[Truyện dài - Đăng ký quyền Tác giả] Chú ý đọc kĩ quy định về chính tả

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Bii Bii

Gà con
Tham gia
3/11/18
Bài viết
1
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Tôi yêu em
- Tác giả: Bii Bii
- Thể loại: Truyện teen
- Tình trạng: Đang sáng tác
- Giới thiệu tác phẩm:
Giới thiệu nhân vật chính
Nhân vật nữ:
Đinh Thiên Tử(Ice)nó: 16t là 1 cô gái xinh đẹp như thiên thần vẻ ngoài quý tộc. Tính cách lạnh lùng như tảng băng 1000 năm, là bang chủ Angels. Còn gia đình thì bí mật. IQ300/300 sử dụng thành thạo kiếm, dao, súng,...giỏi chế tạo vũ khí. Đai đen akido,....Là 1 hacker nổi tiếng

Mai Diệu Ngọc(Anna): 16t xinh đẹp như nó nhưng không bằng nó. Tính cách trẻ con tinh nghịch nâng động. Phó bang Angels. Con gái tập đoàn Mai Gia chuyên sản xuất về kim cương lớn 5 thế giới. IQ289/300 sử dụng thành thạo kiếm,...giỏi về chế tạo độc dược. Đai đen akido,...

Triệu Ngọc Anh(Jenny): 16t xinh đẹp như nó nhưng không bằng nó. Tính cách sáng nắng chiều mưa đêm về có bão, thương nó nhất quả đất. Phó bang Angels. Con gái tập đoàn Triệu Gia lớn 3 thế giới về sản xuất ôtô, xe máy,....IQ299/300 sử dụng thành thạo kiếm, dao, súng,...Đai đen như 2 người trên

Nhân vật nam:
Hàn Lãnh Phong(David)hắn: 16t là hotboyNo1 trường King & Queen đẹp trai có 102 khiến ai cũng phải đổ thay bồ như thay cơm bữa, nhưng từ khi gặp nó thì....Tính cách lúc nóng lúc lạnh chả ai hiểu. Bang chủ Devil. Công tử tập đoàn Hàn Gia lớn 2 thế giới về mọi mặt. IQ300/300 sử dụng thành thạo kiếm, dao, súng,...

Đinh Thiên Anh(Jacson): 16t đẹp giai không kém hắn No2 trường King&Queen, anh trai sinh đôi của nó, người yêu của Jenny. Tính cách đôi lúc trẻ con nhưng khi vào công việc là trở nên nghiêm túc. Phó bang Devil. Hoàng tử quốc gia Anh, hiện tại làm việc cho công ty của Bill. IQ300/300 sử dụng thành thạo kiếm, dao, súng,...

Hoàng Gia Khánh(Bill): 16t đẹp giai No3 trường King&Queen Như hắn thay bồ như thay cơm bữa. Tính cách như đàn bà hay cãi nhau với Anna. Phó bang Devil. Công tử bột Hoàng Gia lớn 4 thế giới về thời trang. IQ299/300 sử dụng thành thạo kiếm, dao, súng,...

Giới thiệu nhân vật phụ:
Ngô Bảo Trâm(Linda): 16t độc ác thích hắn luôn tìm cách hại bọn nó. IQ150/300 thuộc chi nhánh nhà nó

Ngô Bảo Trang(Linsa): 16t em sinh đôi của Linda hiền lành nhưng bị chị dụ dỗ trở nên độc ác thích Jacson. IQ155/300

Dương Đình Đình(Halen): 16t độc ác thích Bill là của Linda, Linsa. IQ150/300


Tại vương quốc Anh có 1 thiên thần đang ngồi gác chân lên ghế cần điện thoại:
"Alo cho tôi 3 vé máy bay về Việt Nam"
"Vâng thưa cô chủ"- Người bên đầu dây đáp
Gọi xong nó nghĩ:"Trò chơi sắp bắt đầu", rồi nở 1 nụ cười nguy hiểm. Sau khi làm VSCN xong nó liền sang đánh thức 2 con heo kia dậy. Phòng Anna nó nhẹ nhàng bước vào và nói:"10phút tao đợi ở dưới nhà"nghe xong Anna chạy ngay vào làm VSCN, Jenny cũng vậy sau khi nghe tiếng yêu thương của nó.
10 phút sau Anna hỏi nó:
"Có chuyện gì mà gọi bọn tớ sớm vậy"
"Đúng đó"-Jenny
"Ngồi xuống và ăn"-Nó
"Tí về Việt Nam"-Nó nói làm Jenny Anna phụt cơm
"Yeye"-Jenny và Anna đồng thanh. Nó cũng bó tay về 2 con bạn này.
"TRẢ THÙ"- Nó
"Ừ'-Jenny, Anna
Ăn xong tụi nó đến sân bay bao nhiêu người trầm trồ, khen ngợi, khinh bỉ,....tụi nó.
"Em ơi làm người yêu anh nha"- Nam1
"Em ơi cho anh xin số đẹp thoại"- Nam 2
"Em tóc đỏ kia xinh nhất"- Nam3
"Xinh gì mà xinh hồ ly tinh thì có"- Nữ 1
"Đã xấu còn chê bai người ta'- Nữ 2
Sau khi lên máy bay mỗi đứa làm 1 việc Anna lướt face, Jenny đọc tiểu thuyết, còn nó thì ngủ.
Còn tiếp
 
Tham gia
3/11/18
Bài viết
1
Gạo
0,0
Tên: Tấm Cám (fiction)
Tác giả: Tô Ngọc Băng
Thể loại: ngược, huyền huyễn
tình trạng: đang sáng tác
Giới thiệu: được chuyển thể từ câu truyện cổ tích dân gian "Tấm Cám", nay đã trở nên có vài nét khác về mặt nội dung. Có khi nào Bụt chẳng phải là một ông lão mà là một nam thanh niên trẻ tuổi? Có ai nghĩ rằng Tấm là tiên, vì sai lầm mà phải xuống nhân gian lịch kiếp? Nếu như Bụt yêu Tấm thì sao? Còn hoàng thượng thì dồn tâm tư cho Cám. Nhưng bi kịch là bi kịck, Tấm chỉ yêu hoàng thượng, còn hoàng thượng chỉ mãi nhớ về hình bóng Cám. Bụt yêu Tấm mà đâu được đáp lại, cứ dày vò nhau cho đến khi phát hiện ra đâu mới là người thực sự yêu mình thì đã quá muộn màng rồi.
 
Tham gia
3/11/18
Bài viết
1
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Đào Hoa Lạc Xích Hỏa
- Tác giả:Trương Tư Bối
- Thể loại: Huyền Huyễn
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:

Năm xưa khi trời đất được tạo ra , chúng sinh muôn nơi bắt đầu có sự sống và sinh sôi nảy nở, cuộc sống yên lành , các tộc các giới được tạo ra phân chia rõ ràng .
Trời đất sinh sôi đã tạo ra 4 vị thần Thủy - Hỏa - Phong - Thổ , chân thân của Thủy Thần là một con Bạch Long , chân thân của Hỏa Thần là một con Phượng Hoàng Lửa, Phong Thần là một con Hồ Ly Chín Đuôi và Thổ Thần là một con Hươu hai sừng 36 nhánh .
Bốn Bề Tám Cõi đã được hình thành .
Nhưng sự yên bình không kéo dài được bao lâu , giữa các tộc xảy ra các cuộc chiến tranh chấp lãnh thổ , Ma giới - Thiên giới ngày đêm sống trong cảnh tang tóc , mưa máu khắp nơi , Hỏa Thần và Thái Tử Thiên Giới nhận lệnh Phụ Đế đã cùng nhau chiến đấu lặp lại trật tự trời đất , trải qua vô vàng cuộc chiến dần dần các tộc , chúng sinh trở nên khiếp sợ hai vị chiến thần Thiên giới , các tộc ở các giới lại trở lại những ngày tháng yên bình , hai giới Thiên - Ma phân định rõ ràng , Thiên giới trở thành giới đứng đầu bốn bề tám cõi , Thái Tử đăng cơ Thiên Đế , Hỏa Thần trở thành Bắc Đế Vương cai trị một cõi trong tứ cõi.
Tưởng chừng trời đất sẽ thái bình vạn năm cho đến khi Phụ Đế và Đế Hậu đi vào vòng luân hồi trở về với Hỗn Độn thì mọi chuyện mới bắt đầu...
 

Đính kèm

  • Đào Hoa Lạc Xích Hỏa - Trương Tư Bối.docx
    21,2 KB · Xem: 94

Lee060411

Gà con
Tham gia
6/11/18
Bài viết
1
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Hồi Ức
Tác giả: Lee
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, nữ cường
Tình trạng: Đang sáng tác
Văn án:
- "Sau này... đợi đến lúc chúng ta đều già rồi... đến lúc không nhìn rõ nữa, đi vài bước cũng cảm thấy mệt... đến khi con cháu của chúng ta kết hôn sinh con rồi... anh vẫn muốn nắm tay em như vậy... muốn mỗi buổi tối đều được ôm em ngủ đến sáng thức dậy có thể nhìn thấy em đầu tiên... đời đời kiếp kiếp không bao giờ phân ly... có được không?"
- Đồ lừa đảo!- Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt chú rể trong tấm ảnh cưới được đặt ở đại sảnh... có điều... cô dâu lại không phải cô.
- Thật ngại quá... cô là bạn của cô dâu hay chú rể ạ? Mời cô vào trong...- Nhân viên phục vụ thấy cô cứ đứng ngẩn ngơ bên ngoài liền cúi đầu chào hỏi, đưa tay chỉ đường. Cô nhìn theo hướng tay cậu ta, chỉ thấy người đàn ông trong trí nhớ mặc bộ vest lịch lãm, tuấn tú đang đứng ngoài cửa cười hạnh phúc đón khách tham dự hôn lễ của mình... Như có linh cảm, anh quay sang nhìn cô, thời gian bỗng lắng đọng lại, chỉ còn hai người, giống như trước đây... trong mắt anh chỉ có cô, lúc nào cũng quấn lấy hỏi cô có yêu anh không... đến khi cô bừng tỉnh, nơi đó đã không còn ai. Cánh cửa lễ đường khép lại, ngăn cách cô với thế giới bên trong, thì ra hiện tại đến một cái nhìn cũng cách xa như một kiếp vậy.
 

Đường Lạc

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/10/18
Bài viết
3
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Theo đuổi đại cầm thú.
- Tác giả: Đường Lạc.
- Thể loại: ngôn tình, sủng.
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Cô vừa về nước, đã được chứng kiến một màn người mình yêu đang êm ấm bên gia đình mới. Anh hai lại còn chuẩn bị kết hôn, khiến cô càng thấy bản thân cũng không tệ, sao lại có thể để bản thân thua thiệt như vậy. Nhưng điều gì cũng chưa làm, cô đã có người bạn thân nhất làm giúp... khiến cô gặp được anh. Một người khiến cô không quá yêu nhưng nếu không có anh cô có lẽ sẽ không thể có được nhiều niềm vui như vậy.

“ Trăm hoa đua nở nhờ gió xuân

Nụ cười anh đến nhẹ tựa hồng

Đôi mắt sâu thẳm em rụng động

Em đổ anh trước có được không?!”

Chương 1:

Nhẹ nghiêng đầu dựa ra sau ghế, Mặc Tư Dao đưa ánh mắt dõi theo những tầng mây đang nhẹ nhàng bồng bềnh phía bên ngoài ô cửa nhỏ. Máy bay vừa cất cánh, bỗng nhiên tâm trạng cô cũng thay đổi theo. Vừa nãy cô còn thấy có chút mệt mỏi vì phải chờ máy bay delay tận hai giờ đồng hồ, nhưng bây giờ lại cảm thấy thật thoải mái, lại có chút mong chờ.

Mong chờ sẽ sự thay đổi xinh đẹp hơn của nơi tuổi thơ cô từng sống, mong chờ từ người con trai cô đã luôn hết lòng hết dạ thủy chung suốt năm năm qua sẽ thực hiện lời hứa đã từng hứa với cô. Mong chờ một cuộc sống mới, với mọi thứ cô đã luôn cố gắng để có được suốt bao năm.

Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh quen thuộc, không biết suốt năm năm qua nó đã xuất hiện lên trong đầu cô bao nhiêu lần. Không chỉ đơn thuần là những gì cô nhung nhớ, mà còn là niềm khát khao hạnh phúc của cô đối với lời hứa của người đó.

“Lục Thẩm Uy, anh có thể chờ em học xong đại học sau đó chúng ta kết hôn được không?!”

“Đương nhiên rồi! Anh cả đời này sẽ không lấy ai ngoài Mặc Tư Dao, anh hứa!”

Thiếu nữ xinh đẹp nụ cười như ánh ban mai nghiêng đầu khẽ hỏi chàng trai tuấn tú đang đứng trước mặt, trong ánh mắt chứa đựng cả một bầu trời hạnh phúc như những viên kẹo hồng ngọt ngào. Chỉ cần nhìn kỹ cũng có thể thấy rõ trong mắt cô bé chỉ có người đứng trước mặt, tựa hồ mọi thứ xung quanh cô bé đó đều không bỏ vào mắt.

Có lẽ đến bây giờ vẫn như vậy, cô học ở Hà Lan suốt năm năm. Bạn bè không thể nói là nhiều mà là vô cùng vô cùng nhiều, tính tình Mặc Tư Dao rất năng động, lại nhiệt tình dễ gần nên đi đâu cô cũng có thể kết bạn được kha khá. Trong những người bạn đó, số người muốn theo đuổi Mặc Tư Dao có thể nói đã chiếm hết một nửa. Có nhiều người vì mãi cô không đồng ý họ đã chuyển mục tiêu, nhưng vẫn còn một số người đến tận bây giờ cô phải nói về nước để kết hôn họ mới tiếc nuối đồng ý làm một người bạn bình thường với cô.

Mặc Tư Dao nhớ lại những chuyện vui khi ở bên những người bạn nước ngoài, môi lại khẽ cong lên thành nụ cười. Ở bên những người bạn đó thật vui, cô mong rằng sau khi về nước mọi chuyện thuận lợi có cơ hội cô sẽ dẫn Lục Thẩm Uy qua thăm mọi người.

Máy bay lúc này đã ổn định trên không, nên cô mở điện thoại cắm tai nghe, bật bài nhạc cô yêu thích yên lặng tận hưởng giai điệu nhẹ nhàng của bài hát.


“Anh nói đôi mắt em tựa sao băng, thì ra ngân hà cũng có nước mắt!

Bị lực hút hấp dẫn, thay đổi quỹ đạo rồi biến mất trong màn đêm...

Từng hạt từng hạt sao băng trong nháy mắt, bao suy nghĩ dừng lại trong lòng anh!

Tiếc rằng thời gian lại vô ý, lặng lẽ khiến người ta đau buồn...”


Đột nhiên bên tay có cảm giác có cái gì đó cứ níu níu giật giật, cúi đầu nhìn xuống Mặc Tư Dao nhìn thấy một cô bé nhỏ nhỏ tầm ba bốn tuổi đang đứng nắm lấy ống tay áo của cô. Cô bé cứ nhìn cô với ánh mắt ủy khuất, viền mắt ươn ướt mà ai nhìn cũng sẽ thấy đáng thương vô cùng. Vội tháo tai nghe xuống cô hỏi han cô bé.

“Cô bé, sao vậy?”

“...”

“Ba mẹ cháu đâu?”

“...”

Cô hỏi bé gái mấy câu, nhưng có vẻ cô bé lại không muốn trả lời nên cô bất giác đưa mắt nhìn xung quanh trên máy bay xem có ai là người nhà cô bé. Còn chưa kịp hỏi thì đã thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, dáng vẻ xinh đẹp đi tới gần chỗ Mặc Tư Dao.

“Sao con lại chạy lên đây, máy bay đang bay con không được đi lung tung.” Người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô bé dặn dò vài câu rồi quay qua nhìn Mặc Tư Dao, cô thấy được trong mắt người phụ nữ này thoáng chốc có chút giật mình. Sau đó nhanh chóng hồi phục lại nụ cười ban nãy, khẽ mỉm cười “Xin lỗi vị tiểu thư này, con bé nhà tôi có chút nghịch rồi! Thật làm phiền cô rồi...”

“Không... không có gì!” Mặc Tư Dao cũng không biết nên nói gì nên cũng chỉ biết cười với hai mẹ con nhà nọ. Sau khi hai người rời đi, cô đột nhiên có chút thắc mắc trong lòng “Sao người phụ nữ kia... ánh mắt đó, thật kỳ lạ... lại còn cô bé đó, cả hai mẹ con nhìn kiểu gì cũng thấy thật quen mắt”.

Thời tiết mùa Hạ ở thành phố C cũng không tính là quá nóng, nhưng so với bên Hà Lan thật một trời một vực. Máy bay hạ cánh lúc năm giờ rưỡi chiều, đón chào cô về nước lại là một trận mưa phùn hòa vào dòng xe tấp nập. Giờ này là giờ tan tầm, đợi một chút có lẽ anh hai sẽ sớm đến đón cô về nhà.

Sau khi lấy hành lý xong xuôi, vì có chút nôn nóng nên cô ra thẳng trước cổng sân bay để đợi người đón. Trời đã dần tạnh mưa, Mặc Tư Dao ngồi ở hàng ghế ngoài sân bay còn đang suy nghĩ có nên gọi điện cho Lục Thẩm Uy báo rằng cô đã về nước hay không?! Chẳng ngờ lại bắt gặp được một màn khiến cô ngây dại như thế này.

Một chiếc xe màu đen dừng lại xếch chỗ cô ngồi phía trên một chút, nhìn người đàn ông lái xe cô thoáng ngạc nhiên sau đó là một loạt tâm trang vui mừng, hạnh phúc, cảm động dâng trào trong lòng. Là Lục Thẩm Uy! Anh ấy sao lại biết được hôm nay cô về nước, lại còn đến đón cô?! Là anh hai đã nói sao?! Mặc Tư Dao ôm tâm trạng mừng rỡ định chạy đến ôm anh... Nhưng bước chân còn chưa kịp hạ đã nhìn thấy anh giang tay ôm một cô bé nhỏ, mặc váy hồng từ trong sân bay chạy ra. Nét mặt vô cùng vui vẻ hạnh phúc, anh ấy còn xoay nhẹ cô bé vài vòng, sau đó anh vội chạy vào trong kéo vali cho một người phụ nữ nữa, cô nhận ra hai mẹ con người này... Chính là hai mẹ con trên máy bay cô đã gặp.

Mặc Tư Dao ngây người!

Đây có phải sự thật?

Cô có chút không thể chấp nhận được, lòng thầm trấn an ‘Có lẽ là bạn hay một người chị người em họ nào đó của Lục Thẩm Uy thôi mà! Mặc Tư Dao, ít nhất mày phải nghe cho rõ người ta nói đã. Không nên nhận định lung tung. Đúng. Không nên nhận định lung tung”.

Nói rồi Mặc Tư Dao lấy lại tinh thần, bước tới phía trước. Mặc dù trong lòng thầm nhủ mọi thứ phải thật tự nhiên, nhưng nụ cười trên môi cô lại không giống như vậy, có chút gượng gạo, đôi mắt có gì đó như muốn chực trào. Cô tiến tới, kiềm lòng lại chào hỏi nhẹ nhàng như không “Thẩm Uy!”.

Một tiếng gọi nhẹ nhàng khiến cả ba người họ đều quay qua nhìn cô, Lục Thẩm Uy nhìn cô hành động có chút khựng lại, thoáng trong đôi mắt chính là tia áy náy cùng sự né tránh. Người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh anh, vừa nghe cô gọi anh lập tức nụ cười như đông cứng nhìn cô. Còn bé gái trong tay anh lại ngây thơ nhìn cô cười. Cô thoáng nhìn ba người họ, lại cảm thấy mọi dây thần kinh trong người cô dường như đang đứt dần.

Nụ cười gượng cũng không thể nào tiếp tục duy trì nữa, Mặc Tư Dao đành nhìn Lục Thẩm Uy đang cúi đầu “Bạn cũ lâu ngày không gặp, đến một câu chào anh cũng không chào tôi được sao?! Hay là, đã sớm quên người bạn như tôi rồi?” giọng nói cô có chút trào phúng khiến Lục Thẩm Uy có chút giật mình.

“Tiểu Dao...”

“Gọi Mặc tiểu thư đi, Lục sư huynh!”

Yêu cầu nhẹ như không của cô khiến đôi mắt Lục Thẩm Uy thoáng sững sờ, sau đó gượng gạo sửa lại “Mặc tiểu thư! Đây là Tôn Thiến... vợ của tôi, còn đây là Lục Ân Phi con gái tôi”

“Chào Lục phu nhân, chào bé xinh đẹp!” Mặc Tư Dao nhìn Tôn Thiến, nhẹ nhàng mỉm cười “Nghe danh Lục phu nhân đã lâu, nay lại vô tình có cơ hội gặp mặt, thật vinh hạnh!”

Tôn Thiến không có vẻ gì giống như những người vợ bắt gặp chồng mình gặp lại người yêu cũ, mà hiện tại lại nhìn Mặc Tư Dao giống như những người bạn lâu ngày gặp lại hơn. Tôn Thiến khiến Mặc Tư Dao có chút cảm khái, từ lâu đã biết đến Tôn Thiến là ngọc nữ độc nhất của Tập đoàn bất động sản có tầm ở thành phố C này. Nhưng qua một số người bạn đã từng gặp Tôn Thiến kể lại, quả thực vị tiểu thư này là người có tâm có tầm nhưng không có tính. Chính là kiểu ngọc nữ dung mạo như hoa, hiền thục đảm đang, công dung ngôn hạnh có đủ. Chỉ là không ngờ khi cô gặp lại cảm nhận một cách sâu sắc tính tình của người phụ nữ này như vậy, nếu đem cô ra so sánh, cô quả thực phải chúc mừng Lục Thẩm Uy đã tìm được viên ngọc sáng giá rồi.

“Mặc tiểu thư, hiện tại đã có người đón hay chưa? Nếu chưa chúng tôi sẽ...” Lời của Tôn Thiến còn chưa hết sau lưng Mặc Tư Dao đã vang lên giọng nói trong trẻo, là của một cô gái.

“Mặc tiểu thư...”

Mặc Tư Dao quay lại nhìn một lúc, vẫn không thể nhận ra đây là ai. Cô chưa kịp hỏi người con gái đó thì điện thoại trong túi bỗng nhiên đổ chuông “Alo, anh hai... Được... Em biết rồi!”

“Chị là thư ký của anh Tử Kiệm?!!”

“Ừm, hôm nay Mặc tổng có cuộc họp gấp với bên đối tác nên không thể ra kịp đón Mặc tiểu thư, đành nhờ tôi đi đón giúp.”

“Ừm... Được. Đợi tôi một lát” Cô nói với Tần Mộc Niên đợi lát sau đó quay qua chào gia đình Lục Thẩm Uy “Dù gì cũng chúc anh hạnh phúc, cố gắng vun vén hạnh phúc gia đình như những gì ngày trước anh vẫn luôn mong muốn!” Sau đó quay lưng đi.

Có lẽ chỉ mình cô hiểu được, tại sao cô không khóc, tại sao cô không đòi anh cho một lời giải thích, tại sao cô không cảm thấy đau lòng khi đã luôn cố gắng giữ bản thân thủy chung suốt năm năm qua nhưng bây giờ người ta đã có gia đình, có vợ, có con. Ngay cả một câu xin lỗi với cô cũng không có!

Vì... với cô...

Không nên khóc vì bất cứ điều gì không xứng đáng, bản thân cô từ nhỏ đã luôn như vậy, bất cứ điều gì không xứng với bản thân nữa thì cô sẽ buông bỏ, níu kéo bằng nước mắt cũng chỉ khiến bản thân mất đi giá trị trong mắt người khác. Thay vì hạ giá trị bản thân bằng nước mắt, cô vẫn là muốn dùng nụ cười để nâng tầm bản thân, cũng coi như đang tạo cho bản thân cô một vỏ bọc mạnh mẽ hoàn hảo.

Không nên đòi sự giải thích nếu bản thân đã quá hiểu rõ, thực chất lời giải thích cho sự hiểu rõ đó chính là con dao hai mặt sẽ chỉ đâm sâu không giới hạn vào vết thương thêm đau.

Còn đau lòng, sao cô lại không đau lòng được. Chỉ là cô đang đau lòng cho chính bản thân cô đã ngu ngốc tin vào lời hứa kia suốt bao năm như vậy, thương cho chính bản thân cô suốt những năm thanh xuân đã dành trọn cho một người không xứng đáng. Thậm chí vài tiếng trước cô còn mơ mộng nhiều như vậy, giờ nghĩ lại thật nực cười!

Thanh xuân, đừng nên tin vào lời hứa. Vì đó chỉ là những lời nói khiến cho chúng ta cảm thấy đau lòng mỗi khi nhắc lại sau này.

Hexagon mình đã sửa lại tác phẩm, mong bạn kiểm tra lại giúp mình ạ. Mình cám ơn nhiều ạ! ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:

gấu ngủ đông

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/18
Bài viết
1
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Anh đây không sợ hệ thống
- Tác giả: Gấu ngủ đông
- Thể loại: Khoa học viễn tưởng, có HE, hơi bạo lực, nữ cường, sủng.
- Tình trạng : Đang sáng tác
- Giới thiệu (trích đoạn) tác phẩm:
Hạ Mi không sợ trời, không sợ đất, đứng giữa mưa bom, bão đạn, cô cũng chỉ lạnh nhạt nhìn mọi thứ xung quanh với một cảm xúc, người khác nói cô máu lạnh không có tình người, cô bổ cho một nhát bồi họ đi gặp diêm vương uống trà, người ta nói cô không biết tình yêu là gì, cô dùng tất cả những gì mình có cưng chiều người đàn ông đấy lên tận trời, làm cho bọn họ nghẹn một cục tức không thể làm gì, đời này Hạ Mi không sợ gì, cô còn sợ thế giới này không loạn thêm tí nữa a. Cô chỉ sợ cô đi hết bao thế giới cũng không tìm được anh.



Hạ Mi vừa đến, hệ thống ngàn năm nổi tiếng cũng sắp phát điên, nhưng nó nhịn, nó mà không nhịn mấy cái hệ thống thấp bé kia không cười vào mặt nó mới lạ.

Hệ thống:
- Ký chủ, cô ở thế giới kia đã chết rồi, nhưng vì lý do dương thọ chưa dứt nên cô được chuyển đến đây, ở đây cô sẽ được chuyển đi các không gian để làm nhiệm vụ, số lần nhiệm vụ thành công điểm tích lỹ sẽ tăng lên, đến một giới hạn nhất định cô sẽ được đưa về thế giới cũ, theo yêu cầu của ký chủ, cô có thể trở về thân xác cũ, cũng có thể vào lại một thân thể hoàn toàn khác, đó là với điều kiện cô hoàn thành nhiệm vụ, và ngược lại mỗi lần nhiệm vụ thất bại, kèm theo trong lần thực hiện nhiệm vụ, ký chủ không có tự chủ mà làm điều thiếu nhân tính thì điểm làm người sẽ bị trừ đi, điểm làm người nếu bị trừ xuống số âm sẽ tự động nhận hình phạt, ký chủ có tiếp nhận hợp đồng không.

Hạ Mị còn chưa lên tiếng, âm thanh điện tự lạnh lẽo lại vang lên lần nữa:

- Cưỡng chế ký hợp đồng, người thực hiện Hạ Mi ký bút, hợp đồng được lập thành, chúc mừng.

- CMN im đi cho ông, mày cũng giỏi lắm, sao mày không tự đi mà làm cái nhiệm vụ gì gì đó đi, còn ở đây lải nhải làm gì, còn không cho ông ý kiến nữa cơ, ông ghim.

Hệ thống, nó cũng có muốn thế đâu những người trước kia đến đây nó cũng nói thế, nhưng nó nhầm rồi những người đó và cô không giống nhau, ngay từ đầu cô xuất hiện ở đây nó đã nhận ra điều đó rồi chỉ là nó không muốn nói ra thôi, cô ký chủ này của nó rất rất hung dữ lại còn đanh đá đến lợi hại nữa, nó vẫn nhanh tống khứ cô nàng này đi thì hơn:

Tên: Hạ Mi

Điểm tích lỹ: 0

Điểm làm người: 100

có tiến vào thế giới thứ nhất không.

Hạ Mi đen mặt:

- Mày không nghe tao nói gì à.

- Ký chủ cô không có sự lựa chọn nào khác.

Đúng vậy ngay cả đây là đâu cô còn không biết làm sao cô có thể lựa chọn được chứ, trước mắt cứ làm thôi đến đâu hay đến đấy, cùng lắm là chết thôi.

ký chủ à, cô còn chưa biết tôi đọc được trên mặt cô viết gì sao, rõ ràng thế kẻ ngu cũng nhận ra.

- Có tiến vào thế giới thứ nhất không?

- Đi thôi!
- Bắt đầu dịch chuyển.



Khị Hạ Mi tỉnh lại lần nữa cô đang nằm trong một căn phòng mang phong cách phương tây, xung quanh phòng được trang trí rất bắt mắt, ở cạnh của sổ có một chiếc đàn piano lặng lẽ nằm đấy, còn cô thì đang nằm trên chiếc giường màu trắng, xung quanh cô là các loại vật dụng y tế, nào là ống kim tiêm, bình chuyền dịch, một loạt các loại thuốc không biết tên nằm trong một cái khay sắt lớn được đặt lên chiếc bàn trắng lớn ở gần giường, nếu đầu không phải đang quấn băng chắc cô cũng chạy loạn để xem chuyện gì rồi, chưa định thần lại một loạt ký ức không phải của bạn thân tự động được đẩy vào đầu, mỗi một lần đầu cô càng đau đớn, đến khi tỉnh táo lại cô mới biết được, nguyên chủ của thân thể này tên là Nguyên Nguyên, con gái của một ông chủ lớn, mẹ của cô là người ngoại quốc, mười năm đầu cuộc sống của nguyên chủ trải qua khá êm đềm, có bố mẹ yêu thương, chăm sóc và bảo vệ, đến một chiều mùa hè năm cô lên mười một tuổi bố cô dắt về một đứa bé gái, mặt mày gầy gộc, quần áo xơ xác đến đáng thương, nó nấp sau bố Nguyên Nguyên nhìn cảnh vật xung quanh đầy sợ hãi, lúc đấy Nguyên Nguyên cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy đứa bé kia ăn mặc như vậy cô vội vàng tìm cho nó một bộ quần áo sạch sẽ lại còn là của mình, khi cô đang đi từ hành lang xuống đưa quần áo cho người giúp việc thay cho đứa bé thì đi qua thư phòng của bố, cô nghe thấy tiếng đồ vật đổ vỡ, sau đấy là tiếng cãi vã của bố mẹ cô.

- Em đừng quá đáng, nó là một đứa bé nó biết gì chứ, anh đã bảo là anh sai rồi, nhưng sai lầm của anh không thể để người khác phải gánh chịu.

- Nguyên Trọng, tôi cho anh biết bao nhiêu cơ hội, để bây giờ anh bồi đáp cho tôi như thế sao, anh làm sai bao nhiêu lần tôi đã bỏ qua rồi, sao anh còn dám mang nó về nhà chứ, anh có coi Lisa tôi là gì không, có coi Nguyên Nguyên là gì không.

Không biết Nguyên Trọng bị đụng chỗ đau nào, hắn đi đến tát mạnh vào mặt người phụ nữ trước mặt mình một phát, cái tát đấy rất vang dội, nếu để nó đánh trên người Hạ Mi cô, thì cô không biết cái đầu mình có bị lệch đi không nữa, chậc chậc.

Chuyện hôm đó khá lớn, bà Nguyên đem con gái về căn biệt thự của mình ở thành phố A, rồi ở hẳn đấy, một thời gian sau cô mới biết đứa bé tội nghiệp mà cô định cho quần áo hôm đấy là con rơi của bố cô, tự nhiên đang làm con độc nhất, được bố mẹ yêu chiều, cuộc sống như mơ từ đâu lại xuất hiện một cô em gái ngoài dã thú, đã cướp mất bố của cô thì thôi lại làm cho gia đình cô bị chia cắt ai mà không hận chứ, cứ mỗi lần quay lại nhà chính cô lại tìm cách bắt bẻ nó, nào là tóc tai, quần áo, đến cả đôi dép nó đi cô cũng bắt bẻ, cô ghét nó, nó phá hoại gia đình của cô, phá hoại hạnh phúc của mẹ cô. Đến khi lớn lên, nó cũng cướp luôn người mà cô yêu, người đàn ông ấy tên là Phạm Quân. Anh ta có hôn ước với cô từ bé, nhưng từ khi con bé đó xuất hiện thì mọi thứ thay đổi, ngày hôm đính hôn của hai người cô ta bỗng nhiên xuất hiện, đương nhiên là chú rể bỏ cô dâu để chạy theo tình yêu của mình rồi, cô dâu của chúng ta lại không cam lòng lao đến đẩy con bé đó ra hành lang nhưng đen đủi thay người rơi xuống là cô ta, đầu đập xuống dưới, may dưới kia đều là cỏ, từ đây rơi xuống cũng không cao lắm, nhưng vẫn bị chấn thương đầu ngất xỉu rồi, chú rể thì tức giận bỏ đi cùng người khác không màng đến sống chết của cô dâu.
Sau đấy nguyên chủ được chuẩn đoán là đụng đầu đến hỏng rồi, cô bị đưa đến bệnh viện tâm thần, nhưng vì mẹ cô không nỡ nên đã đi tìm người đàn ông phụ bạc mình kia, chính là cha của nguyên chủ, nhưng ông ta lại mặc kệ, bỏ mặc con gái mình. Năm xưa, vì chạy theo tình yêu bà đã cắt đứt liên hệ với bên nhà ngoại bây giờ bà còn mặt mũi nào mà tìm họ nữa, bà Nguyên bán hết tài sàn của mình đưa con gái ra ngoài, nhưng người ta nói không sai, cho dù không có bệnh nhưng khi bị đưa vào cái nơi ấy cũng thành có bệnh mà thôi. Không ai biết khi ở trong đấy nguyên chủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít lâu sau người ta nghe tin tìm thấy xác của cô ở một con sông, lúc đó rất thảm hại không ai nỡ lòng nào nhìn, từ một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, bỗng nhiên biến thành một bà điên, lại còn chết bất đắt kỳ tử thế này nữa. Bà Nguyên không chịu được cú sốc này, bệnh tim tái phát chết ngay khi nhìn thấy xác con mình. Còn nam nữ chính ấy à, lấy nhau có một cuộc sống hạnh phúc. Thật ra, không ai biết những ngày ở trong bệnh viện ấy đã có chuyện gì xảy ra nhưng cô là nguyên chủ cô biết hết, cô bị người ta hãm hiếp đến phát điên, mỗi buổi tối lại có ba, bốn người vào phòng bệnh của cô, họ tiêm cho cô một thứ thuốc, làm cô không thể cử động được nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo. Cô biết họ làm gì với mình nhưng lại không có sức phản kháng chỉ có nước mắt tủi nhục chảy dài trên hai má, sau đấy cô phát điên thật, khi được đưa ra ngoài, đêm nào cô cũng mơ thấy những người đó, họ hành hạ cô, cười nhạo cô, nguyên chủ không thể chịu đựng được mà tìm đến cái chết.

Xem đến đây Hạ Mi cũng cạn lời rồi, thế gian nhiều người như thế đu một cây cột làm gì, không bị nó xả điện xuống giật chết là may lắm rồi.

Hệ thống: Cô tưởng ai cũng giống mình chắc, hai mươi tám năm không có lấy một cái cây cột nào mà đu.

Hạ Mi: Mày im đi cho ông.


Nguyện vọng của nguyên chủ này cũng khá đơn giản, sống vui vẻ hạnh phúc suốt đời bên mẹ mình, bù đắp những ngày tháng bị thù hận che mắt, bỏ mặc bà cô đơn một mình kia và tìm ra hung thủ ngày đó đã hại mình thê thảm như thế, cô không hề có ý định trả thù nữ chính cùng với nam chính chút nào hết, nữ phụ này tôi cho một trăm lẻ một điểm trắng quá may chưa bị bôi đen. Nhưng Hạ Mi thật nghi ngờ những người đấy đếu liên quan đến ông chồng xén tí nữa đã thành của nguyên chủ kia thôi.

Khoảng thời gian cô tỉnh lại đúng vào khoảng thời gian nguyên chủ bị rơi lầu, đã hôm mê mấy ngày trong bệnh viện, nhưng bây giờ lại được chuyển về nhà, nguyên nhân thì không rõ, sau đấy vì mãi không thấy con mình có tiến triển gì, cũng không có dẫu hiệu tỉnh lại nên bà Nguyên đã đưa cô trở lại bệnh viện, đó đúng là khoảng thời gian bác sỹ đưa ra kết luận cô bị điên đây mà, nhưng bây giờ cô tỉnh lại rồi thì chuyện đó không rảy ra nữa, lô ríc câu chuyện cũng biến đổi rồi. Đúng lúc này của phòng được mở ra, người phụ nữ ở cửa thấy người bên trong đã tỉnh rồi, nụ cười hiện lên nơi đáy mắt, cảm giác đầy nhân từ, bà có mái tóc màu vàng nhạt, nơi khoé mắt có vết chân chim nhưng rất mờ, nhưng cũng không che được dung mạo xin đẹp của bà, chắc chắn khi còn trẻ bà là một mĩ nhân phương tây vạn người mê rồi, Hạ Mi nhìn bà một cái, cổ họng khô khốc gọi một tiếng:

- Mẹ

Bà Nguyên thấy con gái nhiều năm rồi mới dùng ánh mắt ấy nhìn mình, đáy lòng hơi chấn động nhưng bà cũng không để ý nhiều, đi đến ân cần chạm vào đầu của Nguyên Nguyên.

- Hazz! Con cũng dại dột quá rồi, chắc đau lắm phải không, mẹ xin lỗi, mẹ vô tích sự quá không bảo vệ tốt cho con.

- Từ hôm nay con sẽ bảo vệ mẹ.

- Nguyên Nguyên...

Bà Nguyên chấn động, con bé khác quá đúng là nó nhưng đôi mắt kia thật làm cho người ta không nhìn ra được cô đang nghĩ gì, nhưng lời nói ra từ miệng cô cùng với đôi mắt ấy lại làm bà có cảm giác, cô nói được nhất định sẽ làm được. Bà cũng không hỏi nhiều sao cô lại nói như thế, sao cô lại thay đổi như thế, chỉ sau mấy ngày hôn mê, nhưng cô là con bà bà tin tưởng cô vô điều kiện.

- Ừm, mẹ tin Nguyên Nguyên có thể bảo vệ được mẹ.

chú thích: Nguyên chủ: Người cũ của thân thể mà Hạ Mi đang nhập vào

Vết chân chim: Nết nhăn trên mắt
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
- Tên tác phẩm: Có một thời như thế, để thương.
- Tác giả: tinhco07
- Thể loại: Truyện dài
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Hoàn.
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:

Truyện dài "Có một thời như thế, để thương" là câu chuyện về thời thanh xuân của một nhóm bạn trẻ, sinh ra vào cuối những năm 70 của thế kỷ trước và trưởng thành vào những năm đầu của thế kỷ 21. Câu chuyện là những đoạn kể đan xen giữa quá khứ và hiện thực trong hành trình trưởng thành của nhân vật chính từ thời niên thiếu cho đến tuổi thanh niên, xoay quanh mối tình của nhân vật chính với người bạn gái cùng lớp. Người đọc trẻ sẽ có dịp được ngược dòng thời gian, trở về thời bao cấp, để chứng kiến một thế hệ đã sống, đã yêu và đã trưởng thành như thế nào trong giai đoạn lịch sử hết sức đặc biệt đó. Cho dù là thế hệ nào đi chăng nữa, thì những người trẻ tuổi cũng luôn có những suy tư, trăn trở về thời cuộc và có những khát vọng vươn tới những điều tốt đẹp hơn.
...
- Trích đoạn:

Lớp 10, tôi vào lớp chọn của trường cấp 3 thị trấn. Hầu hết học sinh lớp tôi đều đỗ vào trường này, trong đó có con Hà "còi". Thằng Thành "Danh" đỗ lớp chuyên lý thành phố. Bình "Định" và Thuỳ Đan học lớp chuyên toán. Hai thằng Cường "Dương" với Dũng "dê" cũng học cùng trường với tôi, tuy không cùng lớp. Con Quỳnh Trang thì theo gia đình chuyển đến một thành phố khác, làm cho thằng Bình "Định" buồn mất một thời gian. Từ đó, mối liên hệ của tôi với Thuỳ Đan thưa thớt hẳn. Chúng tôi không có điện thoại, không có internet để nhắn tin hay chát chít thường xuyên như thời bây giờ, mà gặp mặt trực tiếp thì thi thoảng mới có dịp. Thuỳ Đan và tôi lại chưa thân thiết đến mức độ đặc biệt để mà hẹn hò riêng tư. Vì vậy, tin tức của Thuỳ Đan, chủ yếu tôi biết được thông qua thằng Bình "Định". Thêm vào đó, khoảng cách về địa lý cũng kéo theo khoảng cách tình cảm. Bọn học chuyên thành phố đương nhiên phải ở thành phố, thường cuối tuần mới về nhà. Những lúc học hành bận rộn, có khi mấy tuần bọn nó mới về nhà một lần. Giữa chúng tôi là khoảng cách 20 cây số không gian và rất nhiều thời gian. Thật đúng là, sai một ly, đi một dặm! Sau này, tôi vẫn thường tự trách mình đã quyết định sai lầm: giá như tôi chịu khó đăng ký thi vào lớp chuyên Anh thì ít ra cũng được học cùng trường với Thuỳ Đan, không phải chịu đựng sự chia cắt vời vợi như thế này. Kể cả nếu Thuỳ Đan có không thi vào trường chuyên thật, thì tôi chỉ việc bỏ trường chuyên về trường thường là xong. Chỉ vì một chút lười biếng, giờ tôi phải chịu hậu quả nhãn tiền. Thằng Bình "Định" từ thành phố về chơi, chép miệng triết lý: "Thỉnh thoảng con người ta cũng có lúc ngu đột xuất như vậy đấy, biết làm sao được". Rồi nó an ủi tôi bằng cách rủ tôi đi chơi bi-a hoặc điện tử cho khuây khoả.


Những dịp hiếm hoi tôi gặp Thuỳ Đan là khi bọn bạn cũ lớp 9A rủ nhau đi đá bóng hoặc tụ tập gặp mặt. Thường những dịp như vậy, cả đám con gái cũng đi theo để cổ vũ chúng tôi. Thuỳ Đan vẫn đối xử vui vẻ với tôi hệt như ngày nào. Cô cũng đã cao lên rất nhiều, nước da trắng trẻo và hồng hào còn hơn hồi trước, tuy nhiên, cách nói chuyện có cái gì đó cứ khang khác, kiểu cách hơn và hình như ý tứ hơn nhiều. Tôi thật sự nhớ ánh mắt hồn nhiên, trong veo của Thuỳ Đan trong ký ức.

Thằng Bình "Định", có thể nói, chính là sợi dây liên lạc giữa tôi và đám bạn cũ. Cuối tuần, nó từ thành phố về, đến nhà tôi chơi và mang cho tôi một tin tức mới:

- Bạch Dương hỏi thăm mày đấy.

Hoá ra Bạch Dương, cô bạn gái có mái tóc tém, từ ánh mắt đến cái lưỡi, cái gì cũng sắc ấy, đã đỗ vào lớp chuyên Anh, giờ học cùng trường với Bình "Định" và Thuỳ Đan.

- Nó hẹn tuần tới về, rủ tao tổ chức một buổi đá bóng giao hữu giữa bọn bạn cũ của trường X và Y, bảo mày tham gia đấy.

- Đá bóng à, tao lúc nào cũng sẵn sàng - Tôi vuốt mái tóc "chó Nhật" mềm mại, nay đã hoàn toàn vào nếp - bảo chúng nó chuẩn bị cúp cho đàng hoàng nhé, đợi tao lên nhận giải.

- Có cả thằng Huy Phong tham gia nữa!

Tôi trợn mắt. Cái thằng Bình "Định" đáng ghét này, hình như nó không nhảy vào mồm tôi ngồi thì không chịu được hay sao ấy nhỉ?

Cuối tuần sau, Bạch Dương đứng ra tổ chức buổi đá bóng giao lưu thật. Tụi con trai lớp tôi tham gia rất hăng hái. Bên phía trường Y, lực lượng nòng cốt là lớp 9A của Bạch Dương, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Huy Phong.

- Cố lên! Thuỳ Đan đang ngồi xem mày đá bóng đấy, đừng để nó cổ vũ cho đội hàng xóm nhé - Thằng Bình "Định" vỗ vai tôi nhắc nhở, sau khi cả lũ đã chụm đầu thảo luận chiến lược, đội hình.

- Yên tâm, tao sẽ cho cầu môn đội bạn tan tác - Tôi trợn mắt liếc thằng Huy Phong cao to, trắng trẻo với mái tóc "chó Nhật" y chang của tôi ở nửa sân bên kia, hùng dũng trấn an Bình "Định".

Nửa trận đầu, trường Y chiếm ưu thế. Bọn trường Y này toàn những thằng cao to, cậy sức, chạy hùng hục rất trâu bò, chẳng mấy chốc đã khiến đội chúng tôi thở ra ra đằng tai.

- Tiên sư, bọn này ăn gì mà chạy khoẻ thế nhỉ - Thằng Thành "Danh" giữ vị trí hậu vệ nhổ toẹt một bãi nước bọt, vừa thở hồng hộc, vừa lau mồ hôi trên trán.

Một đợt tấn công dồn dập của tiền đạo trường Y khiến cho hậu vệ Thành "Danh" trở tay không kịp, đành nghiến răng lăn xả vào chân đội bạn. Trái bóng bật ra. Từ phía sau, Huy Phong lao vọt đến, gọn gàng đưa bóng vào lưới bằng chân trái sở trường. Thôi xong! 1-0 nghiêng về phía đội bạn.

- Khốn kiếp, kiểu này không xong rồi, đổi chiến thuật! - Đội trưởng Bình "Định" của chúng tôi nghiến răng ken két.

Tôi bừng bừng tức giận, nhìn thằng Huy Phong bằng đôi mắt của kẻ thù không đội trời chung. Nếu để thua trận này trước mặt Thuỳ Đan thì tôi sẽ rất - là - muốn - chết. Tự nhiên tự lành lại đi làm nền cho cái thằng tình địch kia nổi lên bần bật. Nhưng cũng may cho chúng tôi, đúng lúc đó, trọng tài Tuấn "Tú" đã nổi còi báo hiệu hết hiệp một. Đội chúng tôi bước về phía đám cổ động viên của mình. Cả lũ ngồi bệt xuống đất, thi nhau lấy vạt áo lau mồ hôi đầm đìa trên mặt. Bạch Dương từ phía bên kia, không biết bằng cách nào, đã có mặt ở rìa sân, tươi cười chìa ngay ra cho tôi một lon fanta vị cam:

- Cậu uống đi, tớ đã bật nắp sẵn rồi đấy.

Tôi còn chưa kịp nói cảm ơn với Bạch Dương thì đã nhìn thấy Thuỳ Đan đứng lẫn trong đám con gái cổ động viên của lớp tôi. Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, khuôn mặt trắng hồng nổi bật trong ánh nắng buổi sáng thật vô cùng đáng yêu. Trên tay Thuỳ Đan cầm một chai nước tinh khiết. Đúng lúc đó, Huy Phong từ phía sân bên kia đột nhiên chạy đến, nở nụ cười với hàm răng trắng loá như ma cà rồng, tự tiện cầm chai nước từ tay Thuỳ Đan tu ừng ực (thật là khiếm nhã quá đi mất). Nhưng Thuỳ Đan vốn hiền lành, hình như không để ý, chỉ cười cười, nói chuyện gì đó với Huy Phong, nét mặt hết sức tự nhiên.

- Thank you! Cậu chu đáo thật đấy - Tôi nghiến răng, quay sang cảm ơn Bạch Dương.

Bạch Dương hướng đôi mắt sắc lẹm nhìn theo ánh mắt tôi, mỉm cười nhận xét:

- Tớ thích tinh thần đoàn kết của trường X và trường Y chúng mình, cổ động viên vì tinh thần thể thao chứ không phân biệt đội ta, đội nó, hi hi. Con gái trường cậu cũng cổ vũ cho đội trường tớ kìa.

- Vì tinh thần thể thao! - Tôi ngửa cổ tu fanta ừng ực, sau đó, chầm chậm bóp méo chiếc lon rỗng trong tay.

Hiệp hai, đội chúng tôi quyết định đổi chiến thuật. Bình "Định" cử tiền vệ Cường "Dương" kèm sát Huy Phong, tìm cách hạn chế những cú sút bóng bằng chân trái sở trường của nó.

- Chúng ta phải lấy nhu thắng cương, lấy chính nghĩa để thay cường bạo. Đan "Trường", mày là tiền đạo, có trách nhiệm phát huy khả năng luồn lách, cố gắng gỡ lại bàn thua vừa nãy - Đội trưởng Bình "Định" chốt lại bài diễn văn bằng cách đổ hết trách nhiệm to lớn lên đầu tôi.

Sau đó, lòng quyết tâm phục thù sôi sục, cả đội chúng tôi bùng nổ cố gắng, phát huy hết tất cả sở trường lẫn mưu mô vặt vãnh, cuối cùng cũng kiềm chân được đội trường Y. Nhưng bàn thắng, đến giờ phút này vẫn còn là một giấc mơ xa vời. Tuy nhiên, trời không phụ lòng người. Phút thứ 89 (nói thế cho nó văn vẻ, chứ thực ra chúng tôi chơi mỗi hiệp có 30 phút thôi), hậu vệ Thành "Danh" chặn được bóng từ một cầu thủ đội bạn, cuống cuồng co chân sút với sức mạnh kinh hoàng, mục đích là để đẩy trái bóng đi càng xa khung thành càng tốt. Đúng lúc đó, tôi ở thế hoàn toàn tự do, không bị ai kèm cặp, bèn thuận lợi đưa ngực ra đón được trái bóng, thực hiện cú đánh đầu sở trường, nhẹ nhàng đưa bóng vào lưới đội trường Y. Ngay sau đó, trọng tài Tuấn "Tú" nổi còi kết thúc trận đấu. Cả sân bóng bùng nổ. Các cổ động viên của chúng tôi reo hò như điên. Cầu thủ hai bên vỗ vai nhau chúc mừng. Huy Phong cũng chìa tay cho tôi:

- Quả đánh đầu hay lắm!

- Hê hê, thật ngại quá, làm cho cổ động viên trường Y thất vọng rồi - Tôi mặt dày mày dạn, đập tay vào lòng bàn tay tình địch số một của mình.

Trận đấu cuối cùng kết thúc với kết quả hoà 1-1. Cầu thủ và cổ động viên hai bên đều hoan hỉ, hài lòng, rủ nhau đi ăn mừng ở quán chè gần đó.
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Bạn còn mắc các lỗi nhỏ sau:
1. Thiếu dấu kết câu. VD:
2. Không đánh dấu chú thích. VD:
chú thích: Nguyên chủ: Người cũ của thân thể mà Hạ Mi đang nhập vào

Vết chân chim: Nết nhăn trên mắt
Khi có chú thích thì bạn phải đánh dấu vào từ cần chú thích trong đoạn văn, sau đó mới chủ giải ở cuối đoạn (khuyến khích do việc đọc online không tiện kéo xuống) hoặc cuối chương.
VD trình bày chú thích:
Nguyện vọng của nguyên chủ(*) này cũng khá đơn giản, sống vui vẻ hạnh phúc suốt đời bên mẹ mình, bù đắp những ngày tháng bị thù hận che mắt, bỏ mặc bà cô đơn một mình kia và tìm ra hung thủ ngày đó đã hại mình thê thảm như thế, cô không hề có ý định trả thù nữ chính cùng với nam chính chút nào hết, nữ phụ này tôi cho một trăm lẻ một điểm trắng quá may chưa bị bôi đen. Nhưng Hạ Mi thật nghi ngờ những người đấy đếu liên quan đến ông chồng xén tí nữa đã thành của nguyên chủ kia thôi.

*nguyên chủ: Người cũ của thân thể mà Hạ Mi đang nhập vào.
Những lỗi này là lỗi nhỏ, bạn cần chú ý sửa lại khi đăng lên Gác nhé.
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Bạn còn khá nhiều lỗi với việc dùng dấu câu trong hội thoại.
1. Thiếu dấu kết câu thoại. Lỗi này bạn mắc rất nhiều. VD:
Các lỗi thiếu dấu kết câu chủ yếu bạn bỏ qua với câu trần thuật. Câu trần thuật thì cũng không khác gì câu hỏi hay câu cảm thán cả, khi các câu kia bạn dùng dấu câu như nào thì câu trần thuật bạn cũng dùng y như vậy.
Sửa: "Tiểu Dao."

2. Thừa dấu gạch ngang phân cách hội thoại và lời dẫn. VD:
"Ừm" - Anh...
Khi đã dùng ngoặc kép để đánh dấu hội thoại thì không dùng dấu gạch ngang.
Sửa: "Ừm." Anh hai lại không thèm nói gì...

3. Khi câu hội thoại trong ngoặc đã kết thúc thì lời dẫn cần viết hoa đầu câu. VD:
"Cô đi kiểu gì vậy hả?" - một giọng nữ vang lên
Sửa: "Cô đi kiểu gì vậy hả?" Một giọng nữ vang lên.

Vì các lỗi này nhiều nên bạn sửa rồi đăng ký lại ở dưới nhé. Mình sẽ không duyệt lại các bài đã duyệt qua nên bạn cần đăng ký ở một bài mới.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
- Tên tác phẩm: Con Quỷ Trong Chai.
- Tác giả: Tô-ma.
- Thể loại: Phiêu lưu, lãng mạn.
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): hoàn.
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Tai họa bất ngờ giáng xuống gia đình đã khiến Tô-ma phải dấn thân vào một vương quốc xa xôi đầy những sinh vật kì lạ và nguy hiểm. Liệu chàng có đạt được mục đích chuyến đi của mình và an toàn sống sót trở về hay không?

1 Tai ương bất ngờ

Câu chuyện bắt đầu ở một thị trấn nhỏ nơi tiếp giáp của những khu rừng nguyên sinh bạt ngàn với cửa biển. Nơi đây, người dân chủ yếu sống bằng nghề đánh cá, săn bắn, chăn nuôi gia súc, và buôn bán hương liệu qua những con tàu cập cảng tối ngày. Thị trấn này có lẽ cũng sẽ giống như tất cả những vùng quê yên bình khác, nếu như mỗi nhà không có một cái lọ, trong mỗi cái lọ lại có một sinh vật kỳ lạ mà họ gọi là những con quỷ con. Bọn này có làn da xù xì thô kệch, một hoặc hai cái sừng trên đầu, một cái đuôi ngoe nguẩy không ngừng và khuôn mặt xấu xí bé nhỏ lúc nào cũng ra vẻ giận dữ điên cuồng.

Một ngày nọ, sau bữa trưa, cha Tô-ma bảo cậu con trai:
- Hôm nay con chèo thuyền đem cái lọ này ra ném ngoài biển. Càng xa càng tốt, ít nhất 5, 6 hải lý vào. Và phải ném trước lúc mặt trời lặn.
- Sao lại ném nó đi thế cha?
- Đừng hỏi nhiều. Cha sẽ giải thích sau.

Tô-ma đi ra biển nơi con thuyền của nhà đang đậu. Trên đường đi, cậu gặp Lan, cô bạn gái mà hai gia đình đã hứa gả. Cô ngỏ ý muốn đi cùng. Thế là hai người chèo thuyền ra biển. Gió mát lộng và trời xanh ngắt. Lan thủ thỉ:
- Em muốn tới hòn đảo kia chơi.
Cô nhìn về phía một hòn đảo nhỏ xíu chỉ cách đất liền chừng hai hải lý.
- Nhưng sợ không kịp mất, anh phải ra rất xa mới ném nó đi được.
Cậu trai tần ngần nhìn cái chai. Con quỷ trong chai nằm quay đơ, sùi bọt mép, thỉnh thoảng lăn qua lăn lại rất khổ sở.
- Thì mình vào một chút thôi. Nghe nói mùa này trên đó có cây thiên hoa đang nở đẹp lắm. Chúng mình đi một tí thôi rồi ra. Đi mà.
Cô gái bíu tay chàng. Thật là khó để từ chối một cô bạn gái nhõng nhẽo lại xinh đẹp dường này.
- Ừ, vào một tí thôi đấy.
Đúng như lời Lan nói, những bụi cây thiên hoa nở rộ khắp hòn đảo biến nó thành một thiên đường màu trắng phớt hồng giữa biển khơi xanh biếc. Hai người tung tăng khắp nơi, hái hoa, lượm những quả cơm nguội và dâu dại nhưng ngọt lịm, đuổi theo những chú thỏ xinh xẻo lông hạt dẻ tuyệt đẹp. Kết quả là cái một tí của hai đứa đã biến thành cả buổi chiều. Khi mặt trời đã dần ngả bóng, Tô-ma mới giật mình nhớ ra nhiệm vụ. Anh vội vã chèo thuyền rời đảo. Mặt trời đã xuống sát mặt biển. Nơi này còn gần bờ quá. Nhưng mặt trời đã sắp lặn. Tô-ma tần ngần rút cái chai ra nhìn nó một lúc. Con quỷ nằm oặt ra như bị say sóng nhìn rất tội nghiệp. Chàng thoáng nghĩ rồi dứt khoát ném mạnh cái chai về phía xa. Thế rồi cả hai chèo nhanh vào bờ.

Vừa về tới đầu làng, họ chợt nghe thấy tiếng huyên náo. Thấy chàng trai, một người chạy tới.
- Cháu ơi, cha mẹ cháu đã qua đời rồi.
- Sao cơ ạ?
Tô-ma bàng hoàng không tin được vào tai mình. Cha mẹ anh trong lúc lùa đám gia súc về bỗng gặp phải một đàn gấu dữ ở bìa rừng. Bọn chúng hung hãn tràn vào ngôi làng. Những người ở xa thì chạy vào nhà đóng cửa trú ẩn. Cha mẹ anh không chạy kịp nên đã bị đám gấu lên cơn điên giết chết. Mất mát đến quá đột ngột. Tô-ma và mọi người lo chôn cất cho hai ông bà xấu số trong đêm. Cha mẹ của Lan cũng vừa về tới và rất bất ngờ trước hung tin. Họ bảo chuyện này thật kì lạ, và đoán chính là do con quỷ mà anh vừa ném đi gây ra. Bán tín bán nghi, sáng hôm sau chàng trai một mình chèo thuyền ra đảo hôm trước nơi ném cái chai. Quả nhiên anh thấy cái chai trôi dạt vào một bãi đá và đã bị vỡ một nửa. Con quỷ con đã biến mất. Chắc hẳn sóng đã đánh dạt cái chai vào bờ đá nên nó thoát được.

Tô-ma giận sôi người. Chàng phải tìm con quỷ để trả thù. Chàng nói với mọi người trong làng ý định của mình. Mọi người đầu tiên đều ngăn cản nhưng sau cũng bị quyết tâm của chàng thuyết phục. Họ giúp chàng chuẩn bị lương thực, vũ khí, và vài con ngựa tốt để chàng lên đường. Vương quốc của quỷ ở rất xa và phải băng rừng vượt núi nhiều gian khổ nguy hiểm. Mọi người chúc chàng lên đường may mắn. Lan bịn rịn bám tay người yêu, nước mắt ngắn dài. Cô bắt chàng hứa phải còn sống để quay về với mình.

Sau mấy tháng ròng, cuối cùng Tô-ma tới một vùng đất với nhiều cây cối kì lạ, to lớn và thô kệch hơn hẳn những loài cây ở quê nhà. Những ngọn núi đá vôi khổng lồ chắn trước mặt cho biết anh đang tiến gần tới biên giới vương quốc của loài quỷ. Hai con ngựa đều đã chết dọc đường. Lương thực cũng cạn. Chàng phải đi săn thỏ và hươu để kiếm đồ ăn lót dạ. Đang căng mắt dõi theo bóng con mồi chạy xuyên qua các bụi rậm, đột nhiên, chàng nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ. Rón rén bước về phía đó, chàng bỗng đứng khựng lại khi phát hiện ra một cô gái đang bị mắc chân vào cái bẫy thú. Cô đã gỡ ra nhưng lại bị trật cổ chân. Tay ôm chân xoa nắn, mặt cô lộ vẻ rất đau đớn.

Bách Hoa giật mình ngẩng lên khi thấy chàng bước ra khỏi bụi cây. Nhưng ánh mắt nâu trong vắt nhìn thẳng vào người con trai không chút hoảng sợ. Cô ấy thật đẹp. Tô-ma tự nhủ.
- Ta là thợ săn ở gần đây. Em còn đi được không?
- Em đau quá. Không đi được.
Cô nhăn nhó.
- Nhà em ở đâu? Sao lại ở chỗ rừng sâu núi thẳm này?
- Nhà em ở tận bên kia núi...
- Thế thì không về kịp đâu. Trời cũng sắp tối rồi, ta hãy về hang trú ẩn tạm rồi tính. Ở ngoài này dễ bị thú dữ tấn công.
- Vâng. Cám ơn anh.

Anh xốc cô lên vai. Người cô ấy thật mềm. Đi được một lát thì thấy tiếng kêu ọt ọt trên lưng. Tô-ma cười to. Hóa ra cô gái cả ngày cũng chưa có gì bỏ bụng. Về tới hang đá, anh đắp thuốc, băng bó chân cho cô. Tuy anh chăm sóc cô rất tự nhiên nhưng cả hai người đều không khỏi có chút ngượng ngùng. Cô kể:
- Em có chút việc đi qua vùng này cùng với một đoàn lái buôn. Nhưng giữa đường rơi vào phục kích của bọn quỷ. Tất cả mọi người đều bị bắt làm nô lệ. Bọn chúng thấy em đã bị trúng tên nên không đề phòng. Em tranh thủ lúc chúng sơ hở trốn thoát được. Nhưng lại rơi vào bẫy thú của chúng, may mà vừa lúc anh tới.
Tô-ma nướng thịt hươu trên bếp lửa. Hai người cùng ăn uống ngon lành rồi lăn ra ngủ như chết vì quá mệt.

Cái lạnh thấm vào xương làm chàng trai chợt tỉnh giấc. Ngoài trời vẫn còn tối đen. Anh khêu lại đống lửa. Bên ngoài đang mưa rất lớn. Tô-ma nhìn sang cô gái. Sao lạnh mà mồ hôi cô ấy lại vã ra như thế kia. Anh đặt tay lên trán. Trán cô ấy nóng bỏng. Cô gái ngoẹo đầu qua lại như đang trong cơn mê sảng, rồi bất chợt nắm chặt tay anh và gọi Mẹ ơi mẹ ơi. Một tay cô ôm bụng. Vạt áo ướt đỏ. Tô-ma khẽ lật áo lên, một vết thương đang tím đen và rỉ máu ở bụng, dù đã được băng bó. Chà, cô ta thật sơ suất, sao không nói ngay với mình. Anh đun một ít nước nóng, rửa sạch vết thương rồi đắp thuốc và thay băng. Cô gái nhăn mặt vì đau, nhưng nhận ra Tô-ma bèn mỉm cười yếu ớt vẻ vừa biết ơn vừa ngượng nghịu.
- Nãy thấy em gọi mẹ trong mơ, chắc em nhớ bà lắm?
- Mẹ em...
Cô gái ngập ngừng.
- ... đã mất khi em mới lên 5 tuổi. Đến giờ em vẫn mơ thấy bà ấy.

Tô-ma thở dài. Anh kể chuyện cha mẹ mình cũng vừa mới qua đời, và nói thật mục đích mình muốn tới vương quốc quỷ để trả thù cho họ. Bách Hoa tỏ vẻ sợ hãi và khuyên nhủ anh đừng nên dại dột, vì chưa nói tới giết quỷ, riêng chuyện một con người lọt được vào thành phố đó thôi đã là điều không thể.

Sau ba ngày đổ mưa tầm tã, hai người đã ăn hết phần thịt săn được, thì may quá trời ngớt mưa. Tô-ma xách vũ khí lên đi săn. Bách Hoa dặn anh đi cẩn thận với ánh mắt lo lắng và đón chàng về bằng ánh mắt lấp lánh vui sướng như của những người thiếu phụ chờ chồng về sau chuyến đi xa. Những bữa tối ngon lành vui vẻ bên ngọn lửa ấm áp khiến hai người đều cảm thấy dễ chịu. Giữa cánh rừng vắng, khoảng cách của hai người ngày càng xích lại gần nhau hơn.

Một tuần sau, Bách Hoa gần như đã bình phục hẳn. Sau bữa tối, Tô-ma nói với cô:
- Ngày mai anh sẽ đi. Nếu anh trở lại được, anh sẽ đưa em về nhà. Nếu sau 5 ngày mà không thấy anh, thì em đừng chờ nữa.
- Anh làm sao giết được hắn hở anh? Hắn là quỷ, anh chỉ là con người yếu ớt.
Bách Hoa kêu lên.
- Anh sẽ tìm ra cách.
- Anh nghe em nói, nếu anh trả thù được cho cha mẹ thì thật tốt, nhưng nếu anh chết trong tay bọn chúng, thì ai sẽ hương hỏa cho cha mẹ anh, ai sẽ sinh con nối dõi dòng họ? Cha mẹ anh có yên lòng nhắm mắt khi thấy con mình đâm đầu vào chỗ chết không?

Tô-ma ngẫm nghĩ, thấy cô gái nói không phải là không có lý. Sau khi cha mẹ mất, anh cảm thấy như mình đã mất hết và chẳng cần tiếc cái mạng cỏn con. Trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất: trả thù. Ngay cả ở cạnh cô bạn gái hiền dịu cũng không an ủi được anh. Nhưng ngay lúc này, ở đây, trong cái hang đá lạnh lẽo giữa rừng đại ngàn âm u, bên ánh lửa, cùng với một người thiếu nữ mới quen, anh đột nhiên cảm thấy mình muốn sống, cảm thấy sợ hãi trước cái chết gần như chắc chắn trong cái thành phố quỷ dị. Bách Hoa vẫn nhìn anh đăm đắm. Anh không nhìn cô. Anh chỉ khẽ nói:
- Anh sẽ suy nghĩ thêm.
- Vâng.
Cô chỉ nói vậy rồi xoay người về phía vách đá. Ánh lửa bập bùng phản chiếu hình bóng người con trai tay gác lên trán trằn trọc suy tư.

Đêm đã về khuya. Mưa lại rơi đều đều. Tô-ma dần chìm vào giấc ngủ khó nhọc. Đột nhiên, anh thấy cha mẹ đứng trước mặt. Ánh lửa rọi lên hai khuôn mặt đầy giận dữ và thất vọng. Anh nhổm dậy, với tay về phía cha mẹ, nhưng hai người họ đã quay ra phía cửa. Anh gọi - Cha, mẹ! - và cố gắng chạy theo, nhưng lại như bị chôn chân tại chỗ. Họ thoáng chốc đã đi mất.

Tô-ma choàng tỉnh. Hóa ra chỉ là một giấc mơ. Anh bần thần cả người. Phải rồi. Ta phải báo thù cho cha mẹ. Họ chết thật tức tưởi. Ngày nào con quỷ kia còn sống nhăn nhở thì ngày đó cha mẹ không nhắm được mắt. Cả ta cũng thế. Có phải chỉ vì một người con gái mới quen ta lại trở nên yếu đuối thế này? Thật cảm ơn linh hồn cha mẹ đã tới nhắc nhở kịp lúc... Lúc này trời cũng đã tờ mờ sáng, chàng gói ghém đồ đạc, mang theo vũ khí và một phần nhỏ lương thực, rồi nhẹ nhàng lên đường. Bách Hoa vẫn đang say ngủ.
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên