Chương 12:
Thời gian cho tôi biết, chuyện gì mình gặp cũng là do mình. Người nào mình gặp, cũng là vì mình mà đến. Trong lòng người ta không thể mãi mãi lưu giữ một người. Có người đi rồi, thì sẽ có người mới tốt hơn. Chỉ có thời gian là thứ không thể quay lại.
Tạm biệt Hàn Dương, em hứa sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của anh.
Những ngày sau đó, không thấy Yuyi đến tìm tôi nữa. Hàn Dương sau khi nằng nặc đòi dắt tôi sang bên đó không được cũng trở về nước. Hàng ngày tôi vẫn lên lớp học, vẫn gặp Lưu Dương thường xuyên. Còn Phi, lại gần như mất tích khỏi cuộc sống tôi kể từ ngày hôm đó. Đường Hà Nội muôn đời vẫn tắc, tan học tôi lại lụi cụi một mình trên chuyến xe buýt quen thuộc trở về căn nhà trọ cũ kĩ. Giờ tan tầm xe đông nghịt lối về, chiếc xe buýt to cao ục ịch chỉ có thể lết đi từng đoạn mà không thể bon chen qua hàng ngàn chiếc xe máy nhỏ khác. Tôi có thói quen ngồi trên xe nhìn ra hàng người vội vàng trên đường, rồi suy nghĩ mông lung. Nhận ra bản thân sao lại cô đơn đến thế? Cả quãng thời gian qua tôi đã sống như thế nào? Tôi gần như đã quên hết mọi thứ, kể cả những kí ức không mấy vui vẻ.
Năm mười sáu tuổi, tôi lần đầu tiên đi xa nhà, lên tỉnh học ở một trường trong thành phố. Ba năm trung học của tôi đã trôi qua như thế nào?
Năm mười tám tuổi, tôi nhất nhất đòi thi vào trường Báo. Mặc kệ phản đối của gia đình, tôi vẫn quyết đi theo con đường riêng của mình. Ít nhất đến nay cũng chưa một lần hối hận về quyết định của năm đó. Vì tôi luôn chứng tỏ cho gia đình thấy, tôi sẽ làm rất tốt, tôi độc lập và có bản lĩnh.
Năm hai mươi tuổi, khi biết bản thân mắc phải căn bệnh Basedow, tôi gần như suy sụp tinh thần. Lại một lần nữa tự quyết định bảo lưu một năm, bỏ trốn đến một nơi xa lắc xa lơ. Gia đình không ai đồng ý, bạn bè cũng không đồng tình. Tôi lại chỉ có thể chứng minh cho họ thấy bản lĩnh của mình, rằng tôi đã sống rất tốt. Nếu thời gian quay ngược trở lại, vào thời điểm đó tôi vẫn sẽ lựa chọn đi bước đường này. Không hối hận. Nhờ vậy mà tuổi hai mươi của tôi là quãng thời gian đáng nhớ nhất trong thanh xuân của mình.
Năm nay, tôi hai mươi mốt tuổi. Tuổi trẻ của tôi còn rất dài, nhưng thanh xuân sẽ không trở lại. Bao năm qua chỉ có thể nhìn về phía trước mà sống. Đến khi ngoảnh đầu lại, chẳng thấy ai đang đứng đợi mình. Có phải tôi đang đi lạc đường rồi không?
Tôi cố hồi tưởng lại những thứ còn nhớ được trước khi chúng bị lớp bụi của thời gian vùi lấp. Mà tôi lại là một cô gái có trí nhớ của con cá vàng. Gần một tiếng bon chen giữa thành thị náo nhiệt, chiếc xe buýt cuối cùng cũng đã dừng ở trạm kế tiếp. Tôi nhảy xuống xe, đi ngược lại, về hướng có căn nhà trọ nhỏ của mình. Nơi đó, cách đây mới vài ngày thôi chúng tôi đã cùng có những kí ức rất vui vẻ. Tuổi trẻ của chúng tôi, tình yêu của chúng tôi vẫn còn đọng lại trong căn phòng đó. Mỗi một hình ảnh, mỗi một nụ cười của mọi người tôi đều cố gắng ghi nhớ. Sợ rằng bản thân sẽ lại rất nhanh quên những kí ức đẹp đẽ đã có cùng nhau. Tôi thừa nhận mình là một cô gái vô tâm, chưa từng để ý đến những thứ mà tôi cho là nhỏ nhặt xung quanh. Lại không nghĩ những thứ nhỏ nhặt đó mới là những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Từ trước đến nay tôi làm gì cũng chỉ ích kỉ nghĩ đến bản thân, tôi nói vì gia đình cũng chỉ là ngụy biện. Tôi nói quan tâm đến bạn bè, nhưng lại chẳng hề hiểu gì về họ.
Tôi trở về phòng, mệt mỏi cầm chiếc latop lên ngồi khoanh tròn trên giường. Đã bao lâu rồi tôi không truy cập vào mạng xã hội Facebook. Không phải vì quá bận rộn, mà là vì bản thân không còn tha thiết với những trang mạng xã hội như thế nữa. Người ta nói, càng cô đơn lại càng bám víu vào mạng xã hội để kiếm tìm cảm giác tồn tại. Nhưng tôi lại khác, tôi cô đơn sẽ bám víu vào cuộc sống, học tập và làm việc như một con robot không có cảm xúc. Tôi đăng nhập vào facebook, dòng thời gian của tôi vẫn thế, không một tin nhắn hay thông báo nào. Ôi chao, cuộc sống của tôi đúng là tẻ nhạt như vậy đấy!
Tự dưng tôi nhớ đến Yuyi, người bạn thân của tôi đã mấy ngày rồi chúng tôi không nói chuyện với nhau. Từ sau buổi sáng hôm đó, cô ấy cũng như Phi, dường như bốc hơi khỏi cuộc sống của tôi. Tôi đã cố gắng để nghĩ ra lí do cho sự khác lạ của cô ấy ngày hôm đó, nhưng chẳng thể biết chính xác được chuyện gì đã xảy ra với người bạn của mình? Không gặp được cô ấy tôi cũng không có cách nào để hỏi. Nghĩ vậy, tôi trực tiếp ấn vào dòng thời gian của Yuyi để tìm hiểu, mong rằng sẽ có được một chút thông tin hay tình hình của cô ấy mấy ngày vừa qua. Yuyi có thói quen viết status như viết nhật kí, điều này trái ngược hoàn toàn với tôi. Bình thường tôi rất ít khi đọc những status của cô nàng vì thấy những thứ đó không quan trọng.
“Cô gái ấy yêu người đó, tôi cũng yêu người đó. Đáng tiếc là trong tim người đó lại chỉ có thể chứa đựng một người. Vẫn là cô gái ấy, bao năm nay chưa từng thay đổi.”
“Mỗi lần nhìn thấy người đó cười, lòng tôi lại thắt lại. Tại vì nụ cười ấm áp của người đó vốn không dành cho tôi. Vẫn là cô gái ấy, bao năm nay chưa từng thay đổi.”
“Hôm nay lại gặp người đó đứng chờ cô gái ấy ở trước cửa. Tôi đã lấy hết can đảm để tiến về phía cậu ấy, cùng cậu ấy chờ đợi ở đó. Vẫn là cô gái ấy, bao năm nay chưa từng thay đổi.”
“Tôi thua rồi. Tại sao, tại sao lại chọn cô gái ấy chứ không phải là tôi. Tôi biết mình đã sai ngay từ đầu rồi. Nhưng tình yêu vốn là cố chấp và ích kỉ như vậy. Tôi không có được cũng không thể để cho ai đó có được nó dễ dàng.”
…
Tôi ngồi trên giường cả tối chỉ để đọc từng dòng trạng thái của Yuyi. Hóa ra cô ấy cũng có nội tâm sâu sắc đến thế. Người đó của Yuyi là ai? Còn cô gái ấy nữa? Hầu hết tất cả các status của Yuyi đều có nhắc đến hai người này. Họ có quan hệ như thế nào với Yuyi? Trong lòng tôi cơ hồ có một chút dự cảm không hay, nhưng chẳng thể nghĩ được lâu tôi đã chìm vào giấc ngủ yên bình.
Bắt đầu từ tháng mười một, tôi đã xin nghỉ làm thêm ở nhà ông bà để tập trung vào công việc học hành. Lịch học của tôi có nhiều xáo trộn, vì nhà trường thay đổi hình thức đào tạo theo tín chỉ nên tôi chưa thể thích ứng được. Tôi có rất nhiều môn phải chạy học, nên đã xin đăng kí học kín cả tuần. Buổi sáng học, buổi chiều học, thứ hai học đến thứ sáu như thế. Tôi sắp không còn có thời gian để thở nữa rồi.
Sáng sớm đầu đông đã bắt đầu se se lạnh, tôi khoác lên mình chiếc áo len mỏng lại tung tăng đến trường như mọi ngày. Tôi là thế, buồn lắm, cô đơn lắm, mệt mỏi lắm… Nhưng lại chẳng muốn biểu hiện ra cho người khác thấy. Những gì mà bạn học và thầy cô nhìn thấy ở tôi là một cô gái luôn lạc quan, vui vẻ, cười nói mỗi ngày. Những gì mà Lưu Dương nhìn thấy ở tôi vẫn là bộ dạng nữ lưu manh hay bắt nạt cậu, coi cậu là trò tiêu khiển cho cuộc sống tẻ nhạt của mình. Vậy còn Phi, cậu ấy nhìn thấy những gì ở tôi? Một cô gái đa tình ư? Đang miên man nghĩ, chợt tôi nhìn thấy bóng áo vàng quen thuộc đang dắt xe vào cổng trường học viện. Tôi vui vẻ chạy nhanh đến chỗ người đó chào hỏi:
- Yuyi, ngạc nhiên không? Hôm nay tớ có lịch học sáng.
- Ừm… Tớ phải dắt xe vào gửi.
Trái ngược với phản ứng của tôi, Yuyi chỉ lạnh nhạt trả lời một câu. Cô ấy vẫn còn giận tôi sao? Rốt cuộc cô ấy giận tôi cái gì? Sạo tự nhiên lại xa cách như vậy? Tôi không can tâm, quyết định đứng đợi ở đó để hỏi cho rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Yuyi đi về phía tôi nhưng không nhìn vào tôi, cô ấy trực tiếp phớt lờ tôi đi thẳng về tòa nhà B1. Tôi thu lại nụ cười trên môi, chạy theo hỏi:
- Mấy hôm nay cậu rất bận sao? Không thấy cậu đến tìm tớ.
Yuyi khựng lại, quay sang nhìn tôi lãnh đạm trả lời:
- Đừng nghĩ là lúc nào tớ cũng đi tìm cậu? Tớ không rảnh.
- Cậu nói vậy là sao? Cậu đang giận tớ cái gì? Có thể nói cho tớ nghe được không?
- Tớ không giận cậu, tớ chỉ đang giận bản thân mình thôi.
- Cậu càng nói tớ càng không hiểu. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cậu?
Yuyi lảng tránh ánh nhìn của tôi, cũng không trả lời liền đi thẳng lên lớp học của mình. Tôi bất lực đứng đó nhìn theo, sao tình bạn của chúng tôi lại bỗng dưng dạn nứt như thế này? Một lúc lâu, tôi mới quay lại hướng về khu lớp học của mình, vừa vặn đúng lúc Phi đi lướt qua, như không nhìn thấy tôi. Mùi hương đặc trưng của cậu ấy vẫn còn vương vấn xung quanh, tôi lại bất động đứng ở đó. Gương mặt Phi lại có thể lãnh đạm như vậy, không mảy may nhìn tôi lấy một cái. Trẫn tĩnh lại, tôi nhếch môi nở một nụ cười nhạt. Hóa ra, cậu ấy mới thực sự là Phi, người mà tôi từng thích. Hóa ra, đêm đó là do tôi tự mình đa tình, lại đi coi trọng lời nói của một kẻ say. Sống mũi tôi cay cay, nhưng tôi không khóc. Chẳng việc gì phải yếu đuối đến vậy. Hãy coi như quãng thời gian qua chỉ là ảo giác của một mình tôi.
“Mình lại quay về vạch xuất phát rồi!” Tôi thở dài, nhanh chóng chạy đi tìm lớp học mới. Cuộc sống, vẫn cứ là nên nhìn về phía trước mà sống. Lần này, quyết định đến chết cũng không quay đầu lại. Tạm biệt, thanh xuân của tôi!
Năm tiết học của môn tạo hình nhiếp ảnh trôi qua một cách nhanh chóng. Mới học môn này buổi đầu tiên, nhưng mọi thứ với tôi khá ổn. Tôi không còn có suy nghĩ bỏ cuộc như thời điểm này hai năm về trước. Tôi hiện tại là phấn đấu vì bản thân, nỗ lực vì gia đình. Sống trọn vẹn một tuổi trẻ, chứ không để dành tuổi trẻ cho mai sau.
- Thanh Du, tôi ở đây.
Mới lững thững ra khỏi cổng trường đã gặp Dương ở đó. Cậu ta nhìn thấy tôi liền ngoác miệng ra mỉm cười tươi tắn, cánh tay giơ cao vẫy vẫy. Bộ dạng y hệt như chú cún nhỏ nhà tôi nuôi hồi xưa, mỗi lần tôi đi học về nó lại ra tận cổng vẫy vẫy đuôi chào mừng tôi về. Muốn phớt lờ cậu ta đi cũng không được, tôi đành dùng bộ mặt chán nản lại gần cậu ta hỏi:
- Có chuyện gì?
- Không có.
- Vậy tôi đi đây.
- Khoan đã, dạo này muốn gặp chị còn khó hơn gặp người nổi tiếng? Lịch học thế nào mà lại lung tung hết cả lên, một tuần cũng chỉ học với lớp mình có một hai buổi.
- Cái này, sao cậu lại hỏi tôi? Cậu đi hỏi nhà trường đi. Tôi cũng đang chạy học mệt mỏi lắm rồi đây, không có thời gian đứng đây hàn huyên với cậu. Tôi cần phải về nhà ngủ.
Tôi díp díp con mắt nhìn Dương giả giờ như đang buồn ngủ lắm, cậu ta cũng nhìn tôi chằm chằm ra vẻ suy nghĩ điều gì đó. Tôi nhàm chán với cái trò mắt chọi mắt này lắm rồi, quyết định cứ thế lẳng lặng đi ra trạm xe buýt. Bất ngờ, Dương níu tay tôi lại nói:
- Lên xe, tôi đưa chị đi giải stress. Hôm nay tôi rất vui, chị muốn ăn gì tôi khao.
- Có thật không? Ha ha. Cậu đúng là một người bạn tốt, một đứa trẻ ngoan.
Mắt tôi sáng rực lên khi nhắc đến ăn mà không phải bỏ tiền túi ra. Chẳng có dấu hiệu gì là đang buồn ngủ cả. Không biết Dương có để ý đến điều đó không, nhưng tôi thấy mặt cậu ta bắt đầu nhăn nhó. Lầm bẩm trong miệng:
- Bà chị già này, tôi đã nói tôi không phải là một đứa trẻ rồi.
- Tôi nghe thấy hết rồi đấy nhé. Nhưng không sao, trong mắt bà chị già này, cậu vẫn là một đứa trẻ. Ha ha.
Tôi lại cười sảng khoái khi nhìn thấy nét mặt nhăn nhó của cậu ta. Tôi nói nhiều lần rồi nhỉ, tôi rất có hứng thú trêu chọc cậu em này. Biết không thể nói lại được tôi, cậu ta hậm hực đợi tôi yên vị sau xe rồi mới nổ máy rời đi.
Dương dẫn tôi vào một quán Cà phê có tên là “Note coffee” ở một đường nào đó trong thủ đô Hà Nội. Mới bước vào quán, tôi bị ấn tượng bởi những mảnh giấy ghi nhớ hình vuông được dán kín mít trên các bức tường. Trong đó, toàn chữ là chữ, cũng có những mảnh giấy vẽ các hình ảnh ngộ nghĩ đáng yêu. Tất cả đều là của các thực khách khi đến với Note coffee, họ tự tay ghi lại những cảm xúc của mình vào những tờ giấy ghi nhớ rồi dán lên tường. Cách bày trí trong quán cũng khá ổn. Tôi và Dương chọn ngồi một bàn cạnh tường, tôi chăm chú nhìn những tờ note, mắt lướt qua nội dung của vài tờ, thấy toàn viết những câu sặc mùi ngôn tình. Một cô gái phục vụ xinh đẹp tiến lại bàn chúng tôi, đem theo một quyển menu. Cô ta mỉm cười rạng rỡ nhìn chúng tôi, đúng hơn là nhìn cái người đang ngồi đối diện với tôi chào hỏi:
- Lưu Dương, chưa đến ca làm của cậu, cậu ra đây làm gì?
- Tôi dẫn bạn ra đây uống cà phê không được sao?
- Bạn? Ai đây?
Lúc này, cô gái phục vụ xinh đẹp đó mới để ý đến sự tồn tại của tôi. Phản ứng của cô ta có phải hơi quá rồi không? Có cần phải ngạc nhiên đến vậy không? Tôi đúng là “bạn học” của Lưu Dương đấy! Chưa đợi Dương lên tiếng, tôi đã tự mình giới thiệu:
- Xin chào, tôi là Thanh Du. Bạn học của cậu ta.
- À… Rất vui được làm quen. Tôi là Nhi, cũng là bạn của Dương. Cùng làm thêm ở đây.
- Làm thêm? Cậu mà cũng đi làm thêm á?
- Ừ… Nhưng tôi chỉ làm buổi tối thôi.
Tôi trố mắt lên Lưu Dương, không nghĩ cậu ta cũng biết đi làm thêm. Tôi cứ nghĩ cậu ta cũng như những cậu ấm khác ở cái đất Hà Thành này, chỉ biết ăn và học. Đúng là còn rất nhiều điều tôi chưa biết về con người này.