Rực rỡ và rắc rối - Cập nhật - Ngọc Mai

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 4: MỘT CẬU BẠN HIẾU THẮNG

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f6f62425069417370757049644a413d3d2d3238353332363834332e313436333532633538303838313336343431383330343133313137352e6a7067

"Tôi sẽ chiến thắng mọi thứ tôi thích!"
Dĩ An mở mắt khi ánh nắng đã xuyên qua đỉnh đầu, hét toáng một tiếng và bật dậy thật nhanh khiến đầu óc còn đọng lại cơn choáng váng. Cô chải răng qua loa, mặc quần áo và ôm lấy cái cặp sách còn y sách vở như hôm qua rồi co giò lên chạy. Khi vừa chạy ra cửa, cô thấy Sú cũng đang lật đật ngái ngủ bước ra. Dĩ An thấy lạ liền hỏi: "Cậu Sú cũng dậy muộn à?"

"Ừ!" Sú gật đầu: "Hôm qua thức khuya xem phim."

"Phim gì mà có sức hút thế?"

"Đừng làm tổn thương một cô gái."

Cô há hốc mồm nhìn Sú, thấy cậu ta thản nhiên nhìn lại. Dĩ An cười nói: "Đó giờ mới thấy con gái mê phim đó thôi."

Sú không đáp, Dĩ An cũng thôi ngạc nhiên. Hồi cấp một, cô Dung thường đưa tụi cô đi mua sắm quần áo sách vở. Một lần nọ, khi đám con trai kia chọn áo in hình siêu nhân điện quang hoặc siêu nhân trứng muối và toàn chọn màu tối, thì Sú lại chọn áo màu hồng in hình động vật ngộ nghĩnh. Khi cô Dung hỏi tại sao, Sú ra vẻ trịnh trọng đáp: "Đẹp mà! Con gái sẽ thích mà!"

Nhớ lại vẫn thấy buồn cười, Dĩ An nói: "Có phải cậu Sú xem cho biết rồi tán tỉnh con gái nhà người ta không?"

Đúng lúc ấy, mẹ cô từ trong nhà quát lên: "Muộn học rồi đó biết không?" Và cả hai đứa lại co giò lên chạy.

Xe buýt hôm nay đến muộn, Dĩ An đứng đợi ba mươi phút, thay vì mười lăm phút như mọi ngày. Khi đến trường, cánh cửa kiên cố kia đã đóng im lìm từ bao giờ. Cô ôm lấy cánh cửa, đưa mặt vô hai thanh sắt chắn, mặt mày ủ rũ. Bác bảo vệ nhìn ra: "Về đi mày, muộn bốn lăm phút rồi!"

Cô xịu mặt năn nỉ: "Bác cho chúng con vào đi mà!"

Bác bảo vệ lắc đầu: "Nếu muộn mười lăm phút tao còn cho vô. Mà bọn mày muộn cả tiết học rồi!"

Ông bác bảo vệ này rất thương người, vì vậy cô cố gắng tỏ ra đáng thương: "Đi mà bác. Hôm nay xe buýt bị kẹt ạ!"

Bác bảo vệ đứng dậy, Dĩ An mừng thầm, nhưng lại nghe bác nói: "Thế chúng mày muốn tự đi hay để tao gọi thầy giám thị đây?"

Nghe thấy cái danh đó, cô vội vã đứng cách xa cánh cửa cả mấy mét. Bác bảo vệ đi vào trong phòng, cười như được mùa.

Dĩ An ngán ngẩm thở dài, quay sang nói với Sú: "Thôi đành vậy, mình về thôi!"

Dĩ An và Sú đi bộ trên đường phố, cô thì đang âu sầu vì có lẽ chẳng mấy chốc mà việc cô trốn học sẽ đến tai mẹ, nhưng Sú thì chẳng có vẻ gì là vậy, đôi mắt cậu ta vẫn cong lên, nụ cười thì chẳng lúc nào rời khỏi đôi môi. Thấy cậu ta như vậy, lòng Dĩ An càng nặng trĩu. Có lẽ nếu cô Dung biết, cô ấy cũng chỉ nhíu mày nói: "Trốn học vui không? Được rồi, lần sau đừng làm thế nữa nhé!"

Vì vậy, Dĩ An quay sang, nghiến răng, ôm lấy cánh tay cậu ta: "Cậu Sú, cậu khao tôi xem phim!"

Sú ngạc nhiên lắm, la làng: "Tại saooo?" Cái giọng dài thật dài.

Cô quay lại để cậu ta nhìn thấy khuôn mặt sắp khóc của mình, môi bĩu lại trề ra, mắt thì đã đỏ ửng từ bao giờ. Sú gật gật đầu: "Được rồi, cô Dĩ An à!" Cái mặt trông có vẻ vô cùng cam chịu.

Sú đầu hàng. Thà rằng đồng ý ngay từ đầu còn hơn là đôi co với Dĩ An một lúc lâu rồi cũng phải đồng ý. Cậu nhìn thấy Dĩ An cười híp mắt, rồi kéo cậu đi.

Vốn tâm trạng không tốt, Dĩ An chọn một bộ phim hoạt hình hài hước. Nhưng vào xem mới thấy thất vọng, hài hước lố quá khiến cô cảm tưởng nó có chút vô duyên. Quá chán nản, cô quay sang bắt chuyện với Sú: "Cậu Sú, phim chán quá."

Cậu ta đã ngủ từ bao giờ. Dĩ An thở dài, kiểu không còn gì có thể vượt qua giới hạn mà ngả lưng xuống ghế. Không xem phim nữa thì cũng phải kiếm một cái gì đó cho đỡ chán, thế là cô quay ra nhìn Sú. Lông mi cậu ta dài thật, khi ngủ mà mắt vẫn cong cong chứ không híp lại thành một đường thẳng giống cô. Mũi thì vừa nhỏ vừa cao. Dĩ An nghiến răng, quay mặt đi, càng nhìn càng khiến cô thấy xấu hổ về những nét vốn luôn tự hào trên khuôn mặt mình. Thể nào cậu ta luôn gọi cô là cô Dĩ An xấu xí, cậu ta có quyền mà.

Họ ra khỏi rạp phim khi mà bộ phim đang chiếu đoạn kết, vì Sú đã bỏ tiền mua vé xem phim, nên Dĩ An quyết định sẽ cao thượng một xíu mà mua kem cho cậu ta.

Sú nhìn Dĩ An giống như một chú chim cánh cụt lật đà lật đật chạy đi mà không khỏi cảm thấy buồn cười. Cậu đưa mắt nhìn quanh kiếm một chiếc ghế đá ngồi tạm. Đúng lúc ấy, Sú thấy một bà lão đạp xe sát vỉa hè, bị một thằng thanh niên chạy sát vào và giật chiếc túi bà giữ chặt bên người.

Gã chạy qua Sú, cậu thấy bà lão không sao, liền vội vàng đuổi theo tên cướp. Hắn có vẻ phát hiện có người đuổi theo, lượn lách qua vài con ngõ nhỏ nhằm đánh lạc hướng. Nhưng tiếc là gặp nhầm người, Sú có thể là người dễ bị vượt mặt sao? Sú tăng tốc đuổi theo sát nút.

Khi gã thoát khỏi con ngõ nhỏ, chạy ra đường lớn, đúng lúc ấy một chiếc xe tải đang lao đến. Sú nguyền rủa gã cướp ngu ngốc trong lòng, chạy thật nhanh đẩy gã sang đường bên kia, trong khi hắn còn đang ngơ ngác tìm cách thoát thân mà không để ý đến xung quanh.

Chiếc xe tải phanh gấp, tài xế lo lắng xuống xem tình hình.

Sau một hồi nói chuyện với cảnh sát giao thông, với lí do phải về xem bà lão thế nào, Sú cũng được cho đi.

Khi mua kem trở về, Dĩ An không thấy Sú đâu cả, chỉ có một bà lão ngồi bên cạnh chiếc xe đạp lặng lẽ lau nước mắt. Cô vội vàng chạy đến đỡ bà dậy, cũng là lúc Sú chạy đến.

Người cậu ta mướt mải mồ hôi, trên tay còn cầm theo một cái túi, trên mặt có một vết xước nhỏ. Sú đưa túi cho bà lão, bà vừa khóc lóc, vừa cảm ơn hết lời. Lúc bà lão rời đi, Dĩ An vẫn chưa thoát khỏi cơn ngạc nhiên đến thoảng thốt của mình: "Cậu mới đi đâu thế?"

Sú bĩu môi chê cô kém thông tin không hiểu tình hình: "Có thằng trộm giật túi của bà, tôi đuổi theo đến hai con ngõ!"

Cô lấy một chiếc băng cá nhân trong cặp sách, thực ra nó nát bét vì đã lâu không dùng đến, dán lên vết thương nhỏ trên má Sú, tự hào nói: "Vết thương chiến tích, vết thương của anh hùng!"

Rồi đưa tay lên vò đầu cậu, mặc dù hơi khó khăn một chút: "Ôi trời, Sú của chúng ta đã thành đàn ông rồi nè!"

Sú có vẻ thoả mãn lắm, nghe cô nói vậy, liền bẻ tay khoe cơ bắp.

*

Dĩ An và Sú vào một quán nét giết thời gian trước khi trở lại tiết học buổi chiều. Hai đứa ngồi buông thõng tay trước cái máy tính vì chưa biết làm gì. Sau một hồi, Sú nói: "Biết đánh dota không?"

Cô lắc đầu. Sú bất lực vò đầu, kêu lên: "Ôi, con gái thiệt là phiền phức!"

Cô nghĩ ngợi một hồi, tức tối nói: "Chơi Flappy Bird không?"

Và cuối cùng, sau một hồi chiến nhau, Dĩ An thắng Sú, tỉ số 5-0.

Tưởng như Flappy Bird chỉ là một trò chơi giải trí lúc rảnh rỗi như thế, nhưng không, sau này, nó như là một hồi ức trân quý luôn được họ ôn lại.

Một tuần liền sau đó, Sú thường chạy đi đâu mất sau giờ học buổi chiều. Một ngày nọ, hắn nói với cô: "Cô Dĩ An, tôi gửi lời khiêu khích tới cô, chúng ta quyết đấu flappy bird đi!"

Thế là cả năm rồng rắn đến quán net, dĩ nhiên ba người còn lại chỉ đi theo ăn hôi thôi, vì cô và Sú đã cược ai thua sẽ phải khao người còn lại ăn vặt.

Dĩ An như một chiến binh dũng mãnh ngồi xuống ghế, còn đe doạ: "Chịu thua đi nào, cậu Sú!"

"Còn lâu!" Hắn hất cằm. Mà đôi mắt vẫn cong lên, đầy cao ngạo và thích thú.

"Ai ủng hộ cho cô Dĩ An giơ tay lên!" Minh vừa nói, và cả ba người, Minh, Huân, Lâm đồng loạt giơ tay lên. Cô ưỡn ngực tự hào, kết quả cô thua.

Dường như không tin vào mắt mình, cô thốt lên: "Gì thế này?"

Sú vênh váo: "Ai về bên em nhanh còn kịp!"

Ba bạn kia lưỡng lự. Ai chẳng biết Dĩ An thần sầu trò này rồi. Nhưng ai mà chẳng biết Sú hiếu chiến đến mức nào. Huân ú mướt mải mồ hôi vì phải suy nghĩ nhiều: "Tôi dừng cuộc chơi được không vậy?"


Dĩ An lườm Huân, khiến hai kẻ còn lại kia định đổi bên chỉ dám âm thầm nuốt nước bọt, thầm cầu khấn cô sẽ thắng. Dĩ An bặm môi, bẻ khớp tay, cầm chắc chuột.

Kết quả là, trận thứ hai và cả thứ ba, Dĩ An thua. Thua trắng tay, thua không còn danh dự.

Dĩ An nói, cố gắng vớt vát chút danh dự: "Ôi, cậu Sú, cậu giỏi thật, cậu đã luyện tập à?"

Tất cả thoả mãn - sung sướng - kiêu ngạo - ngạo nghễ - tự hào - vênh váo đều tràn ngập trên đôi mắt cong và nụ cười tươi của cậu. Sú dang hai tay ra vẫy vẫy, gào thét: "Tôi sẽ chiến thắng mọi thứ tôi thích!"

Và nở nụ cười e-he-he đểu giả.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Dĩ An mở mắt khi ánh nắng đã xuyên qua đỉnh đầu, hét toáng một tiếng và bật dậy thật nhanh khiến đầu óc còn đọng lại cơn choáng váng.
Câu này mình thấy có vẻ hơi lủng củng, Linn đọc lại xem sao :).
Cô chải răng qua loa, mặc quần áo ôm lấy cái cặp sách còn y sách vở như hôm qua co lên chạy.
=> Giò.
Lặp từ "và". Có thể thay từ "và" thứ 2 bằng từ "rồi" nhé. :>
"Cậu cũng dậy muộn à?"
=> Sú.
"Đừng làm tổn thương một cô gái."
Tên phim hay, cơ mà không biết phim có hay không ta :v.
"Đó giờ mới thấy con gái mê phim đó thôi."
Cậu này sao mình vẫn thấy không đúng nhỉ? Phải là: "Đó giờ chỉ thấy con gái mê phim đó thôi." chứ?
Và cả hai đứa lại co lên chạy.
=> Giò.
thay vì mười năm phút như mọi ngày
=> Lăm.
"Về đi mày, muộn bốn năm phút rồi!"
"Nếu muộn mười năm phút tao còn cho vô. Mà bọn mày muộn cả tiết học rồi!"
Sửa giống trên kia :D.
mắt thì đã đỏ ửng tử bao giờ.
=> Từ.
Cô ưỡn ngực tự hào, kết quả cô thua.
=))=))=))
thoả-mãn-sung-sướng-kiêu-ngạo-ngạo-nghễ-tự-hào-vênh-váo
Mình nghĩ là một đôi Linn hãy cách ra, như này: thỏa mãn - sung sướng - kiêu ngạo... vậy đó :">.
Bị đuổi học xem ra cũng vui đấy chứ :)) có thể đi đâu tùy thích mặc kệ về sau sẽ bị gì :v.
Cơ mà chương này cũng ngắn quá đi, lướt cái đã hết rồi. cuteonion58 Chờ chap sau dài hơn nha cuteonion41.
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Câu này mình thấy có vẻ hơi lủng củng, Linn đọc lại xem sao :).

=> Giò.
Lặp từ "và". Có thể thay từ "và" thứ 2 bằng từ "rồi" nhé. :>

=> Sú.

Tên phim hay, cơ mà không biết phim có hay không ta :v.

Cậu này sao mình vẫn thấy không đúng nhỉ? Phải là: "Đó giờ chỉ thấy con gái mê phim đó thôi." chứ?

=> Giò.

=> Lăm.


Sửa giống trên kia :D.

=> Từ.

=))=))=))

Mình nghĩ là một đôi Linn hãy cách ra, như này: thỏa mãn - sung sướng - kiêu ngạo... vậy đó :">.
Bị đuổi học xem ra cũng vui đấy chứ :)) có thể đi đâu tùy thích mặc kệ về sau sẽ bị gì :v.
Cơ mà chương này cũng ngắn quá đi, lướt cái đã hết rồi. cuteonion58 Chờ chap sau dài hơn nha cuteonion41.

Ôi một đống lỗi. @@
Cảm ơn Sea xinh đẹp nha. :'>
Hồi còn học cấp ba cũng hay bỏ tiết lắm. Giờ lên đại học bỏ luôn buổi học cũng không có cảm giác sợ sệt nữa nên hoài niệm quá. :))
Tên phim là hư cấu đấy. Lúc đầu để tên phim là Hậu duệ mặt trời cơ. Nhưng tớ thay đổi vì nó có liên quan đến vài chap sau nữa.
Chap sau sẽ dài hơn. :'>
 

mailinh01

Gà con
Tham gia
2/8/16
Bài viết
20
Gạo
0,0
Bạn Sú quá dễ thương. Giống y như một đứa thân xác người lớn nhưng tâm hồn trẻ con. Ông lại còn thích áo màu hồng nữa chứ. Nhưng Sú lại có tinh thần chính nghĩa lớn.
Ông Huân xuất hiện chớp nhoáng mà vẫn khiến mình buồn cười. Cái biểu cảm khi nói tôi dừng cuộc chơi ấy. Ông chuyên biểu cảm lố quá. Chắc cũng tại mình cưng mấy bạn béo.
Nhưng mong là bạn để cho Minh và Lâm có nhiều đất diễn hơn. ^_^
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Bạn Sú quá dễ thương. Giống y như một đứa thân xác người lớn nhưng tâm hồn trẻ con. Ông lại còn thích áo màu hồng nữa chứ. Nhưng Sú lại có tinh thần chính nghĩa lớn.
Ông Huân xuất hiện chớp nhoáng mà vẫn khiến mình buồn cười. Cái biểu cảm khi nói tôi dừng cuộc chơi ấy. Ông chuyên biểu cảm lố quá. Chắc cũng tại mình cưng mấy bạn béo.
Nhưng mong là bạn để cho Minh và Lâm có nhiều đất diễn hơn. ^_^

Tớ định xây dựng Sú đầy nam tính đó. :)) Không liên quan cơ mà mấy thằng bạn tớ nói mặc áo hồng trông ẻo lả, tớ lại nghĩ con trai nam tính không dựa vào áo màu tối hay màu sáng, mà dựa vào những gì bạn ấy thể hiện cơ. :3
Cảm ơn cậu đã thích mấy đứa nhà tớ nhé. :'>
Dĩ nhiên là tớ không bỏ quên Lâm và Minh rồi. Đều là nam chính nhà tớ mà. ^^
Cảm ơn cậu vì đã theo chân fic. Đó là động lực rất lớn đấy. T^T
 

mailinh01

Gà con
Tham gia
2/8/16
Bài viết
20
Gạo
0,0
Tớ định xây dựng Sú đầy nam tính đó. :)) Không liên quan cơ mà mấy thằng bạn tớ nói mặc áo hồng trông ẻo lả, tớ lại nghĩ con trai nam tính không dựa vào áo màu tối hay màu sáng, mà dựa vào những gì bạn ấy thể hiện cơ. :3
Cảm ơn cậu đã thích mấy đứa nhà tớ nhé. :'>
Dĩ nhiên là tớ không bỏ quên Lâm và Minh rồi. Đều là nam chính nhà tớ mà. ^^
Cảm ơn cậu vì đã theo chân fic. Đó là động lực rất lớn đấy. T^T

Mình cũng thích bạn nam mặc áo sáng màu. Trông sáng sủa hẳn.
Mình sẽ theo dõi truyện đến khi nó hết gây hứng thú với mình. ^^ Nên không cần cảm ơn đâu.
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Chương 5: CÂU CHUYỆN MA BUỒN CƯỜI NHẤT
MÀ TÔI TỪNG BIẾT

s4_5475136b2b31a.jpg

Hôm nay là một ngày cực kì đặc biệt, ngày Minh cụ non ra đời. Bác Thắm, mẹ của Minh kể, ngày mà Minh ra đời, cũng là ngày ông nội mất, vì vậy bà nội liền cho rằng Minh là kẻ khắc chết ông nội mình. Anh chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật, cho đến khi bà nội anh mất vào năm anh 13 tuổi. Tuy nói là tiệc sinh nhật, nhưng cũng chỉ có chiếc bánh gato và mấy đứa trẻ hàng xóm, vì suy cho cùng, đó cũng là ngày mà ông nội anh mất. Cảm thấy thương cho anh cả, tụi Dĩ An đều rất nghiêm túc trong ngày này, ngay cả Sú hay bày trò cũng thôi nghịch ngợm.

Quá chín giờ đêm, họ ngồi xung quanh cái bàn có độc chiếc bánh gato, hát bài 'Chúc mừng sinh nhật'.

Minh nhìn họ, phán: "Mấy đứa hát mừng sinh nhật mà cứ như hát quốc ca vậy! Bình thường đi."

Dĩ An và mấy người còn lại đưa cho Minh những món quà đã chuẩn bị. Sau đó giục Minh ước và thổi nến. Minh nhắm mắt lại, khoảng một phút sau đó mở mắt ra và thổi một hơi tắt hết mười tám ngọn nến. Những cây nến đậu chi chít trên chiếc bánh nhỏ, Dĩ An đưa tay lấy chúng ra, trong khi học giả Lâm hỏi: "Anh ước gì thế?"

Huân ú nhìn chằm chằm khi Dĩ An lấy dao cắt bánh, cũng bày tỏ quan điểm: "Chắc anh ấy ước đậu Đại học chứ gì. Năm nay anh ấy thi rồi!"

Minh lắc đầu: "Không."

Sú ngước mắt lên nhìn: "Thế anh ước cái gì?"

"Anh ước tui mình mãi mãi thân thiết. Dù cho sau này mỗi đứa có lối đi riêng!"

Dĩ An thôi cắt bánh, cô nhìn Minh. Khuôn mặt anh trĩu nỗi buồn, giống như thật sự để tâm lo lắng. Cô hỏi: "Xạo?" Một câu hỏi đặt nặng nghi vấn. Khuôn mặt Minh từ từ dãn ra, cười ồ lên: "Ừ, xạo đấy! Điều ước của anh vì sao phải ước cho mấy đứa?"

Huân bĩu môi: "Thiếu muối quá!"

Giống như mọi năm, điều ước của Minh mãi mãi là bí mật. Chẳng có ai biết cả.

Minh bắt đầu bóc quà. Gói đầu tiên khá to, khiến anh vô cùng kì vọng. Anh bóc bỏ lớp bọc màu xanh dương, mở hộp và trong lòng bỗng thấy hụt hẫng. Là mấy quyển sách, Minh nhìn lướt qua tiêu đề, hình như là liên quan đến khoa học với vật lý. Anh nhìn Lâm bằng khuôn mặt tủi thân: "Là của em hả?"

Lâm gật đầu: "Vâng, năm nay anh thi Đại học rồi mà, cần đọc nhiều sách hơn một chút!"

Minh khua khua tay, như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng đành im lặng, dành mọi sự ghét bỏ cho mấy quyển sách mà ném nó xuống gậm bàn. Minh hí hửng mở món quà thứ hai, bọc giấy màu hồng, anh đoán là của Sú. Cậu là chúa thích màu mè.

"Lại là sách?" Minh gào lên, ném luôn hộp quà xuống: "Tại sao cậu Sú cũng tặng sách?"

Trước sự chú tâm của mọi người, Sú cong mắt, cười rạng rỡ, nghiêng đầu nói: "Là tiểu thuyết đấy, sách hiếm, 18+. Em đọc xong tốt bụng chia sẻ cho anh em còn gì."

Nghe thấy vậy, Minh nhặt lấy quyển sách, nâng niu nó. Còn Huân và Lâm cũng ghé mắt vào nhìn trộm. Dĩ An chậc lưỡi, lắc đầu: "Thật biến thái!"

Cuối cùng là món quà thứ ba, là một hộp hình vuông nhỏ nhắn. Minh mở ra và tá hoả, bởi bên trong là một chiếc cặp tóc sáng lấp lánh vì được đính đá. Minh đưa mắt nhìn bốn con người một lượt, thấy Dĩ An vô cùng hí hửng, Minh thở dài một hơi não nề: "Dĩ An, sao lại tặng anh cặp tóc? Anh là con trai mà."

Dĩ An cười xán lạn: "Anh có thể tặng bạn gái."

Minh ngước đầu lên nhìn trần nhà: "Nhưng anh làm gì có bạn gái?"

Khi Dĩ An định nói, Sú đã cướp lời: "Thế nên anh sẽ tặng lại nó cho cô Dĩ An thôi. Mấy hôm trước cô ấy đã thích cái cặp tóc này đến phát điên rồi."

Minh vùi mặt vào hai bàn tay khi Dĩ An vuốt ve cái cặp tóc. Rốt cuộc sao năm nào sinh nhật của anh cũng có màn hờn tủi của anh như vậy? Thôi thì vì anh là anh cả nên gắng chịu đi. Minh quay ra nhìn Huân, hỏi: "Quà của anh đâu?"

Huân đáp: "Anh cũng biết là tháng này em hết tiền mà."

Khi mà lòng Minh đang đau như bị dao cứa, tim Minh như bị vỡ tan thành ngàn mảnh, thì những kẻ bội bạc kia đã chia nhau bánh gato ăn, thậm chí còn không để ý đến người anh già này. Nhưng mà bày đặt tự ái với tụi nó ư? Ai thương? Thế là Minh cũng đành lấy một miếng bánh ăn cho trôi cơn hậm hực.

Khi nhét thìa bánh gato cuối cùng vào miệng mình, Dĩ An vội lấy nốt miếng bánh cuối trong đĩa, cằn nhằn: "Tại sao có năm đứa mà cắt thành sáu cái bánh vậy? Tôi là con gái, nhường tôi đi!"

Huân ú, đối thủ khó nhằn nhất đập mạnh vào tay cô, nói: "Năm nào cũng nhường cô Dĩ An rồi mà!"

"Vậy cậu Huân thử thành con gái đi!"

"Cô Dĩ An cũng có khác bọn con trai chúng tôi là mấy đâu."

Minh giữ lấy tay hai đứa chúng tôi, hoà giải: "Vậy thì đấu cái gì đi?"

Sú cười đểu, nhìn ra ngoài trời tối đen như mực: "Hay thi kể chuyện ma đi, ai kể đáng sợ nhất thì người ấy được!"

Dĩ An 'hừ' một tiếng. Bỗng thấy lũ bạn mình thật vô cùng hẹp hòi. Nhưng không có nghĩa cô bằng lòng nhường nhé.

Huân ú kể trước: "Mọi người biết ma không đầu chứ? Chúng không có đầu, cổ chúng bê bết máu và thường chảy ròng ròng xuống đất. Đôi khi con người nhìn thấy máu của chúng, nhưng lại cho rằng đó là sơn. Chúng thường đứng ngoài trời tối, nhìn chúng ta qua ô cửa sổ bằng con mắt dưới lỗ rốn!" Không gian im ắng hoàn toàn, khuôn mặt Huân đăm đăm sát khí và đầy nghiêm túc: "Chúng thích những căn phòng sáng." Cậu ta chỉ ra ô cửa sổ: "Có thể bây giờ chúng đang nhìn chúng ta qua ô cửa sổ kia không chừng!"

Dĩ An rùng mình một cái, nhìn theo ngón tay Huân chỉ và bất giác ngồi sát vào học giả Lâm. Huân đắc ý: "Sợ rồi đúng không? Vậy tôi..." Tay mon men lại gần miếng bánh cuối cùng.

Bất ngờ, học giả Lâm cười giòn giã: "Cậu chế thêm phần con mắt dưới lỗ rốn hả?"

Câu chuyện đáng sợ vì tràng cười đó mà bỗng hoá vở kịch hài. Huân ú mất hứng, rút tay lại, liếc nhìn cô: "Đến cô đấy, cô Dĩ An."

Tự tin tăng cao, Dĩ An e hèm, bắt đầu chế: "Có một đôi vợ chồng sinh sống với nhau rất đầm ấm. Một hôm, người chồng đi làm về, thấy cả nhà bị lục tung, còn vợ mình thì mất tích. Ông ta tìm mãi nhưng không thấy vợ đâu, liền báo cảnh sát. Đúng lúc ấy điện thoại của người chồng có tin nhắn. Nội dung tin nhắn của đứa em trai là: Em đưa chị dâu đi chơi vài bữa nhé, tin nhắn thứ hai ngay sau đó ba mươi phút là: Em đưa chị dâu đến nơi không tìm được đâu!"

Minh ngạc nhiên: "Anh không thấy tí bí ẩn nào ở đây hết!"

"Cô bị đơ rồi hả?" Huân nói.

Cô mím môi cười, giải thích: "Nhưng mà em trai của người chồng vừa mới chết ba hôm trước, hương khói còn chưa tàn. Ai, là ai? Là ai đã nhắn tin như vậy?" Giọng Dĩ An nhỏ hơn, cố gắng dài giọng để thêm vài phần đáng sợ.

Dĩ An xoa xoa hai cánh tay nổi đầy da gà, tự cảm thấy mình ngu ngốc khi bị chính câu chuyện bịa của mình doạ sợ. Không gian im lìm, có lẽ đám con trai đang tiêu hoá câu chuyện, mấy đứa không biết đã ngồi sát vào nhau từ bao giờ. Cô cào nhẹ vào bàn tay, lấy lại bình tĩnh, nói: "Vậy miếng bánh này của..."

Bỗng chốc, Sú nói: "Ý cô là em trai ruột của ông chồng chết, còn em trai họ của ông ấy đưa cô vợ đi chơi hả?" Vừa nói, vừa nắm lấy cổ tay đang cầm miếng bánh của cô. Dĩ An xù lông, nhe nanh, nhưng thấy hắn nghiêng đầu sang một bên, mỉm cười, cong mắt, đành thở dài buông tay.

Sú cười cười kiểu 'tôi thắng' và bắt đầu kể: "Có một người nọ chết vì quá tham ăn, nên Diêm vương xử nó thành ma đói, suốt ngày đói, và không cho phép được ăn bao giờ. Một ngày nọ, con ma đói tìm thấy một ngôi miếu đang cúng đồ chay, nó liền chạy đến, nhìn đống đồ ăn ngon trước mặt, vốn định lao vào ăn, nhưng bất chợt một người phụ nữ trung niên đi đến và dọn hết hoa quả thức ăn trên bàn thờ. Nó quá tức giận, nên quyết tâm trả thù người phụ nữ đó. Mắt nó long lên, đỏ lòm, và thè cái lưỡi thật dài của mình. Người ta đồn rằng cái lưỡi nó dài vì nó quá tham ăn khi còn sống. Nó đi thật chậm, thật chậm tiến lại đằng sau người phụ nữ, nó nở nụ cười ác độc, đôi mắt càng lúc càng đỏ, cái lưỡi dài gần chạm vào cổ người phụ nữ."

Sú bỗng ngừng lại, khiến tụi cô đang chăm chú nghe câu chuyện tụt hứng. Vài phút sau không thấy Sú kể, học giả Lâm đành lên tiếng: "Rồi sao?"

"Ừm" Sú tiếp lời: "Nó định dùng chiếc lưỡi dài thật dài của mình cuốn chặt cổ người phụ nữ, siết bà ta đến chết. Nhưng nó thử vài lần cũng không được, bởi vì cái lưỡi của nó xuyên qua cổ bà."

Sú lại ngừng lại, Dĩ An bức xúc: "Thế nào nữa?"

Sú thản nhiên liếm ngón tay mình, cong môi: "Hết rồi!"

Minh thoảng thốt: "Hết rồi?"

Sú gật đầu. Dĩ An có thể thấy mấy người kia giống mình, đơ toàn tập. Kiểu như không bắt kịp suy nghĩ phi thường của Sú. Vào lúc đó, Huân ú gào lên: "Bánh đâu?"

"Trong bụng tôi nè." Sú thản nhiên đáp. Đôi mắt đầy thoả mãn cong lên, trên mép vẫn còn dính bơ bánh. Dĩ An và Huân lườm hắn, Huân nói: "Cô Dĩ An, triển không?"

Môi cô run theo nhịp của từng cái nghiến răng, gằn giọng: "Cậu có nghe thấy tiếng khớp tay đang bẻ răng rắc không?"

Nói rồi, Huân và cô xông vào Sú. Huân thì dùng mỡ và thịt trên người mình đè hắn, cô thì tranh thủ cào cấu đôi má và dìm hàng đôi mắt biết cười đáng ghen tị đó.

Giống như một câu chuyện dài thật dài, mỗi khi họ ở bên nhau, những câu nói thiếu muối nhất cũng trở nên hài hước và đáng trân trọng.

Có lẽ, ngày mai, tháng sau hoặc vài năm nữa, mỗi tối họ không còn tụ tập để kể những câu chuyện ngớ ngẩn hay tranh giành một miếng bánh, thì trong lòng nhau, mỗi người đối với đối phương, đều là trân quý.

Mãi mãi, là bạn.

Sau bữa tiệc sinh nhật của Minh, Dĩ An thua trò oẳn tù tì, vì vậy liền bị bắt ở lại dọn dẹp đống chén đĩa. Khi bước ra cổng, một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến cô rùng mình, bất giác nhớ đến mấy câu chuyện ma hồi nãy. Có con ma không đầu hay con ma đói nào đang nhìn cô không nhỉ? Suy nghĩ ma ám cứ thế bủa vây, đôi chân cũng bắt đầu run cầm cập.

Bỗng nhiên trong bóng tối, lòi ra một cái đầu, Dĩ An sợ hãi hét lên, lùi bước thế nào suýt ngã, may mà có ai đó đỡ lại. Cô thở hổn hển, ngạc nhiên khi học giả Lâm đang đứng trước mặt mình, cười nhẹ. Khác với nụ cười của Sú, luôn rực rỡ, thì nụ cười của Lâm có chút tĩnh lặng, giống như hồ thu khẽ động. Dĩ An hỏi: "Học giả Lâm, sao cậu chưa về?"

"Chờ cô!"

Cô bước song song với Lâm, vui vẻ nói: "Thật may mắn, tôi đang run rẩy vì mấy câu chuyện ma hồi nãy!"

Cô liếc sang nhìn Lâm, thấy cậu khẽ nở nụ cười. Tự dưng trong lòng bỗng thấy nhộn nhạo. Nhà cô và Lâm khá gần, đi vài bước đã tới. Dĩ An bước lên bậc thềm, vẫy vẫy tay: "Cậu Lâm, mai gặp lại!"

Khi mà vừa quay người, cô bỗng nhiên cảm nhận được bàn tay cậu nắm lấy mình, kéo ngược lại. Lâm dùng cả hai tay giúp cô đứng vững, mỉm cười nói: "Cô Dĩ An, ngủ ngon!"

Nhìn Dĩ An vài giây, và bước đi.

Dĩ An mê mẩn đứng im, nhìn bóng dáng của Lâm đi xa dần. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Một cảm giác lạ lùng tràn ngập trong tim.

Hồi bé, ngoài Minh và Huân ú ra, không ai có cân nặng và chiều cao hơn cô. Nhưng quả nhiên người ta nói đúng, con trai lớn rất nhanh, và nếu không để ý, sẽ chẳng nhận ra được.

Cậu Lâm, đã cao lớn như vậy từ bao giờ?

 
Chỉnh sửa lần cuối:

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Mị ngồi search google ảnh minh hoạ để doạ độc giả, cuối cùng tự mình doạ mình. T^T
Thật đáng sợ. ~.~
 

nhatlienhoan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
9/6/16
Bài viết
334
Gạo
1.500,0
Flappy Bird chơi kiểu online trên máy tính được hả em? (Đồng ý là mình cũng có bản trên lap nhưng ý là so điểm chứ không phải ai thua trước đúng không?) Như ở trên, Flappy Bird nên được ghi hoa. Chương bốn anh thấy thú vị việc chơi Flappy của hai bạn trẻ thôi, chứ những đoạn bắt cướp, trễ học thì có hài hước nhưng hơi mờ nhạt chút. Chương năm thì câu chuyện của Huân là dễ liên tưởng nổi da gà nhất. May là hôm nay đọc ở thư viện trường nên cũng không có sợ. Dự là "Chuyện chúng mình" sẽ không còn yên bình nữa.
 

mailinh01

Gà con
Tham gia
2/8/16
Bài viết
20
Gạo
0,0
Hôm qua không ngủ được, gần nửa đêm có ghé và bị giật mình bởi ảnh minh họa.
Chương này dài, đọc thích vô cùng.
Độ bựa của Sú và Dĩ An thì thôi khỏi bàn. Một đứa tặng truyện 18+, một đứa tự tặng quà mình. =))

Có lẽ, ngày mai, tháng sau hoặc vài năm nữa, mỗi tối họ không còn tụ tập để kể những câu chuyện ngớ ngẩn hay tranh giành một miếng bánh, thì trong lòng nhau, mỗi người đối với đối phương, đều là trân quý.

Mình thích đoạn này, chắc chắn sau này giữa họ sẽ có mâu thuẫn, nhưng đó là cách để họ trưởng thành.

Bạn không định ghép LâmxAn đấy chứ? Mình không thích lắm đâu.
 
Bên trên