Chương 16: Nguyệt Y Quán (phần 2)
Sau khi bắt mạch xong cho một vị phu nhân, Vũ Nhi xoa xoa tay ngẩng đầu lên. Bốn người nhóm Minh Doãn vừa bước vào phòng đã nhìn rất nổi bật vì toàn các vị công tử ngọc thụ lâm phong nên đã thu hết ánh nhìn của mọi người. Vũ nhi cũng tò mò nhìn về phía đấy và nhanh chóng nhận ra Minh Doãn. Mặt nàng tái mét, môi mấp máy như muốn nói gì đó.
Đúng lúc ấy, Tô Bằng cười khà khà nhìn đám bằng hữu lắc đầu.
“Không phải nàng ấy!”
Nói rồi hắn rút ra một đơn thuốc, đưa cho trường quầy nói.
“Bốc ba mươi thang, nhanh nhất có thể cho gia, gia không chờ được lâu.”
Trưởng quầy nhìn đơn thuốc thấy ghi toàn dược liệu quý thì cười tít mắt, mời bốn người bọn họ ngồi uống trà chờ bốc thuốc. Minh Doãn ngồi xuống nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vũ nhi. Vũ nhi đang cúi gằm mặt lại bỗng đưa mắt nhìn sang trái, Minh Doãn nhíu mày nhìn theo hướng mắt của Vũ nhi. Đám bằng hữu ngồi bên cạnh Minh Doãn cũng khẽ reo lên.
“Ồ, đúng là người đẹp!”
“Trời, không bõ công đến đây.”
“Tô Bằng này nhận xét mà lại…”
Minh Doãn nhìn theo hướng ánh mắt Vũ nhi. Người vừa vén rèm đi ra là một cô gái trẻ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Dáng người nhỏ nhắn, bàn tay thoăn thoắt trải giấy, mở tủ bốc thốc. Cô gái ấy mặc bộ đồ vải thô màu trắng đục, tóc không đeo món trang sức nào mà tết bím buộc gọn đằng sau. Khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn để lộ ra nét đẹp khuynh thành. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là tốc độ bốc thuốc nhanh kinh hoàng của nàng.
Phải đến lần thứ hai cô nàng ấy quay mặt lại Minh Doãn mới dám khẳng định và đặt câu hỏi sao phu nhân nhà hắn lại tới đây làm nhân viên đi bốc thuốc thế này? Hắn không ngạc nhiên vì Hương Nhu hiểu biết về y dược, dù sao cha nàng cũng là đại phu, tỳ nữ bên nàng lại có y thuật không tồi, nhưng hắn vô cùng kinh ngạc khi nàng xuất hiện trước mắt hắn trong hoàn cảnh này.
Vũ nhi liên tục nháy đến thành tật ở mắt mà Hương Nhu vẫn tập trung bốc thuốc nên không nhận ra. Nàng cũng không nhận ra ngoài Vũ nhi còn bốn ánh mắt nóng bỏng đang phóng về phía mình. À, thực ra chỉ có ba ánh nhìn nóng bỏng còn một ánh mắt lườm nguýt là của Minh Doãn. Sao hắn có thể thối tha đến mức độ đi cùng bằng hữu tới chọc ghẹo chính vợ của mình cơ chứ.
Ba mươi thang thuốc đáng lý cần tới hai khắc mới bốc xong thì tiên nữ bốc thuốc kia chỉ cần hơn một khắc đã làm xong. Nàng xếp lại đống thuốc, đưa cho trường quầy và định vén rèm đi vào trong. Tô Bằng vội vàng cất tiếng.
“Ta muốn cô nương kia bắt mạch chẩn bệnh cho ta!”
Trưởng quầy cười nịnh nọt.
“Đại nhân thông cảm, cô ấy không phải đại phu!”
“Nguyệt Y quán các người làm ăn kiểu gì? Để người không phải đại phu bốc thuốc, nếu mắc lỗi chết người thì sao? Muốn ta kiện quan phủ không?”
Ở Thanh Long quốc, các y quán lớn như Nguyệt Y quán đều yêu cầu người bốc thuốc cũng phải là đại phu. Có điều những đại phu giỏi, xuất sắc mới được ngồi ở bàn chẩn bệnh. Tô Bằng biết thế nên cố tình làm khó.
Trưởng quầy khó xử nhìn Tô Bằng, biết hắn ta là đối tượng khó dây vào. Lại nhìn sang ba người bên cạnh, cả bọn đều phục sức xa hoa, phong thái đĩnh đạc. Trưởng quầy quả không dám đắc tội. Hắn tiến về phía Hương Nhu nói nhỏ mấy câu. Hương Nhu lúc này mới nhìn về phía bốn người Minh Doãn, nàng hơi giật mình khi chạm mắt Minh Doãn. Minh Doãn thấy nàng cúi đầu, khẽ cắn môi. Phía bên này Tô Bằng vẫn lớn tiếng gây áp lực. Minh Doãn cầm quạt đập một cái vào đầu Tô Bằng.
“Thôi đừng trêu ghẹo người ta nữa, đi về thôi.”
Tô Băng đỏ mặt nhìn Minh Doãn thấp giọng nói.
“Điện hạ đừng khiến ta trở thành nhân vật phản diện để ngài làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngài về nhà có mỹ nhân ôm ấp rồi, khó khăn lắm ta mới tìm được cớ để tiếp xúc với nàng. Điện hạ đừng phá ta.”
Minh Doãn thấy sôi cả máu. Có thằng nào không sôi máu khi nhìn người ta tán tỉnh vợ mình không?
Hương Nhu ngước nhìn trưởng quầy rồi lại nhìn Minh Doãn, ánh mắt thể hiện sự khó xử. Minh Doãn nhíu nhíu mày mấy cái rồi thở dài cảm thán: thôi vậy, ai bảo trời sinh mình là người tốt. Hắn đưa mắt nhìn sang Hương Nhu, đầu khẽ gật. Cô nàng khẽ thở phào quay lại gật đầu với trưởng quầy. Trưởng quầy vui mừng như thoát được nợ đẩy Hương Nhu về phía bàn chẩn mạch. Nàng khẽ ra hiệu cho Vũ nhi đứng lên còn nàng ngồi xuống chỗ nàng ấy.
Tô Bằng nhanh nhảu ngồi xuống ghế cho bệnh nhân bàn số ba và đặt tay lên bàn. Hai người Trần Bích, Bùi Hiển xum xoe ngồi bên cạnh. Minh Doãn vẫn đứng nguyên ở bàn trà gần lối ra vào. Ánh mắt Hương Nhu dừng lại ở phía Minh Doãn như chờ đợi gì đó. Đúng lúc đó hắn nghe tiếng Vũ nhi rất khẽ bên cạnh.
“Phu nhân hỏi, họ là bằng hữu của ngài, phu nhân trị họ một chút có được không?”
Hừ, đương nhiên phải trị, trị thật mạnh vào. Mấy tay bằng hữu xấu xa, đến vợ của huynh đệ mà cũng dám nhòm ngó. Trong phút chốc Minh Doãn quên béng mất là mấy vị bằng hữu kia nào có biết vị nữ đại phu này là vợ hắn, và hơn nữa hắn không nhớ là cô ta chỉ là vợ “hờ” thôi hay sao? Vì thế Minh Doãn gật đầu một cái rất mạnh. Bên kia nhận được tín hiệu phản hồi thì nở một nụ cười khiến ba kẻ ngồi gần đó trúng điện, giật cho ngây cả người.
Tô Bằng mãi mới bình tĩnh lại được để kéo áo lên cho Hương Nhu chẩn mạch. Trong suốt thời gian chẩn mạch, ba tên bằng hữu khốn nạn ánh mắt cứ dán chặt lên Hương Nhu. Nàng vẫn vẫn cúi đầu, trên môi là nụ cười như có như không. Được nửa khắc, khuôn mặt nàng trở lên nghiêm trọng. Nàng đòi Tô Bằng đổi tay để kiểm tra. Tô Bằng đang si mê ngắm gái chợt có chút chột dạ.
“Mỹ nhân, người huynh đệ này của chúng tôi thực sự có vấn đề sao?” Bùi Hiển lả lơi trêu ghẹo.
Hương Nhu vẫn giữ khuôn mặt hết sức nghiêm trọng, nàng khẽ lắc đầu. Cái lắc đầu khiến Bùi Hiển, Trần Bích nghẹn giọng không dám trêu trọc, còn lòng Tô Bằng thì dấy lên sự lo lắng.
Cuối cùng Hương Nhu thu tay lại, chắp tay thi lễ với Tô Bằng.
“Thỉnh đại nhân cho dân nữ nói thật!”
“Nàng nói đi!”
“Đại nhân chúc mừng ngài có hỉ mạch!”
Cả sảnh ngây người ra, nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Hương Nhu một hồi thì cả đám mới phá lên cười sặc sụa. Trần Bích và Bùi Hiển bò lăn ra bàn cười không dậy được. Tô Bằng mặt đen kịt lại, hắn hầm hầm đứng lên quát.
“Cô nương, cô là đại phu mà dám ăn nói hồ đồ thế sao? Ta là đàn ông mà dám nói ta có hỉ mạch? Hôm nay nhất định ta phải đòi cô bồi thường danh dự.”
Nói rồi Tô Bằng xấn xổ tới kéo tay Hương Nhu. Minh Doãn định tiến về phía nàng giải vây thì bất ngờ nàng gạt tay Tô Bằng ra khẽ cười nói.
“Hóa ra ngài là đàn ông à? Xin lỗi, tại ngài ngồi vào bàn khám phụ khoa và thai sản” vừa nói nàng vừa chỉ vào bảng gỗ khắc chữ để trên bàn. Bảng gỗ ghi: khám thai và khám phụ khoa, nàng nói tiếp “y thuật của tiểu nữ chưa tinh thông, cũng không nhìn ra ngài là đàn ông nên mới chẩn đoán nhầm. Đại nhân hồ đồ ngồi nhầm chỗ, còn ta hồ đồ chẩn đoán nhầm. Vậy hôm nay coi như hòa nhé?”
Tô Bằng tức ói máu, giơ ngón tay ra chỉ mặt Hương Nhu nhưng chỉ nói được mỗi một từ.
“Cô… cô… cô...”
Những người xung quanh thì cười tới mức không gượng dậy được. Nàng nhìn trưởng quầy nói.
“Trưởng quầy, hôm nay cháu làm đến đây thôi.”
Thấy nàng định rút đi thì Tô Bằng giận quá mất khôn, đem theo cái mặt tràn đầy sát khí chắn lại. Nhưng Vũ nhi nhanh chóng kéo hắn về phía mình.
“Đại nhân, vừa nãy khám nhầm bàn, giờ ngồi lại để tiểu nữ chẩn mạch cho ngài.”
Hương Nhu che miệng cười lách qua Vũ nhi tiến ra cửa. Minh Doãn đã chờ nàng bên ngoài, cầm tay nàng kéo chạy đi. Bên trong Tô Bằng không thoát khỏi sự lôi kéo của Vũ nhi, hắn gào thét với đám gia nhân bên ngoài đòi đuổi theo Hương Nhu. Nhưng khi đám gia nhân nhận được lệnh thì nàng đã chạy tới tận nơi nào chẳng ai biết.
Chạy một hồi, Minh Doãn kéo Hương Nhu vào một ngõ nhỏ vắng người. Đợi nàng bớt thở gấp hắn mới nói.
“Phu nhân, nàng có muốn giải thích gì không?”
Hương Nhu nhìn hắn cười nịnh nọt.
“Ở nhà buồn quá nên thiếp theo Vũ nhi học một chút y thuật. Cũng không phải ngày nào thiếp cũng tới, một tuần cũng chỉ tới đó hai lần thôi.”
Minh Doãn cả giận cao giọng nói.
“Nàng thân là…”
“Phu quân!” Hương Nhu cắt lời hắn.
“Nếu chàng định giáo huấn thiếp thì tha cho thiếp đi. Ngoài chàng ra đâu có ai nhận ra thiếp là hoàng tử phi. Ở trong phủ gò bó quá, thiếp thấy thật buồn chán! Thiếp thường chỉ làm việc với dược liệu ở phía sau, rất ít khi đứng quầy. Vì cái vị Tô gì đó hối thúc đòi bốc thuốc nhanh nên trưởng quầy mới mời thiếp ra mặt.”
Minh Doãn thở dài. Ngẫm lại hắn cũng lấy tư cách gì mà phản đối, nàng đâu thực sự là vợ hắn, hơn nữa cũng không phải là loại con gái chịu gò bó tuân theo quy củ, lễ nghĩa.
“Phu quân đừng giận nữa.”
Tiểu tiên nữ cầm góc áo hắn lắc nhè nhẹ, miệng liên tục nói “đừng giận nữa”, khuôn mặt nàng hết sức nịnh nọt. Minh Doãn bỗng chốc muốn cười. Nàng đáng yêu thế này, bảo sao Đinh Lăng yêu thương, chiều chuộng nàng đến thế. Mặc dù biết việc hắn nên làm là cấm nàng quay trở lại y quán, thậm chí tốt nhất là cấm nàng xuất phủ, nhưng nàng ở bên hắn cũng có nhiều nhặn gì, chỉ hai hay ba năm thôi mà. Vậy thì nàng thích gì thì cứ để nàng làm. Nếu bao che được, hắn nguyện bao che cho nàng. Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn nghiêm mặt.
“Nhưng ra khỏi phủ chỉ đem theo mỗi Vũ nhi, nếu hôm nay Tô Bằng nổi điên lên làm khó hai người thì biết làm sao?”
“Phu quân lo cho thiếp sao?”
Minh Doãn sờ sờ mũi, nói tránh đi.
“Nếu nàng có làm sao, đại ca nàng sẽ không tha cho ta đâu.”
“Ngoài thiếpvới Vũ nhi ra còn có Song nhi và A Khiêm đi cùng nữa, nhưng hai người đó ghét mùi thuốc nên không ở trong y quán.”
“Chứ không phải hai người đấy lấy lý do đi hẹn hò sao?”
“Haha, chàng tinh ý ghê, thiếp đang tạo điều kiện cho họ mà.”
“Nhưng vừa rồi nàng gặp nguy, hai người đó đâu, chút nữa là bị bọn nô tài tóm được.”
Hương Nhu kéo tay Minh Doãn chỉ vào mái nhà gần đó, miệng khẽ nói:
“Chẳng phải có chàng rồi nên họ không xuất hiện sao?”
Minh Doãn nhìn thấy hai đôi chân thò ra khẽ đung đưa, chủ nhân của hai đôi chân đó thì bị che khuất bởi nóc nhà khác. Chẳng khó để đoán ra đó là chân của ai. Minh Doãn khẽ hừ một tiếng, đầu năm nay thịnh hành hẹn hò trên nóc nhà sao? Mắt hắn liếc nhanh Hương Nhu một cái, tâm tự nhủ: nếu đem nàng lên mái nhà, không biết nàng có sợ hãi mà ôm mình không?
Hôm đó Minh Doãn cho người điều tra. Hắn rất ngạc nhiên khi biết lý do thực sự chủ tớ phu nhân nhà hắn tới y quán này là vì lời hứa của chủ y quán. Chủ y quán nói nếu một tuần hai lần các nàng tới làm việc cho y quán, một tháng y quán sẽ khám chữa bệnh miễn phí một ngày. Vũ nhi và Hương Nhu xuất hiện ở Nguyệt Y quán được nửa năm rồi, từ trước khi được gả cho Minh Doãn. Ở y quán, mọi người gọi các nàng là Trần tỷ và Trần muội. Vũ nhi y thuật tinh thông nên thường được ngồi chẩn bệnh còn Hương Nhu thì hứng thú với thảo dược hơn. Đúng là ở y quán nàng rất ít khi xuất đầu lộ diện. Tô Bằng có lần tới giao dược liệu cho y quán, Hương Nhu vì giúp kiểm kê nhập hàng mà gặp hắn.
Sau vụ ồn ào ở y quán, Tô Bằng bị hai đại hiệp giữa đêm chặn lại nhưng sau đó được ám vệ quân của Minh Doãn cứu. Dù sao thì Tô Bằng cũng là bằng hữu của hắn nhiều năm rồi, Minh Doãn cũng không muốn A Khiêm với A Bình xẻo thịt y. Có điều nhất định phải cảnh cáo y.
Nhìn đơn thuốc Hương Nhu nguệch ngoạc viết, Minh Doãn nhớ lúc đưa đơn nàng nói.
“Thực ra vị Tô gì đó quả có vấn đề về gan, nên điều trị sớm, không thì vài năm nữa sẽ rắc rối đấy. Thiếp đưa đơn thuốc cho chàng vì huynh ấy là bằng hữu của chàng, xử lý thế nào thì tùy chàng.”
“Nàng biết bắt mạch thật sao?” Minh Doãn ngạc nhiên hỏi.
“À, nếu chàng không tin, thì coi như thiếp lấy vị Tô gì đó làm vật thí nghiệm đi.”
“…”
Minh Doãn dù không nói gì nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi ngạc nhiên, hóa ra phu nhân nhà hắn còn có bản lĩnh này. Phải nói thời đại này nữ tử hành nghề y thật sự vô cùng khó, không chỉ khó khăn trong việc tìm thầy dạy, cả việc học thành nghề tới hành nghiệp cũng vấp phải khó khăn. Có lẽ nàng học được y thuật vì nghĩa phụ nàng là đại phu chăng? Bản lĩnh y thuật nha hoàn Vũ nhi của nàng, Minh Doãn cũng nghe qua. Nghe nói nàng ta là học trò của nghĩa phụ nàng. Nói vậy y thuật của nàng có lẽ cũng rất khá chăng?
Nhìn đơn thuốc, Minh Doãn cười gian xảo. Hắn cho thị vệ chép lại đơn thuốc. Dù sao bút tích "rồng bay phượng múa" của phu nhân nhà hắn tốt nhất là không nên truyền ra ngoài.
Kết thúc buổi triều ngày hôm sau, Minh Doãn đưa đơn thuốc đã chép lại cho Tô Bằng.
“Phu nhân nhà ta nói, sau khi chẩn mạch cho huynh xong, nàng ấy quên không viết đơn dưỡng thai cho huynh!”
Nói rồi hắn thủng thẳng cắp đít bỏ đi. Tô Bằng nhìn theo bóng Minh Doãn, đầu tiên là kinh ngạc sau đó là sực tỉnh. Mặt y chuyển sang tái mét, miệng liên tục lẩm bẩm:
“Ra là thế...”
Chương 15 << >>
Chương 17