lộn, căn bếp nhà Sú biến thành đồng hoang tàn, nhưng nhìn chung thành quả cũng tạm được. Dĩ An bê món Cút chiên bơ của mình ra ngoài phòng khách, nơi Minh, Huân và Lâm đang vật và vật vờ nằm lăn lóc trên nền nhà vì mệt. Còn Sú thì cười như được mùa, chế giễu lũ bạn mình.

Cô lườm hắn cháy mặt, nói: "Đây, thành quả nè! Muốn ăn thì lăn vào bếp, ba người hẳn sẽ thấy ngon miệng hơn tên Sú xấu xí xấu tính lười biếng kia!"

Cả ba ngồi dậy, nhìn món Cút có vẻ không tin tưởng lắm. Nói: "Cậu Sú, cậu thử trước đi!"

Thấy ánh mắt của ba người kia quá dễ sợ, Sú đành xả thân vì nghĩa, nuốt ực miếng nước bọt, tay run run gắp một miếng cho vào miệng.

Mặt Sú đang bình thưởng, bỗng nhiên hoá đỏ, chuyển sang xanh, đổi màu tím, mắt thì lồi lên hết cỡ. Huân ú tò mò, ghé sát mặt mình vào mồm Sú, hỏi: "Thế..." Chưa kịp nói hết câu, đã đỡ trọn miếng thịt bị Sú phun ra.

Sú nốc một phát hết nửa chai nước Minh đưa cho, làm dáng nôn oẹ: "Ghê!" Cái mồm trề ra ghét không chịu nổi.

"Mấy người cho cả dầu nhớt vào đấy à?"

Dĩ An thấy hắn chê như vậy, có phần không tin tưởng, cô thử một miếng. Và nhả nó ngay lập tức: "Lúc nãy có ai rửa chảo chưa?"

"Tôi tưởng cô Dĩ An rửa rồi?"

"Tôi nói cậu Lâm rửa mà!"

"À, lúc đó cô còn bảo tôi ướp gia vị nên đã nhờ anh Minh rửa!"

"Anh còn đang gặt rau nên nhờ cậu Huân rửa!"

Huân làm mặt ngu, lùi ra xa chúng tôi cả vài mét: "Tôi có nghe thấy ai bảo đâu!"

Sú nhìn họ cãi nhau mà thấy hài hước quá, lăn đùng ra cười ngất, sau đó bật dậy thở dài: "Có lẽ chúng ta phải ăn trực nhà cô Dĩ An bữa nay thôi!" Rồi cậu ôm lấy cô Bông chạy ra ngoài trước.

Tớ đang muốn mời một beta readers theo tớ từng chap, đọc giúp tớ, sửa lỗi giúp tớ, nhận xét cho tớ.
Vẫn biết đa số mọi người trong 4rum đều chuyên viết nhưng vẫn đăng tin.
Ai đó hãy đến cứu rỗi tớ đi. T.T
 
Bên trên