Kết thúc một ngày mệt mỏi, ta lại quay lại để trả lời tiếp đây. Thật sự nàng và con sói chọn cũng đúng ngày bận rộn để ném cái cảm nhận dài dòng thế này lắm, ta đọc qua chưa kịp nhớ là đã có việc ập tới mà làm rồi. Rồi lúc rảnh một chút thì bắt đầu cái bảng điểm nó nhảy múa trước mặt. Túm lại là giờ ta mới trả lời hoàn tất được đây
2. Vấn đề miêu tả, ta không đặt nặng việc tả cảnh và người, trong bối cảnh này nếu ta đặc tả quá nhiều thứ thì mọi thứ sẽ kéo dài ra, kéo dài đến nỗi nó sẽ không còn thực tế nữa. Hãy tưởng tượng ta tả cái thành phố đó có 5 tầng như thế nào, con người ở đó như thế nào, 10 nhân vật có vai trò xuất hiện trong đó như thế nào, suy nghĩ của họ ra sao ở mỗi hành động. Rồi miêu tả chiến thuật miêu tả cách hành động, miêu tả trận đánh... thì như ta nói nó sẽ cần ít nhất là 40.000 từ. Câu chuyện chiến đấu chỉ diễn ra trong vài tiếng đồng hồ mà phải lê thê dài dòng và nhạt nhẽo. Người xem phim hành động không cần ngồi uống trà ngắm cảnh, và ta hi sinh logic hình ảnh chỉ để khắc họa như 1 cuốn phim không có hình. Bởi vì vấn đề là 40.000 từ đọc trong bao lâu? 1 giờ hay 10 giờ? Cái ta cần là ngắn, thời gian thực, không bóng bẩy. Chính xác mà nói ta không cần người đọc hình dung Nguyễn Quân là thế nào, cô ta có mắt én mày ngài gương mặt thanh tú và nhợt nhạt hay đôi mắt độc ác cái miệng cong cớn với đôi môi mỏng như giấy. Vì đơn giản ở truyện này cô ấy không phải vai chính, chẳng có ai ở 0 là vai chính cả. Thế nên ta không cần tả họ, vì nếu ta tả họ quá chuẩn, người đọc sẽ tốn bộ nhớ để nhớ đến họ chứ không phải nhân vật trong truyện khi mà lúc truyện bắt đầu thì họ đã xuống mồ hàng thiên niên kỉ rồi.
Và ta không phủ nhận, ta không xem đây là truyện chữ. Nó là phim không hình, vì ta muốn thử nghiệm tái hiện như 1 cuốn phim hành động mỹ mà bỏ qua mặt hình ảnh của nó. Nó có thể không đúng đắn lúc này vì nó được đặt ở đầu truyện. Nhưng, nếu bối cảnh và nhân vật đã nhẵn mặt qua một câu chuyện 200.000 từ thì sao? Lúc đó người ta chẳng còn đặt ra câu hỏi cô ấy trông thế nào, hay tòa nhà và chiến thuật đó là sao, đơn giản vì họ đã được cho thông tin từ trước, cái họ cần là chúng lao vào phan nhau như thế nào, lừa đảo trí não trong sáng của người đọc ra sao. Và nếu về mặt này chương 0 thành công thì trong truyện nó sẽ còn thành công hơn vì ta không muốn từ bỏ cách viết này, có chăng là nâng cấp nó lên hack não hơn nữa.
3. Về việc vì sao người đó có tên mà không được miêu tả, rất đơn giản như nàng nói nó là điều thiết yếu của quân đội. Tái hiện thực tế trong một thời gian thực là điều mà ta muốn bảo toàn ở chương này. Ta sẵn sàng bỏ qua sự phù phiếm về nhân cách, quá khứ hay suy nghĩ của nhân vật, vì đơn giản khi góc nhìn đang thiên lệch về đại tá thì người đọc muốn biết đại tá hơn hay biết về 1 tên sĩ quan quèn? Trung sĩ, Thiếu úy đều là một chức cực nhỏ trong Lữ đoàn, và đây là một chiến dịch lớn, người đọc lại đặt ước muốn biết về 1 tên tiểu tốt hơn là một chiến dịch? Sự thêm vào tẻ nhạt chỉ cho thấy họ là rất bé nhỏ, chẳng cần để tâm sẽ tạo ra nghịch lý là bối cảnh sẽ hẹp hay rộng, nếu là truyện chữ, bối cảnh sẽ hẹp bất kể đó là 1 trận chiến. Vì người đọc chỉ có thể bao quát 1 lượng ít ỏi nhân vật và sự kiện đi kèm của nhân vật, còn để có 1 bối cảnh rộng những điều nào là nguyên tắc trong thực tế phải có thực, không được giãn lược, dù 0 đã giãn lược rất nhiều về mặt hình ảnh và tâm lý nhân vật cũng như cắt đoạn thời gian. Ta lấy làm đáng tiếc điều này đã khiến người đọc mưu cầu biết nhiều hơn về nhân vật. Nhưng ta phải nói là thói quen đọc truyện chữ làm ta cảm thấy khó chịu, vì nó xa cách thực tế, xa cách thời gian thực. Khi ta đọc hết 4 phút trong truyện có thể đã là 20 phút ngoài đời thực, chúng ta biết quá nhiều vì tác giả phơi nó ra thành chữ, còn ở ngoài đời họ phải nhìn vào cái mặt nạ giả tạo của nhau để cậy lên xem bên dưới là gì. Ta không nói là ta ghét sự lột tả, ta chỉ nói là ta thích sự thực tế, khi đọc vào một cái gì đó thì giống như bạn tự thấy và tự cảm lấy đi, tôi phơi nó ra như đời thôi. Nhưng vì chương 0 không có sự lột tả nào khiến cái ý đồ đó chuyển hoàn toàn sang tình tiết chứ không phải nhân vật.
Cái mà 0 nhắm đến là sự hỗn loạn khi 1 người bình thường bị lạc vào vòng chiến. Nhiệm vụ của nó là đưa cái diễn biến như thật đến người đọc. Thế nên ta bỏ qua việc những cái tên làm đau đầu người khác, chỉ giải thích ít ỏi và buộc người đọc chấp nhận thông tin khô, và ta thậm chí còn làm dày thêm sự khó khăn tư duy bằng cách đôn 1 nhóm 9 người vào, (ban đầu ta định có 4 người). Ta muốn biết giới hạn của việc những cái tên sẽ gây khó đến đâu, và liệu nó có vai trò gì trong việc tạo nên sự tò mò lẫn kịch tính không. Rồi bên cạnh lời phàn nàn về những cái tên là một sự bấn loạn về chương này, vô tình nó lại là khuyết điểm để làm nên ưu điểm của 0. Khi khảo sát người đọc, có người thích 0 có người thích 1, tỉ lệ gần như ngang nhau. Và khi đó ta thấy thú vị thực sự, vì thử nghiệm lại khiến người ta để tâm và thích thú.
Đây là thử nghiệm đưa người đọc vào sự hỗn loạn hơn mức chiến sự, đơn giản vì nó nằm ở đầu truyện và chẳng hề được giải thích trước đó. Ta muốn biết tiềm năng của việc này đến đâu, vì thực tế ta không muốn tả cảnh chiến đấu trong truyện chính dài 40.000 từ, có chăng thì 11.000 là đủ lắm rồi.
Về việc chú thích, ta rất tiếc là không thể chú thích hết tất cả mọi thứ, vì quá nửa trong số đó là sản phẩm tưởng tượng, rất nhiều trong số chúng là biến thể tưởng tượng từ nền mống sẵn có, nếu cái nào bê nguyên từ thực tế vào ta sẽ chú thích dễ dàng. Những cái còn lại có lẽ ta cần phải cân nhắc mới lý giải hết được. Nhưng khi vào truyện ta thường lý giải thẳng trong đó.
4. Ngôi kể như đã nói ở trên, ta muốn thử tạo một ngôi cố định ở giữa chúa và người, Vì một lần nữa ta muốn người đọc tự họa cho mình, ta chỉ cung cấp thông tin tối thiểu. Ta biết hạn chế của nó là nó nửa nạc nửa mỡ, nó làm những người thích ngôi này ngôi khác thấy nó không được chỉnh chu. Nhưng ta vẫn thích hình tượng người hát rong, có lúc anh ta kể như người trong cuộc, có lúc anh ta chỉ vô cảm nhu người ngoài, có lúc lại tả tối thiểu những gì anh ta thấy qua đôi mắt của người anh ta nhập vào. Nói chung đây vẫn là một điều phải xem xét và điều khiển tốt mới được.
5. Chắc nàng đọc qua đoạn 1, nó nói đến việc cô ta là người được lòng một nửa thế giới, một sát thủ không được lòng ai? Và sát thủ là ai đang gọi, người cùng phe với Quân hay là người của Liên minh toàn cầu? Nếu thế thì hình tượng anh chàng sát thủ (chiến binh) đơn độc V trong phim V for vendetta là một sát thủ? Tại sao anh ta được mọi người biến thành một biểu tượng cho tự do? Đó không phải là tôn vinh anh ta? Hay đó là một hình ảnh phúng dụ?
Cô ấy không giết họ nhưng tại sao lại bảo đã giết họ, rất đơn giản, tại sao cô ấy không ném họ ra ngoài là xong rồi phát lên đoạn tố giác? Vì cô ấy muốn bố thí, muốn chiêu nạp thêm cho mình những kẻ có bộ óc và tài năng, thái độ của một kẻ ngông cuồng trẻ tuổi muốn đạp đổ thế giới trong loạn lạc. Và phải nhắc lại, nhóm này có thể hoạt động vượt cấp, và nhóm này là một nhóm bảo mật, vì sao? Vì cái lý lịch chằng chịt của họ cho thấy họ không phải là một đám thiện nam thánh nữ, họ là tập hợp những kẻ ngoài vòng pháp luật được chiêu mộ thành công mà thế giới chẳng hay biết. Thế giới thương tiếc họ? Chưa chắc, những người theo phe trung lập sẽ không tin. Họ là lính có ai tin? Cũng chưa chắc. Hay họ là một giuộc với bọn đế vương?
Hãy nhớ là con người có 1 bộ não riêng, họ luôn có định kiến, người thế này kẻ thế khác và thế giới đang bị phân cực. Khi 1 chuyện nổ ra, không có chuyện ngã hết về một bên, chiến thắng chỉ bằng vài cái nghị định và ghi âm? Không tưởng. Rõ ràng điều mà những người muốn làm thay đổi thế giới đó là chiến tranh, và nàng hiểu từ này nhất: 2 phe với quân đội. Và một nhóm người dám qua mặt Liên minh thì họ không cần cả thế giới, họ cần những người có thể đi chung con đường, tung tin để phân hóa xã hội là cách tốt nhất. Những ai theo phái Liên minh sẽ là người cần chết, chiến tranh không có phân biệt anh là lính hay anh là chủ.
Cái cách Nguyễn Quân nói chuyện, cách cô ta lừa lọc người khác, rồi cô ta đặt bẫy rất nhiều, cũng như lấy được các tài liệu mật, cô ta có nhân cách? Không hề, ta không muốn tạo ra 1 cô V đâu. Trong truyện của ta không có thiên thần.
Và khủng bố không có ai theo? Xin nhắc lại là nhiều người theo, chỉ riêng vụ hồi giáo Sunny cũng có quá nhiều người theo và tăng lên! Tại sao? Bọn ác ôn chém chặt con người ta vẫn đang tăng tín đồ hằng ngày, và đó là ai? Người châu Âu và người châu Mỹ, nếu ta nói Việt Nam cũng có hồi giáo Sunny nàng có dám tin không? Đừng nghĩ không ai theo khi nó dã man như vậy. Trong khi ta đã nói là thế giới đang rất phân cực.
Thật hay khi có nàng nhìn thấy tại sao lại có kẻ mất trí làm chủ tịch, ta phải nói là cái chương 0 đọc có hiểu cũng chẳng ai sáng tỏ gì cả đâu, vì nó còn quá nhiều thứ ta để ngỏ cho truyện khác. Và nàng đánh trúng ý ta, 1 đoạn ghi âm, không phải ghi hình. Trong khi bằng chứng cho 2 anh liệt sỹ là 1 đoạn phim thì ở đây chỉ có 1 đoạn ghi âm mà thôi. Đó chính là cái cục hỏi bự chảng nhưng ta muốn để đó. Và tên tham mưu vô dụng cũng có lý do của hắn, ta có thể khẳng định là hắn không bất tài chút nào "và một lần nữa cái con tác giả chết tiệt đó lại giấu đi rồi."
Trình tự là một thứ ta thấy nó quan trọng. Lính sẽ tiếp tục ập vào, và cô ta làm gì với lính? Lạy trời mà biết là cái đoạn âm thanh truyền về có thực không? Đó, bây giờ thì cái vụ xưng tên có tác dụng, người liên lạc không xưng tên. Khi mọi người gần như cố quên đi vụ đó và nó không xuất hiện liền cho là may mắn quá, "con tác giả nó chịu ngừng lại rồi!" Nhưng ta không giải thích vấn đề này vì thực sự ta còn định viết tiếp, giờ nói ra rồi ta không biết có còn đơn thuần nhẹ nhàng như ban đầu nữa, hay sẽ còn khiến người đọc chảy não hơn mới vừa lòng.
Nhưng cuối cùng, có thể sự trùng hợp là mọi người nhìn vào thấy thế giới nó loạn, nhưng 2000 năm sau vẫn loạn hơn được có chút xíu, có phải là lạ không?
Cuối cùng vấn đề to nhất đó là gì? Là nó đang chứa 1 bụng âm mưu của vụ khác, bị bắt qua vụ này. Nó là một đứa trẻ được tối giản hết mức để mở đầu cho anh nó. Và nó thật hay khi mà khiến ta đến giờ này còn ở đây! Một ngày mệt mỏi khác lại bắt đầu. Thật may mắn là sáng mai không có đi dạy!
tsuki_chan và Shimizu Yuki cám ơn hai bạn mình đã một lần nữa khẳng định tiềm năng của nó, một minh chứng cho thấy ta có thể trở lại là ta của ngày hôm qua.
Nếu sáng mai tỉ thức được, và não đủ oxi tỉ sẽ đăng lên 1 phần về hình sự đấy ngocnungocnu BichHuyetTranTinh
Còn lỡ mà tỷ đánh 1 giấc ngàn thu nhớ đi khủng bố não mấy ông quản lý ngành giùm tỷ.
Bây giờ ta lần mò vào truyện của nàng để com đây. Nói thật nhé, muốn com được cho truyện của nàng cần phải đọc nhiều lần, hiểu theo cả nghĩa tích cực lẫn tiêu cực. Truyện của nàng tốn chất xám để hiểu, để phỏng đoán, và cả để nhận xét về những vấn đề trong nó.
Ta không biết những tư tưởng cách mạng mà ba con người kia có ban đầu là gì, nhưng hành động của họ đã giết chết ý nghĩa của nó. Người ta nói không sai “Con đường dẫn đến địa ngục được lát bằng những ý định tốt.”. Và họ vừa mới mở ra địa ngục.
May mắn là ở những chương tiếp theo, thế giới của 2000 năm sau đó không phải là một thiên đường, vì đó là hoàn toàn vô lý khi thế giới mới đã được bắt đầu như vậy. Và điều đó hoàn toàn có thể dự đoán được khi đọc kết thúc của chương 0. Thế giới tương lai sẽ hoàn toàn nát bét, cả về nghĩa đen, lẫn nghĩa bóng, cả cơ sở vật chất, lẫn con người.
2. Vấn đề miêu tả, ta không đặt nặng việc tả cảnh và người, trong bối cảnh này nếu ta đặc tả quá nhiều thứ thì mọi thứ sẽ kéo dài ra, kéo dài đến nỗi nó sẽ không còn thực tế nữa. Hãy tưởng tượng ta tả cái thành phố đó có 5 tầng như thế nào, con người ở đó như thế nào, 10 nhân vật có vai trò xuất hiện trong đó như thế nào, suy nghĩ của họ ra sao ở mỗi hành động. Rồi miêu tả chiến thuật miêu tả cách hành động, miêu tả trận đánh... thì như ta nói nó sẽ cần ít nhất là 40.000 từ. Câu chuyện chiến đấu chỉ diễn ra trong vài tiếng đồng hồ mà phải lê thê dài dòng và nhạt nhẽo. Người xem phim hành động không cần ngồi uống trà ngắm cảnh, và ta hi sinh logic hình ảnh chỉ để khắc họa như 1 cuốn phim không có hình. Bởi vì vấn đề là 40.000 từ đọc trong bao lâu? 1 giờ hay 10 giờ? Cái ta cần là ngắn, thời gian thực, không bóng bẩy. Chính xác mà nói ta không cần người đọc hình dung Nguyễn Quân là thế nào, cô ta có mắt én mày ngài gương mặt thanh tú và nhợt nhạt hay đôi mắt độc ác cái miệng cong cớn với đôi môi mỏng như giấy. Vì đơn giản ở truyện này cô ấy không phải vai chính, chẳng có ai ở 0 là vai chính cả. Thế nên ta không cần tả họ, vì nếu ta tả họ quá chuẩn, người đọc sẽ tốn bộ nhớ để nhớ đến họ chứ không phải nhân vật trong truyện khi mà lúc truyện bắt đầu thì họ đã xuống mồ hàng thiên niên kỉ rồi.
Và ta không phủ nhận, ta không xem đây là truyện chữ. Nó là phim không hình, vì ta muốn thử nghiệm tái hiện như 1 cuốn phim hành động mỹ mà bỏ qua mặt hình ảnh của nó. Nó có thể không đúng đắn lúc này vì nó được đặt ở đầu truyện. Nhưng, nếu bối cảnh và nhân vật đã nhẵn mặt qua một câu chuyện 200.000 từ thì sao? Lúc đó người ta chẳng còn đặt ra câu hỏi cô ấy trông thế nào, hay tòa nhà và chiến thuật đó là sao, đơn giản vì họ đã được cho thông tin từ trước, cái họ cần là chúng lao vào phan nhau như thế nào, lừa đảo trí não trong sáng của người đọc ra sao. Và nếu về mặt này chương 0 thành công thì trong truyện nó sẽ còn thành công hơn vì ta không muốn từ bỏ cách viết này, có chăng là nâng cấp nó lên hack não hơn nữa.
3. Về việc vì sao người đó có tên mà không được miêu tả, rất đơn giản như nàng nói nó là điều thiết yếu của quân đội. Tái hiện thực tế trong một thời gian thực là điều mà ta muốn bảo toàn ở chương này. Ta sẵn sàng bỏ qua sự phù phiếm về nhân cách, quá khứ hay suy nghĩ của nhân vật, vì đơn giản khi góc nhìn đang thiên lệch về đại tá thì người đọc muốn biết đại tá hơn hay biết về 1 tên sĩ quan quèn? Trung sĩ, Thiếu úy đều là một chức cực nhỏ trong Lữ đoàn, và đây là một chiến dịch lớn, người đọc lại đặt ước muốn biết về 1 tên tiểu tốt hơn là một chiến dịch? Sự thêm vào tẻ nhạt chỉ cho thấy họ là rất bé nhỏ, chẳng cần để tâm sẽ tạo ra nghịch lý là bối cảnh sẽ hẹp hay rộng, nếu là truyện chữ, bối cảnh sẽ hẹp bất kể đó là 1 trận chiến. Vì người đọc chỉ có thể bao quát 1 lượng ít ỏi nhân vật và sự kiện đi kèm của nhân vật, còn để có 1 bối cảnh rộng những điều nào là nguyên tắc trong thực tế phải có thực, không được giãn lược, dù 0 đã giãn lược rất nhiều về mặt hình ảnh và tâm lý nhân vật cũng như cắt đoạn thời gian. Ta lấy làm đáng tiếc điều này đã khiến người đọc mưu cầu biết nhiều hơn về nhân vật. Nhưng ta phải nói là thói quen đọc truyện chữ làm ta cảm thấy khó chịu, vì nó xa cách thực tế, xa cách thời gian thực. Khi ta đọc hết 4 phút trong truyện có thể đã là 20 phút ngoài đời thực, chúng ta biết quá nhiều vì tác giả phơi nó ra thành chữ, còn ở ngoài đời họ phải nhìn vào cái mặt nạ giả tạo của nhau để cậy lên xem bên dưới là gì. Ta không nói là ta ghét sự lột tả, ta chỉ nói là ta thích sự thực tế, khi đọc vào một cái gì đó thì giống như bạn tự thấy và tự cảm lấy đi, tôi phơi nó ra như đời thôi. Nhưng vì chương 0 không có sự lột tả nào khiến cái ý đồ đó chuyển hoàn toàn sang tình tiết chứ không phải nhân vật.
Cái mà 0 nhắm đến là sự hỗn loạn khi 1 người bình thường bị lạc vào vòng chiến. Nhiệm vụ của nó là đưa cái diễn biến như thật đến người đọc. Thế nên ta bỏ qua việc những cái tên làm đau đầu người khác, chỉ giải thích ít ỏi và buộc người đọc chấp nhận thông tin khô, và ta thậm chí còn làm dày thêm sự khó khăn tư duy bằng cách đôn 1 nhóm 9 người vào, (ban đầu ta định có 4 người). Ta muốn biết giới hạn của việc những cái tên sẽ gây khó đến đâu, và liệu nó có vai trò gì trong việc tạo nên sự tò mò lẫn kịch tính không. Rồi bên cạnh lời phàn nàn về những cái tên là một sự bấn loạn về chương này, vô tình nó lại là khuyết điểm để làm nên ưu điểm của 0. Khi khảo sát người đọc, có người thích 0 có người thích 1, tỉ lệ gần như ngang nhau. Và khi đó ta thấy thú vị thực sự, vì thử nghiệm lại khiến người ta để tâm và thích thú.
Đây là thử nghiệm đưa người đọc vào sự hỗn loạn hơn mức chiến sự, đơn giản vì nó nằm ở đầu truyện và chẳng hề được giải thích trước đó. Ta muốn biết tiềm năng của việc này đến đâu, vì thực tế ta không muốn tả cảnh chiến đấu trong truyện chính dài 40.000 từ, có chăng thì 11.000 là đủ lắm rồi.
Về việc chú thích, ta rất tiếc là không thể chú thích hết tất cả mọi thứ, vì quá nửa trong số đó là sản phẩm tưởng tượng, rất nhiều trong số chúng là biến thể tưởng tượng từ nền mống sẵn có, nếu cái nào bê nguyên từ thực tế vào ta sẽ chú thích dễ dàng. Những cái còn lại có lẽ ta cần phải cân nhắc mới lý giải hết được. Nhưng khi vào truyện ta thường lý giải thẳng trong đó.
4. Ngôi kể như đã nói ở trên, ta muốn thử tạo một ngôi cố định ở giữa chúa và người, Vì một lần nữa ta muốn người đọc tự họa cho mình, ta chỉ cung cấp thông tin tối thiểu. Ta biết hạn chế của nó là nó nửa nạc nửa mỡ, nó làm những người thích ngôi này ngôi khác thấy nó không được chỉnh chu. Nhưng ta vẫn thích hình tượng người hát rong, có lúc anh ta kể như người trong cuộc, có lúc anh ta chỉ vô cảm nhu người ngoài, có lúc lại tả tối thiểu những gì anh ta thấy qua đôi mắt của người anh ta nhập vào. Nói chung đây vẫn là một điều phải xem xét và điều khiển tốt mới được.
5. Chắc nàng đọc qua đoạn 1, nó nói đến việc cô ta là người được lòng một nửa thế giới, một sát thủ không được lòng ai? Và sát thủ là ai đang gọi, người cùng phe với Quân hay là người của Liên minh toàn cầu? Nếu thế thì hình tượng anh chàng sát thủ (chiến binh) đơn độc V trong phim V for vendetta là một sát thủ? Tại sao anh ta được mọi người biến thành một biểu tượng cho tự do? Đó không phải là tôn vinh anh ta? Hay đó là một hình ảnh phúng dụ?
Cô ấy không giết họ nhưng tại sao lại bảo đã giết họ, rất đơn giản, tại sao cô ấy không ném họ ra ngoài là xong rồi phát lên đoạn tố giác? Vì cô ấy muốn bố thí, muốn chiêu nạp thêm cho mình những kẻ có bộ óc và tài năng, thái độ của một kẻ ngông cuồng trẻ tuổi muốn đạp đổ thế giới trong loạn lạc. Và phải nhắc lại, nhóm này có thể hoạt động vượt cấp, và nhóm này là một nhóm bảo mật, vì sao? Vì cái lý lịch chằng chịt của họ cho thấy họ không phải là một đám thiện nam thánh nữ, họ là tập hợp những kẻ ngoài vòng pháp luật được chiêu mộ thành công mà thế giới chẳng hay biết. Thế giới thương tiếc họ? Chưa chắc, những người theo phe trung lập sẽ không tin. Họ là lính có ai tin? Cũng chưa chắc. Hay họ là một giuộc với bọn đế vương?
Hãy nhớ là con người có 1 bộ não riêng, họ luôn có định kiến, người thế này kẻ thế khác và thế giới đang bị phân cực. Khi 1 chuyện nổ ra, không có chuyện ngã hết về một bên, chiến thắng chỉ bằng vài cái nghị định và ghi âm? Không tưởng. Rõ ràng điều mà những người muốn làm thay đổi thế giới đó là chiến tranh, và nàng hiểu từ này nhất: 2 phe với quân đội. Và một nhóm người dám qua mặt Liên minh thì họ không cần cả thế giới, họ cần những người có thể đi chung con đường, tung tin để phân hóa xã hội là cách tốt nhất. Những ai theo phái Liên minh sẽ là người cần chết, chiến tranh không có phân biệt anh là lính hay anh là chủ.
Cái cách Nguyễn Quân nói chuyện, cách cô ta lừa lọc người khác, rồi cô ta đặt bẫy rất nhiều, cũng như lấy được các tài liệu mật, cô ta có nhân cách? Không hề, ta không muốn tạo ra 1 cô V đâu. Trong truyện của ta không có thiên thần.
Và khủng bố không có ai theo? Xin nhắc lại là nhiều người theo, chỉ riêng vụ hồi giáo Sunny cũng có quá nhiều người theo và tăng lên! Tại sao? Bọn ác ôn chém chặt con người ta vẫn đang tăng tín đồ hằng ngày, và đó là ai? Người châu Âu và người châu Mỹ, nếu ta nói Việt Nam cũng có hồi giáo Sunny nàng có dám tin không? Đừng nghĩ không ai theo khi nó dã man như vậy. Trong khi ta đã nói là thế giới đang rất phân cực.
Thật hay khi có nàng nhìn thấy tại sao lại có kẻ mất trí làm chủ tịch, ta phải nói là cái chương 0 đọc có hiểu cũng chẳng ai sáng tỏ gì cả đâu, vì nó còn quá nhiều thứ ta để ngỏ cho truyện khác. Và nàng đánh trúng ý ta, 1 đoạn ghi âm, không phải ghi hình. Trong khi bằng chứng cho 2 anh liệt sỹ là 1 đoạn phim thì ở đây chỉ có 1 đoạn ghi âm mà thôi. Đó chính là cái cục hỏi bự chảng nhưng ta muốn để đó. Và tên tham mưu vô dụng cũng có lý do của hắn, ta có thể khẳng định là hắn không bất tài chút nào "và một lần nữa cái con tác giả chết tiệt đó lại giấu đi rồi."
Trình tự là một thứ ta thấy nó quan trọng. Lính sẽ tiếp tục ập vào, và cô ta làm gì với lính? Lạy trời mà biết là cái đoạn âm thanh truyền về có thực không? Đó, bây giờ thì cái vụ xưng tên có tác dụng, người liên lạc không xưng tên. Khi mọi người gần như cố quên đi vụ đó và nó không xuất hiện liền cho là may mắn quá, "con tác giả nó chịu ngừng lại rồi!" Nhưng ta không giải thích vấn đề này vì thực sự ta còn định viết tiếp, giờ nói ra rồi ta không biết có còn đơn thuần nhẹ nhàng như ban đầu nữa, hay sẽ còn khiến người đọc chảy não hơn mới vừa lòng.
Nhưng cuối cùng, có thể sự trùng hợp là mọi người nhìn vào thấy thế giới nó loạn, nhưng 2000 năm sau vẫn loạn hơn được có chút xíu, có phải là lạ không?
Cuối cùng vấn đề to nhất đó là gì? Là nó đang chứa 1 bụng âm mưu của vụ khác, bị bắt qua vụ này. Nó là một đứa trẻ được tối giản hết mức để mở đầu cho anh nó. Và nó thật hay khi mà khiến ta đến giờ này còn ở đây! Một ngày mệt mỏi khác lại bắt đầu. Thật may mắn là sáng mai không có đi dạy!
tsuki_chan và Shimizu Yuki cám ơn hai bạn mình đã một lần nữa khẳng định tiềm năng của nó, một minh chứng cho thấy ta có thể trở lại là ta của ngày hôm qua.
Nếu sáng mai tỉ thức được, và não đủ oxi tỉ sẽ đăng lên 1 phần về hình sự đấy ngocnungocnu BichHuyetTranTinh
Còn lỡ mà tỷ đánh 1 giấc ngàn thu nhớ đi khủng bố não mấy ông quản lý ngành giùm tỷ.
Chỉnh sửa lần cuối: