Hoàn thành Tiểu thiếp thứ mười mấy của thái tử - Hoàn thành - Ivy_Nguyen

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Chương 6: Chia ly

Đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở nàng mong manh. Khuôn mặt kiều diễm trắng bợt bạt. Song Nhi quỳ bên khóc sưng cả mắt. Đỗ Cẩn tóm cổ nàng ta đứng dậy quát to.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Bẩm hoàng thượng, trong canh có độc. Canh là do hoàng hậu ban cho công chúa.”

Đỗ Cẩn điên cuồng đẩy ngã Song Nhi, hắn tiến tới bên giường, kéo Hương Nhu vào lòng ôm chặt. Rèm mi nàng khẽ run rầy. Hắn tuyệt vọng nói.

“Thái y chỉ thoáng nhìn đã biết canh có độc, nói đi, vì sao, vì sao muội vẫn uống, vì sao, vì sao?”

Đôi mắt vốn dĩ long lanh như pha lê, giờ đây vằn đỏ, nhòe nước. Nàng cố gắng mở mắt, nhìn vào người đàn ông đang ôm mình. Những gì nàng nói ngày hôm đó, cả đời Đỗ Cẩn không thể nào quên.

“Muội có tội với phụ hoàng, muội đi theo chăm sóc người. Huynh ở lại làm tốt công việc hoàng đế của huynh.”

“Không được, ta không cho muội đi, muội mở mắt ra cho ta.”

Đỗ Cẩn gào lên tuyệt vọng. Nhưng tiểu muội muội trong trẻo đẹp như ánh nắng ban mai không mở mắt ra nữa. Lời của nàng nhỏ dần, đứt quãng nhưng lại không sót một từ nào rơi vào tai hắn.

“Cẩn ca ca… nói… nói với muội, huynh… có từng… thực lòng yêu muội?”

“Có, có, cả đời này, người ta thực lòng yêu chỉ có mình muội.”

Nàng vẫn không mở mắt, nhưng khóe miệng nàng hơi nhếch lên, giọng nàng càng nhỏ, càng đứt quãng.

“Không… huynh …huynh không yêu muội. Huynh… huynh chỉ… yêu…yêu đế vị của huynh mà thôi.”

Đỗ Cẩn cúi người ôm chặt lấy Hương Nhu, cúi mặt vào hõm cổ nàng không cho nàng nói tiếp. Nhưng cánh môi nàng vì thế mà càng sát tai hắn hơn. Những gì hắn nghe được lại càng rõ ràng hơn.

“Cũng tốt! Đến… cuối cùng… muội không còn yêu huynh nữa.”

Nàng nói: “muội không còn yêu huynh nữa”. Bàn tay nàng đặt trên vai hắn trượt xuống, buông thõng. Hơi thở yếu ớt bên tai không còn. Đôi môi xinh đẹp kia sẽ không còn cười vì hắn, đôi mắt to tròn kia sẽ không mở to nhìn hắn nữa, đôi tay nhỏ nhắn này sẽ không còn làm điểm tâm cho hắn nữa. Người còn gái này đã thực sự bỏ hắn mà đi rồi sao?

Trái tim hắn như bị bóp nát. Hắn nghĩ hắn không yêu nàng nhiều đến thế, hắn yêu bản thân hắn nhiều hơn. Bởi hắn luôn lo nghĩ cho bản thân trước tiên. Nàng trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay hắn, thế mà đối diện với người đàn bà hạ độc nàng, hoàng hậu của hắn, hắn không thể một chiêu bóp chết nàng ta. Nhưng nếu vậy, nếu hắn không yêu nàng, phải làm sao để giải thích được việc kể từ ngày nàng mất, trái tim hắn mang theo cảm giác cô đơn lạnh lẽo đến cuối đời?

Điều duy nhất hắn có thể làm cho nàng là thực hiện tâm nguyện của nàng, để nàng nằm trên một bè hoa và thả trôi theo dòng sông Nguyện. Nàng nằm đó, xinh đẹp tựa thiên tiên. Da nàng vẫn trắng mịn, môi vẫn đỏ tươi, đôi mắt nhắm lại như thể nàng đang ngủ trên một thảm hoa. Tự tay hắn đẩy bè hoa vào trong dòng nước.

Thấp thoáng phía xa có tiếng vó ngựa. Trong đôi mắt nhòa lệ của hắn hiện lên thân ảnh cao lớn của thái tử Đại Việt, người mà hắn ép nàng phải cưới. Đúng rồi hắn quên mất hôm nay là ngày Thái Tử đại việt đưa sính lễ tới hỏi cưới nàng.

Đắc Hưng chạy vội về phía bè hoa, nhưng dòng nước đã cuốn nó đi. Đắc Hưng rút gươm ra chĩa vào cổ Đỗ Cẩn. Hàng trăm thị vệ Nam Hạ đồng loại chĩa kiếm về phía hắn. Nhìn vào đôi mắt vô hồn của Đỗ Cẩn. Đắc Hưng biết, gã đàn ông này cũng yêu nàng rất nhiều.

Đắc Hưng run rẩy đánh rơi kiếm. Khi nàng tuyệt vọng nhất, hắn vẫn còn có ý định muốn trừng phạt nàng. Tại sao lại giấu nàng? Nàng là cô gái đã đợi đại ca 3 năm trời ở bên một cái cây, mà bản thân nàng cũng biết đó không phải là cái cây mà đại ca nàng đã bỏ nàng lại. Một cô gái cố chấp, nặng tình đến như vậy, tại sao hắn không thể bao dung hơn? Giết Đỗ Cẩn thì giải quyết được gì chứ? Chính hắn cũng không thể thoát được tội. Nếu hắn không cầu hôn, Đỗ Cẩn có thể tìm một lối thoát cho nàng, nếu hắn chịu nói hắn là ai, nàng có thể đã không lựa chọn cái chết. Tam muội hạ độc nàng ư? Muội ấy có thể căm giận nàng thật, nhưng một kẻ tinh tường y dược như nàng có thể để bản thân mình bị người khác hạ độc sao? Lý do chỉ có thể là chính bản thân nàng muốn chết. Và hắn đã góp một tay đẩy nàng xuống địa ngục.

Giết Đỗ Cẩn, hắn cũng sẽ chẳng thể thoát chết để rời khỏi nơi này, và máu của người Nam Hạ và Đại Việt sẽ chảy thành sông. Là đế vương, cả hắn và Đỗ Cẩn đều phải nhớ, trước khi lo cho bản thân, phải lo cho đất nước. Người hiểu nỗi bất lực của Đỗ Cẩn nhất, không ai ngoài hắn.

Hắn lại phi lên ngựa đuổi theo hướng trôi của bè hoa. Thứ còn lại là bụi cát đằng sau vó ngựa đó. Ngựa tung vó chạy hết tốc lực cuối cùng cũng kiệt sức mà gục ngã. Hắn cũng ngã xuống theo ngựa. Hắn quỳ xuống trước dòng sông Nguyện, nhìn bè hoa màng nàng đi mỗi lúc một xa và đem nỗi tuyệt vọng trong tim hắn đến mỗi lúc một gần. Hắn mất nàng thật rồi sao?
Hết phần một.

Tiếp đi cô nương, để lâu canh nó nguội mất bây giờ! Ta copy qua blog ta nhá??
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Ta edit tiếp chương 1. Ta bôi xanh lỗi thôi nha, còn nàng tự sửa nhé! Tại ta... lười gõ quá.:D
Đắc Hưng sẽ kể những chuyện bên ngoài Nam Hạ, những phong tục tập quán các nơi. Nhờ Đắc Hưng mà Tiểu nhu (viết hoa tên riêng) biết nơi này có 4 quốc gia
Tiểu nhu nói nhà nàng trước đây cha mẹ rất bận rộn, nàng được đại ca chăm sóc.
Nhưng câu trả lời của Tiểu nhu khiến hắn bàng hoàng vô cùng
Nhìn vào đôi mắt lộ vẻ khó tin của Đắc hưng, Tiểu Nhu mím môi một lát rồi gật đầu. Đắc hưng biết nàng mím môi khi nàng nói dối. Vậy những gì nàng kể là có thật sao? Đắc hưng ngẩn người thầm nghĩ, nơi mà tiểu cô nương này từng sống ruốt cuộc (rốt cuộc) là một nơi như thế nào?
 

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Hay hay, nhưng ta vẫn phải soi lỗi chính tả :D Còn văn phong của nàng thì hài chết người rồi, ta nâu com men. :))
[Chương 2]
Nhưng chẳng lần nào hắn trốn được tiểu Nhu
Lần thua thứ 168. Đắc Hưng đấm thùm thụp vào cây vải khiến Hương Nhu đang vắt vẻo trên trạc ba (chạc ba) phải ôm chặt cành để khỏi rơi xuống.
Thấy nàng như sắp khóc Đắc Hưng (dấu phẩy ngắt ý) luống cuống dỗ dành.
Muội là người làm bánh nên có thể hạ dược (hạ độc chứ ta :-/) vào lúc nào cũng được.
Tiểu cô nương lấy 20 (chỗ này nên viết số :D) chiếc bánh từ đống bánh vừa lấy cho những người khách trước, trước khi gói lại, rướn (rưới) thêm một chút dầu thơm.
Nếu hắn nói ăn ngay, hắn (hẳn) tiểu cô nương sẽ nói ăn ngay phải rướn (rưới) dầu thơm mới ngon.
Hắn chép miệng, tiểu cô nương này cũng bản lĩnh ghê, phối được loại dược gây ngứa ngáy phát ban, xuân dược và loại dược gây mất sức chiến đầu (chiến đấu) thành một loại dầu thơm có hương vị mê người.
Hơn hai năm qua chắc chịu đủ dày vò (giày vò) của hắn nên mới có thể nghĩ ra loại dược biến thái thế này.
Nhìn vào khuôn mặt khoái trí (khoái chí) của đồ đệ, sư phụ như chỉ biết thở dài, giả vờ vô lực mà ngất.
Chả nhẽ đồ đệ hắn muốn hắn muốn (thừa chữ :P) diễn tư đồ luyến trước khi xuống núi sao?
Tiểu cô nương nắm chặt tay hắn lắc qua lắc lại, mắt sáng ánh nên (lên) sự vui sướng, nụ cười tươi rói.
Đắc Hưng vài lần nhìn thấy Tiểu nhu vẽ cái mặt cười này trên đất, nên sáng nay mới tìm gỗ để khắc.
Hắn chỉ vào miếng đất sét nói, (dấu hai chấm chớ :D)
 

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Tôi chết mất thôi. Bà tên là Nhu hay bà cuồng tên Nhu mà truyện nào tôi cũng thấy NHU thế này. Hi hi, hết tên nhân vật chính rồi à? ;;)

:D
Chị Tiểu Vũ, em dự là bà này thích một ẻm khác tên Nhu... :)):)):)) Vớ vẩn lại...
Chị mà có nhảy hố nhớ cầm đèn pin soi lỗi chính tả hộ bả.:D
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Ta edit tiếp chương 1. Ta bôi xanh lỗi thôi nha, còn nàng tự sửa nhé! Tại ta... lười gõ quá.:D
Hay hay, nhưng ta vẫn phải soi lỗi chính tả :D Còn văn phong của nàng thì hài chết người rồi, ta nâu com men. :))
[Chương 2]
Chị Tiểu Vũ, em dự là bà này thích một ẻm khác tên Nhu... :)):)):)) Vớ vẩn lại...
Chị mà có nhảy hố nhớ cầm đèn pin soi lỗi chính tả hộ bả.:D
Hic, vừa sửa một đống theo cô rồi, cô tài thật, chị mà tự soi, có mà đọc cả chục lần không ra. Thể loại này chị Hạ không thích nên chắc không nhảy hố đâu. Mình làm Mod mà sai chính tả tùm lum, may mà mình không soi ở khu vực này... :)):)):))
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Em chưa có thời gian nhưng sẽ cố gắng thu xếp để đọc ạ. :">
Ừm, có thời gian vào đọc ủng hộ mềnh nha! :D:D:D
Xin lỗi Ivy_Nguyen nhé, truyện dài thì mình phải để thời gian xem. Còn hiện giờ thì chỉ có thể xem được những truyện ngắn và thơ thôi. Công việc lu bu quá.
Dạ được anh à. Không đọc truyện em thì nhớ viết nhiều nhiều thơ hay cho em đọc nha!
Tiếp đi cô nương, để lâu canh nó nguội mất bây giờ! Ta copy qua blog ta nhá??
Thank nàng ủng hộ, nhưng mà tui chả vừa post 4 chương liên tục còn gì, cho tui thời gian edit mấy chương sau đã nhé, mấy chương trước sai chính tả tùm lum xấu hổ quá :(:(:(. Bà copy sang blog cũng được, nhưng đợi vài hôm nữa Kem Dâu giúp tui "phủi bụi" xong đã! À copy nhớ ghi nguồn gốc và gửi link cho tui ghé thăm nhá.;;);;);;)
Quả thật rất cảm động. Đồ rằng Hương Nhu chưa chết sau này lại là một đôi với Đắc Hưng ca.
Cố lên nhé!
Thank em đã ủng hộ, có thêm nghị lực để tiếp tục viết rồi đó. Chị chỉ sợ bốn chương post sau của chị bị chê thôi, vì chưa viết bi kịch bao giờ, :P:P:P.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
[Chương 3] Chẹp chẹp... Ta phát hiện nàng rất biết cách kết chương để dụ dỗ người đọc chuyển sang chương mới nhé! Phải học hỏi, học hỏi. ;) Cơ mà giờ ta phải chuẩn bị đi học rồi, hôm nay soi đến đây thôi.:D

tứ hoàng tử (viết hoa danh từ chỉ tước vị) và bè lũ của hắn không thể ngóc đầu dậy được.
Hắn không thể chạy chốn (chạy trốn) được nữa.
Hắn chỉ nghĩ cảm thán được đúng một câu: "chết tiệt (viết hoa đầu câu), cái tư thế này hẳn là phải hôn đất rồi".
Mũi, môi má sưng vù lên, may mà răng không bị gãy, vậy chỉ là trư bát giới (viết hoa danh từ riêng) thôi, không phải là trư bát giới gãy răng.
Đắc Hưng xuýt (suýt) phì cười, trong hoàn cảnh chẳng biết sống chết thế nào mà vẫn còn nhớ đến cô nhóc đó là sao?
Tiếng người tên Song Nhi cười vang lên, cô gái được gọi là “tiểu thư” tiến gần về phía hắn đánh giá. Hồi lâu sau mới nghe cô ta nói nói (thừa chữ).
Giọng nói của nàng ta có chút cười cười, nhưng không hề mang ý giễu cợt. Nàng lại nói (dấu kết câu)
“Nửa đêm rồi, còn bắt nhà bếp thắp đèn, thồi (thổi lửa) lửa …”
Đắc Hưng ức, đường đường thái tử Đại Việt lại đi ăn cái thứ điểm tâm quê mùa nhà ngươi mà ngươi còn nói là là (thừa chữ) ta có “lộc” sao.
Đắc Hưng vẫn nhắm tịt mắt nhưng cố gắng nghe có (dấu phẩy ngắt ý) điều không có tiếng trả lời.
Hắn cố gắng mở to mắt một lần nữa nhìn khối điểm tâm trên tay cô gái đối diện, cái mặt xưng vù (sưng vù) của hắn thể hiện sự ngơ ngác ngạc nhiên khi thấy đó là một hình mặt cười.
 

Akari Sakura

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/14
Bài viết
260
Gạo
0,0
*bay vô lăn lông lốc* Hiện là em đang bận túi bụi vì đầu năm học có khá nhiều vấn đề về Đội. Nên bữa tới em đọc nhé! Chị thông cảm a~
 

JuBy Wind

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/4/14
Bài viết
509
Gạo
300,0
Lỗi này chị. :3
chỗ nào trên người hắn mà nàng chẳng nhìn qua rồi, có gì khải ngại?
Ôi buồn quá chị ơi. Truyện sẽ là SE hay HE ạ?
 
Bên trên