Tổng hợp truyện ngắn của J.K.Rowling

JK-Rowling-001.jpg

(Hình của Debra Hurford Brown - The Guardian)

Tác giả: J.K.Rowling
Joanne "Jo" Rowling, sinh ngày 31 tháng 7 năm 1965, bút danh là J. K. Rowling, cư ngụ tại thủ đô Edinburgh, Scotland, là tiểu thuyết gia người Anh, tác giả bộ truyện giả tưởng nổi tiếng Harry Potter. Bộ sách này được hàng triệu độc giả già trẻ trên thế giới yêu thích, nhận được nhiều giải thưởng liên tiếp và đến năm 2005 bán được 300 triệu bản trên toàn thế giới.

Bà đã được trao huân chương Bắc Đẩu Bội tinh vào ngày 3 tháng 2 năm 2009 vì tài năng xuất chúng về văn học thiếu nhi. Năm 2010 bà được trao Giải Văn học Hans Christian Andersen.

Nguồn: wiki
TỔNG HỢP TRUYỆN NGẮN CỦA J.K.ROWLING
Dưới đây là những mẩu truyện ngắn mà tác giả đăng trên trang web chính thức của mình là Pottermore.
1. Đoàn quân Dumbledore tái hợp tại trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới
2. Gặp gỡ nhân vật mới trong tiểu thuyết Harry Potter - Celestina Warbeck
3. Dolores Jane Umbridge
4. Draco Malfoy
5. Học viện Pháp thuật và Ma thuật Ilvermorny (mới)

****​
Truyện đăng độc quyền ở Gác Sách. Yêu cầu không sao chép về trang web cá nhân hoặc trang web khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Một câu truyện hoàn toàn mới về thế giới phù thủy cộp dấu cô Rowling.

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT ILVERMORNY

Dịch giả: streetchick
tumblr_o41otkvWMl1vnvo85o1_1280.jpg
Học viện ma thuật Bắc Mỹ vĩ đại được lập nên vào thế kỷ thứ mười bảy. Ngự nơi đỉnh cao nhất của Núi Greylock, nó giấu mình khỏi những ánh nhìn chằm chằm phi-pháp-thuật bằng rất nhiều những bùa phép hùng mạnh, mà thi thoảng biểu hiện ra dưới dạng những đám mây mù cuồn cuộn.
Khởi đầu Ái Nhĩ Lan
Quái vật Xà Giác
Webster và Chadwick Boot
Những cậu nhóc nhà Boot và James Steward

Bốn Nhà
Giấc mộng
Trường Ilvermorny thành lập

Sự báo thù của Gormlaith
Di sản của Slytherin
Sự lớn mạnh của ngôi trường
Ilvermorny ngày nay


Ilvermorny-crest.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Khởi đầu Ái Nhĩ Lan
Isolt Sayre ra đời vào khoảng năm 1603 và sống những năm đầu thuở ấu thơ ở thung lũng Coomloughra, County Kerry, Ái Nhĩ Lan. Cô là con của hai dòng họ phù thủy thuần chủng.

Cha cô, William Sayre, là hậu duệ trực hệ của nữ phù thủy gốc Ái Nhĩ Lan trứ danh Morrigan, một Phù thủy Hóa thú với dạng thú là một con quạ. William đặt cho con gái mình biệt danh ‘Morrigan’ do sự ham thích vạn vật tự nhiên của cô thuở nhỏ. Những năm đầu thuở ấu thơ của cô là những tháng ngày cực kỳ bình yên hạnh phúc, có cha mẹ thương yêu và âm thầm giúp đỡ những người hàng xóm Muggle của họ, chế tạo ra những phương thuốc phép thuật chữa trị cho cả con người cũng như gia súc.

Tuy nhiên, khi Isolt lên năm, mái nhà nơi gia đình cô sống đã phải hứng chịu một cuộc tấn công, và hậu quả là cả cha và mẹ cô đều đã bỏ mạng. Isolt được “cứu” khỏi ngọn lửa bởi người em xa cách lâu ngày của mẹ cô, bà Gormlaith Gaunt, người mà sau đã đem Isolt đến thung lũng Coomcallee, hay còn gọi là ‘Khe Lũng Phù Thủy,’ và nuôi dưỡng Isolt ở đó.

Để rồi khi lớn hơn, Isolt mới nhận ra rằng vị ân nhân cứu mạng ấy thực chất là kẻ đã bắt cóc cô và giết hại cha mẹ cô. Vốn là một kẻ tâm tính khó lường và độc ác, mụ phù thủy thuần chủng Gormlaith tin rằng việc giúp đỡ những người hàng xóm Muggle của chị mình đang đặt Isolt vào một con đường nguy hiểm là kết hôn ngoài giới với một gã phi-pháp-thuật. Gormlaith tin rằng, chỉ có bằng cách đánh cắp con bé, đứa con gái của hai người đó mới có thể quay trở lại “con đường đúng đắn”: được nuôi dạy với lòng tin rằng là một hậu duệ của Morrigan và Salazar Slytherin, con bé nên chỉ kết giao với những con người mang dòng máu thuần chủng.

Gormlaith tự lấy mình làm mẫu hình mà mụ nghĩ Isolt cần phải noi theo bằng cách ép cô phải xem cảnh mụ ếm bùa và yểm lời nguyền lên bất cứ tên Muggle hay con thú nào lảng vảng đến gần ngôi nhà nhỏ của họ. Chẳng mấy chốc dân chúng cũng học được cách tránh xa nơi mà Gormlaith sinh sống, và kể từ đó Isolt chỉ còn tiếp xúc được với những người dân mà cô từng đánh bạn, đó là mấy cậu nhóc dân bản xứ từng chọi đá vào cô khi Isolt chơi ở trong vườn.

Gormlaith khước từ việc cho phép Isolt nhập học ở Hogwarts khi thư được gửi đến, nguyên cớ là do ở nhà Isolt sẽ học được nhiều hơn là ở cái chốn theo chủ nghĩa bình đẳng nguy hiểm ấy với đầy rẫy lũ Máu bùn. Tuy thế, chính Gormlaith cũng đã từng học ở Hogwarts, và mụ đã kể cho Isolt rất nhiều điều về ngôi trường. Chủ yếu mụ làm thế là để phỉ báng nơi ấy, than khóc rằng kế hoạch của Salazar Slytherin về sự thuần chủng trong huyết thống của giống loài phù thủy đã không được như ý định. Hogwarts trong tâm trí người cháu gái của mụ, vốn bị cô lập và ngược đãi bởi người dì mà cô tin rằng chí ít cũng dở điên dở loạn, nghe giống như một chốn thiên đường, và cô dành gần như trọn tuổi teen của mình để mơ tưởng về nó.

Suốt mười hai năm ròng, Gormlaith buộc Isolt phải hợp tác và cô lập cô bằng thứ Nghệ thuật Hắc ám hùng mạnh. Cuối cùng cô gái trẻ cũng bộc lộ được kỹ năng và dũng khí đủ để trốn chạy khỏi mụ bằng cách đánh cắp đi đũa phép của dì, bởi lẽ cô chưa bao giờ được phép có cho riêng mình cây đũa phép . Thứ duy nhất khác mà Isolt đem theo cùng là một chiếc trâm bằng vàng có dạng Nút Gordian[1] từng thuộc về người mẹ quá cố. Rồi Isolt trốn chạy khỏi đất nước.
[1] Một nút thắt rối rắm không thể gỡ ra được, xuất hiện trong sự tích về Alexander Đại đế. Ngày nay nó được dùng để chỉ một vấn đề khó giải quyết.

Nơm nớp lo sợ sự trừng phạt của Gormlaith và khả năng dò dấu phi thường của mụ, Isolt trước tiên chuyển đến Anh Quốc, nhưng chẳng mấy chốc Gormlaith cũng bám sát được cô. Với quyết tâm lẩn trốn bằng phương thức mà người mẹ nuôi không bao giờ có thể tìm ra được, Isolt đã cắt ngắn đi mái tóc của mình. Giả trang thành một cậu bé Muggle với cái tên Elias Story, cô rong buồm đến Thế Giới Mới trên chuyến tàu Mayflower[2] vào năm 1620.
[2] Mayflower là tên của một thuyền buồm, với chiến tàu này những người có đạo Ki tô độc lập với Anh giáo, nhiều người xuất thân từ vùng Trung Anh, di cư sang Hoa kỳ để bắt đầu một đời sống mới ở đây.

Isolt là một trong số những Muggle đầu tiên đặt chân đến định cư ở đất Mỹ (Dân Muggle được biết như là những kẻ “No-Maj” trong cộng đồng phù thủy Mỹ, tức “Phi-pháp-thuật). Vừa đến nơi, cô đã biến mất vào trong những dãy núi lân cận, điều này khiến cho những người đồng tàu xưa kia của cô tin rằng ‘Elias Story’ đã bỏ mình dưới mùa đông khắc nghiệt, như rất nhiều người khác. Isolt rời bỏ nhóm người này phần do cô vẫn còn lo sợ rằng Gormlaith sẽ lần tìm được mình, dẫu cho có ở một châu lục mới đi nữa, nhưng cũng bởi chuyến hải trình trên con tàu Mayflower đã đưa đến cho cô kết luận rằng một phù thủy thì không mong đợi gì mà kết bạn được với những người Thanh giáo.

Isolt giờ gần như chỉ còn đơn độc một thân một mình giữa nơi đất nước xa lạ, khắc nghiệt này và, theo như những gì cô được biết, thì cô cũng là phù thủy duy nhất trong vòng bán kính hàng trăm nếu không nói là hàng ngàn dặm – chẳng có tí thông tin nào về những Phù thủy Mỹ bản địa trong mớ giáo dục thiếu toàn diện của mụ Gormlaith. Tuy nhiên, sau nhiều tuần chỉ cô đơn một mình giữa những dãy núi, cô đã gặp được hai sinh vật pháp thuật mà mãi cho đến thời điểm này, cô vẫn chưa biết về sự tồn tại của chúng.

Hidebehind là một bóng ma sống về đêm, náu mình trong những cánh rừng và tìm săn những sinh vật có hình dạng giống con người. Đúng như tên gọi của nó, Hidebehind có thể vặn biến mình để ẩn sau gần như bất cứ thứ gì, giấu mình một cách hoàn hảo khỏi những tay thợ săn cũng như nạn nhân của nó. Những người No-Maj đã nghi ngờ đến sự tồn tại của Hidebehind, nhưng họ lại không phải là đối thủ trước sức mạnh của nó. Chỉ có một pháp sư hoặc phù thủy mới có cơ may sống sót trước cuộc công kích của một Hidebehind.

Pukwudgie cũng là một sinh vật bản xứ Mỹ: một sinh vật thấp bé với gương mặt xám ngắt và đôi tai bự hao hao khiến người ta liên tưởng đến những con goblin Châu Âu. Sống hoàn toàn độ lập, quỷ quyệt và không mấy yêu thích loài người (dẫu có pháp thuật hay không), nó có cho riêng mình những pháp thuật hùng mạnh. Loài Pukwudgie săn mồi bằng những mũi tên chết người tẩm độc và chúng cũng khoái bày trò chơi khăm con người.

Hai sinh vật đã đụng độ nhau trong rừng và con Hidebehind, với kích thước và sức mạnh dị thường, chẳng những thành công trong việc bắt được con Pukwudgie, vốn còn non và thiếu kinh nghiệm, mà còn suýt nữa thì đã moi ruột được nó nếu Isolt không làm phép giúp con Pukwudgie trốn thoát. Không ý thức được rằng lũ Pukwudgie cũng phi thường nguy hiểm với loài người, Isolt đã bế nó lên và đem nó về nơi trú ẩn tạm thời của mình và săn sóc cho đến khi nó hồi phục.

Pukwudgie tuyên bố rằng nó chắc chắn sẽ nguyện phục vụ cô cho đến khi nó có cơ hội để trả ơn cứu mạng. Nó xem việc phải mắc nợ một con nhỏ phù thủy ngu xuẩn đến độ dám đi lang thang ở một đất nước xa lạ, nơi lũ Pukwudgie hay Hidebehind rất có thể sẽ tấn công con bé bất cứ lúc nào, là một sự sỉ nhục lớn, và giờ những tháng ngày của cô đong đầy lời càu nhàu của con Pukwudgie khi nó lê bước theo gót chân cô.

Mặc cho thái độ vô ơn bạc nghĩa của con Pukwudgie, Isolt nhận thấy nó cũng là một sinh vật thú vị và rất vui mừng khi có nó làm bạn đồng hành. Thời gian dần trôi qua, và một tình bạn gần như là độc nhất vô nhị trong lịch sử của cả hai giống loài đã nảy sinh giữa họ. Mãi trung thành với điều tối kỵ trong giống nòi của mình, con Pukwudgie khước từ nói cho cô biết tên của nó, thế là Isolt đặt cho nó cái tên ‘William’ dựa theo tên của cha cô.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Quái vật Xà Giác
William bắt đầu giới thiệu Isolt với những sinh vật pháp thuật mà nó quen biết. Cùng nhau, họ đi du ngoạn quan sát những sinh vật Hodag[1] đầu ếch săn mồi, họ đánh nhau với một con Snallygaster[2] có hình dáng giống một con rồng và ngắm nhìn những Linh Miêu[3] mới sinh chơi đùa trong ráng bình minh.
[1] Hodag: một sinh vật trong truyện kể dân gian của vùng Wisconsin, Mỹ. Nó có "cái đầu của ếch, khuôn mặt toét cười đến tận mang tai của một con đại tượng, cặp chân ngắn chắc mập tương phản với những chiếc vuốt khổng lồ, lưng của khủng long, và chiếc đuôi dài với chóp đuôi hình chiếc giáo"
[2] Snallygaster: quái vật thần thoại có hình dáng giống một con rồng được cho là sinh sống ở vùng đồi quanh Washington, D.C. và Frederick County, Maryland.
[3] Wampus: một sinh vật pháp thuật đáng sợ có hình dạng giống một con báo trong truyện dân gian Mỹ.


Trong số đó, loài mà Isolt thấy lôi cuốn nhất chính là con cự xà giác sống nơi vùng sông nước trong một con lạch gần đó với một viên ngọc nạm trên trán. Ngay cả hướng dẫn viên Pukwudgie của cô cũng chết khiếp con quái vật này, nhưng trước sự sửng sốt của Pukwudgie, con Xà Giác dường như có vẻ khoái Isolt. William còn thấy hoảng hồn hơn nữa trước việc Isolt tự nhận rằng mình hiểu được những gì con Xà Giác nói với cô.

Isolt học được cách không nói một lời nào cho William biết về mối tương quan kì lạ giữa cô và con rắn, cũng như việc nó dường như muốn nhắn nhủ điều gì. Cô bắt đầu thích ghé thăm con lạch một mình và không bao giờ nói cho Pukwudgie nghe mình đã ở đâu. Thông điệp của con rắn luôn không bao giờ thay đổi: ‘Gia đình của ngươi sẽ bị diệt vong, cho đến khi ta trở thành một phần của nó.’

Isolt không có gia đình, nếu không tính đến bà dì Gormlaith ở Ái Nhĩ Lan ấy. Cô không thể tài nào hiểu nổi những lời nói khó hiểu của con Xà Giác, hay thậm chí còn quyết định xem liệu cái giọng mà dường như con rắn nói với mình có phải chỉ là do cô đang tưởng tượng ra mà thôi hay không nữa.
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Đây là truyện mới hoàn toàn mà cô Roling viết về trường pháp thuật ở Mỹ hả? Chỉ có tưng đây chương thôi á? Truyện này có nhiều quyển không hay chỉ 1 quyển này?
 

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Nó là truyện ngắn đó chị bupbecaumua, không biết liệu cô Rowling có tính triển khai thành một bộ nữa không. Các trường ở Mỹ trước đã được nhắc đến trên trang pottermore rồi. Em đang dịch và sẽ đăng đến hết vào ngày mai. :3
 

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Webster và Chadwick Boot
Cuối cùng thì Isolt cũng hội ngộ được với những người cũng là phù thủy như mỉnh trong một tình huống đầy bi thảm. Một ngày nọ khi cô và William đang sục sạo trong rừng, một tiếng động lớn đầy rùng rợn cách đó không xa đã khiến William phải hét bảo Isolt đứng yên nguyên tại chỗ, còn nó thì giương sẵn mũi tên tẩm độc nhắm vào những hàng cây.

Đương nhiên là Isolt không nghe theo chỉ chị của nó, và ngay sau đó khi cô lần đến được một khu đất trống nhỏ, một cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt cô. Chính con Hidebehind mà trước đó đã bất thành trong việc cố giết William, giờ đã thành công hơn với một cặp người thiếu khôn ngoan giờ đang nằm chết dưới đất. Tệ hơn nữa, có hai cậu nhóc đang bị thương nghiêm trọng nằm gần đó, chờ đến lượt của mình trong khi con Hidebehind chuẩn bị moi ruột cha mẹ chúng.

Cùng nhau, Pukwudgie và Isolt đã nhanh chóng hạ gục con Hidebehind, lần này là hoàn toàn kết liễu nó. Mửng rỡ với thành quả buổi chiểu của họ, Pukwudgie sau đó tiếp tục đi hái quả mâm xôi, mặc cho hai đứa nhỏ đang rên rỉ yếu ớt trên mặt đất. Khi Isolt bực tức chỉ thị cho nó giúp cô đưa hai đứa nhỏ về nhà, William đã nổi cơn thịnh nộ. Hai thằng nhóc, nó nói, cũng gần coi như là đã chết rồi. Việc giúp đỡ loài người là đi ngược lại với đức tin của giống loài Pukwudgie, và Isolt rủi thay là một ngoại lệ là bởi vì cô đã cứu mạng nó mà thôi.

Bất bình trước sự nhẫn tâm của Pukwudgie, Isolt bảo nó rằng cô sẽ xem việc cứu mạng hai cậu bé đó như là một sự trả ơn. Hai cậu bé yếu đến độ cô không dám dùng bùa Độn thổ lên với chúng, nhưng cô cứ khăng khăng phải đem chúng về nhà. Pukwudgie miễn cưỡng phải bằng lòng cõng đứa lớn hơn, tên là Chadwick, trong khi Isolt cõng đứa nhỏ hơn là Webster quay về chiếc chòi của mình.

Đến nơi, Isolt – lúc này đang điên tiết – bảo William rằng cô không còn cần nó nữa. Con Pukwudgie trừng mắt nhìn cô, rồi biến mất.


Những cậu nhóc nhà Boot và James Steward
Isolt đã hy sinh người bạn duy nhất mà cô có được để đổi lấy hai cậu nhóc mà cô không chắc là có sống sót nổi hay không. Thế nhưng may mắn thay, chúng đã sống, và trước sự vui mừng cùng sửng sốt của Isolt, cô nhận ra chúng là phù thủy.

Cặp cha mẹ phù thủy của Chadwick và Webster đã đưa chúng đến đất Mỹ để kiếm tìm một cuộc phiêu lưu đầy hấp dẫn. Hành động ấy đã kết thúc trong thảm kịch khi cả gia đình đang lang thang trong rừng thì đụng độ con Hidebehind. Vốn xa lạ với sinh vật ấy và ngộ nhận nó thành một Ông Kẹ cực kỳ bình thường, Ông Boot đã toan nhạo báng nó, và hệ quả tồi tệ đã xảy ra như những gì mà Isolt và William được chứng kiến.

Hai cậu nhóc ốm yếu đến độ suốt hai tuần đầu tiên sau đó Isolt chẳng dám để chúng lại một mình. Điều khiến cô đứng ngồi không yên là trong lúc vội vã cứu lũ trẻ, Isolt đã không thể chôn cất xác cha mẹ chúng được cho tử tế, và rồi cuối cùng khi Chadwick và Webster dường như đã đủ khỏe để cô có thể để chúng lại một mình trong vài giờ đồng hồ, Isolt liền quay lại khu rừng với ý định xây lên hai ngôi mộ, để một ngày nào có hai cậu nhóc còn có thể thăm viếng.

Ngạc nhiên làm sao, khi đến được khu đất trống, Isolt thấy một chàng trai trẻ tên là James Steward. Anh cũng từ thuộc địa Plymouth đến. Nhớ đến gia đình mà mình đã kết thân trên chuyến viễn hành đến Mỹ, James đã vào rừng tìm kiếm họ.

Isolt đứng nhìn James hoàn tất việc khắc những ngôi mộ anh đã dùng tay mà đào, rồi nhặt lên hai chiếc đũa gãy rớt cạnh cặp cha mẹ Boot. Cau mày xem xét chiếc lõi bằng gân tim rồng lấp lánh lòi ra khỏi chiếc đũa của ông Boot, anh bất chợt vẫy nó. Như chuyện vẫn luôn xảy ra khi một No-Maj vẫy đũa phép, cây đũa đã phản kháng lại. James bị thổi bay về phía sau xuyên qua khu đất trống, đâm sầm vào một cái cây và gục xuống bất tỉnh nhân sự.

Anh thức dậy và thấy mình trong chiếc chòi nhỏ dựng nên bằng những cành cây và da thú và chính mìnhđang được Isolt chăm sóc. Cô không thể che đậy được pháp thuật của mình trước anh trong chốn không gian tù túng như thế, nhất là khi cô đang phải bào chế thuốc giúp những cậu nhóc nhà Boot hồi phục và dùng đũa phép của mình để săn bắt thú. Isolt định sẽ ếm Bùa Lú lên James một khi anh đã hết khỏi chấn động não và trả anh về lại vùng thuộc địa ở Plymouth.

Trong lúc đó, cô thấy thật tuyệt khi có một người trưởng thành khác để chuyện trò cùng, đặc biệt là khi người đó đã sẵn yêu thích cặp nhóc nhà Boot và giúp cô mua vui cho chúng khi chúng hồi phục lại khỏi những chấn thương phép thuật. James, vốn là một thợ đẽo gọt đá ở Anh, thậm chí còn giúp Isolt dựng một căn nhà bằng đá trên đỉnh Greylock bằng việc cung cấp một thiết kế khả thi, và chỉ trong một buổi chiều Isolt đã biến bản vẽ thành hiện thực. Isolt lấy ‘Ilvermorny’ làm tên thánh cho căn nhà mới của mình dựa theo căn nhà gỗ nhỏ nơi cô sinh ra và cũng là nơi mà mụ Gormlaith đã phá hủy.

Mỗi ngày trôi qua Isolt đều thề là sẽ ếm Bùa Lú lên James, và mỗi ngày trôi qua nỗi lo sợ pháp thuật của anh lại từng chút từng chút một thuyên giảm, cho đến mãi sau cùng dường như việc đơn giản nhất mà họ nên làm đó là thừa nhận tình yêu mà họ dành cho nhau, kết hôn và xem như giải quyết xong xuôi mọi chuyện.
 

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Bốn Nhà
Isolt và James coi hai cậu nhóc nhà Boot như những cậu con nuôi của mình. Isolt kể cho chúng nghe những câu chuyện về Hogwarts mà cô gián tiếp biết được qua mụ Gormlaith. Hai cậu nhóc đều nóng lòng được nhập học và thường xuyên đặt câu hỏi vì sao mà tất cả đều không thể trở lại Ái Nhĩ Lan nơi chúng có thể đợi thư của mình. Isolt không muốn câu chuyện về mụ Gormlaith gieo rắc nỗi sợ hãi lên lòng chúng. Thay vào đó, cô hứa với chúng rằng cho đến khi chúng lên mười một, bằng cách nào đó cô sẽ tìm cho chúng những cây đũa phép (đũa phép của cha mẹ chúng đã bị gãy ngoài tầm sửa chữa) và họ sẽ mở một trường pháp thuật ngay tại căn nhà này.

Ý tưởng ấy đã kích thích trí tưởng tượng của Chadwick và Webster. Mường tượng của hai cậu nhóc về việc một trường pháp thuật thì nên như thế nào phần lớn dựa trên cơ sở là ngôi trường Hogwarts, thế nên chúng khăng khăng đòi rằng trường phải có bốn Nhà. Ý tưởng đặt tên các nhà theo tên bốn người trong gia đình họ, như là những người sáng lập, ngay lập tức bị bãi bỏ, bởi lẽ Webster cảm thấy một nhà được gọi là ‘Webster Boot’[1] thì sẽ chẳng bao giờ có cơ may nào mà thắng được bất cứ thứ gì, và thay vào đó, mỗi người chọn lấy một con quái thú pháp thuật mà mình yêu thích nhất. Chadwick, vốn là một cậu nhóc thông minh nhưng tính khí cũng hay thất thường, liền chọn con Lôi Vũ[2] có thể tạo ra giông bão khi nó sải cánh bay. Về phần cậu nhóc hay lý luận nhưng cực kỳ trung kiên Webster, thì đó là con Linh Miêu, một sinh vật pháp thuật có hình dạng giống loài báo đen cực kỳ nhanh nhẹn, mạnh mẽ và gần như không thể bị tiêu diệt. Isolt thì dĩ nhiên chọn con Xà Giác[3] mà cô vẫn thường ghé thăm và cảm thấy có một mối tương quan kỳ lạ.
[1] Webster Boot có thể dịch ra là Giày của người thợ dệt.
[2] Thunderbird (Chim Điện)
[3] Horned Serpent (Rắn Sừng)


Khi được hỏi về sinh vật yêu thích của mình, James tắc tịt. Nhân vật No-Maj duy nhất trong gia đình đã không thể kết thân được với bất cứ sinh vật ma thuật nào mà những thành viên khác trong ra đình đã bắt đầu biết rõ. Cuối cùng, anh chọn cái tên Pukwudgie, bởi lẽ những câu chuyện mà vợ anh kể về tên William cộc cằn thô lỗ luôn khiến anh mỉm cười.

Và thế là bốn Nhà ở Ilvermorny đã được sáng lập, và khi cả bốn nhà sáng lập vẫn còn chưa nhận thức được, phần lớn tính cách của họ đã len lỏi vào những nhà mà họ đã đặt tên một cách vô tư lự.


Giấc mộng

Sinh nhật thứ mười một của Chadwick cũng nhanh chóng đến gần, và Isolt không biết làm sao mà lo liệu cho được cây đũa phép mà cô đã đứa với cậu nhóc. Theo như những gì cô biết, chiếc đũa mà cô đã lấy trộm được từ mụ Gormlaith là chiếc đũa độc nhất vô nhị ở đất Mỹ. Cô lại không dám chặt nó ra để tìm kiếm cách chế tạo, và những thành quả nghiên cứu được từ cặp đũa phép của bố mẹ hai cậu nhóc cũng chỉ cho cô thấy được rằng cả hai chiếc đều chứa gân tim rồng và lông đuôi kỳ lân, mà chúng từ lâu đã quắt queo và héo tàn.

Đêm trước sinh nhật của cậu nhóc, cô đã mộng thấy mình đi xuống con lạch tìm Xà Giác. Trong giấc mộng, con vật nhấc mình khỏi mặt nước và cúi đầu với cô, trong khi cô cạo lấy một mảnh dài từ sừng của nó. Tỉnh giấc giữa đêm đen, cô đi xuống chỗ con lạch.

Con Xà Giác đang đứng chờ cô ở đó. Y như những gì diễn ra trong giấc mộng, nó nhô đầu, cô lấy một mảnh sừng, cảm ơn nó, rồi quay lại nhà và đánh thức James, là người mà với khả năng với đá và gỗ đã điểm tô cho căn nhà của cả gia đình.

Sáng hôm sau khi Chadwick thức dậy, nó tìm thấy một chiếc đũa phép được chạm khắc một cách tinh xảo với thân từ gỗ của cây tần bì gai và lõi là sừng của con rắn. Isolt và James đã thành công trong việc tạo nên một cây đũa phép với sức mạnh phi thường.



Trường Ilvermorny thành lập
Đến khi Webster cũng bước qua tuổi mười một, danh tiếng về ngôi trường tại gia nhỏ của gia đình đã lan xa. Thêm hai cậu nhóc phù thủy nữa từ bộ tộc Wampanoag cùng một bà mẹ và hai đứa con gái từ Narragansett đã tham dự, tất cả đều hứng thú trong việc học hỏi kỹ thuật chế tạo đũa phép để đổi lấy là việc chia sẻ những hiểu biết về pháp thuật của chính họ. Tất cả đều được cung cấp cho những cây đũa phép mà Isolt và James chế tạo ra. Linh tính phòng ngừa nào đó đã mách bảo Isolt giữ lấy chiếc lõi Xà Giác cho riêng hai đứa con trai nuôi của mình, còn cô và James thì học cách sử dụng đủ những chiếc lõi khác nhau, bao gồm lông Linh Miêu, gân tim Snallygaster và gạc Thỏ Sừng Nai.

Năm 1634, ngôi trường tại gia đã lớn mạnh lên vượt xa những điều hoang đường nhất mà gia đình Isolt từng mơ đến. Cứ mỗi năm tháng trôi qua căn nhà lại được nới rộng ra thêm nữa. Thêm nhiều học sinh đến và trong khi ngôi trường vẫn còn nhỏ bé, thì số lượng lũ trẻ theo học cũng đã đủ để hoàn thành giấc mơ về những cuộc thi liên nhà của Webster. Tuy vậy, bởi lẽ danh tiếng của ngôi trường vẫn chưa đến mức vượt ra bên ngoài những bộ tộc bản địa của người Mỹ bản xứ và những người Châu Âu đến định cư, ngôi trường vẫn chưa có học sinh nội trú. Những người duy nhất ở lại qua đêm tại trường Ilvermorny là Isolt, James, Chadwick, Webster và cặp chị em sinh đôi mà Isolt sinh được là: Martha và Rionach, lần lượt được đặt theo tên người mẹ quá cố của James và Isolt.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

streetchick

Gà ăn bám
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
851
Gạo
800,0
Sự báo thù của Gormlaith
Gia đình hạnh phúc và đông đúc ấy không hề biết đến hiểm họa sắp ập lên họ từ một nơi xa. Tin tức về một ngôi trường pháp thuật mới được dựng lên ở Massachusetts đã đến được với nơi Isolt chôn rau cắt rốn. Người ta đồn đại nhau về vị nữ phù thủy với biệt danh ‘Morrigan’ theo tên của vị phù thủy trứ danh người Ái Nhĩ Lan. Tuy nhiên, chỉ đến khi nghe đến tên ngôi trường là ‘Ilvermorny’, thì mụ Gormlaith mới có thể tin rằng Isolt đã xoay sở tìm được cách đi suốt một quãng đường dài đến Mỹ mà không bị phát hiện và kết hôn với, không chỉ là một kẻ có gốc-Muggle, mà là một tên Muggle thật sự, và mở một ngôi trường dạy cho bất cứ ai có dính lứu đến pháp thuật.

Gormlaith đã mua một cây đũa khác ở tiệm của lão Ollivander đáng kinh tởm để thay thế cho cây đũa phép quý giá của dòng tộc đã được lưu truyền qua bao nhiêu thế hệ trước khi bị Isolt đánh cắp nó. Đinh ninh rằng đứa cháu gái sẽ không biết được việc mụ tìm đến cho đến khi mọi chuyện đã quá trễ, mụ tình cờ bắt chước Isolt cũng bằng cách giả trang thành một gã đàn ông để lên đường vượt biển đến Mỹ trên chuyến tàu Bonaventure. Mụ tinh quái thực hiện chuyến hải trình dưới cái tên William Sayre, vốn là tên người cha đã bị sát hại của Isolt. Gormlaith cập bến ở Virginia và lén lút tìm đường đến Massachusetts và Núi Greylock, và vào một đêm đông mụ đã đặt chân đến được dãy núi. Mụ định sẽ phá hủy mái nhà Ilvermorny thứ hai, tàn sát cặp cha mẹ đã cản trở hoài bão về một gia đình thuần chủng vĩ đại của mụ, đánh cắp đám cháu ngoại là những kẻ cuối cùng còn sót lại mang trong mình dòng máu thiêng liêng, và đem chúng trở về Khe Lũng Phù Thủy.

Vừa lần đầu nhìn thấy căn nhà lớn bằng đá granite nhô lên giữa màn đêm từ đỉnh Núi Greylock, Gormlaith đã yểm một lời nguyền hùng mạnh chứa đựng tên của Isolt và James về phía ngôi nhà, một lời nguyền buộc họ phải chìm trong một giấc ngủ của bùa phép.

Tiếp đó, mụ rít lên một từ Xà Ngữ, ngôn ngữ của loài rắn. Cây đũa phép đã nhiều năm qua trung thành phục vụ cho Isolt bỗng rung lên một cái trên chiếc tủ đầu giường cạnh chỗ ngủ của cô, và trở nên bất hoạt. Suốt hàng bao năm trời sống với nó, Isolt lại chưa từng biết được rằng mình đang nắm trong tay cây đũa phép của Salazar Slytherin, một trong những nhà sáng lập nên Hogwarts, và rằng chiếc đũa có chứa đựng một mảnh sừng rắn thần, mà trong trường hợp này là Tử xà Basilisk. Người chế tạo ra chiếc đũa ấy đã dạy nó ‘ngủ’ khi được lệnh, và suốt hàng bao thế kỷ qua bí mật này đã được lưu truyền lại cho những thành viên sở hữu nó trong dòng họ Slytherin.

Nhưng điều mà Gormlaith không hề biết được, đó là vẫn còn có hai người khác nữa cũng cư ngụ trong căn nhà mà mụ chưa ếm bùa ngủ, bởi lẽ mụ chưa từng một lần nghe nói đến hai cậu nhóc Chadwick mười sáu tuổi và Webster mười bốn. Một chuyện khác nữa mà mụ cũng không biết, đó là thứ ẩn trong lõi chiếc đũa phép của hai cậu nhóc: sừng của con rắn sông. Những chiếc đũa phép này đã không trở nên bất hoạt khi mụ Gormlaith rít lên từ Xà Ngữ. Trái lại, cặp lõi thần của cây đũa đã rung lên trước âm thanh của thứ ngôn ngữ cổ đại ấy và, cảm nhận thấy được mối hiểm họa đang nhăm nhe đe dọa tính mạng vị chủ nhân của mình, chúng bắt đầu phát ra một nốt trầm nghe hệt như tiếng kêu cảnh báo nguy hiểm của loài Xà Giác.

Cả hai cậu nhóc nhà Boot liền bật dậy và nhảy khỏi giường. Theo bản năng Chadwick nhìn qua ô cửa sổ. Bên ngoài, len lỏi qua những hàng cây để hướng về phía ngôi nhà chính là hình bóng của Gormlaith Gaunt.

Như mọi đứa trẻ khác, Chadwick lắng nghe và hiểu được nhiều hơn tất cả những gì mà cặp cha mẹ nuôi của cậu hình dung được. Có thể họ nghĩ rằng họ đã lấp liếm được hết mọi hiểu biết về mụ Gormlaith sát nhân, nhưng họ đã nhầm to. Khi vẫn còn là một cậu bé, Chadwick đã nghe lỏm được Isolt đang thảo luận về lý do trốn chạy khỏi Ái Nhĩ Lan của cô và, dẫu cô và James gần như không nhận thấy được, có một dáng hình của một mụ phù thủy già len lỏi qua những hàng cây tiến về Ilvermorny đã ám lấy những giấc mơ của Chadwick. Và giờ thì cậu thấy cơn ác mộng ấy đã trở thành hiện thực.

Chadwick liền bảo Webster đi cảnh báo cho cha mẹ chúng biết, rồi phóng hết tốc lực xuống nhà và làm điều duy nhất mà cậu nhóc thấy hợp lý lúc này: đó là chạy ra khỏi nhà để giáp mặt với Gormlaith và ngăn không cho mụ tiến vào nơi gia đình mình đang ngủ. Chadwick thành thạo gạt đi lời nguyền của mụ, và thế là cuộc đấu tay đôi bắt đầu. Chỉ trong vòng vài phút Gormlaith – dẫu có quyền năng pháp thuật trội hơn Chadwick rất nhiều – đã buộc phải thừa nhận rằng thằng bé tài năng ấy đã được dạy dỗ rất tốt. Thậm chí khi mụ toan điều khiển Chadwick và xua cậu nhóc về phía ngôi nhà bằng cách phóng một lời nguyền vào đầu cậu, mụ đã chất vấn về cha mẹ cậu nhóc, bởi lẽ mụ nói rằng, mụ thấy thật ghê tởm khi phải giết một phù thủy thuần chủng tài năng như cậu.

Trong khi đó, Webster đang cố gắng lay cha mẹ mình dậy, nhưng bùa phép yểm lên họ mạnh đến nỗi thậm chí chẳng có đến một tiếng la hét nào của Gormlaith hay tiếng bùa phép bắn vào căn nhà có thể đánh thức được họ. Vì vậy Webster liền chạy sầm xuống nhà và gia nhập cuộc đấu tay đôi mà giờ đây đang diễn ra cực kỳ ác liệt chỉ ngay phía bên ngoài căn nhà.

Hai chọi một càng khiến cho tình hình công việc của mụ trở nên khó khăn hơn nữa: vả lại, những chiếc lõi sinh đôi của hai cây đũa của những cậu nhóc nhà Boot, khi cùng được dùng để chống lại một kẻ thù chung, sẽ làm sức mạnh của chúng tăng lên gấp mười lần. Dẫu thế, phép thuật của Gormlaith vẫn đủ mạnh mẽ và Hắc ám để đấu ngang sức với lũ trẻ. Giờ thì cuộc đấu tay đôi đã đạt đến quy mô phi thường, Gormlaith vẫn cười cợt và hứa sẽ ban lòng khoan dung với chúng nếu chúng có thể đưa ra được bằng chứng chứng minh dòng dõi thuần chủng của mình, và Chadwick cùng Webster quyết ngăn mụ động đến gia đình mình. Hai anh em bị dồn lui vào trong Ilvermorny: những bức tường nứt ra và những cửa sổ kính vỡ loảng xoảng, nhưng Isolt và James vẫn chìm trong giấc ngủ, mãi cho đến khi hai đứa con gái nhỏ họ lúc này đang nằm ở tầng trên tỉnh giấc và thét gào trong sợ hãi.

Chính những tiếng gào thét ấy đã chọc xuyên qua lớp bùa phép yểm lên người Isolt và James. Sự ác liệt của trận chiến và bùa phép không tài nào đánh thức họ dậy, nhưng chính những tiếng la thét sợ hãi của con gái mình đã phá vỡ lời nguyền mà Gormlaith yểm lên họ, mà, như chính bản thân Gormlaith, đã không hề quan tâm đến sức mạnh của tình yêu thương. Isolt hét bảo James đến chỗ con gái: còn cô thì chạy đi giúp hai cậu con trai nuôi của mình, với cây đũa phép của Slytherin nắm trong tay.

Chỉ cho đến khi giương đũa phép lên để tấn công mụ dì đáng căm ghét của mình, cô mới nhận ra rằng dẫu cho những gì mà nó đã làm cho cô, thì sau cùng cây đũa bất hoạt này cũng chỉ như là một que củi lượm được ở dưới đất. Hả hê, Gormlaith dồn Isolt, Chadwick và Webster lùi lên cầu thang, về nơi mà mụ có thể nghe thấy tiếng những đứa cháu ngoại của mình đang kêu khóc. Cuối cùng mụ cũng xoay sở nổ tung được cánh cửa phòng ngủ của hai đứa cháu, nơi James đang đứng chắn với tư thế quyết tử trước nôi hai đứa con gái của mình. Tin chắc rằng thế là tất cả mọi chuyện đã chấm dứt, Isolt - gần như không phân biệt được những gì mình đang nói - gào khóc gọi tên người cha đã bị sát hại của mình.

Một tiếng xoảng lớn và rồi căn phòng bỗng khuất đi ánh trăng khi con Pukwudgie tên William hiện ra nơi ngưỡng cửa sổ. Trước khi mụ Gormlaith nhận thức được điều gì đang xảy ra, một đầu mũi tên tẩm độc đã găm xuyên tim mụ. Một tiếng hét rùng rợn - có thể nghe thấy từ hàng dặm quanh đó - phát ra từ Gormlaith. Vốn từng đeo đuổi mọi loại ma thuật hắc ám nhằm cố biến mình thành bất khả chiến bại, những lời nguyền ấy giờ đây liền phản ứng với nọc độc của Pukwudgie và khiến cho mụ phù thủy già trở nên rắn và giòn như than trước khi vỡ tung thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Cây đũa phép của Ollivander rớt xuống sàn và bùng cháy: tất cả những gì còn sót lại của Gormlaith Gaunt là một đống tro tàn còn đang bốc khói, một cây đũa phép gãy nát và một lõi gân tim rồng đã cháy rụi thành than.

William đã cứu mạng cả gia đình. Đổi lại trước sự cảm kích của họ, nó chỉ quát tháo rằng bởi nó thấy cả chục năm qua Isolt chưa từng buồn gọi tên mình, và rằng chỉ đến khi sợ hãi cái chết cận kề cô mới gọi đến tên nó khiến nó thấy bị xúc phạm. Isolt khôn khéo không chỉ thẳng ra rằng thật ra là mình đã gọi một William khác cơ. James rất mừng rỡ khi được gặp chú Pukwudgie mà anh đã rất nhiều lần được nghe kể. Quên béng mất rằng loài Pukwudgie ghét đại đa số con người, anh đã siết chặt tay của William lúc này đang cực kỳ bối rối và nói rằng anh thấy thật mừng khi đã lấy tên nó để đặt cho một trong những Nhà ở Ilvermorny.

Nhiều người tin rằng chính chút hành động xu nịnh đó đã khiến William mềm lòng, bởi ngay ngày hôm sau đó nó đã di dời gia đình Pukwudgie của mình vào trong tòa nhà Ilvermorny và – tất nhiên là vẫn luôn mồm càu nhàu như thường lệ – giúp họ sửa chữa những hư tổn mà Gormlaith đã gây ra. Rồi nó tuyên bố rằng giới phù thủy có hơi đần trong việc tự bảo vệ mình và ra giá một khoản lớn tiền vàng cọc trước thay cho việc giữ chân vệ sĩ kiêm chức vụ bảo trì cho ngôi trường.
 
Bên trên