Song Thám & Thập Nhị Tử Hoàng - Cập nhật - Guto_jichi001

Guto_jichi001

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/5/15
Bài viết
73
Gạo
0,0
Trường hợp của em chắc lọt vào nhóm 3 rồi.
Họ cãi nhưng với cái đầu của một tên sát nhân có suy nghĩ, có kế hoạch giết người chứ không với thái độ kiểu trẻ con như vậy á em. Mà sát nhân thì một là tâm thần, không kiểm soát lý trí của mình; hai là đầu óc quá giỏi để vừa giết người vừa chối tội; ba là nóng giận này nọ dẫn đến ngộ sát. Nhân vật của em thuộc trường hợp nào chứ? :P
 

xidaudamot

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/15
Bài viết
167
Gạo
600,0
Mình cũng là fan conan đây. Mình cũng đọc khá nhiều truyện trinh thám. Có một số góp ý cho bạn nè
1: Mình thấy vũ và anh trai nạn nhân kết luận nạn nhân tử sát khá vội vàng. Cho dù là bị giết trong phòng kín nhưng hiện trường quá thảm khốc. Hai nhát vào bụng một khát vào tim. Thường tự sát ít ai đâm như vậy vì chết rất đau đớn. Người ta sẽ uống thuốc hoặc treo cổ. Hơn nữa nếu thật sự tự sát bằng cách đâm dao thì chỉ đâm vào bụng thôi vì như vậy sẽ thuận tay. Lực đâm mạnh hơn. Đâm ở tim nếu bạn dùng hay tay sẽ rất ngược. Nếu chỉ dùng tay phải thì nếu không đủ lực sẽ rất đau đớn. Cũng có trường hợp tự sát đâm loạn xạ nhưng chỉ khi nào nạn nhân bị kích thích tình thần quá mạnh như dùng ma túy chẳng hạn.
Với tâm lý người nhà ít ai chấp nhận được chuyện người thân của mình tự sát lắm bạn. Chỉ khi nào có thư tuyệt mệnh. Hay hiện trường chứng minh nạn nhân tự sát. Thậm chí có một số gia đình khăng khăng phải tìm ra hung thủ dù cho thật sự người thân họ tự sát. Người ta không muốn người thân của mình ra đi một cách không minh bạch.
2: Cái khúc tin nhắn facebook. Nếu là nhắn tin kiểu inbox thì người đó phải còn sống hoặc có một người khác dùng nick của nạn nhân nhắn.
Nhưng mà ý của bạn là chỉ dòng trạng thái (stt) đúng không. Dòng trạng thái của bạn bè khi xuất hiện không có thông báo giống như tin nhắn. Hơn nữa nếu đã ghi cách đây lâu thì sẽ chỉ hiện lên face của bạn khi có người like hoặc comment. Mình nghĩ sẽ thuyết phục hơn nếu khi vũ cung cấp thông tin về stt của nạn nhân. Thám tử muốn xác minh lại thời gian nên vào face của nạn nhân và phát hiện hình ảnh đó.
Viết trinh thám không dễ mà bạn viết được vậy là tốt lắm. Cố lên nha. Mong chương mới của bạn.
 

Guto_jichi001

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/5/15
Bài viết
73
Gạo
0,0
Lúc đầu vũ vốn dĩ đã chưa từng vào phòng mà bạn, tới khi Long (thám tử) tới mới nói vũ mới biết là bị đâm 3 nhát. + với hiện trường là phòng kín nên kết luận như vậy cũng có phần đúng mà.
1: Mình thấy vũ và anh trai nạn nhân kết luận nạn nhân tử sát khá vội vàng. Cho dù là bị giết trong phòng kín nhưng hiện trường quá thảm khốc. Hai nhát vào bụng một khát vào tim. Thường tự sát ít ai đâm như vậy vì chết rất đau đớn. Người ta sẽ uống thuốc hoặc treo cổ. Hơn nữa nếu thật sự tự sát bằng cách đâm dao thì chỉ đâm vào bụng thôi vì như vậy sẽ thuận tay. Lực đâm mạnh hơn. Đâm ở tim nếu bạn dùng hay tay sẽ rất ngược. Nếu chỉ dùng tay phải thì nếu không đủ lực sẽ rất đau đớn. Cũng có trường hợp tự sát đâm loạn xạ nhưng chỉ khi nào nạn nhân bị kích thích tình thần quá mạnh như dùng ma túy chẳng hạn.Với tâm lý người nhà ít ai chấp nhận được chuyện người thân của mình tự sát lắm bạn. Chỉ khi nào có thư tuyệt mệnh. Hay hiện trường chứng minh nạn nhân tự sát. Thậm chí có một số gia đình khăng khăng phải tìm ra hung thủ dù cho thật sự người thân họ tự sát. Người ta không muốn người thân của mình ra đi một cách không minh bạch.
 

