Tên tác phẩm: Nàng là hoàng hậu của trẫm
Tác giả: Hoàng Thanh Uyển Nghi
Thể loại: Ngôn tình, ngược, SE
Tình trạng: đang sáng tác
Tóm tắt:
Nàng là đại tiểu thư phủ thừa tướng, từ nhỏ đã sống trong sự yêu thương của phụ mẫu. Còn chàng là thái tử của Bạch Nguyệt Quốc. Từ nhỏ, chàng và nàng đã chơi thân với nhau. Nàng thì đã yêu chàng ngay từ cái nhìn đầu tiên còn chàng........tâm tư quá thâm sâu, không thể đoán được.
Khi chàng lên làm hoàng đế, đã sắc phong nàng làm hoàng hậu, nhưng liệu nàng có được sủng ái? Liệu tình cảm của nàng có được đáp lại?
Lưu Họa Ảnh ngồi bên mép giường mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên, đã chính thức bái đường rồi sao? Chỉ nghe giọng nói của hỉ nương và a hoàn bên cạnh: " Chúc mừng Hoàng hậu".
"Cạch"
Cửa từ từ mở ra, nam nhân một thân áo đỏ, đôi mắt nghiêm nghị cùng sống mũi cao, mồ hôi lóng lánh dưới ánh nến. Môi mỏng hơi mím lại, bước về phía nàng.
"Thỉnh an hoàng thượng!"Một cung nữ từ ngoài bước vào, hai tay bưng một cái khay phủ khăn đỏ, bên trên đựng gậy vén khăn.
Hắn cầm gậy vén lên tấm khăn, dưới lớp voan là một khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt đen láy chớp chớp. Hai má hơi phiếm hồng, có lẽ do hồi hộp, đôi môi no đủ hồng nhuận, mời gọi người đến ăn.
"Hoàng thượng, mời người dùng rượu giao bôi!"
"Hoàng thượng, mời người dùng rượu giao bôi!". Dạ Trạch âm trầm nhìn chén rượu rồi phất tay ý đuổi cung nữ ra ngoài.
Giờ đây chỉ còn duy nhất hai người trong phòng, Họa Ảnh cảm thấy tim mình đập nhanh đến nỗi có thể văng ra ngoài luôn rồi.
Rồi một bàn tay nâng cằm nàng lên khiến nàng mặt đối mặt với hắn kèm theo một giọng nói trầm tính vang lên:"Họa Ảnh! Từ nay nàng là hoàng hậu của trẫm!".
"Ân~". Nàng gật đầu, đôi mắt đen lấp lánh tựa pháo hoa nở rộ.
Ánh nến lung linh càng làm cho quang cảnh thêm huyền ảo. Nhìn mĩ nhân ngồi trên giường đã thấy say lòng chứ chẳng cần rượu....... Ngoài cửa sổ, trăng tròn càng thêm rực rỡ, có lẽ nó muốn tỏ ý chúc phúc cho tân lang, tân nương.
Hắn ngập ngừng nhìn nàng: "Giờ, chúng ta.....động phòng thôi!".
Má nàng lại càng thêm đỏ, ngượng ngùng liếc khẽ hắn, hình như tai hoàng thượng hơi đỏ. Chắc là nàng hoa mắt thôi nhỉ?
"Thế còn...rượu....?".
"Không cần!". Nói xong, Dạ Trạch trút bỏ bộ xiêm y. Làn da màu đồng khỏe khoắn từ từ hiện ra.
Màn đỏ được buông xuống, vài ngọn nến cũng được tắt bớt đi. Hương từ trong lư đình thoang thoảng bay.
____________________
"Ưm..."
Từng tia nắng ấm áp chui qua khẽ cửa sổ, dát lên thiếu nữ đang say giấc nồng một màu vàng nhàn nhạt. A Diệp mở cửa bước vào, khẽ gọi: "Hoàng hậu, thỉnh người tỉnh!"
"Ưm...A Diệp, ta muốn ngủ thêm chút nữa!". Dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, nàng lười biếng đáp.
"Hoàng hậu, người mau dậy đi! Chút nữa còn đi thỉnh an thái hậu!". A Diệp lay lay cơ thể nàng, nói thầm vô tai.
"Sao phải thỉnh an..... Hả?". Đến lúc này Họa Ảnh mới từ trong mộng đẹp thoát ra. Nàng giật mình ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn trần nhà. "Ta quên mất! A Diệp, mau lấy y phục cho ta."
"Vâng, thưa hoàng hậu!". A Diệp vâng lời, chạy đi lấy đồ ngay.
_________________
"Hoàng thượng, nương nương đang thay đồ ạ!". Ngoài cửa, một tiểu cung nữ váy hồng đang bẩm báo với hắn.
"Cứ để ta vào!".
"Vâng!". Tiểu cung nữ áo hồng mở cửa cho hắn vào, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng kì lạ.
Hắn vừa bước vào đã nghe thấy loáng thoáng tiếng trò chuyện của nàng cùng a hoàn. Giọng nói trong trẻo như họa mi hót buổi sớm thật dễ đi vào lòng người.
" Bộ này..."
"Nương nương, người thấy bộ này thế nào?". A Diệp loay hoay cố chọn cho nàng y phục thật ưng ý.
"Không ổn lắm! Ngươi lấy bộ khác đi!".
Đi thêm vài bước nữa, hắn thấy nàng trong bộ váy trắng lấp ló sau tấm rèm. Một tay ôm gọn vòng eo thon nhỏ, hắn tựa cằm lên hõm vai, dụi dụi.
"Hoàng thượng, sao chàng...?". Bỗng dưng vai bị đè nặng, suýt nữa nàng hất văng tên đang ăn đậu hũ của nàng nhưng chợt ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nàng lại thôi.
"Thỉnh an hoàng thượng!". Vừa lúc A Diệp nhìn thấy hắn, nàng lập tức thi hành lễ nghi.
"Ảnh Ảnh, ta tới đón nàng đây!". Mùi hương bạc hà mát lạnh quanh quẩn mũi, thật thơm. Có lẽ do sáng sớm nên giọng hắn hơi khàn khàn gợi cảm.
"Hoàng thượng, thần thiếp chưa thay đồ xong, mong ngài ra ngoài trước!". Họa Ảnh để mặc hắn làm loạn nhưng lòng đã rối tung lên từ lâu.
"Nàng đây là đang đuổi trẫm? Chẳng phải hôm qua đã nhìn thấy hết?". Nhìn thấy biểu hiện của nàng thật " manh", hắn không nhịn được mà trêu chọc.
Nhớ đến chuyện tối qua, nàng thực sự muốn độn thổ mà, sao hoàng thượng lại nói đến chuyện xấu hổ đó chứ?
"Thôi được, trẫm ra ngoài trước!". Rời khỏi thân thể mềm mại kia, hắn có chút luyến tiếc a~.
"Ân ~". Cuối cùng hắn cũng chịu ra ngoài, nàng khẽ vâng còn trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng muốn hắn lúc nào cũng trông thấy nàng ở Họa Ảnh thật xinh đẹp, thật hoàn hảo.
Mái tóc đen nhánh được búi cầu kì, bên trên đội mũ phượng, cài lưu tô bằng ngọc trai. Mỗi lần bước đi lại sợi dây lại nhẹ nhàng đung đưa. Nàng mặc một thân màu vàng, phía sau thêu phượng hoàng lửa rực rỡ tựa như tiên nữ hạ phàm.
"Ảnh Ảnh của ta thật xinh đẹp!".
Hai má nàng biến thành hai rặng mây đỏ. Nàng cúi đầu không dám nhìn hắn.
Dạ Trạch thấy vậy liền ôm nàng vào lòng, cười sủng nịnh: "Đi thôi!".
"Ân~". Nàng gật đầu, đặt bàn tay bé nhỏ vào trong lòng tay hắn mà bước đi.
__________________
Vừa trở về từ Ninh Thọ Cung, Hỏa Ảnh mong chóng trở về Khôn Ninh Cung.
"Nương nương, người không sao chứ?". A Diệp rót một tách trà đưa cho nàng, tay cầm khăn lâu đi mồ hôi trên trán nàng.
"A Diệp, có ngươi đi cùng lần này thật tốt!". Hỏa Anh nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm, hương hoa sen thơm ngát thoang thoảng bay.
"Nương nương, chăm sóc người là vinh hạnh của nô tì! Năm đó, nếu không phải người thu nhận nô tì, có lẽ nô tì đã chết từ lâu rồi!". A Diệp đón lấy tách trà từ nàng, đặt vào khay.
"Nô tì tham kiến nương nương". Từ ngoài cửa, một cung nữ áo xanh bước vào hành lễ.
"Có chuyện gì?".
"Nương nương, Hoàng thượng ban tặng 5 cung nữ cho người".
"Ta hiểu rồi, dẫn các nàng vào đây!"
Nô tì áo xanh bước ra ngoài, mấy phút sau, một đám cung nữ áo hồng bước vào. Gương mặt ai cũng sáng sủa, dáng vẻ linh hoạt, nàng mỉm cười hài lòng, Nội phủ tuyển tú nữ quả thật có mắt nhìn.
"Người đừng ngoài cùng đó, ngươi tên gì?".
"Bẩm nương nương, nô tì tên Tiểu Hoa". Nghe nàng gọi, Tiểu hoa bước lên một bước.
"Tiểu Hoa, từ nay ngươi sẽ ở lại trong cung này, còn những người còn lại sẽ do A Diệp sắp xếp!".
"Nương nương đi thong thả!".
__________________
"Đã giờ Tuất rồi, sao A Diệp vẫn chưa trở về". Họa Ảnh đi qua đi lại trong phòng, A Diệp chính là thân tín duy nhất nàng mang theo bên mình. Hơn nữa nàng ấy cũng là người bạn từ nhỏ của nàng, nàng luôn coi nàng ấy là tỷ muội ruột thịt.
"Nương nương, cũng đã sắp hết giờ Tuất rồi, người mau đi ngủ đi! Ngủ muộn không tốt cho sức khỏe đâu!". Tiểu Hoa mang vào một chậu nước đặt xuống dưới đất.
"Nhưng...". Tiểu Hoa nói vậy cũng đúng nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an, không biết A Diệp đang làm gì?
"Nương nương, A Diệp cũng lớn rồi, nàng ấy sẽ không sao đâu!". Tiểu Hoa vừa rửa chân cho nàng vừa nói. Họa Ảnh nghe vậy thì trong lòng cũng bớt lo lắng nhưng nàng cứ có cảm giác là lạ trong lòng.
_______________
"Ngươi nghe tin gì chưa? Hôm qua Hoàng thượng ân sủng một cung nữ đó?". Cung nữ A thì thầm vào tai cung nữ B.
"Chẳng phải vừa mới lập Hậu sao?". Cung nữ B mắt trợn tròn, tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Còn nữa, người được được Hoàng thượng còn ở trong cung Hoàng hậu nữa cơ! Mới sáng nay liền được phong Quý nhân".
"Cái gì? Nếu thế Hoàng hậu thất sủng luôn sao? Mà sao ngươi biết được tin này!". Cung nữ B trong lòng hỗn loạn, nàng bây giờ thuộc cung Khôn Ninh, Hoàng hậu mà thất sủng thì nàng phải làm sao?
"Mama trong cung của Hoàng thượng là mẹ nuôi của ta! ". Cung nữ A khinh bỉ nhìn cung nữ B.
"Các ngươi ở đó xì xào cái gì? Mau đi làm việc đi!". Đúng lúc Tiểu Hoa đi ngang qua cũng đã nghe hết cuộc đối thoại của họ. Nàng vội chạy về cung Khôn Ninh.
"Nương nương, người...". Vừa vào đến cửa, nàng liền thấy A Diệp, à không, là Diệp Quý nhân mới đúng.
"Nô tì thỉnh an Hoàng hậu! Thỉnh an Diệp quý nhân!".
"Bình thân! Tiểu Hoa ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện cần nói riêng với Diệp quý nhân!". Tiểu Hoa tuy không cam lòng nhưng vẫn bước ra ngoài đóng cửa lại.
Chừng một lát sau, Diệp quý nhân mở cửa bước ra. Không may nàng vấp phải bậc thang trước cửa, ngã uỵch một cái xuống đất. Không ngờ Hoàng thượng lại xuất hiện ngay đúng lúc đó, chạy đến bế Diệp quý nhân lên, trừng mắt nhìn Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa cũng bất ngờ vì tai nạn vừa rồi, nàng hoảng hốt nhìn xuống đất. Họa Ảnh cũng nghe tiếng động, đi ra xem thử.
"Có chuyện gì ngoài đó vậy?.....Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng".
"Hoàng hậu, chuyện này là sao?". Dạ Trạch nhíu mày nhìn nàng.
"Thần thiếp....".
"Hoàng thượng, đây chỉ là tai nạn thôi!". Nằm trong lồng ngực của hắn, Diệp quý nhân đỏ mặt, thẹn thùng nói.
"Hửm? Nàng bênh vực cho nàng ta? Cấm túc Hoàng hậu trong vòng một tháng!". Nói xong, Dạ Trạch liền bỏ đi.