Chương 32: Hành hạ (2).
Nàng nghĩ, mình không cần quanh co lòng vòng với hắn nữa, hắn nhất định sẽ không thả nàng ra. Quên đi, dù sao kiếp nạn này cũng không tránh khỏi, nàng thẳng thắn hỏi hắn: “Hoàng thượng, chơi vui lắm sao?”
“Vui lắm.” Hắn đáp lại cực nhanh, vừa cúi đầu nhìn nàng vừa cười, “Ngươi sợ chết sao?”
“Sợ chứ.” Ai mà không sợ chết, nàng là người thành thật, chí ít giờ phút này ở trước mặt hắn, nàng không muốn nói dối. Nhưng mà nàng cũng không trông chờ vì câu nói này, hắn sẽ thả cho nàng một con đường sống.
Hắn cúi xuống, một lát sau mới từ từ nói: “Rất tốt, người sợ chết, nhất định sẽ dùng hết toàn lực để tìm con đường sống sót .”
Nàng giật mình nhìn hắn, trên mặt hắn đột nhiên thu lại ý cười, trong con ngươi dần dần nổi lên một ánh sáng sắc bén làm cho nàng không chịu nổi phải rùng mình!
Hai người lặng im không nói gì một hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy có người ở bên tai hô lên: “Hoàng thượng giá lâm —— “
Đến lúc này nàng mới chợt nhận ra. Đến Huyễn Nhiên các rồi.
Lúc nàng nhìn hắn lần nữa, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lại nở nụ cười kỳ lạ, nhìn thẳng vào mắt nàng, ý cười ngày càng xán lạn hơn. Nàng hạ quyết tâm, khẽ cắn môi, đưa tay ôm lấy cổ của hắn. Cùng lắm là người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước* mà thôi, bị nàng ta nhìn thấy hắn ôm nàng, còn quản đến tay của nàng để ở đâu sao? Ít nhất giờ khắc này, để nàng đánh thẳng vào tinh thần của nàng ta cũng không tệ chút nào. Thử phủ đầu nàng lần nữa xem!
Lý công công thấy hành động ấy của nàng, con mắt liền tóe ra lửa. Chẳng qua e ngại nàng đang ở trong lòng hoàng đế, nên y không tiện lấy cây phất trần đánh nàng mấy phát….
Vẻ mặt Hạ Hầu Triều Văn không chút thay đổi, hình như hắn đã sớm đoán ra nàng sẽ làm như vậy.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng!”
“Nô tì (nô tài) tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Lan Ngọc dẫn theo đám kẻ hầu người hạ đi ra hành lễ.
Hắn ôm nàng vừa bước thẳng vào cửa vừa nói: “Tất cả bình thân. Ngọc nhi, nàng xem trẫm dẫn ai về cùng này.”
Nàng trợn mắt lên, hắn thật đúng là chỉ lo đầu nàng quá cứng.
Nàng ta đứng lên, ánh mắt dừng trên người nàng, mặt bỗng nhiên biến sắc, chỉ vào nàng nói: “Hoàng thượng, loại tiện tỳ này sao lại cùng người…” Lời của nàng ta bỗng nhiên im bặt, một câu “Tiện tỳ”, lại nói có dây dưa quan hệ với hoàng đế, tóm lại là không được nói.
Nghe nàng ta gọi nàng như vậy, hắn dường như rất vừa lòng. Khom lưng buông nàng xuống , gật đầu nói: “Đúng vậy, thật sự là tiện tỳ , làm cho cánh tay trẫm đau muốn chết. Tiện tỳ, còn không mau xoa bóp cho trẫm?”
Nàng ngây dại, hắn khẽ quát: “Còn không mau lại đây.”
Chiếc khăn trong tay Lan Ngọc gần như sắp bị xé rách, nàng ta thấy nàng khẽ cử động liền bước nhanh hơn, đẩy mạnh nàng ra, nói: “Hoàng thượng, để thấn thiếp hầu hạ người.”
Nàng bị nàng ta đẩy một cái, không kịp tránh đầu gối bất ngờ bị va vào chân bàn bên cạnh đau đến toát mồ hôi lạnh. Nước từ hốc mắt chảy ra, khiến nàng không còn nhìn rõ phía trước.
Nàng đau đến nghiến răng, lại nghe hắn nói: “Ôi loại chuyện thế này sao có thể cho nàng làm chứ? Tiện tỳ, mau lại đây.” Hắn gọi nàng, một câu tiện tỳ, hai câu tiện tỳ, gọi rất trôi chảy thuận tai.
Nàng vốn cho rằng Hạ Hầu Triều Văn là một người vô cùng nghiêm túc, không ngờ hôm nay lại được thấy thế này đây, thật sự có chút không thể tin nổi. Có đôi khi lời hắn nói, chuyện hắn làm, ngây thơ làm cho người ta muốn cười. Thế nhưng, đằng sau mỗi ý tứ của hắn, đều làm nàng thấp thỏm lo sợ.
Chịu đựng đau đớn, nàng từng bước từng bước tiến lên, cung kính mở miệng: “Tiểu chủ, Hoàng thượng sai nô tì làm, phiền người nhường một chút.”
Nàng nghĩ, mình không cần quanh co lòng vòng với hắn nữa, hắn nhất định sẽ không thả nàng ra. Quên đi, dù sao kiếp nạn này cũng không tránh khỏi, nàng thẳng thắn hỏi hắn: “Hoàng thượng, chơi vui lắm sao?”
“Vui lắm.” Hắn đáp lại cực nhanh, vừa cúi đầu nhìn nàng vừa cười, “Ngươi sợ chết sao?”
“Sợ chứ.” Ai mà không sợ chết, nàng là người thành thật, chí ít giờ phút này ở trước mặt hắn, nàng không muốn nói dối. Nhưng mà nàng cũng không trông chờ vì câu nói này, hắn sẽ thả cho nàng một con đường sống.
Hắn cúi xuống, một lát sau mới từ từ nói: “Rất tốt, người sợ chết, nhất định sẽ dùng hết toàn lực để tìm con đường sống sót .”
Nàng giật mình nhìn hắn, trên mặt hắn đột nhiên thu lại ý cười, trong con ngươi dần dần nổi lên một ánh sáng sắc bén làm cho nàng không chịu nổi phải rùng mình!
Hai người lặng im không nói gì một hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy có người ở bên tai hô lên: “Hoàng thượng giá lâm —— “
Đến lúc này nàng mới chợt nhận ra. Đến Huyễn Nhiên các rồi.
Lúc nàng nhìn hắn lần nữa, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lại nở nụ cười kỳ lạ, nhìn thẳng vào mắt nàng, ý cười ngày càng xán lạn hơn. Nàng hạ quyết tâm, khẽ cắn môi, đưa tay ôm lấy cổ của hắn. Cùng lắm là người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước* mà thôi, bị nàng ta nhìn thấy hắn ôm nàng, còn quản đến tay của nàng để ở đâu sao? Ít nhất giờ khắc này, để nàng đánh thẳng vào tinh thần của nàng ta cũng không tệ chút nào. Thử phủ đầu nàng lần nữa xem!
Lý công công thấy hành động ấy của nàng, con mắt liền tóe ra lửa. Chẳng qua e ngại nàng đang ở trong lòng hoàng đế, nên y không tiện lấy cây phất trần đánh nàng mấy phát….
Vẻ mặt Hạ Hầu Triều Văn không chút thay đổi, hình như hắn đã sớm đoán ra nàng sẽ làm như vậy.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng!”
“Nô tì (nô tài) tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Lan Ngọc dẫn theo đám kẻ hầu người hạ đi ra hành lễ.
Hắn ôm nàng vừa bước thẳng vào cửa vừa nói: “Tất cả bình thân. Ngọc nhi, nàng xem trẫm dẫn ai về cùng này.”
Nàng trợn mắt lên, hắn thật đúng là chỉ lo đầu nàng quá cứng.
Nàng ta đứng lên, ánh mắt dừng trên người nàng, mặt bỗng nhiên biến sắc, chỉ vào nàng nói: “Hoàng thượng, loại tiện tỳ này sao lại cùng người…” Lời của nàng ta bỗng nhiên im bặt, một câu “Tiện tỳ”, lại nói có dây dưa quan hệ với hoàng đế, tóm lại là không được nói.
Nghe nàng ta gọi nàng như vậy, hắn dường như rất vừa lòng. Khom lưng buông nàng xuống , gật đầu nói: “Đúng vậy, thật sự là tiện tỳ , làm cho cánh tay trẫm đau muốn chết. Tiện tỳ, còn không mau xoa bóp cho trẫm?”
Nàng ngây dại, hắn khẽ quát: “Còn không mau lại đây.”
Chiếc khăn trong tay Lan Ngọc gần như sắp bị xé rách, nàng ta thấy nàng khẽ cử động liền bước nhanh hơn, đẩy mạnh nàng ra, nói: “Hoàng thượng, để thấn thiếp hầu hạ người.”
Nàng bị nàng ta đẩy một cái, không kịp tránh đầu gối bất ngờ bị va vào chân bàn bên cạnh đau đến toát mồ hôi lạnh. Nước từ hốc mắt chảy ra, khiến nàng không còn nhìn rõ phía trước.
Nàng đau đến nghiến răng, lại nghe hắn nói: “Ôi loại chuyện thế này sao có thể cho nàng làm chứ? Tiện tỳ, mau lại đây.” Hắn gọi nàng, một câu tiện tỳ, hai câu tiện tỳ, gọi rất trôi chảy thuận tai.
Nàng vốn cho rằng Hạ Hầu Triều Văn là một người vô cùng nghiêm túc, không ngờ hôm nay lại được thấy thế này đây, thật sự có chút không thể tin nổi. Có đôi khi lời hắn nói, chuyện hắn làm, ngây thơ làm cho người ta muốn cười. Thế nhưng, đằng sau mỗi ý tứ của hắn, đều làm nàng thấp thỏm lo sợ.
Chịu đựng đau đớn, nàng từng bước từng bước tiến lên, cung kính mở miệng: “Tiểu chủ, Hoàng thượng sai nô tì làm, phiền người nhường một chút.”