Chương 32: Gặp lại Trường Giang (tiếp)
"Ngọc Huyên!"
Hoàng Lan cuống quýt thét lên. Nhưng Ngọc Huyên gan lì hơn nàng tưởng. Bị Lê Thụ đạp ngã, nàng ta lại vùng dậy, bò đến ôm chân Lê Thụ, đồng thời hét to:
"Nô tì giữ chân tướng công rồi, tiểu thư mau chạy đi!"
Hoàng Lan cứ đứng chết trân một chỗ. Nàng chạy đi rồi, Lê Thụ sẽ tha cho Ngọc Huyên sao?
Không đời nào!
Từ khi Lâm Vũ Linh bị liệt một bàn tay, nàng đã thề rằng sẽ không để bất kì ai vì mình mà phải chịu liên lụy nữa.
"Tôi không đi. Nếu có đi, cả hai cùng đi!" Hoàng Lan vừa cắn răng nói vừa loay hoay tìm cách cứu Ngọc Huyên khỏi tay Lê Thụ.
Trong khi đo, Lê Thụ thích thú ngắm nhìn hai người đang giằng co trước mặt. Đoạn, hắn cúi xuống, nâng cằm Ngọc Huyên lên và đay nghiến:
"Ta bỏ hơn một trăm quan tiền để mua ngươi về, cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, nhưng Ngọc Huyên à, ngươi xem ngươi đã báo đáp ta như thế nào? Hôm trước ngươi dám thả người của ta đi. Hôm nay lại cầm gậy đánh ta. Cách ngươi trả ơn đấy hả?"
Ngọc Huyên sợ hãi cúi đầu, lí nhí đáp không thành tiếng:
"Thiếp xin lỗi."
"Xin lỗi? Ngươi mà cũng có tư cách xin lỗi?"
Lê Thụ nhếch mép cười nhạt. Hắn thật giống Lê Lăng ở nụ cười nhạt nhẽo này.
Ánh mắt đang dáo dác tìm kiếm của Hoàng Lan dừng lại trên bàn, chạm phải con dao gọt hoa quả được ai đó bày sẵn.
Và hình như trong đôi mắt xảo quyệt của Lê Thụ cũng vừa lóe lên một tia sáng chết chóc.
Con dao ấy... gần tầm tay của Lê Thụ hơn của nàng.
"Không! Đừng!"
Khi nhận ra ý định của Lê Thụ, Hoàng Lan vội vã hét lên. Nhưng đã quá muộn!
...
Con dao trong tay thuận đà đâm xuống, cắm ngập vào lưng người con gái ấy.
Có máu bắn ra. Là máu của Ngọc Huyên. Nóng ấm... và đỏ rực...
Trai phòng tối tăm, nhưng tại sao Hoàng Lan lại thấy chói mắt đến thế?
Một lúc sau, giống như tòa lâu đài cát bị sóng đánh tan, có bóng hình gầy gò đổ ụp xuống đất.
...
Không một tia phẫn nộ trào dâng, cũng không chất chứa lửa hận ngút trời, ngược lại, ánh mắt ấy bình thản đến lạ kỳ, lại có phần lạnh lẽo và u ẩn, giống như một linh hồn vừa bước ra từ vực sâu địa ngục.
Lê Thụ bất giác lùi lại một bước. Hắn như cảm thấy nghẹt thở trước ánh mắt sắc hơn dao, lạnh hơn tuyết ấy.
"Ngươi giết Ngọc Huyên rồi!"
Lê Thụ nuốt khan, khinh miệt nhìn trước mặt:
"Chỉ là một con kỹ nữ hạ đẳng..."
Kỹ nữ ư? Hoàng Lan cười lạnh. Nàng không cho phép bất kì ai sỉ nhục Ngọc Huyên của nàng. Kỹ nữ thì đã sao? Kỹ nữ còn tốt đẹp hơn gấp trăm ngàn hạng người.
"Câm cái miệng chó của ngươi lại!"
Lời vừa rơi xuống, kẻ trước mặt vội nín. Chính Lê Thụ cũng không hiểu tại sao mình lại nín nhanh như thế. Người con gái họ Nguyễn này... Cơn thịnh nộ của nàng đã khiến hắn run rẩy.
Nhận ra Lê Thụ có ý định lại gần, Hoàng Lan nhấc mắt lên, hừ giọng cảnh cáo:
"Lê Thụ, ngươi cút ra xa một chút!"
Lê Thụ miễn cưỡng đứng lại. Đối diện với khung cảnh máu me hiện tại, hắn cũng không còn hứng thú với Hoàng Lan nữa. Nàng ta thương tâm thì cứ mặc nàng ta thương tâm đi. Dù sao đây cũng là nhà họ Lê, Lê Thụ tin rằng Hoàng Lan có mọc cánh cũng không thể thoát được.
Ngọc Huyên gục trong vòng tay Hoàng Lan. Cơ thể nàng ta lạnh dần, sinh khí giống như bị rút cạn, cứ theo thứ chất lỏng nóng ấm ấy mà chảy ngược ra ngoài.
"Tiểu thư..."
Hoàng lan thất thần nhìn Ngọc Huyên một lượt, càng nhìn càng thấy chua xót.
"Đừng nói nữa. Cô sẽ mất nhiều máu hơn đấy."
Nói đoạn, nàng nhanh tay xé một mảnh vải rồi rịt miệng vết thương lại. Nhát dao của Lê Thụ đâm sâu hơn nàng tưởng. Nhưng mặc cho nàng cố gắng đến đâu, máu từ lưng Ngọc Huyên vẫn không ngừng rỉ ra, thấm ướt áo ngoài, chảy thành từng giọt đỏ thẫm trên mặt đất.
"Ráng chịu đựng nhé. Để tôi tìm người đến cứu cô." Hoàng Lan cắn răng nói. Nàng không tin cái nơi chết tiệt này toàn là lũ lòng lang dạ sói. Phải có ai đó cứu Ngọc Huyên. Ngọc Huyên không thể chết như thế. Không thể...
Một bàn tay đẫm máu vươn lên, yếu ớt níu lấy vạt áo Hoàng Lan. Thanh âm ấy như đứt thành từng khúc:
"Tiểu thư, nô tì... nô tì không sao..."
Trái tim của Hoàng Lan như chết lặng. Từ sâu trong đáy mắt, có cái gì đó mặn chát dâng lên, rồi cứ thế, khung cảnh trước mắt nhòa đi, chỉ còn lại một màu máu đỏ chói.
Tiếng người trong lòng vẫn thều thào:
"Đừng đi, ở lại với nô tì một lát được không?"
Hoàng Lan vô thức gật đầu. Nàng cúi xuống, lại ôm lấy Ngọc Huyên, những mong có thể dùng chính hơi ấm của mình để làm ấm lại cơ thể đang lạnh dần của nàng ấy.
"Cô ngốc lắm!" Hoàng Lan gần như khóc nức lên: "Sao phải phải làm như thế? Chẳng phải cô vẫn khao khát một cuộc sống bình yên ư? Tôi đã bảo cô đi đi, cô còn quay lại đây làm gì?"
Ngọc Huyên ngậm cười, mệt mỏi đáp:
"Cứu người là trên hết... nô tì đâu nghĩ được nhiều như thế."
Sở nguyện lớn lao nhất của Ngọc Huyên là được sống một cuộc sống bình yên, an nhàn cho đến cuối đời. Nhưng như vậy thì đã sao? Giương mắt nhìn Nguyễn tiểu thư bị vũ nhục tới chết, nàng ta có thể thanh thản mà sống tiếp không? Đời người ngắn ngủi, sống chết đều do ý trời, Ngọc Huyên đã hèn nhát một lần, sao có thể hèn nhát mãi mãi?
Bởi thế, thay vì chạy trốn, nàng ta mới quay trở lại.
"Nguyễn tiểu thư, đừng khóc vì nô tì!"
"Ngọc Huyên..."
Trước khi chết, con người ta thường thấy nuối tiếc rất nhiều thứ. Ngọc Huyên cũng vậy. Nàng ta cố gượng chút sức tàn mà nói với Hoàng Lan:
"Nô tì sống đã đủ rồi, có chết cũng không hối tiếc. Nhưng tiểu thư thì khác... người không giống với bọn họ... Chỉ có tiểu thư mới xứng đáng trở thành hoàng hậu của Đại Việt thôi... Nguyễn tiểu thư, hứa với nô tì... người nhất định phải sống cho thật tốt... cùng bệ hạ..."
Thanh âm ấy mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng nhạt như làn khói, không thể nghe thấu được nữa.
Nguyễn tiểu thư, nô tì tin rằng sẽ có một ngày người khoác trên mình phượng bào, bước lên ngôi vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Đáng tiếc, Ngọc Huyên mệnh kiếp đã tận, không thể chờ được đến ngày ấy...
Ở thế giới bên kia, nô tì sẽ chúc phúc cho người...
Bàn tay Ngọc Huyên buông thõng xuống. Hơi thở của người con gái ấy yếu dần rồi ngừng hẳn.
Liễu đoạn hoa tàn, trăng tan ngọc vỡ.
Ôm chặt Ngọc Huyên vào lòng, Hoàng Lan hét lên như điên như dại:
"Không, Ngọc Huyên! Cô không thể chết được.Tỉnh dậy ngay cho tôi, mau tỉnh dậy, Ngọc Huyên!"
Nhưng mặc cho nàng gọi to đến đâu, cho dù tiếng gọi có xé nát cả màn đêm, Ngọc Huyên cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.
...
Lê Thụ lảo đảo lùi về phía ngưỡng cửa. Đối mặt với khí thế bức người của đối phương, con dao trong tay hắn bỗng chốc trở nên vô dụng. Nguyễn Hoàng Lan, cô ta sẽ không vì cái chết của một con tiện tì mà liều chết với hắn chứ?
Thấy Hoàng Lan ngẩng mặt lên, chằm chằm nhìn mình, trong mắt tràn ngập lửa hận, Lê Thụ lắp ba lắp bắp:
"Nguyễn... Nguyễn Hoàng Lan... Ngươi định làm gì?"
Hoàng Lan không nói gì. Nàng tiến thêm một bước. Lê Thụ chộn rộn lùi lại một bước.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lê Thụ mới nhớ ra rằng đây là nhà họ Lê, và ở bên ngoài còn có bao nhiêu kẻ tôi tớ sẵn sàng chạy vào để bảo vệ cái mạng rẻ mạt của hắn. Quả nhiên, Lê Thụ vừa hô một tiếng, lập tức có mấy bóng người vội vàng chạy đến Trai phòng, gậy gộc cầm sẵn trên tay, ngoan ngoãn đứng nhìn hắn đợi lệnh
"Đánh chết nó cho ta!"
Đám nô bộc dạ ran. Hạ lệnh xong, Lê Thụ đắc ý bỏ ra ngoài.
...
Cảm thấy có một luồng gió kì dị thổi đằng sau gáy, theo bản năng, Lê Thụ quay đầu lại, sắc mặt lập tức đại biến.
Trai phòng vẫn im lặng như thế. Không có ẩu đả, không có giằng co. Thậm chí đến tận khi ngã xuống, đám nô bộc vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy đến với mình.
Thủ pháp còn nhanh hơn cả nhận thức của con người!
Tầm nhìn của Lê Thụ trượt lên, nghi ngờ đảo qua Hoàng Lan, rồi nhanh chóng tự phủ nhận, cuối cùng dừng lại ở vách tường phía đối diện.
Trong Trai phòng còn có một người nữa!
Không ai biết người đó xuất hiện từ lúc nào, có thể là vừa mới đây thôi, cũng có thể đã từ rất lâu rồi. Y mặc một bộ trang phục dạ hành, hông đeo bảo kiếm, tay cầm roi da, gương mặt ẩn dưới chiếc khăn trùm đầu màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt âm lạnh và sắc bén.
Ánh trăng chầm chậm rớt xuống đầu y rồi tan chảy thành một dòng thác bạc.
Lặng lẽ và bí ẩn như một bóng ma, người kia vẫn đứng đó, nhàn tàn tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, tư thế vừa ngang tàng vừa ngạo nghễ, tuy y im lặng, nhưng lại khiến người đối diện không rét mà run...
"Nhà ngươi là ai?"
Không khí trầm lắng bị tiếng kêu eo éo của Lê Thụ khuấy động. Hắn hết nhìn đám nô bộc đang nằm duỗi dài trên đất rồi lại nhìn đến ngọn roi trong tay người kia.
Gần chục người bại dưới ngọn roi của kẻ mới đến?
Trong chốc lát, Lê Thụ nhớ lại kẻ đã làm hỏng chuyện của mình năm ngày trước. Không thể nào! Đây là tư dinh của họ Lê ở Từ Sơn. Y không thể tìm đến nhanh như thế được! Nhưng có thể ra vào như chốn không người, trong chớp nhoáng đã hạ gục tất cả nô bộc của hắn, hơn nữa, thủ pháp cao thâm vi diệu, ra tay không lường trước được, ác độc vô tình. Trên thế gian này, ngoài y ra còn có người thứ hai sao?
Không đoán ra thì thôi. Đã đoán ra thì kinh hồn bạt vía. Sự hùng hổ ban đầu mất hết, Lê Thụ lảo đảo thối lui về phía sau. Hắn khiếp đảm trỏ vào người kia:
"Ngươi... ngươi đến đây làm gì?"
Ánh mắt của người kia càng lúc càng sắc bén hơn, lại có gì đó giống như khinh bạc. Một lúc sau, y thản nhiên đáp:
"Giết ngươi."
Ngữ khí của y nhẹ nhàng vô cùng, giống như sợi tơ hồng, thổi phát là bay. Hoàng Lan thực sự nghi ngờ mục đích của người trước mặt. Vậy mà chẳng hiểu sao, ở bên này, Lê Thụ lại sợ đến sắp tè cả ra quần.
"Ngươi... không... ngươi không thể giết ta. Ta là con trai thiếu úy đương triều... ngươi mà động vào một sợi tóc của ta, cha ta sẽ không để yên cho ngươi..."
Người kia ngắm nghía sợi roi da trong tay rồi mỉm cười.
"Lê Lăng ư? Ta cũng đang mong lão có bản lĩnh đó đây."
Thiếu úy Lê Lăng quyền hành hiển hách trong triều. Xưa nay ai cũng phải nể ông ta vài phần, vậy mà người kia lại nhắc đến ông ta với giọng điệu khinh bạc.
Dọa dẫm không được, uy hiếp bất thành, Lê Thụ liền quỳ xuống, mếu móc khóc loạn lên:
"Đại hiệp à, tha cho ta đi, ngài muốn bao nhiêu tiền, ta cũng cho ngài."
Hoàng Lan bất giác lắc đầu. Tay kiếm khách bí ẩn này sẽ không bị Lê Thụ mua chuộc chứ?
Quả nhiên, người kia vung roi lên, chỉ thẳng vào mặt Lê Thụ:
"Lê Thụ, ngươi ngậm mồm lại cho ta! Trên, ngươi lợi dụng địa vị của cha ngươi mua quan bán tước, trục lợi cầu vinh. Dưới, ngươi bức hại dân lành, khiến cho bao gia đình vì ngươi mà tan tác. Lúa gạo là sản vật quốc gia, vậy mà ngươi cũng dám câu kết với gian thương ngoại quốc, buôn lậu gạo thóc, lũng đoạn kinh thương. Loại người như ngươi, vì danh lợi không từ thủ đoạn, sẵn sàng đổi trắng thay đen, làm ra những hành vi còn ghê tởm hơn cả cầm thú, khiến người người căm hận, thiên hạ phỉ nhổ. Ngươi nghĩ ta có thể tha cho cái mạng chó của ngươi sao?"
Lời nói như sóng biển, lớp sau xô lớp trước, mỗi lời vừa dứt, một nhát roi lại vung lên, quất thẳng vào người Lê Thụ. Trai phòng vang lên tiếng la oai oái như heo bị chọc tiết. Người kia nói hết câu, roi hạ xuống, quần áo của Lê Thụ cũng rách tươm, máu tươi rỉ ra, trôngthảm hại vô cùng.
Vốn là người bị bỏ qua một bên, Hoàng Lan bình tĩnh ngước nhìn người bí ẩn trước mặt. Bất giác, nàng thấy trong tim trào dâng một loại tình cảm vô cùng kỳ quái, nhưng rồi, khi vừa chạm vào ánh mắt sắc lạnh của y, cảm giác ấy lại biến mất nhanh như chưa từng xuất hiện.
Thứ cảm giác đó... hình như... là thân thiết.
Thân thiết?
Thân thiết!
Cùng lúc ấy, Lê Thụ đứng lên, nở ra nụ cười nham nhở cố hữu:
"Đại hiệp à, thực ra ta..."
Rồi nhân lúc đối phương phân tâm, Lê Thụ lao vọt về phía trước, bàn tay mờ ám vung lên, nhằm thẳng hướng người kia mà giáng xuống.
Từ xưa đến nay, kẻ tiểu nhân giỏi nhất trò đánh lén.
"Tiểu nhân bỉ ổi!"
Khóe miệng hơi nhấc lên, người kia không buồn né tránh, chỉ thản nhiên đứng nhìn, thái độ giễu cợt giống như chúa sơn lâm đang xem mèo con diễn trò. Rồi y xoay nhẹ cổ tay. Bảo kiếm bay ra khỏi vỏ, vẽ thành một đường tròn hư ảo. Trên trời bỗng đâu vạch ra một tiếng sấm rền. Mặt trăng bị mây mờ che khuất. Gió nổi lên, cuốn tro tàn bay tứ tung.
Lê Thụ, là ngươi muốn chết, đừng trách ta độc ác...
Người kia nhẹ nhàng thu kiếm về.
Một giây sau, cả thân hình ngồn ngộn của Lê Thụ đổ ụp xuống.
...
Xử lý xong Lê Thụ, Phạm Anh Vũ mới nhìn đến người con gái đang thất thần ở góc phòng. Trong tay nàng là một thi thể khác, nhợt nhạt, lạnh ngắt, nếu Phạm Anh Vũ đoán không nhầm thì đây chính là tiểu thiếp thứ bảy của Lê Thụ, kỹ nữ Ngọc Huyên.
Dây dưa với đám gia quyến của kẻ thù không phải tác phong của Phạm Anh Vũ. Y tra kiếm khỏi vỏ rồi xoay người bước đi.
"Anh gì ơi..."
Bước chân của Phạm Anh Vũ hơi chậm lại.
Hoàng Lan ôm thi thể của Tiểu Lam đến trước mặt y.
"Anh có thể cứu cô ấy được không?"
Nỗi đau quá lớn sẽ khiến con người ta mất đi sự tỉnh táo. Tận mắt chứng kiến kì tích xảy ra, bất giác Hoàng Lan có niềm tin mãnh liệt rằng người lạ mặt này có khả năng cứu mạng Ngọc Huyên.
Phạm Anh Vũ đánh giá người con gái trước mặt một hồi, cuối cùng miễn cưỡng nói:
"Phổi cô ta bị bục rồi, không cứu được nữa đâu."
Phổi bục rồi? Không cứu được?
Hoàng Lan chợt ngửa cổ lên trời và bật cười như điên như dại.
Ngọc Huyên... mới đây còn bóp đầu cho nàng, còn ngồi kể chuyện cho nàng nghe... vậy mà giờ đã chết?
Chết?
Đơn giản như thế sao?
Phạm Anh Vũ không biết Hoàng Lan và Ngọc Huyên có quan hệ thế nào, đành mặc kệ nàng và chuẩn bị rời khỏi Trai phòng. Cũng đúng lúc ấy, người trước mặt lại đường đột lên tiếng:
"Anh có thể đưa chúng tôi ra khỏi đây không? Ngọc Huyên bị Lê Thụ bức chết. Không thể để cô ấy ở lại nơi này được."
Thanh âm của người con gái ấy đột nhiên trấn tĩnh đến lạ kỳ. Trước cái chết của Ngọc Huyên, Hoàng Lan có thể nhất thời bi thương nhưng sẽ không vì thế mà mất đi lí trí. Nàng không muốn để thi thể của Ngọc Huyên ở lại đây. Mà hiện giờ, người có đủ bản lĩnh giúp nàng và Ngọc Huyên thoát ra ngoài cũng chỉ có một. Hơn nữa nghĩa khí của Phạm Anh Vũ không hề nhỏ. So với việc ngồi một chỗ chờ chết, Hoàng Lan tình nguyện đặt cược vào y.
Nhưng Phạm Anh Vũ đã lắc đầu ngay mà chẳng thèm nghĩ ngợi. Cũng không trách y được . Y đến nhà họ Lê để giết người chứ không phải cứu người!
Hy vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng lớn. Sự thờ ơ của Phạm Anh Vũ hệt như một giọt nước tràn ly, xé tan niềm tin cuối của Hoàng Lan. Bất mãn trào dâng, trong phút chốc, Hoàng bất chấp tất cả, vươn tay giật lấy chiếc khăn trùm mặt của Phạm Anh Vũ xuống.
Nàng phải xem, kẻ bí ẩn và vô tình này đến tột cùng là ai.
Cũng vì quá bất ngờ, Phạm Anh Vũ mới không kịp phản kháng.
Nhiều năm sau, Hoàng Lan vẫn không thể quên được nàng và Phạm Anh Vũ đã gặp nhau như thế nào. Đó là một buổi tối đầy máu và nước mắt...
"Khốn kiếp!"
Bị lột mặt nạ bất ngờ, Phạm Anh Vũ tức đến tím mặt. Bình sinh y không thích lạm sát người vô tội, nhưng việc gì cũng có ngoại lệ.
Người con gái này đã biết bí mật của y!
Bảo kiếm một lần nữa vung lên...
Hoàng Lan lùi lại một bước. Sự kích động luôn phải trả bằng một cái giá rất đắt. Đến khi tỉnh táo lại, nàng hối hận thì đã quá muộn...
"Anh Vũ, dừng tay lại!"
Trong đêm tối, có tiếng ai đó hét lên đầy giận dữ.
Thanh âm này... sao mà quen thuộc đến thế?
Liền sau đó, có một bóng trắng lao đến, chắn giữa Hoàng Lan và Phạm Anh Vũ. Bằng một động tác gấp gáp, người đó vươn tay ra đỡ lấy Hoàng Lan rồi cả hai cùng lao vọt sang một bên. Nhát kiếm của Phạm Anh Vũ đâm lệch một phân, sượt qua bả vai người đó và cắm phập vào bức tường phía đằng sau.
Nguyễn Trường Giang!
Phạm Anh Vũ cứ tưởng Trường Giang ngoan ngoãn đứng chờ mình ngoài cổng, không ngờ cậu lại theo chân y vào tận trong hậu viện này.
Trường Giang bức tực giằng sợi roi trong tay Phạm Anh Vũ ra rồi chỉ vào mặt y, đanh giọng tuyên bố:
"Phạm Anh Vũ, người này là bạn tôi. Anh mà làm tổn thương tới cô ấy, dù chỉ một sợi tóc, tôi sẽ liều mạng với anh."
-------
Chương 33: Chiếc vòng ngọc lục bảo