Hoàn thành Tiểu thiếp thứ mười mấy của thái tử - Hoàn thành - Ivy_Nguyen

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Hưng ca của em mới lên sàn rồi đó, chương 25 thì phải, hehe.
À còn cái đoạn Tô Bằng, con trai thừa tướng, thì kỳ họa... --> cái này là cấu trúc ngữ pháp đó cô, phần ở giữa hai dấu phẩy là phần bổ nghĩa/làm rõ nghĩa cho phần phía trước. Có nghĩa là con trai thừa tướng làm rõ nghĩa cho Tô Bằng. Thông thường phần ở giữa hai dấu phẩy đó có thể xóa bỏ mà không ảnh hưởng đến cả câu. Cô rất là giỏi về từ, nhưng về ngữ pháp của cô thì... Có mấy chỗ cô comment chị, chị định nhắc mà... quên. :D:D
Cơ mà chị đánh dấu phảy nhiều chỗ lung tung thật, hức...
Rất thank em edit cho phần 16, đặc biệt là cái đoạn "Ra là thế..."
Mất tích hơn 10 chương, lúc quay lại nhất định phải "ăn hại gấp đôi". Tỷ nhớ đó...
Bây giờ đọc lại thì thấy thế thật, hí hí. Thật ra trong truyện của tỷ có vài từ Hán Việt em đọc không hiểu nhưng tại... không biết nên mà cũng thôi luôn. Còn từ nào không chắc thì em có tra qua từ điển.:D
Í ò... được cái này mất cái kia mà tỷ. Nếu không em đã thành tài nữ từ lâu roài...:)):)):))
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Chương 27: Đi Biên thành phía nam.

Vụ án tham quan do Minh Doãn sử lý cuối cùng không đem lại kết quả gì. Minh Doãn vô cùng mệt mỏi và áp lực. Hắn là quan võ, vậy mà bắt làm việc của quan văn, lại là một vụ án tham quan vô cùng phức tạp. Người được phái tới hỗ trợ hắn là hai kẻ văn dốt võ dát Quận vương Hạ Tiến và thế tử Hiền Vương Bùi Minh.

Ba người bạn hữu của hắn thì Tô Bằng và Trần Bích đều không có thực quyền. Bùi Hiển thì chỉ ham mê âm luật, đàn sáo chứ có thiết gì đến mấy chuyện quan trường. Sở dĩ hắn tham gia vì mấy người bằng hữu đều xôm tụ ở chỗ Minh Doãn.

Đinh Lăng đã nói ngay từ đầu là Minh Doãn đừng nhận nhiệm vụ này. Nhưng y lại cho rằng hoàng thượng chỉ lấy Minh Doãn ra làm hàng mà thôi, còn việc điều tra xử lý thực sự sẽ do bên bộ hình làm. Không ngờ Minh Doãn phải làm và chịu trách nhiệm tất cả.

Hôm nay buổi trầu sáng, Minh Doãn bị trách mắng hết sức nặng nề trước mặt bá quan. Hoàng thượng nói.

“Thân là quan võ, nếu không đảm nhiệm được thì phải có kiến nghị chứ. Tưởng mình làm được hết sao? Nếu thế đâu cần chia ra quan văn, quan võ làm gì, cần gì chia ra bộ binh, bộ hộ, bộ hình…”

Và còn nhiều lời trách cứ khác, nhưng Minh Doãn không nghe hết được. Hắn chỉ biết hoàng thượng cố ý, cố ý bôi xấu mặt mũi của Minh Doãn trước mặt bá quan, cố ý hạ uy phong của hắn.

Kết thúc buổi trầu, hoàng thượng phạt hắn đi trấn giữ Biên thành phía Nam ba năm, không cho đem theo gia quyến để hắn nhớ rõ “vị trí và bổn phận của bản thân”.

Bình An vương gia, Hiền Vương, thừa tướng và nhiều quan viên khác đều quỳ xuống xin hoàng thượng giơ cao đánh khẽ nhưng vị đế vương kia chỉ phất áo bỏ đi.

Mọi người đều không hiểu Ngũ hoàng tử đã làm gì khiến hoàng đế nổi giận đến vậy. Đến cả thái hậu khi biết tin cũng khóc nháo mắng mỏ hoàng đế nhưng hắn vẫn giữ nguyên ý chỉ. Có điều ai cũng thắc mắc Biên thành thì đi Biên thành, nhưng mà tại sao lại “không đem theo gia quyến” nhỉ?

Phải biết là Ngũ hoàng tử rất cưng chiều phu nhân hắn. Hắn tự mình xin ban hôn, rồi phu nhân nhà hắn ốm đau gần năm nay, đến giờ vẫn chưa có tin vui, vậy mà hắn vẫn ôn nhu săn sóc. Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu, các vị thân bằng bạn hữu tặng mỹ nhân tới thì một người hắn đuổi một người, mười người hắn đuổi mười người. Thế mà giờ hoàng đế bắt hắn đi Biên thành, lại không cho mang theo vợ. Ngũ hoàng tử chắc hẳn đắc tội lớn với hoàng đế rồi.

Bãi triều, Minh Doãn theo Đinh Lăng về phủ vương gia. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có việc Minh Doãn với Đinh Lăng liên thủ lừa hoàng đế chuyện cưới Hương Nhu, ngoài ra hắn không có làm gì khác khiến Minh Phi phải để tâm. Chả nhẽ hoàng đế đại ca hắn lại hoang dâm vô độ đến thế sao? Chỉ vì một nữ tử mà đến cả đệ đệ ruột thịt cũng xuống tay?

Đinh Lăng nhìn Minh Doãn đang nhíu chặt mày lại suy nghĩ thì thở dài nói.

“Là ta và Hương Nhu liên lụy đệ rồi!”

“Huynh nói cái gì vậy, vốn dĩ hoàng huynh phải sắc phong vương gia cho đệ rồi đuổi ra khỏi kinh thành ngay khi đệ hồi kinh mới phải. Hoàng huynh cho đệ ở lại kinh thành một năm để phụng dưỡng mẫu thân cho tròn đạo hiếu đã là nể tình lắm rồi.”

(Hoàng đế sau khi đăng cơ thường phong vương cho các huynh đệ rồi cử đi trấn giữ các vùng xa xôi vì e ngại các tình huống soái vị)

“Hừ, thế bây giờ sao lại chưa phong vương đã cử đi. Phải biết đệ tới Biên thành chỉ là một vị tướng quân nhỏ nhoi thôi, không phải là vương gia của vùng đất phong. Rồi còn việc không mang theo gia quyến nghĩa là sao?”

“Haha, vậy thì xem ra hoàng huynh rất để ý đến việc này rồi. Huynh ấy cũng rất công bằng đấy chứ, tách vợ chồng đệ ra rồi nhét Minh Hỷ cho huynh.”

“Đệ còn cười được sao? Nếu Hương Nhu có thể theo đệ được thì thật tốt, để muội ấy ở lại kinh thành thật đáng lo.”

Minh Doãn sao lại không hiểu được ý tứ của Đinh Lăng. Hắn thật sự không biết hoàng huynh cử hắn đi Biên thành tột cùng là vì ý gì, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều rằng hoàng huynh hắn có ý với Hương Nhu. Ánh mắt nóng rực nhìn không chút kiêng dè của y mỗi lần nhìn vợ hắn đã tố cáo điều đó. Minh Doãn không có ở nhà, Hương Nhu lại gả cho hắn rồi, không thể ngày nào cũng quay về Bình An vương phủ, an toàn của nàng thật đáng lo.

Đinh Lăng suy nghĩ sắc sảo hơn Minh Doãn, chỉ từ việc ngày hôm nay y đã hiểu hoàng đế đem lòng nghi kỵ với y và Minh Doãn. Nhưng y không có ý định nói suy nghĩ đó ra cho Minh Doãn, dù sao tâm tư Minh Doãn khá đơn thuần và lương thiện. Nói gì thì nói Minh Doãn và hoàng đế cũng là huynh đệ, còn hắn và Minh Doãn miễn cưỡng có thể gọi là quan hệ anh rể và muội phu.

Phái Minh Doãn đi vì không muốn Minh Doãn và hắn liên thủ với nhau. Lại không cho Hương Nhu đi theo Minh Doãn chẳng qua là muốn giữ nàng ở kinh thành để kiếm chế hắn. Quả thực nếu không có Hương Nhu, Đinh Lăng chẳng hề sợ hoàng đế, nhưng nay hắn có một người cần bảo vệ nên ít nhiều cũng phải học cách cúi đầu.

Dù biết để con bé đi theo Minh Doãn sẽ bớt nguy hiểm hơn ở lại kinh thành nhưng hắn cũng không nỡ để nàng buôn ba ngược xuôi lại tới nơi khổ cực như Biên thành phía nam. Với lại để con bé lại kinh thành Đinh Lăng đủ tự tin để bảo vệ nàng. Nhưng điều làm Đinh Lăng đau đầu suy nghĩ đấy là mãi mới thấy quan hệ hai đứa nhỏ này tiến triển một chút, không ngờ lại phải xa cách ba năm. Ba năm dài không dài, ngắn không ngắn, nhưng tuổi xuân của con gái thì có hạn.

Nhìn sắc mặt Minh Doãn một hồi, Đinh Lăng mới dám nói.

“Đệ đi lần này những ba năm, trước khi đi có thể hay không để lại cho Hương Nhu một tờ hưu thư?”

Ly rượu trên tay Minh Doãn khẽ rung.

Tối đó Minh Doãn uống say khướt, hộ vệ Bùi Thất gần như phải vác hắn về phủ. Lạ một cái khi đi qua lối rẽ vào Nhã Trúc viện, tự dưng Minh Doãn lại thấy thanh tỉnh. Gạt tay Bùi thất ra, Minh Doãn tự mình bước từng bước nhỏ về phía Nhã Trúc viện.

Đèn phòng nàng vẫn sáng, hắn thấy nàng vẫn cắm cúi luyện chữ, Tiểu Duệ gục mặt xuống bàn từ bao giờ. Nàng ghét luyện chữ, nhưng vì hắn muốn nàng luyện chữ nên đã rất cố gắng. Minh Doãn tựa người vào cửa nhìn nàng. Bất ngờ nàng ngẩng đầu lên.

“Minh Doãn, chàng tới khi nào?”

“Được một khắc rồi!” Song nhi ở bên cạnh trả lời.

“Sao tỷ không nhắc em?”

“Nhìn người ta đắm đuối ngắm muội thế, sao ta có thế lên tiếng tàn sát phong cảnh được.” Song nhi trừng mắt với Hương Nhu nhưng khi quay sang Minh Doãn lại hết sức quy củ khom người thi lễ “Thỉnh gia vào phòng!” Nói rồi nàng cắp Tiểu Duệ đang ngủ gục ở đó vào nách rồi nói: “Nếu không có việc gì nô tỳ xin lui!” Một tích tắc sau đó nàng biến mất.

Diễn biến nhanh đến kinh ngạc khiến Minh Doãn tỉnh cả rượu.

Minh Doãn tiến đến kéo Hương Nhu lại ôm vào lòng. Nàng khẽ nhíu mày, thực sự nàng vẫn chưa thể nào quen được với sự thân mật gần gũi như thế này.

“Chàng uống rượu?”

“Một chút thôi!”

“Có chuyện gì không vui sao?”

“Ừ”

Minh Doãn ôm Hương Nhu chặt hơn không để cho nàng giãy ra.

“Ta phải đi trấn thủ Biên thành phía Nam ba năm.”

Hương Nhu không nói gì, nhưng Minh Doãn thoáng nhìn thấy nét ngạc nhiên và lo lắng trên khuôn mặt nàng.

“Đại ca nàng xin với hoàng thượng cho ta ở lại qua đại hôn của huynh ấy, nên một tháng sau ta sẽ lên đường.”

Hương Nhu im lặng khiến hắn thấy lòng có chút hụt hẫng. Do dự mất một lúc hắn mới cất tiếng hỏi.

“Nàng thì sao?”

Hương Nhu vẫn im lặng. Minh Doãn thở dài, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuổi, mình chờ mong điều gì chứ. Hắn có thể nói với nàng hãy đợi hắn ba năm không? Hắn thực thích nàng nhưng nàng dường như chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn. Nàng sẽ vì hắn mà đợi ba năm hay sẽ như đại ca nàng xin hắn một bức hưu thư?

Minh Doãn đẩy Hương Nhu ra, toan cầm bút và giấy trên bàn viết hưu thư. Nếu đây là thứ nàng và đại ca nàng muốn, hắn sẽ viết.

Hương Nhu kéo áo hắn lại và thì thầm.

“Thiếp với đại ca mới đoàn tụ chưa được một năm. Giờ phải chia xa những ba năm liền. Chàng bảo thiếp phải làm sao?”

Minh Doãn run lên. Bàn tay giơ ra định cầm bút chợt khựng lại. Biết là thánh chỉ không cho phép đem nàng theo, nhưng hắn vẫn muốn thử một chút, hắn muốn biết trong lòng nàng hắn có quan trọng không. Nàng nói như vậy là nàng nguyện ý theo hắn sao? Nàng im lặng không phải vì nàng không muốn theo hắn mà vì nàng lo lắng phải chia cách đại ca sao? Ngay từ đầu nàng đã có ý định theo hắn đúng không?

“Nàng, nàng nguyện ý theo ta?”

Hương Nhu chợt sững người lại. Nàng cười khổ, không hiểu có phải vì sống gần một năm trong thân phận Ngũ hoàng tử phi nên bản thân nàng đã chậm rãi tiếp nhận Minh Doãn, coi mình là người của Minh Doãn. Có lẽ vì con tim nàng đã mệt mỏi quá rồi, và Minh Doãn lại đúng lúc trở thành bến bờ bình yên cho trái tim nàng. Nàng nói.

“Chàng chẳng bảo cho chàng và chính bản thân thiếp một cơ hội sao? Thiếp đã đồng ý, sao có thể rời xa chàng. Thiếp chỉ lo đại ca…”

“Hương Nhu, đủ rồi, đủ rồi, đủ rồi.”

Minh Doãn ôm nàng chặt hơn, áp má vào mái tóc trơn mượt không có một món đồ trang sức nào của nàng. Hắn vô cùng mừng rỡ. Lòng nàng thực sự có hắn.

“Hương Nhu, cám ơn nàng.”

“Vì sao?”

“Vì lòng nàng có ta!”

Nói rồi Minh Doãn cúi xuống hôn nàng. Lần này hắn không cho phép nàng né tránh nữa. Bàn tay hắn giữ chặt gáy nàng, dùng sức để hôn.

Nàng ban đầu hoảng hốt muốn chống cự, nhưng Minh Doãn ghì chặt nàng lại, không cho phép nàng từ chối nụ hôn của hắn. Đợi đến khi nàng bắt đầu thở hổn hển hắn mới khẽ cười buông nàng ra một chút, rồi lại cúi xuống nhẹ nhàng, dịu dàng, tỉ mẩn hôn từng chút từng chút lên đôi môi nàng.

“Chàng bắt nạt thiếp!”

“Ta không có!”

“Chàng có!”

“Lòng nàng có ta, thì làm sao mà là ta bắt nạt nàng được!”

Hương Nhu có chút không quen, nàng cố giãy ra khỏi tay Minh Doãn, hắn ôm chặt hơn.

“Đừng giãy, cho ta ôm nàng lâu một chút, một tháng nữa ta phải đi rồi.”

Hương Nhu ngơ ngác nhìn hắn.

“Chàng không cho thiếp theo chàng sao?”

“Ta muốn lắm, nhưng thánh chỉ ban xuống không cho phép mang theo gia quyến. Cũng tốt, nơi ấy rất vất vả, nàng ở lại đây còn có đại ca nàng chăm sóc nàng.”

Nói rồi Minh Doãn lại cúi xuống hôn tiếp. Một nụ hôn thật sâu, theo cơn kích tình bàn tay Minh Doãn chạm vào cổ áo Hương Nhu. Bàn tay nhỏ của nàng vội giữ lại, Minh Doãn dừng tay,hé mắt nhìn thấy nàng đang mở to mắt nhìn hắn, vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nỗi bất an trong đôi mắt đã để lộ tâm trạng nàng. Minh Doãn cười thì thầm vào tai nàng.

“Nàng cần thêm thời gian sao? Nhưng ta chỉ còn một tháng nữa thôi. Làm sao bây giờ?”

Đôi tay nhỏ nhắn của nàng chợt tăng lực bóp mạnh vào tay Minh Doãn. Đầu nàng cúi xuống che đi đôi mắt, đôi vai nàng khẽ run rấy. Minh Doãn mơ hồ cảm nhận có điều khác thường.

“Minh Doãn, có điều thiếp cần phải nói với chàng!”

Minh Doãn xoay người nàng, vẫn để nàng ngồi trong lòng nhưng tạo tư thế ôm nàng từ đằng sau. Hắn cúi đầu thủ thỉ vào tai nàng bằng giọng dịu dàng.

“Nàng nói đi!”

Đôi vai Hương Nhu lại run rẩy nhiều hơn.

“Hương Nhu, có chuyện gì, nhìn ta mà nói này”

Giọng Minh Doãn trở lên nghiêm túc hơn, nhưng vẫn để lộ sự dịu dàng. Hai bàn tay đặt lên vai nàng như thể tiếp thêm sức mạnh cho nàng.

“Thiếp… Thiếp… thật ra thì thiếp…”

Nàng thực sự chưa thể tiếp nhận được thân mật đến mức này. Hơn nữa nếu thực sự định bắt đầu mối quan hệ với Minh Doãn, có chuyện cần phải nói rõ ràng. Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Doãn, đôi mắt trong sáng long lanh khiến hắn ngẩn người.

“Minh Doãn!”

“Ừ!”

“Thiếp không hề cố ý lừa dối chàng, đại ca lại càng không, vì huynh ấy không hề biết. Chẳng qua ban đầu thiếp nghĩ chúng ta không phải là phu thê thực sự, không cần thiết phải nói ra. Hơn nữa thiếp cũng muốn giữ lại cho bản thân mình một chút tự tôn.”

Hương Nhu ngừng một chút, nàng nhìn sâu vào đôi mắt nghi hoặc của người đối diện, chậm rãi nói.

“Thiếp không còn là con gái nữa.”

Đầu Minh Doãn kêu “ầm” một tiếng. Bàn tay hắn trượt từ vai Hương Nhu xuống.

Ánh mắt nàng nhìn theo bàn tay ấy mang theo bao thất vọng. Nàng cười khổ trong lòng. Thời cổ đại này, trinh tiết khác gì mạng sống. Vậy mà người đó hủy đi trinh tiết nàng, lại đem nàng dâng cho một người đàn ông khác. Hành động đó cũng đâu khác gì đẩy nàng vào chỗ chết?

Nhìn khuôn mặt nghiêng đi tránh ánh mắt hắn của nàng, Minh Doãn muốn đưa tay xoay mặt nàng lại đối diện với mình nhưng bàn tay đưa lên lại thành xô nàng ngã xuống đất. Muốn đỡ nàng lên nhưng cơ thể hắn cứng ngắc lại, Minh Doãn khàn giọng hỏi.

“Là ai?”

Dù đã chuẩn bị tâm lý thật kỹ, dù biết đàn ông cổ đại là như thế. Nhưng nằm trên mặt đất lạnh, nghe tiếng chất vấn của Minh Doãn lòng nàng vẫn băng giá đi vài phần. Thật may là nàng chưa thực sự động tâm, chưa thực sự đem trái tim cho hắn, nếu không bây giờ nàng sẽ thấy đau xót đến nhường nào.

“Có quan trọng không? Nếu không chấp nhận thiếp thì là ai cũng đâu có can hệ với chàng, còn nếu chấp nhận thiếp thì đáng lý là ai chàng cũng chẳng thèm quan tâm chứ?”

“Là ai?”

Giọng Minh Doãn cao hơn mấy phần. Hắn chưa từng cao giọng với Hương Nhu. Có lẽ vì để ý đến nàng nên hắn mới tức giận. Khó khăn lắm hắn mới mở lòng được một lần nữa, thật trớ trêu thay người con gái này lại từng thuộc về một người đàn ông khác. Dấu ấn của tư tưởng cổ đại đã hằn một vết sâu trong tư tưởng của hắn, thế nên Minh Doãn không thể dễ dàng chấp nhận sự thật này.

Đáp lại Minh Doãn là sự im lặng. Hương Nhu vẫn ngồi trên mặt đất, lòng bàn tay nàng, trái tim nàng, đôi môi nàng, và cả ánh mắt nàng toát ra sự lạnh lẽo.

“Là cái gã Cẩn ca ca đó sao?”

Giọng Minh Doãn vẫn cao vút. Hương Nhu nhếch mép cười khổ. Nàng đứng dậy, khẽ sửa lại vạt áo và tóc mai rồi mới rất quy củ mà nói.

“Thỉnh điện hạ về!”

“Nàng!”

Đôi mắt của Minh Doãn đã đỏ ngàu, nét văn nhã thường ngày đã đi đâu mất, hiển nhiên là đang cố gắng kìm nén cơn giận.

“Thiếp thân tự thấy mình không xứng với Ngũ hoàng tử. Hơn nữa chuyện chàng chọc giận thánh nhan phải tới Biên thành ba năm hẳn là có liên quan đến huynh muội thiếp. Thiếp có thể làm được gì chuộc lỗi xin chàng cứ nói. Chỉ xin chàng trước khi đi để lại cho thiếp một phong hưu thư. Khi chàng trở về, chắc chắn thiếp đã rời khỏi đây. Cám ơn chàng đã cho thiếp một danh phận.”

“Nàng!”

Nàng không chịu nói đó là ai, cũng chẳng lên tiếng biện minh hay giải thích. Người đáng lẽ phải tỏ ra thất vọng nên là hắn mới phải chứ, nhưng tại sao sự thất vọng lại đong đầy trong mắt nàng?

Hắn đã nói hắn không chấp nhận nàng đâu? Mặc dù việc này khiến hắn nhất thời vô cùng khó chịu, nhưng có thời gian, có sự giải thích của nàng mọi chuyện có thể khác. Tại sao nàng lại như vậy? Nàng dường như đã dự đoán được phản ứng của hắn. Nàng thiếu tin tưởng vào hắn đến thế sao? Tình cảm của nàng dành cho hắn chưa đủ lớn để nàng lên tiếng giải thích, níu kéo hắn sao?

Minh Doãn mang tâm trạng giận dữ như thế phất áo bỏ đi để lại sau bóng lưng chàng là một đôi mắt buồn ngơ ngẩn.

Nàng thật ngốc, nàng nên biết thứ vô duyên nhất với nàng chính là tình yêu mới phải.

Nàng kéo tay áo lên nhìn vết thủ cung sa đỏ chói dưới ánh nến rồi thở dài kéo tay áo xuống.

Song nhi bước lại gần ôm nàng vào lòng. Nàng ấy không nói gì cả, chỉ ôm Hương Nhu thật chặt. Nước mắt nàng thấm ướt bờ vai nàng ấy. Đợi nàng khóc chán, Song nhi mới nói.

“Điện hạ là một người tốt, ngài ấy cần có thời gian.”

Vũ nhi ngồi bên cạnh từ lúc nào cũng thấp giọng nói.

“Khó khăn lắm mới làm hiện lại được vết thủ cung sa, vậy mà muội lại không sử dụng. Muội thật ngốc.”

Hương Nhu yếu ớt nói.

“Muốn sống được với nhau cần phải chân thành.”

Vũ nhi không cho là phải, nàng ấy khinh thường nhìn nàng.

“Chẳng phải muội đã từng rất chân thành đó sao. Kết quả như thế nào? Kết quả chẳng phải cái cái người muội đặt sự chân thành vào đó dồn muội vào chỗ chết sao?”

“Đủ rồi.”

Song nhi ôm choàng lấy Hương Nhu, cất giọng đuổi Vũ nhi ra ngoài.

Hương Nhu biết chân thành không đủ cho tình yêu, nhưng cũng không thể thiếu trong tình yêu. Bất giác nàng lại nhớ, không lâu trước đây, dưới gốc một cây vải có người đàn ông chìa tay đón chờ nàng nhảy xuống. Người ấy mặc dù biết vết thủ cung sa trên tay nàng là giả, vẫn cười nói từ năm tám tuổi nàng đã là tiểu thiếp của hắn. Chỉ có điều chỉ là tiểu thiếp, và còn là tiểu thiếp thứ mười mấy cũng không rõ nữa.

Nàng tự nhủ mình có tham lam quá không? Vừa là một người đàn bà không trinh tiết, lại muốn “một đời một kiếp chỉ đôi ta”. Sự chân thành của nàng phải bao nhiêu mới đủ để có được một người đàn ông bao dung với nàng?
Chương 26 << >> Chương 28
Đăng có bi nhiêu vậy nàng? Lẹ lẹ chút đi.:D
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Đăng có bi nhiêu vậy nàng? Lẹ lẹ chút đi.:D
Ta cũng muốn nhanh nhưng mà còn phải tự beta một chút. Mọi người đọc truyện chỉ ra một đống lỗi sai, xấu hổ lém. Hic hic...
Cố gắng hôm nay đăng thêm được một, hai chương nữa thôi nàng ạ! :D:D:D
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 15:
Tô Bằng, con trai thừa tướng đại nhân, thì kỳ họa (thì kỳ nghệ cũng thư họa) đều ở mức khiến người ta muốn bái sư. Hắn cũng là kẻ phong lưu có tiếng, không biết bao nhiêu thiếu nữ kinh thành đau khổ vì hắn.
Chương 16 phần 2:
“Ngoài thiếpvới Vũ nhi ra còn có Song nhi và A Khiêm đi cùng nữa, nhưng hai người đó ghét mùi thuốc nên không ở trong y quán.”
Cách cách cát tướng!:D
Haha cuối cùng có người giống ta. Công nhận bà "êvy" này kiệm lời thoại đến phát sợ lun. Ta nhìn đoạn nào cũng dài "một thước dây" có hơi bị ngán :-o.
Ta thích suy nghĩ của nàng.
Ivy_Nguyen Tỷ à, trình viết của tỷ ngày càng nâng cao... cứ đà này vài chương nữa là không cần muội beta nữa rồi. ;));))
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 15:

Chương 16 phần 2:

Cách cách cát tướng!:D

Ta thích suy nghĩ của nàng.
Ivy_Nguyen Tỷ à, trình viết của tỷ ngày càng nâng cao... cứ đà này vài chương nữa là không cần muội beta nữa rồi. ;));))
Ời, lỗi chính tả khá hơn nhưng mà vẫn cần muội beta cho mấy đoạn văn phong. Cả phần từ cổ nữa, các bạn đang nói tỷ dùng ngôn ngữ hiện đại quá, hì...
Thank muội muội nhiều nhá, tỷ đi sửa đây...
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 17:
Thị vệ hộ (thiếp) (thiếp thân: ý chỉ sự thân cận, luôn đi theo bên cạnh, giống như nha hoàn thiếp thân vậy) thân của Minh Doãn, Bùi Thất, cuối cùng cũng gợi ý.
“Tỷ phi lễ nhìn hết của đệ rồi, tỷ phải chịu trách nhiệm cuộc đời đệ!” (Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a... Tiểu Duệ vừa chạy vừa la hét xong lại quay đầu đứng lại nhìn người đang đuổi theo, nghiêm mặt nói: "Tỷ nhìn hết của đệ rồi thì tỷ phải chịu trách nhiệm cuộc đời của đệ!")
Đổi vậy như thế nào tỷ?:-/
Hôm nay hết trang này thôi, 4 chương cơ đấy, tỷ tỷ à, tỷ sắp thành thần rồi:)):)).
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 28: Tiễn Minh Doãn

Thứ trước khi đi Minh Doãn để lại cho nàng không phải là một bức hưu thư như nàng tưởng, mà là một tấm lệnh phù có quyền sai khiến ám vệ quân. Hương Nhu không hiểu ý của Minh Doãn là gì? Chàng không muốn buông tay nhưng cũng không tình nguyện chấp nhận nên để cho hai cái kẻ thất vọng vì tình yêu là nàng và hắn cứ như thế này dây dưa với nhau không rõ sao? Nhưng đối diện với sự lạnh lùng của Minh Doãn, Hương Nhu không thể mở miệng được để đặt câu hỏi.

Cứ như thế đám cưới của đại ca diễn ra và ngày Minh Doãn phải đi cuối cùng cũng đến.

A Khiêm là một tướng tài, nhưng vì nàng cứu hắn một mạng mà sống chết đòi làm thị vệ cho nàng. Hương Nhu không đành lòng nhìn một nhân tài như hắn suốt ngày quanh quẩn ở góc nhà, nên đã bắt hắn theo Minh Doãn. Nàng nói, nàng có ám vệ quân của Minh Doãn bảo vệ rồi, hắn cứ đi cho thoả chí tang bồng của hắn, chừng nào muốn về thì về. Nàng nói:

“A Khiêm, dù thế nào huynh vẫn là ca ca của muội”.

Song nhi cũng chải đầu, thay nam trang theo bước A Khiêm. Bản lĩnh của Song nhi thì chuyện tồn tại được ở trong quân ngũ là không phải bàn. Hai người họ yêu nhau, không khó để nhận ra. Hương Nhu cổ vũ cho họ, nên dứt khoát tống khứ hai người đó đi theo Minh Doãn. Ban đầu Song nhi cũng như A Khiêm, sống chết không chịu đi.

Hương Nhu nhớ nhiều năm về trước đại ca thường hát một câu “in life you have one chance and you better use it well”. Đại ca có giải thích nghĩa của nó là: trong đời con người ta chỉ có một cơ hội thôi, nên hãy sử dụng nó cho thật tốt. Cơ hội của nàng đã mất, nhưng cơ hội của Song nhi thì bây giờ mới bắt đầu.

Hương Nhu nói với Song nhi rằng: nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ khiến A Khiêm đầu quân vào hàng ngũ thê nô (nô dịch cho vợ) thì mới được trở về. Vũ nhi và Song nhi nghe xong cười mãi. Song nhi còn nói, hai người các nàng là gián điệp nằm vùng mà quận chúa đặt ở chỗ Ngũ hoàng tử. Hương Nhu cũng cười, nhưng lòng nàng lại chua xót. Nếu giữa nàng và Minh Doãn chẳng còn gì, thì có cần gián điệp nằm vùng không?

Đoàn người tiễn Ngũ hoàng tử xuất kinh tới Biên thành phía nam rất đông đảo. Có lẽ đó là điều duy nhất thái hậu làm được cho người con trai út của mình. Bà rất giận hoàng đế Minh Phi, nhưng y bây giờ là hoàng đế cho nên đến cả người mẹ như bà cũng không thể ra lệnh được. Bà đành trơ mắt nhìn Minh Doãn một thân một mình đi tới vùng Biên thành xa xôi. Trong đoàn người đưa tiễn có nhiều vương tôn quý tộc, có nhiều trọng thần trong triều, cũng có cả những thiên kim tiểu thư trước nay vẫn ái mộ Minh Doãn, và không thiếu cả những người dân ham xem náo nhiệt.

Không hề bị lẫn với đoàn người ấy, đôi tiên đồng ngọc nữ đi bên nhau khiến cho mọi ánh mắt đều hướng theo. Hương Nhu lặng lẽ đứng bênh cạnh Minh Doãn. Cả hai chưa nói với nhau câu nào kể từ buổi tối hôm ấy. Mọi người dường như muốn để cho đôi trẻ có thêm một chút thời gian bên nhau nên cố gắng duy trì khoảng cách. Nhưng cả hai vẫn lặng lẽ nhìn nhau, một lời cũng không nói.

Thời gian khởi hành không thể chậm trễ được, mắt thấy quân lính đã giục. Trên mặt Minh Doãn hiện lên sự gấp gáp. Hắn không thể để mọi chuyện cứ như thế này mà đi được. Cầm tay Hương Nhu, muốn nói “chờ ta nhé” mà cổ họng như khản đặc, không thể nói nên lời. Quân lính lại một lần nữa thúc giục. Hương Nhu xoay người đứng đối diện Minh Doãn. Nàng như nhìn thấy được sự bối rối trong mắt hắn. Nàng cười, vẫn dịu dàng và ngọt ngào.

“Ba năm tới nếu gặp nữ tử nào chàng thích, xin đừng vì thiếp mà chậm trễ hôn nhân.”

Minh Doãn ngây người đánh rơi cây quạt trên tay. Hắn không cho nàng hưu thư là vì hắn nghĩ chưa thông, còn nàng sao lại như đã thông suốt tất cả vậy? Ban đầu người ép hắn phải cưới là huynh muội nàng, sau đó người chọn một câu giải thích cũng không nói với hắn là nàng, người đòi hưu thư cũng là nàng, và bây giờ lại là nàng nói những lời như thể chia tay này.

Nàng đột nhiên bước vào cuộc đời hắn, khiến hắn mở lòng rồi lại sút hắn ra khỏi cuộc đời nàng. Sao nàng dám đối xử với hắn như thế? Hắn là Ngũ hoàng tử của Thanh Long quốc, một đứa con gái lưu lạc bên ngoài, tấm thân không còn là xử nữ như nàng mà xứng với hắn sao?

Minh Doãn giận dữ hất mạnh cây quạt Hương Nhu vừa nhặt lên định đưa cho hắn, sau đó phất áo nhảy lên ngựa thúc mạnh ngựa phi đi. Hắn cứ như thế ra đi đấy, hưu thư hắn nhất định không viết đấy. Nàng không thể cứ thế mà bỏ hắn được. Lòng tự kiêu của đàn ông không cho phép hắn trở thành kẻ thụ động trước nàng.

Minh Doãn không quay đầu lại nên không nhìn thấy một đôi mắt buồn bã dõi theo hắn.

Hương Nhu cúi đầu lần thứ hai nhặt cây quạt, phủ sạch bụi rồi cất nó đi. Nàng biết Minh Doãn là người đàn ông tốt, nhưng chàng ấy không hiểu gì về nàng. Hắn dạy nàng luyện chữ nhưng không dạy theo khuôn mẫu thông thường, lại dạy nàng viết theo lối chữ cổ ít người dùng. Phải thật lâu sau qua Minh Châu công chúa nàng mới biết, trước đây có một cô gái tên Ngọc nhi đã từng viết lối chữ này.

Minh Doãn từng nói với nàng: không thể song tấu tiêu cầm thì chàng thổi tiêu, nàng ca hát cũng thật thi vị. Hương Nhu cũng không để ý, cho đến một ngày thấy trong thư phòng Minh Doãn một cây đàn tranh, nha hoàn thiếp thân của nàng nói, đó là đàn của Ngọc tiểu thư. À, ra thế, người song tấu tiêu cầm với chàng trước đây là cô gái đó. Thảo nào chàng muốn nàng học cầm đến thế.

Hương Nhu cũng biết cái vị Ngọc nhi kia, trước là tài nữ kinh thành, thường ngâm thơ đối ẩm cùng Minh Doãn, thế nên nàng không ngạc nhiên khi Minh Doãn thất vọng vì khả năng thi phú của nàng. Hương Nhu kỳ thực đã tự nhận ra mỗi khi nhìn nàng, dường như Minh Doãn nhìn thấy một hình bóng ai đó. Có thể chính bản thân chàng cũng không nhận ra điều ấy. Còn bản thân Hương Nhu, nàng biết Minh Doãn có thể là bến bờ bình yên của nàng, nhưng có phải ai cũng có thể dừng lại ở nơi bình yên lặng gió đâu.

Nàng đã từng yêu, yêu đến đánh mất bản thân mình. Vì người đó nàng đã vứt bỏ cả tự trọng, lương tâm, và thậm chí cả mạng sống. Nhưng với Minh Doãn, chỉ một lần cúi đầu giải thích, cầu xin nàng cũng không làm được. Có lẽ lý do là bởi vì không yêu. Vì không yêu nên nàng mới chọn giữ lại tự tôn cho bản thân, không cúi đầu giải thích hay cầu xin Minh Doãn.
Chương 27 << >> Chương 29
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 29: Sự lựa chọn của Hương Nhu

Mang tâm trạng mệt mỏi, buồn bã về phủ, Hương Nhu thật lòng muốn ngủ thế mà Song nhi, người đáng lẽ phải ở trong đoàn người tới Biên thành, lại xuất hiện trước mặt nàng.

“Song nhi tỷ, sao tỷ lại ở đây, quên gì sao?”

Ánh mắt của Song nhi rất phức tạp, khuôn mặt nàng ấy cũng nhăn nhó đến khổ sở.

“Có chuyện gì vây?”

Vũ nhi mở cửa đi vào, ngạc nhiên khi thấy Song nhi.

Song nhi dịu dàng cầm tay Hương Nhu xiết chặt. Nàng nói.

“Tiểu thư, người bình tĩnh nghe ta nói nhé!”

Hương Nhu gật đầu, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Song nhi, trong lòng nàng đã dấy lên sự lo lắng. Nếu không phải chuyện quan trọng, Song nhi sẽ không thể hiện thái độ như thế này.

“Trong đoàn người tiễn Ngũ hoàng tử vừa rồi có thừa tướng Tô Chiếu!”

“Thì sao?”

Vũ nhi sốt ruột hỏi nhưng Song nhi không thèm quay đầu lại nhìn nàng ta, tay Song nhi vẫn siết chặt Hương Nhu.

“Hai năm trước hắn đi sứ sang Nam Hạ, có tham gia tiệc sinh thần của Tiên đế.”

Hương Nhu mở to mắt ra kinh sợ. Trong bữa tiệc đó Hương Nhu đã múa Vũ điệu tiên nữ gây chấn động Nam Hạ. Nhan sắc của nàng lại vô cùng nổi bật, nên đã gặp một lần thì không thể quên. Có lẽ nào thừa tướng Tô Chiếu đã nhìn ra thân phận nàng. Nàng lắp bắp hỏi lại.

“Tỷ tỷ, tỷ chắc chứ?”

“Khi đó ta vô tình va phải ông ta trong bữa tiệc, nên đặc biệt nhớ người này. Sáng nay ông ta từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào tiểu thư, ta sợ rằng ông ta đã nhận ra!”

“Phải làm sao bây giờ?”

Hương Nhu hoảng hốt kêu lên.

Mấy năm trước Thanh Long quốc và Nam Hạ trở mặt thành thù. Đinh Lăng lại là một trọng thần của Thanh Long quốc, nếu thân phận muội muội của Đinh Lăng bị bại lộ thì hắn còn đường sống ở Thanh Long quốc không? Nhất là khi hoàng đế Thanh Long quốc sớm đã không vừa mắt hắn, chỉ chờ hắn có sơ hở là hạ bệ hắn. Cho dù thời điểm nhạy cảm như thế này Minh Phi sẽ không dám thẳng tay xử tội một chiến thần như Đinh Lăng. Nhưng rõ ràng bí mật của Hương Nhu là mối nguy hại sâu xa của đại ca nàng, là điểm yếu của huynh ấy.

Gặp lại được đại ca là tâm nguyện cả đời của Hương Nhu. Khi bị hạ độc, nàng quả thực muốn chết, nàng chọn thuốc độc Song Ngư thay thế vào thuốc độc tam công chúa Đại Việt chuẩn bị cho nàng. Vì Hương Nhu biết chất độc nàng ta chuẩn bị thái y trong cung Nam Hạ có thể giải, còn độc Song Ngư thì không.

Muốn cứu được người trúng độc Song Ngư, phải có máu dẫn của người thân ruột thịt, phải là cha mẹ hoặc anh chị em ruột. Cả Nam Hạ biết nàng là đứa trẻ cô nhi được hoàng đế Nam Hạ nhận làm nghĩa nữ, vậy thì đào đâu ra người thân ruột thịt? Nàng chọn thuốc độc này còn vì tâm nguyện cuối cùng của nàng chưa thực hiện được, đó là gặp lại đại ca nàng.

Nếu nàng không chết, nàng sẽ sống trong thù hằn và trở thành một trong những người đàn bà độc ác nơi hậu cung, sẽ trở thành mẫu người mà nàng căm ghét. Vũ nhi, Song nhi, A bình, thậm chí cả Hưng ca ca sẽ bị cuốn vào thù hận của nàng, để rồi nàng không chỉ hủy hoại mỗi bản thân nàng mà cả những người mà nàng yêu thương.

Đỗ Cẩn dùng độc dược để đảm bảo sự trung thành của Song nhi, nhưng Hương Nhu đã bí mật giúp nàng ta đã được giải độc. Thế nên Đỗ Cẩn không còn là chủ nhân của nàng ấy nữa, nàng ấy có thể bắt đầu cuộc sống mới. A Bình, Vũ nhi có thể thoải mái tung hoành trong giang hồ, không cần hàng năm phải quay về Tiểu Lục y quán để chăm lo cho nàng nữa. Cả người đàn ông dưới cây vải nữa, hắn có thể sẽ cho rằng nàng tàn nhẫn. Nàng lựa chọn không nói cho hắn biết tên người đàn ông đã phản bội nàng, lựa chọn ra đi mà không lời từ biệt, vì nàng sợ liên lụy tới hắn. Sợ hắn sẽ vì một tiểu thiếp thứ mười mấy mà báo thù.

Giờ đây không chỉ gặp lại, còn được sống cùng đại ca một khoảng thời gian, lại được thấy cuộc sống của đại ca hiện tại cũng rất tốt. Minh Hỷ công chúa tính khí có chút khó chịu, nhưng Hương Nhu nhìn ra nàng ấy thực lòng đối đãi với đại ca nàng. Đại ca cưới nàng ta vì không thể trái lại thánh chỉ nhưng sống cùng Minh Hỷ một thời gian cũng nảy sinh tình cảm. Hai người ấy không quá thắm thiết nhưng đối đãi với nhau cũng rất dịu dàng.

Hương Nhu cũng hiểu đại ca nàng khó khăn lắm mới có được cuộc sống an an, ổn ổn như bây giờ. Nàng không muốn mình trở thành điểm yếu để người khác uy hiếp đại ca. Thế nên đứng trước nguy cơ thân phận bại lộ nàng lựa chọn cơ hội để im lặng rời đi.

Song nhi lắc tay nàng.

“Tiểu thư định đi đâu?”

“Thì đi lưu lạc giang hồ cùng Vũ nhi tỷ tỷ và A Bình ca ca, đó cùng là một tâm nguyện của muội mà, à bây giờ còn có thêm Tiểu Duệ nữa.”

Vũ nhi lo lắng nói.

“Hay muội thương lượng với vương gia xem, biết đâu có cách giải quyết.”

Hương Nhu lắc đầu, không biết vĩnh viễn là tốt nhất. Nếu biết đại ca sẽ lo ngược lo xuôi, nàng sẽ không dễ dàng mà rời đi. Hơn nữa Đỗ Cẩn là người không dễ gì dây vào. Trên đời này có hai người sẽ vì nàng mà muốn giết Đỗ Cẩn, người thứ nhất là đại ca nàng, và người thứ hai là Hưng ca ca. Nàng không muốn ai trong số họ bị tổn thương, đó là lý do nàng không thể nói ra sự thật.
Chương 28 << >> Chương 30
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Chương 26
Vụ án tham quan do Minh Doãn sử lý (xử lý) cuối cùng không đem lại kết quả gì.
Lại không cho Hương Nhu đi theo Minh Doãn chẳng qua là muốn giữ nàng ở kinh thành để kiếm chế (kiềm chế) hắn.
=> thiếu chấm
Minh Doãn thở dài, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuổi (yếu đuối), mình chờ mong điều gì chứ.
Bàn tay nhỏ của nàng vội giữ lại, Minh Doãn dừng tay,hé mắt nhìn thấy nàng đang mở to mắt nhìn hắn
=> chưa có khoảng trắng
“Hương Nhu, có chuyện gì, nhìn ta mà nói này”
=> thiếu chấm
 

Đinh Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/8/14
Bài viết
579
Gạo
0,0
Sáng nay dậy đoc hết chường 6 xong chỉ muốn sang phòng tẩn cho chị trận. Truyện thế này mà bảo không buồn sao? Mà chị ra chương kinh hoàng quá em đọc theo không kịp, hic...
 
Bên trên