Hoàn thành Tiểu thiếp thứ mười mấy của thái tử - Hoàn thành - Ivy_Nguyen

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 5: Quyết định sai lầm

Ngày tiếp theo đó, Hương Nhu nói nàng phải rời đi vài ngày. Nàng nói đợi nàng về.

Hương Nhu vừa đi thì thị vệ Đắc hưng xuất hiện đem tin tức báo cáo cho hắn. Tam muội hắn nói, phu quân nàng ta có một nghĩa muội, y sủng ái nghĩa muội này vô cùng. Đắc Hưng cũng biết, hoàng đế Nam Hạ vì sự vững chắc của đế vị nên mới lấy tam muội của hắn. Hắn vì thế mà không muốn gả nàng đi. Nhưng Tam muội lại sống chết đòi gả cho hoàng đế Nam Hạ. Vì lo lắng cho Tam muội, hắn mới đòi làm chủ hôn. Ngày hôn lễ, hắn cũng đưa mắt tìm kiếm vị Lục công chúa được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ Nam Hạ, để xem ả có gì hơn Tam muội của hắn. Nhưng vị Lục công chúa đó không xuất hiện. Khi gặp hoàng đế Nam Hạ, hắn chỉ nói mỗi một câu:

“Muốn có hậu thuẫn của Đại Việt, vị Lục công chúa kia, nhất định phải gả đi xa xứ.”

Trong một thoáng, rõ ràng Đắc Hưng thấy đôi vai vị hoàng đế kia khẽ run rẩy.

Khi Đắc Hưng lọt vào y quán này, hắn nhớ, quan quân chỉ nhìn tấm lệnh bài mà nha hoàn đem ra thì bỏ đi. Hắn nhớ trong mơ nàng gọi “phụ hoàng”, nàng gọi “Cẩn ca ca”, nàng hỏi “vì sao?” Giờ thì Đắc Hưng đã hiểu tấm lệnh bài ngày hôm đó đề tên ai, cũng đoán được phụ hoàng là ai, Cẩn ca ca trong lời nói của nàng là ai, và cả câu hỏi “vì sao” hắn cũng trả lời được. Nàng có thể không hiểu vì sao Đỗ Cẩn lại đối xử như vậy với nàng. Nhưng cũng là bậc đế vương, Đắc Hưng hiểu được sự lựa chọn khó khăn của Đỗ Cẩn. Nàng nói: “Với hắn, có thứ còn quan trọng hơn tình yêu”. Thì ra thứ đó là giang sơn Nam Hạ. Nàng không nói muốn hay không muốn làm thiếp của người đó, vì thực ra người đó không thể cưới nàng. Đắc Hưng khẽ nhếch môi cười. Hắn chợt thấy không hối hận vì đã gả Tam muội sang Nam Hạ, cũng không thấy hối hận vì ép gã hoàng đế Nam Hạ phải gả nàng đi xa xứ.

Đắc Hưng phất tay gã thị vệ, phân phó hắn vài câu.

Bảy ngày sau Hương Nhu trở về. Song nhi tới tìm hắn, nàng nói.

“Đắc công tử, tiểu thư đã hơn một ngày rồi chưa ăn gì. Tâm trạng của tiểu thư không tốt, công tử có cách nào…”

Đắc Hưng tìm thấy nàng đang ngồi vắt vẻo trên một chạc cây của cây vải ở hậu viện, cái cây mà hắn ngã từ mái nhà rơi trúng. Đông Cung của hắn cũng có một cây vải lớn chừng này. Vì nhớ nàng mà hắn đã trồng cái cây đó. Có điều hắn cũng không biết, cây vải này cũng vì nàng nhớ tới hắn mà không cho chặt đi khi tu sửa Tiểu Lục y quán.

Hắn nhìn Hương nhu một hồi lâu. Quả thật tâm trạng nàng tồi tệ hơn mấy ngày trước. Hắn biết vì sao tâm trạng nàng trở lên tồi tệ. Hắn muốn hóa giải mắt xích trong lòng nàng, nhưng lại không kiềm chế được tức giận muốn trừng phạt nàng. Người con gái hắn yêu, hắn muốn bảo vệ cả đời, lại giao trái tim cho một người đàn ông khác. Nói đi, hắn có nên trừng phạt nàng hay không?

Đắc Hưng đuổi gia nhân xung quanh đi, nhún chân nhảy lên ngồi trên cây với nàng. Hắn kéo chân nàng lên, tháo giày, rồi thả xuống để đôi chân trắng noãn đung đưa. Hương Nhu nhìn hắn rồi nhìn vào bàn chân trần, mắt nàng hoe đỏ. Hưng ca ca của nàng vẫn nhớ, nàng thích nhất là để chân trần. Ngoại trừ đại ca thì ở thế giới này người thương yêu nàng nhất, dung túng nàng nhất chỉ có Hưng ca ca mà thôi. Nàng kéo tay áo lên cao. Nếu một chính nhân quân tử thì tình huống này nên quay mặt đi và nói: “cô nương thỉnh tự trọng”. Nhưng hắn vốn chả phải là chính nhân quân tử gì, hắn đã quen với việc nàng để lộ cánh tay trước mặt hắn rồi. Hắn không thu lại tầm mắt nên nhìn thấy mặt trong cánh tay trái có một nốt son đỏ thẫm. Hắn biết, đó là vết thủ cung sa, chứng tỏ trinh tiết của người con gái. Hắn nghi hoặc không hiểu vì sao Hương Nhu cho hắn xem cái đó. Đáp lại cái nhìn của hắn là nụ cười chua xót của nàng.

“Từ lúc quyết định thành hôn, người đó không nhìn muội đến một lần. Đám cưới người đó, muội cũng không dám tới, sợ sự có mặt của muội làm y khó xử. Muội đã lựa chọn lùi bước. Y không thể cho muội cuộc sống như đã hứa, vậy thì ít nhất cũng nên để tự muội lựa chọn cuộc sống của mình chứ?”

Đắc Hưng lau giọt lệ trên khóe mắt Hương Nhu, kéo đầu nàng ngả vào vai hắn. Lòng hắn quả thật không biết hận gã đàn ông làm nàng đau lòng rơi lệ hay cám ơn kẻ đó vì nhờ sự bội bạc của y mà người ôm nàng giờ đây mới có thể là hắn.

“Y gọi muội tới sau ngày thành hôn. Câu đầu tiên y hỏi muội là gì huynh biết không?”

Nụ cười của nàng càng thêm chua chát.

“Y hỏi, y thuật của muội giỏi vậy, có thể làm xuất hiện lại dấu thủ cung sa không?”

Đắc Hưng mở to mắt, xoay người lại nhìn Hương Nhu, chỉ thấy một cỗ thê lương trong đôi mắt nàng.

Nàng gật đầu với hắn.

“Đúng vết này là giả, hắn sợ muội làm hắn khó xử nên đã quyết định gả muội đi xa. Nếu không làm giả, thì một đứa con gái thất tiết như muội có thể gả cho ai?”

Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu hắn. Đắc Hưng xoay người nhảy xuống đất. Hương Nhu sợ hãi hét lên.

“Hưng ca ca, huynh định làm gì?”

“Đi giết hắn!”

Nàng lắc đầu.

“Huynh biết hắn là ai mà đòi giết?”

Sao lại không biết, y và cả giang sơn của y, Hưng ca ca của muội đều có thể nghiền nát dưới bàn chân.

Hương Nhu không biết suy nghĩ của Đắc Hưng, nàng cho rằng hắn sững người lại là vì không biết phải đi giết ai.

Nàng đột nhiên hỏi hắn.

“Muội như thế này rồi, huynh còn muốn lấy muội không?”

Đắc Hưng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt hắn chứa đầy sự dịu dàng.

“Muội nói linh tinh gì thế, từ khi muội tám tuổi muội đã là tiểu thiếp thứ mười mấy của ta rồi!”

Nàng khẽ đung đưa đôi chân.

“Muội luôn có cảm giác, nếu là tiểu thiếp thứ mười mấy của huynh thì cuộc sống của muội hẳn phải vô lo vô nghĩ.”

“Bây giờ chưa muộn đâu!”

Đắc Hưng đứng dưới gốc cây, giang rộng hai tay ra. Lần đầu gặp nàng ta để nàng ngã giập mặt, nhưng bây giờ cánh tay ta khỏe mạnh, lồng ngực ta rộng rãi, ta sẽ không làm nàng bị ngã, không khiến nàng phải khóc nữa. Chỉ cần nàng nhảy xuống, ta sẽ ôm chặt nàng và bảo vệ nàng suốt đời.

Cô gái yêu kiều ngồi trên chạc cây, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú đang dang rộng cánh tay dưới gốc cây. Trong một giây nàng thực sự muốn nhào vào lồng ngực rộng rãi ấm áp có mùi hương giống đại ca của chàng. Nhưng… nhưng đã muộn rồi. Nếu bây giờ nàng bỏ đi, sẽ có rất nhiều người vì nàng mà chết, trong số đó có thể có cả hắn. Nàng kéo vạt áo xuống, che mặt khóc lớn.

“Tại sao muội và đại ca lại lạc nhau, tại sao đại ca không đi tìm muội, tại sao năm đó huynh lại đến đón muội muộn như thế?”

“Đừng khóc, muội đã hứa với huynh không khóc nữa rồi mà. Đừng khóc, đi theo huynh, huynh đưa muội đi tìm đại ca có được không?”

Hương Nhu ôm chặt lấy thân cây, giấu khuôn mặt sau đám lá cây. Tiếng nàng thì thào rất khẽ: “Muộn rồi, muộn thật rồi!”

Hai ngày sau, Đắc Hưng rời Tiểu Lục y quán. Hắn nói.

“Ta nhất định sẽ đến đón muội!”

Dường như lo lắng điều gì đó, hắn quay ngựa lại nói thêm một câu.

“Những chuyện muội không tránh được, cứ thuận theo tự nhiên mà làm.”

Đắc Hưng bỏ đi, hắn vẫn ích kỷ không chịu nói cho nàng rằng hắn chính là thái tử Đại Việt, người mà mười ngày trước đã cầu hôn với Lục công chúa của Nam Hạ. Hắn muốn cho nàng một sự ngạc nhiên hay muốn dằn vặt nàng một chút để trả thù việc nàng để trái tim nàng rơi vào tay người khác? Dù lý do có là gì, thì Đắc Hưng vẫn vô cùng hưng phấn đợi đến ngày hắn gặp nàng ở hoàng cung Nam Hạ, đợi để nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của nàng. Đợi để thực hiện lời hứa năm nàng tám tuổi: nếu không ai lấy muội, thì muội gả cho ta. Chỉ có điều ngày đó đã không đến. Nhiều năm sau, mỗi khi nghĩ lại Đắc Hưng vô cùng hối hận vì quyết định sai lầm ngày đó, dưới cây vải đó, hắn không nói với nàng rằng, người cầu hôn nàng chính là hắn: thái tử Đại Việt.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 6: Chia ly

Đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở nàng mong manh. Khuôn mặt kiều diễm trắng bợt bạt. Song nhi quỳ bên khóc sưng cả mắt. Đỗ Cẩn tóm vai nàng ta kéo dậy, quát to.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Bẩm hoàng thượng, trong canh có độc. Canh là do hoàng hậu ban cho công chúa.”

Đỗ Cẩn điên cuồng đẩy ngã Song nhi, hắn tiến tới bên giường, kéo Hương Nhu vào lòng ôm chặt. Rèm mi nàng khẽ run rầy. Hắn tuyệt vọng nói:

“Thái y chỉ thoáng nhìn đã biết canh có độc, nói đi, vì sao, vì sao muội vẫn uống, vì sao, vì sao?”

Đôi mắt vốn dĩ long lanh như pha lê, giờ đây vằn đỏ, nhòe nước. Nàng cố gắng mở mắt, nhìn vào người đàn ông đang ôm mình. Những gì nàng nói ngày hôm đó, cả đời Đỗ Cẩn không thể nào quên.

“Muội có tội với phụ hoàng, muội đi theo chăm sóc người. Huynh ở lại làm tốt công việc hoàng đế của huynh.”

“Không được, ta không cho muội đi, muội mở mắt ra cho ta.”

Đỗ Cẩn gào lên tuyệt vọng. Nhưng tiểu muội muội trong trẻo đẹp như ánh nắng ban mai không mở mắt ra nữa. Lời của nàng nhỏ dần, đứt quãng nhưng lại không sót một từ nào rơi vào tai hắn.

“Cẩn ca ca… nói… nói với muội, huynh… có từng… thực lòng yêu muội?”

“Có, có, cả đời này, người ta thực lòng yêu chỉ có mình muội.”

Nàng vẫn không mở mắt, nhưng khóe miệng nàng hơi nhếch lên, giọng nàng càng nhỏ, càng đứt quãng.

“Không… huynh… huynh không yêu muội. Huynh… huynh chỉ… yêu... yêu đế vị của huynh mà thôi.”

Đỗ Cẩn cúi người ôm chặt lấy Hương Nhu, cúi mặt vào hõm cổ nàng không cho nàng nói tiếp. Nhưng cánh môi nàng vì thế mà càng sát tai hắn hơn. Những gì hắn nghe được lại càng rõ ràng hơn.

“Cũng tốt! Đến… cuối cùng… muội không còn yêu huynh nữa.”

Nàng nói: “muội không còn yêu huynh nữa”. Bàn tay nàng đặt trên vai hắn trượt xuống, buông thõng. Hơi thở yếu ớt bên tai không còn. Đôi môi xinh đẹp kia sẽ không còn cười vì hắn, đôi mắt to tròn kia sẽ không mở to nhìn hắn nữa, đôi tay nhỏ nhắn này sẽ không còn làm điểm tâm cho hắn nữa. Người còn gái này đã thực sự bỏ hắn mà đi rồi sao?

Trái tim hắn như bị bóp nát. Hắn nghĩ hắn không yêu nàng nhiều đến thế, hắn yêu bản thân hắn nhiều hơn. Bởi hắn luôn lo nghĩ cho bản thân trước tiên. Nàng trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay hắn, thế mà đối diện với người đàn bà hạ độc nàng, hoàng hậu của hắn, hắn không thể một chiêu bóp chết nàng ta. Nhưng nếu vậy, nếu hắn không yêu nàng, phải làm sao để giải thích được việc kể từ ngày nàng mất, trái tim hắn mang theo cảm giác cô đơn lạnh lẽo đến cuối đời?

Điều duy nhất hắn có thể làm cho nàng là thực hiện tâm nguyện của nàng, để nàng nằm trên một bè hoa và thả trôi theo dòng sông Nguyện. Nàng nằm đó, xinh đẹp tựa thiên tiên. Da nàng vẫn trắng mịn, môi vẫn đỏ tươi, đôi mắt nhắm lại như thể nàng đang ngủ trên một thảm hoa. Tự tay hắn đẩy bè hoa vào trong dòng nước.

Thấp thoáng phía xa có tiếng vó ngựa. Trong đôi mắt nhòa lệ của hắn hiện lên thân ảnh cao lớn của thái tử Đại Việt, người mà hắn ép nàng phải cưới. Đúng rồi hắn quên mất hôm nay là ngày Thái Tử đại việt đưa sính lễ tới hỏi cưới nàng.

Đắc Hưng chạy vội về phía bè hoa, nhưng dòng nước đã cuốn nó đi. Đắc Hưng rút gươm ra chĩa vào cổ Đỗ Cẩn. Hàng trăm thị vệ Nam Hạ đồng loạt chĩa kiếm về phía hắn. Đắc Hưng run rẩy đánh rơi kiếm, không phải vì hắn sợ những lưỡi kiếm hướng vào mình mà vì nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Đỗ Cẩn. Đắc Hưng nhận ra, giống như hắn, gã đàn ông này yêu nàng rất nhiều.

Khi nàng tuyệt vọng nhất, hắn vẫn còn có ý định muốn trừng phạt nàng. Tại sao lại giấu nàng? Nàng là cô gái đã đợi đại ca 3 năm trời ở bên một cái cây, mà bản thân nàng cũng biết đó không phải là cái cây mà đại ca nàng đã bỏ nàng lại. Một cô gái cố chấp, nặng tình đến như vậy, tại sao hắn không thể bao dung hơn? Giết Đỗ Cẩn thì giải quyết được gì chứ? Chính hắn cũng không thể thoát được tội. Nếu hắn không cầu hôn, Đỗ Cẩn có thể tìm một lối thoát cho nàng, nếu hắn chịu nói hắn là ai, nàng có thể đã không lựa chọn cái chết. Tam muội hạ độc nàng ư? Muội ấy có thể căm giận nàng thật, nhưng một kẻ tinh tường y dược như nàng có thể để bản thân mình bị người khác hạ độc sao? Lý do chỉ có thể là chính bản thân nàng muốn chết. Và hắn đã góp một tay đẩy nàng xuống địa ngục.

Giết Đỗ Cẩn, hắn cũng sẽ chẳng thể thoát chết để rời khỏi nơi này, và máu của người Nam Hạ và Đại Việt sẽ chảy thành sông. Là đế vương, cả hắn và Đỗ Cẩn đều phải nhớ, trước khi lo cho bản thân, phải lo cho đất nước. Người hiểu nỗi bất lực của Đỗ Cẩn nhất, không ai ngoài hắn.

Hắn lại phi lên ngựa đuổi theo hướng trôi của bè hoa. Thứ còn lại là bụi cát đằng sau vó ngựa đó. Ngựa tung vó chạy hết tốc lực cuối cùng cũng kiệt sức mà gục ngã. Hắn cũng ngã xuống theo ngựa. Hắn quỳ xuống bên bờ sông Nguyện, nhìn bè hoa mang nàng đi mỗi lúc một xa và đem nỗi tuyệt vọng trong tim hắn đến mỗi lúc một gần. Hắn mất nàng thật rồi sao?

Hết phần một.

Chương 5 << >> Chương 7
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 3:
“Đêm đã khuya, ủy khuất nhà ngươi dùng tạm một chút điểm tâm, sáng mai ta sẽ cho người làm đồ ăn cho ngươi.”
Câu này thêm từ "ủy khuất" khá là ngượng, đổi thành “Đêm đã khuya, nhà ngươi chịu khó dùng tạm một chút điểm tâm, sáng mai ta sẽ cho người làm đồ ăn cho ngươi.” thì sẽ thuận tai hơn.
Chương 4:
Hiền một nỗi sau lưng nàng không có mẹ đẻ là hoàng hậu, hay quý phi nào đó.
=> Hiềm.
Chương 5:
“Cẩn ca ca… nói … nói với muội, huynh …từng … thực lòng yêu muội?”
“Không… huynh …huynh không yêu muội. Huynh …huynh chỉ … yêu …yêu đế vị của huynh mà thôi.”
Thừa dấu cách!
Nàng nằm đó, xinh đẹp như thiên tiên.
Đổi thành "tựa" có vẻ hay hơn, đúng không?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Hihi, ta đang định đọc để tự soát lỗi trước khi tag tên mọi người. Thank nàng nha, cho ta nhận xét về mấy chương mới đi. Lần đầu ta viết bi, trước toàn viết hài nên không tự tin lắm!
Nàng tự tin lên, ta thấy nàng viết rất hay! Nếu có gì chưa hợp lý mà nàng không để ý, mà ta lại phát hiện ra thì ta sẽ nhắc nàng!
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Thank nàng nha, ta tự tin lên khối rồi đấy. :D:D:D:D:D
Nếu không bận viết lắm thì nàng sang xem truyện hộ ta na! Cũng xuyên không cổ đại, nhưng ta non tay lắm, cần người chỉ bảo thêm.:oops:
Đây.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chỉnh sửa lần cuối:

forrestguy

Gà BT
Tham gia
22/8/14
Bài viết
1.030
Gạo
250,0
Mình thường viết hài, mấy chương tiếp theo là lần đầu tiên mình viết bi. Mọi người đọc và thoải mái cho mình nhận xét nhé.
nobuomthanky , Mèo Lam, Vì Em Là Nắng , Lâm Diệu Anh, Nhật Hy
bupbecaumua ,Mạt Họa, Starlight, MotKeVoDanhBanhmitrung ,Akari Sakura , Linhduahau BichHuyetTranTinh miyu Lam Vân JuBy Wind Thảo Little Rinkitori Katori Gwatan Daniella forrestguy.
Xin lỗi Ivy_Nguyen nhé, truyện dài thì mình phải để thời gian xem. Còn hiện giờ thì chỉ có thể xem được những truyện ngắn và thơ thôi. Công việc lu bu quá.
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Chả nhẽ đã chết rồi nhưng có người cứu hay do Hương Nhu tự mình hạ độc mình, giả chết để rời khỏi Nam Hạ. :-/Có vẻ nghiêng về ý kiến 2 hơn. ;;)
P/S.
- Nàng lại nói => thiếu dấu chấm.
- “Nửa đêm rồi, còn bắt nhà bếp thắp đèn, thồi lửa …” => thồi lửa… (ba chấm viết liền với kí tự cuối).
- Cả cơ thể hắn chợt chấn động, hương vị này chẳng phải là? => Cả cơ thể hắn chợt chấn động, hương vị này chẳng phải là...? (nên cho thêm 3 chấm)
- Đắc Hưng khẽ hít sâu một cái, từ bé đã biết lớn lên nàng chắc chắn sẽ là một trang tuyệt sắc chỉ không ngờ lại có thể đẹp đến yêu mị thế này. => Đắc Hưng khẽ hít sâu một cái, từ bé đã biết lớn lên nàng chắc chắn sẽ là một trang tuyệt sắc, chỉ không ngờ lại có thể đẹp đến yêu mị thế này. (thêm dấu phẩy ngăn cách)
- “Phụ hoàng… Hương Nhu sai rồi … Hương Nhu … có tội” => “Phụ hoàng… Hương Nhu sai rồi… Hương Nhu… có tội” (3 chấm viết liền)
- “Cẩn ca ca… vì sao? … Vì sao?” => “Cẩn ca ca… vì sao?… Vì sao?”
- Hiền một nỗi sau lưng nàng không có mẹ đẻ là hoàng hậu, hay quý phi nào đó. => Hiềm (nên bổ sung: nàng chỉ là nghĩa nữ).
- Nói cho muội nghe đi bây giờ muội là thứ bao nhiêu rồi?” => Nói cho muội nghe đi, bây giờ muội là thứ bao nhiêu rồi?” (thêm phẩy)
- chua sót => xót.
- Đúng rồi hắn quên mất hôm nay là ngày Thái Tử đại việt đưa sính lễ tới hỏi cưới nàng. => Đúng rồi, hắn quên mất hôm nay là ngày Thái Tử đại việt đưa sính lễ tới hỏi cưới nàng. (bổ sung thêm dấu phẩy)
- Hàng trăm thị vệ Nam Hạ đồng loại chĩa kiếm về phía hắn => đồng loạt.

Em cảm thấy chị viết hài hay hơn. *Đừng oánh em, tội em lắm*. ;;):">
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên