Chương 27: Muốn nàng chết cóng.
Nàng đã quỳ gần canh giờ, Lan Ngọc vẫn chưa tha cho nàng.
“Mau quỳ cho ta. Tên tiện tì nhà ngươi. Hôm qua ta kêu ngươi đi rửa chân cho ta mà lại bỏ về như vậy hả?”
Nàng im lặng hồi lâu. Mới được tấn phong làm mỹ nhân nên ra oai với nàng đây mà.
“Ngươi chỉ là cỏ dại. Ta có thể bỏ ngươi bất kì lúc nào. Mau quỳ thấp xuống nữa cho ta.” Lan Ngọc lớn tiếng.
Nàng nhất thời ngẩn cả người, chỉ là giữ một tư thế quá lâu, nay lại bắt cúi thấp xuống nữa, bắt đầu có chút run rẩy. Sắc mặt của nàng ta chợt biến đổi, lạnh giọng nói với cung nữ bên cạnh: “Xem ra nó đúng là không biết hành lễ, ngươi dạy dỗ nó cho ta.”
Cung nữ vâng dạ đáp lời, đi đến chỗ nàng, hắng giọng một cái nói: “Còn không mau khuỵu gối thấp xuống một chút nữa?”
Nàng nghiến răng, đã khụyu gối lâu như vậy, còn muốn nàng khụyu xuống thêm nữa sao?
“Thế nào, không nghe thấy à?” Cung nữ nhướng mày, lạnh lùng nhìn nàng.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Nàng mắng thầm trong lòng.
Nhưng vẫn nghe lời lại khuỵu thấp gối xuống thêm một chút, thật mỏi, nàng sắp chịu không được nữa rồi.
Nàng ta vẫn không hài lòng: “Lại thấp xuống một chút nữa!”
Được rồi, nàng lại gập gối xuống một chút.
“Vẫn chưa được.”
“Thấp xuống nữa đi!”
Xuống chút nữa là thành quỳ hẳn rồi. Nàng liếc mắt nhìn qua nàng ta, cung nữ kia vẫn như trước nhìn nàng đầy khiêu khích, ngón tay chỉ chỉ, còn muốn nàng tiếp tục khuỵu xuống.
Khóe miệng Lan Ngọc nở một nụ cười, nàng ta dường như đang thưởng thức thú vui dằn vặt nàng. Vẻ mặt nàng ta dần dần rạng rỡ lên.
Mà nàng, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, “Bịch” một tiếng, quỳ hẳn xuống.
“Ô” cung nữ kia khẽ kêu lên một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Lan Ngọc: “Tiểu chủ, xem ra nàng đã rất thành tâm đó, hành lễ lớn như thế.”
Nàng ta cười: “Hóa ra ngươi không có tự trọng như vậy, cho ngươi hành lễ nhẹ nhàng thì không làm, sao lại đi hành đại lễ chứ? Cũng được, sau này ở Huyễn Nhiên Các, ngươi cứ quỳ lạy ta như vậy cũng được.”
Quỳ thật lâu, đầu gối của nàng bắt đầu sưng lên. Đau nhức!
Nàng ta ngáp một cái, phẩy phẩy tay rồi nói với nàng: “Được rồi, trở về đi, nhớ ngày mai đến hầu hạ ta sớm một chút.”
Nàng có chút khó tin, tưởng phải hành hạ thêm kia chứ. Nhưng nếu nàng ta nói có thể đi, nàng đương nhiên phải hành động thật nhanh. Nàng lập tức nói: “Tạ ơn tiểu chủ.” Đứng dậy bằng tốc độ nhanh nhất, bước ra khỏi cửa.
Trên đường, nàng không dám dừng bước, chỉ sợ nàng ta lại hứng thú lên, gọi nàng quay trở lại. Đi thẳng một lúc tới cửa viện, nàng cười lạnh một tiếng.
Cúi đầu, nhìn chiếc bóng in rõ trên mặt đất, nàng mới phát hiện hôm nay trăng rất tròn. Tuy nhiên không khí lại lạnh như băng, gió thổi tới như muốn đóng băng cứng chiếc mũi của nàng. Hà hơi một lúc, nàng đi về phòng nghỉ.
Đẩy cửa, nó đã bị khóa lại mất rồi. Nàng chỉ nghĩ cung nữ cùng phòng không biết còn có người về, cho nên mới khóa cửa. Nàng kiên nhẫn gõ vài cái. Bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Nàng lại gõ, lại gọi cửa, vẫn không ai để ý đến. Nàng “hừ” nhẹ. Lan Ngọc muốn nàng chết cóng nên mới làm vậy đây mà. Đêm lạnh thế này, nàng có thể đi đâu?
Nàng đã quỳ gần canh giờ, Lan Ngọc vẫn chưa tha cho nàng.
“Mau quỳ cho ta. Tên tiện tì nhà ngươi. Hôm qua ta kêu ngươi đi rửa chân cho ta mà lại bỏ về như vậy hả?”
Nàng im lặng hồi lâu. Mới được tấn phong làm mỹ nhân nên ra oai với nàng đây mà.
“Ngươi chỉ là cỏ dại. Ta có thể bỏ ngươi bất kì lúc nào. Mau quỳ thấp xuống nữa cho ta.” Lan Ngọc lớn tiếng.
Nàng nhất thời ngẩn cả người, chỉ là giữ một tư thế quá lâu, nay lại bắt cúi thấp xuống nữa, bắt đầu có chút run rẩy. Sắc mặt của nàng ta chợt biến đổi, lạnh giọng nói với cung nữ bên cạnh: “Xem ra nó đúng là không biết hành lễ, ngươi dạy dỗ nó cho ta.”
Cung nữ vâng dạ đáp lời, đi đến chỗ nàng, hắng giọng một cái nói: “Còn không mau khuỵu gối thấp xuống một chút nữa?”
Nàng nghiến răng, đã khụyu gối lâu như vậy, còn muốn nàng khụyu xuống thêm nữa sao?
“Thế nào, không nghe thấy à?” Cung nữ nhướng mày, lạnh lùng nhìn nàng.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Nàng mắng thầm trong lòng.
Nhưng vẫn nghe lời lại khuỵu thấp gối xuống thêm một chút, thật mỏi, nàng sắp chịu không được nữa rồi.
Nàng ta vẫn không hài lòng: “Lại thấp xuống một chút nữa!”
Được rồi, nàng lại gập gối xuống một chút.
“Vẫn chưa được.”
“Thấp xuống nữa đi!”
Xuống chút nữa là thành quỳ hẳn rồi. Nàng liếc mắt nhìn qua nàng ta, cung nữ kia vẫn như trước nhìn nàng đầy khiêu khích, ngón tay chỉ chỉ, còn muốn nàng tiếp tục khuỵu xuống.
Khóe miệng Lan Ngọc nở một nụ cười, nàng ta dường như đang thưởng thức thú vui dằn vặt nàng. Vẻ mặt nàng ta dần dần rạng rỡ lên.
Mà nàng, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, “Bịch” một tiếng, quỳ hẳn xuống.
“Ô” cung nữ kia khẽ kêu lên một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Lan Ngọc: “Tiểu chủ, xem ra nàng đã rất thành tâm đó, hành lễ lớn như thế.”
Nàng ta cười: “Hóa ra ngươi không có tự trọng như vậy, cho ngươi hành lễ nhẹ nhàng thì không làm, sao lại đi hành đại lễ chứ? Cũng được, sau này ở Huyễn Nhiên Các, ngươi cứ quỳ lạy ta như vậy cũng được.”
Quỳ thật lâu, đầu gối của nàng bắt đầu sưng lên. Đau nhức!
Nàng ta ngáp một cái, phẩy phẩy tay rồi nói với nàng: “Được rồi, trở về đi, nhớ ngày mai đến hầu hạ ta sớm một chút.”
Nàng có chút khó tin, tưởng phải hành hạ thêm kia chứ. Nhưng nếu nàng ta nói có thể đi, nàng đương nhiên phải hành động thật nhanh. Nàng lập tức nói: “Tạ ơn tiểu chủ.” Đứng dậy bằng tốc độ nhanh nhất, bước ra khỏi cửa.
Trên đường, nàng không dám dừng bước, chỉ sợ nàng ta lại hứng thú lên, gọi nàng quay trở lại. Đi thẳng một lúc tới cửa viện, nàng cười lạnh một tiếng.
Cúi đầu, nhìn chiếc bóng in rõ trên mặt đất, nàng mới phát hiện hôm nay trăng rất tròn. Tuy nhiên không khí lại lạnh như băng, gió thổi tới như muốn đóng băng cứng chiếc mũi của nàng. Hà hơi một lúc, nàng đi về phòng nghỉ.
Đẩy cửa, nó đã bị khóa lại mất rồi. Nàng chỉ nghĩ cung nữ cùng phòng không biết còn có người về, cho nên mới khóa cửa. Nàng kiên nhẫn gõ vài cái. Bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Nàng lại gõ, lại gọi cửa, vẫn không ai để ý đến. Nàng “hừ” nhẹ. Lan Ngọc muốn nàng chết cóng nên mới làm vậy đây mà. Đêm lạnh thế này, nàng có thể đi đâu?
Chỉnh sửa lần cuối: