Thanh mai phải chờ trúc mã - Tạm dừng - Huyền Nhâm

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 15: Tin tưởng tôi!
Hôm sau, mới tờ mờ sáng An Hạ đã tỉnh dậy. Đêm cuối ngủ ở nhà không khỏi khiến cô nhóc trằn trọc thao thức, mãi đến gần sáng mới chợp được mắt. Nhìn con gái phờ phạc ngồi vào bàn ăn, cô Hương không khỏi xót con:

"Đêm qua không ngủ được hả con?"

"Không sao ạ... Lát trên đường đi con ngủ bù cũng được!" An Hạ uể oải trả lời.

"Thế đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chưa? Mùa đông phương Bắc còn rét hơn ở chỗ chúng ta nhiều, phải mang đủ áo ấm đi nhé!"

"Vâng, con nhớ rồi mà..."

An Hạ vừa nhai bánh mỳ với sữa, trong bụng vừa nhẩm tính lại một lần nữa những gì cần bỏ vào va li trước khi đi. Dù chưa đến Vạn Xuân lần nào, nhưng qua một số thông tin cô tra được trên internet, thì Long Việt được xây dựng với quy mô gần như là một trường Phổ thông nội trú bắt buộc. Trong ký túc xá đã có đầy đủ những nội thất cần thiết như bàn học, giường, tủ... Có lẽ vì thế mà trong giấy báo nhập trường cũng chỉ ghi chú rằng, học sinh đến tập trung chỉ cần mang theo sách vở và những đồ dùng cá nhân cần thiết.

"Chú Thành bên kia vừa mới về rồi. Lát nữa mẹ với cô chú sẽ đi theo tiễn hai đứa ra sân bay!"

Cô Hương vừa nói vừa tất bật mở vai li con gái mới kéo từ trên gác xuống, tự tay kiểm tra lại một lần nữa những gì An Hạ mang theo. Vậy là nhà có hai đứa con gái, cũng lần lượt đều chuyển đi học xa hết cả. Không nói ra thôi, chứ ngay bản thân cô cả đêm qua cũng có ngủ được đâu. Cứ nghĩ đến việc từ giờ mỗi năm chỉ được gặp lại con gái một, hai lần thôi mà chưa gì đã thấy nhớ rồi. Cũng may bây giờ còn có điện thoại, rồi chat hình skype, facebook... nên dù ở xa, ít nhiều cô cũng có thể chia sẻ được với con cuộc sống thường ngày.

Như đọc được suy nghĩ của mẹ, An Hạ đứng lên vòng ra trước cô Hương, ngồi xuống.

"Mẹ à... Hết bố, chị Ly, nay lại đến con xa nhà. Một mình ở lại mẹ thực sự ổn chứ?!"

"Có gì mà không ổn!" Cô Hương gõ nhẹ lên đầu con gái, cố nặn ra một nụ cười. "Còn có cô Hường, rồi mấy chị em ở cửa hàng nữa. Mẹ có phải ở một mình hồi nào đâu!"

Mẹ An Hạ trước đây vốn là nhân viên trong một cơ quan hành chính nhà nước. Nhưng từ hồi con gái út vào lớp 1 xong xuôi, thì cô Hương bắt đầu quay ra chung với bạn bè mở một shop thời trang nhỏ. Vốn chỉ định kiếm thêm mớ rau con cá, nào ngờ chút ít thẩm mỹ độc đáo vốn có lại giúp cho công việc kinh doanh của cô trở nên quá đỗi thuận lợi. Từ nghề phụ dần trở thành nghề chính. Đến giờ, thì cửa hàng của cô đã nhân lên gấp đôi ba lần, thành một hệ thống hẳn hoi. Ngoài thời gian ngồi ở công sở, thì cô Hương lại đến cửa hàng. Nghe ra có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực chất lại rất bận rộn.

"Kể ra... Con cứ học ở Quang Trung cũng tốt rồi..." An Hạ hơi chần chừ, khẽ cúi mặt.

"Ngốc quá, giờ vẫn còn nói vậy! Chỉ cần mỗi tuần gọi điện cho mẹ là được rồi!"

Cô Hương vuốt ve tóc con, rồi ôm đứa gái nhỏ của mình vào trong lòng. An Hạ tì cằm lên vai mẹ, cố sức hít hà mùi hương dìu dịu quen thuộc trên mái tóc đã bắt đầu lốm đốm sợi bạc kia một lần nữa. Chưa đi đã muốn về thế này rồi... Chẳng biết những ngày đầu xa nhà sẽ thế nào đây...

***

Trường Giang đứng ngoài cửa đã lâu, nhưng không vội bước vào. Nhìn màn chia ly đầy bịn rịn kia, hắn chỉ im lặng đứng tựa người vào giậu hoa tigon, đôi mắt đen dần trở nên trầm mặc...

Trước giờ, Trường Giang làm gì cũng đều rất quyết đoán. Chỉ cần đã xác định điều gì đó, bất luận thế nào, hắn sẽ dốc sức làm cho bằng được. Có lẽ hắn chưa bao giờ đứng trên quan điểm của người khác để cảm nhận xem, thế nào mới thực sự là tốt. Ngay cả quyết định kéo An Hạ từ Nam ra Bắc cùng mình này, cũng hoàn toàn là kỳ vọng cá nhân của riêng Trường Giang. Những suy nghĩ theo kiểu, cô nhỏ có muốn không, rồi so với việc ở lại học trường gần nhà, thì đi Vạn Xuân đối với An Hạ mà nói, liệu có tốt... chưa từng một lần xuất hiện trong đầu hắn.

Nhưng cho đến lúc này, ngay đúng thời khắc hắn sắp sửa nắm tay cô nhóc kéo đi, tự dưng trong lòng Trường Giang lại xuất hiện một thứ cảm giác hoài nghi nào đó chưa từng có. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy nghi ngờ về những gì mình đã làm. Ba năm cấp ba, rồi tiếp theo đó là năm năm đại học... Hắn chỉ cần một phút để lựa chọn. Nhưng lại ngang nhiên lấy đi mất của cô những tám năm. Tám năm... Trường Giang không khỏi giật mình. Một nửa tuổi trẻ, một quãng thời gian đủ dài, để hắn phải nghiêm túc nghĩ về thứ gọi là "trách nhiệm", với An Hạ, và với quyết định của mình ngày hôm nay.

"Giang! Sao không vào nhà mà đứng đây làm gì?" Cô Hương vừa kéo va li của con gái ra cửa đã nhìn thấy cậu trai nhà bên đang đứng lặng ngoài sân. "Sắp đến giờ ra sân bay rồi, con sang đón cái Hạ hả?"

