[Truyện dài - Đăng ký quyền Tác giả] Chú ý đọc kĩ quy định về chính tả

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

A Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/12/18
Bài viết
11
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Cánh đồng hoa bỉ ngạn
- Tác giả: A Chiêu
- Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, sư đồ luyến.
- Tình trạng: Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt truyện):
Tiểu công chúa bị bỏ rơi tình cờ được nhặt về nuôi dưỡng tại môn phái danh chấn thiên hạ. Với tư chất hơn người, nàng được phép học nghệ cùng các huynh đệ đồng môn, nhưng trớ trêu thế nào lại đi phải lòng chính sư phụ của nàng!

Trải bao thăng trầm, nỗ lực phấn đấu để có được vị trí xứng đáng bên người mình yêu, nào ngờ đến lúc gần đạt được thì nghe sấm dộng vang rền...
"Nguyệt nhi, tháng sau là hôn lễ của ta, Nguyệt nhi làm chủ hôn cho ta chứ?"
"Tiểu Nguyệt, thật ra muội là công chúa đương triều."
"Tiểu Nguyệt, thế gian muôn sắc muôn màu, cớ sao nàng chỉ mặc mình Tử Y?"
"Tiểu Nguyệt, đây là máu nàng... hay màu của bỉ ngạn hoa? "

Người yêu nàng, nàng không để tâm đến. Người không yêu nàng, nàng lại bất chấp tất cả để cuồng si.
Náo loạn khắp nơi chỉ vì muốn người để ý.
Chịu đau đớn phản phệ chỉ vì muốn xứng đáng đứng bên người.
Vượt muôn dặm đường tìm người chỉ vì muốn thấy lại bóng hình thân quen.
Nhưng...
Đẩy Lục Liễu vào chổ chết không phải ý của nàng.
Làm gián điệp không phải nàng cam tâm tình nguyện.
Dùng máu tế Hắc Huyết Thần Châu không phải nàng diễn trò.

Mâu thuẫn tiếp nối mâu thuẫn.
Nghi ngờ tiếp nối nghi ngờ.

"Vừa mới đạt được chút chức vị đã tỏ ra khinh thường người khác. Công pháp ta dạy ngươi là để ngươi tấn công người khác sao? Người đâu, dụng pháp áp chế công lực của nó lại không cho phép phản kháng. Hôm nay ta giáo huấn để nó không hung hăng hống hách nữa!"
"Sư phụ! Mười tám năm qua dù đồ nhi phạm lỗi thế nào, quậy phá ra sao người cũng chưa từng mắng đồ nhi một câu! Vậy mà nay vì hiểu lầm giữa đồ nhi với Lục Liễu đó, người lại ra tay với đồ nhi?"
"Sư phụ! Nếu người muốn trừng phạt đồ nhi, không cần phiền đến những huynh đệ khác, đồ nhi cam nguyện chịu phạt!"
Dứt lời, tay phải vun lên, tay trái ngửa ra trước mặt, một tia sáng chém xuống cổ tay trắng nõn đang chìa ra, máu ròng ròng chảy xuống:
"Sư phụ... đồ nhi chưa từng muốn làm như vậy... sư phụ xin hãy tin đồ nhi! Đồ nhi nguyện huỷ đi tiên pháp hộ thân, cam tâm tình nguyện chịu sư phụ trách phạt!"
"Sư phụ... thân phận công chúa này đồ nhi không hề biết cũng không hề muốn... đồ nhi chỉ muốn làm Tiểu Nguyệt của sư phụ..."

Nếu đời người có gì tiếc nuối nhất, thì đó chính là chàng, Viên Nghĩa!
"Viên Nghĩa, ta từng nghĩ tìm được chàng rồi sẽ suốt đời không buông, nào ngờ chỉ cần lùi bước quay lưng lại đã thành cố nhân rồi!"
"Viên Nghĩa, ta biết tình cảm của ta dành cho chàng là trái với luân thường đạo lý, nhưng ta nghĩ chỉ cần ta cố gắng bồi đắp, chàng sẽ đáp lại ta. Nhưng mà... tất cả cũng chỉ là ta nghĩ thôi phải không?"
"Viên Nghĩa, ngay cả một chút ánh mắt chàng cũng không cho ta, chàng bảo ta làm sao kiên trì?"

Chiêu Nguyệt ta kém gì Lục Liễu đó? Nàng ta mắt hạnh mày ngài, chẳng phải chàng cũng từng khen ta mày liễu, mắt như nước hồ thu? Chàng nói nàng ta tư duy thông tuệ, công pháp hơn người, chẳng lẽ chàng từng quên, ta vì tông phái này, vì chàng là động lực mà tập luyện ngày đêm không ngừng nghỉ suốt mấy năm cho hội thi giữa các tông phái đến mức phản phệ cũng không màng mà điên cuồng tu luyện? Chàng cho rằng nàng ta là người mang đến niềm vui cho chàng, thế chàng quên mười tám năm qua người cùng chàng bầu bạn là ai?
Ta không thua Lục Liễu đó. Ta chỉ thua có một điểm thôi, đó là Lục Liễu dám nói yêu chàng... còn Chiêu Nguyệt ta thì không. Khoảng cách thân phận làm ta không dám mở lời.

Cánh đồng bỉ ngạn hoa đỏ rực dưới nắng ánh lên những ký ức thơ ấu, phảng phất những suy nghĩ đau thương, gợi lên những viễn cảnh đau lòng...
"Nguyệt a Nguyệt! Ngu ngốc nhất đời này của ngươi chính là dám yêu mà không dám nói!"

Tử Y phấp phới.
Thanh Y như nước.
Bỉ ngạn hoa đỏ rực một màu.
Nếu có kiếp sau, ta không thích Bỉ Ngạn hoa nữa, ta sẽ vì người mà nói lời yêu!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huỳnh Hải Thủy Tiên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/15
Bài viết
2
Gạo
0,0
Chào bạn, bài của bạn, theo đúng luật thì không mắc lỗi sai chính tả nào hết. Tuy nhiên, mình muốn góp ý thêm cho bạn vài điều.

1. Đặt dấu câu kết thúc trong dấu ngoặc. VD:

Sửa: "Giết ta đi."
Bình thường khi viết lời thoại, dấu kết thúc câu sẽ đặt bên trong ngoặc. Bạn lưu ý và sửa để bài viết đẹp mắt hơn nhé.

2. Thừa dấu kết thúc câu. VD:

Sửa: "Ta là điện hạ của nàng đây..."


Sửa: "Cả đời này ta hận ngươi!"

Khi đã có dấu kết thúc câu trong ngoặc, ở bên ngoài bạn không nên cho thêm làm gì. Vì cách viết đó rất vô duyên. -_-

Nhưng nếu bạn muốn giữ cách viết cũ thì tùy bạn, mình chỉ góp ý cho truyện trình bày đẹp mắt hơn thôi.
Chú Hexagon, bài này xong rồi nha.
Mình đã sửa rồi ạ
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
- Tên tác phẩm: Thiên Tâm Mị
- Tác giả: SNCST.VT
- Thể loại: Tâm lý, Kỳ ảo, Võ hiệp, Phiêu lưu, Tuổi học trò
- Tình trạng: đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Truyện kể về cuộc phiêu lưu, tranh đấu và trưởng thành của hai cậu nhóc (học sinh cấp hai) trong quá trình tìm hiểu về bí mật của một cô gái vô cùng đặc biệt mà không ai biết từ đâu tới.
"Nếu một ngày chợt nhìn thấy người con gái vô cùng đặc biệt, bạn sẽ nghĩ gì?
Rồi một ngày chợt phát hiện ra mình có thêm người chị ruột, bạn sẽ ra sao?
Và nếu như ngày ấy chỉ là một cậu học sinh cấp hai, bạn sẽ làm thế nào?
Còn Hoàng, đã mất một que kem, một gác xép, và hơn thế nữa..."

Chưa up được file đính kèm, mong trợ giúp!

Nội dung: Chương 3: Bị Đẩy Ra Khỏi Nhà

Hoàng ngồi cùng một bên ghế với chú ruột của mình, ở phía đối diện là hai người phụ nữ.

Họ cùng xinh đẹp, cùng khoan thai, cùng có nét tinh anh, nhưng riêng người lạ mặt kia thì thằng nhóc này mới chỉ dám liếc trộm một cái mà thôi. Bởi nó có cảm giác cứ mỗi lần liếc sang thì cô ta sẽ nhìn nó, và trước ánh mắt ấy nó sẽ chẳng thể giữ nổi con tim mình cứ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực được.

Vẫn không ai giới thiệu nửa chữ về cô gái kia.

Hoàng nhớ rõ lắm, rằng chưa từng một lần có ai trong hai người thân này kể về bất kỳ cô bạn hay người họ hàng nào đó giống như vậy. Trong một thoáng rất ngắn nó nghĩ lại, thì trước đây không phải chú Thích hay cô Lan Anh chưa từng dẫn khách khứa về nhà ăn cơm, chẳng qua những lần ấy không có ai thật sự đặc biệt mà thôi. Những vị khách tới chơi đấy nếu không phải người thân thì hầu như chẳng liên quan gì đến Hoàng, cho nên cô chú nó cũng không bận giới thiệu họ với một đứa trẻ ranh như nó làm gì cả. Và nếu họ có ở lại tham dự bữa cơm, thì ngay khi ăn xong nó sẽ nhón một vài miếng hoa quả rồi chạy lên phòng xép cắm cúi làm những việc của mình, để cô chú và khách tiếp tục nói chuyện. Nhưng tại sao tới hôm nay thì thằng nhóc này lại không muốn chạy lên gác nữa, mà cứ muốn chường mặt ra ở đây? Tại vì nó muốn ở gần người kia một chút, để cái cảm giác khó thở dày vò con tim nó một chút, và thậm chí lại còn muốn được giới thiệu về vị khách kỳ lạ của cô chú nó cho mình nữa.

