Chương 51:
Lễ Tạ ơn, ba rửa sạch gà tây giúp tôi và đi đón người bà Hàn Quốc của chúng tôi, bà sống ở khu dưỡng lão cách đây một giờ đi đường với nhiều người phụ nữ Hàn Quốc khác. Mẹ của ba, bà Nana, đang tận hưởng ngày Lễ Tạ ơn với gia đình nhà người bạn trai của mình, điều đó thì ổn với tôi thôi, bởi tôi biết bà sẽ không nói gì tốt đẹp về bữa ăn đâu mà.
Tôi trang trí một đĩa đậu xanh cùng vỏ cam và thì là bằng một sự cố gắng nghiêm túc để nó thật vui nhộn và sáng tạo. Tôi đề cử Kitty làm người nếm thử của mình và con bé ăn một miếng lớn đậu xanh rồi nói nó có vị cam ngâm giấm. “Sao chúng ta không ăn đậu xanh hầm với hành đã phi thơm trong đồ hộp?” Kitty cân nhắc. Con bé đang cắt lông vũ màu sắc cho khăn lót đĩa để gà tây.
“Bởi chị đang cố để nó thật vui nhộn và sáng tạo,” tôi nói, đổ cả hộp nước sốt vào chảo.
Kitty nói một cách ngờ vực, “tốt thôi, nhà mình vẫn ăn bông cải xanh hầm chứ? Mọi người sẽ ăn hết nó.”
“Em có thấy bông cải xanh nào ở trong bếp nhà mình không?” Tôi hỏi. “Không, rau xanh trong bữa ăn này chính là đậu xanh.”
“Thế còn khoai tây nghiền thì sao? Chúng ta vẫn ăn khoai tây nghiền chứ, đúng không?”
Khoai tây nghiền à. Tôi nhảy dựng lên kiểm tra chạn để thức ăn. Thôi rồi tôi đã quên mua khoai tây. Tôi đặt sữa bơ và thậm chí cả hành tây lên hàng đầu như chị Margot luôn làm. Nhưng tôi đã quên khoai tây. “Gọi cho ba và nhờ ba mua hộ chị khoai tây Yukon gold trên đường về đi,” tôi nói, đóng cửa chạn lại.
“Em không thể tin được chị lại quên khoai tây đây,” Kitty lắc đầu nói.
Tôi lườm nó. “Hãy tập trung vào khăn lót đĩa của em đi.”
“Không, bởi nếu em không hỏi về khoa tây nghiền, bữa ăn này sẽ bị làm hỏng, nên chị lẽ ra phải cảm ơn em mới đúng.”
Kitty đứng dậy gọi cho ba, còn tôi hét lên, “nhân tiện, những con gà tây này trông giống lô gô con công của hãng NBC hơn là gà tây thật đấy!”
Kitty không quan tâm, tôi ăn một miếng đậu xanh nữa. Chúng thực sự có vị cam ngâm giấm.
***
Tôi vừa nấu gà tây ở phía dưới. Còn Kitty cứ truy hỏi tôi về vi khuẩn salmonela
[1] bởi con bé từng xem truyền hình về nó trên kênh khoa học, nên tôi phải quay con gà khá lâu. Khoai tây nghiền thì ổn rồi, nhưng một vài mẩu thức ăn cứng giòn ở khắp nơi bởi tôi vội vàng nấu chúng.
Chúng tôi ngồi quanh bàn ăn tối, khăn lót đĩa của Kitty thực sự đã góp thêm vào một thứ gì đó.
Bà ăn cả một đống đậu xanh, tôi nhìn Kitty một cách thắng lợi. Thấy không? Ai đó cũng thích chúng đó chứ.
Ngay sau khi mẹ tôi mất, thì bà chuyển tới để giúp chăm sóc chúng tôi. Thậm chí còn có một buổi bàn chuyện về việc bà ở lại. Bà không nghĩ ba có thể làm được một mình.
“Vậy Danny,” bà mở lời. Kitty và tôi trao đổi ánh mắt với nhau qua bàn, bởi chúng tôi biết bà sẽ nói cái gì. “Bây giờ con có thấy ai vừa mắt không? Hay muốn hẹn hò không?”
Ba tôi đỏ mặt. “Ừ… không có nhiều. Công việc của con khá bận rộn…”
Bà tôi ngắt lời. “Thật không hay khi một người đàn ông ở một mình, Danny.”
“Con có bọn trẻ cùng ở với con mà,” ba tôi nói, cố gắng để giọng mình vui vẻ và không căng thẳng.
Bà nhìn ba chằm chằm. “Đó không phải ý mẹ muốn nói.”
Khi chúng tôi đang ăn, bà hỏi tôi, “Lara Jean, con có ngại khi ba con có bạn gái không?”
Đó là điều mà chị Margot và tôi đã thảo luận trong thời gian dài năm này qua năm khác, hầu hết đều ở trong bóng đêm, tối muộn. Nếu ba thực sự phải hẹn hò, loại phụ nữ nào sẽ khiến chúng tôi muốn nhìn ông ấy ở cùng? Người vui tính, tốt bụng, có tất cả những điều bình thường. Người kiên quyết với Kitty nhưng không bắt nó vào khuôn phép quá đến mức bóp chết tất cả những điều đặc biệt ở con bé. Nhưng cũng phải là người sẽ không cố để trở thành mẹ chúng tôi; đó là điều chị Margot sợ nhất. Kitty cần một người mẹ, nhưng chúng tôi đã đủ lớn để không cần sự chăm sóc của mẹ, chị ấy nói vậy đấy.
Trong ba người chúng tôi, chị Margot là người khó tính nhất. Thật khó tin khi chị ấy trung thành tuyệt đối với kí ức về mẹ. Không phải tôi không như vậy, nhưng có khoảng thời gian, qua nhiều năm sau đó, tôi nghĩ sẽ tốt biết mấy nếu có ai đó. Ai đó trưởng thành hơn, một người phụ nữ, người biết được mọi thứ, như cách đỏ mặt, hay cách đùa bỡn để thoát khỏi vé phạt xe chạy quá tốc độ. Những điều phải biết về tương lai. Nhưng rồi nó không bao giờ xảy ra. Ba đã có vài cuộc hẹn hò, nhưng không có ai lâu dài để ông dẫn về. Điều đó luôn là một phần nào nhẹ nhõm, nhưng giờ tôi càng ngày càng lớn, tôi càng nghĩ về việc sẽ ra sao khi tôi rời đi và chỉ có Kitty và ba, và rồi không lâu sẽ chỉ còn mình ba. Tôi không muốn ông ấy một mình.
“Không,” tôi nói. “Con không ngại đâu bà.”
Bà nhìn tôi tán thưởng. “Cô bé ngoan,” bà nói, tôi cảm thấy thật ấm áp và thoải mái, như tôi từng cảm nhận sau khi uống cốc trà tối mẹ từng pha cho tôi khi tôi không thể ngủ buổi tối. Ba cũng pha nó cho tôi một vài lần kể từ đó, nhưng hương vị không giống nữa, và tôi chưa bao giờ nói cho ông ấy về điều đó.
[1] Loại vi khuẩn khiến thức ăn trở nên có độc.