Hoàn thành Tiểu thiếp thứ mười mấy của thái tử - Hoàn thành - Ivy_Nguyen

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 13:
Vốn dĩ cả hai đều xuất thân (từ) sát thủ thì phải có tí tình cảm bằng hữu mới phải
Bởi A Khiêm vốn là người Nam Hạ, trước đây hoạt động (đi lại) trong giang hồ cũng không ít nên hắn ta biết hoàng đế Nam Hạ Đỗ Cẩn dùng người luôn có tính toán.
Muội không like được.:((:((
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Chương 23.
Minh Doãn cau mày lại. Có vẻ hai vị quận chúa và ba vị công chúa kia cố tình làm khó nàng, bặt nạt nàng đây.
=> bắt nạt
Thế chỗ của Ngọc nhi là một tội. đẹp đến lóa mắt kia lại là một tội khác.
=> Thế chỗ của Ngọc nhi là một tội. Đẹp đến lóa mắt kia lại là một tội khác.
Nhưng mà nếu nàng nên tiếng bây giờ sẽ đắc tội với những người khác.
=> lên tiếng
Đinh lăng chắc cũng lo lắng không kém gì hắn.
=> Đinh Lăng
Đã ôm con hồ ly trắng vào lòng trong đêm tuyết đó ….
=> Đã ôm con hồ ly trắng vào lòng trong đêm tuyết đó...”
Đinh lăng là người đầu tiên vỗ tay.
=> Đinh Lăng
Bất chợt Minh Doãn bắt gặp cái nhìn nóng bỏng, thể hiện trần chuồng sự thèm khát của hoàng đế đang hướng về phía phu nhân nhà hắn.
=> trần truồng.
Câu này nó làm sao ý, em định sửa nhưng không nghĩ ra được.
Kẻ vô liêm xỉ khen người đẹp trắng trợn kia chính là đại ca của nàng.
=> liêm sỉ
“Hương Nhu ngày hôm nay ta rất vui.”
=> “Hương Nhu, ngày hôm nay, ta rất vui.” (thêm dấu phẩy)
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
bupbecaumua &@Trích Tiên.
Thank hai người đã giúp tỷ đây nhặt lỗi và beta, chính tả thì tỷ sửa ngay đây, nhưng beta thì cho tỷ ngẫm một xíu nhá.
Trích Tiên : dã nha đầu à? :D:D Tỷ cứ tưởng là nhã nha đầu chớ. Ôi thế thì chít rùi, tỷ chỗ nào cũng nhã nha đầu, sửa đến đời nào mới xong đây? :((:((:((
Trong truyện thì Nhu Nhu gọi Đỗ Cẩn và cả Hưng Ca là ca ca rồi, nên MD tỷ mới để là phu quân/chàng/thiếp cho nó khác tí.
Tinh hình là tỷ vẫn đang viết, nên các nàng cũng thoải mái nhận xét về nội dung và gợi ý tình tiết cho tỷ nhá!
Yêu các nàng lém, đi tô son để hôn các nàng đây! :-*:-*:-*
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 24: Âm mưu của Minh Phi

Điện Bảo An, cung điện Thanh Long quốc.

“Những gì ngươi vừa nói là sự thật?”

Mắt hoàng đế Minh Phi vằn lên tức tối.

Thừa tướng Tô Chiếu lần đầu tiên thấy hoàng đế giận dữ đến vậy. Số là trong thọ yến của Bình An vương gia lần trước Tô Chiếu tình cờ nhìn thấy Ngũ hoàng tử phi. Sắc đẹp khuynh thành của nàng khiến người khác ngơ ngẩn. Xinh đẹp như vậy thì trên đời thật hiếm có, thế mà Tô Chiếu lại nhìn thấy những hai người xinh đẹp như thế. Một là Ngũ hoàng tử phi kiêm muội muội của Bình An vương gia, người thứ hai là Lục công chúa Nam Hạ.

Hơn hai năm trước hắn đi sứ sang Nam Hạ chúc mừng sinh thần tiên đế Nam Hạ Đỗ Nam, và có may mắn được nhìn thấy dung nhan của Lục công chúa khi nàng múa hát Vũ khúc tiên nữ làm quà mừng tặng tiên đế. Khi trở về Tô Chiếu đã tấm tắc khen với con trai là Tô Bằng về vị công chúa tài mạo vô song của Nam Hạ. Nhưng điều kỳ lạ mà Tô Chiếu muốn nói tới là hai cô gái xinh đẹp này lại có khuôn mặt giống hệt nhau. Tô Chiếu thừa nhận là mình đã già, khả năng ngắm gái đã giảm, nhưng không hề lẫn. Hắn chắc chắn dung mạo của hai người giống hệt nhau.

Đem lòng nghi ngờ đó Tô Chiếu tiến hành điều tra. Kết quả điều tra khiến hắn vô cùng kinh hãi. Một năm năm tháng trước Nam Hạ tuyên bố Lục công chúa vì bạo bệnh mà qua đời, cũng trong tháng đó Bình An vương gia tìm được cô em gái đã lưu lạc tám năm của mình trên đường hồi kinh. An Bình quận chúa năm nay mười bảy tuổi. Lục công chúa Nam Hạ nếu còn sống thì cũng vừa tròn mười bảy tuổi.

Trong bữa tiệc trung thu cách đó ít lâu, Tô Chiếu không được mời vì đó là gia yến, chỉ hoàng thân quốc thích mới được tham dự. Nhưng hắn lại có việc khẩn cấp cần cầu kiến hoàng thượng nên La công công đã dẫn hắn tới thẳng bữa tiệc. Ở đó Tô Chiếu tình cờ được nghe An Bình quận chúa hát. Dù nàng chỉ hát mà không biểu diễn vũ đạo nhưng khí chất và sức hút mà nàng tạo ra cho người xem chẳng khác Lục công chúa Nam Hạ năm nào. Tô Chiếu toát mồ hôi lạnh, cùng một giọng hát, cùng một khuôn mặt thì có thể là hai con người khác nhau không? Và Lục công chúa Nam Hạ giả chết sang Thanh Long quốc làm quận chúa là vì lý gì?

Không có khả năng nàng ta mạo nhận là muội muội của Đinh Lăng, bởi lẽ việc Bình An vương gia tìm kiếm em gái bị thất lạc là chuyện cả Thanh Long quốc biết nhiều năm nay rồi. Khuôn mặt hai người này lại có vài phần giống nhau, và việc thiên hạ đồn Đinh Lăng yêu muội muội hơn mạng cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Nhưng Bình An vương gia có biết muội muội hắn là ai không? Những câu hỏi này Tô Chiếu không dám tự trả lời. Hắn đem kết quả điều tra được bẩm báo cho hoàng đế Minh Phi.

Minh Phi giận tái mặt sau khi nghe Tô Chiếu nói. Đinh Lăng sủng ái em gái như thế nào cả Thanh Long quốc đều biết, chả nhẽ hắn ta lại không biết cô ta là ai?

Bốn năm trước Thanh Long quốc đưa một công chúa tài sắc vẹn toàn sang Nam Hạ cầu thân nhưng hoàng đế Nam Hạ khi đó mới chỉ là thái tử đã lớn tiếng cự tuyệt, vũ nhục nàng, khiến nàng uất ức mà tự sát ngay trên đất Nam Hạ. Sau đó Nam Hạ cậy nước lớn, một lời giải thích với Thanh Long quốc cũng không thèm đưa ra. Đoàn sứ giả của Thanh Long quốc dâng tấu và đòi công đạo thì bị đuổi về nước. Những điều này thực sự sỉ nhục danh dự của bậc đế vương như Minh Phi.

Năm đó nếu không phải Đinh Lăng còn đang vất vả trên chiến trường với Quy Minh quốc thì chắc rằng chiến tranh giữa Thanh Long quốc và Nam Hạ đã nổ ra. Minh Phi khi đó đành phải ngậm đắng nuốt hận. Nhưng điều đó không có nghĩa là mối nhục đó mất đi, từ đó đối với Thanh Long quốc Nam Hạ đã trở thành kẻ thù ngầm. Thế mà em gái của Bình An vương gia, phu nhân của Ngũ hoàng tử Thanh Long quốc lại là công chúa Nam Hạ. Điều này có nghĩa là gì? Đinh Lăng và Minh Doãn bắt tay với Nam Hạ để lật đổ hắn?

Hắn có thể tin tưởng Minh Doãn không có dã tâm, nhưng hắn không tin được Đinh Lăng. Bây giờ em gái y lại là thê tử của Minh Doãn, thì việc bọn chúng thông đồng với Nam Hạ là hoàn toàn có khả năng.

Minh Phi hừ lạnh một tiếng. Các ngươi đừng tưởng ta chỉ là một tên vua bù nhìn. Muốn lật đổ ta, há có thể dễ đến thế?

“Hoàng thượng! Còn chuyện Đại Việt bí mật điều quân về Biên thành phía Nam thì sao ạ?”

Minh Phi đang nghĩ đến chuyện phong vương cho Minh Doãn rồi tống hắn về một vùng chó ăn đá gà ăn sỏi nào đó rồi tìm cách xử lý Đinh Lăng sau thì nghe được câu hỏi của Tô Chiếu.

Thực ra Tô Chiếu đến gặp hắn hôm nay chủ yếu vì lý do này. Vấn đề này rất cấp bách cần được giải quyết ngay. Đáng lý những thông tin tình báo quân sự như thế này cần phải bẩm báo với Bình An vương gia. Bởi vì vị vương gia này cũng dày dạn kinh nghiệm trên chiến trường, được lòng quân, và quan trọng là ông ta có bộ não quân sự vô cùng trác việt. Tiếc là hoàng đế quá nghi kỵ ông ta, nên từ khi ông ta trở về kinh thành thì gần như phong tỏa hết các tin tức quân sự với ông.

Tô Chiếu thấy đây là một hành động ngu xuẩn vừa giấu dốt vừa chèn ép người tài. Nhưng biết làm sao được, người đứng trước mặt hắn là hoàng đế. Hoàng đế đã ra lệnh, hắn có mười cái đầu cũng không dám trái ý.

Minh Phi vừa day trán vừa trầm tư suy nghĩ, bất chợt hắn nở nụ cười gian ác. Có thể mượn tay người khác mà trị Minh Doãn, còn kẻ yêu muội muội hơn mạng như Đinh Lăng thì chỉ cần nắm trong tay cô em gái này thì y sao dám trái lời hắn. Hơn nữa nữ nhân xinh đẹp kia rơi vào tay hắn vừa có thể chơi vừa có thể uy hiếp Đinh Lăng và thậm chí cả hoàng đế Nam Hạ, nghe nói hoàng đế Nam Hạ cũng rất sủng ái vị Lục tiểu muội này.

Chương 23 << >> Chương 25
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Haizz số Hương Nhu thật khổ. Biến cố này không biết sẽ đưa các nhân vật đến đâu? :-s:-s:-s
P/S.
Minh Phi giận tái mặt sau khi nghe Tô Chiếc (Tô Chiếu) nói.
Có thể mượn tay người khác mà trị Minh Doãn, còn kẻ yêu muội muộn (muội muội) hơn mạng như Đinh Lăng thì chỉ cần nắm trong tay cô ta em gái này thì y sao dám trái lời hắn.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 25: Điểm tâm

Thời gian gần đây hoàng đế giao cho Minh Doãn rất nhiều việc, lại toàn việc phức tạp đụng chạm nhiều người. Hoàng thượng gọi riêng Minh Doãn vào thư phòng nói: năm huynh đệ hiện tại chỉ còn y và hắn, y cũng chỉ tin tưởng mỗi mình hắn. Mà để trấn áp được đám tham quan trong kinh thành, cần người có địa vị cao và phải được y tin tưởng nên Minh Doãn là sự lựa chọn số một. Điều này khiến Minh Doãn phải nhận lệnh mà không thể phản bác được.

Minh Doãn nghĩ hắn là quan võ, mới tôi luyện vài ba năm ngoài sa trường, làm gì có chút kinh nghiệm làm quan mà bây giờ lại giao cho xử lý đám quan lại tham ô thành tính có gốc rễ cắm sâu ở kinh thành. Trong đầu hắn lờ mờ cảm nhận thái độ của hoàng thượng thời gian này có liên quan đến lời cảnh báo của Minh Châu và ánh mắt si mê của huynh ấy khi nhìn Hương Nhu vào đêm trung thu. Nhưng Minh Doãn cố gạt bỏ suy nghĩ chủ quan đó.

Được sự ân chuẩn của hoàng thượng, thế tử Hiền Vương Bùi Minh, quận vương Hạ Tiến, Đoàn tri phủ phụ trách vấn đề dân sinh của kinh thành, và ba người bằng hữu Tô Bằng, Trần Bích, Bùi Hiển tham gia giúp. Đang nghị sự trong thư phòng, nha hoàn thân tín của hắn dâng lên điểm tâm và trà. Trong lúc Minh Doãn cau mày nhìn đống sổ sách trên bàn thì thế tử Hiền Vương reo lên cảm thán.

“Điểm tâm này nhìn thật đẹp mắt.”

Trên đĩa của mỗi người là một khối điểm tâm lớn cỡ ba ngón tay hình lục giác. Điểm đặc biệt của khối điểm tâm này là nó trong vắt và có màu xanh biếc như nước hồ, giữa khối thạch có ẩn hiện vài cánh hoa cúc vàng. Món điểm tâm này đẹp như một khối đá quý. Bên cạnh đó là một đĩa bánh vàng ươm, mỗi khối bánh là một bông hoa mai càng nhìn gần càng thấy được sự tinh xảo của khối điểm tâm.

“Ồ, ăn cũng rất được, ngọt mát mà không ngấy, chắc được ướp lạnh bằng băng.”

“Món điểm tâm hoa mai này màu sắc và hình dáng thật đẹp, thật không nỡ ăn, ăn rồi lại thấy hương vị thật tinh tế, còn hơn cả điểm tâm làm trong Ngự thư phòng của hoàng thượng.”

Vẫn là giọng của thế tử Hiền vương Bùi Minh. Những người còn lại cũng phụ họa theo. Minh Doãn cao hứng hỏi nha hoàn.

“Điểm tâm này có tên là gì?”

“Hồi điện hạ, tên nó là Thạch mùa thu!” Nha hoàn chỉ tay vào món còn lại “còn món này tên rất đơn giản, chỉ là Hoa mai”

“Tên hay, tên hay. Đá mùa thu, Hoa mai, tên như vật!”

Quận Vương Hạ Tiến gật đầu khen hay. Thế tử Hiền vương Bùi Minh quay sang Minh Doãn nịnh nọt.

“Ngũ hoàng huynh, vài ngày nữa là sinh thần phụ vương ta. Huynh cho ta mượn đầu bếp làm điểm tâm nhà huynh vài hôm nhé. Ta muốn hắn chuẩn bị điểm tâm cho bữa tiệc.”

Minh Doãn cười thoải mái, hắn quay sang nha hoàn ban nãy nói.

“Cho đầu bếp làm điểm tâm lên gặp thế tử.”

Nha hoàn có chút khó xử. Nàng nhìn thế tử Hiền vương Bùi Minh rồi nhìn hoàng tử nhà mình, rồi sau đó cúi xuống nói nhỏ với Minh Doãn. Nghe xong Minh Doãn bật cười lớn.

“Xin lỗi đệ rồi, ta không thể cho đệ mượn vợ ta vài ngày được.”

Mấy người trong phòng đều ồ lên kinh ngạc.

“Huynh nói món điểm tâm này là tẩu tẩu làm sao?” Thế tử Hiền vương vừa nhìn Minh Doãn vừa lắc đầu.

“Bao nhiêu phúc của huynh đệ chúng ta huynh hưởng hết rồi.”

Ý cười của Minh Doãn càng sâu.

Trong tiếng ồn ào tán thưởng của mọi người, có một người nhìn khối điểm tâm hoa mai thật kỹ. Khi nhìn thấy mọi người đều đã ăn nó, và chắc chắn khối điểm tâm của mình không dính một chút dầu thơm nào, hắn mới đưa lên miệng ăn. Mùi thơm ngát tỏa ra trong miệng, có khác chăng chỉ là tay nghề của đầu bếp so với năm xưa đã tiến bộ không ít.

Tối đó Minh Doãn tới Nhã Trúc viện. Đã một tuần nay hắn bận bù đầu không có thời gian gặp Hương Nhu. Không biết nàng có giận hắn không? Tới nơi thấy Hương Nhu đang ngồi ở bàn chờ cơm hắn.

“Sao biết tối nay ta tới?”

“Thiếp không biết, chỉ chờ thôi! Thật may là chàng tới!”

Hương Nhu cười bất đắc dĩ. Không phải hôm nào nàng cũng đợi, chẳng qua Vũ nhi rất giỏi căn giờ mà thôi.

Nhưng Minh Doãn lại có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn sờ sờ mũi nói.

“Sao tự dưng ta thấy nàng giống hiền thê quá vậy?”

Hương Nhu cười không đáp. Mắt thấy mấy nha hoàn độn thổ mất dạng cả, hắn cả gan kéo nàng vào lòng ôm thật chặt, vòng tay rắn chắc không cho phép giãy giụa. Hương Nhu bị bất ngờ nên kêu nhẹ một tiếng, nàng có chút không quen nhưng cố gắng định thần lại, an an ổn ổn ở trong lòng hắn.

“Ta nhớ nàng!”

Hắn kề miệng sát tai nàng nói nhỏ. Nhìn vành tai nàng đỏ bừng hắn thấy trong lòng thật dễ chịu.

“Sao hôm nay lại làm điểm tâm cho ta vậy?”

Minh Doãn vừa hỏi vừa kiểm tra bàn tay nàng xem có vết thương nào không. Đôi bàn tay hoàn hảo không có vết xước nào. Hắn có chút nghi hoặc không hiểu nàng có thực sự xuống bếp không.

“Không phải chỉ hôm nay, một tuần nay điểm tâm của chàng là thiếp làm.”

Nhìn vẻ ngạc nhiên của Minh Doãn, Hương Nhu tỏ vẻ giận dỗi.

“Điểm tâm thiếp làm luôn đặc biệt, vậy mà hôm nay chàng mới để ý. Đã vậy còn kiểm tra tay thiếp xem có đúng là thiếp làm không. Thiếp không phải tiểu thư cả đời mới xuống bếp một lần, thế nên làm qua loa vài món điểm tâm không để lại vết xước nào trên tay đâu.”

Minh Doãn thấy thực sự xấu hổ vì bị nhìn rõ tâm tư. Hắn cười hì hì, ôm Hương Nhu chặt hơn.

“Một số thứ thiếp có năng khiếu sẽ làm rất tốt, như ca hát, như nấu ăn. Còn một số thứ dù cố gắng đến mấy thiếp cũng không tiến bộ nhiều…”

“Như luyện chữ, đánh đàn, thơ phú…”

Hắn cười xấu xa nói xen vào. Gì chứ những gì nàng không làm được hắn biết nhiều lắm.

“Còn thứ gì nàng có năng khiếu nữa?”

“Không nói với chàng nữa!”

Nhìn cái môi cong lên của nàng thể hiện nàng thực sự muốn dỗi hắn. Minh Doãn chẳng nghĩ được gì chỉ muốn cúi xuống cắn đôi môi hồng đang cong lên kia.

Không hiểu vì bất ngờ quá hay vì chưa sẵn sàng đón nhận hắn nên nàng quay đầu đi. Môi hắn chỉ phớt qua môi nàng một chút rồi tạo một đường dài trên má. Lòng hắn chợt có chút trống trải, vòng tay ôm Hương Nhu khẽ lỏng ra. Minh Doãn áp má vào tóc nàng chờ nàng lên tiếng trước.

Giọng nàng như muỗi kêu.

“Thiếp… thiếp xin lỗi.”

“Ừ!”

Hương Nhu xoay người vùi mặt vào ngực Minh Doãn, vòng tay qua ôm ngang lưng hắn.

“Xin lỗi!” Giọng vẫn như muỗi kêu.

“Ừ!”

Hương Nhu biết nàng không yêu Minh Doãn, nàng chỉ tham lam luyến tiếc thứ tình cảm ấm áp hắn dành cho nàng. Từ lần đầu gặp nhau cho đến bây giờ hắn luôn ôn nhu, dịu dàng, săn sóc, chân thành và tôn trọng nàng. Từ đêm trung thu đó, trái tim nàng quả thực có chút rung động vì Minh Doãn, nhưng đó có phải là yêu? Nàng từng khao khát sự dịu dàng và chân thành từ người đó nhưng hắn không thể cho nàng điều ấy, còn Minh Doãn làm được. Vì vậy mà nàng thích Minh Doãn?

Hương Nhu biết mình đẹp, nàng hiểu ánh mắt của bọn đàn ông nhìn về phía mình mang ý nghĩa gì. Nếu không có Song nhi, Vũ nhi, Bình ca ca, và cả người đó bảo vệ, nhiều năm qua không biết nàng đã phải chịu bao uất ức vì khuôn mặt yêu nghiệt này. Nàng khinh thường những người đàn ông chỉ coi trọng khuôn mặt nàng.

Lần đầu tiên Minh Doãn si mê ngắm nàng, nàng quả thực cảm thấy chán ghét. Nhưng hắn lại nói hắn ngắm nàng giống như ngắm một bức tranh đẹp, một món đồ cổ đẹp thế thôi.

Nàng chỉ cười nhưng trong lòng thì bĩu môi không tin. Sống cùng nhau một thời gian, nàng thấy hắn quả đúng như vậy. Hắn chỉ ngắm nàng vì nàng đẹp mà thôi. Hắn không bao giờ tìm cách trêu ghẹo nàng, tiếp cận nàng mặc dù nàng ở cùng hắn, hắn có vô số cơ hội để làm điều đó, nhưng hắn luôn tôn trọng, giữ lễ với nàng. Vì một lời hứa với đại ca nàng ư? Nếu hắn có làm gì nàng, thì đại ca nói được gì nào? Cả kinh thành này biết hắn là trượng phu của nàng.

Lần đầu tiên hắn ôm nàng, nàng nghĩ hắn mượn rượu làm càn rồi. Còn chưa kịp ra hiệu cho Song nhi lôi hắn ra thì hắn thì thào bên tai nàng: “Ngọc nhi, ta xin lỗi!”.

Đó là lần đầu tiên trong đời Hương Nhu cảm thấy ghen tỵ. Nàng luôn thấy ông trời quá ưu ái với nàng rồi nên nàng không có quyền ghen tỵ. Nhưng tối đó nàng đã ghen tỵ. Nàng ghen với cô gái tên Ngọc nhi đó. Nàng ấy đã chết hơn ba năm rồi, vậy mà vẫn có một nam nhân chung tình với nàng ấy, trong cơn say vẫn thì thào gọi tên nàng ấy. Còn người đàn ông nàng từng yêu như sinh mệnh thì sao? Hắn chỉ coi nàng là một quân cờ trên bàn cờ của hắn mà thôi. Nếu muốn sống thì phải đi theo sự điều khiển của hắn. Muốn thoát khỏi bàn cờ ư, trừ khi nàng chết.

Khi Minh Doãn nói “Cho ta và bản thân nàng một cơ hội nữa được không?” nàng đã nghĩ liệu người đàn ông này có thể đem những mảnh vỡ trái tim nàng gắn lại không và liệu nàng cũng có thể vá lại lỗ hổng trong trái tim hắn không?

Câu trả lời là: nàng không biết, thế nên nàng trốn tránh nụ hôn của Minh Doãn. Nàng nói xin lỗi nhưng hắn chỉ trả lời một tiếng “ừ”, không yêu cầu nàng giải thích hay nói thêm gì cả. Hương Nhu tin, hắn hiểu vì sao nàng né tránh.

Hương Nhu hé mắt nhìn Minh Doãn. Dường như biết nàng đang nhìn trộm. Minh Doãn nói.

“Ta biết nàng đang cố gắng, cũng đừng cưỡng ép bản thân quá. Rồi một ngày nàng sẽ chấp nhận ta.”

Nàng ngượng ngùng có chút không muốn tiếp tục đề tài này. Nàng hỏi.

“Chàng thích điểm tâm thiếp làm không?”

“Thích nhưng từ mai làm ít thôi.”

“Sao vậy?”

“Thế tử Hiền vương Bùi Minh hôm nay thử điểm tâm của nàng ngỏ lời mượn đầu bếp về nhà dùng vài bữa, nên từ mai nàng chỉ làm cho mình ta thôi.”

“Chàng ghen?”

“Ừ!”

“Sao chàng luôn thật thà thế? Đáng lý phải nói: còn lâu chứ?”

Hắn tì cằm vào đầu nàng. Mấy sợi râu lún phún chưa kịp cạo chọc vào da đầu nàng, tê tê buồn buồn.

“Ta chỉ cảm thấy, với nàng nếu ta không dùng sự chân thành sẽ chỉ làm nàng xa cách mà thôi.”

Hương Nhu lặng người đi vì câu trả lời của Minh Doãn. Vòng tay nàng ôm ngang lưng hắn hình như đột nhiên xiết chặt hơn.

“Minh Doãn!”

“Ừ?”

“Cám ơn chàng!”

“Vì điều gì?”

“Vì dám vuốt râu hùm hoàng đế mà cưới thiếp, và vì chàng đối với thiếp thực tốt!”

“Vậy là nàng đã biết ban đầu đại ca nàng âm mưu đẩy ta xuống hố rồi à?”

“Chàng có thích cái hố đấy không?”

Minh Doãn ngây người ra rồi phì cười.

“Chỉ được cái lém lỉnh!”

“Chàng có thích không? Muốn nhảy ra khỏi hố không?”

“Thích, ta thích, nàng kêu đại ca nàng tới lấp hố đi!”
Chương 24 << >> Chương 26
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Chết cha rồi, gặp ngay sư phụ thối của Đắc Hưng.
P/S.
Mấy sợi râu lúng phúng (lún phún) chưa kịp cạo chọc vào da đầu nàng, tê tê buồn buồn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Muội muộn đoán xem, tên sư phụ thối ý là ai nào? ;;);;);;)
Quảng cáo tí, chương sau Hưng ca lên sàn!
Theo như trên kia, khả năng là Trần Bích, trước nữa lại nói Trần Bích là thương nhân nhưng tài hoa như vậy nên khả năng càng cao hơn.
Yes, Hưng ca ca lên sàn thì đã loạn lại thêm loạn. Âm mưu của thằng cha đểu Minh Phi kia không biết có thực hiện được không? Chỉ cầu trời là hông có chuyện gì xấu xảy ra.
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Bất chợt Minh Doãn bắt gặp cái nhìn nóng bỏng, thể hiện trần chuồng sự thèm khát của hoàng đế đang hướng về phía phu nhân nhà hắn.
=> sửa thành "chần chụi" có lẽ hợp.
bupbecaumua Nàng nghĩ sao? Nếu đồng ý thì bảo mình xóa bài trả lời này đi na, sửa vào bài của nàng là được.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên