Chương 1: Chuyến di cư cuối cùng
Phần 1: Nhà tôi đâu? (I)
Đến Chương 0: Thế giới rồi sẽ dịch chuyển (II) hoặc Mục lục
Trái đất buồn bã quay.
Nó đang ra đi, và đang bị bỏ lại.
Nhưng vẫn quay có nghĩa là vẫn tồn tại.
Để cảm nhận: hiện hữu không bằng hủy diệt…
Một thành phố đã chết. Có cái gì đẹp hơn khi một thành phố đã chết? Đó là nơi duy nhất nhìn thấy tự nhiên đang đòi lại tiếng nói của mình. Được ngắm nhìn các mảng chảy rũ của những tòa nhà cao tầng đổ nát trong cơn mưa acid, thưởng thức vẻ đẹp lạ lùng từ những làn khói dạ quang đầy màu sắc của quần thể nấm quấn chằng chịt, hay chiêm ngưỡng ngọn lửa bập bùng mờ ảo của lớp sương tỏa ra từ đường cống ngầm. Vẻ đẹp của sự sống cận kề với cái chết luôn là thứ mê hoặc cậu đến lạ lùng. Nó như cảm giác khi đi xuyên vào địa đạo bóng tối, nghe những tiếng gió ru qua kẹt đá, những hơi nồng sâu lạnh giá và mặn mòi của biển cả. Cảm giác phấn khích khi vụng trộm, cảm giác đê mê của những con nghiện chờ ngày được chết, và cảm giác bé nhỏ trước sự vĩ đại đến choáng ngợp. Tất cả đều quyện lại thành cảm xúc của lần cuối cùng nhìn ngắm tinh cầu này.
Cậu ngoặt chiếc xe từ trường của mình lên cao hơn. Chợt thấy chạnh lòng khi bắt gặp một thứ nghệ thuật nửa vời của con người nổi lên sáng rực. Pháo đài Gương. Một pháo đài sáng sủa đã ngăn cách thế giới bằng những bức tường chống thấm trong suốt, giúp loài động vật mang danh con người sống được dưới sự chống trả của tự nhiên. Thế là không biết bằng phúc đức nào, con người lại một lần nữa thành công, và sống sót.
Đã lâu rồi cậu không quay lại pháo đài Gương. Kí ức về lần cuối cùng đến đây là một cuộc dạo chơi vui vẻ, những màn kịch hay ho nào đó bên dưới bầu không khí được lọc mới liên tục. Giờ đây người ở pháo đài Gương đã rời đi gần hết, kẻ ở lại chắc cũng chỉ là những con người bị vùi dưới đáy xã hội. Khi cậu cho xe chạy vào bên trong sảnh lễ, cậu biết chắc mình đã đúng.
- Mày cút!
- Nhưng…
- Dẹp đi con chó!
Một thằng trẻ vừa quát vừa khạc vào mặt một người đáng tuổi bác của hắn. Khắp người ông lão là bộ đồ màu xanh rách rưới, đôi giày bị mất một bên, chiếc may mắn còn dính trên chân lại rách mũi, long gót. Những kẻ phía sau nhanh nhảu đạp ông ngã chổng qua một bên. Ai đó lại đá bồi thêm phát nữa, khiến ông lão trượt một đường dài đến tận bờ tường. Ông lập cập bò lê ra góc sảnh, ánh mắt căm hận nhìn trừng trừng về phía đám đông tự phong là người.
- Tao cần vé! Vé! – Một gã đàn ông nhanh chân bước tới trước trợn mắt nói lớn, ném cho tay đầu nậu một hợp đồng miễn phí.
Trên giấy in sẵn dấu ấn tám con cá xấu xí đến choáng váng. Hắn là Bát Ngư, tay đồ tể mới nổi này chuyên nhận những vụ hành quyết, nạn nhân của hắn cũng có vài tên máu mặt. Hắn muốn mở rộng thị trường lên Salamander, lúc này thay vì đã ngồi trên con tàu êm ái thì đến giờ chót hắn phát hiện cái vé đã bị trộm mất. Vậy là hắn phải xếp hàng mua vé chợ đen giữa một đám thân phận thấp hèn. Mà tên bán vé cũng không phải ai xa lạ, chính là thằng trai đã lớn tiếng quát thét ông lão ban nãy.
- Tôi không có hứng thú làm hợp đồng với ngài, nhưng mà thôi đành lấy tạm coi như nể mặt ngài cả mười phần đấy!
Một cách hết sức tài tình, vẻ mặt hách dịch với ông lão biến thành thân thiện xởi lởi trước tay đồ tể này. Nếu có bầu chọn gương mặt trơ trẽn nhất, chắc chắn tên đó sẽ giật gọn và tại vị suốt đời.
Bát Ngư cố nặn ra một vẻ mặt bình tĩnh hết sức có thể, nuốt sự nhục nhã rốt ruột để được cầm trên tay tờ vé. Sau hắn, những kẻ khác nối bước. Tất cả đều nhẹ nhàng và từ tốn, lần lượt đòi mua. Không hò hét, không tranh giành, không bon chen xô bồ như cái chợ, nhưng cũng không trật tự đến nỗi xếp thành hàng.
Nếu cảnh tượng này trở thành một bức tranh, cậu đồ rằng đó là loại tranh in trên bao khăn tay xài một lần hạng bét.
- Hết vé! – Tên trai lên tiếng và ngay lập tức dịch chuyển tức thời khỏi sảnh lễ.
Và rồi, cái bản chất thối nát của con người cố giả tạo đến mấy cũng đến lúc lộ ra. Không ai trên đời này diễn được một vở kịch tròn trịa đến hết đời. Cậu con trai vẫn ngồi trên chiếc đặc chủng từ trường chờ đợi được thưởng thức màn kịch hay sắp diễn ra.
- Đưa vé cho ta! – Một cô ả xinh đẹp ăn mặc sang trọng quyề quý, mỉm cười một cách hiểm ác với gã đàn ông râu ria tỉa tót. Như thể ông ta là kẻ hầu của mình.
Không một câu trả lời nào, người đàn ông râu tỉa chỉ nghiêng mũ chào vẻ kín cẩn. Ông chìa ra một miếng thiếc nho nhỏ:
Vé hạng trung: Salamander. Đôi môi ả người đẹp cong lên vẻ hài lòng, như thể đó là hiển nhiên với địa vị mà ả ta đang ra sức giả bộ. Nhưng nó thất bại đáng thương, trong cái liếc nhìn của ả không giấu nổi sự thích thú.
Người đàn ông lao tới, một đòn đốn phắt đầu ả thành hai mảnh. Bộ óc rơi bẹp xuống sàn văng tung tóe, trong khi nửa mảnh xương sọ lăn lôm côm bên cạnh.
Một tà áo xanh vụt bật dậy mở màn trò cướp bóc. Không một tiếng còi báo hiệu, những tên kẻ cướp và những người giữ vé xông vào nhau. Họ giở ra những trò ma thuật hòng chạm giữ một tấm thiếc. Chỉ là hạng trung.
- Chà nói thế nào nhỉ. Ta cho vé đây! – Tiếng nói vọng đâu đó sau những hàng cột của sảnh lễ.
Cuộc chiến đấu hỗn độn vẫn tiếp diễn như chưa hề có xáo động. Dường như những lời nói còn bận vang ra tận cùng biên giới của vũ trụ, rồi mới vọng ngược lại đập vào màng nhĩ của lũ con người kia.
- Ồ ta có nhiều vé thế!
Một loạt ánh sáng lấp lánh.
Những cái đầu của mấy kẻ ăn cướp còn sống quay lại nhìn vào cậu, một người con trai trẻ măng, ăn mặc màu mè kì quái, và điều kì cục hơn cả là cậu cài hoa Tử Phong Lan trên ngực áo. Nhưng, thứ làm bọn chúng dừng cuộc đấu là xấp bản thiếc mời gọi sáng rực dưới ánh đèn của hội trường lớn. Vé hạng nhất: Salamander.
- Ai đã có vé mời cuốn gói đi. Những ai muốn mua, đứng bên phải. Ai cướp, đứng bên trái. Không thể mua hay cướp đứng ngay trước ta!
Đa số những “kẻ cắp” thong thả đi qua phía bên phải, nhìn chung chẳng mấy tên có thực lực thật sự. Còn lại vài người đứng co rúm ở giữa và không có ai bên trái.
- A! Ta có biết các người đó! – Cậu reo lên mừng rỡ.
Bọn họ nheo mắt nhìn cậu, nhíu mày đăm chiêu, cố lục lại trong kí ức nghèo nàn của mình về một người như thế trong quá khứ. Rồi cậu điểm nhanh vào mặt từng người.
- Cặn bã. Tham lam. Hèn hạ. Lười biếng. Dối trá… Chà, lâu quá không gặp!
Bọn người bên phải rít qua kẽ răng. Đám năng lượng tỏa ra từ người chúng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng cậu không hề phòng bị. Rõ ràng không có sự đe dọa về pháp thuật thoát ra, cũng không một tín hiệu đẳng cấp, vậy mà huyết quản bọn chúng lại bỏng rát như một nguồn ma lực cực lớn bao trùm.
- Mày là ai? – Người đàn bà lớn tuổi lên tiếng. Bà vận trên mình một chiếc đầm dài bằng xương tinh xảo. Mốt mặc xương là của mười năm trước rồi.
- Xem kìa, bọn ngươi biết nói đấy. Một bước tiến hóa vĩ đại tới hết hồn! – Người con trai mân mê những chiếc vé. – Hepair Dera. Cái gì đó đính hai bên đầu của các ngươi trông giống tai đấy, có nghe thủng chưa?
- Dòng họ Dera…
Tấm vé trên tay cậu bay đi những tên ngu ngốc liền xổ ra để bắt lấy. Tấm vé cắt xuyên bàn tay chúng, thẳng qua mũi chúng, xuyên qua cả cái sọ thối nát. Hơn phân nửa kẻ cướp trở thành những cái xác không toàn thây rơi rớt xuống sàn, bổ sung vào mớ đồ lòng vung vãi sẵn trên nền từ cuộc chiến trước đó. Vài tên sống sót cố làm ra vẻ thản nhiên chộp lấy một tấm thiếc ướt máu bỏ đi.
- Thượng lộ bình an. Địa ngục nhục nhã đang chờ các ngươi. – Người con trai vừa cười vừa nói, tay vẫy vẫy như thể chào hỏi đám bạn thân của cậu.
Cậu quay lại vài người đang xanh lè xanh lét vì khiếp sợ. Họ trông thật bơ vơ lạc lõng như một đàn cừu non yếu đuối dại dột, trót ra ngoài trời vào một đêm đầy lang sói. Những khúc xương trên người họ va vào nhau, đến nỗi cảm tưởng chỉ vài giây nữa thôi chúng sẽ bắt đầu lìa hẳn ra, gõ loong coong trên nền đá để làm bữa cho đám giòi chuột.
Ông lão áo xanh, mặt mày và quần áo rách rưới bắt đầu rên van.
- Đừng… đừng giết! Làm ơn!
Những cú rung giật đang đe dọa hàm răng lay lắc của ông rơi ra từng chiếc một. Đâu đó có tiếng nói từ tương lai vọng lại rằng ông, và cả ba người phía sau nữa, cuối cùng sẽ hóa thành một nắm xác.
- Vé này.
Người con trai chìa tờ vé còn sót lại trên tay của mình cho ông. Ánh mắt cậu ám chặt sự vô tình.
Ông già cầm hờ miếng thiếc vẻ nghi ngờ, rút thật chậm và ngó chừng về người con trai. Bất giác, cậu giật nhẹ tờ vé. Ông lão hất tấp rút thật mạnh, vụt đi thật nhanh trên những bước loạng choạng líu ríu. Cứ một đoạn, ông ngoảnh đầu nhìn lại.
Cậu lại nở một nụ cười ma quái rồi đột nhiên cất giọng ngọt ngào.
- Ba người đừng lo, ta còn hai vé đây, nhưng sẽ không phải giết chóc giành giựt gì cả. Sẽ đủ cho cả ba. Hứa trên nhân phẩm cao quý của ta.
Lẩn đâu đó trong những lời lẽ êm đềm kia là sự vững chãi tin cậy. Ánh sáng tỏa ra từ người cậu như dòng ánh sáng của thiên thần, khiến con người cảm thấy được xoa dịu.
Nhưng tiếng nói của ác quỷ cũng nhẹ nhàng huyễn hoặc.
Đến Phần 1: Nhà tôi đâu? (II) hoặc Mục lục