Chương 41
Trong giờ Hóa, Peter viết cho tôi một bức thư ngắn nói,
Mình có thể tới để học ôn cho bài kiểm tra tối nay không?
Tôi viết trả lời,
Mình không nhớ rằng buổi học có trong hợp đồng nha. Sau khi cậu ấy đọc nó, cậu ấy quay lại và nhìn tôi như bị tổn thương. Tôi ra khẩu ngữ,
Mình đùa đấy!
***
Vào bữa tối tôi thông báo rằng Peter sẽ tớ để học và chúng tôi sẽ cần phòng bếp, ba tôi nhướng mày. “Để cửa mở nhé con,” ông ấy nói đùa. Chúng tôi thậm chí còn không có cửa bếp.
“Ba à,” tôi rên rỉ, và Kitty cũng rên rỉ với tôi.
Như thường lệ ba hỏi, “Peter có phải bạn trai con không?”
“Ừm… có vẻ vậy,” tôi nói.
Sau khi ăn xong Kitty và tôi rửa bát, tôi sắp xếp phòng bếp như một phòng học. Sách giáo khoa và vở được xếp chồng ở giữa bàn, với một hàng bút nhớ màu xanh dương, vàng, và hồng, một bát bỏng ngô, và một đĩa bánh sô cô la hạnh nhân bơ lạc tôi mới nướng chiều nay. Tôi đưa cho Kitty hai cái.
Cậu ấy nói cậu ấy sẽ tới khoảng lúc tám giờ. Đầu tiên tôi nghĩ cậu ta sẽ chỉ muộn như thường lệ mà thôi, nhưng từng phút trôi qua và tôi nhận ra rằng cậu ấy sẽ không tới. Tôi nhắn tin cho cậu ấy một lần nhưng cậu ấy không trả lời.
Kitty đi xuống vào giữa giờ quảng cáo, đánh hơi xung quanh tìm bánh sô cô la hạnh nhân, cái mà tôi đã cho nó. “Peter sẽ không tới ư?” nó hỏi. Tôi giả bộ như đang say sưa học hành và không nghe thấy gì.
Khoảng mười giờ cậu ta gửi tin nhắn cho tôi viết rằng,
Xin lỗi một vài chuyện xảy ra, mình không thể tới vào tối nay. Cậu ta không nói cậu ta ở đâu hay cậu ta đang làm gì, nhưng tôi đã biết. Cậu ấy đi với Genevieve. Bữa trưa cậu ấy mất tập trung; cậu ấy liên tục nhắn tin trên điện thoại. Và tôi, sau đó trong ngày, tôi đã thấy họ ở ngoài phòng tủ khóa của nữ sinh. Họ không thấy tôi, nhưng tôi thấy họ. Họ chỉ đang nói chuyện thôi, nhưng với Genevieve thì nó không bao giờ chỉ là thứ gì đó. Cô ấy đặt tay lên cánh tay của cậu ấy; cậu ấy vén tóc cô ấy khỏi mắt. Tôi có lẽ chỉ là một người bạn gái giả, nhưng nó không phải chẳng là gì cả.
Tôi vẫn học, nhưng thật khó để tập trung khi mà cảm xúc của bạn bị tổn thương. Tôi nói với chính mình đó chỉ là tôi gặp rắc rối trong việc nướng bánh sô cô la hạnh nhân và dọn sạch tầng dưới. Ý tôi là, thật bất lịch sự khi không xuất hiện ở đâu đó. Cậu ta không có tư cách à? Cậu ta sẽ thế nào nếu tôi làm vậy? Và thực sự thì, toàn bộ việc giả vờ ngớ ngẩn này là gì nếu cậu ta sẽ quay lại với cô ấy dù sao đi chăng nữa? Thậm chí còn cái gì cho tôi nữa? Mọi thứ sẽ tốt hơn với Josh và tôi, thực sự bình thường. Nếu tôi muốn tôi có thể kết thúc toàn bộ việc này.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và vẫn tức giận. Tôi gọi Josh và nhờ anh ấy đưa đi tới trường. Trong giây lát tôi lo lắng anh ấy sẽ không tớ đón; đã khá lâu kể từ khi chúng tôi gặp nhau. Nhưng anh ấy đến, và anh ấy nói không thành vấn đề.
Hãy nhìn xem Peter sẽ thế nào khi cậu ta tới nhà tôi để đón tôi và tôi không ở đó.
Đến giữa đường tôi cảm thấy không dễ dàng gì. Có lẽ Peter có một lí do hợp lí cho việc không tới ấy. Có lẽ cậu ấy đã không ở với Genevieve và giờ tôi vừa làm một việc thật nhỏ mọn ích kỉ.
Josh nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. “Sao thế?”
“Không có gì.”
Anh ấy không tin tôi, tôi có thể đọc được. “Em và Kavinsky cãi nhau à?”
“Không.”
Josh thở dài và nói, “hãy cẩn thận.” Anh ấy nói điều ấy bằng cái kiểu trịch thượng của người anh trai khiến tôi muốn hét lên. “Anh không muốn nhìn thấy em bị tổn thương bởi vì cậu ta.”
“Josh! Cậu ấy sẽ không tổn thương em. Geez.”
“Cậu ta là một kẻ xấu xa. Anh xin lỗi, nhưng cậu ta là vậy. Mấy gã trong đội quần vợt đều thế cả. Những gã như Kavinsky, họ chỉ quan tâm tới một điều. Ngay sau khi họ có thứ họ muốn, họ thấy chán.”
“Không phải Peter. Cậu ấy hẹn hò với Genevieve tới gần bốn năm mà!”
“Hãy tin anh. Em không có nhiều kinh nghiệm với những gã đó đâu, Lara Jean.”
Trong im lặng tôi hỏi, “Thế anh biết làm sao được?”
Josh nhìn tôi kiểu
Ồ, thôi nào nhìn đi. “Bởi anh biết rõ em.”
“Không rõ như anh nghĩ đâu.”
Chúng tôi im lặng suốt quãng đường còn lại.
Đó không phải việc gì lớn. Peter sẽ dừng ở nhà tôi, thấy tôi không ở đó, và rồi cậu ấy sẽ rời đi. Làm như quan trọng lắm vậy, cậu ta chỉ phải đi năm phút ngoài đường. Tôi đã chờ cậu ta tối qua tới tận hai giờ chết tiệt lận.
Khi chúng tôi đến trường, Josh đi thẳng tới hành lang của trung học phổ thông còn tôi đi thẳng tới hành lang của trung học cơ sở. Tôi vẫn lén nhìn xuống hành lang ở tủ có khóa của Peter, nhưng cậu ấy không tới. Tôi đợi ở tủ của mình tới khi chuông reo, và cậu ấy vẫn không đến. Tôi chạy đi tới tiết đầu tiên, cặp sách đập vào lưng tôi trong khi đi.
Khi thầy Schuller đang điểm danh, thì tôi nhìn lên và thấy Peter đang đứng ở cửa nhìn trừng trừng tôi. Cậu ta ra hiệu cho tôi ra ngoài. Tôi nuốt nước bọt và nhanh chóng cúi xuống nhìn vở và vờ như không thấy cậu ta. Nhưng rồi cậu ta rít tên tôi, và tôi biết tôi phải nói chuyện với cậu ta.
Tôi giơ tay một cách run run. “Thầy Schuller, em có thể đi vệ sinh được không ạ?”
“Em lẽ ra nên đi trước buổi học,” thầy ấy càu nhàu, nhưng thầy vẫn vẫy ra hiệu cho tôi đi.
Tôi nhanh chóng đi tới hành lang và kéo Peter khỏi cánh cửa để thầy Schuller không thấy được.
“Cậu đã ở đâu sáng nay thế?” Peter hỏi gặng.
Tôi khoanh tay và cỗ để đứng thật cao. Thật khó, bởi tôi rất lùn và cậu ta thì thực sự cao. “Cậu mới là người phải nói.”
Peter cáu, “Ít nhất tớ cũng đã nhắn tin cho cậu! Mình vừa gọi cậu mười bảy lần. Tại sao điện thoại cậu tắt máy?”
“Cậu biết mà chúng mình không được phép mang điện thoại tới trường!”
Cậu ta lại cáu, “Lara Jean, mình đã đợi trước cửa nhà cậu tận hai mươi phút đấy.”
Ách. “Được rồi, tớ xin lỗi.”
“Cậu đi tới trường thế nào? Cùng Sanderson ư?”
“Ừ.”
Peter tức giận. “Nghe này, nếu cậu bực chuyện mình không thể tới tối qua, cậu chỉ cần gọi và nói thế thay vì cái việc chết tiệt cậu làm sáng nay.”
Tôi nói nhỏ, “Được rồi, thế việc chết tiệt cậu làm tối qua thì sao?”
Một nụ cười ở khóe môi cậu ta. “Cậu vừa nói ‘chết tiệt’ ư? Nó nghe có vẻ thật hài hước khi cậu nói vậy.”
Tôi lờ đi. “Vậy… cậu đã ở đâu? Cậu ở với Genevive phải không?” Tôi không hỏi điều tôi thực sự muốn biết, là, Hai người có quay lại với nhau không?
Cậu ta do dự rồi nói, “Cô ấy cần mình.”
Tôi thậm chí không thể nhìn cậu ta. Tại sao cậu ta ngu ngốc như vậy? Tại sao cô ấy lại có sức ảnh hưởng tới cậu ta thế? Đó chỉ là khoảng thời gian họ ở cùng nhau thôi ư? Có làm tình không? Tôi không hiểu. Thật đáng buồn, bọn con trai có thật ít sự tự chủ. “Peter, nếu cậu định chạy tới mỗi khi cô ấy vẫy tay, mình thật không thấy việc này có ý nghĩa gì.”
“Covey, thôi nào! Mình đã nói tớ xin lỗi rồi mà. Đừng bực nữa.”
“Cậu chưa bao giờ nói cậu xin lỗi,” tôi nói. “Khi nào thì cậu nói cậu xin lỗi cơ chứ?”
Kiềm chế, cậu ta nói, “Xin lỗi.”
“Mình không muốn cậu đi với Genevieve nữa. Cậu nghĩ điều đó sẽ khiến mình trông thế nào trước cô ta?”
Peter nhìn tôi kiên định. “Mình không thể không ở đó với Gen, vậy nên đừng yêu cầu mình vậy.”
“Nhưng Peter, cô ấy cần cái gì ở cậu khi cô ấy có bạn trai mới rồi chứ?”
Peter nao núng, và ngay lập tức tôi hối hận vì đã nói điều đó. “Mình xin lỗi,” tôi nói thầm.
“Ổn thôi. Mình không hi vọng cậu hiểu. Gen và mình… chúng mình chỉ mắc phải nhau thôi”
Cậu ta không biết điều này, nhưng khi Peter nói về Genevieve, cậu ta có một tia mềm mại trên khuôn mặt. Đó là sự mềm yếu trộn lẫn không kiên nhẫn. Và thứ gì đó khác nữa. Tình yêu. Peter có thể phủ định mọi thứ cậu ta muốn, nhưng tôi biết cậu ta vẫn yêu cô ấy.
Thở dài, tôi hỏi, “Cậu ít nhất cũng học ôn rồi chứ?”
Peter lắc đầu, và tôi thở dài lần nữa.
“Cậu có thể nhìn vào ghi chú của mình trong bữa trưa,” tôi nói, và quay lại lớp học.
Nó bắt đầu có ý nghĩa với tôi. Tại sao cậu ấy cần đi cùng với kế hoạch thế này, tại sao cậu ấy cần dành thời gian với ai đó như tôi. Đó không phải cậu ấy có thể tiếp tục với Gen. Đó là cậu ta không thể. Tôi chỉ là lí do biện hộ của cậu ấy mà tôi. Tôi đang giữ vị trí của Gen cho cô ấy. Khi điều này có ý nghĩa, mọi thứ khác cũng bắt đầu nảy sinh.