[Truyện dài - Đăng ký quyền Tác giả] Chú ý đọc kĩ quy định về chính tả

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

LangCa

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/18
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chào bạn, bạn sửa khá tốt. Tuy nhiên còn vài chỗ vẫn chưa được cho lắm.
1. Thiếu khoảng trống sau dấu câu
Các dấu câu thì đa số đều không có khoảng trống đằng trước nó, nhưng khoảng trống đằng sau là bắt buộc. Ví dụ:

Sửa:
+ Nhập thể: ...
+ Hóa thể: ...

2. Không viết hoa đầu câu. Ví dụ:

Sửa:
Trong sách Lisha đưa có viết: "Để nâng cao Zota bản thân ngoài tập luyện hoặc di truyền


Sửa:
"Ngoài mặt dây chuyền thì còn gì khác không?"

Bạn lưu ý là mỗi câu chỉ cần 1 dấu câu kết thúc. Khi trong dấu ngoặc kép đã có dấu chấm hỏi rồi thì không cần đến dấu chấm bên ngoài nữa. Rất ít ai sử dụng cách viết này, vì cách viết đó khá vô duyên. :(

Bạn sửa trực tiếp lên bản đăng kí kia cho mình nhé, xong tag mình vô. ^^

Mình đã sửa rồi, cảm ơn bạn rất nhiều vì tận tình chỉ lỗi sai cho mình.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Mình đã sửa rồi, cảm ơn bạn rất nhiều vì tận tình chỉ lỗi sai cho mình.
Bạn ơi... bạn có sửa theo hướng dẫn của mình không vậy?:(
1. Thiếu khoảng trống sau dấu câu
Các dấu câu thì đa số đều không có khoảng trống đằng trước nó, nhưng khoảng trống đằng sau là bắt buộc.
Sửa:
+ Nhập thể: ...
+ Hóa thể: ...
Bạn vẫn chưa sửa cái này, mình kiểm tra lại và dấu cộng của bạn vẫn dính chặt lấy chữ Nhập, Hóa.:(
+Nhập thể: Nhập làm một thể với chủ nhân

2. Các chữ dính liền.
Dòng máu càng mạnh thìẤn
Mình chỉ nêu ra vài ví dụ, có thể trong bài còn nữa mà mình chưa tinh ý phát hiện ra, nên các bạn phải tự rà soát và sửa lại.

3. Không viết hoa đầu câu. Ví dụ:
Ngài PinYin nói trên báo: "những ma pháp sư
Wyren đáp: "để lão Quaker
Ở trên mình đã nhắc bạn về lỗi này, nhưng bạn vẫn chưa sửa hết. Mình xin nhấn mạnh lại lần nữa tất cả những gì mình chỉ ra đều chỉ là VÍ DỤ, có nghĩa là CÒN NHIỀU CÁI TƯƠNG TỰ trong bài, và bạn phải tự tìm để sửa.

3. Thừa dấu kết câu
"Melina mang dòng máu rồng!".
Sửa:
"Melian mang dòng máu rồng!"

Mình đã nhắc bạn ở trên, mỗi câu chỉ nên có 1 dấu kết duy nhất (trừ mấy trường hợp "?!"). Cách viết của bạn làm bài trở nên không đẹp lắm.

Mong bạn sửa lại lần nữa, và hãy đọc kĩ hướng dẫn của mình.
 

LangCa

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/18
Bài viết
14
Gạo
0,0
Bạn ơi... bạn có sửa theo hướng dẫn của mình không vậy?:(

Bạn vẫn chưa sửa cái này, mình kiểm tra lại và dấu cộng của bạn vẫn dính chặt lấy chữ Nhập, Hóa.:(


2. Các chữ dính liền.

Mình chỉ nêu ra vài ví dụ, có thể trong bài còn nữa mà mình chưa tinh ý phát hiện ra, nên các bạn phải tự rà soát và sửa lại.

3. Không viết hoa đầu câu. Ví dụ:


Ở trên mình đã nhắc bạn về lỗi này, nhưng bạn vẫn chưa sửa hết. Mình xin nhấn mạnh lại lần nữa tất cả những gì mình chỉ ra đều chỉ là VÍ DỤ, có nghĩa là CÒN NHIỀU CÁI TƯƠNG TỰ trong bài, và bạn phải tự tìm để sửa.

3. Thừa dấu kết câu

Sửa:
"Melian mang dòng máu rồng!"

Mình đã nhắc bạn ở trên, mỗi câu chỉ nên có 1 dấu kết duy nhất (trừ mấy trường hợp "?!"). Cách viết của bạn làm bài trở nên không đẹp lắm.

Mong bạn sửa lại lần nữa, và hãy đọc kĩ hướng dẫn của mình.