Guto_jichi001

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/5/15
Bài viết
73
Gạo
0,0
2: Cái khúc tin nhắn facebook. Nếu là nhắn tin kiểu inbox thì người đó phải còn sống hoặc có một người khác dùng nick của nạn nhân nhắn.
Nhưng mà ý của bạn là chỉ dòng trạng thái (stt) đúng không. Dòng trạng thái của bạn bè khi xuất hiện không có thông báo giống như tin nhắn. Hơn nữa nếu đã ghi cách đây lâu thì sẽ chỉ hiện lên face của bạn khi có người like hoặc comment. Mình nghĩ sẽ thuyết phục hơn nếu khi vũ cung cấp thông tin về stt của nạn nhân. Thám tử muốn xác minh lại thời gian nên vào face của nạn nhân và phát hiện hình ảnh đó..
Mình quên khuấy cái vụ này, lâu lắm rồi không dùng Face nên không để ý tới luôn. Mình sẽ xem xét cho những lần sau.
Viết trinh thám không dễ mà bạn viết được vậy là tốt lắm. Cố lên nha. Mong chương mới của bạn.
Cám ơn bạn nha, chắc thứ 2 này mình sẽ đăng một phần chương mới lên, đang chỉnh sửa lại đôi chút. :-*:D
 

xidaudamot

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/15
Bài viết
167
Gạo
600,0
Thì tại lúc nãy, lúc mình vào cửa phòng bị khóa trái, mình phải tìm cách mở cửa mới vào được đó
Mình tưởng là vũ thấy vết máu lên phá cửa để xem chuyện gì xảy ra. Thấy cảnh tượng đó thì gọi báo long. Nên mới có chi tiết khóa bị trầy xướt từ trước.
Ra là mình hiểu nhầm à?
Bạn viết năng suất thế. Cố lên .
 

Guto_jichi001

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/5/15
Bài viết
73
Gạo
0,0
Mình tưởng là vũ thấy vết máu lên phá cửa để xem chuyện gì xảy ra. Thấy cảnh tượng đó thì gọi báo long. Nên mới có chi tiết khóa bị trầy xướt từ trước.
Ra là mình hiểu nhầm à?
Người bình thường thấy một đống máu như vậy không xỉu ngay là may rồi, chứ ai dám vào chứ bạn, mấy thám tử này nọ thì may ra. Với lại, một khi không may mà để tóc rơi vào hiện trường là bị tình nghi liền, còn dấu vân tay này nọ, nên Vũ không dám vào. Dù gì cũng là bạn của thám tử, từng xem Long phá án nhiều lần nên biết. Chỉ là mình không kể ra mấy chi tiết đó. :)
 

Guto_jichi001

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/5/15
Bài viết
73
Gạo
0,0
Chương 3: Phát Hiện
**** **** **** **** **** ****
Vào ngày mới trên khu nhà trọ Vĩnh Biệt, có một người lạ mặt cứ đi qua đi lại trước khu nhà trọ Vĩnh Biệt, buổi sáng ở khu nhà trọ này rất đông người, người thì cười người thì nói, mà người buôn chuyện nhiều nhất ở đấy lúc bấy giờ chắc là ông quản lí đang bán Phở bên trong khu nhà trọ, nơi này đây được sự quản lí của ông Tám, ông ấy có vẻ ngoài hiền lành, cư xử rất đúng mực nên được nhiều người kính nể, nhưng chẳng ai ngờ, chỉ chốc lát nữa thôi, sinh mạng nhỏ nhoi của ông ấy đã bị cướp mất bởi bàn tay của quỷ dữ.

Và chỉ vài giờ sau đó, tiếng còi cảnh sát đã vang lên, tiếng ồn phát ra trước khu nhà trọ Vĩnh Biệt.

- Ồ, đó chẳng phải là Lan đây sao, còn có Long nữa, hai đứa đang hẹn hò à! - Minh cười và nói.

Minh chính là trợ lý, và còn là cánh tay phải đắc lực của ông thanh tra.

Long và Lan cùng đồng thanh trả lời, mặt đỏ cả lên, tuyệt nhiên phủ nhận.

- Ai là nạn nhân vậy anh Minh? - Mặt Long nghiêm nghị và hỏi Minh.

Dường như Minh đã biết trước câu hỏi này, cậu ấy nhẹ nhàng mỉm cười, trên khuôn mặt lúc này lộ ra vẻ quan tâm...

Không để Long đợi lâu, Minh liền lên tiếng.
Nạn nhân là chủ của khu nhà trọ này, tên là Trần Tám Tấn nhưng ai cũng gọi là ông Tám, sáu mươi tuổi. Ông ta bị hung thủ đập đầu dẫn đến chết, chuẩn đoán sơ bộ là bị chấn thương sọ não, còn về hung khí, theo như khám nghiệm là một cục gạch, trên vết thương vẫn còn lưu giữ một vài mẫu gạch nhỏ có màu đen của lọ nồi, hiện tại tất cả chỉ là phán đoán, còn đúng như vậy hay không phải chờ xét nghiệm mới biết chính xác được.

Nói xong rồi nhìn, nhìn xong lại nói, dường như Minh đang xem xét Long.

- Vậy! Vậy có tìm được nghi phạm chưa anh Minh? - Long hỏi.

- Tìm Được hai nghi phạm rồi, thanh tra Lý đang thẩm tra sơ bộ họ trong khu nhà trọ.
Bước vào trong, hiện trường đã bị phong tỏa. Bên trong gồm tám gian nhà, chia ra hai hàng.

Chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng nói từ trong phòng phát ra, ông thanh tra cứ bắt hai nghi phạm khai ra, nhưng điều ông nhận được, tất nhiên là: "tôi không hề giết ông ta thì làm sao khai ra được cái gì chứ" cả hai đều phủ nhận.

Ông thanh tra nhìn ra ngoài cửa rồi nói:
- Sao còn đứng đấy, định không vào à, hừ! Cũng vì cậu ta nên mình mới phải trông coi thằng nhóc này, thật là mệt, nhưng mà, mình sẽ bắt cậu ta... - Ông ta quay qua một bên mà thì thầm to nhỏ với cái tủ, nói to nói nhỏ được một lúc thì bắt đầu cười.

- Chẳng hiểu ông ấy đang nghĩ gì nữa. - Long lẩm bẩm và suy nghĩ: Ổng cười gian nghe mà gợn cả người, ổng nghĩ gì trong đầu... có trời mới biết được.

Ở bên ngoài Minh đang nói về hai người nghi phạm.

Hai nghi phạm là: Trọng Trạch, ba mươi bốn tuổi đã có gia đình là một người thẳng thắng, nóng tính, nhưng rất tốt với người khác, và rất được mọi người yêu quý. Vũ Bão, hai mươi mốt tuổi vẫn còn độc thân là người ôn hòa, phải nói là hết sức hiền lành, rất thích giúp đỡ người khác và đặc biệt là rất thích trẻ con. Những thông tin đó đều được những người hàng xóm và người trong khu nhà trọ này cung cấp.

Long đi vào trong đứng dựa vào cửa, tỏ ý muốn nghe lại câu chuyện, nhưng không chịu mở lời, Minh nhận ra điều đó, nên lên tiếng kêu hai nghi phạm nói lại lần nữa.

- Tôi đang sống ở xã Long D Đông, hôm nay sang đây để ăn Phở, sau đó thì qua thắp nén hương cho Đậu Nành, hôm nay là đúng năm năm kể từ lúc đó, nhưng lúc qua đây ổng vẫn còn sống cơ mà, thật sự là tôi không biết gì hết. - Gương mặt thảm sầu, Bão nói.

Bão vừa nói xong, ông thanh tra lên tiếng:
- Đậu Nành?

- Là con gái của tui... hôm nay vừa tròn năm năm, kể từ khi nó mất, còn tui thì sống ở xã Long D Tây. - Trạch lên tiếng.

- Con gái ông, chết rồi, và hôm nay vừa tròn năm năm? - Ông thanh tra khá ngạc nhiên.

Trạch không trả lời lại mà chỉ gật đầu nhẹ một cái.

- Vậy hôm nay anh tới đây để làm cái gì? - Minh hỏi.

- Hôm nay tui tới đây chỉ để ăn Phở như mọi ngày, nhưng lúc tôi đến ông ta vẫn còn sống. Mà... Khoan đã, hình như là...

- Hình như là, là gì? - Ông thanh tra hối thúc Trạch nói ra.

- Lúc sáng, tui đi qua đây ăn Phở, tui thấy có người đi qua đi lại nơi cổng vào.

- Người đó như thế nào, cậu có quen biết, thấy người đó làm gì không? Chiều cao, đặc điểm ra sao cậu còn nhớ không? - Ông thanh tra nói miết mà Trạch chẳng thể nào trả lời hết được.

- Thanh tra... - Minh gọi ông ấy. - Từ từ thôi thanh tra, anh ta có chạy mất đâu mà thanh tra vội dữ dậy.

Ông thanh tra nghe thấy và rồi nhìn qua Minh, ông ấy không nói gì mà chỉ tiếp tục nhìn nghi phạm.

- Tui không biết có quen hay không nữa, hắn chỉ đứng lén la lén lút ở trước cổng, hắn cao khoảng một mét năm mươi, nói chung là hắn lùn xịt, hắn đeo khẩu trang màu đen, tóc thì màu mè, trước trắng, sau vàng, hai bên thì xám đen, mặc áo thun đen trắng, quần thì tui không nhớ rõ nữa.

Long không nói gì, nhưng mà, Long bắt đầu có ánh mắt nghi ngờ. "Anh ta nói mà mắt cứ lảo đảo đâu đâu, chẳng lẽ là đang nói dối ư?" những suy nghĩ đó cứ lảng vảng trong đầu cậu ấy.

- Đúng rồi, thanh tra này, lúc nãy có vài người cũng nói là thấy một người lạ mặt, nhưng họ không nhớ được đặc điểm gì, nhưng mà họ nói là buổi trưa, gần trùng khớp với thời gian tử vong của nạn nhân. - Minh chợt nhớ ra vài chuyện nên nhắc lại.

- Vậy sao? - Ông thanh tra đáp lại Minh.

Long hỏi ông thanh tra về thời thời gian tử vong của nạn nhân. Nạn nhân chết vào khoảng chín đến mười hai giờ.

Ông thanh tra hỏi hai nghi phạm, thời gian từ chín đến mười hai giờ hai người họ ở đâu. Bão nói, chỉ ở nhà xem TV với em của bạn, gia đình bạn có công chuyện gấp nên gửi cho Bão giữ. Còn Trạch thì, chỉ ngủ ở nhà ngủ, không làm gì khác.

- Vậy hai người có gì để chứng minh. - Thanh tra hỏi.

- Tui ngủ ở nhà, tất nhiên là... - Giọng nói ngày một yếu đi và lạc lõng, Trạch bắt đầu thở dài, dường như trong lòng của cậu ta đang có một nỗi buồn tủi. - Không rồi.

- Anh ngủ từ mấy giờ đến mấy giờ. - Long hỏi Trạch.

- Từ mười một giờ đến một giờ hai tư.

Long mở to mắt nhìn chằm chằm vào Trạch, sau câu trả lời thật dứt khoát của Trạch

Minh hỏi Bão, còn cậu ấy ra sao. Bão nói nhắc lại lúc nãy, xem từ sáng đến ba giờ, đó chỉ là dự định. Chỉ tới mười hai giờ thì cảnh sát gọi đi, lỡ kế hoạch.

Sau những câu hỏi, lúc này Long đang bước ra, thấy vậy nên Minh và Lan cũng ra theo, vừa bước ra Long hỏi Minh về hiện trường vụ án, Minh nói hiện trường vụ án ở nơi bán Phở của ông tám, ba người liền tiến đến hiện trường với mong muốn tìm được chút manh mối còn lại trên người nạn nhân.

Ba người bước vào hiện trường vụ án, nơi đây phát ra một mùi kì lạ, mùi Phở thơm ngon hòa quyện cùng mùi máu tanh... vừa xảy ra án mạng nên nơi này đã được phong tỏa, tấm rèm cửa cũng đã được kéo lại, tạo ra khung cảnh mơ hồ, mùi máu, bóng đêm và một xác chết với khuôn mặt kì lạ.

- Ủa, hôm nay cậu không hét lên à, mọi hôm đều "A, a a..." khi thấy xác chết, sao hôm nay không la lên đi. - Long nói.

Trước mắt cả ba là xác của ông Tám Tấn.

- Thì mọi hôm không biết trước, hôm nay biết rồi mới vào, lấy gì để mà sợ khi đã biết trước có thứ gì chứ. - Lan vẫn đứng gần và nép sát vào Long mà nói.

- Khuôn mặt ông ấy giống như là đang hoảng sợ. Không biết ổng sợ gì nữa. - Long chỉ tay về xác ông Tám.

- Đâu, đâu, để mình xem xem. - Lan bước tới trước.

Sau đó cô ấy hét lên với giọng kinh hoàng, vì quá sợ nên Lan đã té ngã, không biết từ khi nào Lan đã ở trong vòng tay ấm áp của Long, mắt chạm mắt, mặt chạm mặt, Lan ngượng ngùng mặt đã ửng hồng, cô ấy ít khi tiếp xúc gần với Long như thế này, dường như vì mãi ngắm Long nên cô ấy hô hấp không còn ổn định tim đập thình thịch, sau vài giây trấn tĩnh Lan đã bước ra với khuôn mặt đỏ bừng, thấy cô ấy vậy Long cũng không nói thêm gì mà chỉ nói vài câu là "không sao đâu mà, có mình đây rồi còn sợ gì nữa."

Còn về Long thì cũng chẳng khá hơn là mấy, khi tiếp xúc gần, mà không, phải gọi là ôm, lần thứ hai cậu ấy ôm lấy Lan, người con gái cậu ấy yêu thương lại trong hoàn cảnh chớ trêu này, trái tim Long dường như đã lỡ một nhịp.

Khi nhìn vào đôi mắt cậu ấy Lan có thể cảm nhận được sự ấm áp và sức nóng lan tỏa. Nhưng một góc trong đó, lại chứa đựng cái lạnh giá, như một tảng băng vạn năm không tan chảy, chờ đợi người có thể làm tan nó, chờ đợi, chờ đợi... cô.

Lúc nãy, Lan đã bước lên và nhìn thấy xác ông Tám, khuôn mặt ông ta thật đáng sợ, hai mắt hơi lòi ra, miệng thì há ra cực độ, gương mặt hốc hác, nói chung là vẻ mặt cứ như là một người đang sợ hãi tột cùng. "Nhưng mà, liệu có một điều gì đó... có thể khiến ông ấy giật thót tim như vậy?" Cả ba đều nghĩ như vậy.

Minh nhìn hai người, thấy có vẻ đã ổn, Minh nói hung khí được lấy từ trong nhà bếp này.

Lan thắc mắc, không biết tại sao như vậy nên hỏi lại Minh, tại sao cậu ấy lại nói như vậy.

Long thở dài và giải thích:
- Cậu vẫn không hiểu ư? Nhìn đằng kia, chỗ cái bếp kìa, có ba cục gạch được đặt theo ba hướng, để dùng làm ông Táo đấy, cậu nhìn xem có gì khác biệt hông?

Lan nghe Long nói nên bước lại gần xem cho rõ, nhưng mà cuối cùng, cô quay lại lắc đầu tỏ ra không hiểu.

- Mình vẫn không hiểu. chỉ có ba cục gạch, hai cũ một mới thôi cả ba đều đen hai cái cũ đen hơn, còn cái mới chỉ có tí vết lọ nồi, như thế thì nói lên điều gì chứ?

- Chính là cái đấy, hai cũ một mới... hung thủ đã dùng cục gạch cũ đó để đánh ông ấy. Sau đó thì thay cục mới vào sau khi đã giết người, cậu hiểu chưa? - Long nói.

- Thì ra là vậy! - Lan đã hết thắc mắc.

Sau đó ông thanh tra cùng hai người nghi phạm và một vài người cảnh sát bước ra đứng trước cổng và gọi Minh, Long và Lan, ông ấy bảo là sắp đi tới nhà nghi phạm để điều tra, ông ấy hỏi xem ba người có đi không, nói gì chứ đi điều tra là Long đi liền, nếu Long đi thì Lan cũng theo, ông thanh tra biết thế nào cũng như vậy.

Khoảng mười mấy phút sau đó, hiện tại là một giờ ba mươi, ở một nơi nào đó tại Long D Tây, có khá là nhiều xe dừng trước cửa một ngôi nhà đơn sơ, những người cảnh sát và nghi phạm tiến vào trong nhà, ngôi nhà cũng khá tươm tất, chỉ có điều là có nhiều nơi được bụi... phủ dày đặc Vừa tiến vào Long chú ý nhất là hai tấm ảnh được đặt trên bàn thờ, một cô gái khoảng hai lắm đến ba mươi tuổi, và một đứa bé tầm bảy, tám tuổi.

Thấy Long nhìn, Trạch liền lên tiếng:
- Hai người đó là... người vợ hiền và thiên thần bé nhỏ của anh đó, nó đáng yêu đúng chứ! - Giọng nói trầm và thật ấm áp.

- À... vậy... mà thôi, không có gì đâu. - Định hỏi thêm về hai người thân của Trạch, nhưng Long lại thôi.

Ông thanh tra hỏi Trạch về vụ xét nhà để tìm hung khí, Trạch cũng đồng ý, mà trước khi lên xe ông thanh tra cũng gọi một nhóm cảnh sát tìm kiếm dọc đường đi. Đường từ nhà trọ đến nhà của Trạch đi hơn mười mấy phút, qua một vài cây cầu, ông thanh tra chỉ sợ, hung khí bị vứt xuống sông thì... mệt.

Trong ngôi nhà đó. Tất cả mọi nơi đều có vẻ sạch sẽ, nhưng nơi cửa sổ, và trong những góc kẹt tối, lại được phủ một lớp bụi dầy đặc. Riêng chỉ có trên bàn thờ, chỉ có nơi đó là sạch sẽ nhất, tưởng chừng không thể nào sạch hơn.

Tầm nửa giờ sau, cảnh sát tập hợp lại báo cáo với ông thanh tra, tất cả đều không tìm được gì. Ông thanh tra đang lúc thất vọng thì nghe thấy tiếng nói vang ở ngoài sân. Thì ra là tiếng nói của Lan, cô ấy đang gọi ông thanh tra ra ngoài.

Đang buồn bực, ông thanh tra cũng cố gắng ra xem, hạ giọng mà nói:
- Có chuyện gì? Ba đang bận mà, con với tên nhóc đi chỗ khác chơi đi.