Nhưng có gì đó không đúng! Nếu không phải việc của nó, tại sao cô chú không ra hiệu cho nó biến đi nhỉ? Hay là chuyện người khách này ở đây có liên quan đến Hoàng?

Hay là… có điều gì đó trong câu chuyện này mà Hoàng đã bỏ sót?

Không, Hoàng cho rằng mình rất sáng suốt và không bỏ qua điều gì có ý nghĩa cả. Con bé Cà Chua giờ này chắc đã căng bụng sữa và đang ngủ say trên gác rồi, hiện thời sẽ chỉ có bốn người ở đây, chắc chắn là vậy, thằng nhóc rỗi rãi tự làm phép tính nhẩm cho đỡ phân tâm. Xong bỗng dưng vì thế mà nó càng thấy hồi hộp trở lại, không hiểu sao có cảm giác giống như sắp ra pháp trường đến thế này.

“Gần đây mình đâu có tội gì?”

Theo một thông lệ trong kinh nghiệm xương máu của Hoàng, khi mọi người có vẻ nghiêm túc họp lại thì kiểu gì cũng là xét hỏi nó vấn đề nào đó. Nhưng thằng nhóc nghĩ mãi không ra mấy hôm nay mình đã có sai lầm gì, xong nghĩ lại những chuyện cũ hơn, nó chợt vã mồ hôi hột.

“Chẳng lẽ sự việc ngày ấy đã vỡ lở rồi?”

Sự việc ngày ấy chính là một cái sự việc không tầm thường ở tuổi học trò mà nó và Ken đã gây ra, nhưng Hoàng những tưởng sau mấy tháng êm đẹp nó phải chìm sâu vào dĩ vãng rồi cơ. Thằng nhóc chắc chắn rằng sẽ không ai chấp nhận bỏ qua một sự việc kinh khủng như vậy.

- Ăn trái cây đi chứ! - Ông chú cất tiếng đầu tiên cắt ngang dòng suy nghĩ.

Cái chất giọng lại hơi ồm ồm, làm Hoàng đang nhăn nhó thì giật cả mình. Thằng nhóc bèn quay sang nhìn nét mặt ông chú, âm thầm dò xét, thấy chú vẫn tươi tỉnh thì thở phào, vì cho rằng thái độ như thế chắc không phải là hỏi tội.

Chú Thích không cao lớn lắm, nhưng là một người đàn ông rất rắn rỏi, đó là một vẻ ngoài khỏe khoắn tạo cho người ta cảm giác có thể dựa vào. Nếu cố lựa theo một tiêu chí nào đấy, thì sẽ sắp xếp cho chú ấy được một chân trong hội “hơi đẹp trai”, lại cộng thêm vốn hiểu biết phong phú cùng với mối quan hệ rộng thì cũng có thể xem chú ấy là kiểu đàn ông thu hút được người khác. Đặc biệt, chú Thích có tác phong nhanh nhẹn, dứt khoát, và rất ghét mấy hội dây dưa lề mề. Có lẽ điểm này là do chịu ảnh hưởng từ nghề nghiệp, và thực ra nó khiến chú ấy làm việc hiệu quả hơn so với nhiều người mà Hoàng biết.

“Hay ông này định giới thiệu vợ mới!!!”

Hoàng suýt nữa phụt ngay miếng dưa hấu đỏ au ra khỏi miệng, vì vội nuốt vào mà thành bị sặc, phải nhịn cười ho khan mấy tiếng. Chắc là không đâu, nó lấm lét nhìn chú mình và tự nhủ. Vì nếu chỉ rắn rỏi, chỉ mạnh mẽ, và chỉ đẹp trai bằng ấy thôi thì chắc chắn không đủ để sánh với cô gái kia. Hơn nữa giới thiệu chuyện đó với cô Lan Anh mới đẻ thì khác nào rỗi việc vào chuồng vuốt râu hùm.

Thằng nhóc thật chẳng rõ tại sao gần đây trong đầu thường hay có suy nghĩ lạ lùng khiến cho chính mình phải phì cười như thế, nhưng ít nhất cũng nhờ cái ý nghĩ kỳ quặc đó mới làm cho tâm lý nó dễ chịu hơn trong lúc này. Tuy nhiên, câu mở lời thứ hai của ông chú bên cạnh sau đó lại thẳng băng chém đứt sự bình yên ấy, khiến Hoàng trợn cả mắt lên:

- Sao, bây giờ có còn muốn ra ngoài ở không?

Thằng nhóc bắt đầu làm có dấu hiệu run, không vững nổi tay cầm dĩa nữa, vừa trót buột miệng “hả” một tiếng theo kiểu không phải phép lắm, có điều nó vẫn còn đủ bình tĩnh để nuốt hết miếng dưa và chữa lại thành:

- Dạ?

Nhưng xem chừng cứ há miệng như vậy cũng thật thô thiển, nó bèn đút miếng dưa khác vào mồm cho đỡ ngượng, rồi nghe chú Thích nói tiếp câu thứ ba mới thật sự sét đánh:

- Căn nhà ấy mãi để không như vậy cũng phí lắm. Đã đến lúc bắt đầu học cách sống tự lập được rồi, những người đi nghĩa vụ quận sự cũng được rèn luyện vấn đề này từ rất sớm, sẽ có ích hơn cho cuộc sống về sau…

Giống như mặt đất đang dần rung chuyển.

Người Hoàng lay lay.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hoàng cảm giác hệt như có người nãy giờ cứ âm thầm sờ vào gáy mình, khiến nó sởn hết da gà.

“Sao tự dưng… chú ấy lại biết? Là... nói đùa để thử mình ư?”

Miếng dưa vừa cắn chính thức rơi ra khỏi miệng thằng nhóc, mắt vẫn ngẩn nhìn ông chú của nó, còn cái đầu lại hơi ong ong. Nó không hề để ý có người vừa phì cười vì bộ dạng của mình, rồi còn cả mấy tiếng khúc khích đồng thời vang lên bên ấy nữa. Trong khi ông chú thì vẫn thao thao tiếp tục, cứ như vậy đến câu thứ tư, thứ năm…

Rồi cuối cùng chú Thích chốt lại một câu làm chấn động cuộc đời đứa cháu:

- Từ giờ có thể dọn ra ngoài sống được rồi, nhưng cuối tuần thì nhớ về chơi và ăn cơm với cô chú. Mà cứ cầm chìa khóa theo đấy, rồi có thể về đây bất cứ lúc nào, sinh hoạt ở nhà vẫn như vậy thôi.

Hoàng nghĩ nó đang phải nín thở, thực sự phải kìm nén lắm, vì đến lúc này nó bắt đầu tin rằng mọi chuyện diễn ra ở đây không phải là trò đùa, bởi hôm nay đã là tháng Chín rồi chứ chắc chắn không còn là tháng Tư nữa.

Ngôi nhà của nó, cái đại bản doanh trong mơ ấy, cách đây mấy tiếng còn chẳng dám nghĩ chuyện với tới, thế mà, thế mà…

Thằng nhóc vẫn nhớ như in cái ngày ngôi nhà tuyệt đẹp của mình mới xây xong, có một người trong họ đã nói đến chuyện cho nó chuyển ra ngoài ở. Sau này nó biết rằng đó chỉ là nói đùa, nhưng lời trêu đùa tưởng chừng vô hại ấy đã không ngừng thôi thúc thằng bé nảy sinh ra một trong những ao ước lớn nhất thời trung học: Được sống tự lập. Nhưng tất cả những lần Hoàng vượt hết khó khăn để đề cập về nó, phản ứng của những người có quyền quyết định trong chuyện này lại luôn là:

Không!

Vậy điều gì đã xảy ra hôm nay?

Chỉ có một mà thôi, chắc chắn là thế. Hoàng lập tức quay nhìn thẳng vào người con gái dong dỏng như một đóa hoa trắng ngần nở rộ bên ghế kia, không hề ngại mắt chạm mắt nữa. Rõ ràng mọi thứ vẫn hoàn toàn bình thường, chỉ cần điểm lại trong nửa khắc là thấy ngay người đó chính là nhân tố duy nhất vừa mới xuất hiện, chỉ có cô ta là điều kỳ lạ có khả năng tác động vào cuộc sống của nó.

Nhưng đóa hoa ấy lại chẳng chút e dè, rung rinh cánh nhìn lại Hoàng bằng đôi mắt đen láy tựa hồ cất giấu cả một thế giới bí ẩn. Còn đôi môi mềm mọng chỉ se sẽ hé mở, nụ cười ấy cứ lớn dần lên, trong sáng, ngây thơ hết đỗi, như thể mọi chuyện đều tự nhiên diễn ra còn cô ta chẳng liên can gì hết.

Nếu vậy thì tại sao cô ta lại ở đây, là thành phần gì trong căn nhà này chứ?


Dẫu Hoàng có đập đầu xuống đất ngay bây giờ thì cũng vẫn là một đứa trẻ đủ thông minh để biết rằng chẳng có ông bụt hay phép màu gì giúp nó cả. Vì thế bằng cách điểm qua những điều cơ bản mà chú Thích đang nói, thằng nhóc đã nhanh chóng lần ra được mấu chốt của vấn đề.

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra ngay trước khi nó về tới nhà.

“Cô ta đã tới đây trước khi mình về một khoảng thời gian, và hẳn phải có mục đích nào đấy không bình thường thì mới xuất hiện tại đây chứ. Bởi vì cô ta không phải người thân thì không có lý gì tự dưng vào nhà mình ăn cơm, rồi còn ngồi bàn chuyện với nhà mình được. Hay là cô ta đến đây để mua bán đồ?”

Rốt cục, chuyện đã xảy ra là chuyện gì thì trước sau vẫn là thứ bí ẩn mà Hoàng chẳng bao giờ biết được, nói gì suy luận ba giây mà có thể hiểu ra. Tuy nhiên kết quả của việc ấy ra sao thì lúc này đây dẫu mù cũng đã thấy quá rõ rồi.

Cô gái kia là ai? Hay cô ta có khả năng gì mà thay đổi được sự việc quan trọng với nó như vậy?

Không, Hoàng đều không quan tâm nữa. Vì đây chẳng phải chính là giấc mơ đã trở thành hiện thực rồi ư. Nó còn cần biết những chuyện khác để làm gì cơ chứ?

Chắc đó là bạn của cô Lan Anh, thằng nhóc thoáng ngầm định trong chớp mắt, hay một nhân viên tư vấn bán hàng gì đấy? Hoặc cả hai? Hẳn là vậy rồi! Hoàng chắc mẩm, vì nó biết rõ có những nhân viên bán hàng chuyên nghiệp đến mức cực kỳ khéo nói và giỏi thuyết phục người khác trong mọi hoàn cảnh. Cả mẹ nó lẫn cô nó cũng đều từng bị lừa mua sản phẩm “giá cắt cổ - chất lượng cao” kiểu ấy rồi cơ mà. Hơn nữa, nhân viên bán hàng mà là nữ thì càng có quyền xinh đẹp, phụ nữ phải xinh đẹp thì mới giỏi lừa người khác chứ.

Không sao! Kệ hết!

Bất kể cô ta là nhân viên tư vấn, hay nhân viên bán hàng, nhân viên lừa đảo, hay tư vấn không lừa đảo, xinh hay xấu, bạn hay thù, tất cả đều chỉ phơi bày một sự thật duy nhất: nó đã được bay nhảy tự do rồi! Nó sắp được làm mọi thứ như ý mình rồi! Tất cả những gì trong mơ bấy lâu nay sẽ trở thành hiện thực.

“Liệu thằng bạn mình mà biết tin này nó sẽ mừng đến mức nào chứ?”

“Ôi!”

Hoàng muốn hét lên! Nhưng nó đang kìm nén, kìm nén cái cơ thể chỉ muốn bật tung và nhảy tưng tưng của mình, kìm nén những cảm xúc run rẩy chực chờ muốn vỡ òa trong nước mắt, kìm nén tất cả lại.

Dẫu vậy Hoàng cũng chẳng thể nín nổi nụ cười trên miệng đang dần nở ra toe toét. Chưa bao giờ cuộc đời thằng nhóc này lại nở hoa bung xòe như thế. Có điều, vì sung sướng đến mờ mắt, nên nó không hề để ý thấy “nhân viên bán hàng” kia vẫn đang theo dõi từng biến chuyển nhỏ nhất trên khuôn mặt mình, không phải chỉ bây giờ mà thật ra là suốt từ đầu tới giờ.


Hoàng bay trên mây cho tới tận chiều tối, nó còn chẳng nhớ nổi chú nó nói những gì, nhưng lại vẫn nhớ những việc mình đã làm từ sau khi nhận được cái thông tin sét đánh ấy. Tỷ như, vừa huýt sáo khe khẽ vừa mải miết thu xếp đồ đạc thay vì nghỉ trưa. Từng món đồ một đều được gói ghém cẩn thận, vuốt ve phẳng phiu, xếp sắp trong túi và đóng thùng ngay ngắn, chỉ còn thiếu cái tủ cũ và cái vali rách là chưa gói lại được mà thôi. Sau quãng thời gian chuyên tâm miệt mài đó, cũng là lúc đã ngả trời chiều thì thằng nhóc bắt đầu mắt nhắm mắt mở, gật gà gật gù khi được giao nhiệm vụ chơi với em gái bé bỏng cho cô chuẩn bị cơm tối.

Trong lúc trông em thỉnh thoảng mắt Hoàng lại díp vào, đến khi con bé ấm ức kêu “oe oe” mới chợt tỉnh dậy rồi ra sức dỗ dành, làm con nhóc đang mếu máo khóc lại biến thành cười khanh khách, đến là chịu thua nó. Kể cũng kỳ lạ, hồi mới đẻ ra nhìn bé Cà Chua rất xấu xí, vậy mà dần dần lớn lên lại xinh hơn hẳn, bây giờ những lúc nó cười hớn hở thế này trông cũng kháu khỉnh gớm. Hoàng bèn ẵm em lên, dong đi khắp nhà cho nó thích, trông con bé bụ bẫm như thế đôi lúc thật chẳng muốn rời. Vừa bế vừa hôn hít em, thằng nhóc lại vừa tính đến chuyện kể lể với đứa bạn về vụ việc động trời hôm nay, rồi còn ngẫm ngợi xem có cần thêm thắt gia vị vào để tăng phần gây sốc cho thằng bạn một phen giật mình hay không nữa.

Có lẽ Ken sẽ không thể tưởng tượng chi tiết được cái hoạt cảnh này, bởi vì sự việc Hoàng ở cùng với người thân đến giờ vẫn là lẽ tất yếu, hơn nữa ngoài lý do chủ quan ấy, chính Hoàng vẫn nghĩ nó đang đóng một vai trò hữu ích trong gia đình cô chú mình. Vì từ khi cô Lan Anh sinh em bé, cuộc sống bận bịu hơn hẳn, chú nó tuy đã vất vả tìm kiếm rất nhiều, thậm chí dẫn về hơn chục người giúp việc nhưng tất cả đều không ưng ý và phải chia tay sớm. Cho nên chuyện Hoàng có mặt ở đây tất nhiên đã đỡ đần cho cô chú khá nhiều việc. Vậy mà lúc này chú Thích lại quyết định cho nó ra ở riêng trong khi không hề nhắc gì đến vấn đề tìm người thay thế cái chân rửa bát quét nhà của Hoàng, thì quả là một sự kiện cực kỳ khó hiểu.

Nhưng nhìn từ phía Hoàng thì chuyện ngày hôm nay đối với nó lại vô cùng quan trọng, nó luôn cho rằng việc ra ở riêng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nỗ lực và thành tựu của mình sau này, nên không thể để bất kỳ hành động sơ xuất gì của bản thân phá hỏng giấc mơ thực tế ấy được. Bởi thế, nếu như trong lòng càng chất chứa thắc mắc thì nó lại càng im lặng chẳng hé răng ra, vì cậu nhóc sợ rằng nếu gặng hỏi lôi thôi thì cái giấc mơ này không khéo sẽ vỡ tan như bong bóng nước mất.

“Cố nhịn đi nào, sắp được tự do rồi, chỉ cần ngày mai thôi, mày sẽ hoàn toàn có cuộc sống mới như ý muốn, phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn!!!”

Lúc này thằng nhóc luôn tự nhủ với mình như vậy.
Bạn còn mắc 1 lỗi: Thừa dấu kết thúc câu.
Ví dụ:
“Hay ông này định giới thiệu vợ mới!!!
Sửa: "Hay ông này định giới thiệu vợ mới!"
Bạn sửa lại là ổn nhé.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
- Tên tác phẩm: Cánh đồng hoa bỉ ngạn
- Tác giả: A Chiêu
- Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, sư đồ luyến.
- Tình trạng: Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt truyện):
Tiểu công chúa bị bỏ rơi tình cờ được nhặt về nuôi dưỡng tại môn phái danh chấn thiên hạ. Với tư chất hơn người, nàng được phép học nghệ cùng các huynh đệ đồng môn, nhưng trớ trêu thế nào lại đi phải lòng chính sư phụ của nàng!

Trải bao thăng trầm, nỗ lực phấn đấu để có được vị trí xứng đáng bên người mình yêu, nào ngờ đến lúc gần đạt được thì nghe sấm dộng vang rền...
"Nguyệt nhi, tháng sau là hôn lễ của ta, Nguyệt nhi làm chủ hôn cho ta chứ?"
"Tiểu Nguyệt, thật ra muội là công chúa đương triều"
"Tiểu Nguyệt, thế gian muôn sắc muôn màu, cớ sao nàng chỉ mặc mình Tử Y? "
"Tiểu Nguyệt, đây là máu nàng... hay màu của bỉ ngạn hoa? "

Người yêu nàng, nàng không để tâm đến. Người không yêu nàng, nàng lại bất chấp tất cả để cuồng si.
Náo loạn khắp nơi chỉ vì muốn người để ý.
Chịu đau đớn phản phệ chỉ vì muốn xứng đáng đứng bên người.
Vượt muôn dặm đường tìm người chỉ vì muốn thấy lại bóng hình thân quen.
Nhưng...
Đẩy Lục Liễu vào chổ chết không phải ý của nàng.
Làm gián điệp không phải nàng cam tâm tình nguyện.
Dùng máu tế Hắc Huyết Thần Châu không phải nàng diễn trò.

Mâu thuẫn tiếp nối mâu thuẫn.
Nghi ngờ tiếp nối nghi ngờ.

"Vừa mới đạt được chút chức vị đã tỏ ra khinh thường người khác. Công pháp ta dạy ngươi là để ngươi tấn công người khác sao? Người đâu, dụng pháp áp chế công lực của nó lại không cho phép phản kháng. Hôm nay ta giáo huấn để nó không hung hăng hống hách nữa!"
"Sư phụ! Mười tám năm qua dù đồ nhi phạm lỗi thế nào, quậy phá ra sao người cũng chưa từng mắng đồ nhi một câu! Vậy mà nay vì hiểu lầm giữa đồ nhi với Lục Liễu đó, người lại ra tay với đồ nhi?"
"Sư phụ! Nếu người muốn trừng phạt đồ nhi, không cần phiền đến những huynh đệ khác, đồ nhi cam nguyện chịu phạt!"
Dứt lời, tay phải vun lên, tay trái ngửa ra trước mặt, một tia sáng chém xuống cổ tay trắng nõn đang chìa ra, máu ròng ròng chảy xuống:
"Sư phụ... đồ nhi chưa từng muốn làm như vậy... sư phụ xin hãy tin đồ nhi! Đồ nhi nguyện huỷ đi tiên pháp hộ thân, cam tâm tình nguyện chịu sư phụ trách phạt!"
"Sư phụ... thân phận công chúa này đồ nhi không hề biết cũng không hề muốn... đồ nhi chỉ muốn làm Tiểu Nguyệt của sư phụ..."

Nếu đời người có gì tiếc nuối nhất, thì đó chính là chàng, Viên Nghĩa!
"Viên Nghĩa, ta từng nghĩ tìm được chàng rồi sẽ suốt đời không buông, nào ngờ chỉ cần lùi bước quay lưng lại đã thành cố nhân rồi!"
"Viên Nghĩa, ta biết tình cảm của ta dành cho chàng là trái với luân thường đạo lý, nhưng ta nghĩ chỉ cần ta cố gắng bồi đắp, chàng sẽ đáp lại ta. Nhưng mà... tất cả cũng chỉ là ta nghĩ thôi phải không?"
"Viên Nghĩa, ngay cả một chút ánh mắt chàng cũng không cho ta, chàng bảo ta làm sao kiên trì?"

Chiêu Nguyệt ta kém gì Lục Liễu đó? Nàng ta mắt hạnh mày ngài, chẳng phải chàng cũng từng khen ta mày liễu, mắt như nước hồ thu? Chàng nói nàng ta tư duy thông tuệ, công pháp hơn người, chẳng lẽ chàng từng quên, ta vì tông phái này, vì chàng là động lực mà tập luyện ngày đêm không ngừng nghỉ suốt mấy năm cho hội thi giữa các tông phái đến mức phản phệ cũng không màng mà điên cuồng tu luyện? Chàng cho rằng nàng ta là người mang đến niềm vui cho chàng, thế chàng quên mười tám năm qua người cùng chàng bầu bạn là ai?
Ta không thua Lục Liễu đó. Ta chỉ thua có một điểm thôi, đó là Lục Liễu dám nói yêu chàng... còn Chiêu Nguyệt ta thì không. Khoảng cách thân phận làm ta không dám mở lời.

Cánh đồng bỉ ngạn hoa đỏ rực dưới nắng ánh lên những ký ức thơ ấu, phảng phất những suy nghĩ đau thương, gợi lên những viễn cảnh đau lòng...
"Nguyệt a Nguyệt! Ngu ngốc nhất đời này của ngươi chính là dám yêu mà không dám nói!"

Tử Y phấp phới.
Thanh Y như nước.
Bỉ ngạn hoa đỏ rực một màu.
Nếu có kiếp sau, ta không thích Bỉ Ngạn hoa nữa, ta sẽ vì người mà nói lời yêu!
Bài của bạn còn mắc lỗi sau:
"Tiểu Nguyệt, thật ra muội là công chúa đương triều"
Thiếu dấu kết thúc câu.
Sửa: "Tiểu Nguyệt, thật ra muội là công chúa đương triều."

2. Thừa khoảng trống trước dấu ngoặc kép. Ví dụ:
"Tiểu Nguyệt, thế gian muôn sắc muôn màu, cớ sao nàng chỉ mặc mình Tử Y? "
Sửa: "cớ sao nàng chỉ mặc mình Tử Y?"

3. Một lỗi type nho nhỏ:
Đẩy Lục Liễu vào chổ chết không phải ý của nàng.

Bạn sửa trực tiếp vào bài trên nhé. Xong lần này là được rồi.
 

A Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/12/18
Bài viết
11
Gạo
0,0
Bài của bạn còn mắc lỗi sau:

Thiếu dấu kết thúc câu.
Sửa: "Tiểu Nguyệt, thật ra muội là công chúa đương triều."

2. Thừa khoảng trống trước dấu ngoặc kép. Ví dụ:

Sửa: "cớ sao nàng chỉ mặc mình Tử Y?"

3. Một lỗi type nho nhỏ:


Bạn sửa trực tiếp vào bài trên nhé. Xong lần này là được rồi.
- Tên tác phẩm: Cánh đồng hoa bỉ ngạn
- Tác giả: A Chiêu
- Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, sư đồ luyến.
- Tình trạng: Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt truyện):
Tiểu công chúa bị bỏ rơi tình cờ được nhặt về nuôi dưỡng tại môn phái danh chấn thiên hạ. Với tư chất hơn người, nàng được phép học nghệ cùng các huynh đệ đồng môn, nhưng trớ trêu thế nào lại đi phải lòng chính sư phụ của nàng!

Trải bao thăng trầm, nỗ lực phấn đấu để có được vị trí xứng đáng bên người mình yêu, nào ngờ đến lúc gần đạt được thì nghe sấm dộng vang rền...
"Nguyệt nhi, tháng sau là hôn lễ của ta, Nguyệt nhi làm chủ hôn cho ta chứ?"
"Tiểu Nguyệt, thật ra muội là công chúa đương triều."
"Tiểu Nguyệt, thế gian muôn sắc muôn màu, cớ sao nàng chỉ mặc mình Tử Y?"
"Tiểu Nguyệt, đây là máu nàng... hay màu của bỉ ngạn hoa? "

Người yêu nàng, nàng không để tâm đến. Người không yêu nàng, nàng lại bất chấp tất cả để cuồng si.
Náo loạn khắp nơi chỉ vì muốn người để ý.
Chịu đau đớn phản phệ chỉ vì muốn xứng đáng đứng bên người.
Vượt muôn dặm đường tìm người chỉ vì muốn thấy lại bóng hình thân quen.
Nhưng...
Đẩy Lục Liễu vào chổ chết không phải ý của nàng.
Làm gián điệp không phải nàng cam tâm tình nguyện.
Dùng máu tế Hắc Huyết Thần Châu không phải nàng diễn trò.

Mâu thuẫn tiếp nối mâu thuẫn.
Nghi ngờ tiếp nối nghi ngờ.

"Vừa mới đạt được chút chức vị đã tỏ ra khinh thường người khác. Công pháp ta dạy ngươi là để ngươi tấn công người khác sao? Người đâu, dụng pháp áp chế công lực của nó lại không cho phép phản kháng. Hôm nay ta giáo huấn để nó không hung hăng hống hách nữa!"
"Sư phụ! Mười tám năm qua dù đồ nhi phạm lỗi thế nào, quậy phá ra sao người cũng chưa từng mắng đồ nhi một câu! Vậy mà nay vì hiểu lầm giữa đồ nhi với Lục Liễu đó, người lại ra tay với đồ nhi?"
"Sư phụ! Nếu người muốn trừng phạt đồ nhi, không cần phiền đến những huynh đệ khác, đồ nhi cam nguyện chịu phạt!"
Dứt lời, tay phải vun lên, tay trái ngửa ra trước mặt, một tia sáng chém xuống cổ tay trắng nõn đang chìa ra, máu ròng ròng chảy xuống:
"Sư phụ... đồ nhi chưa từng muốn làm như vậy... sư phụ xin hãy tin đồ nhi! Đồ nhi nguyện huỷ đi tiên pháp hộ thân, cam tâm tình nguyện chịu sư phụ trách phạt!"
"Sư phụ... thân phận công chúa này đồ nhi không hề biết cũng không hề muốn... đồ nhi chỉ muốn làm Tiểu Nguyệt của sư phụ..."

Nếu đời người có gì tiếc nuối nhất, thì đó chính là chàng, Viên Nghĩa!
"Viên Nghĩa, ta từng nghĩ tìm được chàng rồi sẽ suốt đời không buông, nào ngờ chỉ cần lùi bước quay lưng lại đã thành cố nhân rồi!"
"Viên Nghĩa, ta biết tình cảm của ta dành cho chàng là trái với luân thường đạo lý, nhưng ta nghĩ chỉ cần ta cố gắng bồi đắp, chàng sẽ đáp lại ta. Nhưng mà... tất cả cũng chỉ là ta nghĩ thôi phải không?"
"Viên Nghĩa, ngay cả một chút ánh mắt chàng cũng không cho ta, chàng bảo ta làm sao kiên trì?"

Chiêu Nguyệt ta kém gì Lục Liễu đó? Nàng ta mắt hạnh mày ngài, chẳng phải chàng cũng từng khen ta mày liễu, mắt như nước hồ thu? Chàng nói nàng ta tư duy thông tuệ, công pháp hơn người, chẳng lẽ chàng từng quên, ta vì tông phái này, vì chàng là động lực mà tập luyện ngày đêm không ngừng nghỉ suốt mấy năm cho hội thi giữa các tông phái đến mức phản phệ cũng không màng mà điên cuồng tu luyện? Chàng cho rằng nàng ta là người mang đến niềm vui cho chàng, thế chàng quên mười tám năm qua người cùng chàng bầu bạn là ai?
Ta không thua Lục Liễu đó. Ta chỉ thua có một điểm thôi, đó là Lục Liễu dám nói yêu chàng... còn Chiêu Nguyệt ta thì không. Khoảng cách thân phận làm ta không dám mở lời.

Cánh đồng bỉ ngạn hoa đỏ rực dưới nắng ánh lên những ký ức thơ ấu, phảng phất những suy nghĩ đau thương, gợi lên những viễn cảnh đau lòng...
"Nguyệt a Nguyệt! Ngu ngốc nhất đời này của ngươi chính là dám yêu mà không dám nói!"

Tử Y phấp phới.
Thanh Y như nước.
Bỉ ngạn hoa đỏ rực một màu.
Nếu có kiếp sau, ta không thích Bỉ Ngạn hoa nữa, ta sẽ vì người mà nói lời yêu!
Bạn ơi mình sửa xong rồi, cảm ơn bạn đã nhắc. Bạn duyệt cho mình nhé.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Bạn ơi mình sửa xong rồi, cảm ơn bạn đã nhắc. Bạn duyệt cho mình nhé.
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Mình đã sửa rồi ạ
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Mình đã sửa lại rồi, bạn xem giúp mình nhé. Cảm ơn bạn.
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên