Chương 32: Kim thiền thoát xác (2)
Cả đám người đứng ở trên ngây ngốc nhìn về phía vực. Nét kinh hoàng hiện lên trên khuôn mặt của đám người tấn công. Bọn hắn nhận được chỉ thị bắt cóc nhưng tuyệt đối không được làm thương tổn hoàng tử phi, giờ nàng gieo mình xuống vực thế này chắc chắn là mất mạng, hoàng thượng khẳng định sẽ cho bọn hắn chết không có chỗ chôn. Nhưng… nhưng rõ ràng bọn hắn không đả thương ngựa. Còn đám người kia tự dưng xuất hiện để bảo vệ kia nữa, rõ ràng là ở gần xe ngựa như thế vậy mà lúc ngựa nổi điên lại không ai xông vào kiềm chế con ngựa. Có điều thắc mắc cũng là để sau, đã hỏng việc rồi nên cần nhanh chóng rút lui.
Minh Châu gào thét đứng dậy đòi đi tới bờ vực nhưng Bùi Thất ngăn lại.
Tại phủ Bình An Vương gia, khi nhận được tin thì Đinh Lăng gần như phát điên. Hắn khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được để thẩm vấn thì hoàng đế Minh Phi cũng tới. Minh Châu được đỡ ngồi bên cạnh Minh Hỷ, nàng vừa nhìn thấy Minh Phi thì vô cùng kích động đứng bật dậy, tím mặt chỉ thẳng vào hắn nhưng chỉ lắp bắp nói được mấy từ:
“Hoàng huynh… huynh …huynh…”
Vì có lẽ quá kích động nên Minh Châu hoa mắt nhũ chân xỉu xuống. Minh Phi vội vàng đỡ lấy. Trước khi mất tri giác, nàng nói được mỗi một câu mà chỉ Minh Phi nghe được.
“Hoàng huynh, như thế này huynh vui rồi chứ?”
Minh Châu được đưa đi, ở đại điện chỉ còn có người điều khiển xe ngựa cũng dính phi tiêu độc đang nằm thoi thóp và Bùi Thất.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, khởi bẩm vương gia, nô tài là người được Ngũ hoàng tử an bài bảo vệ hoàng tử phi. Hôm nay khi hoàng tử phi dâng hương về thì bị cướp. Khi chúng nô tài vừa khống chế được cục diện thì bọn cướp ra tay độc ác ném phi tiêu độc ám toán hoàng tử phi. Sau đó ngựa kích động kéo cả xe xuống vực.”
“Sao có thể?”
Minh Phi đứng bật dậy trừng mắt quát. Người của hắn sao có thể ra tay hạ sát Hương Nhu được.
“Ngươi khẳng định nàng… ý ta là Ngũ hoàng tử phi bị trúng phi tiêu độc?”
“Minh Châu công chúa và phu xe có thể làm chứng!”
Để hoàng đế và đại ca bớt điên cuồng tìm kiếm nên mới có màn trúng phi tiêu độc để phu xe nhìn thấy. Hương Nhu đã sớm biết phu xe là người của hoàng đế. Hắn có thể chứng kiến tất cả nên đương nhiên sẽ là nhân chứng tốt nhất. Có điều bọn Hương Nhu vô tình có thêm được nhân chứng nữa là Minh Châu.
Minh Châu đã được đưa vào trong, nhưng mọi người đều nói trước đó chính mắt nàng thấy Hương Nhu bị trúng độc, nàng còn nói Hương Nhu vì đỡ cho nàng mà trúng hai phi tiêu độc, trước khi rơi xuống vực môi đã tím đen lại. Phu xe nằm giữa đại điện cũng đang trong tình trạng trúng độc. Thái y ngồi bên cạnh lắc đầu nói hắn chỉ sống thêm được một, hai canh giờ nữa thôi. Chất độc hắn trúng vô cùng lạ, thái y không có cách nào giải được.
Rơi xuống vực sâu vạn trượng lại còn trúng kịch độc. Kết quả không cần nói ai cũng hiểu. Đinh Lăng hai mắt đỏ ngàu quỳ xuống.
“Hoàng thượng! Xin người làm chủ cho vi thần, thanh thiên bạch nhật dám ra tay ám sát người hoàng tộc. Tiểu nữ không chỉ là muội muội của vi thần mà còn là đệ muội của hoàng thượng, muội phu không có ở nhà, nên vi thần cầu xin hoàng thượng làm chủ, báo thù cho tiểu muội.”
Hương Nhu biết không báo trước cho Đinh Lăng là hành động vô cùng độc ác nhưng nàng biết khả năng diễn kịch dở tệ của ông anh trai nên không dám liều lĩnh. Hơn nữa nếu để Đinh Lăng biết, hẳn huynh ấy sẽ ngăn cản nàng và dò ép nàng phải nói lý do rời đi. Thư nàng lưu lại phải ngày hôm sau Đinh Lăng mới nhận được. Thế nên Minh Phi không nhìn ra nửa điểm giả dối trên mặt Đinh Lăng và Minh Châu. Cuối cùng hắn tin là Hương Nhu chết nhưng là ai ám sát nàng thì hắn không nghĩ ra được. Trong lòng hắn vô cùng đau đớn và hối hận. Mỹ nhân như ngọc đã không còn, hắn còn chưa được chơi nàng mà…
…
Lúc đó ở ngoại thành, cách phủ Bình an vương gia hơn ba mươi dặm, trong một tiểu điếm, Hương Nhu đang nằm bôi thuốc cho Tiểu Duệ.
“Đệ đã nói rồi mà, cái sợi tằn ti*, ti tằn gì đó thật đáng sợ, đệ tưởng là bị cứa đứt bụng rồi chứ.”
(Tằn ti: một loại sợ tơ mỏng mảnh, trong suốt nhưng vô cùng dai chắc.)
Hương Nhu cười giả lả, sử dụng tằn ti là kế của nàng, bụng nàng cũng bị hằn đỏ vì tằn ti nên nàng không dám nói lại Tiểu Duệ. Thực ra phi tiêu ném về phía bọn Hương Nhu không chỉ chứa chất độc mà còn đính một sợ tằn ti trong suốt cực mảnh nhưng cực dai chắc. Ở phía dưới vực đã bố trí lưới, nhưng đề phòng bất trắc nàng bố trí thêm tằn ti.
Ngay khi nhận được phi tiêu, chỉ cần rút phi tiêu ra quấn một vòng quanh người thì khi rơi xuống vực cả người sẽ treo lơ lửng trên không. Mạng nàng chỉ có một bảo nàng không cẩn thận sao được? Quả nhiên khi rơi xuống vực, không tính toán kỹ khối lượng xe ngựa và ngựa nên lưới bị rách kéo theo xe ngựa rơi xuống vực. Ba người bọn Hương Nhu treo lơ lửng trong không trung một lát mới được đám người của ám vệ quân núp ở vách núi kéo vào, thế nên cả ba mới bị lằn đỏ cả bụng vì tằn ti cứa.
Còn A Bình thì thất thần đứng trên bờ vực nhìn xuống vì hắn cũng không ngờ lưới bị rách, nhìn ba người treo trong không trung hắn cũng rất hoảng sợ. Khi thấy ba người bọn họ được kéo vào an toàn, một tấm lưới khác được chăng ra hắn mới bình thản nhảy xuống.
Nhưng trong mắt Minh Châu công chúa thì đó lại là hình ảnh khắc sâu trong lòng. Người đàn ông kia chỉ là một thị vệ tầm thường nhưng trong lúc nguy khốn không thể lựa chọn được chủ nhân hay thê tử của mình nên đã mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi xe ngựa, để rồi sau đó bình thản gieo mình xuống vực. Vẻ mặt bình thản của A Bình khi gieo mình xuống vực và nét quyết đoán của chàng khi kéo Minh Châu ra khỏi xe ngựa đã khắc sâu vào trái tim nhỏ bé của nàng. Kể từ khi đó vị trí người đàn ông si tình số một luôn mang tên Bùi Minh Doãn đã được thay bằng thị vệ A Bình, nhưng chuyện này chúng ta sẽ nói sau.
Vũ nhi vừa tự xoa thuốc vừa cau mày mắng Tiểu Duệ.
“Đáng ra lần này phải bỏ đệ ở lại phủ mới phải!”
“Vũ nhi tỷ tỷ sao lại vô tình với đệ như thế?” Tiểu Duệ phụng phịu.
“Thôi không phải giả bộ, ai chả biết đệ là “giái điệp” của vương gia. Kế hoạch lần này giấu cả vương gia nên đáng lý phải để đệ ở lại.”
Bị vạch mặt trực tiếp, Tiểu Diệu vội đưa mắt nhìn Hương Nhu thì bị nàng cốc đầu thật đau.
“Ta đối xử với đệ tốt thế mà đệ lại bán đứng ta sao???”
“Đệ, đệ…”
Tiểu Duệ mặt tái mét, hắn lúng búng giải thích.
“Vì… vì đệ tin người thật lòng đối xử tốt với tỷ chỉ có thế là vương gia, vương gia chỉ muốn tốt cho tỷ thôi, tỷ… đệ… đệ…”
A Bình cười rộ lên. Tiểu Duệ biết mình bị giỡn, hắn quay sang A Bình trừng mắt hỏi.
“Mọi người biết chuyện này từ bao giờ vậy?”
“Ta không cho đệ ăn kẹo vì sợ hỏng răng, nhưng đệ lại luôn có kẹo để ăn, hơn nữa ta không hề thích kẹo tại sao mỗi lần đến thăm ta đại ca đều mang kẹo. À, còn điểm này nữa, đại ca ta không hề thích trẻ con, nhưng lại hay nói chuyện với đệ. Tiểu Duệ, đệ nói xem, đệ bán tỷ vì mấy cái kẹo, thế có rẻ quá không?”
Vũ nhi và A Bình một người sặc nước một người sặc không khí. Vốn cũng biết Tiểu Duệ thân với vương gia, nhưng không ngờ vương gia mua chuộc hắn bằng mấy cái kẹo. Đúng là dù thông minh lanh lợi đến đâu thì trẻ con vẫn cứ là trẻ con.
Tiểu Duệ xấu hổ phụng phịu nói.
“Tỷ đừng trách đệ mà, vương gia vì lo lắng tỷ ở phủ hoàng tử chịu ủy khuất nên mới cài cắm đệ. Tỷ đừng giận đệ nữa mà.”
Hương Nhu biết chứ, cả thế giới này có thể làm tổn thương nàng nhưng đại ca nàng nhất định không. Huynh ấy là bến đỗ bình yên của tâm hồn nàng. Nàng cũng biết nàng không nhìn sai người. Tiểu Duệ làm tai mắt cho đại ca cũng vì muốn tốt cho nàng mà thôi, nếu vì một người khác, Tiểu Duệ chắc chắn có chết cũng không hé răng. Nàng luôn đối tốt với người khác, nhưng nếu không phải người nàng tin tưởng nàng sẽ không bao giờ để lại bên mình.
Nàng biết Minh Châu, Minh Hỷ, người của hoàng đế, thái hậu, thậm chí cả Minh Doãn cũng đã tìm cách tiếp cận và mua chuộc thằng nhóc. Vì thấy Tiểu Duệ là trẻ nhỏ, dễ dụ dỗ, hơn nữa thằng bé xuất thân bần hàn có vẻ dễ mua chuộc, thời gian gần gũi với Hương Nhu ít hơn hẳn những người khác nên chắc rằng sự trung thành cũng không nhiều. Lần này Tiểu Duệ thông qua sát hạch của bọn Hương Nhu bởi vì thằng nhóc lựa chọn người bán thông tin là vương gia và cái giá hắn bán là rẻ bèo nhất. Hương Nhu vỗ nhẹ đầu Tiểu Duệ khe khẽ nói.
“Tỷ đâu có giận đệ!”
“Vậy tỷ không được giấu đệ nữa, tỷ nói đệ nghe đi tại sao phải giấu vương gia, những người kỳ lạ hôm nay là ai và bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Tỷ không giấu đại ca, ngày mai sẽ có người thông báo với đại ca. Còn chúng ta đi đâu thì ta không nói với đệ được, biết nhiều đệ sẽ càng gặp nguy hiểm nhiều.”
Hiện tại nhóm của nàng chỉ có Tiểu Duệ là không có khả năng bảo vệ bản thân, nên tốt nhất để nó biết ít thôi.
“Vậy cái nhóm kỳ lạ tấn công chúng ta hôm nay là ai?”
“Đệ thông minh thế, tự đoán đi.”
Vũ nhi cười nói. Tiểu Duệ suy tính một hồi mới trả lời.
“Không phải là người của hoàng thượng đấy chứ?”
“Tại sao lại đoán là nhóm người bọn họ?”
“Vì nhóm người đó là người Thanh Long quốc, người Thanh Long quốc muốn bắt tỷ tỷ mà không muốn giết thì chỉ có thể là Hoàng đế thôi.”
Mắt Hương Nhu sáng lên, trong lòng thầm gật gù khen thưởng thằng nhóc này. Nàng rõ ràng không kể quá khứ của nàng cho nó vậy mà nó cũng nhận ra trước đây nàng không phải là người Thanh Long quốc, cũng nhận ra nàng không chỉ có một kẻ thù. Vũ nhi cũng gật đầu xác nhận ý kiến của Tiểu Duệ, nàng cười gian nói.
“Tỷ thấy tên hoàng đế lợn giống đó không bắt được muội là may mắn của hắn đấy. Chứ bắt mà không giết Dược Vương thì sẽ bị hành cho sống không bằng chết phải không tiểu muội?”
“Đừng làm như muội xấu xa như thế chứ!”
“Xấu xa cái gì! Muội chỉ làm mấy trò mèo như phấn ngứa, tiêu chảy là tài. Lần trước cơ hội tốt như vậy mà muội không xuống tay với tên hoàng đế ấy. Nếu làm được chúng ta đâu phải bỏ đi thế này.”
Hương Nhu im lặng, bỏ độc hoàng đế đâu phải dễ dàng thế. Cứ cho là nàng thành công đi, thì cũng phải đến bước đường cùng mới được nói ra, nếu không hắn sẽ đường đường chính chính mà bắt huynh muội nàng. Dù đại ca địa vị có lớn thế nào thì hạ độc hoàng đế vẫn là tội chết, tru di cửu tộc. Sau đó hoàng đế sẽ dùng mạng sống đại ca mà ép nàng đưa ra giải dược. Nếu nàng không rời xa đại ca thì đại ca vĩnh viễn là điểm yếu của nàng và nàng là điểm yếu của đại ca.
Vũ nhi tiếp tục càu nhàu.
“Chúng ta đúng là thành thần trong cái trò “kim thiền thoát xác” này rồi.”
Nghe đến đây Hương Nhu và A Bình không kìm được phì cười.
Để tránh tai mắt người đi đường, nhóm của Hương Nhu không dám rầm rộ đi mà phải cải trang thành dân thường và chọn xe ngựa để đi. Thứ nhất vì trong nhóm có Hương Nhu sức khỏe không tốt và Tiểu Duệ còn quá nhỏ không thể cưỡi ngựa. Thứ hai họ cũng chẳng có việc gì vội vã để làm cả. Lần đi này coi như ngao du sơn thủy một chuyến thỏa mãn giấc mơ của Hương Nhu là được bám đuôi A Bình và Vũ nhi lang bạt giang hồ. Nhóm bốn người bọn họ giả trang là một hộ gia đình họ Trần có đại ca đại tẩu là A Bình và Vũ nhi, nhị muội là Hương Nhu và tam đệ là Tiểu Duệ.
…
Trở lại Bình An vương phủ.
Sau một đêm đau khổ, tự dằn vặt, đập phá đồ đạc, tra tấn bản thân, Bình An vương gia vừa đè nén đau buồn để bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho tiểu muội thì hắn nhận được một bức mật thư. Nhìn mấy trang giấy nguệch ngoạc chữ mà ai cũng cho là bản tập viết của trẻ con bốn, năm tuổi kia, chả ai tin đó là thư của An Bình quận chúa, nhưng Đinh Lăng biết đó là bút tích của tiểu muội nhà hắn. Ngay cả Minh Hỷ khi nhận thư cũng đoán đó là chữ viết của Tiểu Duệ. Tiểu Duệ mà biết chuyện này hắn sẽ gào khóc không thôi, có trời đất chứng giám, chữ hắn đẹp hơn chữ quận chúa cả trăm lần.
Thư viết.
“An Bình quận chúa Bình An, vương gia.”
Thư được viết theo hàng ngang chứ không phải theo hàng dọc lại dùng dấu phẩy. Văn tự thời đại này luôn viết theo hàng dọc và không hề có dấu câu. Người thời đại này không hiểu tác dụng của dấu câu nên nhìn thư chỉ như là đang viết tên của hắn và tiểu muội hắn, thực ra lá thư đó chứa thông tin quan trọng nhất đó là “An Bình quận chúa bình an.”
Và đặc biệt là phía dưới hàng chữ nghệch ngoạc kia là một dòng chữ rất nhỏ viết bằng than củi: “Liên lạc sau”. Ba chữ này được viết bằng chữ Quốc ngữ mà loại chữ này đến thế kỷ mười sáu, mười bảy mới được phát minh và phải sang thế kỷ mười chín, hai mươi mới được sử dụng nhiều. Vậy thì người duy nhất đọc và viết được chữ Quốc ngữ ở thời đại này, ngoài hắn ra còn ai ngoài cô em gái hắn?
Nhận được lá thư, tay Đinh Lăng run lên, hắn vô cùng mừng rỡ vội gọi Bùi Thất tới hỏi chuyện. Được sự dặn dò trước của Hương Nhu, Bùi Thất nói lại tình huống mà Hương Nhu gặp phải, nhưng từ chối để Đinh Lăng biết Hương Nhu sẽ đi đâu vì quả thực hắn không biết. Có điều hắn không nói với Đinh Lăng là hắn có cách thức liên lạc với nàng.
Đinh Lăng đặt tay lên lồng ngực thở phào. Cảm giác đau đớn này hắn không bao giờ muốn nếm trải thêm một lần nào nữa. Em gái vẫn bình an là tốt rồi. Nhưng thật sâu trong lòng Đinh Lăng vẫn cảm thấy đau khổ và tức giận. Từ ngày gả nàng cho Minh Doãn, hắn cũng âm thầm sắp xếp một kế hoạch để nàng giả chết, cho nàng một thân phận mới. Nàng hoàn toàn có thể bàn bạc trước với hắn, tại sao lại không tin tưởng hắn khiến hắn khổ sở vô cùng.
Chương 31 << >>
Chương 33