Ngôn Nhị đúng là càng lớn càng đẹp trai rồi. Ôi trời, lần đầu thấy có thể áp dụng Truyện Kiều này, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Tứ Ngôn thì có vẻ đẹp hào hoa hòa nhã điểm chút nghịch ngợm còn Ngũ Ngôn thì trông rất từ tốn, thanh bình. Sao Nguyễn Du biết việc mình gặp hai cậu nhóc đó,cho mình đọc tác phẩm của ông ấy nhỉ. Đôi mắt cô gái yêu lịch sử mỗi lúc một mơ màng.
Lại còn mình nữa, số cũng hưởng quá đi, khóe môi Thủy Tiên không chủ ý tạo thành nét cười, có người ngồi cạnh là nam thần đã đành, đến bạn thân cũ cũng đều là tài tử đẹp y chang diễn viên, mình là nhân vật truyện tranh chắc? Ài, cái nét tươi của mình thật không thấm vào đâu so với họ...
Thủy Tiên véo khẽ má mình một cái, bụng nghĩ, không phải mơ há? Cô vô tình liếc sang cậu con trai thẳng tính bên cạnh, thấy người ta đang nhìn chằm chằm, trong ánh mắt hơi vương tò mò và có chút nín cười.
Ấy...
Thủy Tiên lén lút tự giẫm lên chân mình, rõ ràng người ta còn ngồi cạnh, sao lại có thể tự tiện làm xấu hình ảnh của mình như thế? Cái véo vừa rồi thật là... A, ngượng quá đi mất!
Dương nhìn vẻ mặt bạn, nuốt tiếng cười xuống bụng, quay lại với quyển vở, đưa tay tiếp tục viết lách. Ngại thì thôi vậy, không hỏi nữa, làm phiền cậu mất rồi... Tớ không để ý lắm đâu mà.
Thủy Tiên cũng vỗ trán vài cái để đuổi hết mấy suy nghĩ vớ vẩn đi rồi chán nản làm bài. Điên này... mơ mộng ở nhà đủ rồi mà, sao còn đem tâm tư đến lớp, học hành thế nào chứ?
- Tiên, có người tìm em. - Đột nhiên cô giáo bước ra cửa lớp nói vài câu rồi quay lại gọi to.
- Dạ? Giữa trời nắng chang chang như này... ai vậy ạ? - Thủy Tiên sửng sốt đứng lên khỏi chỗ ngồi.
- Hừm, cô cũng không biết đâu. - Giáo viên của cô liếc qua bóng người ngoài cửa. - Hai cậu con trai song sinh, bằng tuổi em, cô nghĩ vậy. Họ nói là việc gấp.
Thủy Tiên không thốt thành lời. Ngôn Nhị?
Cô lặng lẽ bước ra, gật đầu với cô giáo rồi đóng cửa lại.
- Tứ Ngôn, Ngũ Ngôn, hai cậu đến đây làm gì? - Thủy Tiên không vừa ý hỏi.
- Bọn mình thích thì đến vậy đó. - Tứ Ngôn tỉnh bơ.
Cô gái từ từ cau mày lại. Ngũ Ngôn vội nói:
- Tiên, anh trai mình nói trêu cậu thôi, đừng có để bụng trẻ con nhé. Hai đứa mình đến đây là có việc thật.
Tứ Ngôn lườm em một cái nhưng không động đậy tí nào.
- Việc gì lại gấp đến nỗi phải nói luôn, giữa giờ học của tớ và bắt các cậu chạy tới lui giữa trời nắng thế này? - Thủy Tiên khó hiểu.
- À, chuyện là... - Tứ Ngôn gãi đầu. - Bọn mình cần cậu một chút.
Bên trong lớp...
Dương chậm rãi đóng vở lại sau khi nghe ngóng mãi không thấy dấu hiệu sắp quay lại của Thủy Tiên. Cậu nhẹ nhàng nói với cô giáo đứng gần đấy:
- Cô, em cần đi vệ sinh chút.
- Ừ ừ, đi đi. - Vị giáo viên dạy ngữ văn dễ tính đáp lại, xua xua tay.
Dương từ tốn bước đến cửa, sau đó đi ra ngoài.
Người đứng ngay sát cửa, Thủy Tiên, cùng hai người bạn của cô, cặp song sinh.
- Tại sao hai cậu lại có thể gây họa như thế, thật sự chịu rồi. - Dương thấy cô bạn đang hơi thất vọng.
- Ngàn lần xin lỗi mà, giờ có thể giúp hai huynh đệ đáng thương chờ chịu đòn này không? - Cậu con trai đứng bên phải xoa xoa gáy, có vẻ hối lỗi.
Dương nheo mắt nhìn. Có vẻ Thủy Tiên sắp phải nghỉ tiết này nhỉ.
- Thôi được rồi, nể cái tình bạn xưa cũ và cái mạng sống còm của cậu nha Tứ Ngôn, mình sẽ giúp cho. Nhưng mà này, hai đệ đệ các người, rốt cuộc là ai kéo ai vào vụ vớ vẩn này? - Thủy Tiên đứng quay lưng lại với Dương nhưng cậu có thể cảm thấy cô đang thở dài.
- Ài, đại tỷ, sẵn có tấm lòng của tỷ, tiểu nhân xin thành thật nhận tội. - Vẫn người lúc nãy nói. - Là tiểu nhân hại Ngũ Ngôn dính vào mớ bòng bong này, xin đại tỷ ban phước phạt tội.
Dương in cái tên vào đầu, Ngũ Ngôn à, tên độc đấy chứ... Tức là người kia tên Tứ Ngôn nhỉ.
Cậu chợt nhíu mày.
Gia đình này nghiện phim Trung Quốc chắc?
- Được. - Lần này Thủy Tiên vui vẻ hơn. - Vậy bản nương phạt ngươi tự giải quyết chuyện đã gây ra, nhé!
Miệng Tứ Ngôn hơi méo đi.
- Đùa thôi, tỷ nói lời giữ lời, nhất định giúp các người. - Thủy Tiên cười cười. - Trêu thôi mà, yên tâm đi. Nhưng mà... tỷ còn phải đợi kết quả bài khảo sát đã. Ngôn Nhị hai người ráng chờ chút nhỉ. Xuống sân trường dạo tí đi, thả lỏng ra, kẻo tẹo nữa bước vào nhà lại chân run như cầy sấy đấy. Nha! Vào đây.
Ai chà, Dương mỉm cười, không ngờ cô bạn này lại còn là đại tỷ nữa, hay thật. Cậu rẽ về phía nhà vệ sinh, bình thản bước đi.
Thủy Tiên đưa được hai người bạn rắc rối kia đi, liền thở phào quay vào lớp.
- Cô Mộng, em vào lớp ạ. - Cô lễ phép xin rồi về chỗ của mình.
- Bài của em này. - Giáo viên đưa cho Thủy Tiên bài kiểm tra.
Cô bé dán mắt vào đó, chín rưỡi! Ngon lành rồi!
Trong lúc Thủy Tiên đang vui sướng âm ỉ thì đôi mắt cô vô tình đặt lên bài của người ngồi cạnh, suýt nữa hét lên.
Không ngờ tên Vũ Hòa Dương này lợi hại như vậy! Được điểm chín bảy lăm mà hôm đó còn nộp bài sớm nữa!
Thủy Tiên gật gù. Đây đúng là huyền thoại nhỉ, cũng xứng làm ác ma rồi! Bình thường mình không để ý đúng là uổng phí!
Đúng lúc đó Dương trở về lớp.
Cậu chưa kịp ngồi xuống Thủy Tiên đã ngưỡng mộ nói:
- Cậu được đó, bài điểm chót vót. Thán phục thán phục.
Dương cười trừ rồi lật xem bài.
Đây là trò đùa à? Tại sao điểm cậu lại '' điên'' như này? Thường thường cũng cao nhất chỉ được có tám bảy lăm?
Nhìn ánh mắt đầy tò mò bên cạnh, Dương càng thấy sai sai. Tại sao lại để đúng lúc duy nhất mình điểm cao cho cô ấy thấy? Ôi trời ạ, chẳng phải vẫn ngồi cạnh nhau sao? Tại sao lựa đúng lần này mà nhìn?
Lựa lần này thì mình thành siêu sao trong mắt cô ấy? Khỉ thật... Cậu nén một tiếng thở dài.
Rõ ràng việc được, à không, bị một bộ bách khoa toàn thư ngưỡng mộ về mặt học lực là việc kinh khủng gì đâu.
Dương liếc qua Thủy Tiên đang vui vẻ cất sách vở, cảm thấy tâm trạng tụt xuống quá không.
Âm rồi.
- Thưa cô, hai người lúc nãy, à, có nhờ em một việc khá gấp ạ. Em nghĩ em phải về bây giờ thôi. - Thủy Tiên nói nhỏ với cô giáo.
- Ừm, coi như thế đi. - Giáo viên không quan tâm lắm đến việc Tiên đi đâu vì cô là học sinh giỏi cũng thuộc dạng được cưng. - Đừng để quên đồ đạc nhé.
- Dạ. - Thủy Tiên đeo cặp tung tăng ra khỏi lớp.
Cô đi xuống cầu thang, sau đó ngó quanh.
- Tiên kìa, bọn này ở đây nè. - Giọng của Tứ Ngôn.
- Đi, nhanh. Đại tỷ các còn muốn về đánh một giấc nữa. - Thủy Tiên hối thúc. - Chỉ mong là bác Nhã vẫn hiền như xưa thôi, nhanh nhanh lên, tỷ buồn ngủ lắm.
Ba con người như được cơn gió đón đi, thoắt cái đã đi khỏi không gian của ngôi trường.
-------------
Chiều,
Dương bước ra từ một hiệu sách, cẩn thận đóng ba lô lại.
Đang định bước đi, cậu chợt nhìn thấy một bóng người hơi thuận mắt mà không nhớ ra nổi đã gặp ở đâu. Dương luồn tay vào mái tóc đang rối tung vì gió, cố giữ cho những sợi tóc không che mất tầm nhìn. Gầy gầy, phóng khoáng... cái dáng này à... Cậu nhíu mày.
A... người này...nhớ ra rồi. Là một trong hai anh em song sinh bạn của Tiên.
Hừm. Biết thế rồi thì đi thôi. Dương chỉnh quai cặp, bước về phía nhà mình vốn ngay gần đấy.
- Dạ, dạ, vâng... Không cần đâu bác... Dạ, con chào bác. - Bỗng cậu sững lại.
Giọng nói này là Thủy Tiên hả. Hóa ra từ trưa đến giờ cậu ấy ở đây. Dương có chút thắc mắc ngoái đầu lại, chờ xem rốt cuộc mình nghe đúng không.
- Đại tỷ muốn ăn gì, để đệ chiêu đãi. - Cậu mỉm cười. Hình như cái người tên Tứ Ngôn này nói khá nhiều.
- Miễn lễ. Mình muốn về nhà ngủ, mau thả người đi. - Lúc này Dương đã thấy Thủy Tiên đang bước ra khỏi cánh cửa gỗ của ngôi nhà nọ.
Đáng buồn là, cô còn nhìn thấy cậu trước.
- Dương! Ở đấy làm gì thế?
Ngũ Ngôn đóng cửa lại rồi hất đầu với anh. Tứ Ngôn quay lại nhìn đầy tò mò:
- Cái cậu hôm trước nè. Hai người hẹn nhau chắc?
- À hả? Ồ, đấy, đúng là cậu ấy. - Thủy Tiên gật đầu, câu từ hơi lộn xộn, sau đó nhăn mặt. - Trai tân của người ta, hẹn cái khỉ. Hẹn thì mình làm gì phải hét lên...
Cô hướng về phía Dương nói nốt:
- '' Ở đấy làm gì thế?'' cơ chứ?
- Trông trông trông... trông bảnh hơn mình tưởng nha. - Tứ Ngôn có vẻ ngạc nhiên.
Dương cảm thấy đáng lẽ ra mình không nên ở lại hóng chuyện người ta. Cậu gật đầu chào bạn một cái tỏ ý đã thấy rồi bất đắc dĩ bước lại gần.
- Chào. - Tứ Ngôn thoáng cười nói. - Mình là Ngôn.
- Chào cậu. - Ngũ Ngôn cũng cất giọng. - À, mình cũng là Ngôn.
- Chào mọi người. - Dương đáp lễ.
- Ấy trời ạ. Hóa ra khi những người con trai lạ chào nhau là như thế này. - Thủy Tiên vui vẻ đùa. - Làm gì ở đó mà trông như theo dõi ai vậy Dương?
Theo, dõi, ai, vậy, Dương? Cậu tự nhiên cảm thấy mình không khác tên trộm là mấy.
- Tớ đi mua đồ. - Dương chỉ về phía hiệu sách.
- À. Nhưng mà... nhà cậu nhiều sách vậy vẫn mua nữa sao? - Thủy Tiên gãi đầu.
- Không phải mua sách. Tớ ghé đó mua quà sinh nhật cho em gái. - Dương giải thích. - Hai ngày nữa sinh nhật nó rồi, không có quà liền tức khắc phiền nhiễu.
- Cậu có em hả. Sao lần trước tớ không gặp vậy? - Thủy Tiên cố nhớ lại xem có bóng người nào trong ngôi nhà đó nữa không.
- Lần đó nó đang đi khám mà, cậu đâu có ở bệnh viện sao gặp được. - Dương thản nhiên cho tay vào túi quần. - Thế còn cậu? Giờ này không ở nhà mà đi chơi sao?
- Chơi cái gì. - Thủy Tiên lườm Tứ Ngôn khiến cậu cười hì hì. - Đi xử lí cho hai thằng nhóc con này nè. Gây ra đủ thứ chuyện...
- Hai thằng nhóc sao... - Dương đưa mắt nhìn cặp song sinh. - Tớ nghe thấy họ gọi cậu là ''chị'' à?
- Ờ, đừng để ý. - Thủy Tiên hừ mũi. - Chỉ khi nào cái tên này,...
Cô dùng ngón trỏ đẩy trán Tứ Ngôn một cái:
- ...Cần nhờ vả nhõng nhẽo gì thì mới thành thế thôi. Bình thường đáng ghét lắm.
Dương không đáp tiếng nào, chỉ mím môi cười.
- Tỷ này, tỷ... - Tứ Ngôn xoa xoa trán, dùng giọng chán đời nói. - ... Thích bôi nhọ người khác lắm sao?
- Bôi nhọ, ờ, em trai ạ, mặt em đầy nhọ nồi đó, chị chỉ đang cố nói với người khác điều đó thôi. - Thủy Tiên bĩu môi nghịch ngợm.
- Tùy cậu. Ngũ Ngôn, vào nhà đi, cảm lạnh giờ. - Tứ Ngôn quay sang em trai đang hơi co ro nói một câu rồi mở cửa đẩy cậu vào trong.
Thủy Tiên và Dương nhìn thấy cậu giơ bàn tay lên vẫy vẫy sau đó bước về phòng.
- Ài, Tiên này, từ lúc giở giời là nó ốm ba lần liền. Hãi chết được. - Tứ Ngôn thở hắt ra. - Em mới chả iếc, thằng anh sắp bạc trắng đầu vì nó rồi.
Thủy Tiên liếc cậu vẻ cười cợt sau đó nhún vai, chỉ nói thêm một câu:
- Muộn quá nhé đằng ấy, về đây.
Dương nhìn theo bạn, cũng không cất tiếng chào.
Dưới gốc cây ngọc lan xinh đẹp có hai chàng trai im lặng.
Rồi một người ho khẽ, chìa tay ra.
- Vậy... mình có thể nói chuyện với cậu một lát không nhỉ? - Tứ Ngôn nở một nụ cười hỏi.
Dương từ từ nhìn lên khuôn mặt cậu, chậm rãi nói:
- Được thôi.