Hoàn thành Tiểu thiếp thứ mười mấy của thái tử - Hoàn thành - Ivy_Nguyen

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Chị Ivy (chắc là hơn tuổi em :P), em thích cốt truyện này.
Cách dẫn dắt truyện có vẻ hơi nhanh, thiên về kể nội dung truyện, tâm lý nhân vật không được miêu tả sâu. Không biết có phải do "dụng ý" của tác giả không? :D Nhưng nói chung là em rất nóng lòng đọc chương tiếp theo. :)
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
T___T Bị chị Ivy cho lọt hố.
Chị ơi làm một phát mấy chương luôn thích thật đấy. Khi nào thì chị có chương mới nữa ạ?
Mà em thấy có đoạn Nhu nhớ lại lúc bên hoàng cung Đại Việt hơi kể nè chị. Với khúc Nhu mất nữa ạ...
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 7: Bình An Vương gia.

Cơ thể bồng bềnh như nằm trên mây. Tiếng ai đó xa xa gào thét tên nàng. Giọng người đó, không phải Cẩn ca ca, không phải phụ hoàng, không phải Song nhi, không phải Vũ nhi, cũng không phải A Bình. Giọng nói đó vẫn gào thét bên tai, nàng đã nghe rõ hơn rồi, đó là giọng một người đàn ông, có chút quen quen. Là đại ca sao? Là đại ca đang gọi tên nàng sao? Sao huynh ấy lại gọi thảm thiết như vậy chứ?

Rèm mi khẽ run rẩy, Hương Nhu mở mắt ra. Người trước mắt nàng đang cố gọi tên nàng một cách dịu dàng và xót xa. Khuôn mặt trắng trẻo, xinh trai khiến cho toàn bộ con gái trường trung học trọng điểm phải đỏ mặt giờ đây đã trở nên rắn rỏi với nước da màu lúa mạch. Bộ quần áo đồng phục áo trắng, cà vạt và quần ca ki tím than đã được thay bằng trang phục gấm vóc của đàn ông cổ đại để lộ ra nét uy nghi. Đó chẳng phải là anh trai phiên bản trưởng thành và phiên bản cổ đại sao?

“Hương Nhu, muội tỉnh rồi sao?”

Giọng cô gái nhỏ yếu ớt, nhưng rất quen thuộc, tưởng chừng như mới hôm qua còn nũng nịu vòi quà bên tai Đinh Lăng.

“Anh trai, anh gọi em là “muội” sao? Anh lậm phim cổ trang quá rồi!”

Sống mũi cay cay, mắt Đinh Lăng nhòe lệ. Hắn kéo cô gái nhỏ vào lòng ôm chặt. Chẳng có gì phải nghi ngờ nữa. Dù là thế kỷ hai mốt nơi hắn và nàng sống tám năm trước, hay ở thế giới cổ đại này, người duy nhất gọi hắn là “anh trai” chỉ có thể là nàng, cô em gái đã thất lạc tám năm nay. Niềm hạnh phúc trong vòng tay người anh tưởng sẽ không bao giờ gặp lại này khiến Hương Nhu quên mất tiếng gọi bi thương trong giấc mơ của nàng. Tiếng gọi đó rõ ràng không phải là của đại ca nàng, không phải của Cẩn ca ca, không phải phụ hoàng, không phải của Vũ nhi, Song nhi, không phải của A Bình…

Nàng cuối cùng cũng gặp lại được anh trai sau tám năm ly biệt. Anh trai vẫn là anh trai trong trí nhớ của nàng, vẫn dịu dàng yêu thương và bao bọc nàng. Trước đây như thế bây giờ còn hơn thế. Dường như Đinh Lăng muốn đem hết khả năng của mình ra để bù đắp cho tám năm ly biệt, và để bù đắp cho cả việc hắn để lạc mất em gái năm nào.

Trước hôn sự của Đỗ Cẩn, A Bình và Vũ nhi đã tìm được manh mối về đại ca nàng nên vội vã từ Thanh Long quốc trở về Nam Hạ. Thật may mắn là hai người bọn họ đã trở về kịp lúc. Tỳ nữ Song nhi của Hương Nhu tìm tới với đôi mắt sưng đỏ. Nàng ta đưa cho Vũ nhi loại độc dược mà Hương Nhu đã uống. Vũ nhi không mất nhiều thời gian để nhận ra, đó chính là Song ngư độc. Loại độc do chính Hương Nhu bào chế ra.

Khi nhận bát canh từ tân hoàng hậu Nam Hạ, thay bằng uống loại độc dược ấy, Hương Nhu đã uống Song Ngư độc bởi loại độc được hoàng hậu đưa thái y có thể giải được, còn Song Ngư độc thì không. Loại độc dược này không phải là khó giải, chỉ là nó cần thuốc dẫn chính là máu của người thân, phải là anh chị em ruột hoặc cha mẹ, con cái. Ai cũng biết Hương Nhu vốn là một cô nhi, được thần y Trần Uyển nhặt được trên chiến trường, sau đó trở thành nghĩa nữ của hoàng đế Nam Hạ. Người như nàng lấy đâu ra người thân ruột thịt? Đó cũng là lý do khiến kẻ hay nghi kỵ như Đỗ Cẩn tin rằng Hương Nhu thực sự đã chết. Dù sao thì việc Dược Vương bị hạ độc chết, quả cũng khó tin mà đúng không?

Vũ nhi nhìn thuốc độc mà lòng chua xót, tiểu thư nhà các nàng hóa ra chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng là gặp lại đại ca nàng ấy, thế nên mới mới chọn loại độc dược này. Nếu không tìm được đại ca nàng ấy thì nàng ấy tình nguyện không tỉnh lại sao?

Sau đó nhờ sắp đặt của ba người Song nhi, Vũ nhi, A Bình và đám bằng hữu trên giang hồ của A Bình mà bè hoa chở Hương Nhu được kéo lên bờ, và nàng được đem tới Nam Hạ. Qua lời giải thích của Đinh Lăng, nàng biết ba người Vũ nhi, A Bình, và Song nhi đã đưa nàng tới chặn đường đoàn người hồi kinh của Đinh Lăng. Sau đó Đinh Lăng đem nàng trở về kinh thành Thanh Long quốc.

Đinh Lăng nợ nàng một lời giải thích mà đáng nhẽ ra anh phải nói từ tám năm trước, đó chính là lý do vì sao hai anh em nàng lại lưu lạc tới thế giới này.

Thì ra anh trai của nàng chính là nhị hoàng tử của Thanh Long quốc. Hai mươi tư năm trước, pháp sư hoàng gia đã tiên đoán được tận mệnh của Thanh Long quốc. Không muốn đất nước bị hủy hoại trong bàn tay mình, tiên đế đã cầu xin pháp sư giúp. Pháp sư nói rằng không có người nào ở thời đại này có thể cứu Thanh Long quốc thoát khỏi vận mệnh suy tàn. Tuy nhiên nếu tìm một người mang tri thức từ tương lai trở về thì vận mệnh có thể xoay vần. Nhưng làm sao khiến một người xa lạ từ tương lai trở về đồng ý đem hết sức lực ra bảo vệ đất nước. Cuối cùng Tiên đế đã đưa nhị hoàng tử mới tròn sáu tuổi tới chỗ pháp sư. Linh hồn đứa trẻ đó sẽ được đem tới tương lai hơn một nghìn năm sau để học tập và rồi mười sáu năm sau sẽ đem tri thức trở về cứu quốc.

Pháp sư làm phép để lại trên trán của nhị hoàng tử một nốt ruồi luân điểm khiến cho nhị hoàng tử không quên được sứ mệnh của mình. Trong thời gian mười sáu năm ở thế giới tương lai, nhị hoàng tử được đặt tên là Đinh Lăng và có một cô em gái cùng cha cùng mẹ kém tám tuổi tên Đinh Hương Nhu.

Thì ra là vậy, Đinh Lăng đã biết rõ sứ mệnh của mình nên từ bé đã lao đầu vào học tập không ngừng nghỉ. Từ bé mọi người đã luôn ngạc nhiên vì đại ca nàng chọn lựa học những thứ rất khác người. Huynh ấy học võ thuật, đọc lịch sử, chiến tranh cổ đại thì không nói làm gì, nhưng một đứa trẻ năm tuổi đòi học viết bút lông, học đàn tranh, học đánh cờ vây, học thi từ ca phú cổ thì quả là kỳ cục. Hương Nhu vì bám anh trai, nên từ bé cũng đã học được một chút da lông mấy thứ đó. Người bạn gái ngày xưa của đại ca còn nói: anh cứ như là chuẩn bị để xuyên không vậy.

Vậy mà xuyên không thật, có điều người xuyên không là Hương Nhu, còn đại ca nàng thực ra là trở về nơi mà huynh ấy đã sinh ra.

Khi thời hạn mười sáu năm đã hết, vào thời điểm vách không gian bị tách ra, Đinh Lăng đã cố gắng đẩy cô em gái trở lại nhưng con bé đang sợ hãi lại sống chết ôm chặt lấy hắn, vì vậy mà cả hai cùng bị đưa trở lại quá khứ. Cả hai rơi vào đúng trung tâm cuộc chiến giữa Quy Minh quốc và Thanh Long quốc. Đinh Lăng có võ công nhưng khi đó hắn so với những người cổ đại thì chưa là gì, sợ rằng không thể bảo vệ được em gái nên hắn phải giấu nàng lên một tán cây vải cổ thụ xum xuê lá, sau đó dùng chính bản thân mình dụ địch tới nơi khác.

Khi Đinh Lăng quay lại thì đã không tìm ra dấu vết gì của cô em gái nhỏ nữa rồi. Hắn bới từng cái xác một mà không tìm thấy cô em gái chưa tròn tám tuổi của mình. Hắn đã từng nghĩ nàng phải chăng đã không thể thoát được trong cuộc thảm sát đó? Nhưng tám năm nay Đinh Lăng vẫn cho người đi khắp nơi tìm kiếm, có điều không tìm được một chút tin tức nào của nàng. Hóa ra nàng được một đại phu cứu rồi ở lại vùng núi Bắc Giang giáp ranh giữa ba nước Thanh Long Quốc, Nam Hạ, và Đại Việt.

Còn Đinh Lăng mang theo sứ mạng mà tiên đế giao phó. Hắn không chỉ sử dụng tri thức của thế giới hiện đại áp dụng vào thế giới này mà còn nhiều lần bán mạng trên sa trường thế nên đã vực dậy được một Thanh Long quốc suy tàn đang trên bờ thảm bại trước Quy Minh quốc. Gần mười năm qua sự yên bình của Thanh Long quốc được gìn giữ bởi một phần không nhỏ công sức của Đinh Lăng. Vì vậy mà tiên đế tấn phong hắn là Bình An vương gia với niềm tin hắn sẽ mang lại yên bình cho đất nước. Ai cũng cho rằng đây là là một vinh dự vô cùng to lớn cho một thường dân áo vải thành công trên chiến trường như hắn. Nhưng chỉ có tiên đế và hắn là hiểu, tiên đế chỉ trả lại thứ vốn là của hắn bởi hắn chính là nhị hoàng tử của Thanh Long quốc.
Chương 6 << >> Chương 8
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 8: An Bình quận chúa.

“Ta nghe muội muội ta nói hoàng đế muốn đưa tiểu muội của vương gia vào hậu cung đấy!”

Lời của Tả tướng quân Lục Vũ khiến cho Bình An vương gia Đinh Lăng nhảy dựng lên. Muội muội mà Lục Vũ nhắc đến ở đây là em gái của ông ta, hiện đang là Quý phi của hoàng đế Thanh Long quốc. Còn tiểu muội ở đây chính là cô em gái mà hắn đã để lạc mất gần chục năm trước.

Máu nóng tràn lên đầu Đinh Lăng, khó khăn lắm hắn mới tìm thấy cô em gái này thế mà hoàng đế lại muốn đưa con bé vào cung. Đinh Lăng thầm rủa tên hoàng đế lợn giống hàng trăm lần, y có tới một đống vợ rồi mà còn không tha cho em gái hắn. Đinh Lăng biết hoàng đế luôn ghen ghét hắn, sợ hắn công to lại được lòng dân sẽ uy hiếp đế vị của y. Trước giờ Đinh Lăng không hề có điểm yếu lại luôn ở sa trường nên y khó lòng phòng ngừa. Nhưng chiến tranh đã hết, Đinh Lăng trở về trong niềm hân hoan của cả nước khiến hoàng đế lo lắng đứng ngồi không yên.

Đinh Lăng chắc chắn rằng hoàng đế và những người kề cận y chưa bao giờ gặp Hương Nhu, vì vậy hẳn là y không biết được dung mạo của Hương Nhu. Việc y muốn Hương Nhu vào hậu cung chắc chẳng có mục đích nào ngoài việc muốn kìm kẹp hắn. Ai chẳng biết Bình An vương gia Đinh Lăng yêu thương tiểu muội muội như mạng.

Đinh Lăng vô cùng lo lắng, bởi Hương Nhu mặc dù chỉ sống tám năm ở hiện đại, nhưng còn bé lại thấm nhuần tư tưởng sống thời đại đó. Khi gặp lại con bé không chịu nói gì về quá khứ tám năm xa cách. Thông qua nha đầu Vũ nhi của nàng Đinh Lăng mới biết, hình như muội muội của hắn đem lòng yêu nghĩa huynh, nhưng y lại tham giàu sang, cưới người con gái khác. Tiểu muội bị phản bội, rồi lại bị chính nghĩa huynh của mình ép gả cho người khác. Vì thế nàng mới bỏ trốn. Thời cổ đại đã ăn mòn tư tưởng cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nữ tử như nàng sao có chốn dung thân? Nàng cũng từng nói nàng ghét thế gia vọng tộc, ghét hoàng thân quốc thích, chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường thực lòng thương yêu nàng có thể cùng nàng “trọn đời trọn kiếp chỉ đôi ta”. Tính cách nàng như vậy làm sao chấp nhận việc vào cung làm phi tần?

Lục Vũ vừa thì thào với Đinh Lăng xong thì cũng là lúc bãi triều. Đinh Lăng còn đang lo lắng tìm đường thoát thân cho cô em gái thì nghe tiếng La công công tâm phúc của hoàng đế nhắc là hoàng đế muốn gặp hắn trong thư phòng.

Xong rồi, làm thế nào bây giờ? Đinh Lăng có chết cũng không muốn giao em gái tâm can bảo bối của hắn cho tên lợn giống hoàng đế kia.

Trên đường tới Ngự thư phòng Đinh Lăng nghĩ có nên lăn quay ra giả ngất để trì hoãn việc gặp hoàng thượng, có thêm thời gian về nhà nghĩ cách cứu em gái hay không? Nhưng hắn vội lắc đầu, không ổn, to cao khỏe mạnh như trâu mộng thế này mà bảo trúng nắng ngất thì thiên hạ mỗi người nhổ cho bãi nước bọt cũng đủ làm đại tướng quân Diêm Vương sống chết chìm vì nhục. Đinh Lăng đang cuống lên thì gặp Ngũ hoàng tử Minh Doãn. Vì có thời gian hai năm khó khăn cùng nhau trên chiến trường nên cả hai rất thân thiết. Ngũ Hoàng tử Minh Doãn cất tiếng hỏi han trước.

“Hoàng huynh triệu huynh tới à?”

“Đúng vậy, còn đệ? Thăm Thái hậu à?”

“Không có, đệ cũng có việc cần gặp hoàng huynh. Mẫu hậu muốn chỉ hôn con gái của thừa tướng cho đệ, nên đệ cần gặp xin hoàng huynh trước.”

“Hoàng thượng thật thích chỉ hôn!”

Đinh Lăng nghiến răng nghiến lợi nói ba từ: “thích chỉ hôn.”

Vì thân thiết nên Đinh Lăng biết người trong lòng Hạ Minh Doãn là tam tiểu thư của phủ thượng thư, nhưng cách đây ba năm nàng ấy chết. Vì thế Minh Doãn vô cùng đau lòng, xin ra biên cương đánh giặc và trở thành bạn thân thiết của Đinh Lăng. Ba năm rồi nhưng Đinh Lăng biết trong lòng Minh Doãn chưa quyên được người yêu cũ, nên không thể nào chấp nhận được việc kết hôn. Có điều Minh Doãn đã hai mươi ba, vì hắn ra chiến trường ba năm nên đến giờ vẫn chưa vợ chứ là trai hoàng thất đến tuổi này còn chưa vợ thật hiếm có khó tìm. Mắt Đinh Lăng chợt lóe lên. Ai chứ Minh Doãn thì hắn hoàn toàn tin tưởng phẩm chất. Đinh Lăng kéo Minh Doãn lại hỏi.

“Đệ không muốn cưới tiểu thư nhà tể tướng sao?”

Đáp lại là tiếng thở dài như muốn nói: huynh biết rồi còn hỏi.

“Đệ còn nhớ lúc ta lĩnh một đao cứu đệ từ vòng vây quân địch đi ra, đệ hứa với ta nhất định sẽ trả món nợ ân tình đó. Giờ ta đòi nợ đệ có được không?”

Minh Doãn nhìn đôi mắt rất gian và nụ cười tà mị của vị huynh đệ kia, chợt thấy sởn gai ốc. Mỗi lần vị Bình An vương gia này nhìn kiểu đó là y kỳ có việc không hay xảy ra. Tuy nhiên, nam tử hán đại trượng phu nói được làm được. Minh Doãn nuốt nước bọt nói.

“Vậy huynh muốn ta phải làm gì?”

Đinh Lăng cười gian, vỗ vai Minh Doãn.

“Lát nữa ta có việc cần cầu xin hoàng thượng, đệ phải nhất nhất nghe theo, ủng hộ ta, có được không?”

“Việc gì?”

“Lát nữa sẽ biết, chỉ cần trả lời ta, có được không?”

Minh Doãn ngẫm nghĩ, dù sao trước mặt hoàng đế thì vị Bình An vương gia này chắc không dám làm chuyện gì càn rỡ đâu, vì vậy hắn đồng ý.

Đinh Lăng không dại gì mà nói toẹt ý định của mình, Minh Doãn phản đối thì hắn hết đường cứu vãn. Còn Đinh Lăng không ngờ được đi từ đại điện đến thư phòng của hoàng đế thôi mà cũng nhặt được một thằng em rể.

Cả Bình An vương gia và Ngũ hoàng tử đều được hoàng đế triệu kiến cùng một lúc. Nhưng vì Đinh Lăng là người được triệu kiến còn Minh Doãn là người xin cầu kiến nên hoàng đế nói chuyện của Đinh Lăng trước. Đúng là không ngoài dự đoán, y hỏi thăm về Hương Nhu.

“Trẫm nghe nói khanh mới tìm lại được cô em gái thất lạc?”

“Tạ hoàng thượng quan tâm, trên đường hồi kinh bốn tháng trước, trời đất thương xót, cha mẹ phù hộ thần tìm lại được cô em gái đã thất lạc tám năm trước.”

“Nghe nói tiểu muội của khanh đã mười sáu, mười bảy, dung mạo như hoa, tính cách rất đáng yêu, vậy đã có hôn sự chưa?”

Đinh Lăng cười lạnh, hắn giấu em gái kỹ như vậy làm sao mà hoàng thượng biết được dung mạo với tính cách. Hoa cỏ làm sao so sánh được với dung mạo em gái hắn. Chỉ bốn chữ hoa nhường nguyệt thẹn mới xứng với nàng. Nhưng Đinh Lăng lại trưng ra khuôn mặt có phần hoảng hốt. Hắn đưa mắt nhìn Ngũ hoàng tử Minh Doãn ra hiệu rồi đột ngột quỳ xuống. Minh Doãn mặc dù không hiểu gì nhưng vì đã nghe trước giao hẹn nên cũng quỳ xuống theo. Hoàng đế tròn mắt nhìn hai người đang quỳ.

“Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu muội của thần trên đường hồi kinh đã gặp gỡ quen biết với Ngũ hoàng tử và đem lòng yêu mến. Cả hai lưỡng tình tương duyệt* nên thần cả gan cầu xin hoàng thượng ban hôn. Thần trên không còn phụ mẫu, dưới không có huynh đệ, chỉ có một tiểu muội muội này thôi. Xin hoàng thượng nể tình tác thành cho…”
* Lưỡng tình tương duyệt: Có thể hiểu là tình cảm đến từ hai phía

Đầu Minh Doãn nổ ầm một cái. Gì mà “gặp gỡ quen biết”, “lưỡng tình tương duyệt”, gì mà “ban hôn?”. Đúng là hắn có biết Đinh Lăng tìm được tiểu muội trên đường hồi kinh, khi đó hắn cũng trong đoàn người hồi kinh và đã gặp cô gái đó. Nhưng lần nào gặp cũng cách xa cả trăm mét, cô gái đó khi ấy bị bệnh, luôn ngồi xe ngựa. Lúc xuống xe cũng mặc áo choàng có mũ đội che kín một nửa khuôn mặt chỉ để lộ đôi môi tái nhợt.

Minh Doãn chỉ ấn tượng có một chuyện đó là một nữ tử như cô ta lại có hai tùy tùng vô cùng tài giỏi. Đầu tiên là gã nô tài võ công cao siêu, một mình hắn mà cũng dám chặn đoàn quân lính hồi kinh. Tiếp đó là nha đầu của cô ta thì y thuật vô cùng tinh thông. Trên đường hồi kinh ngoài việc chăm sóc cho chủ nhân còn cứu được mạng của Hữu tướng quân và biểu đệ của ông ta, hai người này bị ngoại thương rất nặng trong trận cuối cùng. Ngự y đều lắc đầu cho rằng sẽ mất mạng dọc đường. Không chỉ có vậy, nghe binh lính nói phó tướng của Đinh Lăng tên Kỷ Khiêm khi kéo mũ choàng của cô ta cho Đinh Lăng xem mặt thì vội quỳ xuống dập đầu gọi “tiểu thư”. Nghe nói vài năm trước cô ta đã từng cứu Kỷ Khiêm một mạng. Nhưng đó là tất cả những gì Minh Doãn biết về cái cô Đinh Hương Nhu đó. Đến mặt mũi cô ta Minh Doãn còn chưa nhìn thì làm sao mà “lưỡng tình tương duyệt” được?

“Có đúng vậy không Minh Doãn?”

Tiếng Hoàng đế vang lên khiến Minh Doãn giật mình. Liếc nhìn Đinh Lăng một cái, nhận ra ánh mắt mang ý: vừa nãy hứa gì nhớ không?

Minh Doãn đành nghiến răng đáp:

“Đúng vậy, xin hoàng huynh tác thành!”

Hoàng đế trầm ngâm một lát. Minh Doãn có vẻ chột dạ, dường như hắn không biết việc Đinh Lăng sẽ xin ban hôn. Nhưng đúng là Minh Doãn có đi cùng Đinh Lăng hồi kinh bốn tháng trước, vì thế việc gặp gỡ và có tình cảm với tiểu muội của Đinh lăng là có thể xảy ra. Hôm nay chắc nghe mẫu hậu muốn ban hôn cho y nên mới phải hấp tấp đến đây cầu xin. Minh Doãn mặc dù rất thân với Đinh Lăng, nhưng tư tưởng của y khá an phận, vây cánh cũng không có. Vậy thì gả cho hoàng đế hay cho hoàng tử thì cũng đều là con dâu hoàng thất, điều này cũng sẽ khiến Đinh Lăng thu liễm không dám làm liều. Thôi vậy, ban hôn thì ban hôn, dù sao hắn cũng chưa gặp cô gái kia, biết đâu lại xấu hoắc thì sao? Nghĩ thế hoàng đế Minh Phi đằng hắng một tiếng rồi nói.

“Mấy năm qua cả hai đều vất vả và có công lớn đối với xã tắc. Nay cả hai đều cầu xin thì trẫm sao có thể từ chối. Được, trẫm phong cho tiểu muội của vương gia là An Bình Quận chúa và ban hôn cho Ngũ hoàng tử.”

oOo​
Vừa hồi phủ, còn chưa đợi nha hoàn dâng trà thì Minh Doãn đã túm cổ áo Đinh Lăng to tiếng.

“Ý huynh là sao?”

Đinh Lăng cười cười dịu giọng nói.

“Đệ đệ nghe ta giải thích đã. Đệ biết hôm nay hoàng thượng triệu ta vào là có việc gì không?”

“Đệ không biết, đệ chỉ biết huynh bẫy đệ, ép đệ cưới muội muội của huynh!”

Giọng Minh Doãn vẫn vang lên đầy ý trách cứ.

“Huynh có thể hỏi đệ trước mà, sao lại úp sọt đệ thế. Hơn nữa huynh cũng biết tình cảm của đệ mà, gả cho đệ thì tiểu muội của huynh sẽ khổ đấy.”

Đinh Lăng gỡ mấy ngón tay đang nắm cổ áo mình ra, cố nén bình tĩnh khi nhìn cái mặt như bị ép cưới chó lợn của Minh Doãn. Em gái quý báu của mình, mình thương yêu như thế, không phải vì tay hoàng đế lợn giống muốn nhúng chàm nàng thì còn lâu hắn mới muốn đem nàng gả đi. Dù sao hai anh em mới ở chung có bốn tháng, hắn còn chưa bù đắp đủ tám năm xa cách cho tiểu muội. Thế mà cái tên đầu đất này còn dám chê.

“Nghe ta nói đã, ta chưa bàn với đệ được vì sáng nay trên triều ta mới nghe Tả tướng quân nói hoàng thượng muốn đưa Hương Nhu vào hậu cung. Ta sợ hoàng thượng ban hôn nên mới phải ra tay trước.”

“Nhưng tại sao lại là đệ?”

“Vì ta gặp đệ trên đường tới gặp hoàng thượng.”

Minh Doãn câm nín. Chỉ vì vô tình gặp Đinh Lăng sáng nay mà hắn bị ép cưới sao?

“Đệ xem, hoàn cảnh như hôm nay, nếu ta muốn chối hôn chỉ có cách như vậy. Mà gặp qua tiểu muội của ta thì chỉ có đệ mới khiên hoàng thượng tin vì đệ hồi kinh cùng ta.”

“Vào hậu cung thì chưa chắc có gì xấu. Với địa vị của huynh thì tiểu muội nhất định sẽ được phong phi vị ngay, thậm chí là hoàng quý phi ấy chứ. Đi theo đệ, chẳng có gì tốt đẹp đâu…” Minh Doãn thở dài.

“Đệ nói vậy vì chưa biết tính con bé. Đệ biết tại sao con bé bị bệnh khi gặp lại ta không? Ta nghe nói con bé bị nghĩa huynh ép gả đi. Nàng không muốn nên bỏ trốn, nhưng lại bị bắt lại, cuối cùng đành uống thuốc độc giả chết để bỏ đi. Con bé nói nó không cầu giàu sang quyền quý, nó chỉ muốn một người đàn ông có thể “trọn đời trọn kiếp chỉ đôi ta”. Đệ bảo tính khí con bé như vậy làm sao mà ở hậu cung được? Hơn nữa nó sống trong dân gian, lễ nghi phép tắc đều không biết, cho nó vào cung khác nào đẩy nó xuống vực.”

Minh Doãn kinh ngạc, không ngờ được cô gái nhỏ nhìn yếu đuối ấy lại có tính cách quyết liệt như vậy. Mong muốn “trọn đời trọn kiếp chỉ đôi ta” mà một danh môn khuê tú cũng dám nói ra sao? Ở thời đại này, làm gì có nữ nhân nào dám có tư tưởng ấy. Nhưng Minh Doãn lại đồng tình bởi chàng đã thực sự yêu một lần nên chàng biết nếu yêu ai đó thì quả thực chỉ cần một mình người đó mà thôi. Nhưng thân là nam tử hán, tư duy chỉ thương yêu một mình vợ đã là nực cười đối với người khác, vậy mà nữ tử kia lại khẳng khái khẳng định quan điểm của mình.

“Ta cũng biết tình cảnh của đệ bây giờ. Thái hậu và hoàng thượng cũng luôn tìm cách ép đệ cưới vợ nhưng đệ không muốn. Tiểu muội của ta không muốn, đệ cũng không muốn, thế thì hai người giúp đỡ nhau để giải quyết khó khăn này đi.”

Cái logic gì thế này? Đầu Minh Doãn ong ong không theo kịp suy nghĩ của Đinh Lăng. Nhìn cái mặt nghệt ra của Minh Doãn, Đinh Lăng hắng giọng giải thích.

“Ý ta là: Cả đệ và tiểu muội ta đều không tránh được việc ban hôn, thế nên để tiểu muội của ta gả cho đệ. Hai người có thể chiếu cố nhau.”

“Chiếu cố?”

“Ừ, ý ta là, cưới thì cưới nhưng không cần coi là thật. Đệ cưới tiểu muội ta, hai ba năm sau cho nó một cái thư hòa ly hoặc sắp xếp để nó giả bệnh rồi giả chết. Ta cho nó một thân phận khác, để nó gặp ai yêu thích thì cưới. Còn đệ thì hai, ba năm đó cũng trốn được việc chỉ hôn của hoàng thượng và thái hậu.”

Minh Doãn cuối cùng cũng thấy được Đinh Lăng nói có lý. Quả thực hắn đang vô cùng đau đầu vì việc thái hậu cứ cách vài ngày lại bắt hắn vào cung cằn nhằn việc cưới hỏi. Có điều hắn vẫn lăn tăn.

“Nhưng mà, nhỡ tiểu muội của huynh yêu thích ta, rồi sau đó trở nên oán hận ta vì không dành tình cảm cho nàng có phải là nàng sẽ chịu khổ cả đời không?”

Nhìn ánh mắt Đinh Lăng có vẻ không tin chuyện đó có thể xảy ra. Minh Doãn lầu bầu.

“Huynh xem ta tuấn tú phong độ thế này, chuyện đó là hoàn toàn có thể xảy ra.”

Đinh Lăng thực sự muốn bĩu môi. Dám lôi vẻ bề ngoài ra so sánh với tiểu muội của mình sao. Nhưng câu hỏi của Minh Doãn làm Đinh Lăng giật mình suy xét lại.

Thấy Đinh Lăng trầm ngâm, Minh Doãn vừa đắc ý vừa lo lắng. Đắc ý vì hắn là một trong bốn tài tử của kinh thành, thêm ba năm tôi luyện ngoài chiến trường, giờ đây trở nên vô cùng anh tuấn, rắn rỏi. Đám tiểu thư kinh thành nhìn thấy hắn thì thèm nhỏ dãi, thế nên mới liên tục tới chỗ thái hậu gợi ý, cầu xin, thành ra hắn khốn khổ vì bị thái hậu ép cưới. Lo lắng vì thánh chỉ đã ban, nhỡ may vị tiểu muội kia thích hắn thật thì rắc rối to.

Cuối cùng Đinh Lăng cũng lên tiếng, nhưng lại khiến Minh Doãn ức ói máu.

“Đúng là ta suy xét chưa kỹ. Nhỡ đệ nổi tà tâm với muội muội ta thì không được. Vậy thế này đi, đệ phải hứa với ta, không tốt nhất là làm một bản cam kết rằng: nếu tiểu muội ta không tình nguyện thì đệ nhất định không được động vào nó.”

“Hả? Huynh coi thường đệ nó vừa thôi. Đệ sợ là sợ tiểu muội của huynh không buông tha cho đệ ấy!”

Đáp lại biểu hiện tức tối của Minh Doãn, Đinh Lăng chỉ cười buồn.

“Con bé chưa nói ra bao giờ, nhưng ta đoán nó cũng có một mối tình khắc cốt ghi tâm như đệ. Để động tấm chân tình một lần nữa sẽ không dễ dàng đâu.”

Bất giác Minh Doãn cảm thấy đồng cảm với cô gái nhỏ mình chưa từng nhìn thấy mặt. Trầm ngâm một lát hắn nói.

“Được, vậy quyết định thế đi!”

Thái hậu nhận được tin ban hôn của hoàng đế. Vui mừng khôn xiết. Đứa con út của bà cuối cùng cũng thành gia thất. Kết thông gia với Bình An vương phủ cũng được coi là rất môn đăng hộ đối. Chỉ có điều nghe nói vị An Bình quận chúa kia lớn lên trong dân gian, không hiểu quy củ lắm. Nhưng không sao, mới mười sáu tuổi, cưới về dạy dỗ dần cũng được.

Chỉ sợ con trai đổi ý, cho nên thái hậu thúc đẩy để đám cưới tiến hành nửa tháng sau đó. Công tác chuẩn bị bận rộn đến độ thái hậu chỉ có thể triệu kiến An Bình quận chúa vào cung có một lần. Nhưng Bình An vương gia lại tới xin tạ tội vì sức khỏe của quận chúa không tốt nên không tiến cung được. Thái hậu lo lắng sợ dung mạo của vị quận chúa này khó coi quá chăng? Thế nên ông anh trai mới tìm cách giấu giếm thế. Nhưng thôi kệ, mấy vị tiểu thư dung mạo như hoa mà Ngũ hoàng tử cũng sống chết không đồng ý hôn sự. Người này do chính miệng hắn cầu xin hoàng thượng để cưới về, nên chắc không có vấn đề gì. Nếu thái hậu biết là chính con trai bà cũng chưa từng thấy mặt con dâu thì sao nhỉ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 9: Trước đám cưới (1)

Dụ dỗ được Minh Doãn xong Đinh Lăng vừa day trán vừa đi về hậu viện. Cửa ải khó khăn không phải là hoàng đế, không phải là Minh Doãn, mà là tiểu muội muội của hắn. Ngày đó khi tỉnh lại, con bé chỉ hỏi hắn có một câu: “Ở đây em có thể sống theo ý em được không?” Hắn không nghĩ ngợi gì mà đáp ứng. Giờ phải làm sao đối diện với cô nhóc vô pháp vô thiên này mà nói: “Muội phải kết hôn” chứ?

Tiếng huyên náo nơi hậu viện cắt đứt suy nghĩ của Đinh Lăng.

Một thằng nhóc khoảng năm tuổi trên người không có gì ngoài bọt xà phòng bị đuổi theo sát bởi một cô nhóc mười sáu tuổi. Cả hai vừa kêu gào vừa chạy vòng vòng quanh cái hồ hòn non bộ.

“Đệ qua đây!”

“Tỷ có giỏi thì qua đây!”

“Mấy người còn làm gì, mau tóm đệ ấy lại!”

Thằng nhóc liếc mắt một cái, không thị vệ hay cung nữ nào dám tiến đến gần. Không phải vì thằng nhãi kia có quyền uy hơn đại tiểu thư, tiểu muội duy nhất của Bình An vương gia. Mà vì tiểu thư là người thiện lương còn tên nhóc này hắn nắm trong tay nhược điểm của tất cả mọi người. Chẳng hạn thị vệ Lâm Du đang đeo trên người là túi thơm được làm bởi thị nữ bên cạnh tiểu thư. Thị vệ Lưu Vỹ thường xuyên trộm đồ phòng bếp. Thị vệ Liên Hải thì mấy hôm trước đi làm nhiệm vụ cho vương gia đã lén vào chơi kỹ viện. Nha hoàn đang chạy theo tiểu thư là A Mỹ, A Mỹ thầm thương vương gia, luôn chảy nước miếng mỗi lần ngắm vương gia. Đến cả con chó A Hoàng cũng thường ngày là do thằng nhóc cho ăn, nên bây giờ chủ nhân của nó là tiểu thư cũng không quát được nó đuổi bắt thằng nhóc.

Thằng nhãi con này tên Tiểu Duệ, hắn thực ra đã chín tuổi, nhưng có bộ dáng của đứa trẻ năm tuổi, lý do là vì suy dinh dưỡng. Nó là cô nhi, phải đi xin ăn từ lúc bé xíu, bữa no bữa đói nên mới suy dinh dưỡng như thế. Mấy tháng trước khi Đinh Lăng đưa tiểu muội ra ngoài thành tập cưỡi ngựa khi trở lại thì thấy ở cổng thành có một cái bọc đen thui, hôi thối. Lính gác thành nói đó là xác một thằng nhóc ăn xin, đợi khi đổi ca có người sẽ đem nó ra bãi tha ma chôn. Nhưng tiểu muội của hắn lại xuống ngựa, mặc kệ hôi thối ôm thằng nhóc vào lòng. Nàng nói nàng còn thấy hơi thở của thằng nhóc, không thể để một người còn sống lại bị đem đi chôn được. Đến giờ thì không còn ai nhận ra cái bọc rác vừa bẩn vừa thối hôm nào lại là một thằng nhóc xinh xắn, trắng trẻo, khỏe mạnh đang chạy vòng quanh hòn non bộ. Tiểu muội của hắn cũng chẳng ngờ thằng nhóc đó lại thông minh đến vậy, không chỉ thích ứng hoàn cảnh nhanh mà giờ còn khiến nàng đến cả con chó cũng không sai khiến được. Hẳn là tiểu muội hối hận lắm vì đã thu lưu thằng nhóc này.

Liếc xéo mấy vị thị vệ và tỳ nữ, thấy ai cũng chỉ giả bộ giúp nàng lùa thằng nhóc mà không ai có ý định giúp nàng tóm hắn. Thằng nhãi này, bao lâu rồi mà vẫn chưa chừa được tật lười tắm. Tỷ tỷ đây là muốn giúp ngươi thôi, để xem mang cái dáng năm tuổi thì chạy được bao lâu? Quả nhiên chỉ một lát thằng nhóc đuối sức. Nó nhằm hướng hai người đang tiến tới là Đinh Lăng và A Khiêm mà chạy tới vì muốn hai người này làm chướng ngại vật cho nó. Nhưng mà thằng nhóc quên mất trong phủ có vài người nó không dùng điểm yếu uy hiếp được, lại tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của tỷ tỷ nhà nó, A Khiêm là một trong số đó.

“A Khiêm, tóm thằng nhóc lại!”

Tiểu Duệ bị tóm gáy, nhấc lên cao, dáng bộ hệt như một con mèo. Vì bị nhấc lên cao nên chỗ kín của nó vừa vặn ngang tầm mắt mọi người. Nó lấy tay vội vội vàng vàng che chỗ kín trong tiếng cười ầm ĩ của đám người xung quanh. Thằng nhóc càng xấu hổ, nó trừng mắt với người vừa chạy tới.

“Tỷ cười cái gì?”

Thấy Hương Nhu càng cười tợn, thằng nhóc càng cố gắng che chỗ kín bị mọi người nhìn chằm chằm vào, dù sao thân hình năm tuổi, nhưng mà tuổi thật cũng chín tuổi rồi, nó đã biết xấu hổ. Thằng nhóc quẫn bách nói.

“Tỷ thấy cả rồi, tỷ phải chịu trách nhiệm cho đệ!”

“Được, được, tỷ chịu trách nhiệm, sau này cho đệ làm sủng nam nuôi dưỡng từ nhỏ!”

Đinh Lăng đen mặt lại, lời này mà tiểu muội cũng nói ra miệng được sao, đúng là quá vô pháp vô thiên. Nhìn tiểu muội muội đang tiến về phía mình. Mái tóc buộc gọn bằng một giải lụa, khuôn mặt nàng dưới ánh nắng trở lên vô cùng rực rỡ. Xiêm y nàng ướt sũng nước có lẽ là vì bị thằng nhóc này tạt nước vào. Quần áo ướt dính chặt vào người làm lộ ra các đường cong cơ thể. Cả người nàng toát lên vẻ đẹp đầy mị hoặc. Tiểu muội của hắn, y phục không chỉnh tề, chạy đuổi theo một thằng nhóc không mặc gì còn hò hét khắp hậu viện. Nàng còn đòi nuôi dưỡng sủng nam và thoải mái cười trong ánh mắt nhìn chằm chằm của đám thị vệ vào khuôn mặt và bộ ngực bị bó sát lại bởi xiêm y ướt. Cảnh này nếu ở thế kỷ hai mốt hắn nhìn còn tức mắt huống hồ lại ở nơi mà lễ giáo phong kiến đè nặng như ở đây. Mắt Đinh Lăng như có lửa bốc lên. Nhưng hắn dù có uống rượu cũng không có can đảm đánh, mắng em gái bảo bối. Hắn hít một hơi sâu nhằm cây cột bên cạnh mà tung một chưởng. Cây cột bị bay đi mất một mảng, vụn gỗ bay phấp phới xung quanh, đổi lại là sự im lặng tuyệt đối không chỉ của hai kẻ ầm ĩ bên cạnh mà là tất cả mọi người trong hậu viện. Mọi người đều nhận ra vương gia nhà mình đang nổi giận.

Hắn cởi áo choàng ngoài đưa cho nha hoàn thiếp thân Song nhi của Hương Nhu. Nàng ta vừa chạy tới, nhìn cái cột nhà là hiểu ra vương gia đang hết sức tức giận. Nàng cầm lấy áo choàng, vội choàng vào người tiểu thư, che đi hết những chỗ trang phục bị ướt. Tiểu Duệ cũng được một nha hoàn khác đỡ lấy, phủ lên người một cái khăn tắm rộng. Một lớn một nhỏ đứng trước mặt Đinh Lăng, đầu cúi thật thấp, miệng ngậm chặt lại, ra điều rất hối lỗi.

Đinh Lăng hít một hơi sâu, quyết định dùng kỷ luật quân đội.

“Một, hai, ba… Nghiêm!”

Hai kẻ một lớn một nhỏ vội vàng đứng nghiêm trang, nhưng một người thì bị áo choàng choàng kín đến cổ, một thì khăn tắm kéo kiểu gì cũng không che hết được cơ thể nên trông cả hai đều vẫn rất chật vật.

“Đằng sau… quay… đi đều bước!”

Một lớn một nhỏ vội quay người, nghiêm trang bước được một đoạn cả hai quay sang nhìn nhau rồi quay đầu lại, vẫn thấy vị Bình An vương gia lửa giận đầy mắt nên không dám dừng lại mà vẫn tiếp tục bước. Trong lòng cả hai đều oán hận, đi đều bước thì đi đều bước nhưng trước hết phải nói cho bọn họ là đi đến đâu chứ?

Nhìn dáng Hương Nhu và Tiểu Duệ khuất dạng, Đinh Lăng quay sang Song nhi. Cô nàng thông minh biết kiểu gì vương gia cũng sẽ phân phó nên còn chưa đuổi theo tiểu thư.

“Giúp tiểu thư trang phục chỉnh tề rồi đưa tới thư phòng của ta.”

“Vâng thưa vương gia!”

Tại thư phòng. Hương Nhu lòng đầy oán hận. Nàng chỉ muốn tắm rửa cho tên quỷ lười tắm Tiểu Duệ thôi, đâu ngờ thành cảnh gà bay chó chạy như thế. Mà đại ca nàng, có cần phải giận dữ thế không? Dù sao nàng cũng là muội muội duy nhất của hắn. Có điều nàng không ý thức được hoặc ý thức được nhưng chẳng quan tâm rằng chỉ với màn vừa rồi nếu truyền ra ngoài thì thanh danh khuê nữ của nàng sẽ hỏng hẳn.

Im lặng một hồi mà không thấy đại ca lên tiếng, hắn cứ một mực ngồi im lặng lấy một tay vò đầu, một tay gõ nhẹ xuống bàn. Từ khi về phủ đến giờ, đâu chỉ có hôm nay nàng cư xử tùy hứng, sao đại ca lại có thái độ lạ thế nhỉ. Hương Nhu đang định cất tiếng hỏi thì Đinh Lăng đã lên tiếng.

“Ta đã đồng ý hôn sự của muội với Ngũ hoàng tử Minh Doãn rồi!”

Hương Nhu sững người, trợn mắt, miệng há ra mãi mới ngậm lại được. Nàng day day trán, cố tìm lại sự bình tĩnh.

“Đại… đại ca đang nói hôn sự của muội sao?”

“Là hôn sự của muội và Ngũ hoàng tử.”

“Ai là ngũ hoàng tử?”

“Minh Doãn!”

“Minh Doãn là ai?”

“Là Ngũ hoàng tử.”

“Chết tiệt, đại ca, sao huynh dám gả muội cho một người đến mặt muội còn không biết?”

Nàng cao giọng nói.

“Huynh có biết tảo hôn là gì không? Còn vài tháng nữa muội mới mười bảy tuổi.”

“Minh Ngọc công chúa mười sáu tuổi nhưng hài tử của nàng đã được sáu tháng.”

“Sao đại ca không nhìn đại công tử của thừa tướng, mới hai mươi mà đã sáu con, trai gái đều có. Thế tử Hiền Vương Bùi Minh mới mười tám đã hai nữ nhi. Hoàng đế chưa tới ba mươi mà con cái trai gái phải đánh số thứ tự riêng mà đều vượt quá con số mười rồi. Còn đại ca hai mươi tư tuổi vẫn ế? Muốn gả thì đại ca đi mà gả.”

Hương Nhu nén giận tiếp tục chất vấn đại ca nàng sao dám vô lý ép nàng cưới chồng. Nhìn thấy ánh mắt khó xử của đại ca, Hương Nhu chớp mắt một cái, tròng mắt đỏ hoe, nàng ngước nhìn đại ca. Màn làm nũng này trước có hiệu quả, giờ lại càng có hiệu quả.

“Đại ca, muội mới trở về có nửa năm, huynh nhẫn tâm gả muội đi thật sao?”

Làm sao mà hắn nhẫn tâm, tiểu muội muội này hắn yêu hơn mạng. Nhưng Đinh Lăng vẫn phải dằn lòng lại, quay mặt tránh đi cặp mắt cầu xin của tiểu muội.

“Hoàng đế e ngại thực lực của huynh nên muốn đưa muội vào cung. Mọi chuyện quá nhanh, đại ca không có thời gian để xoay xở. Muội sẽ chỉ là vợ hờ của Ngũ hoàng tử thôi, qua vài năm, đại ca và Minh Doãn sẽ sắp xếp để muội có hưu thư hoặc cho muội một thân phận mới. Muội chỉ có hai sự lựa chọn thôi, một là vào cung làm phi tử của hoàng đế, hai là làm vợ hờ của Minh Doãn.”

“Nếu cả hai muội đều không muốn thì sao?”

“Được, vậy về phòng chuẩn bị đồ, đại ca dẫn muội đi trốn. Kháng chỉ chỉ có nước chém đầu. Muội cũng không muốn chết đúng không?”

Thật là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nàng đã thề không bao giờ làm dâu hoàng gia, thấy mấy kẻ dán mác hoàng tử, vương gia là phải tránh thật xa, vậy mà sao bây giờ lại… Nàng phóng đôi mắt tức giận về phía đại ca nàng. Nàng biết đại ca nàng cũng hết cách rồi. Khó khăn lắm đại ca mới có địa vị như hôm nay, nàng sao có thể đồng ý với việc cùng bỏ trốn đây?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 10: Trước đám cưới (2)

“Tiểu thư muội muội không muốn nghe thật à?”

Nhìn khuôn mặt hứng chí bừng bừng của Vũ nhi, Hương Nhu không muốn mà không thể tránh né được. Nàng ta là vua bát quái. Mới về Bình An vương phủ mà con giai của tổng quản một tháng đi kỹ viện mấy lần, cháu trai họ ngoại của ma ma bếp trưởng lấy vợ khi nào, vương gia ngày tắm mấy lần, thị vệ của vương gia có cậu nào đẹp trai mà chưa cưới vợ, đến con chó A hoàng đã đẻ mấy lứa Vũ Nhi nàng cũng biết cả. Một người mê bát quái như nàng ta sao có thể lờ đi chuyện Hương Nhu chuẩn bị được gả vào phủ Ngũ hoàng tử.

“Này, không nghe là muội hối hận đó!”

Hương Nhu di di trán, mắt đảo quanh tìm cách trốn. Cưới giả thôi, quan tâm chi cho mệt. Nàng quả thực không có hứng thú. Nhưng Song nhi như đoán được nàng sẽ định trốn, tóm chặt lấy tay nàng giữ nàng ngồi im trên ghế. Sao mà hai nha hoàn tỷ tỷ này thích cái chuyện này thế nhỉ. Thôi, biết chút cũng chẳng chết ai. Nàng giơ tay đầu hàng.

“Được, được, muội chịu thua rồi. Vũ nhi tỷ tỷ biết gì thì kể đi nào.”

Ánh mắt Vũ nhi toát lên vẻ đắc ý.

“Vương gia quả nhiên không có bạc đãi tiểu thư, người ngài ấy chọn không tồi tẹo nào.”

“Hắn có bộ dáng cao to, khí chất quý phái, mặt mũi tuy không đẹp như Đỗ Cẩn nhưng chắc chắn là tuấn tú...”

Song nhi trừng mắt nhìn Vũ nhi, Vũ nhi cũng nhận ra mình vừa nhắc đến một người không nên nhắc đến. Liếc mắt thấy Hương Nhu vẫn điềm tĩnh ngồi, khuôn mặt không biến sắc, Vũ nhi nén một tiếng thở phào, vội giả lả nói tiếp chủ đề.

“Ngũ hoàng tử là một trong bốn tài tử kinh thành, nghe nói không chỉ một bụng thi văn, tài thổi sáo sánh ngang nhạc sư cung đình, đã vậy võ công cũng không hề tồi.”

Nghe đến đầy bụng thi văn là Hương Nhu thấy đau đầu rồi. Người thời đại này sao ai cũng ho ra thơ, thở ra văn vậy? Nàng không phải là tài nữ, nên cũng không có hâm mộ tài tử. Nàng châm biếm hỏi.

“Tốt đẹp vậy sao đến hai ba tuổi rồi còn chưa có hôn sự? Có phải hay không có bệnh gì khó nói?”

Vũ nhi lườm Hương Nhu một cái.

“Không có, hắn hôn sự chậm trễ vì ba năm trước người trong lòng hắn mất, hắn quá đau buồn, sau đó ra trận đánh giặc vì thế bây giờ mới đến lượt tiểu thư. Tiểu thư không biết là đám con gái kinh thành muốn lấy hắn xếp một hàng dài sao?”

Song nhi không cho là đúng, nàng bĩu môi, nếu tiểu thư nhà nàng chịu lộ diện thì người muốn lấy nàng ấy hẳn sẽ đạp nát cửa Bình An vương phủ rồi xếp hàng dài từ vương phủ tới tận cửa cung kia. Bất quá nàng tán thành ý kiến của Vũ nhi.

“Tiểu thư xem, nếu ưng hắn ta, thì biến giả thành thật luôn đi. Vương gia cũng có vẻ rất ưng ý vị Ngũ hoàng tử này.”

Nữ nhân a, cần phải có nam nhân làm chỗ dựa. Tiểu thư nhà nàng bất hạnh quá rồi. Giờ trời ban cho mối nhân duyên này, đương nhiên phải thử chứ.

“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, Ngũ hoàng tử tính tình có vẻ chính trực, nhưng cần thêm thời gian để suy xét. Tiểu thư nhất định không được mềm lòng, trước khi hiểu rõ hắn thì nhất định không được làm cái gì mà biến giả thành thật…”

A Bình không muốn xen vào cuộc nói chuyện của mấy cô gái, nhưng không nhịn được phải cảnh tỉnh tiểu thư. Tiểu thư nhà hắn bị giai lừa một lần rồi, không thể lại bị thêm lần nữa. Nhưng Song nhi không đồng ý, nàng vội chen vào.

"A Khiêm theo vương gia đã lâu, cũng tiếp xúc nhiều với Ngũ hoàng tử, huynh ấy nói Ngũ hoàng tử rất được, không chỉ tuấn tú phong độ, ra trận giết giặc cũng cực kỳ dũng mãnh..."

Vũ nhi, Song nhi không thấy Hương Nhu có vẻ hứng thú gì với cuộc thảo luận, bèn quay sang đấu khẩu với A Bình.

Hương Nhu liếc nhìn mấy người các nàng. Mới về phủ được mấy tháng mà đã bị đại ca nàng mua chuộc, may còn A Bình tỉnh táo. Cái gì mà “biến giả thành thật”, chả phải là chủ ý của đại ca sao. Thật là, lấy một người dễ thế, nhưng yêu một người lại không dễ vậy đâu. Nàng có thể yêu thêm một lần nữa không? Hương Nhu lắc lắc đầu cười khổ. Vậy là nàng mười sáu tuổi, hai ngày nữa sẽ ngồi kiệu hoa, trở thành ngũ hoàng tử phi.

Cách đó hai con phố, phủ Ngũ hoàng tử. Cận vệ thân tín nhất của Ngũ Hoàng tử, Bùi Thất đang trình bày báo cáo sơ bộ về phu nhân tương lai của chủ nhân hắn.

“… Nàng mười sáu tuổi, dung mạo thì không ai rõ vì nàng chưa một lần lộ diện. Nô tài đã cho rất nhiều tiền mà người của Bình An Vương phủ vẫn không có ai hé răng. Nghe nói nàng là một nha đầu nông thôn, sống ở vùng núi Bắc Giang là vùng tranh chấp giữa ba nước Thanh Long quốc, Nam Hạ và Đại Việt…”

Càng nghe mặt Minh Doãn càng đen lại. Nha đầu nông thôn miền núi? Chưa từng ai thấy qua diện mạo? Chẳng lẽ vì xấu quá?

“Ngươi không biết đường đột nhập vào mà xem xét sao?”

Bùi Thất âm thầm nguyền rủa. Biết ngay mà, những thứ văn thơ ưu nhã thì không bao giờ bảo hắn làm, còn mấy trò rình rập, nhìn trộm thì kiểu gì cũng sai hắn.

“Bình An vương phủ không phải là chỗ dễ dàng lui tới, nô tài có thử, nhưng không thành công.”

Minh Doãn nhíu chặt mày lại. Phủ của đại tướng quân Diêm Vương sống quả thực không thể nói đến nhìn trộm một cái là làm ngay được. Thân thủ của hắn tốt hơn Bùi Thất, nhưng hắn khinh thường mấy chuyện nhìn trộm. Chả nhẽ đành chờ đến đêm động phòng sao? Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là vợ hờ, chỉ cần dung nhan không quá dọa người là được.

“Vậy tính tình nàng ta ngươi có nghe được gì không?”

“Nàng ta mới tới Bình An vương phủ chưa lâu, nên cũng không nghe bên ngoài đồn đại gì. Bất quá nghe được từ trong phủ là nàng ta khá tùy hứng, không có quy củ và phong phạm của đại tiểu thư.”

Minh Doãn thở dài, nha đầu miền núi, mới được đón về có nửa năm thì lấy đâu ra phong phạm tiểu thư? Đinh Lăng lại là quan võ đi lên từ một thường dân áo vải, gia tộc không phải dòng dõi thư hương thì muội muội y có thể trông đợi được gì? Hèn gì Đinh Lăng giấu nàng rất kỹ, chẳng khi nào để nàng lộ diện. Xem ra sau này hắn cũng phải lấy cớ nàng ta bị ốm mà nhốt lại trong phủ.

“… Còn nữa, ài, cái này…”

Bắt gặp cái nhìn ra lệnh của Minh Doãn, Bùi Thất nghiến răng bẩm báo tiếp.

“… Nghe nói ở trong phủ, nàng ta còn nuôi một sủng nam nhỏ tuổi…”

Ly trà trên tay Minh Doãn rơi xuống vỡ tan, mặt hắn cắt không còn giọt máu. Rút cuộc Đinh Lăng định đưa cho Hắn cái dạng gì đây? Muội muội y còn có thể có lời đồn nào tốt hơn không?

“…bất quá, tất cả chỉ là lời đồn, điện hạ…”

Minh Doãn phất áo cho Bùi Thất lui, không thèm quan tâm tới câu động viên của y. Đầu Minh Doãn dị thường đau. Hắn thực sự nghi ngờ mình bị Đinh Lăng úp sọt, lừa cưới một con tinh tinh từ trên núi đi xuống đồng bằng. Cũng thật hú vía là hôm rồi hắn cẩn thận còn viết một tờ giao ước hai năm với Đinh Lăng, bằng không đời hắn hẳn là hỏng rồi.
Chương 9 << >> Chương 11
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Lỗi này chị. :3
chỗ nào trên người hắn mà nàng chẳng nhìn qua rồi, có gì khải ngại?
Ôi buồn quá chị ơi. Truyện sẽ là SE hay HE ạ?
Chị ghét nhất trên đời là mẹ Phỉ của Đông Cung, nên hẳn là không SE rồi, nhưng hoàn toàn HE thì chị không chắc, vì chị vẫn đang viết em à...
Chị Ivy (chắc là hơn tuổi em :P), em thích cốt truyện này.
Cách dẫn dắt truyện có vẻ hơi nhanh, thiên về kể nội dung truyện, tâm lý nhân vật không được miêu tả sâu. Không biết có phải do "dụng ý" của tác giả không? :D Nhưng nói chung là em rất nóng lòng đọc chương tiếp theo. :)
Đúng rồi đó em, em nhận ra hả? Đoạn sau chị mới miêu tả kỹ. Phần một này lúc đầu giống như tiết tử (bối cảnh) của truyện, chả hiểu chị hứng thế nào viết thành... sáu chương. :D:D:D:D
*bay vô lăn lông lốc* Hiện là em đang bận túi bụi vì đầu năm học có khá nhiều vấn đề về Đội. Nên bữa tới em đọc nhé! Chị thông cảm a~
Lúc nào có thời gian vào ủng hộ chị là chị mừng rồi, thank em nhìu nha. :x:x:x:x
T___T Bị chị Ivy cho lọt hố.
Chị ơi làm một phát mấy chương luôn thích thật đấy. Khi nào thì chị có chương mới nữa ạ?
Mà em thấy có đoạn Nhu nhớ lại lúc bên hoàng cung Đại Việt hơi kể nè chị. Với khúc Nhu mất nữa ạ...
Đây, một phát 4 chương như hôm qua nhé! ;);););)
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Truyện vẫn hay nhưng sao lại thành truyện hài thế này?
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Em nghĩ sáu chương thì cũng không dài lắm đâu, nếu rút ngắn lại chắc là không được hay như vậy. :v
 

BichHuyetTranTinh

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/8/14
Bài viết
351
Gạo
250,0
Chán quá, mới đọc đường một tập thì lại hết thời gian. Sau này khi mình like tập nào thì tức là tập đó mình đọc xong rồi nhé.

Nhận xét một chút cho bạn ở tập 1 này:
- Bối cảnh trong truyện mình thấy còn hơi mờ nhạt một chút. Ý mình ở đây là mình chưa xác định được vị trí mà hai người họ đang nói chuyện với nhau là quốc gia nào, núi hay rừng nào. Đúng là vấn đề này với các bạn không quan trọng lắm nhưng với mình đó là một trong những cốt lõi làm nên chuyện.
- Khoảng thời gian có chỗ bạn tua hơi nhanh. Bởi vậy, cảm nhận của mình là tập không được dài cho lắm. Mình thừa nhận là mình tham mình muốn đọc thêm nữa nên mong bạn thông cảm nhé.
- Bạn cố gắng khi viết đừng để cho một đoạn văn trong bài mà dài quá được không. Ví dụ từ chỗ "Từ hôm đó, mỗi khi rảnh rỗi... Sư phụ hắn không nói gì." ấy. Mắt mình hơi kém, nếu được bạn chia chỗ đó ra làm hai hoặc ba đoạn nhé.
- Cách phác họa nhân vật của bạn khá ấn tượng, điểm này mình rất thích.
Trên đây là những gì mình cảm nhận được, nếu có gì quá mong bỏ qua.
 
Bên trên