Chương 69:
Hương Nhu tỉnh dậy thì đã là sáng của một ngày sau đó, nàng hốt hoảng nhìn xung quanh và chợt nghe giọng nói quen thuộc:
“Huynh ở đây!”
Đắc Hưng đứng ở cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn qua khe cửa ra ngoài còn bàn tay vụng về bế đứa bé. Thấy Hương Nhu tỉnh, hắn ôm con lại gần và trao cho nàng:
“Một tiểu công chúa, muội mệt tới mức sinh xong ngất xỉu ngay, khiến huynh bị dọa hết hồn.”
Hương Nhu đón con, ôm vào lòng, sống mũi nàng cay xè. Vậy là huynh ấy ở lại, huynh ấy vì nàng mà ở lại. Nàng cúi đầu che đi đôi mắt đỏ hoe, giọng nàng nghèn nghẹn:
“Vậy còn trận chiến?”
Giọng Đắc Hưng nhàn nhạt nhưng không che giấu nổi nét u buồn:
“Đại ca muội rất giỏi, kinh thành Đại Việt không điều thêm quân, huynh có trở về thành Chi Lan cũng không thể giúp được gì nhiều. Đỗ Việt mới tới báo tin, thành Chi Lan thất thủ, Thanh Long quốc toàn thắng, Trần Bích may mắn thoát chết…”
“Cám ơn huynh!” Hương Nhu lên tiếng cắt ngang lời Đắc Hưng.
“Muội không nói xin lỗi đâu, muội nói cám ơn thôi, cám ơn vì đã ở lại với muội, cám ơn vì đã chọn muội.”
Đắc Hưng kéo nàng và con vào lòng ôm nhẹ nhàng.
“Ngốc! Ta bỏ lại Đại Việt sau lưng vì muội, muội từ giờ phải theo ta, nhất định không được rời xa ta nhớ chưa?”
“Dạ!”
Hương Nhu nhẹ dựa vào vai Đắc Hưng, người đàn ông này nàng nguyện ý đi theo cả cuộc đời, dù hắn có nhảy vào địa ngục nàng cũng nguyện ý đi theo. Nàng đưa tay xoa đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn. Bây giờ đến lượt nàng giúp hắn rồi đây:
“Muội biết hết mọi chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng giấu huynh.”
“Ừ.”
“Muội biết Thu phi và Xuân phi sinh hai tiểu điện hạ cho huynh vào tháng trước.”
“Ừ.”
“Muội biết chuyện thành Chi Lan không được điều thêm quân.”
“Ừ.”
“Muội biết hoàng cung Đại Việt rối ren.”
“Ừ.”
“Muội biết Tú vương và Yên nhiên phản bội huynh.”
Tiếng “ừ” này vang lên có chút đè nèn nặng nề.
“Muội cũng biết huynh không tin Tú vương làm phản.”
“Ừ.”
“Muội cũng tin.”
“Ừ. À… hả?”
“Hưng ca, nghe muội nói này. Tú vương rất có thể đã trúng mê hồn tán.”
Đắc Hưng nới rộng vòng ôm, ngạc nhiên nhìn Hương Nhu.
“Người bỏ độc Tú vương hẳn là Yên Nhiên rồi. Tỷ ấy có thể đi đến bước này chắc chắn là đã bị Đỗ Cẩn mê hoặc.”
Nàng vừa cười chua chát vừa khẽ nựng đứa bé trong lòng.
“Hưng ca, khả năng điều khiển người khác của Đỗ Cẩn thực sự đáng kinh ngạc. Muội chính là một bằng chứng đấy thôi. Chẳng phải chính muội vì hắn đã bưng bát thuốc độc tới cho phụ hoàng uống khi còn ở kinh thành Nam Hạ sao? Cái danh Dược Vương của muội không phải danh hão, ấy vậy mà muội đã tin tưởng hắn tới mức thấy có mùi lạ ở chén thuốc mà vẫn yên tâm đút nó cho phụ hoàng. Yên Nhiên là bị hắn làm cho mê muội, tỷ ấy luôn yêu hắn mà, chỉ cần hắn hứa hẹn yêu thương gì đó…”
Đắc Hưng chăm chú nghe nàng nói đột nhiên xen vào:
“Dù vậy cũng sao khẳng định được Tú vương bị trúng mê hồn tán?”
“Hưng ca, huynh nói Tú vương thay đổi rất nhiều đúng không?”
Đắc Hưng thở dài đáp:
“Từ những quyết định của đệ ấy mà huynh nghe được khiến huynh có cảm giác như đó là người khác chứ không phải Tú vương. Nếu lựa chọn giữa huynh và Yên Nhiên, đệ ấy nhất định chọn huynh. Vậy mà không điều quân cho thành Chi Lan, để yên cho việc Yên Nhiên phản bội… Những chuyện này không thể nào là đệ ấy làm.”
Hương Nhu gật đầu, nói tiếp.
“Đỗ Cẩn nuôi một đám đạo sĩ ngày đêm điều chế thuốc độc, người của hắn luôn trung thành tuyệt đối bởi vì chúng bị hạ độc, hàng tháng nếu không tới nhận giải dược sẽ chết. Song nhi trước đây cũng bị hắn khống chế như vậy. Còn để khống chế những người dù có chết cũng không tuân theo mệnh lệnh của hắn, muội nghe nói bọn đạo sĩ đã điều chế “mê hồn tán” dâng lên Đỗ Cẩn. “Mê hồn tán” khiến con người ta rơi vào ảo giác và tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của người hạ dược mình.
Hương dẫn của loại dược này rất đặc biệt, người bị trúng độc phải dùng nó hàng ngày trong khoảng nửa năm thì mới có hiệu quả. Và loại hương này vô tình muội gửi được mấy lần khi gặp Tú vương. Cũng có một số người sử dụng hương dẫn đó như một hương liệu bình thường vì thế khi đó muội đã chẳng nghi ngờ gì.
Thêm nữa, Tam muội của huynh là cao thủ hạ dược người khác đấy. Năm đó nếu không phải muội có tâm phòng ngừa và muội rất rành về y lý thì đã chẳng phát hiện ra được độc dược mà tỷ ấy hạ.”
Đắc Hưng mới nghe xong thì vô cùng kinh ngạc nhưng càng nghe càng thấy có lí, hắn cuối cùng trầm ngâm rất lâu rồi mới đáp.
“Muội nói có lí, vậy Yên Nhiên đang khống chế Tú vương, còn Đỗ Cẩn khống chế Yên Nhiên. Phụ hoàng huynh hẳn là bị hạ độc rồi. Vậy thì đợi muội khá hơn huynh phải nhanh chóng quay về kinh đô…”
Kẻ địch nhất định có tâm phòng bị, chỉ cần Đắc Hưng xuất đầu lộ diện chúng sẽ giết không tha. Trước đây có thể dựa vào thế lực của thành Chi Lan để có một cái đảm bảo, giờ thành Chi Lan đã bị hạ, chỉ có thể quay trở về kinh thành nhưng nơi đó Yên Nhiên hẳn đã bố chí thiên la địa võng chỉ đợi Đắc Hưng chui vào. Mà vào được hoàng cung thì sao, phụ hoàng bất tỉnh, mẫu hậu bị nhốt lãnh cung, Tú vương bị khống chế, Đắc Hưng có thể làm gì? Bởi vậy nói đến quay về kinh thành, Đắc Hưng mới ngập ngừng.
Hương Nhu lắc đầu:
“Huynh nghe muội nói đã, còn một việc nữa.”
“…”
“Muội đã tìm được giải dược cho mê hồn.”
“Thật?” Mắt Đắc Hưng sáng lên. Hương Nhu mỉm cười, gật đầu với hắn.
“Muội sẽ giúp huynh giải dược cho Tú vương, nó hơi phức tạp một chút.”
“Nhưng… Muội chẳng nói sẽ không tham gia vào cuộc chiến tranh giành quyền lực…”
“Hưng ca, lúc giữ huynh ở lại bên muội, là muội đã gián tiếp tham gia rồi. Huynh vì muội làm bao việc, để muội giúp huynh lần này nhé?”
Đắc Hưng đưa tay lên xoa khuôn mặt xinh đẹp của Hương Nhu, lời đề nghị của muội ấy rất hấp dẫn, nhưng sao hắn có thể đồng ý? Hắn thở dài đáp:
“Huynh không đồng ý. Đánh trận là việc của đàn ông, muội chỉ cần ở nơi an toàn chăm sóc con gái chúng ta là được rồi.”
Hương Nhu thấy khóe mắt mình cay cay, đây chính là điểm khác biệt giữa Đắc Hưng và Đỗ Cẩn. Huynh ấy có thể làm rất nhiều việc vì nàng nhưng không bao giờ muốn được báo đáp, không bao giờ muốn lợi dụng nàng. Với huynh ấy sự an toàn của nàng là mối quan tâm lớn nhất. Đời này nàng có thể tìm được người đàn ông nào yêu nàng và đối xử tốt với nàng như huynh ấy? Nàng khẽ đáp:
“Cuộc sống hạnh phúc phía trước cho cả ba chúng ta, huynh để muội giúp huynh một tay đi mà…”
Đắc Hưng cảm động, hắn không đáp chỉ xiết chặt vòng ôm và tiểu công chúa vì bị ôm chặt bất ngờ mà ngoác miệng khóc thét khiến cặp cha mẹ trẻ luống cuống mãi không dỗ dành được.
…
Đắc Hưng hai đêm không ngủ mệt mỏi nằm xuống giường ôm con gái ngủ mất. Hương Nhu dém chăn cho hai người xong, định bụng kêu Song nhi mang tới chút đồ ăn, nhưng vừa vén rèm lên thì nghe thấy tiếng gọi của A Bình.
Huynh ấy đáng lí phải ở chỗ đại ca mới phải chứ?
Giọng A Bình vừa khẩn trương vừa lo lắng khiến Hương Nhu bất an quên cả việc mình đang ở cữ vén rèm đi ra ngoài. Vì còn yếu nên nàng chỉ có thể vin vào tường mà đi ra, nhưng vừa nhìn thấy cảnh ngoài sân nàng đã sợ đến ngây người, sao cảnh tượng đáng sợ ấy lại lặp lại?
A Bình cõng trên lưng là đại ca nàng, mặt đại ca tím ngắt, máu từ ngực chảy thấm ướt vai áo của A Bình. Người chạy theo A Bình và đại ca là Minh Châu công chúa.
Thực ra Minh Phi cũng không quá ngu ngốc hay đúng hơn người thổi gió bên tai hắn không quá ngu ngốc, bọn họ đã tính được việc Đinh Lăng sẽ không nghe theo thánh chỉ mà bỏ lỡ một cơ hội tốt đến vậy để hạ thành Chi Lan. Để gán cho Đinh Lăng tội kháng chỉ phải đưa được thánh chỉ tới ngay trước khi hắn định xuất quân, đó là lí do Minh Hỉ và Nguyễn tướng quân được sắp xếp tới thành Chi Lan sớm như vậy để tìm thời cơ. Thêm nữa họ cũng tính được việc Đinh Lăng không muốn dùng Nguyễn tướng quân vì y không phải là tâm phúc của Đinh Lăng. Vậy nên Nguyễn tướng quân được đặt làm tướng trông thành sẽ vô cùng thuận lợi cho việc bố trí sát thủ giết chết Đinh Lăng nếu “chẳng may” vị vương gia này không bỏ mình ngoài trận. Thật may mắn là Minh Doãn ngay trước trận chiến lại bị phân làm tướng giữ thành vì vậy mới sớm nhìn thấu được toàn bộ kế hoạch.
Minh Doãn suy đoán được với tính cách nghi kị của Minh Phi thì ngoài Minh Hỉ và Nguyễn tướng quân chắc chắn còn có người giám sát hành động của Minh Doãn. Nếu Đinh Lăng vào thành mà Minh Doãn không giết y, Minh Phi sẽ cho đó là hành động phản nghịch và cũng sẽ tìm cách diệt Minh Doãn. Vì vậy Minh Doãn đã cho Bùi Thất và toàn bộ quân ám vệ của hắn, lấy lí do bảo vệ Minh Châu công chúa vì nàng bướng bỉnh muốn ra ngoài ngắm cảnh, nhưng thực chất là phục kích trên đường Đinh Lăng hồi thành, đưa hắn đi.
Quân Thanh Long quốc đại thắng nhưng càng về cuối trận đầu óc Đinh Lăng càng hỗn loạn, sức lực giảm sút, thân vệ của hắn lại không nhận ra điều đó nên bất cẩn trong việc bảo vệ. Khi nhận ra thì Đinh Lăng đã bị chém một kiếm từ bả vai cho đến tận ngực. Vết thương không quá sâu nhưng cơ thể đang nhiễm độc không cách nào cầm máu được.
A Bình theo thần y Trần Uyển và mấy người Vũ nhi, Hương Nhu bao năm nên có chút bản lĩnh, y nhận ra Đinh Lăng trúng độc bèn nhanh chóng đổi sang chung ngựa với Đinh Lăng, giao quyền chỉ huy cho Bùi Hiển và các tướng lĩnh khác còn y dẫn theo đội thân vệ chạy ngược trở lại Biên thành. Khi y còn đang phân vân xem nên vào thành tìm đại phu hay lên núi tìm Hương Nhu thì gặp nhóm người Minh Châu. Thái y mà Minh Châu mang theo băng bó qua cho vết thương, bắt mạch rồi lắc đầu. A Bình không nói hai lời phi ngựa tới chân núi rồi cõng Đinh Lăng một mạch từ chân núi tới nhà thần y Trần Uyển. Tận khi đặt Đinh Lăng xuống giường y mới biết Minh Châu công chúa vậy mà đi theo sau hắn tới tận đây. Giày nàng rớm máu mà không hề kêu than lấy một tiếng.
Hương Nhu vội vã bắt mạch cho Đinh Lăng, sai Song nhi tìm mấy loại thuốc đút cho hắn, còn nàng thì châm cứu cầm máu. Nhưng thuốc uống cần có thời gian mới có hiệu quả, máu Đinh Lăng chảy không ngừng, Hương Nhu làm mọi cách mà không cầm được máu.
Mạch của đại ca mỗi lúc một hỗn loạn chứng tỏ huynh ấy chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
“Đại ca!”
Nàng còn không có sức để mà gào lên nữa, tiếng gọi của nàng mỏng manh như hơi thở.
“Đại ca, đừng bỏ muội… Huynh không thể chết thế này được…”
Nước mắt Hương Nhu tuôn như suối. Cuộc chiến tranh tàn khốc này, nàng may mắn giữ lại được Đắc Hưng nhưng sẽ mất đại ca sao?
---
Chương 68 << >> Chương 70
Hương Nhu tỉnh dậy thì đã là sáng của một ngày sau đó, nàng hốt hoảng nhìn xung quanh và chợt nghe giọng nói quen thuộc:
“Huynh ở đây!”
Đắc Hưng đứng ở cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn qua khe cửa ra ngoài còn bàn tay vụng về bế đứa bé. Thấy Hương Nhu tỉnh, hắn ôm con lại gần và trao cho nàng:
“Một tiểu công chúa, muội mệt tới mức sinh xong ngất xỉu ngay, khiến huynh bị dọa hết hồn.”
Hương Nhu đón con, ôm vào lòng, sống mũi nàng cay xè. Vậy là huynh ấy ở lại, huynh ấy vì nàng mà ở lại. Nàng cúi đầu che đi đôi mắt đỏ hoe, giọng nàng nghèn nghẹn:
“Vậy còn trận chiến?”
Giọng Đắc Hưng nhàn nhạt nhưng không che giấu nổi nét u buồn:
“Đại ca muội rất giỏi, kinh thành Đại Việt không điều thêm quân, huynh có trở về thành Chi Lan cũng không thể giúp được gì nhiều. Đỗ Việt mới tới báo tin, thành Chi Lan thất thủ, Thanh Long quốc toàn thắng, Trần Bích may mắn thoát chết…”
“Cám ơn huynh!” Hương Nhu lên tiếng cắt ngang lời Đắc Hưng.
“Muội không nói xin lỗi đâu, muội nói cám ơn thôi, cám ơn vì đã ở lại với muội, cám ơn vì đã chọn muội.”
Đắc Hưng kéo nàng và con vào lòng ôm nhẹ nhàng.
“Ngốc! Ta bỏ lại Đại Việt sau lưng vì muội, muội từ giờ phải theo ta, nhất định không được rời xa ta nhớ chưa?”
“Dạ!”
Hương Nhu nhẹ dựa vào vai Đắc Hưng, người đàn ông này nàng nguyện ý đi theo cả cuộc đời, dù hắn có nhảy vào địa ngục nàng cũng nguyện ý đi theo. Nàng đưa tay xoa đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn. Bây giờ đến lượt nàng giúp hắn rồi đây:
“Muội biết hết mọi chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng giấu huynh.”
“Ừ.”
“Muội biết Thu phi và Xuân phi sinh hai tiểu điện hạ cho huynh vào tháng trước.”
“Ừ.”
“Muội biết chuyện thành Chi Lan không được điều thêm quân.”
“Ừ.”
“Muội biết hoàng cung Đại Việt rối ren.”
“Ừ.”
“Muội biết Tú vương và Yên nhiên phản bội huynh.”
Tiếng “ừ” này vang lên có chút đè nèn nặng nề.
“Muội cũng biết huynh không tin Tú vương làm phản.”
“Ừ.”
“Muội cũng tin.”
“Ừ. À… hả?”
“Hưng ca, nghe muội nói này. Tú vương rất có thể đã trúng mê hồn tán.”
Đắc Hưng nới rộng vòng ôm, ngạc nhiên nhìn Hương Nhu.
“Người bỏ độc Tú vương hẳn là Yên Nhiên rồi. Tỷ ấy có thể đi đến bước này chắc chắn là đã bị Đỗ Cẩn mê hoặc.”
Nàng vừa cười chua chát vừa khẽ nựng đứa bé trong lòng.
“Hưng ca, khả năng điều khiển người khác của Đỗ Cẩn thực sự đáng kinh ngạc. Muội chính là một bằng chứng đấy thôi. Chẳng phải chính muội vì hắn đã bưng bát thuốc độc tới cho phụ hoàng uống khi còn ở kinh thành Nam Hạ sao? Cái danh Dược Vương của muội không phải danh hão, ấy vậy mà muội đã tin tưởng hắn tới mức thấy có mùi lạ ở chén thuốc mà vẫn yên tâm đút nó cho phụ hoàng. Yên Nhiên là bị hắn làm cho mê muội, tỷ ấy luôn yêu hắn mà, chỉ cần hắn hứa hẹn yêu thương gì đó…”
Đắc Hưng chăm chú nghe nàng nói đột nhiên xen vào:
“Dù vậy cũng sao khẳng định được Tú vương bị trúng mê hồn tán?”
“Hưng ca, huynh nói Tú vương thay đổi rất nhiều đúng không?”
Đắc Hưng thở dài đáp:
“Từ những quyết định của đệ ấy mà huynh nghe được khiến huynh có cảm giác như đó là người khác chứ không phải Tú vương. Nếu lựa chọn giữa huynh và Yên Nhiên, đệ ấy nhất định chọn huynh. Vậy mà không điều quân cho thành Chi Lan, để yên cho việc Yên Nhiên phản bội… Những chuyện này không thể nào là đệ ấy làm.”
Hương Nhu gật đầu, nói tiếp.
“Đỗ Cẩn nuôi một đám đạo sĩ ngày đêm điều chế thuốc độc, người của hắn luôn trung thành tuyệt đối bởi vì chúng bị hạ độc, hàng tháng nếu không tới nhận giải dược sẽ chết. Song nhi trước đây cũng bị hắn khống chế như vậy. Còn để khống chế những người dù có chết cũng không tuân theo mệnh lệnh của hắn, muội nghe nói bọn đạo sĩ đã điều chế “mê hồn tán” dâng lên Đỗ Cẩn. “Mê hồn tán” khiến con người ta rơi vào ảo giác và tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của người hạ dược mình.
Hương dẫn của loại dược này rất đặc biệt, người bị trúng độc phải dùng nó hàng ngày trong khoảng nửa năm thì mới có hiệu quả. Và loại hương này vô tình muội gửi được mấy lần khi gặp Tú vương. Cũng có một số người sử dụng hương dẫn đó như một hương liệu bình thường vì thế khi đó muội đã chẳng nghi ngờ gì.
Thêm nữa, Tam muội của huynh là cao thủ hạ dược người khác đấy. Năm đó nếu không phải muội có tâm phòng ngừa và muội rất rành về y lý thì đã chẳng phát hiện ra được độc dược mà tỷ ấy hạ.”
Đắc Hưng mới nghe xong thì vô cùng kinh ngạc nhưng càng nghe càng thấy có lí, hắn cuối cùng trầm ngâm rất lâu rồi mới đáp.
“Muội nói có lí, vậy Yên Nhiên đang khống chế Tú vương, còn Đỗ Cẩn khống chế Yên Nhiên. Phụ hoàng huynh hẳn là bị hạ độc rồi. Vậy thì đợi muội khá hơn huynh phải nhanh chóng quay về kinh đô…”
Kẻ địch nhất định có tâm phòng bị, chỉ cần Đắc Hưng xuất đầu lộ diện chúng sẽ giết không tha. Trước đây có thể dựa vào thế lực của thành Chi Lan để có một cái đảm bảo, giờ thành Chi Lan đã bị hạ, chỉ có thể quay trở về kinh thành nhưng nơi đó Yên Nhiên hẳn đã bố chí thiên la địa võng chỉ đợi Đắc Hưng chui vào. Mà vào được hoàng cung thì sao, phụ hoàng bất tỉnh, mẫu hậu bị nhốt lãnh cung, Tú vương bị khống chế, Đắc Hưng có thể làm gì? Bởi vậy nói đến quay về kinh thành, Đắc Hưng mới ngập ngừng.
Hương Nhu lắc đầu:
“Huynh nghe muội nói đã, còn một việc nữa.”
“…”
“Muội đã tìm được giải dược cho mê hồn.”
“Thật?” Mắt Đắc Hưng sáng lên. Hương Nhu mỉm cười, gật đầu với hắn.
“Muội sẽ giúp huynh giải dược cho Tú vương, nó hơi phức tạp một chút.”
“Nhưng… Muội chẳng nói sẽ không tham gia vào cuộc chiến tranh giành quyền lực…”
“Hưng ca, lúc giữ huynh ở lại bên muội, là muội đã gián tiếp tham gia rồi. Huynh vì muội làm bao việc, để muội giúp huynh lần này nhé?”
Đắc Hưng đưa tay lên xoa khuôn mặt xinh đẹp của Hương Nhu, lời đề nghị của muội ấy rất hấp dẫn, nhưng sao hắn có thể đồng ý? Hắn thở dài đáp:
“Huynh không đồng ý. Đánh trận là việc của đàn ông, muội chỉ cần ở nơi an toàn chăm sóc con gái chúng ta là được rồi.”
Hương Nhu thấy khóe mắt mình cay cay, đây chính là điểm khác biệt giữa Đắc Hưng và Đỗ Cẩn. Huynh ấy có thể làm rất nhiều việc vì nàng nhưng không bao giờ muốn được báo đáp, không bao giờ muốn lợi dụng nàng. Với huynh ấy sự an toàn của nàng là mối quan tâm lớn nhất. Đời này nàng có thể tìm được người đàn ông nào yêu nàng và đối xử tốt với nàng như huynh ấy? Nàng khẽ đáp:
“Cuộc sống hạnh phúc phía trước cho cả ba chúng ta, huynh để muội giúp huynh một tay đi mà…”
Đắc Hưng cảm động, hắn không đáp chỉ xiết chặt vòng ôm và tiểu công chúa vì bị ôm chặt bất ngờ mà ngoác miệng khóc thét khiến cặp cha mẹ trẻ luống cuống mãi không dỗ dành được.
…
Đắc Hưng hai đêm không ngủ mệt mỏi nằm xuống giường ôm con gái ngủ mất. Hương Nhu dém chăn cho hai người xong, định bụng kêu Song nhi mang tới chút đồ ăn, nhưng vừa vén rèm lên thì nghe thấy tiếng gọi của A Bình.
Huynh ấy đáng lí phải ở chỗ đại ca mới phải chứ?
Giọng A Bình vừa khẩn trương vừa lo lắng khiến Hương Nhu bất an quên cả việc mình đang ở cữ vén rèm đi ra ngoài. Vì còn yếu nên nàng chỉ có thể vin vào tường mà đi ra, nhưng vừa nhìn thấy cảnh ngoài sân nàng đã sợ đến ngây người, sao cảnh tượng đáng sợ ấy lại lặp lại?
A Bình cõng trên lưng là đại ca nàng, mặt đại ca tím ngắt, máu từ ngực chảy thấm ướt vai áo của A Bình. Người chạy theo A Bình và đại ca là Minh Châu công chúa.
Thực ra Minh Phi cũng không quá ngu ngốc hay đúng hơn người thổi gió bên tai hắn không quá ngu ngốc, bọn họ đã tính được việc Đinh Lăng sẽ không nghe theo thánh chỉ mà bỏ lỡ một cơ hội tốt đến vậy để hạ thành Chi Lan. Để gán cho Đinh Lăng tội kháng chỉ phải đưa được thánh chỉ tới ngay trước khi hắn định xuất quân, đó là lí do Minh Hỉ và Nguyễn tướng quân được sắp xếp tới thành Chi Lan sớm như vậy để tìm thời cơ. Thêm nữa họ cũng tính được việc Đinh Lăng không muốn dùng Nguyễn tướng quân vì y không phải là tâm phúc của Đinh Lăng. Vậy nên Nguyễn tướng quân được đặt làm tướng trông thành sẽ vô cùng thuận lợi cho việc bố trí sát thủ giết chết Đinh Lăng nếu “chẳng may” vị vương gia này không bỏ mình ngoài trận. Thật may mắn là Minh Doãn ngay trước trận chiến lại bị phân làm tướng giữ thành vì vậy mới sớm nhìn thấu được toàn bộ kế hoạch.
Minh Doãn suy đoán được với tính cách nghi kị của Minh Phi thì ngoài Minh Hỉ và Nguyễn tướng quân chắc chắn còn có người giám sát hành động của Minh Doãn. Nếu Đinh Lăng vào thành mà Minh Doãn không giết y, Minh Phi sẽ cho đó là hành động phản nghịch và cũng sẽ tìm cách diệt Minh Doãn. Vì vậy Minh Doãn đã cho Bùi Thất và toàn bộ quân ám vệ của hắn, lấy lí do bảo vệ Minh Châu công chúa vì nàng bướng bỉnh muốn ra ngoài ngắm cảnh, nhưng thực chất là phục kích trên đường Đinh Lăng hồi thành, đưa hắn đi.
Quân Thanh Long quốc đại thắng nhưng càng về cuối trận đầu óc Đinh Lăng càng hỗn loạn, sức lực giảm sút, thân vệ của hắn lại không nhận ra điều đó nên bất cẩn trong việc bảo vệ. Khi nhận ra thì Đinh Lăng đã bị chém một kiếm từ bả vai cho đến tận ngực. Vết thương không quá sâu nhưng cơ thể đang nhiễm độc không cách nào cầm máu được.
A Bình theo thần y Trần Uyển và mấy người Vũ nhi, Hương Nhu bao năm nên có chút bản lĩnh, y nhận ra Đinh Lăng trúng độc bèn nhanh chóng đổi sang chung ngựa với Đinh Lăng, giao quyền chỉ huy cho Bùi Hiển và các tướng lĩnh khác còn y dẫn theo đội thân vệ chạy ngược trở lại Biên thành. Khi y còn đang phân vân xem nên vào thành tìm đại phu hay lên núi tìm Hương Nhu thì gặp nhóm người Minh Châu. Thái y mà Minh Châu mang theo băng bó qua cho vết thương, bắt mạch rồi lắc đầu. A Bình không nói hai lời phi ngựa tới chân núi rồi cõng Đinh Lăng một mạch từ chân núi tới nhà thần y Trần Uyển. Tận khi đặt Đinh Lăng xuống giường y mới biết Minh Châu công chúa vậy mà đi theo sau hắn tới tận đây. Giày nàng rớm máu mà không hề kêu than lấy một tiếng.
Hương Nhu vội vã bắt mạch cho Đinh Lăng, sai Song nhi tìm mấy loại thuốc đút cho hắn, còn nàng thì châm cứu cầm máu. Nhưng thuốc uống cần có thời gian mới có hiệu quả, máu Đinh Lăng chảy không ngừng, Hương Nhu làm mọi cách mà không cầm được máu.
Mạch của đại ca mỗi lúc một hỗn loạn chứng tỏ huynh ấy chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
“Đại ca!”
Nàng còn không có sức để mà gào lên nữa, tiếng gọi của nàng mỏng manh như hơi thở.
“Đại ca, đừng bỏ muội… Huynh không thể chết thế này được…”
Nước mắt Hương Nhu tuôn như suối. Cuộc chiến tranh tàn khốc này, nàng may mắn giữ lại được Đắc Hưng nhưng sẽ mất đại ca sao?
---
Chương 68 << >> Chương 70
Chỉnh sửa lần cuối: