[Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)

39manhmoifinal_zpsbfas6o2u.png

(Bìa sách: TKV Kira Killer )

Ổ RẮN ĐỘC

Tác giả: Peter Lerangis
Dịch giả: Magic Purple
Hiệu đính: conruoinho
Thể loại: Thiếu nhi, phiêu lưu
Tình trạng xuất bản 2010, 190 trang
Số chương: 27
Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.

Giới thiệu về series sách

39 manh mối là một bộ tiểu thuyết phiêu lưu được nhiều tác giả nổi tiếng của dòng fantasy cùng chắp bút. Qua từng cuốn sách, chúng ta sẽ cùng hai chị em Amy Cahill và Dan Cahill đến những đất nước khác nhau truy tìm 39 manh mối để sở hữu quyền lực vĩ đại nhất từng thấy. Bạn sẽ đắm mình vào cuộc phiêu lưu hồi hộp, tìm hiểu những câu chuyện hư hư thực thực về những con người nổi tiếng có trong phả hệ nhà Cahill như Benjamin Franklin, Mozart, hay Shakespeare...

*Bộ sách còn được một số quốc gia đưa vào trò chơi trực tuyến với phần thưởng có giá trị.

Giới thiệu:
Ổ rắn độc là cuốn thứ bảy trong bộ sách 39 manh mối. Amy Cahill và Dan Cahill tìm thấy một gợi ý trong một cuốn sổ ghi chép của một đối thủ đã hy sinh vì chúng và nó dẫn đến Nam Phi. Shaka Zulu, anh hùng lịch sử của quốc gia Zulu có vẻ là chìa khóa của manh mối, nhưng Amy và Dan phải đột nhập vào căn cứ của nhà Tomas để lấy được manh mối này. Cả hai đã gần tới được với manh mối khi chúng phát hiện ra được một sự thật bí mật là cha mẹ chúng bị cảnh sát Nam Phi truy nã vì tội giết người...

*Link đọc các tập trước
Tập 1: Mê cung xương
Tập 2: Bí mật của Mozart
Tập 3: Kẻ đánh cắp gươm
Tập 4: Bước vào cõi tử
Tập 5: Vòng tròn tuyệt mật
Tập 6: Trong vùng nước thẳm
***
Mục lục
Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3
Chương 4 --- Chương 5 ---Chương 6
Chương 7 --- Chương 8 --- Chương 9
Chương 10 --- Chương 11 --- Chương 12
Chương 13 --- Chương 14 --- Chương 15
Chương 16 --- Chương 17 --- Chương 18
Chương 19 --- Chương 20 --- Chương 21
Chương 22 --- Chương 23 --- Chương 24
Chương 25 --- Chương 26 --- Chương 27.
Truyện đã được đăng tải hết trên thư viện, các bạn đọc tiếp ở ĐÂY nhé. :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
31.461,6
Re: [Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)
Chương 6

Nấm mốc. Giấy mục nát. Amy mỉm cười. Không có gì làm say sưa hơn mùi thơm của những cuốn sách cũ.

Trong một phòng thư viện nhỏ có máy lạnh nhỏ ở Java, con bé đặt xuống một chồng sách âm nhạc từ kho lưu trữ thư viện. Những cuốn sách nặng trịch, và chúng tạo một tiếng thịch thoải mái trên bàn của nó. Ba lô của Amy nằm trên một vũng nước nhỏ trên sàn, và một thủ thư trẻ tuổi vội vàng chạy lại với một cái khăn để bảo vệ những chiếc ghế vải khỏi quần áo ẩm ướt của Amy. Cô ta cau mày, khiển trách Amy một cách nhỏ nhẹ bằng tiếng Indonesia.

“Cảm ơn,” Amy nói. “Xi-in lỗi.”

Ngượng ngùng, con bé tập trung vào những cuốn sách, mở cuốn sách trên cùng trước tiên: Glees, Shanties (Bài hò), Fight Songs (Những bài ca chiến đấu), Madrigals (Nhạc thơ Madigan), and Motets (Thánh ca). Ngay bên trong bìa là một con dấu – cuốn sách đã được tặng bởi một sinh viên tốt nghiệp Harvard ở địa phương.

Khi con bé mở cuốn sách, nó nghe thấy tiếng lộn xộn gần cửa. Thủ thư và Nellie đang đuổi theo Saladin vòng quanh căn phòng. Dan lỉnh phía sau họ. Nó nhún vai. “Xiiiiiiiin lỗi… Em đem nó ra để dùng bữa tối và tắm rửa. Bây giờ nó nô đùa.”

“Bắt được rồi!” Nellie nói, vồ lấy vòng cổ Saladin.

Khi Nellie lỉnh ra ngoài, Amy quay sang em trai nó. “Saladin đang cảm thấy thế nào?”

“Giận dữ,” Dan nói. “Sau khi tắm, bọn em đã tìm được một tiệm cà phê Internet. Em đã kiểm tra một email cho những thứ yêu thích của mèo Mau. Rõ tiếc, không có cá hồng ở vùng này. Nó phải ăn cá ngừ.”

Nhưng Amy không nghe lấy một từ. Con bé quá bận rộn nhìn chằm chằm vào một tựa đề bài hát ở trang 47.

***

Cách xa ít hơn vài trăm dặm, trên một con đường quốc lộ ngoài sân bay, Bae Oh quan sát cháu trai mình khổ sở với cơn đau tim.

“Eccckkk… Ch… Chú…” Alistair kêu lên.

Người lái xe đang quỳ lên Alistair, khẩn cấp nói chuyện qua điện thoại di động trong khi vẫn cố gắng giữ cháu trai của ông ta. Người sĩ quan đã còng tay mình với tay Alistair đang lóng ngóng với những chiếc chìa khóa để mở còng.

“Ôi trời, mọi người, làm gì đó đi!” Bae hét.

Alistair vươn hai bàn tay run rẩy. Lão đang nôn ọe, cơ thể lão vặn vẹo. Nhìn thấy lão như thế này làm Bae sốc. Alistair đã luôn luôn khoác lên người thái độ chững chạc. Lão đã sống sót qua những chất độc chết người và những trận đổ nát nghiêm trọng mà không mất một sợi tóc.

Thật mỉa mai làm sao khi chính trái tim của lão lại giết chết lão.

Và không có gì chứng minh điều đó, Bae nghĩ, ngoài một cuộc đời bị phung phí đi. Đại học, kinh doanh, và bây giờ sức khỏe – Alistair đã thất bại trong mọi thứ. Giá mà lão không quá mềm yếu như thế. Quá ngu ngốc để sử dụng sức mạnh. Rất sẵn sàng để đặt những người khác lên đầu tiên. Đại học không cần cạnh tranh, chú à… Cháu muốn công việc kinh doanh của mình cung cấp cho chon người với giá cả chấp nhận được, chú à… Cho đến bây giờ lão có thể là thứ gì đó trong chi Ekaterina. Thay vì một rắc rối liên miên.

À, ừm, Bae nghĩ, quan sát sự sống đang mất dần khỏi Alistair. Những vấn đề thường xuyên có những giải pháp không mong đợi.

Sĩ quan cuối cùng mở khóa được chiếc còng. Khi nó rơi ra, cánh tay Alistair rơi thịch nặng nề xuống nền đường. Đầu lão nằm qua một bên. Các sĩ quan chết điếng người.

“Mati?” một trong bọn họ lẩm bẩm.

Chết, Bae phiên dịch trong im lặng.

Lão giữ vững mình trên xe cảnh sát. Đôi mắt Alistair còn mở, nhìn chằm chằm. Buộc tội. Nằm chết yên tĩnh ở đó, lão trông giống cha mình. “Gordon…” Bae thì thầm.

Ngừng lại. Đó không phải là Gordon. Đó là thằng bé.

Cố gắng đứng dậy, Bae đi xa hơn về mé đường, tránh khỏi tiếng ồn của giao thông. Dựa vào cây gậy của mình, ông ta nói qua chiếc điện thoại của mình. “Xin chào… Tôi đang gọi để báo cáo một cái chết tự nhiên của Alistair Oh…”

“AAAAAAGHHHHH!” Bae vội vàng quay lại phía chiếc xe, nơi vọng ra tiếng hét của một sĩ quan.

Lão ngưng lại giữa chừng, đánh rơi điện thoại và cây gậy của mình.

Hai sĩ quan nằm trên mặt đất, quằn quại đau đớn. Alistair Oh đứng giữa họ, phủi mình. Lão quay sang Bae, gật đầu vui vẻ, sau đó nhấc cây gậy của Bae trên mặt đất. “Chú đánh rơi cái này, thưa chú?”

Bae vươn tới. “Nhưng… nhưng cháu đã…”

“Tôi có lẽ bị đuổi khỏi Harvard, nhưng tôi có điểm A môn diễn kịch.” Alistair nói, mở đầu cây gậy của Bae để lộ ra một bộ sưu tập những công tắc nhỏ màu đen. “Ôi, chúng ta có gì ở đây?”

Bae lảo đảo về phía trước. “Không, Alistair, cháu không biết cháu đang làm gì đâu!”

“Xem tôi này,” Alistair nói. Lão xoay đầu gậy về phía Bae, giải phóng một đám mây đen từ bình xịt hơi cay.

Bae gục xuống mặt đường trong một cơn ho. Hai chân ông ta oằn lại. Ông nghe thấy một tiếng gãy rắc dưới đầu gối. Cơn đau đớn phóng lên từ chân và lao xuống từ phổi ông, và ông cảm thấy như cơ thể mình đang phát nổ.

Ông ta hét lên, đấu tranh để giữ tỉnh táo.

Alistair tiến tới, cây gây giơ lên. “Chú thân yêu, chú trông thật đau khổ, ông chú đáng thương.”

Thở. Mở mắt. Tập trung. Bae nhìn chằm chằm cháu trai lão. Alistair có cơ hội hoàn hảo. Một cái gõ nhẹ lên đầu là tất cả cần làm.

“AAGHH!” Alistair giơ cây gậy qua đầu ông.

Bae nhắm mắt lại. Ông nghe thấy một tiếng thịch trên mặt đất. Ông cảm thấy tay mình bị kéo lên trên. Lưng ông trượt trên cỏ. Một bên còng tay kêu lách cách khóa lại trên cổ tay ông. Bên kia trên tay cầm cửa xe.

Qua tiếng thét của chính mình, ông đã mơ hồ nhận biết được tiếng còi cảnh sát ở xa xuyên qua không khí. Và giọng nói của cháu trai ông, trở nên mờ nhạt dần.

Alistair đang hát.

“I’m with you and you’re with me and so we are all together…”
 

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
31.461,6
Re: [Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)
Chương 7

Sân bay quốc tế Peoria có đủ những bà mẹ và những đứa trẻ buồn chán. Nhưng hiếm có những người với một kho vũ khí những chất độc được nhét vào những chai dầu gội mang theo, điều này làm Ian Kabra khá là tự hào.

Thực tế rằng những đứa trẻ Cahill nhỡ chuyến bay của tụi nó đã phá hỏng mọi việc một chút. Không đề cập đến những bộ đồng phục sân bay chúng đang mặc.

“Em không thể tin được chúng ta phải làm bản thân mình trông quá… quá…” Natalie Kabra lắp bắp.

“Giai cấp công nhân?” Ian nói, chiếc áo an ninh hàng không của nó đang làm nó ngứa ngáy rồi. “Hãy nhớ mẹ đã nói gì. Chẳng còn quá dễ dàng để thâm nhập vào cán bộ nhân viên hàng không nữa. Hãy cảm ơn những mối liên lạc của nhà Lucian chúng ta.”

“Đừng bắt em bắt đầu với những bảng tên hàng không nhỏ xíu,” Natalie càu nhàu.

“Cả hai đứa yên lặng được chứ?” Isabel Kabra nói khi họ vòng qua một góc, tiến về buồng đợi của nhân viên hàng không. Một chiếc mũ giám sát có vành không thể che giấu sự giận dữ trong đôi mắt bà ta khi bà rít nhẹ nhàng vào điện thoại của mình: “Arif, nói chậm thôi. Tiếng Indonesia của ta xuất chúng nhưng không hoàn hảo… phải, ta biết cậu đã đánh lừa được chúng… dĩ nhiên chúng không nghi ngờ cậu biết tiếng Anh, đó là lý do chúng ta trả cho cậu những món hời lớn… phải, ta đã thấy tên chúng trên danh sách hành khác đến Peoria, nhưng chúng đã không có ở trên ghế của mình, Arif!... À, cậu có thông tin cho chuyến bay tiếp theo… ba giờ? Tốt. Chúng ta hy vọng chúng trên đó. Và, Arif… cậu cũng nên hy vọng thế.” Gập điện thoại lại để cúp máy, mặt bà ta đỏ lên.

“Ừm, vậy, tin tốt! Hakuna matata và tất cả là vậy,” Ian vui vẻ nói. “Chúng ta sẽ nghỉ ngơi và có một bữa tối tuyệt vời chốc lát trong khi chờ đợi.” Nó nhìn quanh những chọn lựa đồ ăn nhanh sân bay đa dạng. “Ừm, ờ, chúng ta sẽ nghỉ ngơi…”

Ba giờ - ở đây?” Natalie kéo cái cổ áo bằng hồ cứng. “Hôm qua là Tokyo, Paris, Vienna, Seoul, Syney, và Java. Con đã có được sự tôn trọng như thế cho địa điểm hoạt động hướng đạo của nhà Cahill. Nhưng – ôi, thành thật, mẹ à, nhưng cái đoạn đường mấp mô đến… P-Peo -” Gương mặt nó chuyển xanh lè. “Xin lỗi, con đang cảm thấy không khỏe.”

Ian quan sát con bé chạy đi. “Con bé có lý.”

“Phàn nàn về một địa điểm?” Isabel xoay sang con trai mình. “Khi những đứa trẻ đó tránh khỏi chúng ta ở Indonesia – hai lần? Điều đó nói gì với con, Ian?”

“Rằng chúng may mắn?” Ian đoán.

“Những đứa trẻ đó,” mẹ nó nói. “là những đối thủ đáng giá duy nhất của chúng ta.”

Ian khạc một tiếng cười. “Được đấy, mẹ!”

“Con đang cười ta đấy à, Ian?”

“Không.” Ian đánh rơi nụ cười. “Vậy thì, mẹ liệu có thể rằng chúng nó đã lượn đi nơi nào đó khác?”

“Hãy nhớ ai đang hướng dẫn chúng,” Isabel trả lời. “Con bé vú em với khuyên mũi dính với một chiếc iPod đó. Thật là một điều kỳ diệu nếu chúng lên được chuyến bay đúng giờ. Không, Ian, chúng ta sẽ không hoảng loạn. Chúng sẽ ở trên chuyến bay tiếp theo mà chúng có thể cố gắng đặt vé. Nhớ là, bằng sự thỏa thuận nhỏ của chúng ta với Bae Oh, chúng ta đã loại bỏ Alistair. Ở đây tại Peoria, chúng nó sẽ cô độc. Để loại trừ chúng, phải không có thay đổi gì – đó là bài học ở Indonesia.”

Ian gật đầu. Không được hỏi mẹ, nó tự bảo mình. Không khi bà ấy đang trong một trạng thái như thế này.

Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi tấn công chúng với sức mạnh như vậy. Đặc biệt con bé, Amy. Nó chưa bao giờ gặp bất cứ ai như con bé. Nhút nhát. Dịu dàng. Với một khía cạnh thú vị của sự thù địch. Rất khác những cô gái ở quê nhà, những kẻ cứ lao vào nó thường xuyên đến nỗi những tài xế của nó di chuyển với những bộ dụng cụ sơ cứu.

Nó phải hiểu chuyện này hơn chứ? Không phải nó đủ không minh để ngừng cuộc tìm kiếm ư?

Đó là thằng nhóc và cô nàng au pair. Nó là một thằng nhỏ nóng nảy. Cô nàng là một bộ sưu tập của những dụng cụ sắc nhọn và bẩn thỉu. Giá mà Amy và Dan cứ bị bẫy trong hang động ở Seoul, ít nhất đủ lâu để nản lòng. Tại sao chúng lại chống đối lại mẹ?

Chúng không biết sống với bà ấy là như thế nào.

“Mẹ nói đúng,” Ian nói. “Chúng tự chuốc lấy. Lạy trời cho chúng đừng lắng nghe người giỏi nhất trong đội.”

“Và đó sẽ là -?” Isabel nói.

Ian nhìn đi. “Ừm, con muốn nói, đứa chị. Amy.”

Nó cảm thấy một nụ cười di chuyển chậm trên mặt nó.

“Ian?” Mẹ nó tóm lấy cổ tay nó. “Nếu con đang có ý niệm mơ hồ về một hình bóng của một suy nghĩ…”

“Mẹ!” Ian có thể cảm thấy máu chảy lên mặt nó. “Làm sao mẹ có thể nghi ngờ chỉ một giây…?”

“Mẹ! Ian!” Natalie giờ đang chạy khỏi phòng tắm. Con bé thậm chí còn trông ốm yếu hơn trước đó. “Con vừa mới nhận được một tin nhắn từ Reagan Holt!”

Isabel Kabra trông kinh ngạc. “Con đã nhắn tin với một đứa nhà Tomas?”

“Không! Con bé đã xâm nhập vào điện thoại của con.” Mất tinh thần, Natalie nhìn vào màn hình trong tay nó và bắt đầu đọc. “Cảm ơn, Nat. Bọn này đã xoay xở để nhận được địa điễm tiếp theo của Dan và Amy từ điện thại của đằng ấy – ôi, thật ngạc nhiên, cách đánh vần! – ‘địa điểm từ điện thoại của đằng ấy. Bọn này đang theo đuôi chúng, và nếu bọn này đánh hơi thấy một người nhà Lucian, COI CHỪNG. bb, Reagan.’”

Ian rên rỉ. Nhà Holt là một trong những khía cạnh không thoải mái hơn của cuộc săn tìm này – bẩn thỉu, độc ác, và đần độn. “Rất nhiều cho đám Cahill cô độc.”

“Có lẽ chúng ta có thể đặt một cái biển ‘Tomas – Vùng Tự Do’ trên đường băng.” Natalie nói. “Điều đó sẽ làm những kẻ ngu đần lúng túng – xin lỗi, nhà Holt – trong một ngày gì đó.”

“Những kẻ ngu dốt đó,” Isabel nói với một nụ cười bình tĩnh, “có lẽ tốt với một chiếc dù lượn, nhưng chúng sẽ không ngăn cản được chúng ta cô lập Dan và Amy ở đây. Và một khi chúng ta có chúng, chúng ta sẽ có vài trò vui với thứ này.”

Bà lôi ra một lọ thủy tinh nhỏ màu xanh lá cây từ túi khoác vai của mình.

Ian nuốt một cách khó khăn.

“Đó là dung dịch chúng ta đã lấy từ những đứa trẻ Cahill ở Paris!” Natalie nói. “Mẹ, mẹ đang phạm một sai lầm đó!”

Isabel nhìn chằm chằm con gái mình. “Như Ian không nghi ngờ gì nhận ra, cái lọ này là giả. Bên trong nó là một chất độc. Sau khi chúng ta tiêm cái này, chúng nó sẽ trải nghiệm một sự hủy hoại chậm chức năng cơ thể, lên tới đỉnh điểm trong một thời gian dài ở bệnh viện và sau đó chết.” Isabel mở chiếc túi khoác vai của mình ra để lộ một bộ sưu tập những kim tiêm dưới da.

“Con hiểu,” Ian nói. “Chúng ta, ừm, buộc chúng uống, có thể nói như vậy.”

Gương mặt Natalie chuyển sang xanh. “Nếu chúng… có thuốc giải thì sao?” con bé kêu the thé.

“Một câu hỏi hay – bởi Chúa, Natalie đang lên tiếng à?” Isabel nói. “Ừm, phải, một trong những nhánh của gia đình chúng ta được đồn là đã phái triển thuốc giải với chất độc của nhà Kabra suốt những năm qua. Ta luôn nghi ngờ Grace đứng sau việc này. Nhưng ôi, con yêu, ta cho là hơi quá trễ cho bọn trẻ chạy đến chỗ bà ta kêu khóc, phải không?”

Ian do dự. Nó liếc nhìn về phía em gái để xem liệu con bé có đồng ý không, nhưng dường như con bé lại như thường lệ chăm chú vào chiếc điện thoại của nó.

“Được rồi, đổi chủ đề nhé?” Natalie nói, nhìn lên. “Ừm, có ai trong hai người có biết cá hồng là gì không?”

“Nó là thứ một vài người ăn khi không có tôm hùm hay trứng cá muối,” Ian đáp. “Tại sao?”

“RSS của em cung cấp dữ liệu tên hiển thị một yêu cầu của Dan Cahill vài giờ trước cho… cá hồng?” Natalie gãi đầu. “Cho con mèo của chúng!”

Isabel tóm lấy cái điện thoại nhanh đến nỗi mũ của bà ta lệch đi. “Natalie – cái yêu cầu đó đến từ đâu?”

***

“Chúng ta đang ở Báo động Đỏ.”

Giáo sư ngồi thẳng người. Ông nửa tỉnh nửa mê khi trả lời điện thoại.

Cuộc gọi có thể mang ý nghĩa một điều duy nhất. “Chúng ở đây?”

“Tôi không được phép nói,” một giọng nói nhát gừng tới. “Nhưng đây là yêu cầu cuối cùng của tôi đối với ông.”

Với chiếc điện thoại nhét vào tai, giáo sư nhanh chóng, im lặng mặc quần áo. “Anh biết tôi không thể làm như anh muốn. Tôi không phải là một trong những người của anh.”

“Ông đã rời nhà Tomas –”

“Tôi là một nhà giáo dục,” giáo sư nói. “Tôi tin tưởng vào việc dạy học. Không cần thiết để cắt cổ họng của nhau. Loại suy nghĩ này đã làm tổn thương đất nước của tôi, người của tôi – và gia đình.”

Ông quỳ bên cạnh laptop của mình và nhập vào mật khẩu hệ thống. Chạy con trỏ xuống phía bên trái, ông nhấp vào thanh chuyển động thông tin hành khách chuyến bay.

Ông cuộn qua một danh sách của lịch bay.

Đó. Như ông nghi ngờ.

Chạy khỏi chiếc xe, ông chỉ nửa chú ý đến giọng nói ở đầu bên kia. “… mục tiêu của ông chính xác giống như của chúng tôi,” nó nói.

“Nhưng phương pháp của chúng ta thật quá khác biệt.” Vị giáo sư nói lớn khi ông khởi động xe, để át đi tiếng ồn động cơ. “Tôi không thấy thích thú khi bị khiếp sợ. Như tôi nhớ, anh cũng không, vài năm trước!”

“Isabel Kabra đã giết Spasky,” giọng nói nói. “Bà ta đang trở nên giận dữ. Và tùy tiện. Tôi đã bắt được tín hiệu để nghe trộm điện thoại của bà ta. Chúng ta phải thu hẹp thứ hạng. Chúng tôi cần ông.”

Giáo sư phóng qua một cái đèn đỏ. Một tiếng còi om sòm trong tai ông và ông nhấn phanh. Khi ông lạng qua ngã tư, những tiếng chửi rủa của những người đi xe máy tăng lên sau ông như tiếng chó sủa. “Cái quái gì – Irina đã chết như thế nào?” ông hét lên.

“Trong khi cứu mạng những đứa trẻ!”

“Gì?”

“Ông ở đâu?” giọng nói hỏi.

Giáo sư tắt điện thoại. Có thể thế ư?

Ông tạt qua bên đường và để hơi thở của mình dễ dàng. Tập trung là cần thiết. Đối với sự an toàn của chính ông. Đối với sự an toàn của những người lái xe xung quanh. Và, có lẽ, đối với sự kết thúc hòa bình của một nửa thiên niên kỉ bạo lực không cần thiết.

Irina đã bắt đầu suy nghĩ một cách hợp lý. Irina chết rồi.

Cuộc rượt đuổi đang nóng lên. Lòng trung thành đang dần dần mai một.

Ông với tới ngăn chứa đồ và lấy ra một bức hình đóng khung nhỏ. Đó là một bức chân dung của một người đàn ông ăn mặc đầy đủ trang bị chiến tranh Zulu, những chiếc lông trắng ở cánh tay và bắp chân ông ta. Ông đội một chiếc mũ trắng đen và cầm một cái khiên toàn thân và một vũ khí có lưỡi không phải là kiếm hay dao. Gương mặt ông ta dữ tợn và nghiêm khắc, da ông ta gần như đen như than như dầu Macassar làm bóng mượt tóc ông ta.

Giáo sư đặt tấm hình chân dung lên chỗ ngồi của mình. Ông hát khi lái xe, như ông luôn làm để thông suốt đầu óc. Trong hai mươi phút ông tới được sân bay. Chiếu sáng huy hiệu của mình để bảo đảm, ông bước vào đường phục vụ đến phía sau của thiết bị đầu cuối.

Họ sẽ đến trong vài phút.
 

nhox_doho

Gà con
Tham gia
22/6/15
Bài viết
1
Gạo
0,0
Re: [Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)
Bạn ơi, bạn có tiếp tục dịch bộ này không? :D Khi nào có chương tiếp theo vậy?
 

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
31.461,6
Re: [Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)
Chỉnh sửa lần cuối:

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
31.461,6
Re: [Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)
Chương 8

Thay đổi những kế hoạch di chuyển là một chuyện. Bước vào một sân bay ở một quốc gia xa lạ với một cái ba lô ẩm ướt bốc mùi như con thú có túi chết là cả một câu chuyện khác.

“Chào mừng đến Nam Phi!” một tiếp viên hàng không líu lo.

“Cảm ơn!” Hy vọng mùi thơm không quá gây chú ý, Amy chạy khỏi cánh cửa chuyến bay 767 và lao vào sự vội vã của Sân bay quốc tế OR Tambo.

Một ngày trước con bé sẽ không bao giờ mơ thấy chúng sẽ ở đây. Nhưng chuyến thăm thư viện đã gửi thẳng chúng đến.

“Tốt hơn là em đúng về điều này,” Nellie lẩm bẩm, gắt gỏng sau một đêm ngủ không ngon giấc.

“Ai đánh rắm vậy?” Dan hỏi.

“Đó là quần áo chúng ta,” Amy nói.

“Chị không biết họ, các quý bà và các quý ông,” Nellie nói dưới hơi thở, “chưa bao giờ thấy họ trong đời chị…”

Dan bắt đầu chạy nhanh về phía một tấm biển nói rằng KIỂM TRA E-MAIL CỦA BẠN/ LƯỚT WEB Ở ĐÂY! “Nellie, em sẽ dùng thẻ MasterCard của chị, được chứ?”

“Chắc chắn, chỉ là gọi chị là Máy Tiền Gomez!” Nellie nắm cánh tay Amy. “Nói cho chị nghe lại tại sao em quyết định đến đây? Chị nhớ nó thật thông minh, và chị nhớ đã đặt vé mồi đến Peoria, nhưng chúng ta đã làm điều đó khi chị ở trong trạng thái gần như là ngái ngủ.”

Amy lôi khỏi túi một bản sao chép của tờ nhạc nó đã tìm thấy trong thư viện: “Marching to Pretoria.”

“Đó là một bài hát truyền thống, được trình bày bởi những dàn đồng ca trên cả thế giới,” Amy tiếp tục. “Bao gồm câu lạc bộ Glee Harvard. Đó là điều chú Alistair đã cố gắng nói với chúng ta – lời nhạc thực sự là Pretoria. Ở Nam Phi. Rất có nhiều khả năng Irina biết lời nhạc gốc. Cô ta đã bảo chúng ta đến đây.”

Nellie đang trông chừng Dan, người đang kéo rê một màn hình dày đặc chữ. “Đừng có sử dụng quá nhiều thời gian, anh bạn nhỏ. Chị không giàu có, đặc biệt khi em bắt chị mua những vé ngụy trang. Và chị sắp mua điện thoại cho mấy đứa.”

“Arrrghhh!” Dan kêu lên, bật khỏi chiếc máy vi tính. “Không, không, không, không, không!”

Amy suýt nhảy lên. Con bé và Nellie lao đến trạm web.

“Sao, Dan?” Amy gọi lớn. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Dan thở dài. “Vừa kiểm tra listerv. Không có cá hồng tươi ở Nam Phi. Saladin sẽ giết em.”

***

Nếu có bất cứ điều gì tệ hơn là chờ một chiếc lồng thú xuất hiện, đó là đợi một chiếc lồng thú xuất hiện trong khi bị một bà chị thuyết giảng về lịch sử của Nam Phi. Và Nellie đã đi khỏi để mua điện thoại di động và thuê một chiếc xe, vì vậy Dan bị rơi vào bẫy.

“‘… Khi các mỏ vàng và kim cương được tìm thấy,’” Amy đọc từ một cuốn sách mỏng, “‘càng nhiều người đào mỏ Anh đổ dồn đến vùng Transvaal, nơi bị người Hà Lan kiểm soát. Sự căng thẳng quá mức của điều này đã dẫn đến cuộc chiến Boer.’ Dan, đó là lúc ‘Marching to Pretoria’ được viết – tất cả là về chiến tranh Boer!”

“Này,” Dan nói, “bất cứ quốc gia nào hát về những con lợn lông lá[1] đều không phải xấu xa cả.”

Amy rên rỉ. “Không phải loại lợn lòi đực đó!”

“Ồ… cuộc chiến tẻ nhạt[2]!” Dan nói. “Điều đó rất là chị, Amy. Họ sẽ làm gì, đọc lịch sử cho nhau đến khi bên kia đến ‘GAAHH!’ và đầu hàng?”

“B-o-e-r,” Amy nói. “Đó là từ Hà Lan cho chữ nông dân. Hầu hết những người khai hoang đầu tiên ở thế kỷ mười bảy là những người nông dân Hà Lan, Đức, và Huguenot Pháp và những người chăn nuôi gia súc. Họ cũng trở nên được biết đến là những người Nam Phi.”

Đôi mắt Dan bắt đầu nhìn trừng trừng, và nó chạy thẳng đến một ông lão mặc chiếc áo khoác sờn và ống quần tả tơi. “Xin lỗi,” nó kêu the thé, và nhanh chóng vụt đi.

Người đàn ông đang trao cho nó một nụ cười chế nhạo. Da của lão màu nâu sẫm, với một vết sẹo cong chạy theo đường viền hàm dưới của lão, và đôi mắt xám xanh của lão dường như nhảy múa trong ánh sáng huỳnh quang.

“Cậu có cần một chiếc xe dịch vụ không?” lão hỏi. “Hoặc có thể những người trẻ tuổi nhiệt huyết thích tự mình lái xe ở Nam Phi?” Lão đưa cho Dan một tấm bưu thiếp.

“Ừm, không cảm ơn,” Dan nói.

“Dù sao thì hãy giữ nó,” người đàn ông nói. “Chỉ đề phòng! Cậu không bao giờ biết được khi nào cậu sẽ cần Slimgaard!”

Khi người đàn ông rời khỏi, Amy bước qua. “Đó là gì thế?” con bé hỏi, một mắt vẫn để trên băng tải.

Dan liếc nhìn tấm thiếp:

39clues_7_(16)_chap8.jpg

(Những câu trong hình:

SLIMGAARD
LIMOS
NGHỆ THUẬT CỦA DỊCH VỤ,
HY VỌNG CỦA NHÂN LOẠI
CHÚNG TÔI LUÔN BÊN BẠN!
– Bimrsesoseim Gekk #4
– Bgogbg Gekk
– ALPHA>1)

“‘Hy vọng của nhân loại’?” Amy nói. “Một chiếc limo dịch vụ với một tấm thiếp viết tay?”

Dan lật nó lại. Mặt bên kia có một hình ảnh của một người đàn ông châu Phi cao cầm một cái khiên, với cái gì đó trông giống một mục bách khoa toàn thư bên dưới:

Shaka, 1787-1828. Sáng lập quốc gia Zulu. Con trai của một vua tộc Zulu và một người phụ nữ, Nandi, từ làng khác. Sự chào đời của ông được xem như là một điều hổ thẹn, tên của ông có nghĩa là “kí sinh trong ruột.” Shaka và Nandi bị trục xuất, bị lăng mạ bởi những bộ lạc khác. Khi mười sáu tuổi, Shaka chuyển cơn thịnh nộ của mình vào một cuộc tấn công báo đơn thương độc mã và giết chết nó. Với sức mạnh cơ bắp và sự xảo quyệt, ông đã vực dậy quyền lực, được thúc đẩy bởi sự trả thù. Shaka khinh miệt chiến thuật chiến tranh bộ lạc lúc đó, ném giáo từ khoảng cách xa, và thích đánh xáp lá cà với giáo ngắn và lưỡi to. Kế hoạch tấn công “sừng bò” nổi tiếng của ông giúp xây dựng một lực lượng vũ trang lật đổ các bộ lạc địa phương và tạo nên một trong những vương quốc hùng mạnh nhất từng được biết. Mặc dù nhiều nhà lịch sử hiện đại chỉ trích sự hung bạo của ông, Shaka được coi như là cha đẻ của việc thống nhất quốc gia Zulu và một anh hùng của người Nam Phi.

“Tuyệt,” Dan lẩm bẩm với bản thận, nhìn chằm chằm hình ảnh của Shaka.

“Woo-hoo – xem này! Saladin ở đây!” Amy giờ đang chạy đến chỗ băng chuyền hành lý. Trong một khoảnh khắc, con bé đã bước lại với chiếc lồng thú. “Muốn là người đầu tiên mở nó ra và nói xin chào không?”

Nhưng Dan không thể rời mắt khỏi hình ảnh của chiếc khiên của Shaka. “Amy,” nó nói, “chị thấy gì ở đây?”

“Ừm… Saladin đang đói và em đang nhìn vào một tấm bưu thiếp du khách hạng bét?” con bé trả lời.

“Khiên của ông ấy,” Dan nói. “Hãy nhìn khiên của ông ấy.”

Amy gần như đánh rơi cái lồng xuống sàn – và Dan ngay lập tức biết nó không thấy những thứ.

Ở giữa chiếc khiên của Shaka là huy chương của Tomas.

Chú thích

[1], [2] Dan nghe nhầm từ Boer thành boarbore
 

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
31.461,6
Re: [Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)
Chương 9

Amy đã suýt bị một chiếc tàu điện ngầm cán bẹp dí. Con bé đã thoát khỏi những tòa nhà sập đổ và bị bẫy trong những hầm mộ không có không khí. Nhưng đợi Dan bên ngoài một nhà sách là một cú sốc nó chưa bao giờ lường trước.

“Có lẽ chúng ta nên tìm một bác sĩ,” Nellie lẩm bẩm. Cô nàng đưa Amy một chiếc điện thoại tái chế cô đã mua từ một cửa hàng ở sân bay.

“Cảm ơn - ừm, ít nhất thằng bé hứng thú với thứ gì đó,” Amy nói, nhét chiếc điện thoại vào túi.

Dan đang cười toe khi thằng bé rời nhà sách sân bay với một cuốn tiểu sử của Shaka Zulu. “Cảm ơn, các chị, điều này thật tuyệt vời. Họ đã không cho mua bất cứ thứ gì bởi các Gekk, nhưng cái này trông thật tuyệt.”

“Các Gekk?” Amy hỏi.

“Những người đã viết chữ lên thẻ Shaka.” Dan khoe tấm bưu thiếp của nó. “Em không thể phát âm hàng tấn cái tên đầu tiên của họ, nhưng em thích phong cách của họ. Này, Saladin sao rồi?”

Nghe thấy tên mình, Saladin cào một bên của cái lồng. Thật đáng ngạc nhiên bao nhiêu giận dữ có thể chứa trong một tiếng mrrp.

Khi Dan quỳ trước cái lồng, Nellie tóm lấy cánh tay nó. “Ô-ô-ố-i-i! Lần cuối cùng em làm vậy, chị đã phải đuổi theo con mèo đó khắp thư viện. Hãy cư xử thật tốt, các nhóc. Thư ký cho thuê xe đang quan sát chị. Đủ khó để thuyết phục cô ta cho chị thuê nó rồi. Chị sợ cô ta sẽ đổi ý. Ồ, và đây là điện thoại của em, Dan. Đừng nói là chị không bao giờ cho em cái gì.”

Nellie tóm lấy cái lồng và đi xuống hành làng. Dan đi theo cô nàng, đọc lướt qua tiểu sử Shaka. “Không có mục Cahill trong danh mục. Ông ấy hẳn là hậu duệ của Thomas, đúng không?”

Amy lắc đầu. “Thomas Cahill sống ở Nhật Bản. Cha mẹ Shaka là người của những bộ tộc châu Phi – và không ai trong bọn họ đã gặp người châu Âu. Chưa từng. Shaka không gặp bất cứ người châu Âu nào đến khi, như là, những năm 1800. Đúng không?”

“Đúng…” Nó lướt qua cuốn sách Shaka của mình. “Gã nào đó đến từ một phái đoàn Anh quốc – Fynn – cứu mạng Shaka. Chữa lành một vết thương do kiếm, đưa cho ông ấy thuốc thang. Thuốc nhuộm tóc nữa. Khi Shaka thấy mái tóc xám của mình biến mất, ông ta, như thể, ôi, chúng làm mình trẻ hơn. Đó là ma thuật! Cho đến lúc đó, Shaka không thích những người châu Âu. Giờ thì ông ấy nhận ra, này, họ có thứ mình cần.”

“Thuốc nhuộm tóc?” Nellie hỏi.

“Vũ khí,” Dan trả lời. “Vì thế bây giờ, ông ấy, như là, được rồi, mình tin họ. Điều mà kết thúc thành một điều tệ hại.”

Nellie dẫn chúng đến một chiếc thang máy. “Vấn đề là, nếu ông ta không có nguồn gốc từ Cahill, ông ta không thể là một Cahill,” Amy nói. “Vậy vì làm sao ông ấy lại có tấm khiên với huy chương của Tomas?”

“Một chứng nhận về việc cất giữ chiếc khiên tiền sở hữu à?” Dan trả lời. “Em không biết. Hãy tìm kiếm thêm về ông ấy.”

“Chị không thể tin được em đề nghị điều đó.”

“Shaka thú vị, không hề chán ngắt,” Dan nói. “Người Zulu đã thực hiện việc giết chóc bằng vặn cổ? Phhhhập – chết. Họ xiên kẻ thù trên cọc, sau đó trồng chúng như những cái cây! Shaka là một thiên tài. Ông ấy, như thể, có gì với trò phóng lao, các chị? Nó giống như ném một quả bóng bay. Những gã xấu chỉ có cuốn xéo – cộng thêm, chị mất ngọn giáo! Vì vậy ông dạy mọi người xiên thịt kẻ thù với những thanh kiếm có thể phục hồi – chiến tranh xanh! Thành tựu của ông ấy, một gã tên là Zwide? Shaka cho chó rừng ăn thịt mẹ hắn ta. Ai sẽ không muốn nghiên cứu ai đó như thế?”

“Nghe giống như một trận bạo loạn buồn cười thật sự,” Amy nói dứt khoát.

Cửa thang máy mở, và Nellie bước vào bãi đỗ xe thuê. “Cỗ xe đợi đấy, các nhóc. Chúng ta đang tìm số ba mươi bảy K.”

Dan theo cô nàng vào bãi và quét qua khu vực. “Chao ôi… chị đã đặt một chiếc Hummer? WOO-HOO!”

Kêu lên với sự vui sướng, nó chạy nhanh về một chiếc Hummer đen bự chảng gần một chỗ được dán nhãn 37K.

Nellie kiểm tra biên nhận. “Chị đã nói là chiếc xe rẻ nhất. Thậm chí một chiếc với những lỗ trên sàn, giống như chiếc Flintstones.”

Amy đếm đến bảy trước khi con bé nghe thấy điều nó chờ đợi – một tiếng “AAGHHH!” tàn phá từ Dan. Chúng tìm thấy nó ngồi sụp xuống dựa vào một chiếc Yugo hai cửa, khổ sở nhìn về bên phải nó, nơi chiếc Hummer đậu chỗ được đánh dấu 38K. “Em đoán sai trật 1K.”

Nellie nhìn vào trong. “Tuyệt. Một cái cần số!”

“Em nghĩ chị nên yêu cầu một sự nâng cấp,” Dan nói. “Nhìn vào đống đồng nát này. Tay lái nằm ở sai hướng!”

“Chúng đều như thế,” Nellie nói. “Ở đây họ lái xe ngược bên trên đường.”

“Nhân viên cho thuê xe đã xúc phạm danh dự của chị!” Dan nhấn mạnh. “Shaka Zula sẽ không ngồi trong một chiếc Yugo.”

“Nhóc, chiếc này đủ khó để có được rồi,” Nellie nói.

Amy lùi lại sau em trai nó và cô nàng au pair, để họ với cuộc tranh luận của mình. Con bé rón rén tới bên kia chiếc Hummer. Có điều gì đó lạ về chiếc xe đó. Những cửa sổ tối đen, một màu đen mờ. Nhưng chúng cũng bị mờ đi.

Con bé dựa vào bên phía tài xế, nhìn săm soi qua cửa sổ. Con bé không thể thấy gì nhiều, nhưng ghế trước dường như có hình dáng khôi hài – u lên, không thẳng thớm.

Sau đó chỗ u lên đó di chuyển.

***

Dan miễn cưỡng ngồi vào ghế trước của chiếc Yugo, đặt lồng của Saladin trong lòng mình. Những cái ghế cứng đơ. “Trong này bốc mùi giống cá,” Dan nói.

“Ít nhất Saladin sẽ thích nó,” Nellie trả lời.

Giờ em có thể thả nó ra chưa?” Dan nói, bắt đầu mở khóa dây đai cái lồng.

Nhưng Amy đang lao đến mở cửa của khách, lao vào ghế sau. “Đi! Đi!

Cạnh chúng, chiếc Hummer bắt đầu vụt đi. Từ bên trong vọng ra âm thanh của những tiếng la hét.

“Ai đó trong đó à?” Dan nói.

“Họ đang đợi chúng ta!” Amy hét lên.

Chị đã nghĩ tất cả bọn họ đã ở Illinois!” Nellie đạp ga và đảo ngược cần số. Chiếc xe phóng khỏi mặt đất và giật lùi.

EEEEEEEE…

“Em đúng, cái này một mẩu đồng nát,” Nellie nói.

Dan cảm thấy cánh tay Amy chạm lên vai nó và tóm lấy cái lồng. “Đưa cho chị trước khi Saladin bay khỏi cửa sổ!”

Với một tiếng rít của bánh xe, chiếc Yugo trượt lùi lại khỏi chỗ 37K. Nellie giật mạnh tay lái về bên phải và chiếc xe xoay một vòng chín mươi độ. “Yee-ha!” cô nàng la hét, ném chiếc xe vào số đầu tiên.

Dan đang nhìn qua vai chúng. “Ừm, Amy, họ không đang theo chúng ta.”

“Đó là bởi vì chị đã lấy những cái này.” Amy giơ ra một chùm chìa khóa. “Cửa trước mở và chị với vào.”

“Chao ôi, ngon lành!” Dan nói. Chị gái nó đang cười ngoác miệng và tự hào về bản thân mình. “Chị là điều sỉ nhục với Cahill!”

THỊCH. Chiếc xe nhảy xóc qua một thanh chắn giao thông và xông vào đường xá. Dan không biết điều gì để mong chờ ở Johannesburg, nhưng nó không thấy nhiều thứ ở đây, chỉ có những cánh đồng khô hạn trải dài theo mọi hướng.

“Các em, chúng ta đến Pretoria như thế nào?” Nellie hỏi.

“Đông bắc,” Amy nói, nhìn liếc qua một cuốn sách mỏng. “Phải khoảng nửa tiếng. Có một thư viện chính, thư viện bang. Ngoài ra những tài liệu lưu trữ của chính phủ, Đại học Quốc gia Nam Phi, Bảo tàng Văn hóa Lịch sử Quốc gia. Chúng ta hẳn là có thể tìm thấy vài mối liên hệ giữa Shaka và nhà Cahill.”

“Đông bắc…” Nellie nói, ngó ra cửa sổ bên trái mình. “Xem nào. Mặt trời mọc ở hướng đông…”

“Coi chừng!” Dan hét lên.

Chiếc Hummer phóng vọt lên bên trái chúng, cắt mạnh ở phía trước.

“Làm sao chúng lấy được chùm chìa khóa nhanh đến thế?” Nellie nói. “Giờ thì chị đã làm đấy,” Dan hét lên. “Chúng điên rồi!”

“Nhanh lên!” Amy nói.

“Chị đang chạy nhanh hết sức!” Nellie hét. Cô nàng chạy lạng lách trong dòng xe cộ, vù vù vút qua một lối ra hơi gắt nằm bên tay phải. “Nellie, đi khỏi đường này!” Dan nói. “Chị ấy không thể,” Amy đáp. “Chị ấy đã vượt qua lối ra –”

“Chưa!”

Nellie kéo mạnh tay lái phải. Chiếc Yugo nghiêng mạnh, mấy bánh xe bên trái của nó nhấc khỏi mặt đất khi nó đổi hướng trên mép đường nhiều cỏ.

Chiếc xe nảy lên, bộ phận cản trước của nó kêu răng rắc trên đường đá cứng. Bánh sau của nhó bắt đầu trượt từ bên này sang bên kia, gây nên những đám mây bụi. Cách vài centimet, con đường sụt giảm rõ rệt thành một con mương dốc.

“Bám lấy!” Nellie kêu lên.

“Chúng ta sắp chết!” Amy hét.

Con bé nhắm mắt lại khi chiếc xe phóng vào không trung.
 

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
31.461,6
Re: [Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)
Chương 10

Dan không biết rằng việc chết dần có cảm giác tệ đến thế trên lưỡi.

“ỐIIII… ối-ối-ối-ối!” thằng bé thét lên, máu nhỏ giọt qua môi dưới của nó.

Đôi mắt nó mở. Chiếc Yugo nằm trên mương, nghiêng về bên phải. Nellie phóng nó về phía trước, những bánh xe bên trái của cô nàng kẹt cứng vào luống đất cao hơn của cái mương. “BÁM CHẶT!”

Với một tiếng bùm lớn, chiếc xe nhấc lên phía trên mép của một con đường đi xuống đồi. Nó lạng, đi thẳng, và tăng tốc.

Dan mút máu lại từ cái lưỡi đắng chát của mình, nó đang bắt đầu sưng lên. Dan quan sát lớp bụi lắng xuống xung quanh chúng. Nellie đã cố gắng để quay trở lại đoạn đường ra mà cô nàng đã vượt qua, và chúng đang tiến tới một khu vực trông hoang vắng gần ngay đường chân trời của thành phố.

Sao chị ấy học lái xe như thế?

“Chị đã làm được!” Amy kêu lên. “Chị đã trốn thoát!”

“Ại ao ị ải àm ế?” Dan nói, lưỡi nó dày lên và nhói đau. “Em cắn lưỡi mình rồi!”

Nellie đang nhìn chằm chằm về phía trước giận dữ, nhấn còi xe. “Này, ai đã dạy những kẻ ngu ngốc các người lái xe vậy?

Có một chiếc xe tiến thắng về phía chúng. “Bên trái đường, Nellie!” Amy hét.

“Họ lái xe bên trái.”

“Ồ, được. Não rắm.”

Nellie điều chỉnh sang làn đường bên trái và phóng đi. Cô nàng vượt qua một đoạn giao nhau, không dừng lại cho bất cứ chiếc xe nào. Ôm lấy bên trái đường, Nellie tăng tốc vượt qua những tòa nhà quét vôi trắng và những hàng rào lưới thép mỏng, vượt qua những người phụ nữ đặt thăng bằng những chiếc xô trên đầu họ và những người đàn ông chở ba trên xe mô-tô.

Một tiếng rít của bánh xe làm Dan xoay vòng. Qua cửa sau nó nhận thấy chiếc Hummer bị kẹt ở giao lộ, vây quanh bởi những người lái xe mô-tô bấm còi inh ỏi.

Nellie đẩy chiếc Yugo đến mức tối đa. Thị trấn này nhỏ, và đường bốn làn nhanh chóng hẹp lại thành hai. Bên ngoài thị trấn, vùng làng quê bằng bẳng và xanh rì, với những vùng lộ thiên giống với những nắm tay đá khổng lồ. Gia súc chăn thả trên những cánh đồng cỏ, và mặt đất rải rác với những túp lều bằng tôn và gỗ.

“Chúng ta thực sự đã bỏ xa chúng rồi,” Amy nói.

Nhưng Dan vẫn nhìn chăm chú qua cánh cửa sổ phía sau. Một tiếng rền rền uể oải trở nên lớn hơn, giống như một máy bay đang tiến đến.

Và sau đó, qua lớp bụi, một bóng hình đen bự chảng nổ máy đều đều tiến lên đường.

Lưỡi Dan cảm thấy như một miếng khăn giấy nhét vào. “Hummuh!” nó nói. “HUMMUH!”

Khi Nellie tăng tốc qua một ngọn đồi, một đàn dê đi thong thả qua đường. Người chăn dê là một lão già cộc cằn đang tự hát cho mình nghe và gõ gõ lên mặt đất nhịp nhàng với cây gậy của mình. Thấy chiếc xe, đàn dê ngẩng đầu lên như thể để nói, Xin lỗi, CHÚNG TÔI ở đây trước tiên.

“NÀY, TRÁNH KHỎI ĐƯỜNG!” Nellie hét lên.

“Chúng là !” Amy nói. “Chúng không hiểu tiếng Anh!”

“K-H-Ô-Ô-Ô-N-G!” Dan hét.

Nellie nhấn ga. Chiếc Yugo vòng qua bên trái, trên vùng đồng bằng nứt nẻ. Dan lắng nghe âm thanh của việc cán bẹp lũ dê nhưng chỉ nghe thấy tiếng lạo xạo của đá phía dưới chúng.

Sau đó, từ phía sau chúng, một tiếng rỗng tuếch, kỳ quái EEEEEEEEEEE…

Dan mở đôi mắt nó ra. Chiếc Yugo đang trên đường băng qua một vùng đất trống. Không có dê.

Mùi của cao su cháy bay tới nó từ phía sau. Nó xoay lại canh chừng cánh cửa sổ màu đen.

Những con dê giờ đầy trên đường, vẫn nhai, vẫn kêu be be, vẫn sống và an toàn. Chiếc Hummer suýt soát tránh được đàn dê và biến mất vội vàng vào một chuồng gà. Một đám mây lông trắng rỉa quanh nó, và vài con chim rất giận dữ đang thể hiện sự phản đối của chúng.

Một người nông dân lái một chiếc xe tải nhỏ sơn màu tím về phía chúng và nhảy ra, la hét.

Dan ngồi lại và thở phào nhẹ nhõm. Nó chà xát lại lưỡi của mình lên môi lần nữa, cố gắng ngăn cản cơn đau, khi Nellie hướng chiếc xe trở lại xa lộ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
31.461,6
Re: [Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)
Chương 11

Khi Dan mở mắt sau một giấc ngủ ngắn, chiếc Yugo đậu dưới một cái cây trên đỉnh một ngọn đồi. Phía dưới chúng là một cái sân nơi một nhóm người chơi bóng đá.

Nó nhấn cái lưỡi của mình lên vòm miệng. Đầu lưỡi vẫn còn nhứt nhối, nhưng phần sưng đã xẹp xuống. “Ốiiii…”

“Chúng ta ở đâu vậy?” Amy lảo đảo.

“Trạm nghỉ trưa,” Nellie nói. “Ngay bên ngoài Pretoria. Có một cửa hàng đồ ăn trên đường. Chị tính là chúng ta sẽ giấu chiếc xe ở đây phòng trường hợp bạn của chúng ta đến tìm.”

“Ừm, các chị?” Dan nói, nhìn qua Amy. “Đó là điều em nghĩ à?”

Amy xoay lại. Một chiếc xe tải nhỏ màu tím nặng nề kéo lê đám lông trắng đang ì ạch trên đường tiến về phía chúng.

“Tại sao cái đó ở đây?” Amy nói. “Nó thuộc về những nông dân mà chuồng gà của họ đã bị chiếc Hummer phá hủy.”

“Trừ khi những gã Hummer cướp nó!” Dan nói.

“Thôi nào!” Nellie nhảy vào chiếc Yugo và vặn khóa. Chiếc xe nổ khục khặt và kêu vù vù. Cô nàng cố gắng lại lần nữa và nó chết máy. “Chạy!” Amy nói.

Chúng chạy nhanh xuống sân bóng. Các cầu thủ dừng lại, nhìn chằm chằm chúng bối rối. Ngoài sân, ngọn đồi trải dài đến một rừng cây rậm rạp. Sẽ dễ dàng bị lạc ở đó.

Amy trèo lên, theo ngay phía sau Nellie. Nhưng khi chúng lên đến đỉnh, Dan không ở với chúng.

“Cái quái –” Nellie nói.

Dan đang nói chuyện với một trong những cầu thủ, chỉ về phía chiếc xe tải. Người đàn ông đang chăm chú gật đầu khi những người khác tập trung quanh họ.

“Dan!” Amy bắt đầu gọi, nhưng Nellie đặt bàn tay lên miệng con bé.

Một lát sau, Dan lỉnh lên đồi. “Di chuyển!” nó nói. “Chúng ta cần trốn!”

“Em đã làm gì?” Amy rít lên.

“Chạy ngay, nói chuyện sau.” Dan chạy vụt qua chúng tiến vào rừng, tìm kiếm một con đường theo đỉnh đồi. Khi sân bóng xuất hiện lại trong tầm nhìn, nó chúi nhanh xuống sau một bụi cây rậm rạp. “Chúng ta sẽ đợi,” nó nói. “Nếu mọi thứ xảy ra đúng, sẽ có một trận chiến lớn ở dưới đó. Chúng ta sẽ vòng lại xe và thử lần nữa.”

Amy và Nellie quỳ xuống hai bên cạnh nó. Trên sân bóng, đội bóng đá đã vây xung quanh năm người mặc mấy chiếc áo choàng châu Phi phức tạp, màu mè và những chiếc mũ lông ngớ ngẩn. Chỉ một gã, người xem ra là đội trưởng của các cầu thủ, đang chỉ trỏ giận dữ.

Trong một lúc, những kẻ đuổi theo Amy và Dan lột áo choàng của chúng ra. Tên lực lưỡng nhất là kẻ đầu tiên cởi bỏ cái mũ của hắn.

Cái đầu được cắt ngắn theo kiểu bàn chải tua tủa của Eisenhower Holt bị nhận ra ngay lập tức. Cũng như con chó pitbull nhiễu dãi đang nhảy quanh đường biên.

“Nhà Holt?” Dan nói.

Amy tóm cánh tay Dan. “Đó là quần áo chúng đã mặc khi chị thấy chúng núp dưới chiếc Hummer. Đó là ý tưởng cải trang của chúng. Em đã nói với các cầu thủ điều gì vậy?”

“Sự thật, đại loại thế,” Dan đáp. “Rằng những người trong chiếc xe tải là một nhóm người xấu đuổi theo những đứa trẻ vô tội. Bây giờ, đi nào, sẵn sàng để di chuyển.”

Amy liếc nhìn qua bên trái nó, theo đường đi chúng sẽ cần lấy chiếc xe. Ít nhất năm mươi mét, chúng hoàn toàn sẽ bị lộ.

Phía dưới, Eisenhower đang la hét vào một trong những cầu thủ. Đẩy ông ta. Nhưng Hamilton ở ngoài cuộc chơi, đang chải tóc với một chiếc gương tay. Chải chuốt.

Ánh phản chiếu của mặt trời lấp lánh từ gương của Ham. Dan lùi lại, lấy tay che mặt. “Thằng khùng.”

Ánh sáng rơi vào Nellie. “Ối! Ồ, cảm ơn rất nhiều. Cùng ra khỏi đây nào.”

“Đợi đã,” Amy nói. “Chị nghĩ cậu ta đang cố ý.

Dan bắt đầu sững lại. “Chao ôi. Đợi đã, Nellie. Cậu ta đang gửi một tin nhắn!”

“Một ?” Nellie nói.

“Tít-tít-tít, tè-tè-tè, tít-tít-tít,” Dan lẩm bẩm.

“Mã Morse dấu hiệu nguy hiểm tiêu chuẩn. Hamilton đang gửi mã Morse! Điều này, giống như, rất Chiến tranh Thế giới Thứ Hai!”

Nó lấy tấm thẻ Shaka trong túi ra và đưa cho Amy. “Giơ cái này lên. Cố gắng hết sức nhận tin nhắn gương. Em sẽ viết ra những ký tự.”

“Em biết mã Morse?” Nellie hỏi.

“Thường thôi,” Dan đáp.

Trước khi Dan lôi một cây bút chì và vỏ bọc kẹo ra, những tia sáng đã dừng lại. Nhưng chúng bắt đầu lại khi Amy giơ tấm thẻ lên.

Dan thì thầm khi nó viết: “Tè-tè-tít… tè-tè-tè… tè-tít… tè-tè-tè… tít-tè-tè… tè-tít-tít-tít… tít… tít-tè-tè… tít-tè… tít-tè-tít… tít…”

Hamilton bất ngờ nhét tấm gương vào túi và chạy ra sân. Những cầu thủ châu Phi đang trêu chọc nó bằng một sự kết hợp giữa tiếng Anh và một số ngôn ngữ khác.

“Nó nói gì thế?” Amy hỏi.

Dan đưa ra thứ nó đã viết:

39clues_7_(01).jpg

Dan đọc những chữ cái. “‘Gon ow be ware’?” nó nói.

“Ừm, chị chỉ là một au pair ngu ngốc, Nellie nói, “nhưng sẽ không thế, Go now. Beware (Đi ngay. Cẩn thận) à?

RRROMMM … CHCK! CHCK-CHCK-CHCK.

Amy tìm kiếm tiếng động.

Ở trên đỉnh đồi, khoảng hai mươi mét xa hơn và ra khỏi tầm mắt của khu rừng chiếc xe Yugo vàng đã kéo đến một điểm dừng tả tơi trong rừng trống. Cửa sổ bên tài xế nhem nhuốc bụi bẩn.

Một chiếc giày da hai màu bóng loáng xuất hiện từ chiếc xe đầu tiên, dựng đứng trên mặt đất, kèm theo bởi một cái quần vải lanh màu kem.

“Chào mừng, cháu gái và cháu trai thân yêu của ta,” Alistair Oh nói.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Magic Purple

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
25/7/14
Bài viết
1.259
Gạo
31.461,6
Re: [Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)
Chương 12

“Chú… ở đây!” Amy nói. “Chú đã trốn thoát như thế nào?”

“Chú đã tìm được tụi cháu như thế nào?” Dan hỏi.

“Ông đã khởi động chiếc xe như thế nào?” Nellie hỏi.

“Tất cả sẽ được giải thích khi thích hợp, các cháu yêu à.” Alistair khẩn trương chỉ về cánh cửa. “Ta đề nghị chúng ta vào xe và lái đi khỏi những kẻ thù cơ bắp của chúng ta.”

“Tôi sẽ lái!” Nellie chạy vòng tới phía tài xế.

“Để ta,” Alistair nói, chặn đường cô nàng.

Amy bước về phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại.

Đi ngay. Cẩn thận. Đó là lời cảnh báo.

Hamilton không có ý nói “cẩn thận nhà Holt,” con bé nghĩ. Cậu ta có ý “cẩn thận Alistair.”

“Không, Nellie!” Amy hét lên. “Đừng vào trong đó.”

Amy nhìn chằm chằm chú Alistair. Lão ta đang hếch một bên đầu lên, chiếc khăn quàng cổ lụa màu vàng của lão hơi nhăn lại với chuyển động.

“Chú đi đâu khi chú để lại tụi cháu?” Amy hỏi.

“Amy…?” Alistair nói, lau trán với một chiếc khăn tay trắng.

Amy hít một hơi thở sâu và đếm đến ba. Đó là một phương pháp mẹ đã dạy nó. Đôi khi đó là tất cả điều cần để kiểm tra trái tim bạn với đầu óc bạn. “Hãy nghĩ về điều này, Dan. Chúng ta mở cửa trái tim chúng ta cho ông ấy mỗi lần. Ông ấy xông đến để cứu chúng ta. Chúng ta trao cho ông bất cứ thứ gì chúng ta tìm thấy. Sau đó ông ấy biến mất. Ông ấy làm gì với thông tin? Và làm sao ông ấy và nhà Holt tìm được cùng ta cùng lúc - ở giữa Nam Phi?”

Dan nhìn chú Alistair không thoải mái. Nellie lùi lại khỏi cửa xe.

“Nếu cháu phải biết,” Alistain nói, lo lắng nhìn xuống đồi, “ta đã bị lừa giữ lại ở Indonesia, nhưng ta trốn thoát. Ta đặt cược vào ý tưởng rằng các cháu sẽ đến Pretoria, có thể nói như vậy, nhưng hầu hết những chuyến bay quốc tế lại đến Johannesburg. Ta có thể thuyết phục nhân viên hàng không nào đó tiết lộ danh sách chuyến bay cho ta. Cần công việc thám tử giữa những người cho thuê xe để tìm các cháu đã lấy chiếc xe nào, nhưng các Ekat chúng ta giỏi việc đó. Ta đã thuê một tài xế để khởi hành đến Pretoria. Đó là khi ta thấy chiếc Hummer, thứ làm ta nghi ngờ.”

“Và chú đã theo nó…” Amy nói.

“Chính xác,” Alistair đáp. “Giờ chúng ta có thể đi chưa?”

“Đợi đã,” Dan nói. “Sao nhà Holt lại tìm được tụi cháu?”

“Chúng ta có thể nói chuyện trong xe!” Alistair nói.

“Chú là một người thông minh,” Am nói. “Chú đã nghe Nellie hát bài hát và bùm! Chú đã biết gợi ý. Chú đi trước bất cứ ai hàng năm ánh sáng. Và chú đang nói với tụi cháu rằng nhà Holt đã phát hiện ra toàn bộ điều này mà không có sự giúp đỡ của chú à?”

Alistair nghển đầu lên tò mò. “Cháu cho là ta đang liên minh với nhà Holt? Ta thậm chí còn không thể xúc tiến một cuộc nói chuyện với chúng!”

“Thôi nào, mọi người,” Nellie nói, tiến đến cửa xe. “Hãy để Ông Già Burrito ở đây với gia đình Frankenstein. Có lẽ khi chúng thấy kế hoạch của chúng thấy bại, chúng sẽ dùng ông ấy như một quả bóng đá.”

Nellie giờ đã ở trong xe. Cô nàng bật động cơ một… hai… ba lần, và nó cuối cùng khởi động.

“Các cháu sẽ không để ta lại đây, phải không?” Alistair giờ đang nhìn Amy. Gương mặt lão biểu lộ sự choáng váng, hoảng hốt. Đó là một biểu hiện con bé nhận ra từ trận hỏa hoạn hai đêm trước.

Ông ấy đã sẵn sàng cứu mạng chúng ta. Ông ấy đã sắp sửa nhảy khỏi gờ rìa vì chúng ta, đến khi Irina đến.

Nhưng con bé biết ánh nhìn đó từ một lần khác. Từ bảy năm trước. Khi lão đã đến nhà chúng để đánh cắp một bài thơ. Một bài thơ với một manh mối ẩn giấu trong nó. Một bài thơ mà Hope Cahill và Arthur Trent nghĩ sẽ giải được câu đố của 39 manh mối.

Chúng tôi chỉ muốn thứ của chúng tôi.

Ai đó đã nói điều đó trong đêm. Con bé đã nghe tiếng từ phòng đọc, chỉ sau khi sự rối loạn đã đánh thức nó.

Giọng nói của Alistair.

Alistair đã không châm lửa. Nhưng lão có thể nói điều gì đó. Lão có thể đã ngăn cản…

“Amy…?” Alistair nói. “Cháu ổn chứ, cháu yêu?”

Amy nhìn vào mắt lão. “Tại sao chú không cho họ biết – sự thật là chú đã trộm bài thơ?”

“Ta – điều này hầu như không thời gian –” Alistair lắp bắp.

“Chú đã có thể nói với họ,” Amy nói. “Chú có thể đã hét lên, ‘Tôi có bài thơ!’ Bà ấy đã lao vào ngọn lửa, chú Alistair!”

“Ta đang tranh đấu với quá nhiều người,” Alistair nói. “Ta chỉ có thể nhìn thẳng. Eisenhower Hold đã có ý tưởng hơi lố bịch là chúng ta có thể dùng đường ống trong vườn của hàng xóm –”

“Eisenhower Holt cũng đã ở đó?” Amy nói.

“Và vợ hắn, Mary-Todd.” Alistair nói.

Mặt Dan đỏ bừng. “Đã có bao nhiêu người ở đó – chỉ đứng xung quanh, không làm gì để giúp họ ư?”

Eisenhower.

Phải, Amy giờ đã thấy ông ta trong ký ức của mình về đêm đó. Một người đàn ông cộc cằn với một gương mặt đỏ và mái tóc rễ tre.

Tất cả họn họ đều ở cùng nhau. Đoàn kết. Có lẽ tất cả họ không châm lửa, nhưng nếu không có họ điều đó sẽ không xảy ra.

Họ là những kẻ giết người, tất cả bọn họ.

Nước mắt dâng lên mắt con bé, nhưng Amy giữ chúng lại. Không nghĩ ngợi gì, con bé tóm lấy chiếc khăn lụa của chú Alistair và kéo lão về phía nó. “Cháu không quan tâm nếu chú có làm việc với chúng không,” con bé nói. “Đằng nào đi nữa, khi chúng tìm thấy chú, chúng sẽ khiến đời chú khốn khổ.”

Con bé thả ra và nhảy vào ghế sau cạnh Dan. Nellie đề máy.

“Chờ - cháu không thể -” Alistair lắp bắp, đấu tranh với thứ gì đó ở trên đầu cây gậy của lão.

“Ồ?” Nellie nói, nhấn ga. “Xem tôi này.”

***


Alistair Oh lảo đảo tránh khỏi đám mây khí thải và bụi. Lão chưa bao giờ thấy con bé giận dữ như thế.

Giờ thì việc dàn xếp với lũ trẻ sẽ gần như bất khả thi.

Mày biết là mong chờ điều này mà, lão già, lão bảo mình. Chúng là cháu ngoại của Grace.

Chúng thông minh. Quá thông minh. Chúng đã đọc vị lão gần như hoàn hảo. Giá mà chúng không đọc nhầm động cơ của lão.

Nhà Holt, như thường lệ, đã phá hủy mọi thứ. Trời mới biết làm cách nào những kẻ đần độn đó lại lần theo dấu vết ở Nam Phi! Hay làm sao mà chúng đã xoay sở phục kích lão ở sân bay. Chuyến đi trong chiếc Hummer và chiếc xe tải gà đang bị thua thê thảm, nhưng nó không so sánh được với nỗi sỉ nhục trở thành chim mồi của chúng.

Chúng nó sợ chúng tôi, Alistair, nhưng không sợ ông, Mary-Todd đã nói. Chúng tôi sẽ từ từ đến trước và dọa chúng. Ông đi ra phía sau và đưa chúng đến với chúng tôi.

Hoặc chết, Eisenhower đã thêm vào.

Alistair phủi bụi khỏi người và giơ cây gậy lên. Không ai trong số chúng nhớ rằng Doanh nghiệp Oh đã là một nhà tài trợ NASCAR kiêu hãnh. Không ai trong số chúng biết làm sao Alistair Oh có thể điều khiển ngay cả chiếc ô tô kém nhất.

Lão nhìn xuống đồi. Cuộc tranh luận vẫn ác liệt. Sớm thôi nó sẽ kết thúc, và nhà Holt sẽ theo lão. Lão sẽ phải chạy trốn bằng chân trong khi lão có một cơ hội.

Xoay về phía đường, lão chú ý thấy một tia sáng bạc trong lớp bụi – một chiếc điện thoại di động. Gần như chết máy, nhưng có lẽ hậu quả của chuyến picnic nào đó gần đây. Nếu nó hoạt động, lão có thể dùng nó để gọi một chiếc xe dịch vụ.

Nhặt nó lên, lão chú ý thấy một thông báo tin nhắn. Lão nhấn đọc.

SBS! M347.

Buồn sao giờ con người không còn truyền đạt bằng ngôn ngữ thật. Cho đến giờ lão đã kiểm soát được “omg,” “osm,” “imho,” “lol,” “ttfn,” và “rolf” – nhưng không có “sbs.” Có lẽ Such Boffo Shenanigans. Sis Boom Shazam? Super Bowl Sunday. Lão nhăn mặt khi lão nhớ về Sushi Burrito Special, một dòng sản phẩm mang tiếng xấu đã dẫn công ty lão đến bờ vực thẳm. Lão đã bị ám ảnh với cuộc săn tìm 39 manh mối đến nỗi sao lãng việc giám sát nhà kho hợp lý, kết quả mười ba người bị ốm. Và phá sản.

Lão nhắp vào các bảng chọn khác, cố gắng để tìm thứ gì đó đại loại như ID. Nhưng thất bại. Cuối cùng, giữ chiếc điện thoại trên tai, lão gõ số để lấy thông tin.

Yên tĩnh. Âm thanh gãy vỡ.

Lão ném chiếc điện thoại trở lại mặt đất và cẩn thận đặt cái mũ quả dưa lên đầu mình. Thwock.

Một quả bóng làm nó rớt xuống lại.

“Đứng yên,” một giọng nói thô ráp từ phía sau lão. “Hai tay đưa lên và còn mặt – harch!”

Alistair cố gắng không run khi lão quay lại.

“Tôi hy vọng,” Eisenhower nói, “ông chơi phòng thủ tốt.”
 

Casillasnghia

Gà con
Tham gia
6/9/15
Bài viết
1
Gạo
0,0
Re: [Thiếu nhi, phiêu lưu] 39 manh mối (Tập 7: Ổ rắn độc) - Full - Peter Lerangis (Magic Purple dịch)
Hóng chương kế quá. Cảm ơn bạn đã dịch cuốn này nha. Khi nào có bạn nhớ báo mình nha
 
Bên trên