Chương 68:
“Ngươi nói sao? Phụ hoàng ta đổ bệnh, mẫu hậu ta bị đày vào lãnh cung, Tú vương nhiếp chính nhưng lại không điều thêm binh lính cho thành Chi Lan? Đinh Lăng đang đưa quân tới đánh chiếm thành Chi Lan?”
Đắc Hưng Kinh ngạc vì những thông tin mà Đỗ Việt vừa đưa ra.
Khó khăn lắm thì người của Đắc Hưng mới tìm được hắn, nhưng thân binh của hắn đã chết cả trong cuộc tẩu thoát trước đó, người khiến hắn tin tưởng được ở thành Chi Lan chỉ còn mỗi Trần Bích. Trần Bích không xin được quân tiếp viện, lại được lão Lộc xác định là thái tử còn sống và ẩn nấp trên một trong những ngọn núi vùng Bắc Giang, hắn đã huy động toàn bộ đám thổ phỉ trên núi Chí Linh tới Bắc Giang để tìm Đắc Hưng. Mấy ngày trước đã có người bí mật liên lạc với Đắc Hưng, đợi thêm hai ngày thì Đỗ Việt tìm được nơi này. Nhưng không ngờ tin tức mà Đỗ Việt mang tới khiến Đắc Hưng sững sờ. Hắn mất tích ba tháng trời, nhưng thành Chi Lan còn Trần Bích, kinh thành còn phụ hoàng, hắn sao có thể tưởng tượng được Đại Việt có thể lâm vào cục diện này? Tại sao Tú vương lại hành xử như vậy? Nếu phải nghi ngờ ai đó phản bội thì hắn không bao giờ nghĩ tới Tú vương. Nhưng Yên Nhiên phản bội hắn, Tú vương nhiếp chính, chuyện này rõ ràng là do hai người này liên kết với nhau.
Đắc Hưng đấm mạnh vào tường khiến khớp bàn tay rỉ máu, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ bị phản bội bởi hai đứa em song sinh mà hắn vô cùng thương yêu. Hắn nhìn xuống chân núi phía thành Chi Lan, lại quay đầu nhìn lại ngôi nhà của thần y Trần Uyển với ánh mắt rối rắm phức tạp. Đỗ Việt chắp tay lại, cúi thấp đầu.
“Điện hạ đã đến lúc phải quay về rồi.”
Bất chợt tiếng thét của Song nhi vang lên cao vút suýt làm A Khiêm ngã từ trên cây xuống, lão Lộc nằm bò ở bàn ngoài sân thì giật mình tỉnh cả rượu. Anh Duệ đang xoạc chân tập đứng tấn, phía dưới có để ba nén hương vì tiếng kêu ấy mà loạng choạng khiến hương châm bỏng mông làm nó kêu oai oái. Sợ có việc chẳng lành Đắc Hưng vội trở lại nhà. Hương Nhu ngồi bệt dưới đất, tay vịn chặt vào thành ghế, dưới sàn nhà là một mảng ẩm ướt, vạt váy nàng cũng dính nước. Song nhi luôn lạnh lùng là thế cũng cuống lên không biết phải làm gì, thấy Đắc Hưng đi vào thì lắp bắp:
“Thái tử, tiểu…tiểu muội e rằng sắp sinh.”
Đắc Hưng tới gần bàn, bế Hương Nhu đi vào phòng sinh đã chuẩn bị từ trước. Song nhi bình tĩnh lại thì chạy đi tìm gạc sạch đã chuẩn bị và sai đám đàn ông bên ngoài đi đun nước. Đỗ Việt nhíu mày nhìn đám người lạ mặt trong nhà, thiếu phụ sắp sinh kia hắn nhìn ra được là Hương Nhu. Biết Đắc Hưng rất nặng lòng với vị Lục muội này nên Đỗ Việt sợ hỏng đại sự, tìm cách nói với Đắc Hưng:
“Thái tử, sinh con mất nhiều thời gian, Đinh Lăng đã cho quân áp sát thành Chi Lan rồi, nếu chúng ta không rời đi mau thì…”
Đắc Hưng như không nghe thấy lời Đỗ Việt, hắn vẫn ngồi bên giường, nắm tay Hương Nhu, nhẹ giọng an ủi.
“Đừng sự gì hết, có Hưng ca ở đây với muội.”
Hương Nhu trán vã mồ hôi vì đau, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Đắc Hưng thì nàng khẽ cười.
“Huynh ở đây thì ích gì, huynh có sinh thay muội được đâu.”
Miệng nói huynh ở đây ích gì, nhưng Hương Nhu vẫn muốn Hưng ca ở bên nàng. Là đại phu, thần y hay Dược Vương thì sao chứ, đây là lần đầu nàng sinh con, nàng thấy sợ hãi. Nàng vốn muốn nắm chặt tay Đắc Hưng nhưng bất chợt nhìn qua vai hắn nàng thấy Đỗ Việt. Khuôn mặt vì đau của nàng đang tái lại càng tái nhợt. Họ đã tìm ra huynh ấy nhanh vậy sao?
Với tình hình Đại Việt bay giờ, huynh ấy nhất định sẽ rời đi.
Tiếng Đỗ Việt phía sau nhỏ nhưng rõ ràng.
“Thái tử, chúng ta phải đi.”
Hương Nhu nói dối Đắc Hưng về việc không quan tâm tới tình hình bên ngoài vùng núi Bắc Giang. Nàng thực ra biết rất rõ tình hình cuộc chiến giữa thành Chi Lan và Biên thành, cũng đã nghe về biến động trong hoàng cung Đại Việt. Nhưng nàng lựa chọn im lặng. Một phần vì nàng không muốn Hưng ca kích động trong khi tĩnh dưỡng, một phần khác vì nàng ích kỉ, không muốn rời xa huynh ấy, không muốn huynh ấy và đại ca lại tiếp tục đứng trên hai bờ chiến tuyến.
Hương Nhu nhìn thấy Đỗ Việt và Song nhi kéo Đắc Hưng ra phòng ngoài. Phụ nữ sinh con thì nam nhân không được ở bên cạnh nhưng huynh ấy ở ngay phòng ngoài hay sẽ rời nàng đi mãi? Nước mắt Hương Nhu khẽ rơi. Ai bảo nàng đi yêu một thái tử để làm gì, biết cuộc sống bình yên này chẳng thể kéo dài sao vẫn đau đến vậy? Một cơn đau lại ập đến khiến Hương Nhu muốn khóc thét lên nhưng nàng lại nhịn xuống tiếng gào thét. Nàng không muốn tiếng kêu gào của nàng níu kéo bước chân Hưng ca. Nếu không để huynh ấy đi, nhất định sẽ có ngày huynh ấy oán trách nàng.
Song nhi đang chuẩn bị đồ nhìn thấy vẻ đè nén cảm xúc của Hương Nhu thì khó chịu hỏi:
“Giữ thái tử ở lại đi, muội chẳng lẽ lại muốn nhìn thấy hai người đó chém giết nhau trên chiến trường? Vương gia nói nếu thắng trận này nhất định Thanh Long quốc và Đại Việt sẽ đình chiến trong thời gian dài. Lúc này muội chỉ cần cầm chân thái tử lại sẽ không phải lo lắng hai người đó đối đầu nhau nữa.”
Hương Nhu lau nước mắt:
“Muội sợ huynh ấy sẽ oán trách muội. Đại ca và mọi người là gia đình muội, nhưng Đại Việt mới là gia đình huynh ấy.”
Song nhi dí ngón tay vào trán Hương Nhu mắng:
“Muội ấu trĩ vậy? Mọi lần muội thông minh như thế cơ mà? Lúc này muội nghiêng về phía Vương gia giúp Vương gia thắng, khi hai nước đình chiến, mấy người chúng ta sẽ tập trung giúp thái tử. Chẳng phải muội đã tìm ra giải dược cho ‘mê hồn tán’ rồi sao? Đại Việt bây giờ rối ren nhất là ở hoàng cung chứ không phải là ở thành Chi Lan.”
Hương Nhu ngây người ra quên cả cơn đau dưới bụng. Sao nàng nghĩ mãi mà không thông suốt nhỉ? Nếu hai người ấy không thể ngồi ăn cơm cùng nhau, thay bằng không nấu cơm cho ai cả, sao nàng không chọn cách bữa sáng nấu cho một người, bữa tối nấu cho người còn lại? Nàng vốn dĩ không muốn xen vào cuộc chiến giữa đám đàn ông một phần vì hai người nàng yêu ở hai đầu chiến tuyến, phần còn lại là vì nàng chỉ tâm niệm một cuộc sống bình yên. Nhưng nàng đã tận lực tránh né mà vẫn bị cuốn vào cuộc chiến đó đấy thôi, nếu đã không tránh nổi vậy phải đương đầu, đại ca vẫn luôn dạy nàng như vậy mà. Hương nhu ngước mắt nhìn Song nhi.
“Vậy làm cách nào giữ chân huynh ấy?”
Song nhi trừng mắt, từ lúc mang thai tiểu muội trở lên ngốc nghếch như vậy?
“Hét lên!”
“Dạ?”
“Hét to vào!”
Hương Nhu chợt hiểu ý, lấy hơi và há miệng thét to:
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…”
Song nhi chỉ đợi có thế lao ra khỏi phòng:
“Thái tử, tiểu muội khó sinh, tính mạng cả mẹ lẫn con đều nguy hiểm…”
…
Minh Châu thấy thật may mắn vì tới phút cuối nàng lại nổi hứng nhõng nhẽo xin hoàng huynh cho đi cùng Minh Hỉ tỷ tỷ cho có bầu có bạn. Chuyến đi tới Biên thành này với nàng không hề uổng phí. Ai mà ngờ được là nàng sẽ gặp lại anh chàng thị vệ A Bình của Ngũ hoàng tử phi.
Nàng còn nhớ đó là ngày đi chùa dâng hương lễ phật, các nàng gặp cướp và ngựa bị thương lồng lên kéo xe ngựa chở các nàng lao xuống vực. Người đó chỉ là một thị vệ tầm thường nhưng trong lúc nguy khốn không thể lựa chọn được chủ nhân hay thê tử của mình đã mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi xe ngựa, để rồi sau đó bình thản gieo mình xuống vực. Vẻ mặt bình thản của A Bình khi gieo mình xuống vực và nét quyết đoán của chàng khi kéo Minh Châu ra khỏi xe ngựa đã khắc sâu vào trái tim nhỏ bé của nàng. Thì ra thị vệ ấy còn sống nhưng nghe nói vợ hắn đã mất. Hắn hiện tại là phó tướng của Bình An vương gia. Minh Châu không thể ngăn bản thân chốc chốc lại nhìn trộm hắn một cái và mỗi lần nhìn trộm mặt nàng lại đỏ bừng lên.
Biết giờ Dần sẽ xuất quân, Minh Châu dậy rất sớm, đứng trên tường thành nhìn đoàn người rời đi, mắt nàng không thể rời khỏi người mặc áo choàng đen đi sát ngay bên Bình An vương gia. Vừa rồi nàng đã lấy hết can đảm tới phòng hắn, dúi vào tay hắn một chiếc khăn tay có thêu đôi câu thơ. Nhưng gã gốc ấy chẳng hiểu phong tình gì cả, nghệt mặt hỏi nàng:
“Công chúa sao lại đưa cái này cho thần?”
Minh Châu đỏ mặt nói:
“Ngươi đọc hai câu thơ trong đó đi.”
A Bình vốn quen Vũ nhi từ nhỏ, tình cảm cứ dần được bồi đắp, ngoài nàng ấy ra hắn nào có biết người con gái khác. Hai người sống trên núi nhiều năm, sau đó thời gian chủ yếu là phiêu bạt giang hồ, thế nên hắn không hiểu được cách tỏ tình của đám tiểu thư quý tộc. Hắn tưởng Minh Châu nhờ hắn đọc hộ, gãi gãi đầu thưa:
“Thần ít học, chỉ biết đọc thôi, còn thơ không hiểu được chút nào cả.”
Minh Châu xấu hổ, vò đến nhăn cả vạt áo mà không nói được gì. Trống điểm danh vang lên, mắt thấy A Bình sẽ rời đi, nàng vội níu áo hắn nói rồi chạy biến đi mất:
“Ngươi nhất định phải sống trở về đấy, lúc đó ta giải thích thơ cho ngươi.”
A Bình nhìn theo bóng nàng, mặt hiện lên đầy dấu chấm hỏi: Nếu tự đọc được thì đưa cho hắn làm cái gì?
Lúc rời cổng thành trở về phủ thì Minh Châu bàng hoàng nghe tin dữ của Minh Hỉ, nàng chạy vội tới phòng Minh Hỉ. Lính canh dày đặc bên ngoài nhưng thấy nàng thì không ai dám cản. Chạy một đoạn đường dài nên vừa tới phòng Minh Hỉ nàng cúi người thở gấp, chưa kịp đưa tay đẩy cửa đã nghe thấy Minh Doãn nghiến răng nói:
“Vậy là hoàng huynh sai Minh Hỉ đầu độc Đinh Lăng và muội ấy sau khi đầu độc hắn thì cũng uống thuốc độc tự sát?”
“Điện Hạ, thánh chỉ nói rất rõ ràng, nếu Bình An vương gia kháng chỉ không hồi kinh thì ban độc cho ngài ấy. Thần kiểm tra rồi, thuốc độc mà Vương gia uống được pha loãng với rượu phải mười hai canh giờ mới có tác dụng.”
“Nghĩa là…”
“Thánh thượng anh minh đã tính toán cẩn thận, nghĩa là ngay cuối trận chiến hôm nay độc tính sẽ phát, chúng ta có thể công bố với toàn quân là Vương gia tử trận hoặc bị thương dẫn đến tử trận. Nếu ngài ấy còn sống trở về thì đêm nay chúng ta phải bố trí sát thủ. Sức ngài ấy bình thường khó lòng mà ám sát nhưng bị trúng độc thì lại khác. Chúng ta có thể đổi cho tàn quân Đại Việt không cam lòng vì trận thua nên…”
Anh minh ư? Hoàng huynh hắn là kẻ độc ác rắn rết mới đúng. Trước khi hại chết Đinh Lăng còn lợi dụng y triệt hạ thành Chi Lan. Minh Phi có bao nhiêu phân lượng thì Minh Doãn còn lạ gì, y sao thể nghĩ ra kết sách vẹn toàn này. Không biết kẻ nào ở đằng sau đã hiến kế cho Minh Phi đây, Minh Doãn thực sự muốn gặp người đó để lĩnh giáo.
Khi đó bên ngoài, bàn tay của Minh Châu đặt trên cánh cửa run lẩy bẩy. Doãn ca và Nguyễn tướng quân đang nói gì vậy? Tiếng đồ đạc xô đẩy, nhìn qua khe cửa Minh Châu thấy Doãn ca đang tóm cổ áo Nguyễn tướng quân, mắt huynh ấy long lên sòng sọc.
“Ngươi và Minh Hỉ đều đã biết trước kế hoạch này rồi đúng không?”
Hắn dù một bụng nghi ngờ Đinh Lăng nhưng hắn cũng biết sát hại y là cực kì ngu xuẩn. Đinh Lăng chính là một thiên tài quân sự, chỉ có y mới đủ sức bảo vệ Thanh Long quốc, giết y bây giờ không khác nào tự chặt tay chân của mình. Hoàng huynh điên rồi, vì sợ cái ngai vàng của mình bị lung lay mà chuyện này y cũng dám làm sao.
Nguyễn tướng quân bị tóm cổ khó thở, mặt tím ngắt, cố ngắng giãy ra.
“Khụ… khụ… Ngũ hoàng tử, đây là thánh chỉ. Thần chỉ biết Minh Hỉ công chúa được hoàng thượng giao nhiệm vụ, nhưng là việc gì thì thần không rõ. Thần chỉ được dặn dò rằng phải tuyệt đối làm theo thánh chỉ mà Minh Hỉ công chúa giữ…”
Minh Doãn đưa tay lên vò đầu, hắn phải làm gì đây? Dù nghi ngờ nhưng chính mắt hắn nhìn thấy bao năm nay Đinh Lăng bán mạng vì Thanh Long quốc, huynh ấy không đáng bị đối xử như vậy. Nhưng đó là thánh chỉ, hắn sao dám chống lại thánh chỉ? Bên tai hắn, Nguyễn tướng quân vẫn đang lải nhải về việc lựa chọn sát thủ. Minh Doãn nhìn vào phần thánh chỉ của mình chỉ có một chữ: Giết. Hắn phóng cái nhìn sắc lạnh về phía Nguyễn tướng quân rồi bất ngờ rút kiếm đặt ở cổ y.
“Nói, chủ ý này là ai đề ra?”
“Điện hạ, người bỏ kiếm xuống, thần chỉ làm theo lệnh của hoàng thượng thôi.”
Nguyễn tướng quân mồ hôi vã ra như tắm, mắt y dán vào lưỡi kiếm bóng loáng đặt nơi cổ. Minh Doãn chỉ lẳng lặng nhìn y, lưỡi kiếm càng cứa sâu vào cổ, máu chảy ròng ròng ướt y phục y.
Nếu để bá quan văn võ biết trong khi đại tướng quân Đinh Lăng xả thân vì nước thì hoàng đế lại âm thầm gia lệnh giết y, cho dù đưa ra lí do là Đinh Lăng kháng chỉ nên bị xử tử thì cũng chỉ xoa dịu được dư luận, thực tâm sẽ chẳng ai dám tin vào hoàng đế nữa. Để mọi người tin người anh hùng của dân tộc chết trên chiến trường hoặc bị ám sát bởi tàn quân của địch là sự lựa chọn tốt nhất. Chữ “Giết” trong thánh chỉ mang ý nghĩa không ai được để lộ ra bí mật ấy, vì thế ngầm ý của Minh Phi là để Minh Doãn giết chết Nguyễn tướng quân và Minh Hỉ. Kế hoạch cụ thể hẳn là: Minh Hỉ bỏ độc Đinh Lăng, Nguyễn tướng quân bố trí sát thủ hành thích Đinh Lăng, còn Minh Doãn có nhiệm vụ bịt miệng vĩnh viễn hai người kia.
Là một thành viên hoàng tộc, thấm nhuần tư tưởng trung quân, vậy mà giờ đây Minh Doãn thấy không còn dám tin vào bất cứ điều gì nữa. Làm theo lệnh vua, hắn để người yêu thanh mai trúc mã đi vào chỗ chết, theo thánh chỉ thì hắn phải sắp xếp sát thủ để giết người anh hùng của dân tộc, theo ý ngầm của vua, hắn phải xuống tay giết chết em gái mình. Minh Hỉ thông minh hiểu chuyện nên tự tìm cái chết, nếu không… Mắt Minh Doãn cay xè, hắn không dám chắc có thể xuống tay với muội ấy. Trung quân ư? Nghe theo những mệnh lệnh ngu xuẩn của tên hoàng đế anh trai là điều hắn sẽ phải theo đuổi cả đời sao?
Không khống chế được cảm xúc, lưỡi kiếm của Minh Doãn lại cứa sâu hơn. Nguyễn tướng quân mặt mày tái mét, môi run rẩy thưa:
“Điện… điện hạ, là ý của Lan tiệp dư, thần nào dám đề ra chủ ý này.”
Minh Doãn lúc này mới buông Nguyễn tướng quân ra, y vật lộn trên sàn nhà, cố gắng nói hai từ “thái y” nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của Minh Doãn. Một lát sau y chết vì mất quá nhiều máu.
Cách cửa được mở ra, Minh Châu bàng hoàng ngã ngồi xuống đất, nàng không dám tin những gì mình vừa mới nghe.
“Doãn ca, tất cả là sao? Tại sao Minh Hỉ tỷ tỷ lại làm như vậy? Vương gia là phu quân của tỷ ấy cơ mà?”
Minh Doãn cúi đầu nhìn chằm chằm vào các xác trên sàn khiến cho Minh Châu phải mất một lúc mới nghe ra huynh ấy đang hỏi mình.
“Lan tiệp dư là ai?”
Minh Châu cố gắng tránh nhìn vào cái xác, nàng trả lời với giọng nói thể hiện sự hỗn loạn.
“Hai năm nay hoàng huynh sủng ái cô ta. Cô ta giỏi bày ra các trò ăn chơi… ngự sử giám đã từng buộc tội cô ta vì bày trò tiêu tốn quốc khố... nhưng sau đó hoàng huynh xử trảm vị ngự sử giám đó…”
“Cô ta có xuất thân thế nào?”
Minh Châu nhắm mắt lại cho đỡ sợ, cố gắng nghĩ:
“Là… là sinh thần hai năm trước của hoàng huynh, cô ta là một trong mười vũ nữ được hoàng đế Nam Hạ gửi đến như quà tặng.”
Minh Doãn mở trừng đôi mắt. Nam Hạ, là Nam hạ sao? Đâm sau lưng Đại Việt một đao rồi lại chém đi cánh tay phải của Thanh Long quốc, khi cả hai lưỡng bại câu thương thì Đỗ Cẩn đúng là người sẽ giành được lợi ích lớn nhất. Minh Doãn ngươi điên rồi, sao người có thể vì kẻ tiểu nhân ấy mà nghi ngờ Đinh Lăng?
“Chúng ta phải làm gì đây Doãn ca? Huynh… huynh đừng nói là chúng ta sẽ nghe lời hoàng huynh mà giết Bình An vương gia nhé?”
Giọng Minh Châu run rẩy. Minh Doãn đáp lại bằng giọng khô không khốc:
“Nhưng như vậy là kháng chỉ!”
Minh Châu gạt nước mắt, lắc đầu quầy quậy:
“Kháng chỉ cùng lắm là chết thôi mà. Muội thà chết cũng không làm. Nhà họ Bùi chúng ta nợ Bình An vương gia quá nhiều, sao có thể dồn huynh ấy vào chỗ chết?”
Minh Doãn giật mình vì câu trả lời của Minh Châu. Ừ, cùng lắm là chết thôi mà, hắn đâu phải là kẻ sợ chết vậy tại sao lâu này hắn lại không dám đối diện nhỉ? Nếu hôm nay nếu hắn y lời, chuẩn bị sát thủ để giết Đinh Lăng thì những ngày tháng về sau hắn còn phải nghe theo những mệnh lệnh điên rồ, táng tận lương tâm nào khác? Minh Doãn hạ quyết tâm, hắn kéo Minh Hỉ đứng lên:
“Muội nghe huynh nói đây…”
---
Chương 67 << >>
Chương 69