Mình sửa rồi bạn ơi, lần này bảo đảm là OK, cảm ơn bạn nhé, vất vả cho bạn quá hihi
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
- Tên tác phẩm: Biên niên sử Zastarth: Cuộc nội chiến phương Bắc
- Tác giả: Trọng Nghĩa
- Thể loại: Trung cổ, chính trị, tiểu thuyết, lịch sử
- Tình trạng: chưa hoàn thiện
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Câu chuyện xảy ra tại một vương quốc ở phía bắc lục địa Akonnoris rộng lớn. Đi sâu vào câu chuyện, ta sẽ được chu du qua các vùng lãnh nguyên cộc cằn và những khu rừng thông bạt ngàn, ta sẽ là một phần của những điều bất ổn, những cuộc nội chiến và huynh đệ tương tàn thấm đẫm máu và nước mắt, ta sẽ dần thấu qua những âm mưu thâm độc nhất, sẽ chứng kiến qua những cuộc chiến khốc liệt nhất...
Sau đây là trích đoạn của một trận chiến:
Ông lấy hết sức mình, cố đẩy ngược cánh cửa lại, muốn thét lên để cho quân thù thấy được ý chí của mình. Nhưng vô vọng, vì ông mệt đến nổi chẳng thốt nên lời, chứ nói chi tiếng gầm nơi chiến trận. Lúc ấy, tưởng chừng như tất cả sắp sụp đổ, những miếng bản lề lung lay, trong làng máu chảy thành suối... Nhưng vào khoảnh khắc đó, ánh mặt trời như đội lửa trồi lên trên mặt nước, những tia nắng sớm nhẹ nhàng lướt qua chiếc má còn vương máu kẻ thù của ông. Ông nở nụ cười to và khoái chí, bởi bình minh đã đến rồi! Tiếng tù và từ hướng Tây vọng lên như một con mãnh thú đang gầm rú! như một cơn bão sắp đổ xuống trận mạc! như tiếng sấm dội trên núi cao! Từ phía xa xăm, Lãnh chúa Valgard cùng đoàn quân đến giải vây, ngài thúc ngựa phi đến. Theo sau ngài, các kỵ sĩ rầm rập vó ngựa, Thorald lao đi giữa đội quân, anh khoác trên người bộ chiến giáp màu vàng bóng loáng, thanh gươm vàng của anh lộ ra, nó sáng chói như mặt trời và cong vút như mặt trăng, mặt cỏ rực cháy xanh rờn bên dưới vó ngựa trắng. Quân của Blackfield tông vào mạng trái của quân đội phiến loạn mạnh mẽ và dứt khoát đến nỗi cắt đôi nó thành hai nửa. Không cuộc chiến nào chết chóc và khốc liệt hơn một cuộc chiến bất ngờ, tiếng gầm rú xen lẫn gào thét phát ra từ mọi ngóc ngách. Máu của quân phản động tưới đẫm nền tuyết trắng toác. Và đâu đó giữa những cuộc xung đột trong trận chiến, Thror gầm lên như sóng biển vỗ vào bãi cát, khuôn mặt y như một tên bạo chúa đứng giữa trận tiền, hai chiếc sọc dài màu đỏ như máu kéo dài từ mắt đến tận cổ (ngụ ý ở đây là Thror vẽ mặt rồi ra trận, một truyền thống của những chiến binh đất Bắc). Y đánh trần (hình phạt của những kẻ không danh dự trên chiến trường) tay phải lăm lăm một chiếc rìu chiến (na ná rìu bổ củi nhưng lưỡi mỏng hơn và to hơn) tay trái làm khiên. Y chiến đấu như một con dã thú không biết sợ, y chẳng sợ chết, vì cuộc sống của y đã có nhiều thống khổ và y chẳng còn mục đích nào để tồn tại. Thật tình là y cũng muốn chết, một cái chết vinh quang, và y lao thẳng vào đội hình địch như một gã điên để tìm kiếm cái chết ấy. Nhưng chẳng gã tí hon nào của đội địch có thể động một lưỡi dao vào chiếc lưng trần của y cả, y chiến đấu như có một cơn mê ập đến, hoặc cơn thịnh nộ giết chóc của cha ông chảy như lửa trong huyết mạch. Y vung rìu tàn bạo như những vị thần chiến tranh thời xưa cũ, như vũ bão, như rồng lộn giữa trận địa, vì niềm hân hoan chinh chiến đã bao trùm lên các chiến binh cùng y. Vừa đẹp đẽ, vừa khủng khiếp, vừa đẫm máu, vừa ghê rợn... Còn ngài Thorald, ngài ngồi trên lưng ngựa, sát cánh cùng phụ thân và gã con trai trưởng của tướng Thrandr. Ngài chém giết với một phong thái ung dung, ngỗ nghịch, tự cao cùng một nụ cười trên môi, nhưng chốn chiến trường là nơi mà những người đàn ông ngã xuống, không phải sân chơi của một cậu bé. Ngài sớm thấy sự khủng khiếp của những tốp người đang tàn sát nhau, một mũi tên chẳng biết từ đâu bay vút, cắm sâu vào lớp giáp làm ngài ngã ngựa. Cú ngã làm ngài thương tổn hơn cả mũi tên kia, ngài nằm đó, thở dốc, bất động. Nhưng ơn chúa ngài là người nhà Blackfield, ngài mạnh mẽ, nhanh nhẹn, và ngài là một chiến binh! Ngài trỗi dậy, bẻ gãy mũi tên nhỏ bé, tầm thường, nhặt lại thanh gươm. Ngài chiến đấu, nhưng không còn tự mãn như trước, chiến trận trong mắt ngài giờ là địa ngục, không còn là một sân khấu. Còn Brandr, anh đã chứng tỏ được rằng mình cũng chẳng kém cạnh phụ thân, anh chiến đấu anh dũng, điềm đạm, và đầy cẩn thận... Sự kinh hoàng ập đến toàn quân phản loạn, khiến chúng giẫm đạp lên nhau chạy trốn, và tử trận, bị những vó ngựa cuồng nộ của quân Blackfield giày xéo, và bị chia cắt. Đám tàn dư chạy về hướng Nam như chó cụp đuôi, như rắn không đầu, như đàn vịt con xa mẹ... Rồi cuối cùng, mặt trời dần lặn xuống lấp ló đằng sau dãy núi Frost Howling vĩ đại, khiến cả bầu trời như cháy rực, khiến cả ngọn núi như nhuộm một màu máu. Thror bước lên trên đống thây của quân thù, y ung dung, tay trái y be bét, đầy sẹo. Tay phải y còn cầm chiếc rìu chiến, cây rìu đỏ lòm, đỏ tới mức ta chẳng thấy một ánh kim loại nào lóe lên. Khuôn mặt y vương vãi đầy máu quân thù, y đứng đó. Y tựa như một chiến thần hung tợn đang đứng trên những kẻ bất kính, như một vị chúa cao quý đứng trên những kẻ tội đồ, như một con sư tử hoang dại đứng giữa bầy cừu! Y rú lên một tiếng kinh trời, tựa như lời sấm của thần linh, tựa như lời răn của chúa, tựa như tiếng gầm của mãnh thú! Toàn quân Blackfield liền tru theo, họ hưởng ứng, họ la hét như thú hoang. Lãnh chúa Valgard nhìn theo y, những vết máu bám trên người y bóng bẩy, sáng loáng dưới từng tia nắng cuối cùng của ánh mặt trời yếu ớt. Từ lúc ấy ông mới biết, y là món quà mà thần linh đã ban tặng cho ông, y giết Thrald chẳng phải là do lòng đố kị, ganh ghét hay bất kỳ lý do tầm thường nào của loài người thấp kém, mà là do ý chỉ của các vị thần trên cao muốn chứng tỏ rằng đây là quà tặng của họ, món quà từ khói lửa chiến tranh, từ quyền năng bất diệt, và từ bụng dạ dã thú. Y sinh ra để đắm mình trong chiến trận và lăng xả trong chiến tranh... Dù đây là một trận đại thắng, nhưng đã có không ít người đã ngã xuống, cả tiếng tăm lẫn vô danh, cả tướng tài lẫn binh tốt... Rồi khi đêm buông, đám tàn quân của Blackfield chui vào trong Stormkeeper để trú ẩn.
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Mình sửa rồi bạn ơi, lần này bảo đảm là OK, cảm ơn bạn nhé, vất vả cho bạn quá hihi
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<
 

banhthilo

Gà con
Tham gia
11/12/18
Bài viết
4
Gạo
0,0
- Tác phẩm: Hồi ức tuổi thơ
- Tác giả: Bành Thị Lô
- Thể loại: Ngôn tình, hiện đại
- Tình trạng: đang sáng tác
- Giới thiệu: Từ thanh mai trúc mã, đến bạn cấp ba cùng trường, sau đó là bạn đại học và sau đó nữa....
Tớ không biết phải gửi file ở đâu ý, hình như nó bị lỗi rồi:((
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
- Tác phẩm: Hồi ức tuổi thơ
- Tác giả: Bành Thị Lô
- Thể loại: Ngôn tình, hiện đại
- Tình trạng: đang sáng tác
- Giới thiệu: Từ thanh mai trúc mã, đến bạn cấp ba cùng trường, sau đó là bạn đại học và sau đó nữa....
Tớ không biết phải gửi file ở đâu ý, hình như nó bị lỗi rồi:((
Bạn ơi, file của toàn diễn đàn đang bị lỗi. Bạn ghi như trên và cop một đoạn ngắn khoảng 1500 từ trong truyện của bạn vô đây nhé.
Nếu còn mơ hồ thì bạn có thể xem các bài mẫu phía trên để rõ hơn.

Và lưu ý là dấu chấm lửng chỉ gồm 3 dấu chấm thôi bạn nha, trong Tiếng Việt không có dấu câu nào là "......" cả, chỉ có "...", ba dấu chấm, duy nhất.

Và sau mỗi câu phải đặt dấu kết. Bạn thiếu dấu kết cuối kìa.:)
Mình đã bôi đậm màu xanh đó.
 

FanSu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/18
Bài viết
18
Gạo
0,0
MẪU ĐĂNG KÝ:
- Tên tác phẩm: Cô đơn để trưởng thành
- Tác giả: Fang Su
- Thể loại: Tình cảm học đường, lãng mạn
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đanh sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Câu chuyện về Phương, từ một người con gái có một tuổi thơ quá đỗi êm đềm trong sự bảo bọc của cha mẹ, chỉ sau vài năm va chạm ở môi trường đại học đã dần học được cách chấp nhận, cách quên đi, cách che dấu cảm xúc của mình cùng với những trải nghiệm về tình yêu và tình bạn.
Trích đoạn tác phẩm:
Tiếng mưa rơi tầm tã cũng không làm một cô gái ghét mưa như Phương cảm thấy buồn chán như mọi lần, bởi trong lòng cô đã không còn cảm giác trống trải cô đơn để mà cảm thấy bơ vơ khi mưa xuống. Cô đã có những người bạn đầu tiên của mình ở cái thành phố đất khách quê người này. Ở cái tuổi 20, một mình lên thành phố học đại học, mặc dù không tính là quá xa nhà, nhưng với bản tính khép kíp khá là hướng nội của mình, cô không tài nào tìm cho mình được những người bạn khiến cô vui vẻ thoải mái bộc lộ mình như hồi cấp ba nữa. Ánh sáng rực rỡ của Phương bị che dấu bởi ánh sương mờ ảm đạm, cho đến khi cô gặp Long, Dương và Hưng, ba chàng trai với ba tính cách khác nhau đã giúp Phương hòa nhập.

Phương là cô gái yêu trà sữa, mong muốn của cô là được uống thử trà sữa của tất cả các hãng nổi tiếng một lần. Niềm đam mê trà sữa và ăn uống đã kéo Phương và Long lại với nhau. Long là chàng trai, mà theo Phương nghĩ là hiền lành và tốt bụng nhất cô từng gặp. Long luôn khiến cô muốn đứng ra bảo vệ và che chở, đến mức nhiều khi cô cũng quên mất là Long cũng là một chàng trai, cũng có tình càm và khát khao của riêng mình. Vốn dĩ mọi chuyện sẽ cứ mãi bình yên như thế cho đến khi nhóm bạn có sự góp mặt của Dương và Hưng. Cả hai đều là những anh chàng đẹp trai nhất nhì lớp. Dương với body chuẩn soái ca, tính cách vui vẻ dễ gần, biết chơi ghita và thỉnh thoảng lại có những hành động vô cùng tinh tế. Hưng thì khác. Ấn tượng ban đầu của Phương đối với Hưng chỉ là con số không tròn trĩnh. Qua những lần tiếp xúc đầu tiên, thì ngoài nụ cười tỏa nắng và khá ít nói ra, cô hoàn toàn không có nhận xét gì thêm.

Lần đầu tiên cả bốn đi cắm trại cùng nhau sau kì thi cuối kì vô cùng căng thẳng ở ngôi trường khắc nghiệt. Có lẽ đối với Phương, kỉ niệm ấy đáng trân trọng đến mức, có lẽ cả đời này cô cũng không quên được. Hôm ấy náng vàng ra sao, gió thổi réo rắt như thế nào, dường như Phương cũng không nhớ rõ, nhưng cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh bốn người vui đùa dưới làn nước xanh mát rượi của biển, sau đó lại cùng nhau ngồi bên bếp lửa hồng ấm cúng, hít hà mùi thịt nướng thơm nức mũi. Một tình bạn tưởng chừng như rất đẹp, tưởng chừng như cứ mãi tuyệt vời như thế cho đến tận khi ra trường, đến tận khi tất cả đều có công việc riêng, cuộc sống riêng. Phương không biết là mình đã quá ngây thơ hay mơ mộng, vì trên đời này, đâu có gì là mãi mãi. Mọi chuyện như đoàn tàu hỏa bị trật đường ray khỏi quỹ đạo của mình, bắt đầu từ cái ngày Phương cảm thấy có gì đó khác lạ với Hưng.

Mọi người nói đúng, làm gì có tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ, có chăng chỉ là thứ tình cảm đơn phương của ai đó không dám nói ra, và bị bỏ qua để ưu tiên cho tình bạn. Một cô gái chơi chung với những anh chàng đẹp trai, làm sao lại không rung động được cơ chứ. Phương bắt đầu trở nên lúng túng trước mặt Hưng, bắt đâu vô tình hay cố ý có những hành động ngây ngô ngờ nghệch làm Hưng chú ý. Và những hành động ngọt ngào ấm áp của Hưng từ từ từng chút một giam Phương vào lưới tình lúc nào chẳng hay. Hưng dường như là mẫu người yêu lí tưởng không tì vết đối với Phương. Đẹp trai, học giỏi, cao hơn cô đúng 20cm, ngoài lạnh trong nóng, rất biết quan tâm, và khi nghe Hưng kể về mối tình cũ kéo dài 2 năm của anh, cô không ngại ngần thêm cho anh tính từ “chung thủy”. Hai người cứ âm thầm liếc mắt đưa tình, nhưng chẳng ai chịu nói rõ tình cảm của mình với đối phương, cho đến khi Phương không chịu nổi nữa, cô đem nỗi niềm trăn trở bấy lâu ra thổ lộ với Long, người bạn mà cô tin tưởng nhất.

“Thảo nào… Hèn gì cứ thấy có gì đó là lạ giữa hai người.”

Long phán một câu vô thưởng vô phạt. Phương không chắc cậu bạn có ủng hộ chuyện tình cảm của mình không, chỉ là thái độ của Long làm Phương bối rối. Những ngày sau đó, Long lại tỏ ra muốn giúp đỡ Phương tiến tới với tình yêu của mình. Nhưng điều làm Phương đau lòng và khó chịu hơn hết, chính là Phương không biết chính xác Hưng có thích mình hay không. Hưng rất dịu dàng với cô, sẽ nhường cô đi phía mép trong khi cả hai cùng tản bộ, khi qua đường sẽ dắt tay cô, ngồi trên xe ô tô sẽ để cô dựa vào vai mình mà ngủ, nhưng Hưng hoàn toàn không đề cập đến vấn đề tình cảm với Phương. Hằng đêm cô đều dằn vặt, là cô ảo tưởng về vị trí của bản thân mình đối với Hưng hay là anh còn lí do nào khác, Phương chẳng thể nào nghĩ ra được, điều duy nhất cô có thể làm là sống thật với cảm xúc của mình.

“Phương nên nói rõ ra với Hưng đi, chứ như thế này chỉ khổ Phương thôi! Người ta đã đồn ầm chuyện của hai người lên rồi kia kìa.”

Phương cúi gằm mặt trước câu nói của Long. Cô cảm thấy Long nói đúng, cứ mãi dây dưa như thế này thì người chịu thiệt thòi cũng chỉ là cô thôi. Phương quyết tâm rồi, sáng mai nhất định phải hẹn gặp Hưng để hỏi cho ra lẽ.

1h sáng, Phương nhận được cuộc gọi từ Hưng,

“Ừm... Alo?”

“Phương ngủ chưa?”

“Phương chưa… Mà có chuyện gì không?”

“Đói không? Ra đây Hưng dẫn đi ăn. Ừm... Hưng có chuyện muốn nói…”

“Chuyện gì? Có quan trọng không? Để mai nói không được à, bây giờ khuya quá rồi!”

“Ừm, chuyện quan trọng lắm!”

Sau một hồi ngần ngừ, Phương đồng ý, nhưng cả hai chỉ nói chuyện trước cổng phòng trọ của Phương chứ không đi đâu xa cả. Hưng đứng dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, trông Hưng dường như cao hơn, gầy hơn cả bình thường. Phương còn đang mặc trên người chiếc vày ngủ sọc xanh, chậm rãi tiến đến đứng trước mặt Hưng.

“Có chuyện gì thế? Giờ này rồi còn gọi người ta ra đây.”

Phương chỉ vờ như bình tĩnh, thực ra trái tim trong lồng ngực cô đã dồn dập như trống trận. Hưng khẽ thở dài khe khẽ, cậu ngập ngừng một chút rồi lên tiếng.

“Chắc Phương cũng đoán được Hưng định nói chuyện gì rồi nhỉ…”

Phương gật đầu không nói, Hưng nói tiếp.

“Vậy Phương định thế nào?”

“Câu này phải để Phương hỏi Hưng mới đúng chứ?”

Cả hai rơi vào im lặng. Phương có chút tức giận, điều cô mong ngóng không phải là những lời này. Phương đã mong chờ một màn tỏ tình lãng mạn dưới nến và hoa, hay cho dù chỉ là lời thú nhận đơn giản nhưng thật lòng thì cô cũng vui vẻ chấp nhận, vậy mà đằng này…

“Xin lỗi, nhưng bây giờ Hưng không thể… Phương… có thể cho Hưng thời gian giải quyết một số chuyện không?”

“Chuyện gì? Bao lâu?”

“Chuyện gì thì bây giờ Hưng chưa thể nói được. Khoảng 2 năm, được không?”

Phương cúi đầu thất vọng. Hai năm, liệu cô lấy đâu ra tự tin để chờ đợi, để tin chắc rằng hai năm sau tình cảm giữa cô và Hưng vẫn không hề thay đổi. Cô kiến quyết ép Hưng lựa chọn, cũng là ép buộc bản thân mình từ bỏ.

"Phương không muốn tốn thời gian chờ đợi vào thứ tình cảm mà hai năm sau chưa chắc nó vẫn còn tồn tại. Tại sao không phải là bây giờ chứ?"

"Nhất định cứ phải là bây giờ sao?"

Phương gật. Hưng ngồi xuống, chôn mặt vào giữa hai tay. Cái bóng của Hưng in xuống mặt đường trông thật yếu ớt và cô độc, nó như đánh mạnh vào trái tim đang run rẩy của Phương. Hưng dường như đã hạ quyết tâm.

"Nếu không phải là bây giờ, Hưng sẽ không được phép quan tâm Phương như trước đây nữa ư?"

"Không được! Bạn là bạn, người yêu là người yêu, phải rõ ràng. Và sau này Hưng cũng không còn cơ hội nữa!"

"Xin lỗi, bây giờ Hưng thật sự có lí do riêng không thể nói được. Hưng không dám hứa sẽ yêu Phương cả đời, nhưng chắc chắn ít nhất trong năm năm đại học này, ngoài Phương ra Hưng sẽ không yêu ai khác!"

Phương dường như đã đoán biết được sự lựa chọn của Hưng. Có lẽ tình cảm Hưng dành cho cô không đủ để anh đánh đổi, cũng có thể do anh thật sự có lí do bất đắc dĩ nào đó, nhưng Phương thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là có chuyện gì khiến hai con người yêu nhau lại chẳng thể đến được với nhau?

"Phương hiểu rồi. Mãi là bạn tốt nhé. Mai gặp ở thư viện!"


Phương cố nặn ra một nụ cười mà cô cho là tự nhiên nhất, đau đớn quay lưng để lại Hưng ở phía sau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
MẪU ĐĂNG KÝ:
- Tên tác phẩm: Cô đơn để trưởng thành
- Tác giả: Fan Su
- Thể loại: Tình cảm học đường, lãng mạn
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đanh sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Câu chuyện về Phương, từ một người con gái có một tuổi thơ quá đỗi êm đềm trong sự bảo bọc của cha mẹ, chỉ sau vài năm va chạm ở môi trường đại học đã dần học được cách chấp nhận, cách quên đi, cách che dấu cảm xúc của mình cùng với những trải nghiệm về tình yêu và tình bạn.
Trích đoạn tác phẩm:
Tiếng mưa rơi tầm tã cũng không làm một cô gái ghét mưa như Phương cảm thấy buồn chán như mọi lần, bởi trong lòng cô đã không còn cảm giác trống trải cô đơn để mà cảm thấy bơ vơ khi mưa xuống. Cô đã có những người bạn đầu tiên của mình ở cái thành phố đất khách quê người này. Ở cái tuổi 20, một mình lên thành phố học đại học, mặc dù không tính là quá xa nhà, nhưng với bản tính khép kíp khá là hướng nội của mình, cô không tài nào tìm cho mình được những người bạn khiến cô vui vẻ thoải mái bộc lộ mình như hồi cấp ba nữa. Ánh sáng rực rỡ của Phương bị che dấu bởi ánh sương mờ ảm đạm, cho đến khi cô gặp Long, Dương và Hưng, ba chàng trai với ba tính cách khác nhau đã giúp Phương hòa nhập.

Phương là cô gái yêu trà sữa, mong muốn của cô là được uống thử trà sữa của tất cả các hãng nổi tiếng một lần. Niềm đam mê trà sữa và ăn uống đã kéo Phương và Long lại với nhau. Long là chàng trai, mà theo Phương nghĩ là hiền lành và tốt bụng nhất cô từng gặp. Long luôn khiến cô muốn đứng ra bảo vệ và che chở, đến mức nhiều khi cô cũng quên mất là Long cũng là một chàng trai, cũng có tình càm và khát khao của riêng mình. Vốn dĩ mọi chuyện sẽ cứ mãi bình yên như thế cho đến khi nhóm bạn có sự góp mặt của Dương và Hưng. Cả hai đều là những anh chàng đẹp trai nhất nhì lớp. Dương với body chuẩn soái ca, tính cách vui vẻ dễ gần, biết chơi ghita và thỉnh thoảng lại có những hành động vô cùng tinh tế. Hưng thì khác. Ấn tượng ban đầu của Phương đối với Hưng chỉ là con số không tròn trĩnh. Qua những lần tiếp xúc đầu tiên, thì ngoài nụ cười tỏa nắng và khá ít nói ra, cô hoàn toàn không có nhận xét gì thêm.

Lần đầu tiên cả bốn đi cắm trại cùng nhau sau kì thi cuối kì vô cùng căng thẳng ở ngôi trường khắc nghiệt. Có lẽ đối với Phương, kỉ niệm ấy đáng trân trọng đến mức, có lẽ cả đời này cô cũng không quên được. Hôm ấy náng vàng ra sao, gió thổi réo rắt như thế nào, dường như Phương cũng không nhớ rõ, nhưng cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh bốn người vui đùa dưới làn nước xanh mát rượi của biển, sau đó lại cùng nhau ngồi bên bếp lửa hồng ấm cúng, hít hà mùi thịt nướng thơm nức mũi. Một tình bạn tưởng chừng như rất đẹp, tưởng chừng như cứ mãi tuyệt vời như thế cho đến tận khi ra trường, đến tận khi tất cả đều có công việc riêng, cuộc sống riêng. Phương không biết là mình đã quá ngây thơ hay mơ mộng, vì trên đời này, đâu có gì là mãi mãi. Mọi chuyện như đoàn tàu hỏa bị trật đường ray khỏi quỹ đạo của mình, bắt đầu từ cái ngày Phương cảm thấy có gì đó khác lạ với Hưng.

Mọi người nói đúng, làm gì có tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ, có chăng chỉ là thứ tình cảm đơn phương của ai đó không dám nói ra, và bị bỏ qua để ưu tiên cho tình bạn. Một cô gái chơi chung với những anh chàng đẹp trai, làm sao lại không rung động được cơ chứ. Phương bắt đầu trở nên lúng túng trước mặt Hưng, bắt đâu vô tình hay cố ý có những hành động ngây ngô ngờ nghệch làm Hưng chú ý. Và những hành động ngọt ngào ấm áp của Hưng từ từ từng chút một giam Phương vào lưới tình lúc nào chẳng hay. Hưng dường như là mẫu người yêu lí tưởng không tì vết đối với Phương. Đẹp trai, học giỏi, cao hơn cô đúng 20cm, ngoài lạnh trong nóng, rất biết quan tâm, và khi nghe Hưng kể về mối tình cũ kéo dài 2 năm của anh, cô không ngại ngần thêm cho anh tính từ “chung thủy”. Hai người cứ âm thầm liếc mắt đưa tình, nhưng chẳng ai chịu nói rõ tình cảm của mình với đối phương, cho đến khi Phương không chịu nổi nữa, cô đem nỗi niềm trăn trở bấy lâu ra thổ lộ với Long, người bạn mà cô tin tưởng nhất.

“Thảo nào… Hèn gì cứ thấy có gì đó là lạ giữa hai người”

Long phán một câu vô thưởng vô phạt. Phương không chắc cậu bạn có ủng hộ chuyện tình cảm của mình không, chỉ là thái độ của Long làm Phương bối rối. Những ngày sau đó, Long lại tỏ ra muốn giúp đỡ Phương tiến tới với tình yêu của mình. Nhưng điều làm Phương đau lòng và khó chịu hơn hết, chính là Phương không biết chính xác Hưng có thích mình hay không. Hưng rất dịu dàng với cô, sẽ nhường cô đi phía mép trong khi cả hai cùng tản bộ, khi qua đường sẽ dắt tay cô, ngồi trên xe ô tô sẽ để cô dựa vào vai mình mà ngủ, nhưng Hưng hoàn toàn không đề cập đến vấn đề tình cảm với Phương. Hằng đêm cô đều dằn vặt, là cô ảo tưởng về vị trí của bản thân mình đối với Hưng hay là anh còn lí do nào khác, Phương chẳng thể nào nghĩ ra được, điều duy nhất cô có thể làm là sống thật với cảm xúc của mình.

“Phương nên nói rõ ra với Hưng đi, chứ như thế này chỉ khổ Phương thôi! Người ta đã đồn ầm chuyện của hai người lên rồi kia kìa”

Phương cúi gằm mặt trước câu nói của Long. Cô cảm thấy Long nói đúng, cứ mãi dây dưa như thế này thì người chịu thiệt thòi cũng chỉ là cô thôi. Phương quyết tâm rồi, sáng mai nhất định phải hẹn gặp Hưng để hỏi cho ra lẽ.

1h sáng, Phương nhận được cuộc gọi từ Hưng,

“Uhm...Alo?”

“Phương ngủ chưa?”

“Phương chưa… Mà có chuyện gì không?”

“Đói không? Ra đây Hưng dẫn đi ăn. Ừm...Hưng có chuyện muốn nói…”

“Chuyện gì? Có quan trọng không? Để mai nói không được à, bây giờ khuya quá rồi!”

“Ừm, chuyện quan trọng lắm!”

Sau một hồi ngần ngừ, Phương đồng ý, nhưng cả hai chỉ nói chuyện trước cổng phòng trọ của Phương chứ không đi đâu xa cả. Hưng đứng dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, trông Hưng dường như cao hơn, gầy hơn cả bình thường. Phương còn đang mặc trên người chiếc vày ngủ sọc xanh, chậm rãi tiến đến đứng trước mặt Hưng.

“Có chuyện gì thế? Giờ này rồi còn gọi người ta ra đây”

Phương chỉ vờ như bình tĩnh, thực ra trái tim trong lồng ngực cô đã dồn dập như trống trận. Hưng khẽ thở dài khe khẽ, cậu ngập ngừng một chút rồi lên tiếng.

“Chắc Phương cũng đoán được Hưng định nói chuyện gì rồi nhỉ…”

Phương gật đầu không nói, Hưng nói tiếp.

“Vậy Phương định thế nào?”

“Câu này phải để Phương hỏi Hưng mới đúng chứ?”

Cả hai rơi vào im lặng. Phương có chút tức giận, điều cô mong ngóng không phải là những lời này. Phương đã mong chờ một màn tỏ tình lãng mạn dưới nến và hoa, hay cho dù chỉ là lời thú nhận đơn giản nhưng thật lòng thì cô cũng vui vẻ chấp nhận, vậy mà đằng này…

“Xin lỗi, nhưng bây giờ Hưng không thể… Phương… có thể cho Hưng thời gian giải quyết một số chuyện không?”

“Chuyện gì? Bao lâu?”

“Chuyện gì thì bây giờ Hưng chưa thể nói được. Khoảng 2 năm, được không?”

Phương cúi đầu thất vọng. Hai năm, liệu cô lấy đâu ra tự tin để chờ đợi, để tin chắc rằng hai năm sau tình cảm giữa cô và Hưng vẫn không hề thay đổi. Cô kiến quyết ép Hưng lựa chọn, cũng là ép buộc bản thân mình từ bỏ.

"Phương không muốn tốn thời gian chờ đợi vào thứ tình cảm mà hai năm sau chưa chắc nó vẫn còn tồn tại. Tại sao không phải là bây giờ chứ?"

"Nhất định cứ phải là bây giờ sao?"

Phương gật. Hưng ngồi xuống, chôn mặt vào giữa hai tay. Cái bóng của Hưng in xuống mặt đường trông thật yếu ớt và cô độc, nó như đánh mạnh vào trái tim đang run rẩy của Phương. Hưng dường như đã hạ quyết tâm.

"Nếu không phải là bây giờ, Hưng sẽ không được phép quan tâm Phương như trước đây nữa ư?"

"Không được! Bạn là bạn, người yêu là người yêu, phải rõ ràng. Và sau này Hưng cũng không còn cơ hội nữa!"

"Xin lỗi, bây giờ Hưng thật sự có lí do riêng không thể nói được. Hưng không dám hứa sẽ yêu Phương cả đời, nhưng chắc chắn ít nhất trong năm năm đại học này, ngoài Phương ra Hưng sẽ không yêu ai khác!"

Phương dường như đã đoán biết được sự lựa chọn của Hưng. Có lẽ tình cảm Hưng dành cho cô không đủ để anh đánh đổi, cũng có thể do anh thật sự có lí do bất đắc dĩ nào đó, nhưng Phương thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là có chuyện gì khiến hai con người yêu nhau lại chẳng thể đến được với nhau?

"Phương hiểu rồi. Mãi là bạn tốt nhé. Mai gặp ở thư viện!"


Phương cố nặn ra một nụ cười mà cô cho là tự nhiên nhất, đau đớn quay lưng để lại Hưng ở phía sau.
Chào bạn, bài của bạn còn các lỗi sau:
1. Không có dấu kết thúc câu. Ví dụ:
“Phương nên nói rõ ra với Hưng đi, chứ như thế này chỉ khổ Phương thôi! Người ta đã đồn ầm chuyện của hai người lên rồi kia kìa”
Sửa: "Phương nên nói rõ ra với Hưng đi, chứ như thế này chỉ khổ Phương thôi! Người ta đã đồn ầm chuyện của hai người lên rồi kia kìa."

“Thảo nào… Hèn gì cứ thấy có gì đó là lạ giữa hai
Sửa: "Thảo nào… Hèn gì cứ thấy có gì đó là lạ giữa hai."

2. Thiếu khoảng trống sau dấu ba chấm. Ví dụ:
“Uhm...Alo?”
Trước khi sửa cho bạn, mình muốn lưu ý một vấn đề, từ "Uhm" ở đây chẳng phải tiếng Anh hay tiếng Việt, đó là một từ vô nghĩa, và Gác thì chú trọng về chính tả trong tiếng Việt hơn, bạn không nên sử dụng nó.
Sửa: "Ưm... alo?"

“Đói không? Ra đây Hưng dẫn đi ăn. Ừm...Hưng có chuyện muốn nói…”
Sửa: "Ừm... Hưng có chuyện muốn nói..."

Bạn sửa trực tiếp lên kia, xong rồi báo mình. Mình sẽ đi xem cho bạn nhé.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên