Chương 21: Tần ma ma
Hương Nhu đau đầu nhìn vị Tần ma ma trước mặt. Cuộc sống của các nàng ở Nhã Trúc viện chắc sẽ vì vị Tần ma ma này mà đảo lộn mất. Thái hậu nói Hương Nhu mặc dù xuất thân cao quý, là muội muội duy nhất của Bình An vương gia, nhưng không thể phủ nhận được nàng lớn lên trong dân gian. Nay Hương Nhu đã là dâu hoàng thất nên đặc biệt phái Tần ma ma đến dạy nàng quy củ, lễ nghi cung đình.
Bất quả chẳng biết vị Tần ma ma này nhận bạc của ai ra sức gây khó dễ cho nàng. Cả ngày săm soi, bới bèo ra bọ, tìm đủ mọi cách nói nàng không được cái này, không được cái kia. Còn khó chịu hơn cả ma ma của hoàng hậu Nam Hạ phái tới dạy dỗ nàng trước kia. Nàng thực sự muốn kêu A Bình tóm cổ bà ta ném ra khỏi phủ, nhưng dù gì bà ta cũng là người của mẹ chồng nàng. Nàng luôn lấy cớ sức khỏe không tốt để hạn chế tiến cung, thêm vào đó bụng nàng mãi không có tin vui khiến quan hệ mẹ chồng nàng dâu trở nên bế tắc. Bây giờ ma ma do thái hậu gửi tới nàng cũng tống cổ đi thì e rằng bà ta sẽ gọi đại ca vào cung mắng mỏ vì giáo dưỡng muội muội không tốt. Đành phải nhịn.
Nhã Trúc viện của nàng nổi tiếng không quy củ vì trong viện đều là người của nàng, nhưng từ ngày Tần ma ma xuất hiện, tất cả đều phải đóng kịch theo nàng. Tụi A Bình lúc nào cũng phải cung cung kính kính gọi nàng là phu nhân, không dám đùa giỡn. Nàng thì lúc nào cũng phải ưỡn thẳng lưng, đi không động váy, không được nói to, vẻ mặt lúc nào cũng phải lộ rõ sự uy nghiêm. Đến nhai nuốt và cả tư thế đi vệ sinh cũng bị soi mói. Hơn nữa nàng còn phải giả bộ có một chút bệnh tật, nếu không Tần ma ma sẽ viện vào lý do nàng có ốm đau gì đâu mà xin miễn thỉnh an thái hậu, từ đó chụp mũ tội bất hiếu cho nàng.
Tần ma ma tới được chưa đến mười ngày mà chủ tớ Nhã Trúc viện đều như sắp chết đến nơi. Giả bộ có quy củ một tí thì được, chứ ngày nào cũng giả bộ thì quả thực là cực hình. Bản thân Minh Doãn vốn đã không vừa mắt vì sự thiếu quy củ của Nhã Trúc viện, nhưng đành phải mắt nhắm tai ngơ. Có điều từ ngày Tần ma ma tới, nhìn chủ tớ Nhã Trúc viện khổ sở diễn trò, hắn nín bụng cười muốn nội thương.
Đến ngày thứ sáu, Hương Nhu khi bị lôi dậy vào giờ Mão (5-7 giờ sáng) rửa mặt chải đầu để tập nghi lễ buổi sáng. Nhìn ánh mắt oán hận của Vũ nhi tỷ tỷ nàng biết không thể nhẫn được nữa rồi. Song nhi dù sao cũng hầu hạ nàng mấy năm trong cung, nên còn chịu được, chứ Vũ nhi và A Bình là hai kẻ lưu lạc giang hồ, giờ bảo họ vào nề nếp, sao làm nổi? Hương Nhu liếc mắt ra gian nhà ngoài, Tần ma ma đã ngồi ở bàn ăn sáng chờ nàng.
Không hiểu Tần ma ma này là tâm phúc của ai, hẳn người đó vô cùng khó chịu với nàng. Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu, hay vị quý nhân nào đó trong cung? Không nghĩ ra nên nàng chẳng thèm nghĩ, là người của ai có quan trọng không. Chẳng phải những năm ở Nam Hạ, có khoảng thời gian nàng một mình chống lại mafia đó sao? Cả hoàng cung Nam Hạ nàng còn chả sợ, huống hồ một Tần ma ma. Muốn dùng bà ta khiến Hương Nhu nàng nếm chút khổ, e là khó khăn đấy.
Tần ma ma đang soi mói cách cầm đũa và nhai nuốt của nàng đột nhiên thấy đau bụng. Nhìn qua thấy thức ăn bà dùng và vị Ngũ hoàng tử phi kia là như nhau, sao chỉ mình bà ta đau bụng. Bà ta vội vàng xin cáo lui, chạy nhanh đến độ mất hết cả phong phạm của một người được xem là chuẩn mực quy củ. Song nhi đang gắp đồ ăn cho Hương Nhu, quay sang nhìn Vũ nhi đầy oán trách.
“Ngươi không chịu được nữa rồi à? Đã nói là nếu làm thế sẽ làm tiểu thư khó xử mà.”
Vũ nhi đang hưng phấn nhìn Tần ma ma chạy, nghe thế mặt nhăn lại, chưa kịp thanh minh thì Hương Nhu đã lên tiếng.
“Là muội!”
Ánh mắt mấy người Vũ nhi ở trong phòng bất chợt sáng lên. Quả nhiên quận chúa nhà các nàng nhịn không nổi nữa rồi. Trước đây nàng là Lục công chúa vô pháp vô thiên của Nam Hạ. Lời đồn Lục công chúa được thánh sủng nên vô cùng kêu căng, ngạo mạn, thanh danh đã xấu đến mức không thể cứu vãn được. Ban đầu những lời đồn thổi này là do hoàng hậu mà bây giờ là thái hậu Nam Hạ và mấy vị phi tần bịa ra bôi đen nàng.
Nàng có cố giải thích cố chứng minh cách mấy cũng không được. Nhưng nàng không làm mà bắt nàng nhận thì thiệt nàng quá, thế nên nói nàng vô pháp vô thiên, nàng nhất định phải vô pháp vô thiên, nói nàng xấu xa kiêu căng ngạo mạn, nàng nhất định phải đúng như thế. Thái hậu và mấy vị phi tần, công chúa sau này ăn quả đắng, nhận phản kích của nàng, uất nghẹn muốn phạt đánh nàng nhưng lại sợ hoàng đế Đỗ Nam trách phạt, chỉ có thể chửi mắng và đặt điều cho nàng.
Có điều một người thanh danh chả có, phẩm chất đã sớm bị nhận định là xấu xa, thì chửi mắng thêm, đặt điều thêm có khiến người ta sợ không? Thời gian ở hoàng cung Nam Hạ, mấy trò thủ đoạn xấu xa hành hạ người khác, Hương Nhu không chỉ được lĩnh giáo qua mà còn tự mình học hỏi, đúc kết kinh nghiệm rồi phát huy lại vô cùng thành công với đám người hậu cung. Sự tình với Tần ma ma bây giờ, không giống trước đây, nhưng muốn quay bà ta như dế quả thật không khó.
Tần ma ma bị tiêu chảy nằm nghỉ mất hai ngày, vốn nghi ngờ bị hạ độc nên bà ta dứt khoát đòi thỉnh đại phu bên ngoài vào khám chứ không để Vũ nhi bắt mạch. Vũ nhi bĩu môi, tùy bà ta vậy. Thuốc tiêu chảy muội muội nhà nàng làm, tuy không hại chết người nhưng mà phải khốn khổ vài ngày là ít. Điểm biến thái trong thuốc tiêu chảy của Hương Nhu là ở chỗ, nó có đặc tính giống hệt ba đậu (một loại gây tiêu chảy) thông thường, nhưng nếu dùng thuốc điều trị tiêu chảy do ba đậu thì bệnh sẽ nặng thêm nhiều lần.
Vũ nhi vốn định bắt mạch kê cho bà ta ít thuốc cho nhanh bình phục để bày trò mới chơi, nhưng bà ta cố chấp vậy thì mặc kệ. Thấy Hương Nhu che miệng cười lúc thái y kết luận mạch tượng và viết đơn thuốc, Vũ nhi thở dài, Tần ma ma còn khổ sở dài dài.
Khó khăn lắm mới đỡ tiêu chảy. Tần mama vác mặt trắng bệch tới gặp Hương Nhu. Thấy nàng tươi tắn, hồng hào, rực rỡ như một bông tường vi diễm lệ, bà ta càng tức. Chắc chắn là mấy ngày trước bà hành hạ vị Ngũ hoàng tử phi này nên cô ta trả thù, nhưng lại không nắm được chứng cứ. Thức ăn thì bà ăn cùng nàng, đại phu thỉnh tới cho thuốc uống càng khiến bà thảm hại hơn, cuối cùng đại phu kết luận là do cơ thể bà hàn khí nhiều, không phải do thức ăn. Nhưng mà tin chắc người đang tươi cười trước mắt bà không tránh khỏi liên quan. Định bụng hôm nay sẽ cho cô ta luyện tập đi đứng đến gãy chân thì đột nhiên Tần ma ma thấy người khó chịu.
“Tần ma ma, bà làm sao thế?”
Hương Nhu nhẹ giọng hỏi thăm khi thấy bà ta ngồi im nhưng khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ. Nàng thầm nghĩ: đi chết với mấy cái quy củ của bà đi. Rõ ràng là trúng phấn ngứa, hẳn là muốn dùng cả hai tay để cào cấu gãi cho đã ngứa toàn cơ thể nhưng lại vẫn cố gắng nín nhịn ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, hết sức chuẩn mực. Có điều không thể duy trì được lâu đâu, quả nhiên chưa hết một nén nhang, bà ta đã đứng bật dậy, khổ sở nói cáo lui rồi chạy như tên bắn. Hương Nhu làm bộ hoảng hốt, gọi với theo.
“Còn buổi học hôm nay thì sao?”
Cung nữ đi theo hầu hạ Tần ma ma ngây người chưa biết phản ứng ra sao, lại nghe Ngũ hoàng tử phi cảm thán.
“Đã bảy ngày rồi chưa học thêm được chút nào, cứ thế này đến khi nào mới học xong.”
Cung nữ của Tần ma ma không khỏi cảm phục, vị chủ tử này bị Tần ma ma quay như dế thế mà không hề oán thán, vẫn rất ham học hỏi, thật đúng là người hiền đức.
Đại phu đến khám nói Tần ma ma bị dị ứng phấn hoa do thay đổi thời tiết, có điều giống như lần trước dùng thuốc vào lại ngứa dữ tợn hơn.
Khỏi ngứa thì mặt Tần ma ma lại nổi đầy ban đỏ, khiến bà ta không dám rời phòng, đại phu nói vì cơ thể bà hỏa tính, nên mới phát ra ở mặt.
Tần ma ma tức muốn ói máu, chưa đầy nửa tháng mà lúc nói bà hàn tính, lúc nói bà hỏa tính là sao? Bất quá chỉ thống nhất có một việc là dùng đơn thuốc đại phu đưa thì tình trạng của bà tệ hơn. Đêm ngủ cũng không yên giấc, thường xuyên mộng mị. Đại phu lại chẩn đoán là không hợp thủy thổ. Nhưng ở phủ Ngũ hoàng tử lâu như thế rồi, làm sao mà vẫn không hợp thủy thổ? Tần ma ma không dám kêu khổ, cắn răng chịu đựng.
Thấm thoắt gần hai tháng. Một buổi sáng thức dậy ngắm mình trong gương, không ban đỏ đầy mặt, không ngứa gãi tới nát da, không có cảm giác muốn ở luôn trong nhà xí, mắt không thâm quầng vì mất ngủ do mộng mị, tóm lại là thân thể rất tốt. Tần ma ma cảm thán, cuối cùng cũng khỏi hết bệnh, bà ta quyết định tới Nhã Trúc viện để tiếp tục dạy bảo Ngũ hoàng tử phi. Có điều ra đến cửa thì hắt hơi mấy cái. So với quãng thời gian thân thể khó chịu trước đó thì mấy cái hắt hơi này có đáng gì, cùng lắm chỉ là cảm lạnh nhẹ.
Ngũ hoàng tử phi vẫn ngoan hiền, đoan chính học tập, mặc cho Tần ma ma liên tục bắt lỗi, quay nàng như chong chóng. Nhưng mới học được hơn một canh giờ, Tần ma ma lại hắt hơi vài cái, xem ra có vẻ bị cảm lạnh thật, tối uống bát canh gừng là không có vấn đề gì, đại phu bây giờ toàn một lũ lang băm. Dùng thuốc của bọn chúng chỉ tổ làm bệnh nặng thêm. Có điều một bát canh gừng làm Tần ma ma ngày hôm sau đỡ hắt hơi nhưng Ngũ hoàng tử phi yếu ớt lại liệt giường. Đại phu bắt mạch nói nàng bị lây cảm mạo của Tần ma ma, lại luyện tập nặng nhọc nên mới lăn ra ốm. Đợt ốm này của nàng kéo dài đúng nửa tháng.
Minh Doãn nghe tin thì đuổi Tần ma ma đi. Tần ma ma gào khóc nói oan uổng, nhất định Ngũ hoàng tử phi giả bệnh để đặt điều cho bà ta. Bà ta có chỗ dựa là thái hậu, lại nhận không ít bạc của Minh Châu công chúa. Trước khi bà ta xuất cung, hoàng hậu cũng ý tứ nói với bà phải dạy dỗ em dâu “cẩn thận”, thế nên bà ta mới không để Ngũ hoàng tử phi vào mắt. Hơn nữa thời gian ở phủ Ngũ hoàng tử, bà ta ăn không ít khổ, bệnh tật liên miên. Lại nghe nói tỳ nữ của hoàng tử phi y thuật tinh thông, nên bà ta càng tin chắc mình chịu khổ là do Ngũ hoàng tử phi sắp đặt. Vì vậy bà ta nói, dù gì bà ta cũng là người của thái hậu, không thể đuổi bà ta đi như thế được.
Tần ma ma còn sống chết đòi Minh Doãn cho bà ta một cái công đạo. Minh Doãn cũng có phần khó xử, vì bà ta là người của mẫu hậu. Vuốt mặt phải nể mũi, đạo lý này hắn không thể làm ngơ được. Cuối cùng Minh Doãn đành phải tụ tập người trong Nhã Trúc viện, lại mời một thái y trong cung tới để chẩn mạch cho Hương Nhu.
Thấy Minh Doãn và Tần mama tiến vào viện, Hương Nhu liếc mắt một cái nhưng cũng không ngồi dậy, chui đầu vào chăn, ho khù khụ. Thời gian qua nàng giả ốm đối phó với thái y trong cung nhiều lần rồi. Quả nhiên thái y đưa ra kết luận đúng ý nàng.
“Hoàng tử phi sức khỏe vốn không tốt, lại mắc thêm cảm mạo. Cảm mạo trên cơ thể suy nhược cho nên mới dẫn đến bệnh cảnh trầm trọng như thế này.”
“Thái y, phu nhân nhà nô tỳ cơ thể không khỏe, nên rất chăm chỉ điều dưỡng, lại không dám ra ngoài, đám nô tỳ phục vụ chu đáo, chưa từng để ngài ấy bị lạnh, xin hỏi làm sao mà bị cảm mạo.”
Vũ nhi lên tiếng chất vấn. Nếu bình thường Lâm thái y nhất định sẽ không trả lời. Nhưng hắn chợt nhớ Ngũ hoàng tử phi có một nha đầu y thuật cao siêu. Nàng ta đã điều trị cho Hữu tướng quân khi nàng ta và Ngũ hoàng tử phi hồi kinh với Bình An vương gia. Hẳn đây chính là nha đầu đó, vì thế Lâm thái y đưa mắt đánh giá một chút thấy đó là một cô nương khoảng hai mươi, khuôn mặt thông minh, cử chỉ phóng khoáng, không giống một nha hoàn chút nào.
Đang mải đánh giá cô nương này thì thấy thị vệ bên cạnh nàng ta trưng ra bộ mặt dữ tợn, một tay đặt lên vai nàng ta, một tay sờ thanh kiếm bên hông. Lâm thái y vội nuốt nước bọt quay đi chỗ khác. Hắn chỉ ngưỡng mộ tài năng của nàng ta, có ý gì đâu mà phải lôi kiếm ra dọa. Hắn thành thật trả lời.
“Vậy chắc hẳn có ngoại nhân nào mang mầm bệnh lây cho Ngũ hoàng tử phi rồi!”
Tần ma ma thấy Lâm thái y đưa mắt nhìn Vũ nhi, rồi lại nói ra kết quả bất lợi cho mình. Không đợi Minh Doãn lên tiếng bà ta đã tru tréo mắng.
“Nhà ngươi nhất định là đã bị mua chuộc, ngươi vừa liếc mắt đưa tình với nha đầu kia, tưởng ta không nhìn thấy chắc. Các ngươi hợp lực vu vạ ta!”
Hàm hồ, dù bà ta có được lòng thái hậu đến mấy cũng chỉ là nô tài, Lâm thái y là quan tứ phẩm, há để bà ta mắng chửi sao? Chỉ vin vào điều này cũng đủ lôi bà ta ra đánh rồi. Nhưng Hương Nhu mệt. Tưởng mấy màn bắt nạt trong cung của nữ nhân Thanh Long quốc cao siêu lắm chứ, hóa ra chỉ tầm thường thế này, nàng cũng lười không thèm so đo. Không muốn thanh minh, tranh cãi thì dứt khoát dọa cho sợ chết khiếp đi. Hương Nhu ở trong chăn, hít một chút bột liền ho sặc sụa một trận lớn. Minh Doãn lo lắng vội ngồi xuống giường.
Song nhi cười khẩy, nhanh thế mà đã chán sao? Ho vậy sao nói được gì, ý tiểu thư là để cho các nàng giải quyết sao? Song nhi hất mặt nhìn Vũ nhi một cái rồi nhanh như chớp rút kiếm đang đeo bên hông của A Bình chém liền 4 đường. Sự việc xảy ra trong tích tắc, Minh Doãn vốn học võ công từ bé mà nhìn thấy cảnh này cũng giật mình. Không ngờ nha đầu nhìn có vẻ nhu mì luôn chỉnh sửa quy củ cho phu nhân nhà hắn lại một thân võ công cao cường đến thế.
Tần ma ma còn chưa hết bàng hoàng thì quần áo trên người đã bị rách làm năm, sáu miếng lớn, lộ cả da thịt, trâm cài đầu gãy vụn hết, nhưng cả người bà ta thì không có đến một vết thương.
“Tần ma ma, phu nhân nhà chúng ta là lười tính kế với bà. Quả thực nếu ngài ấy muốn hại bà, chỉ cần nói một tiếng, ta có thể cho bà biến mất mà thần không hay quỷ không biết, sao cần phải tốn công sức vu oan cho bà, lại còn làm hại sức khỏe bản thân?”
Tần ma ma cơ hồ không nghe được Vũ nhi nói gì vì vẫn còn quá kinh hãi.
Những năm tháng trong hoàng cung Nam Hạ đã tạo ra một Hương Nhu như thế đó. Rõ ràng là hại người ta, mà hành động lại đường hoàng như kiểu: ta mà thèm làm mấy việc như thế à? Rõ ràng là trêu trọc Tần ma ma cho chán đi rồi còn dọa cho người ta sợ chết khiếp, thế mà đương sự cuối cùng lại tin toàn bộ lỗi là ở bà ta.
Tần ma ma sau khi kinh sợ cũng ngộ ra, vì sao Ngũ hoàng tử phi phải bày nhiều thứ ra để hại bà ta chứ? Nàng ta là ai, là hoàng tử phi, là em gái của Bình An vương gia đó nha, ví cớ gì mà phải tính kế với bà ta? Nếu mà bà ta hỏi, Hương Nhu trả lời là bày trò cho vui, ở phủ Ngũ hoàng tử buồn chán quá, không kiếm được thú vui tiêu khiển nào, không hiểu câu trả lời này có khiến bà ta tức chết không?
Minh Doãn biết tính phu nhân hờ nhà hắn nghịch ngợm, cũng biết nàng nào có bệnh tật gì, tám phần là Tần ma ma kia bị oan. Nhưng nhìn thái độ bá đạo của chủ tớ các nàng, hắn nén cười giúp nàng diễn nốt kịch.
Thế là ngày hôm sau Ngũ hoàng tử xót vợ, lôi Tần ma ma tới chỗ Thái hậu, làm mình làm mẩy bắt đền thái hậu làm vợ hắn ốm. Nàng ấy đã không khỏe còn bắt học này học nọ, giờ còn bị lây bệnh ốm nặng. Thái hậu dở khóc dở cười, muốn giáo huấn cô con dâu này một tí ai dè lại yếu ớt thế. Đã vậy con trai lại bênh vợ tới mức mang người tới hỏi tội mình. Để thoát khỏi cảnh đau đầu đó, thái hậu buộc phải thu người về, từ đó cũng không cử ai tới dạy dỗ Ngũ hoàng tử phi nữa.
Chương 20 << >
> Chương 22