Thấy khóe mắt mẹ nuôi mình hơi đỏ, Trường Giang lúc này mới tạm thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Hắn chỉ biết nở một nụ cười chuẩn mực, nhẹ nhàng đáp lại.

"Vâng. Cũng không còn sớm nữa. An Hạ đã chuẩn bị xong chưa ạ?"

"Xong rồi! Hôm nay người ta đặc biệt dậy sớm lắm nhé!" An Hạ từ phía sau ló đầu ra cười tươi. "Đi chưa?!"

Ngoài cổng, ba Trường Giang đã chờ sẵn, đang bấm còi toe toe. Cô Hường từ trong xe nhìn thấy phái đoàn vẫn còn đang lần chần đứng trong sân, liền đưa tay vẫy rối rít.

Lúc này, Trường Giang mới đưa tay kéo va li của An Hạ ra, rồi quay lại nhìn cô nhỏ cười phảng phất.

"Mình đi thôi...!"

***

Sân bay Tân Sơn Nhất một buổi sớm mùa hè rực nắng.

Việt Nam Airline xin thông báo: Chuyến bay mang số hiệu #226 chiều Đông Quan đi Vạn Xuân đang chuẩn bị tiến vào đường băng. Xin mời các hành khách nhanh chóng hoàn thành nốt thủ tục.

"Không được thức khuya, không được ngủ nướng. Phải ăn uống đầy đủ ngày ba bữa. Phải chăm chỉ học hành, nghe lời bạn Giang nghe chưa!" Cô Hương gấp gáp dặn dò nốt những lời cuối cùng với con gái nhỏ của mình, rồi vội vã quay qua cậu trai cao lớn đứng cạnh. "Giang! Cô giao An Hạ cho cháu. Hai đứa phải biết bảo ban chăm sóc lẫn nhau. Có gì khó khăn lập tức thông báo ngay về nhà cho cô biết!"

"Hương! Được rồi. Để cho bọn nó vào đi." Cô Hường lên tiếng nhắc nhở người bạn thân của mình, vừa nhìn thẳng vào mắt con trai. "Nhớ lời mẹ dặn!"

Trường Giang khẽ gật đầu, rồi đưa tay khoác lên bờ vai nhỏ nhắn của An Hạ dẫn đi. Cô nhóc nắm chặt lấy quai túi xách, vừa đi lùi từng bước vừa giơ cánh tay non nớt còn lại của mình lên cao.

"Mẹ! Mẹ nuôi! Bố nuôi! Tạm biệttttt...!"

"Đến nơi nhớ gọi về ngay cho mẹeee...!"

Cô Hương còn cố gắng chạy theo đến tận rào chắn, cứ thế đứng nhìn mãi cho đến khi hai chiếc bóng quen thuộc kia khuất hẳn trong sân ga đông đúc, không thể nào bắt được hình dạng nữa.

Ít phút sau, một chiếc máy bay khổng lồ màu bạc dần dần tung mình lên cao, rồi chỉ một chốc đã phóng vút vào trong làn mây trắng xóa, để lại sau lưng không biết bao nhiêu ánh mắt lưu luyến dõi theo.

***

"Đừng ngó ra ngoài cửa sổ nữa, sẽ bị chóng mặt!"

Trường Giang vừa xoay người kê lại chiếc gối tựa cho An Hạ, vừa cất giọng quan tâm. Hai thành phố mặc dù mang tiếng là ở hai đầu đất nước, nhưng thực tế cũng chỉ tốn khoảng ba giờ bay. Trường Giang trước đây đã đi máy bay vài lần khi ra Vạn Xuân tham dự những kỳ thi cấp Quốc gia nên không mấy xa lạ với loại phương tiện này. Nhưng An Hạ thì khác. Cô nhóc lần đầu được ngồi đây, có phần lạ lẫm nên chốc chốc lại cựa mình xoay sở.

"Ừm!" An Hạ gật gật đầu, cố tìm một tư thế nào đó thuận lợi nhất để ngả người.

Nhìn khuôn mặt hơi tái bên dưới đôi mắt gấu mèo vì mất ngủ của An Hạ, Trường Giang khẽ nén một tiếng thở dài. Từ nhỏ tới giờ, An Hạ đã rất thích ngủ. Có một quãng thời gian dài thời mẫu giáo, cô nhỏ cả ngày chỉ biết ngủ và ngủ. Đến mức nhiều hôm ngủ trưa xong, hắn vẫn không thể đánh thức được cô dậy, đành phải đem cái đứa nhóc mềm oặt đó đặt lên lưng rồi cõng ra ngoài lớp học. Hồi đó có một lần Trường Giang ức lắm. Đang cõng được nửa đường, không biết con nhóc mơ thấy gì mà bất thình lình giãy người lên một cái. Kết quả cả hai cùng té nhào ra hành lang, bị bao nhiêu đứa con nít khác đi qua lêu lêu trêu chọc. Hôm ấy về nhà, cậu nhóc tội nghiệp liền đem chuyện xấu của An Hạ đi mách mẹ. Nào ngờ, cô Hường chỉ nghiêm mặt nhìn con trai nhỏ của mình, nói đúng một câu duy nhất. Cho đến giờ hắn vẫn thuộc nằm lòng: "Nhớ lời mẹ dặn!"

Nghĩ đến đây, Trường Giang không khỏi ngăn mình quay sang nhìn cô nhỏ đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh. Hắn không nói gì, chỉ rất nhẹ nhàng vươn tay, ôm An Hạ tựa vào ngực mình...

Một ngày nọ, khi cậu bé Trường Giang mới vừa tròn năm tuổi, mẹ cậu đã coi cậu như một người lớn mà xin nghỉ làm, dành cả một buổi sáng để nghiêm túc nói chuyện với cậu. Từng câu từng chữ mẹ nói ra ngày hôm ấy, Trường Giang đã luôn luôn ghi nhớ, chưa một giây một phút nào dám lãng quên.

"Mẹ có thể tin tưởng ở con không?!" Một người mẹ khi nói với đứa con còn rất nhỏ của mình câu ấy, liệu có mang nhiều ý nghĩa? Với Trường Giang thì có. Đó chính là khi mẹ hắn đã thực sự coi hắn là một người lớn, đã trao cho hắn tất cả trách nhiệm và kỳ vọng về tương lai của một người.

An Hạ vốn đang rúc đầu vào vai hắn lúc này đã hơi trở mình, liên tục ngọ nguậy như muốn tìm một vị trí thoải mái hơn. Trường Giang liếc mắt nhìn cô nhỏ. Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười rất khẽ, rồi nhẹ vỗ vỗ vào vai cô. Chẳng mấy chốc vai hắn trở nên nặng dần. An Hạ tiếp tục chìm vào giấc ngủ, hơi thở nóng ấm đều đều phả vào cổ hắn.

Nhìn bộ dạng hoàn toàn dựa dẫm vào người bên cạnh kia của cô nhóc, Trường Giang dường như đã tìm ra được câu trả lời cho những suy tư ban sáng của mình. Phải. Hắn có thể nghi ngờ quyết định của bản thân, chứ tuyệt đối không được phép nghi ngờ chính mình. Trường Giang hơi cúi đầu, tì nhẹ cằm lên trán An Hạ, miệng hắn vô thức nhắc lại những lời đã tự hứa với lòng năm ấy.

"Tin tưởng tôi!"

***

Chiếc máy bay chở theo hai người bạn nhỏ cứ thế bình an cất cánh. Ngoài kia, mây mù đã tan hẳn. Trả lại một bầu trời vời vợi trong xanh...

Chương 14 << >> Chương 16
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
covertruyencuaVanedit1_2_zpseac65fc3.jpg


Hôm nay mình mới vẽ xong cái cover cho facebook hình truyện này. :bz

Không dùng làm bìa được, chắc in ra làm... thẻ kẹp sách (ảo) quá! :P

Hình này minh họa cho phần 1 của truyện thôi. Phần 2 các em í vào đại học rồi, dự là phải vẽ bọn nhỏ trông già hơn một chút. :))

P/S: Đồng phục trường Long Việt đấy. Con gái áo trắng váy bút chì xanh. Con trai áo trắng gile xanh và quần xanh. Xấu hoắc. Bảo sao em Hạ em í tiếc mãi bộ áo dài trắng của mình. =))
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 16: Long Việt (1)

Máy bay đáp xuống Vạn Xuân lúc trời gần sang trưa. Phương Bắc có khác, dù đang giữa mùa hè nóng nực nhưng nhiệt độ ngoài trời vẫn chỉ khoảng trên dưới 30 độ C. Ngoài sân ga gió thổi mát rượi. An Hạ lúc này đã tỉnh ngủ, đang bịt chặt hai tai trước tiếng ù hạ cánh, quên cả sự tò mò của mình trước cảnh vật và con người đầy mới lạ ngoài kia.

Sau một phút gọi điện báo cáo tính hình cho mẫu hậu, và tận năm phút để tiếp tục nghe đủ mọi lời dặn dò, An Hạ mới kéo hành lý theo Trường Giang bắt taxi ra ngoại ô về trường. Lần đầu đến đó, chưa hiểu biết gì nhiều về địa thế nơi này nên để đảm bảo an toàn, Trường Giang quyết định không chọn phương tiện phổ thông hơn là xe bus. Vừa thấy hai người bạn kéo theo va li lớn bước xuống lòng đường, một anh tài xế lái taxi đã đọc vị được ngay.

"Chào hai nhân tài bé nhỏ! Đến Long Việt phải không?!"

Trong khi Trường Giang chỉ khẽ nhíu mày, thì An Hạ đã gật đầu như bổ củi.

"Lên đi nào! Gì chứ cả chục năm nay anh chuyên chở mấy nhóc đi tựu trường đấy!"

Được anh xế hay chuyện, An Hạ mừng rơn lóc chóc kéo va li của mình chạy lại gần cửa xe đang mở sẵn, quên hẳn người đứng cạnh mình nãy giờ còn chưa nói lời gì. Thiệt tình... Trường Giang hết nói nổi con nhỏ ngốc người ta chưa cho kẹo đã tự động chạy theo xin này, đành kéo va li đi theo, kịp thời thò tay xách cổ An Hạ nhét vào băng ghế sau, khi cô nàng còn chưa kịp mở cửa trước.

"Cậu trai này có tinh thần cảnh giác cao nhỉ!" Anh xế vừa mở cốp xếp hành lý vào trong, vừa nhìn Trường Giang cười tủm tỉm. "Được lắm! Anh duyệt!"

Đáp lại anh ta, chỉ là một bộ mặt than điển hình.

"Hai em đến từ thành phố nào?" Chiếc xe vừa từ từ lăn bánh ra đường lớn, anh xế đã lại quen miệng hỏi.

"Đông Quan ạ!" An Hạ nhanh nhẩu trả lời.

"Ô cũng xa... Anh còn chưa đến đó bao giờ! Chỗ em có đẹp không?"

"Đẹp lắm lắm anh ạ! Có biển xanh, có cát trắng, có nhiều món ăn ngon." An Hạ phấn khởi liệt kê.

"Thế con người thì sao?"

"Cũng... đẹp ạ!"

"Có đẹp bằng anh không?"

An Hạ hơi ngớ người. Cô nhóc quay sang nhìn Trường Giang trong một giây, rồi lại nhìn anh lái, giọng đầy quả quyết.

"Hơn nhiều..."

Anh xế: "Ha ha ha! Ai hơn?"

Trường Giang: "..."

Cứ thế, những khu dân cư sầm uất theo những câu chuyện phiếm mà lần lượt bị bỏ lại phía sau. Chẳng mấy chốc, xa xa kia những ngọn núi đã thấp thoáng hiện lên mờ ảo. Hai bên đường lúc này không còn là những ngôi nhà tầng đẹp đẽ hay cửa hàng cửa hiệu rực rỡ san sát nữa, mà trải dài những cánh đồng rau, xanh non mơn mởn khắp một góc trời.

***

Trong số các trường Phổ thông trung học trên toàn quốc, có thể nói rằng Long Việt là trường chuyên trọng điểm được xếp vào hàng số một. Sự nổi tiếng của Long Việt không chỉ ở bề dày lịch sử hàng trăm năm hay chất lượng giáo dục luôn đứng đầu cả nước, mà còn ở điều kiện cơ sở vật chất hiện đại và tính kỷ luật tương đối khắt khe của mình.

Tổng thể ngôi trường nằm tách biệt hẳn trên một quả đồi, rộng khoảng bảy nghìn mét vuông trong khu ngoại ô phía Bắc thành phố. Học sinh muốn từ Long Việt đi vào trung tâm Vạn Xuân chỉ được phép sử dụng một loại phương tiện duy nhất, đó là xe bus của nhà trường, mỗi ngày đều có hai chuyến sáng và trưa. Riêng cuối tuần thì chạy cả ngày. Học sinh muốn học tập tại đây, dù nhà gần hay xa đều bắt buộc phải ở trong khu ký túc xá thuộc khuôn viên trường, nằm phía sau khu nhà thể chất.

Nghe những điều này từ anh lái xe, An Hạ mặt mũi từ hớn hở dần chuyển sang xám xịt. Gì chứ! Vậy khác gì tù nhân giam lỏng, ban ngày vục mặt vào học hành, đến cả ngày nghỉ cũng phải chờ xin lệnh đặc xá?!

"Không đến nỗi vậy đâu em nhỏ! Kỷ luật khắt khe nhưng bên trong trường rất tiện nghi. Đó gần như là cả một xã hội thu nhỏ rồi, đảm bảo không thiếu thốn một thứ gì!"

Anh xế cười với An Hạ qua gương chiếu hậu, rồi đánh tay lái ngoặt vào một con dốc thoai thoải thật lớn. Càng gần đến nơi, trên đường càng xuất hiện nhiều những chiếc taxi khác chở theo những cô cậu nhóc qua lại, xem chừng cũng đang trên đường đến tựu trường. Cuối cùng, chiếc xe đỗ xịch trước một tấm biển với mũi tên đỏ rực.

Trường Phổ thông trung học Long Việt – Cách 100 mét.

"Đến rồi!"

An Hạ mau chóng mở cửa xe nhảy xuống. Đập vào mắt cô là cả một con dốc dài dẫn lên trên trường, với hai hàng dài cây sim và cây mua đang kỳ nở hoa tím ngắt. Là dân thành phố, ít khi nào An Hạ được thấy nhiều cây cối hoa cỏ của vùng đất đồi như vậy, cô nhỏ liền ngồi thụp xuống hít hà.

"Ôi đẹp quá..." Cô nhóc cảm thán.

"Lát vào trường em còn thấy đẹp hơn!" Anh xế vừa khệ nệ giúp Trường Giang đưa hành lý xuống, vừa giơ tay chào. "Năm học mới vui vẻ!"

***

An Hạ theo Trường Giang kéo va li của mình đi lên con dốc nọ. Lác đác trên đường đi là những bạn học khác, ai ai cũng kéo theo đống hành lý thật to như cô. Rất nhanh, một cánh cổng vòm khổng lồ với tấm biển cao vút như muốn chọc thủng trời hiện ra.

Chào mừng các em học sinh về tựu trường, đón năm học mới.

Cô nhóc ngẩn người, nhìn muốn gãy cổ cánh cổng khổng lồ được chạm trổ tinh xảo kia. Một con rồng vàng rất lớn đang uốn lượn như muốn bao bọc cả tấm bản đồ Việt Nam được tạc nổi. Nhìn kỹ hơn, còn trông thấy rõ những địa danh được điêu khắc tỉ mỉ trên đó, như thủ đô Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, Huế v.v... Trông sống động vô cùng. Đúng là so với những tấm ảnh chụp trôi nổi ở trên mạng, thì nhìn thấy tận mắt vẫn cứ là quá - mức – hoành – tráng.

Vừa bước qua cổng trường, An Hạ đã cảm thấy như lạc vào một thế giới khác. Cô nhóc nãy giờ còn chưa hết choáng ngợp, nay lại càng trở nên không thở nổi. Trước mắt cô là những dãy nhà với mái ngói đỏ và cổng vòm theo lối kiến trúc cổ của Pháp, đứng cạnh nhau đầy trang nghiêm. Dưới sân là từng ô cỏ xanh vuông vức được cắt tỉa gọn gàng, làm cho quang cảnh trở nên vừa quý tộc, lại vừa có chút cổ kính và sang trọng. Thật không thể tin nổi, những tòa nhà sang chảnh như thế này lại là nơi chỉ dành cho lũ học trò ngày đêm mài đũng quần – An Hạ tặc tặc lưỡi.

"Giang! Nhìn kìa..." Cô nhóc rốt cuộc đã không nhịn nổi, bắt đầu nhấp nhổm kéo kéo tay áo Trường Giang. "Đẹp quá đi thôi...! Có thật là mình học ở đây không?!"

Trường Giang cả đường đi chẳng mở miệng lời nào, nay lại trông bộ dạng "lần đầu ra thành phố" của người bên cạnh, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn nhìn cô nhỏ đang lóa hết mắt kia một cách khinh bỉ, rồi lại nhìn khung cảnh xa hoa xung quanh, miệng chỉ phun ra mấy chữ.

"Quá phô trương!"

An Hạ: "..."

Khi hai bạn trẻ còn đang ngơ ngáo trước dòng người đổ vào trong trường mỗi lúc một đông đúc, thì trước mặt đột ngột xuất hiện một chàng trai dáng người hơi nhỏ bé trong bộ áo xanh quần đen, trên mắt đeo cặp kính trắng đầy trí thức. Cổ anh ta có đeo thẻ "Hướng dẫn viên". Nhìn quanh, An Hạ thấy khá nhiều người ăn mặc như vậy đang lượn lờ khắp khu vực cổng vào.

"Hai em là học sinh mới vào lớp 10 phải không? Mời qua bên đây!"

***

An Hạ lúc này đang ngồi ngẩn ngơ trong một căn phòng rộng khoảng mười lăm mét vuông, trên tầng hai của một trong số những tòa nhà nguy nga tráng lệ mà cô nhóc vừa xoa xuýt nọ. Cô đã giữ bộ mặt cứng ngắc này suốt vài chục phút liền, kể từ lúc được chị quản lý khu nhà dẫn đến rồi.

Phòng riêng?! An Hạ thiếu điều đập đầu vào tường để xem mình đang mơ hay tỉnh. Cô nhóc cứ tưởng ký túc xá ở đây, có xịn đến mấy cũng phải cỡ hai, ba người một phòng, không có giường tầng là tốt rồi. Nào ngờ, mỗi học sinh được ở hẳn một phòng riêng với đầy đủ nhà tắm bồn cầu. Mỗi phòng đều có một giường, một bàn học kèm giá sách, một tủ nhỏ đựng quần áo và một tủ hộc đựng đồ cá nhân. Đi ở trọ mà chẳng kém gì so với ở khách sạn. Học sinh đúng là, ngoài việc học, cũng chỉ cần phải nghĩ tới học thôi. Tất cả những thứ khác đều đã được lo tới tận răng rồi.

Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cũng là lúc bụng An Hạ bắt đầu kêu lên réo rắt. Cô nhỏ mở điện thoại ra định gọi cho Trường Giang thì đã thấy điện thoại rung lên báo tin nhắn, liền lập tức mở ra.

Dọn đồ xong chưa? Tôi chờ dưới sảnh chính. Đi ăn cơm!

An Hạ cười tít mắt, vì tin nhắn lần này của gã bạn cô nhiều hơn ba từ những mấy lần. Cô nhóc gửi tin trả lời, rồi khóa cửa nhảy chân sáo ra hành lang. Mấy phòng sát bên vẫn còn đóng im ỉm, không rõ chủ nhân của nó chưa tới, hay là đã đi rồi nữa. An Hạ nghiêng đầu ngó một lúc, rồi tiến thẳng xuống lầu, tâm trạng dường như chưa bao giờ tốt như thế.

Nhưng, người cô nhóc gặp đầu tiên lại không phải là Trường Giang, mà là anh chàng oan gia đã lâu không được nhắc đến.

"A! An Hạ!"

"Đúng là bạn rồi!" Hoàng Hải cũng đang trên đường xuống nhà ăn, nhìn thấy người quen từ xa, không nhịn được gọi giật lại. "Tôi đã nói mà! Chúng ta rất có duyên!"

An Hạ giật mình vì ở nơi xứ người này, ngoài Trường Giang tại sao vẫn có người thứ hai biết tên cô? An Hạ còn đang chầm chậm quay đầu lại, thì Hoàng Hải đã nhảy tới, bắt lấy tay cô đầy vui mừng.

"Bạn ở khu A à?! Hay quá, tôi ở ngay khu B!"

Ra là anh bạn "đồng hương" cùng bàn thi tốt nghiệp. An Hạ cố rặn ra một nụ cười chào lại, nhưng mắt lại không ngớt liếc xuống "thứ" cậu ta đang "cầm" trên tay. Cô hơi thấy khó chịu trong lòng vì sự suồng sã không quen này. Cô chỉ ậm ậm ờ ờ rồi vội rụt tay lại, nhưng Hoàng Hải lại nắm quá chặt. Dường như cậu ta không để ý tới phản ứng của cô, vẫn luôn miệng tay bắt mặt mừng.

"Thế bạn học hệ nào? Biết đâu lại..."

"An Hạ học hệ Vật Lý cùng tôi, không có cửa chung lớp với cậu!"

Hoàng Hải mới nói được nửa câu, một giọng nam trầm trầm lạnh lẽo từ xa vọng tới, cắt đứt hoàn toàn sự hớn hở của cậu. Trường Giang đứng giữa sảnh sừng sững như một tảng băng muôn đời không tan, liên tục bắn khí lạnh ra bốn phía. An Hạ vừa thấy đã không rét mà run.

"Hơ..." Cô nhỏ chưa kịp than thầm trong bụng hai tiếng "hỏng rồi", thì gã bạn thân của cô đã hầm hầm bước tới, không nói không rằng bóp vào cánh tay Hoàng Hải đang nắm lấy tay cô. Không biết mạnh yếu ra sao, chỉ thấy cậu ta nhíu mày một cái, An Hạ liền rút ngay tay về.

"Cậu cũng tới đây?!" Hoàng Hải khẽ xoa xoa tay mình, nhìn anh chàng, theo cậu là, cực kỳ thô lỗ nọ. Nghĩ lại vụ ở cổng trường hôm thi tốt nghiệp ngày nào, sự vui vẻ nãy giờ trên mặt cậu cũng nguội đi chút ít.

Trường Giang vẫn đóng vai kẻ điếc như mọi khi, không đáp lại, mà trực tiếp kéo An Hạ quay lưng bỏ đi. Cô nhóc chỉ kịp cười hề hề méo xệch với anh chàng nọ rồi biến mất dạng sau khúc ngoặt. Bỏ lại Hoàng Hải ngây người giữa chốn đông người.

"Gì vậy?! Tôi tưởng giờ đi ăn cơm?!"

An Hạ ngơ ngác hỏi Trường Giang khi thấy hắn đang kéo tuột mình ra phía bên hông nhà. Tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô – đúng bàn tay vừa nãy Hoàng Hải thi triển cầm nã thủ.

"Rửa sạch tay đã!" Trường Giang lạnh lùng trả lời.

An Hạ thấy khóe miệng mình giật giật. Bạn Giang à, cậu là mắc bệnh sạch sẽ hay mắc bệnh biến thái đây?!

"Trước khi ăn phải rửa tay! Không nhớ à?!"

An Hạ: "..."

Bạn Giang đúng là luôn ghi nhớ và thi hành mọi thứ rất đúng lúc, đúng chỗ.

An Hạ ngoan ngoãn học tập người đứng bên, kì cọ đôi tay mình sạch bóng. Đổi chỗ cho sự háo hức khi nãy, trong lòng cô nhóc lúc này tràn ngập dự cảm mơ hồ về những ngày tiếp theo ở nơi đây.

Hy vọng là đừng có quá sóng gió...!

Chương 15 << >> Chương 17
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Không biết từ bao giờ, có lẽ là khi mới học cấp hai, tôi đã ấp ủ mong muốn được kể cho mọi người nghe một câu chuyện về hai người bạn chơi với nhau từ nhỏ. Khi hai đứa trẻ ở gần nhau, chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau, nắm trong tay những bí mật thậm chí ngay cả thân chủ của nó cũng không biết... Tất cả, rồi sẽ thế nào?

Không phải một mối quan hệ sét đánh. Cũng chẳng phải mưa dầm thấm lâu. Mà đó chính là xương cốt. Là máu thịt. Khi bạn sinh ra, đã được định trước một người ở cạnh. Khi bạn lớn lên, cũng vẫn là người ấy nắm tay bạn đi. Sẽ có lúc, một người bước nhanh hơn. Sẽ có lúc, một người bước chậm hơn. Nhưng dù nhanh hay chậm, chỉ cần trên suốt quãng đường đó, người kia vẫn luôn luôn đuổi theo, luôn luôn chờ đợi, thì bạn nên hiểu rằng: đó chính là, định mệnh...!

Trường Giang và An Hạ là hai người bạn nhà ở sát vách, sinh cách nhau đúng nửa năm. Tình cảm giữa họ bắt đầu bằng một lời hứa hẹn bâng quơ của người lớn, rồi kéo dài như một thói quen, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ có thể kết thúc khi thứ gọi là thói quen đó theo thời gian đã hòa lẫn vào trong máu thịt của họ. Bạn có thể gọi đó là tình yêu, mà cũng có thể coi như duyên trời đã định. Còn tôi, tôi lại chỉ thích nhìn chúng như một lẽ đương nhiên của cuộc đời.

Họ có thể khác biệt, có thể không nhận ra vị trí của nhau trong cuộc sống của mình. Nhưng trước sau họ vẫn luôn luôn đứng ở đấy. Không phải vì không được nhận ra hay bị người phía trước che khuất đi mà thay đổi.

"Giống như mặt trời thì mọc ở phía Đông. Tớ lớn lên trong trái tim cậu, chính là một điều đương nhiên nhất của cuộc đời này..."
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Chương 17: Long Việt (2)

Nhà ăn Long Việt cách sảnh chính của khu ký túc xá một đoạn gần trăm mét, chếch về phía Đông. Dù chỉ cao có hai tầng, nhưng cũng hoành tráng không khác gì so với những khu nhà lân cận. Ở đây, tứ phía đều ốp gạch men trắng tinh, sạch sẽ đến mức nhìn vào cũng có thể soi gương được. Bên trong, bàn ghế đều làm bằng inox sáng lóa, xếp gọn gàng theo từng hàng. Các bếp ăn cũng rất đa dạng, được chia hẳn thành ba khu riêng biệt đặc trưng cho ba miền Bắc – Trung – Nam. Không phân vân nhiều, An Hạ chọn ngay bếp Nam theo đúng khẩu vị thường ngày của cô. Quay sang bên, đã thấy Trường Giang chọn bếp Trung, với món bún tái chả vừa chua vừa cay xé lưỡi.

"Nhìn gì?" Trường Giang nhếch miệng hỏi trong khi vẫn cúi đầu tập trung xuống tô bún, không thèm đưa mắt lên ngó qua người ngồi đối diện lấy một cái.

"Không..." An Hạ vội vã cụp ngay mắt lại, đồng thời trệu trạo nuốt nốt miếng cá kho tộ cô đã nhai trong miệng hơn một phút - bằng thời gian nhướng mắt lấm lét lên nhìn người đằng trước kia - xuống bụng. Sao nhìn cách gì cũng vẫn thấy cậu bạn cô như đang ăn tươi nuốt sống quân thù, chẳng có chút gì giống dáng điệu từ tốn thường ngày nhỉ?!

Chẳng nhẽ chuyển đến môi trường mới, lập tức khẩu vị cũng đổi khác?! - An Hạ thôi không nhìn Trường Giang đang ngon lành húp thứ nước chua cay kia nữa, mà cảm thán xúc một thìa cơm to tướng, đưa lên miệng.

Trời sang trưa, cũng là lúc nhà ăn trở nên đông đúc nhất. Không như những quán ăn bình thường ngoài kia, không khí nơi đây đặc biệt gây cho người ta cảm giác rất ổn định và trật tự. Mọi người trò chuyện không quá to, ăn xong đều tự đứng lên thu dọn bát đĩa của mình ra sau nhà. Ngoài những bộ mặt ngơ ngác hớn hở của đám nhóc lớp 10, còn lại cũng không thiếu dáng vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt - điển hình của những người đã có ít nhất một năm "từng trải" nơi đây.

An Hạ bắt đầu ra sức tìm tòi, nhưng mỏi mắt vẫn không gặp bóng dáng người quen nào. Dường như cái tin, cả trường Ngô Sỹ Liên chỉ có Trường Giang đặt nổi chân vào Long Việt, còn An Hạ nhờ vận cứt chó mà "bỗng dưng thi đỗ", cũng không phải là không có cơ sở nhỉ. Cô nhỏ vừa nghĩ vừa cười khổ.

Thực ra thì, cô nhóc cũng không phải chỉ ngồi chơi không để chờ vận may đến gõ cửa. Ngay sau hôm vỗ ngực đồng ý "thi thì thi" kia, An Hạ đã bị Trường Giang ép vào khuôn khổ, ngày ba buổi đều như vắt chanh cắp vở sang phòng Trường Giang học bài.

Ai chưa có vinh hạnh "được" cậu trai thần đồng này phụ đạo, thì tuyệt chẳng hiểu nổi sự khủng bố của thứ gọi là "phụ đạo" ấy thế nào đâu! So với những màn tra tấn tinh thần khốc liệt nhất trong lịch sử cô đã từng biết đến, chắc cũng không sai khác bao nhiêu... Cứ thử tưởng tượng, khối lượng kiến thức đáng lẽ ra chỉ cần từ từ tiếp thu trong một tháng, sẽ được "thầy giáo" tìm mọi cách mà nhồi vào đầu "học trò" chỉ trong đúng một ngày – đủ thấy các nơron thần kinh đáng thương kia đã bị bạo hành đến mức nào...

Vừa nghĩ lại những ngày tháng đen tối ấy, An Hạ bất giác đi lùi lại đằng sau Trường Giang một quãng. Trăm nghìn lần đừng tưởng dưới cặp kính thư sinh vô hại kia, cũng là một con người nho nhã như vậy nhé! Dù không biết phun lửa, cũng chẳng bao giờ gầm một tiếng mà rung chuyển cả non sông, nhưng xét về mức độ dọa người, thì bạn Giang này đích thực không thua kém quái vật một chút nào!

***

Ăn trưa xong, An Hạ liền chuồn ngay về ký túc xá nghỉ ngơi chút đỉnh. Định bụng chiều sẽ rủ Trường Giang đi thăm thú quanh trường. Thế nhưng, lần đầu đi máy bay không khỏi khiến cô nhóc cảm thấy hơi váng vất. Vừa đặt lưng xuống giường, An Hạ đã lăn ra ngủ thẳng cẳng, cứ như không hề có hai từ "lạ giường" trong từ điển vậy. Cái gọi là "chút đỉnh" của cô, chính là kéo dài một mạch đến quá 3 giờ chiều.

Trong lúc cô nhỏ vẫn còn vật vã ôm giường mơ mộng, thì Trường Giang ở dưới lầu đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay mình, cuộc gọi thứ năm vừa được chuyển đi. Tiếng nhạc chờ réo rắt.

Mùa xuân đến, xinh tươi trời mây, nhà nhà đều sum vầy

Đào tươi thắm, hoa vàng khoe sắc dáng xuân...

Nhiều quà Tết...


"A... nhô...."

Cuối cùng, người bên kia cũng chịu bắt máy. Nhưng Trường Giang còn chưa kịp nói lời gì, đã nghe thấy tiếng chép chép miệng quen thuộc, rồi sau đó là một tràng dài những âm thanh du dương và đều đặn.

Khò... khò... khò...

Trường Giang: "..."

Cậu trai trẻ dập điện thoại cái cộp, quay ngoắt người khỏi sảnh chính. Chỉ hận đây không phải căn nhà màu xanh kia, để hắn có thể một bước nhảy ngay tới trước giường của con nhóc mà xách tai kéo dậy.

Buổi chiều đầu tiên đặt chân tới đây, xem ra hắn chỉ có thể đi một mình rồi.

***

Mùa hè phương Bắc không quá oi nồng như phía Nam. Dù đang giữa tháng 8, nhưng những vệt nắng cuối chiều đã nhợt nhạt hơn hẳn, chỉ đủ để nhuộm vàng những tán cây sấu non phơ phất. Trường Giang bước từ trong thư viện trường ra, trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại sự hài lòng đáng kể. Quả nhiên, nhắm đến đây thật không sai chút nào. Hệ thống lưu trữ của Long Việt chỉ có thể gói gọn trong hai từ: khổng lồ, và tiện dụng. Chắc hẳn, thư viện sẽ là một trong những điểm dừng chân thường xuyên của hắn.

Tiếc thật, thứ hay ho thế này mà An Hạ vẫn chưa được xem qua!

(An Hạ: Lạy trời phật tổ tông tám đời phù hộ, đã cho con ngủ không vẫy tai suốt cả chiều nay...!)

Mặt trời dần xuống núi cũng là lúc Trường Giang đã hoàn thành một vòng chuyến tham quan trường mới của mình. Thư viện, nhà thể chất, thậm chí cả khu mua sắm phục vụ sinh hoạt và rạp chiếu phim hắn cũng đã xem qua. Quả như lời anh chàng lái xe buổi sáng quảng cáo, Long Việt đúng là một xã hội thu nhỏ thật. Khuôn viên rộng hút tầm mắt, điều kiện vô cùng đầy đủ, chả hiểu học sinh còn muốn lắc lư trên xe bus cả tiếng đồng hồ để chen chúc vào trung tâm thành phố mà làm cái gì nữa không biết...

Lúc này, Trường Giang đang ung dung thả bộ trên bờ cỏ trong "công viên" nằm ngay sau nhà thể chất, trong lòng thầm tấm tắc khen ngợi ngôi trường này một lần nữa. Ngoài những loại cây trồng được ghi tên đánh số phục vụ cho môn Sinh học và Công Nghệ ra, ở đây còn có hẳn một hồ nước khá lớn, rất trong xanh với những gợn sóng lăn tăn, thi thoảng lại dập dềnh như muốn khuấy đảo mặt hồ êm ả. Xung quanh, lác đác một vài học sinh cũng đang dạo chơi hóng mát như hắn, người cắm headphone nghe nhạc, người cầm điện thoại chụp ảnh, tất cả như tạo nên một bức tranh hoàng hôn đầy yên bình .

Trường Giang giơ tay nhìn đồng hồ. 5 giờ. Chắc con nhỏ lười nhác kia đã tỉnh rồi. Hắn theo thói quen lấy điện thoại ra gọi. Nhưng đúng lúc Trường Giang mới vừa giơ điện thoại lên, thì từ phía sau, một lực rất mạnh nào đó đã đột ngột xô thẳng vào người hắn. Phản xạ tự nhiên khiến Trường Giang lập tức né người sang bên nhưng không kịp. Chiếc điện thoại hắn đang cầm hờ hững trên tay đã bị hất văng ra, rất hoàn hảo rơi xuống hồ đánh "Bõm!" một tiếng.

"Ơ..." Tiếng kêu bất ngờ của Trường Giang mới còn đang lưng chừng cổ họng, đã bị một một tiếng hét chói tai khác át đi.

Ánh mắt của Trường Giang dần chuyển hướng từ phía hồ nước, mà lúc này đã nhấn chìm chiếc điện thoại của hắn không sủi tăm, sang chủ nhân của tiếng "Á!" nọ. Đó là hai cô gái, đoán chừng cũng là học sinh như hắn. Người vừa va vào hắn xem ra là cô bạn có mái tóc xoăn lọn to, mặc một bộ váy xòe liền thân màu hồng nhạt. Cô nàng hết nhìn Trường Giang, rồi lại nhìn xuống hồ, trên mặt không giấu nổi sự sợ hãi.

"Xin lỗi... Cái kia... Mình không cố ý!"

Trường Giang chỉ khẽ nhíu mày, không nói gì, tiếp tục đưa mắt nhìn ra làn nước lấp lánh, như cố nhớ lại xem con Black Berry của mình có tính năng chống thấm gì đó hay không. Nhưng xét cho cùng, chỉ cần 20 giây để nước có thể xâm nhập qua vỏ tràn vào thân máy, và ít nhất một trăm lần thời gian đó để có thể tìm và vớt được nó lên. Dù sao rơi thì cũng rơi rồi. So với việc đứng đây lời qua tiếng lại với mấy đứa con gái, thì thà hắn trở về đặt mua chiếc điện thoại khác cho rảnh.

Nhưng khi hắn còn chưa kịp bỏ đi, một giọng nữ khác lại vang lên.

"Bạn làm mất đồ của người ta rồi. Làm thế nào đây?"

Hóa ra, đi cạnh cô nàng váy hồng kia còn có một người khác. Tóc ngắn hơi nhuộm màu nâu, ôm sát lấy cổ. Có vẻ như hai cô bạn này đang đùa nghịch phía sau nên đã va phải người hắn.

"Mình..." Cô bạn tóc xoăn bối rối nhìn cô bạn tóc ngắn, rồi lại ngước nhìn Trường Giang.

"Bạn gì ơi... Để mình đền cho bạn cái khác có được không?"

Trường Giang thậm chí chẳng buồn nhìn hai cô bạn xa lạ kia thêm một lần, liền quay lưng bỏ đi. Đúng lúc đó, cô gái váy hồng kia đã bặm môi, bước xuống hồ. Tiếng lội nước lõm bõm như hòa lẫn với âm điệu đang phát ra dưới cặp môi xinh xinh, nghe rất êm tai.

"Xin lỗi. Mình sẽ tìm lại cho bạn. Chắc nó chỉ rơi gần bờ thôi!"

Trường Giang: "..."

***

Hôm nay, đích thực là một ngày xui xẻo của Trường Giang.

Đang yên đang lành, tự dưng chiếc điện thoại của hắn không cánh mà bay. À không, chính xác là, bị hất mà văng. Mà thôi, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ. Sau đó, một đứa con gái trời ơi đất hỡi nào đó bỗng dưng hiện ra, nhận mọi tội lỗi. Hắn còn chưa hề phán xét lời nào, cô nàng đã chủ động xung phong lội xuống nước để tìm lại đồ cho hắn.

Đồ điện tử, chứ có phải là chiếc nhẫn kim cương đâu?! Xuống nước liền chết, liều lĩnh vớt xác lên mà làm gì?! Đem về an táng chăng?! Chẳng hiểu cô ta có não hay không nữa?! Hay logic của cô ta thực sự khác người?!

Mà thôi, đó cũng vẫn là chuyện nhỏ.

Chuyện lớn chính là ở chỗ, cái cô nàng cải lương kia, đã không có cánh lại còn cứ thích làm thiên thần. Chưa tới một phút, tiếng "bì bõm" rất nhanh đã trở thành "ục ục". Cô bạn váy hồng thay vì lom khom đã trở thành lặn ngụp, liên tục giơ tay lên vẫy vẫy.

"Huyền Mi!" Cô bạn tóc ngắn đang đứng trên bờ vừa trông thấy đã vội chồm người xuống, hốt hoảng la to. "Sao vậy?!"

"Cứu! Cứu mình...!"

"Cứu bạn tôi với! Có ai không...!"

Những người nãy giờ đang đi dạo quanh đó vừa nghe tiếng kêu cứu đã nhanh chóng tụ tập thành một đám đông nho nhỏ trên bờ. Sự yên ả của buổi chiều tà rất nhanh được thay bằng những âm thanh la hét huyên náo.

"Có người chết đuối kìa! Gọi bảo vệ, mau mau!"

"Ai biết bơi không, xuống cứu bạn ấy đi!"

Phải đến gần chục bạn học đã vây tròn khu vực Trường Giang và cô gái tóc ngắn đứng, đẩy hai người ra sát mép hồ. Đằng sau, đã có người hớt hải chạy đi tìm que, gậy. Người thì rút điện thoại gọi cho phòng bảo vệ. Ai ai cũng tỏ ra rất chuyên nghiệp trong việc cứu hộ, duy chỉ có mỗi việc nhảy xuống vớt người gặp nạn kia lên, thì tuyệt nhiên không thấy ai đứng ra.

"Làm ơn đi! Ai cứu bạn tôi!" Cô bạn tóc ngắn lúc này đã trở nên luống cuống đến cực độ. Ánh mắt dần trở thành van nài. "Ai biết bơi... Làm ơn...!"

Tiếng kêu của cô gái dưới hồ cũng đuối dần. Trường Giang nhíu chặt mày lại, khẽ rủa thầm một tiếng không rõ. Hắn giơ tay tháo đồng hồ trong 1 giây, rồi chớp mắt đã không thấy người đâu nữa. Chỉ nghe một tiếng "Ùm!" thật lớn, nước ở dưới bắn lên thành hồ tung tóe, hắt cả vào đám người đang đứng trên bờ.

***

Khi Trường Giang vớt được người lên, thì cô bạn nọ dường như đã ngất xỉu, chân tay đều lạnh ngắt. Cô gái được đặt nằm trên cỏ, những người ở trên bờ khi nãy ngay lập tức xúm lại, người thì thăm dò phản ứng, người làm động tác ép ngực.

"Gay rồi! Phải hô hấp nhân tạo ngay!" Một anh bạn trông có vẻ lớn nhất ở đó gấp gáp lên tiếng. Rồi anh ta quay sang nhìn Trường Giang, lúc này đang lững thững đứng tách khỏi đám đông mà nắm lấy ống tay áo của mình, vắt ra những giọt nước tong tỏng. "Cô gái này quen biết với cậu phải không?! Cậu mau cứu cô ấy đi! Lúc nãy nhìn dáng vẻ nhảy xuống cứu người của cậu, tôi biết cậu rất rành về những trường hợp sơ cứu thế này!"

Trường Giang nhìn người lạ nọ, mặt mỗi lúc một đen lại. Những giọt nước hồ lạnh lẽo từ mái tóc đen của hắn chậm chạp rơi xuống chiếc cằm góc cạnh trắng nõn, càng khiến bộ dạng hắn lúc này thêm phần xa cách lạnh lùng. Phải! Trường Giang rất rành về sơ cứu. Ai bảo hắn có mẹ làm bác sĩ!

"Bạn làm ơn..." Cô bạn tóc ngắn nhìn hắn mếu máo, thiếu điều quỳ xuống van vỉ. Thấy vậy, cả đám người xung quanh cũng hùa vào.

"Cứu thì cứu cho trót đi bạn ơi!"

"Nhanh lên đi! Nếu không thì cô ấy chết mất!"

Trường Giang: "..."

Thiệt tình, hôm nay đúng là một ngày vô cùng vô cùng không may mắn của hắn mà...

Chương 16 << >> Chương 18
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Bạn chạy truyện nhanh thật đấy, chả bù với mình!:(
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Bạn chạy truyện nhanh thật đấy, chả bù với mình!:(

Hì, nàng còn bận bịu bên mấy box truyện ngắn nữa mà. Với lại nếu nàng làm kỹ thì sau này edit đỡ khổ. Chứ mình hoàn bộ này rồi quay lại chương 1 edit từ đầu chắc chết quá. :(
 

Dieplam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/9/14
Bài viết
1.094
Gạo
1.200,0
Hì, nàng còn bận bịu bên mấy box truyện ngắn nữa mà. Với lại nếu nàng làm kỹ thì sau này edit đỡ khổ. Chứ mình hoàn bộ này rồi quay lại chương 1 edit từ đầu chắc chết quá. :(
Hì hì, bon chen chạy khắp nơi giờ gắn chạy cho xong đây. Dự là hố nàng khoảng mấy chương mới lắp?
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Hì hì, bon chen chạy khắp nơi giờ gắn chạy cho xong đây. Dự là hố nàng khoảng mấy chương mới lắp?

Mình đang viết thì không dám nhảy nhiều hố khác, sợ bị ảnh hưởng phong cách và nhụt chí nàng ạ. Thế nên cứ ì ạch tự chạy thôi. :)

Hồi đầu mình dự tính tầm 60 chương chính và 10 ngoại truyện. Nhưng theo tình hình viết thực tế thì nó cứ bị nở ra không thương tiếc, chả biết có kết được trong khoảng đấy không nữa. :((

Thế bên nàng thì sao? Có vẻ cũng dài không kém nhỉ? :D
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên