Chương 7
Sân bay quốc tế Peoria có đủ những bà mẹ và những đứa trẻ buồn chán. Nhưng hiếm có những người với một kho vũ khí những chất độc được nhét vào những chai dầu gội mang theo, điều này làm Ian Kabra khá là tự hào.
Thực tế rằng những đứa trẻ Cahill nhỡ chuyến bay của tụi nó đã phá hỏng mọi việc một chút. Không đề cập đến những bộ đồng phục sân bay chúng đang mặc.
“Em không thể tin được chúng ta phải làm bản thân mình trông quá… quá…” Natalie Kabra lắp bắp.
“Giai cấp công nhân?” Ian nói, chiếc áo an ninh hàng không của nó đang làm nó ngứa ngáy rồi. “Hãy nhớ mẹ đã nói gì. Chẳng còn quá dễ dàng để thâm nhập vào cán bộ nhân viên hàng không nữa. Hãy cảm ơn những mối liên lạc của nhà Lucian chúng ta.”
“Đừng bắt em bắt đầu với những bảng tên hàng không nhỏ xíu,” Natalie càu nhàu.
“Cả hai đứa yên lặng được chứ?” Isabel Kabra nói khi họ vòng qua một góc, tiến về buồng đợi của nhân viên hàng không. Một chiếc mũ giám sát có vành không thể che giấu sự giận dữ trong đôi mắt bà ta khi bà rít nhẹ nhàng vào điện thoại của mình: “Arif, nói
chậm thôi. Tiếng Indonesia của ta xuất chúng nhưng không hoàn hảo… phải, ta biết cậu đã đánh lừa được chúng… dĩ nhiên chúng không nghi ngờ cậu biết tiếng Anh, đó là lý do chúng ta trả cho cậu những món hời lớn… phải, ta
đã thấy tên chúng trên danh sách hành khác đến Peoria, nhưng
chúng đã không có ở trên ghế của mình, Arif!... À, cậu có thông tin cho chuyến bay tiếp theo…
ba giờ? Tốt. Chúng ta hy vọng chúng trên đó. Và, Arif… cậu cũng nên hy vọng thế.” Gập điện thoại lại để cúp máy, mặt bà ta đỏ lên.
“Ừm, vậy, tin tốt!
Hakuna matata và tất cả là vậy,” Ian vui vẻ nói. “Chúng ta sẽ nghỉ ngơi và có một bữa tối tuyệt vời chốc lát trong khi chờ đợi.” Nó nhìn quanh những chọn lựa đồ ăn nhanh sân bay đa dạng. “Ừm, ờ, chúng ta sẽ
nghỉ ngơi…”
“
Ba giờ - ở đây?” Natalie kéo cái cổ áo bằng hồ cứng. “Hôm qua là Tokyo, Paris, Vienna, Seoul, Syney, và Java. Con đã có được sự tôn trọng
như thế cho địa điểm hoạt động hướng đạo của nhà Cahill. Nhưng – ôi, thành thật, mẹ à, nhưng cái đoạn đường mấp mô đến… P-Peo -” Gương mặt nó chuyển xanh lè. “Xin lỗi, con đang cảm thấy không khỏe.”
Ian quan sát con bé chạy đi. “Con bé có lý.”
“Phàn nàn về một địa điểm?” Isabel xoay sang con trai mình. “Khi những đứa trẻ đó tránh khỏi chúng ta ở Indonesia – hai lần? Điều đó nói gì với con, Ian?”
“Rằng chúng may mắn?” Ian đoán.
“Những đứa trẻ đó,” mẹ nó nói. “là những đối thủ đáng giá duy nhất của chúng ta.”
Ian khạc một tiếng cười. “Được đấy, mẹ!”
“Con đang cười ta đấy à, Ian?”
“Không.” Ian đánh rơi nụ cười. “Vậy thì, mẹ liệu có thể rằng chúng nó đã lượn đi nơi nào đó khác?”
“Hãy nhớ ai đang hướng dẫn chúng,” Isabel trả lời. “Con bé vú em với khuyên mũi dính với một chiếc iPod đó. Thật là một điều kỳ diệu nếu chúng lên được chuyến bay đúng giờ. Không, Ian, chúng ta sẽ không hoảng loạn. Chúng sẽ ở trên chuyến bay tiếp theo mà chúng có thể cố gắng đặt vé. Nhớ là, bằng sự thỏa thuận nhỏ của chúng ta với Bae Oh, chúng ta đã loại bỏ Alistair. Ở đây tại Peoria, chúng nó sẽ cô độc. Để loại trừ chúng, phải không có thay đổi gì –
đó là bài học ở Indonesia.”
Ian gật đầu.
Không được hỏi mẹ, nó tự bảo mình.
Không khi bà ấy đang trong một trạng thái như thế này.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi tấn công chúng với sức mạnh như vậy. Đặc biệt con bé, Amy. Nó chưa bao giờ gặp bất cứ ai như con bé. Nhút nhát. Dịu dàng. Với một khía cạnh thú vị của sự thù địch. Rất khác những cô gái ở quê nhà, những kẻ cứ lao vào nó thường xuyên đến nỗi những tài xế của nó di chuyển với những bộ dụng cụ sơ cứu.
Nó phải hiểu chuyện này hơn chứ? Không phải nó đủ không minh để ngừng cuộc tìm kiếm ư?
Đó là thằng nhóc và cô nàng au pair. Nó là một thằng nhỏ nóng nảy. Cô nàng là một bộ sưu tập của những dụng cụ sắc nhọn và bẩn thỉu. Giá mà Amy và Dan cứ bị bẫy trong hang động ở Seoul, ít nhất đủ lâu để nản lòng. Tại sao chúng lại chống đối lại mẹ?
Chúng không biết sống với bà ấy là như thế nào.
“Mẹ nói đúng,” Ian nói. “Chúng tự chuốc lấy. Lạy trời cho chúng đừng lắng nghe người giỏi nhất trong đội.”
“Và đó sẽ là -?” Isabel nói.
Ian nhìn đi. “Ừm, con muốn nói, đứa chị. Amy.”
Nó cảm thấy một nụ cười di chuyển chậm trên mặt nó.
“Ian?” Mẹ nó tóm lấy cổ tay nó. “Nếu con đang có ý niệm mơ hồ về một hình bóng của một suy nghĩ…”
“Mẹ!” Ian có thể cảm thấy máu chảy lên mặt nó. “Làm sao mẹ có thể nghi ngờ chỉ một giây…?”
“Mẹ! Ian!” Natalie giờ đang chạy khỏi phòng tắm. Con bé thậm chí còn trông ốm yếu hơn trước đó. “Con vừa mới nhận được một tin nhắn từ Reagan Holt!”
Isabel Kabra trông kinh ngạc. “Con đã nhắn tin với một đứa nhà Tomas?”
“Không! Con bé đã xâm nhập vào điện thoại của con.” Mất tinh thần, Natalie nhìn vào màn hình trong tay nó và bắt đầu đọc. “Cảm ơn, Nat. Bọn này đã xoay xở để nhận được địa điễm tiếp theo của Dan và Amy từ điện thại của đằng ấy – ôi, thật ngạc nhiên, cách đánh vần! – ‘
địa điểm từ
điện thoại của đằng ấy. Bọn này đang theo đuôi chúng, và nếu bọn này đánh hơi thấy một người nhà Lucian, COI CHỪNG. bb, Reagan.’”
Ian rên rỉ. Nhà Holt là một trong những khía cạnh không thoải mái hơn của cuộc săn tìm này – bẩn thỉu, độc ác, và đần độn. “Rất nhiều cho đám Cahill
cô độc.”
“Có lẽ chúng ta có thể đặt một cái biển ‘Tomas – Vùng Tự Do’ trên đường băng.” Natalie nói. “Điều đó sẽ làm những kẻ ngu đần lúng túng – xin lỗi,
nhà Holt – trong một ngày gì đó.”
“Những kẻ ngu dốt đó,” Isabel nói với một nụ cười bình tĩnh, “có lẽ tốt với một chiếc dù lượn, nhưng chúng sẽ không ngăn cản được chúng ta cô lập Dan và Amy ở đây. Và một khi chúng ta có chúng, chúng ta sẽ có vài trò vui với thứ này.”
Bà lôi ra một lọ thủy tinh nhỏ màu xanh lá cây từ túi khoác vai của mình.
Ian nuốt một cách khó khăn.
“Đó là dung dịch chúng ta đã lấy từ những đứa trẻ Cahill ở Paris!” Natalie nói. “Mẹ, mẹ đang phạm một sai lầm đó!”
Isabel nhìn chằm chằm con gái mình. “Như
Ian không nghi ngờ gì nhận ra, cái lọ này là giả. Bên trong nó là một chất độc. Sau khi chúng ta tiêm cái này, chúng nó sẽ trải nghiệm một sự hủy hoại chậm chức năng cơ thể, lên tới đỉnh điểm trong một thời gian dài ở bệnh viện và sau đó chết.” Isabel mở chiếc túi khoác vai của mình ra để lộ một bộ sưu tập những kim tiêm dưới da.
“Con hiểu,” Ian nói. “Chúng ta, ừm, buộc chúng uống, có thể nói như vậy.”
Gương mặt Natalie chuyển sang xanh. “Nếu chúng… có thuốc giải thì sao?” con bé kêu the thé.
“Một câu hỏi hay – bởi Chúa, Natalie đang lên tiếng à?” Isabel nói. “Ừm, phải, một trong những nhánh của gia đình chúng ta được đồn là đã phái triển thuốc giải với chất độc của nhà Kabra suốt những năm qua. Ta luôn nghi ngờ Grace đứng sau việc này. Nhưng ôi, con yêu, ta cho là hơi quá trễ cho bọn trẻ chạy đến chỗ bà ta kêu khóc, phải không?”
Ian do dự. Nó liếc nhìn về phía em gái để xem liệu con bé có đồng ý không, nhưng dường như con bé lại như thường lệ chăm chú vào chiếc điện thoại của nó.
“Được rồi, đổi chủ đề nhé?” Natalie nói, nhìn lên. “Ừm, có ai trong hai người có biết cá hồng là gì không?”
“Nó là thứ một vài người ăn khi không có tôm hùm hay trứng cá muối,” Ian đáp. “Tại sao?”
“RSS của em cung cấp dữ liệu tên hiển thị một yêu cầu của Dan Cahill vài giờ trước cho… cá hồng?” Natalie gãi đầu. “Cho con mèo của chúng!”
Isabel tóm lấy cái điện thoại nhanh đến nỗi mũ của bà ta lệch đi. “Natalie –
cái yêu cầu đó đến từ đâu?”
***
“Chúng ta đang ở Báo động Đỏ.”
Giáo sư ngồi thẳng người. Ông nửa tỉnh nửa mê khi trả lời điện thoại.
Cuộc gọi có thể mang ý nghĩa một điều duy nhất. “Chúng ở đây?”
“Tôi không được phép nói,” một giọng nói nhát gừng tới. “Nhưng đây là yêu cầu cuối cùng của tôi đối với ông.”
Với chiếc điện thoại nhét vào tai, giáo sư nhanh chóng, im lặng mặc quần áo. “Anh biết tôi không thể làm như anh muốn. Tôi không phải là một trong những người của anh.”
“Ông đã rời nhà Tomas –”
“Tôi là một nhà giáo dục,” giáo sư nói. “Tôi tin tưởng vào việc dạy học. Không cần thiết để cắt cổ họng của nhau. Loại suy nghĩ này đã làm tổn thương đất nước của tôi, người của tôi – và gia đình.”
Ông quỳ bên cạnh laptop của mình và nhập vào mật khẩu hệ thống. Chạy con trỏ xuống phía bên trái, ông nhấp vào thanh chuyển động thông tin hành khách chuyến bay.
Ông cuộn qua một danh sách của lịch bay.
Đó. Như ông nghi ngờ.
Chạy khỏi chiếc xe, ông chỉ nửa chú ý đến giọng nói ở đầu bên kia. “… mục tiêu của ông chính xác giống như của chúng tôi,” nó nói.
“Nhưng phương pháp của chúng ta thật quá khác biệt.” Vị giáo sư nói lớn khi ông khởi động xe, để át đi tiếng ồn động cơ. “Tôi không thấy thích thú khi bị khiếp sợ. Như tôi nhớ, anh cũng không, vài năm trước!”
“Isabel Kabra đã giết Spasky,” giọng nói nói. “Bà ta đang trở nên giận dữ. Và tùy tiện. Tôi đã bắt được tín hiệu để nghe trộm điện thoại của bà ta. Chúng ta phải thu hẹp thứ hạng. Chúng tôi cần ông.”
Giáo sư phóng qua một cái đèn đỏ. Một tiếng còi om sòm trong tai ông và ông nhấn phanh. Khi ông lạng qua ngã tư, những tiếng chửi rủa của những người đi xe máy tăng lên sau ông như tiếng chó sủa. “Cái quái gì – Irina đã chết như thế nào?” ông hét lên.
“Trong khi cứu mạng những đứa trẻ!”
“Gì?”
“Ông ở đâu?” giọng nói hỏi.
Giáo sư tắt điện thoại.
Có thể thế ư?
Ông tạt qua bên đường và để hơi thở của mình dễ dàng. Tập trung là cần thiết. Đối với sự an toàn của chính ông. Đối với sự an toàn của những người lái xe xung quanh. Và, có lẽ, đối với sự kết thúc hòa bình của một nửa thiên niên kỉ bạo lực không cần thiết.
Irina đã bắt đầu suy nghĩ một cách hợp lý. Irina chết rồi.
Cuộc rượt đuổi đang nóng lên. Lòng trung thành đang dần dần mai một.
Ông với tới ngăn chứa đồ và lấy ra một bức hình đóng khung nhỏ. Đó là một bức chân dung của một người đàn ông ăn mặc đầy đủ trang bị chiến tranh Zulu, những chiếc lông trắng ở cánh tay và bắp chân ông ta. Ông đội một chiếc mũ trắng đen và cầm một cái khiên toàn thân và một vũ khí có lưỡi không phải là kiếm hay dao. Gương mặt ông ta dữ tợn và nghiêm khắc, da ông ta gần như đen như than như dầu Macassar làm bóng mượt tóc ông ta.
Giáo sư đặt tấm hình chân dung lên chỗ ngồi của mình. Ông hát khi lái xe, như ông luôn làm để thông suốt đầu óc. Trong hai mươi phút ông tới được sân bay. Chiếu sáng huy hiệu của mình để bảo đảm, ông bước vào đường phục vụ đến phía sau của thiết bị đầu cuối.
Họ sẽ đến trong vài phút.