Lan đanh mặt, hai mắt híp lại và cười đùa:
- Ơ, vậy thôi tụi con đi ha... Long vừa tìm được một cục gạch và khẳng định, nó là... hung... khí. Nếu bố nói vậy thì con sẽ đem nó vứt đi vậy!

Long cũng câm như hến mà nhìn lan. Sau đó Long lại nghĩ "tới bố mình mà cô ấy cũng chọc, thiệt là hết nói nói."

Ông thanh tra hốt hoảng, giọng nói cao ngất:
- Cáì gì, cái gì, tìm được hung khí rồi sao, thật không... con gái yêu... của cha. - Tới gần cuối câu giọng nói hạ xuống ba trăm sáu mươi độ, giọng "ngọt như đường cát, mát như đường phèn."

Lan rùng mình vội quay đi nhìn chỗ khác, tiếp đến Long đưa ra một cục gạch hơn một gang tay, nó có một màu đen huyền ảo, kèm một ít máu đã khô.

Ông thanh tra mừng rỡ, có thật là mừng rỡ không? Chỉ biết là ông ấy cười tươi vui mừng hớn hở. Nhưng, từ sâu thẳm trong đôi mắt ẩn chứa một điều gì đó, tuy mập mờ, nhưng Long vẫn nhận ra được, chẳng lẽ là?

 
Chỉnh sửa lần cuối:

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
Sau đây là tiết mục đóng vai ác của bạn Ling Lung.

Lời đầu tiên, bạn Ling là người thường đọc thể loại trinh thám cổ điển và xem các phim phá án CSI, thế nên quan điểm của bạn Ling là dựa theo quy chuẩn của các thể loại đó. Bạn Linh không có đọc và cũng chẳng mê mấy truyện trinh thám pha hình sự, tình cảm, kinh dị hay các thứ, nên bạn Ling chỉ góp ý xây dựng câu chuyện theo hướng cổ điển. Có thể không theo đúng gu mà bạn muốn hướng tới nhưng hi vọng bạn cũng nhặt nhạnh được vài ý bổ ích.

Về chương ba, đi theo chi tiết từ trên xuống dưới:

- "Vào ngày mới trên khu nhà trọ Vĩnh Biệt, có một người lạ mặt cứ đi qua đi lại trước khu nhà trọ Vĩnh Biệt" -> không biết bạn có chủ ý gì khi dùng câu này không. Nếu là chủ ý thì dành lời khen cho bạn. =D> Nhưng nếu đây là do bạn viết bâng quơ thì cẩn thận. b-(

- Việc tìm ra được hai nghi phạm rất kì cục. Hiện trường là một quán phở đông đúc, người ra vô đông như vậy mà tự nhiên lại tóm hai cái ông đó ra làm nghi phạm mà chẳng có lí do gì cả. Là do họ có tư thù mâu thuẫn với nạn nhân, là do có nhân chứng nhìn thấy họ gặp riêng nạn nhân, mình đọc mà cứ nghĩ chẳng lẽ vì cảnh sát đi khắp khu phố hỏi coi ai không có bằng chứng ngoại phạm thì bắt làm nghi phạm hết sao. Thế còn trường hợp hung thủ là người ngoài khu nhà trọ, hay vd như trường hợp cướp của... Mình thấy việc đẩy ra hai nghi phạm quá gấp và gây băn khoăn cho người đọc.

- Đoạn bạn mô tả nhân thân và tính tình của hai nghi phạm theo cá nhân mình thì không ổn, cả vụ án trước bạn cũng giới thiệu các nghi phạm như thế. Thông thường, khi bạn đã viết văn thì bạn nên hạn chế liệt kê kể lể như vậy. Về vấn đề nhân thân tính tình của các nhân vật, bạn nên giới thiệu khéo hơn. Vd: nhân vật thám tử quan sát vẻ ngoài của nghi phạm, qua đó bạn còn tạo ra cảm giác nv thám tử là người tinh tế biết quan sát. Vd2: nhân vật thám tử phỏng vấn các nghi phạm và nhân chứng, qua cuộc đối thoại mà liệt kê được các thông tin đó, cách này sẽ khiến câu chuyện mang tính điều tra hơn.

- Tình tiết phỏng vấn nghi phạm ở ngay khu nhà trọ thật ra rất kì. Vấn đề này ở vụ án trước đã có người nói với bạn rồi. Mình nghĩ thế này: thông thường khi có xác chết, người ta phải lo đến chụp hình và khám nghiệm hiện trường, thu dọn các xác đi về cho bác sỹ pháp y nghiên cứu, cử người đến khám xét hiện trường và phỏng vấn nhân chứng. Họ phải điều tra theo nhiều hướng, đi gặp từng người liên quan rồi hỏi han, nhiều khi là mời đến sở để hỏi và thậm chí là phải có luật sư đi theo, chứ không thể trong vài tiếng mà bắt hai nghi phạm ở ngay hiện trường rồi hỏi cung người ta được, trong khi cái xác và tang vật thì vẫn sờ sờ đó chưa ai khám nghiệm gì cả. Cái mô tuýp phá án ngay hiện trường của truyện trinh thám thường phải xảy ra ở nơi bị cô lập, hoặc trường hợp đặc biệt như các nghi phạm có thể chạy trốn và không bắt lại được nữa.

- "Long bắt đầu có ánh mắt nghi ngờ. "Anh ta nói mà mắt cứ lảo đảo đâu đâu, chẳng lẽ là đang nói dối ư?" -> bạn đang ép người đọc đi theo phán đoán của nv thám tử. Bạn nên mô tả cái gì đó để khiến người đọc nghi ngờ nhân vật này, đến khúc cuối nv thám tử nói ra để lật mặt anh ta thì sẽ hay hơn.

- "Đúng rồi, thanh tra này, lúc nãy có vài người cũng nói là thấy một người lạ mặt, nhưng họ không nhớ được đặc điểm gì, nhưng mà họ nói là buổi trưa, gần trùng khớp với thời gian tử vong của nạn nhân. - Minh chợt nhớ ra vài chuyện nên nhắc lại." -> các nv cảnh sát nhìn chung rất a-ma-tơ. Và đỉnh điểm là cái câu thoại này. Thứ nhất, anh phỏng vấn nhân chứng mà chẳng ghi chép gì cả, nên thành ra anh quên. Thứ hai, chi tiết kẻ khả nghi quan trọng như vậy mà anh lại có thể quên. Thứ ba, đang phỏng vấn nghi phạm mà chen mồm vào hùa theo ý kiến của nghi phạm. Anh cs này thật sự cần được cho nghỉ gấp.
Mặt khác, với một kẻ khả nghi có vẻ ngoài ấn tượng vậy mà mấy ông bà nhân chứng lại quên mất đặc điểm thì rất khả nghi là ông nghi phạm chém hoặc đây là lỗi logic của bạn.

- "Ông thanh tra hỏi hai nghi phạm, thời gian từ chín đến mười hai giờ hai người họ ở đâu. Bão nói, chỉ ở nhà xem TV với em của bạn, gia đình bạn có công chuyện gấp nên gửi cho Bão giữ. Còn Trạch thì, chỉ ngủ ở nhà ngủ, không làm gì khác." -> lại là lỗi kể lể, bạn nên thay bằng đối thoại thì mới mang chất trinh thám.

- "Từ mười một giờ đến một giờ hai tư.
Long mở to mắt nhìn chằm chằm vào Trạch, sau câu trả lời thật dứt khoát của Trạch" -> Mình không chắc bạn nói chi tiết nv thám tử nhìn chằm chằm là vì lí do gì. Nhưng mình nghĩ ngay khi nghe câu trả lời kì cục vậy thì nv cảnh sát cũng phải đủ kinh nghiệm để hỏi vặn lại.

- Đoạn ba cục gạch mình thấy bạn viết quá dài dòng. Mọi người đọc trinh thám đều hiểu điều mà nv thám tử sẽ nói khi nhìn thấy ba cục gạch đó. Bạn viết dài như thế chẳng khác nào đang hạ thấp IQ của nv bánh-bèo-của-thám-tử. :3

- "ông thanh tra chỉ sợ, hung khí bị vứt xuống sông thì... mệt." -> cái này là bôi bác cảnh sát nhé. =)) Mà mình nghĩ tại sao phải lục soát tìm hung khí ở nhà nghi phạm chứ. Có ai mà lại cầm một cục gạch dính máu đem về nhà mình giấu. o_O Chẳng nhẽ dân tình xung quanh không ai thấy, chả nhẽ hung thủ chẳng có thời gian quăng nó đi đâu đó trong suốt chuyến đi về nhà của mình. Trong lúc mình còn đang băn khoăn thì nv thám tử lại tìm ra được. :-o Nói thật là mong chờ chương sau để hiểu thêm về cái cục gạch này.

Tiếp theo, là phần nhận xét tổng quan. >:)

Về phông nền, phải nói thật lòng là bạn không tạo ra được không khí trinh thám cần thiết. Vụ án đầu thì tốt hơn vụ án sau. Nhưng nhìn chung, vụ án xảy ra nó cứ trôi tuột đi, chẳng khiến mình hứng thú tìm hiểu thủ phạm gì cả.
Mình nghĩ, đầu tiên là thời gian phá án quá gấp, thiếu nhiều bước cơ bản của hình sự. Thứ hai, các nv cảnh sát rất nghiệp dư. Thứ ba, các nhân vật liên quan vụ án không có gì để nhớ. Đặc biệt vụ án sau, lời thoại của gần như tất cả nhân vật rất không phù hợp với truyện trinh thám. Người khó tính như mình sẽ nghĩ truyện bạn không nghiêm túc khi các nhân vật cứ nói chuyện theo cảm tính, rồi đem chuyện tình cảm cá nhân của mình ra nói trên hiện trường.

Về diễn biến cốt truyện. Có một số vấn đề sau:

- Cả một rưỡi vụ án của bạn đều đang đi theo công thức: giới thiệu địa điểm, cảnh sát vây quanh vì có một cái xác xuất hiện, nv thám tử xuất hiện và bước vào hiện trường, và ngay tại hiện trường, mọi thứ từ hỏi cung cho đến khám nghiệm đều xảy ra, thám tử vạch mặt hung thủ và hết. Nó giống như mở đầu của một tập phim CSI (nó là thể loại hình sự) và nửa sau của truyện Conan (nhưng không được ổn lắm) vậy. Mình nghĩ là bạn chọn sai công thức rồi. Nó khiến vụ án rất chán.
- Cá nhân mình có thể gợi ý một số thứ mà mình thích xem trong truyện trinh thám:
Giới thiệu một địa điểm (biệt lập càng tốt nếu bạn muốn buff thám tử) và bạn cần có một khoảng thời gian để người đọc nắm được bối cảnh, và đây là lúc bạn giới thiệu sơ nét về một số nhân vật liên quan vụ án.
Nhân vật thám tử có nhiều tg để phỏng vấn và điều tra các nơi, theo mọi hướng. Nhân vật thám tử phải bị quay vòng vòng trong cuộc điều tra. Vd như nhân vật A có động cơ này nhưng anh ta có bằng chứng ngoại phạm, nhân vật B chẳng liên quan gì nạn nhân nhưng phát hiện ra anh ta nói dối, bằng chứng này bị bỏ lại chỗ này, vết tích này ở chỗ kia và trong chúng chẳng có ý nghĩa gì cả. (Nhân tiện, chi tiết buộc tội hung thủ vì anh ta lỡ lời khi bị khích rất là giảm gái trị trinh thám.)
Nên mô tả chi tiết nhiều hơn về không gian, và các hành động của các nhân vật, bạn có mô tả tương đối tốt và cần phát huy hơn nữa.

Về nhân vật:
- Như đã nói, các cảnh sát quá bị dìm hàng. Các nhân vật liên quan vụ án không đủ đất diễn.
- Nhân vật thám tử đang bị bạn buff và dễ tạo sự phản cảm.
Thứ nhất, cậu ta quá trẻ. Nói thật là mình không tin vào tính thực tế của một thám tử trẻ tuổi. =)) Nhất là khi đây là án mạng và cảnh sát thì thản nhiên cho cậu ta ra vô bình phẩm vụ án.
Thứ hai, nhân vật này không có nguồn gốc. Vụ án đầu tiên của cậu ta là gì? Tại sao cậu ta có được danh tiếng thám tử và khiến cảnh sát khâm phục cậu ta như vậy? Bạn đưa cho độc giả một thám tử vốn dĩ đã lừng danh mà mình nói thật là cảm thấy hoài nghi.
Thứ ba, hệ quả của mấy thứ ở trên là thái độ mà cảnh sát và bạn bè đối với cậu ta rất là khó tưởng. Cậu ta luôn được mời đến các hiện trường và các vụ án đó thì chưa biết có phức tạp gì không mà người ta cứ mời hoài. Vd như vụ án 1: chả hiểu sao nhân vật người bạn lại gọi cậu ta khi mà vẫn nghĩ chị mình tự sát. Vụ án 2: vụ án chưa biết có khó không mà cậu ta lại xuất hiện rồi, mà mình chẳng nhớ là ai mời nữa. :-??
Bạn nên tạo ra một nhân vật thám tử chân thực hơn, có các hành động và suy nghĩ bình thản hơn. Không cần thiết cậu ta phải luôn là người phát hiện ra mọi thứ, luôn trừng mắt khi nhận ra nghi phạm nói dối. Nhân vật thám tử đáng khâm phục là người im lặng tìm kiếm dấu vết, nhưng tinh quái trong hỏi han về đủ thứ trời ơi đất hỡi với các nhân vật liên quan vụ án. Trong suốt quá trình điều tra, người đọc không thấy vụ án tiến triển, nhưng đến cuối cùng, thám tử sẽ nối tất cả sự rời rạc lại và bất ngờ vạch mặt hung thủ. Đó là nhân vật thám tử cổ điển mà mình thích.
Ngoài ra, anh ta cần cộng sự về pháp y, về thông tin,... và cảnh sát thì thường không thích thám tử và mời anh ta vô tội vạ như vậy.

Tóm lại là thế nhé. (:|
 
Bên trên