Vào ngày mới trên khu nhà trọ Vĩnh Biệt, có một người lạ mặt cứ đi qua đi lại trước khu nhà trọ Vĩnh Biệt, buổi sáng ở khu nhà trọ này rất đông người, người thì cười người thì nói, mà người buôn chuyện nhiều nhất ở đấy lúc bấy giờ chắc là ông quản lí đang bán Phở bên trong khu nhà trọ, nơi này đây được sự quản lí của ông Tám, ông ấy có vẻ ngoài hiền lành, cư xử rất đúng mực nên được nhiều người kính nể, nhưng chẳng ai ngờ, chỉ chốc lát nữa thôi, sinh mạng nhỏ nhoi của ông ấy đã bị cướp mất bởi bàn tay của quỷ dữ.
Và chỉ vài giờ sau đó, tiếng còi cảnh sát đã vang lên, tiếng ồn phát ra trước khu nhà trọ Vĩnh Biệt.
- Ồ, đó chẳng phải là Lan đây sao, còn có Long nữa, hai đứa đang hẹn hò à! - Minh cười và nói.
Minh chính là trợ lý, và còn là cánh tay phải đắc lực của ông thanh tra.
Long và Lan cùng đồng thanh trả lời, mặt đỏ cả lên, tuyệt nhiên phủ nhận.
- Ai là nạn nhân vậy anh Minh? - Mặt Long nghiêm nghị và hỏi Minh.
Dường như Minh đã biết trước câu hỏi này, cậu ấy nhẹ nhàng mỉm cười, trên khuôn mặt lúc này lộ ra vẻ quan tâm...
Không để Long đợi lâu, Minh liền lên tiếng.
Nạn nhân là chủ của khu nhà trọ này, tên là Trần Tám Tấn nhưng ai cũng gọi là ông Tám, sáu mươi tuổi. Ông ta bị hung thủ đập đầu dẫn đến chết, chuẩn đoán sơ bộ là bị chấn thương sọ não, còn về hung khí, theo như khám nghiệm là một cục gạch, trên vết thương vẫn còn lưu giữ một vài mẫu gạch nhỏ có màu đen của lọ nồi, hiện tại tất cả chỉ là phán đoán, còn đúng như vậy hay không phải chờ xét nghiệm mới biết chính xác được.
Nói xong rồi nhìn, nhìn xong lại nói, dường như Minh đang xem xét Long.
- Vậy! Vậy có tìm được nghi phạm chưa anh Minh? - Long hỏi.
- Tìm Được hai nghi phạm rồi, thanh tra Lý đang thẩm tra sơ bộ họ trong khu nhà trọ.
Bước vào trong, hiện trường đã bị phong tỏa. Bên trong gồm tám gian nhà, chia ra hai hàng.
Chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng nói từ trong phòng phát ra, ông thanh tra cứ bắt hai nghi phạm khai ra, nhưng điều ông nhận được, tất nhiên là: "tôi không hề giết ông ta thì làm sao khai ra được cái gì chứ" cả hai đều phủ nhận.
Ông thanh tra nhìn ra ngoài cửa rồi nói:
- Sao còn đứng đấy, định không vào à, hừ! Cũng vì cậu ta nên mình mới phải trông coi thằng nhóc này, thật là mệt, nhưng mà, mình sẽ bắt cậu ta... - Ông ta quay qua một bên mà thì thầm to nhỏ với cái tủ, nói to nói nhỏ được một lúc thì bắt đầu cười.
- Chẳng hiểu ông ấy đang nghĩ gì nữa. - Long lẩm bẩm và suy nghĩ: Ổng cười gian nghe mà gợn cả người, ổng nghĩ gì trong đầu... có trời mới biết được.
Ở bên ngoài Minh đang nói về hai người nghi phạm.
Hai nghi phạm là: Trọng Trạch, ba mươi bốn tuổi đã có gia đình là một người thẳng thắng, nóng tính, nhưng rất tốt với người khác, và rất được mọi người yêu quý. Vũ Bão, hai mươi mốt tuổi vẫn còn độc thân là người ôn hòa, phải nói là hết sức hiền lành, rất thích giúp đỡ người khác và đặc biệt là rất thích trẻ con. Những thông tin đó đều được những người hàng xóm và người trong khu nhà trọ này cung cấp.
Long đi vào trong đứng dựa vào cửa, tỏ ý muốn nghe lại câu chuyện, nhưng không chịu mở lời, Minh nhận ra điều đó, nên lên tiếng kêu hai nghi phạm nói lại lần nữa.
- Tôi đang sống ở xã Long D Đông, hôm nay sang đây để ăn Phở, sau đó thì qua thắp nén hương cho Đậu Nành, hôm nay là đúng năm năm kể từ lúc đó, nhưng lúc qua đây ổng vẫn còn sống cơ mà, thật sự là tôi không biết gì hết. - Gương mặt thảm sầu, Bão nói.
Bão vừa nói xong, ông thanh tra lên tiếng:
- Đậu Nành?
- Là con gái của tui... hôm nay vừa tròn năm năm, kể từ khi nó mất, còn tui thì sống ở xã Long D Tây. - Trạch lên tiếng.
- Con gái ông, chết rồi, và hôm nay vừa tròn năm năm? - Ông thanh tra khá ngạc nhiên.
Trạch không trả lời lại mà chỉ gật đầu nhẹ một cái.
- Vậy hôm nay anh tới đây để làm cái gì? - Minh hỏi.
- Hôm nay tui tới đây chỉ để ăn Phở như mọi ngày, nhưng lúc tôi đến ông ta vẫn còn sống. Mà... Khoan đã, hình như là...
- Hình như là, là gì? - Ông thanh tra hối thúc Trạch nói ra.
- Lúc sáng, tui đi qua đây ăn Phở, tui thấy có người đi qua đi lại nơi cổng vào.
- Người đó như thế nào, cậu có quen biết, thấy người đó làm gì không? Chiều cao, đặc điểm ra sao cậu còn nhớ không? - Ông thanh tra nói miết mà Trạch chẳng thể nào trả lời hết được.
- Thanh tra... - Minh gọi ông ấy. - Từ từ thôi thanh tra, anh ta có chạy mất đâu mà thanh tra vội dữ dậy.
Ông thanh tra nghe thấy và rồi nhìn qua Minh, ông ấy không nói gì mà chỉ tiếp tục nhìn nghi phạm.
- Tui không biết có quen hay không nữa, hắn chỉ đứng lén la lén lút ở trước cổng, hắn cao khoảng một mét năm mươi, nói chung là hắn lùn xịt, hắn đeo khẩu trang màu đen, tóc thì màu mè, trước trắng, sau vàng, hai bên thì xám đen, mặc áo thun đen trắng, quần thì tui không nhớ rõ nữa.
Long không nói gì, nhưng mà, Long bắt đầu có ánh mắt nghi ngờ. "Anh ta nói mà mắt cứ lảo đảo đâu đâu, chẳng lẽ là đang nói dối ư?" những suy nghĩ đó cứ lảng vảng trong đầu cậu ấy.
- Đúng rồi, thanh tra này, lúc nãy có vài người cũng nói là thấy một người lạ mặt, nhưng họ không nhớ được đặc điểm gì, nhưng mà họ nói là buổi trưa, gần trùng khớp với thời gian tử vong của nạn nhân. - Minh chợt nhớ ra vài chuyện nên nhắc lại.
- Vậy sao? - Ông thanh tra đáp lại Minh.
Long hỏi ông thanh tra về thời thời gian tử vong của nạn nhân. Nạn nhân chết vào khoảng chín đến mười hai giờ.
Ông thanh tra hỏi hai nghi phạm, thời gian từ chín đến mười hai giờ hai người họ ở đâu. Bão nói, chỉ ở nhà xem TV với em của bạn, gia đình bạn có công chuyện gấp nên gửi cho Bão giữ. Còn Trạch thì, chỉ ngủ ở nhà ngủ, không làm gì khác.
- Vậy hai người có gì để chứng minh. - Thanh tra hỏi.
- Tui ngủ ở nhà, tất nhiên là... - Giọng nói ngày một yếu đi và lạc lõng, Trạch bắt đầu thở dài, dường như trong lòng của cậu ta đang có một nỗi buồn tủi. - Không rồi.
- Anh ngủ từ mấy giờ đến mấy giờ. - Long hỏi Trạch.
- Từ mười một giờ đến một giờ hai tư.
Long mở to mắt nhìn chằm chằm vào Trạch, sau câu trả lời thật dứt khoát của Trạch
Minh hỏi Bão, còn cậu ấy ra sao. Bão nói nhắc lại lúc nãy, xem từ sáng đến ba giờ, đó chỉ là dự định. Chỉ tới mười hai giờ thì cảnh sát gọi đi, lỡ kế hoạch.
Sau những câu hỏi, lúc này Long đang bước ra, thấy vậy nên Minh và Lan cũng ra theo, vừa bước ra Long hỏi Minh về hiện trường vụ án, Minh nói hiện trường vụ án ở nơi bán Phở của ông tám, ba người liền tiến đến hiện trường với mong muốn tìm được chút manh mối còn lại trên người nạn nhân.
Ba người bước vào hiện trường vụ án, nơi đây phát ra một mùi kì lạ, mùi Phở thơm ngon hòa quyện cùng mùi máu tanh... vừa xảy ra án mạng nên nơi này đã được phong tỏa, tấm rèm cửa cũng đã được kéo lại, tạo ra khung cảnh mơ hồ, mùi máu, bóng đêm và một xác chết với khuôn mặt kì lạ.
- Ủa, hôm nay cậu không hét lên à, mọi hôm đều "A, a a..." khi thấy xác chết, sao hôm nay không la lên đi. - Long nói.
Trước mắt cả ba là xác của ông Tám Tấn.
- Thì mọi hôm không biết trước, hôm nay biết rồi mới vào, lấy gì để mà sợ khi đã biết trước có thứ gì chứ. - Lan vẫn đứng gần và nép sát vào Long mà nói.
- Khuôn mặt ông ấy giống như là đang hoảng sợ. Không biết ổng sợ gì nữa. - Long chỉ tay về xác ông Tám.
- Đâu, đâu, để mình xem xem. - Lan bước tới trước.
Sau đó cô ấy hét lên với giọng kinh hoàng, vì quá sợ nên Lan đã té ngã, không biết từ khi nào Lan đã ở trong vòng tay ấm áp của Long, mắt chạm mắt, mặt chạm mặt, Lan ngượng ngùng mặt đã ửng hồng, cô ấy ít khi tiếp xúc gần với Long như thế này, dường như vì mãi ngắm Long nên cô ấy hô hấp không còn ổn định tim đập thình thịch, sau vài giây trấn tĩnh Lan đã bước ra với khuôn mặt đỏ bừng, thấy cô ấy vậy Long cũng không nói thêm gì mà chỉ nói vài câu là "không sao đâu mà, có mình đây rồi còn sợ gì nữa."
Còn về Long thì cũng chẳng khá hơn là mấy, khi tiếp xúc gần, mà không, phải gọi là ôm, lần thứ hai cậu ấy ôm lấy Lan, người con gái cậu ấy yêu thương lại trong hoàn cảnh chớ trêu này, trái tim Long dường như đã lỡ một nhịp.
Khi nhìn vào đôi mắt cậu ấy Lan có thể cảm nhận được sự ấm áp và sức nóng lan tỏa. Nhưng một góc trong đó, lại chứa đựng cái lạnh giá, như một tảng băng vạn năm không tan chảy, chờ đợi người có thể làm tan nó, chờ đợi, chờ đợi... cô.
Lúc nãy, Lan đã bước lên và nhìn thấy xác ông Tám, khuôn mặt ông ta thật đáng sợ, hai mắt hơi lòi ra, miệng thì há ra cực độ, gương mặt hốc hác, nói chung là vẻ mặt cứ như là một người đang sợ hãi tột cùng. "Nhưng mà, liệu có một điều gì đó... có thể khiến ông ấy giật thót tim như vậy?" Cả ba đều nghĩ như vậy.
Minh nhìn hai người, thấy có vẻ đã ổn, Minh nói hung khí được lấy từ trong nhà bếp này.
Lan thắc mắc, không biết tại sao như vậy nên hỏi lại Minh, tại sao cậu ấy lại nói như vậy.
Long thở dài và giải thích:
- Cậu vẫn không hiểu ư? Nhìn đằng kia, chỗ cái bếp kìa, có ba cục gạch được đặt theo ba hướng, để dùng làm ông Táo đấy, cậu nhìn xem có gì khác biệt hông?
Lan nghe Long nói nên bước lại gần xem cho rõ, nhưng mà cuối cùng, cô quay lại lắc đầu tỏ ra không hiểu.
- Mình vẫn không hiểu. chỉ có ba cục gạch, hai cũ một mới thôi cả ba đều đen hai cái cũ đen hơn, còn cái mới chỉ có tí vết lọ nồi, như thế thì nói lên điều gì chứ?
- Chính là cái đấy, hai cũ một mới... hung thủ đã dùng cục gạch cũ đó để đánh ông ấy. Sau đó thì thay cục mới vào sau khi đã giết người, cậu hiểu chưa? - Long nói.
- Thì ra là vậy! - Lan đã hết thắc mắc.
Sau đó ông thanh tra cùng hai người nghi phạm và một vài người cảnh sát bước ra đứng trước cổng và gọi Minh, Long và Lan, ông ấy bảo là sắp đi tới nhà nghi phạm để điều tra, ông ấy hỏi xem ba người có đi không, nói gì chứ đi điều tra là Long đi liền, nếu Long đi thì Lan cũng theo, ông thanh tra biết thế nào cũng như vậy.
Khoảng mười mấy phút sau đó, hiện tại là một giờ ba mươi, ở một nơi nào đó tại Long D Tây, có khá là nhiều xe dừng trước cửa một ngôi nhà đơn sơ, những người cảnh sát và nghi phạm tiến vào trong nhà, ngôi nhà cũng khá tươm tất, chỉ có điều là có nhiều nơi được bụi... phủ dày đặc Vừa tiến vào Long chú ý nhất là hai tấm ảnh được đặt trên bàn thờ, một cô gái khoảng hai lắm đến ba mươi tuổi, và một đứa bé tầm bảy, tám tuổi.
Thấy Long nhìn, Trạch liền lên tiếng:
- Hai người đó là... người vợ hiền và thiên thần bé nhỏ của anh đó, nó đáng yêu đúng chứ! - Giọng nói trầm và thật ấm áp.
- À... vậy... mà thôi, không có gì đâu. - Định hỏi thêm về hai người thân của Trạch, nhưng Long lại thôi.
Ông thanh tra hỏi Trạch về vụ xét nhà để tìm hung khí, Trạch cũng đồng ý, mà trước khi lên xe ông thanh tra cũng gọi một nhóm cảnh sát tìm kiếm dọc đường đi. Đường từ nhà trọ đến nhà của Trạch đi hơn mười mấy phút, qua một vài cây cầu, ông thanh tra chỉ sợ, hung khí bị vứt xuống sông thì... mệt.
Trong ngôi nhà đó. Tất cả mọi nơi đều có vẻ sạch sẽ, nhưng nơi cửa sổ, và trong những góc kẹt tối, lại được phủ một lớp bụi dầy đặc. Riêng chỉ có trên bàn thờ, chỉ có nơi đó là sạch sẽ nhất, tưởng chừng không thể nào sạch hơn.
Tầm nửa giờ sau, cảnh sát tập hợp lại báo cáo với ông thanh tra, tất cả đều không tìm được gì. Ông thanh tra đang lúc thất vọng thì nghe thấy tiếng nói vang ở ngoài sân. Thì ra là tiếng nói của Lan, cô ấy đang gọi ông thanh tra ra ngoài.
Đang buồn bực, ông thanh tra cũng cố gắng ra xem, hạ giọng mà nói:
- Có chuyện gì? Ba đang bận mà, con với tên nhóc đi chỗ khác chơi đi.
Lan đanh mặt, hai mắt híp lại và cười đùa:
- Ơ, vậy thôi tụi con đi ha... Long vừa tìm được một cục gạch và khẳng định, nó là... hung... khí. Nếu bố nói vậy thì con sẽ đem nó vứt đi vậy!
Long cũng câm như hến mà nhìn lan. Sau đó Long lại nghĩ "tới bố mình mà cô ấy cũng chọc, thiệt là hết nói nói."
Ông thanh tra hốt hoảng, giọng nói cao ngất:
- Cáì gì, cái gì, tìm được hung khí rồi sao, thật không... con gái yêu... của cha. - Tới gần cuối câu giọng nói hạ xuống ba trăm sáu mươi độ, giọng "ngọt như đường cát, mát như đường phèn."
Lan rùng mình vội quay đi nhìn chỗ khác, tiếp đến Long đưa ra một cục gạch hơn một gang tay, nó có một màu đen huyền ảo, kèm một ít máu đã khô.
Ông thanh tra mừng rỡ, có thật là mừng rỡ không? Chỉ biết là ông ấy cười tươi vui mừng hớn hở. Nhưng, từ sâu thẳm trong đôi mắt ẩn chứa một điều gì đó, tuy mập mờ, nhưng Long vẫn nhận ra được, chẳng lẽ là?