[Truyện dài - Đăng ký quyền Tác giả] Chú ý đọc kĩ quy định về chính tả

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
- Tên tác phẩm: Thanh xuân
- Tác giả: An Lin
- Thể loại: Học đường, ngược, sủng, HE, SE, 12 cung hoàng đạo
- Tình trạng: đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Một chút tình yêu, sự rung động đầu đời của mỗi người. Tình đầu với mỗi người luôn trong sáng, tuyệt vời dù có thể đi đến bến đỗ cuối cùng nhưng cũng có thể phải xa nhau trong tiếc nuối. Các tập truyện sẽ lần lượt gợi những câu chuyện có phần quen thuộc trong thời thanh xuân của mỗi con người. Những câu chuyện kể về mối tình thanh xuân có khi nhiều ngọt ngào, lúc lại đong đầy nước mắt, hoặc mãi tiếc nuối, day dứt...
Chương 1: Thanh xuân chúng ta cùng bỏ lỡ
- Sao cậu xô ngã Y Vy? - Hắn cau có, giận dữ quát.

Đằng sau hắn là Y Vy nhỏ bé, trắng trẻo, xinh đẹp như đóa hoa thanh thuần, dễ tàn đang ngồi bệt xuống đất, gương mặt thanh tú đẫm lệ vùi trong đôi bàn tay mảnh khảnh.

- Cậu nghĩ điều vô sỉ đó đáng để tôi phải làm không?- Cô mỉa mai, trừng mắt nhìn người đối diện.

Như một con thú nhỏ nhút nhát, Y Vy sợ hãi giật nhẹ cổ tay hắn:

- Thôi mà Triệt, cậu ấy không cố ý đâu, đi thôi!

- E hèm... xem kìa, người bạn gái rất biết điều đó nha! - Cô bật cười khúc khích, giọng nói ngọt ngào đầy giả tạo. - Còn không mau cút?

Tiếng quát to làm cặp "tình nhân" đang dính như bắt rễ vội tách nhau ra. Hắn nghi hoặc nhìn cô chăm chú. Y Vy rút lại như trẻ nhỏ bị bắt nạt, loay hoay van lơn hai con người đang trừng trừng nhau:

- Thôi mà Triệt... - Ánh mắt khó xử nhìn người con gái trước mặt - Tử Hà à, xin lỗi nha, thật ra thì mình...

- CÚT! Tôi không cần người như cô xin lỗi!

Họ vừa khuất bóng, cô tùy tiện quẳng người xuống ghế, tay day trán tỏ vẻ suy nghĩ nhưng rõ ràng là đang lầm bầm mắng Boss Mèo trước mặt: "Oh my god tụi bây đóng cảnh tình cảm trước mặt bà hả?" Nguýt dài: "Để coi tụi bây được bao lâu.". "BỐP!", cái chai rỗng dưới đất nằm chễm chệ trên mặt Boss Mèo: "Mắc gì tìm bà hoài vậy hả? Rảnh hơi à??" Bĩu môi phụng phịu. "Yêu nhau thì xách quách nhau đi đi!"

Boss Mèo đang chỏng vó dưới đất, tức giận nghĩ: "Bộ mình làm sai gì hả ta?"

(Trở về 2 tháng trước đây)

Hắc Triệt và Tử Hà là cặp đôi trong mơ của toàn trường. Cô tài giỏi nhưng hơi dở hơi, gia thế hiển hách, lại xinh đẹp, còn hắn đích thị là một bad boy có tiếng, rất đẹp trai nhưng được cái cực trẩu. Chả ai lý giải nỏi vì sao người như hắn lại mê mẩn cô gái khá "mọt sách" và "quy tắc" như cô. Và ngay cả chính hai nhân vật chính này cũng không ngờ họ có thể bên nhau suốt hai năm. Nhưng, chuyện tình dù đẹp đến mấy cũng chấm dứt khi một ngày, hắn gặp lại Y Vy, người bạn thanh mai trúc mã, lớn lên cùng hắn...

(Quay về hiện tại)

Bóng người quen thuộc đứng ngoài cửa, cả lớp nhìn cô đầy ẩn ý, nhỏ bạn thân huých cô, khinh bỉ:

- Xem ai lại chờ kìa, sao không ra tiếp người ta đi chú mày?

Cô lơ đi, bỏ ra ngoài mặc kệ nhỏ bạn thân khinh khỉnh, cả lớp ồn ào. Có vẻ như người đối diện thấy cô không để ý cũng giả vờ vô tình gặp. Hại gương mặt như tượng tạc va vào nhau đánh "cốp". Đang tiếc thương cho cái mũi nhỏ đỏ lên, cô không quên giơ ngón giữa vào vị khách cũng đang bối rối xoa gương mặt đỏ gay gắt...

Ánh mắt long lanh như em bé mở to, nhìn cô bạn thân đằng sau, báo hiệu: "Cứu!" Nhỏ bạn dè dặt, bất lực nhìn sang người nào đó đang đằng sau cô. Cô cứng ngắc quay đầu, chưa kịp định hình đã bị lôi nhanh lên tầng thượng. Mắt to trừng mắt bé:

- Cậu trốn tôi!

- Cậu nghĩ cậu là ai mà tôi phải trốn? - Cô châm biếm.

- Tại sao lại né tránh tôi?

Cô ngoảnh mặt về hướng khác, không trả lời, hắn nâng đầu cô quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang giận dữ.

- Tại sao cậu không thanh minh cho bản thân mình? Nếu cậu nói có lẽ tôi... tôi đã...

- Đã không tin chứ gì. Tôi nói đúng chứ? - Cô cười khẩy, đôi mắt to xoáy sâu vào hắn.

- Tôi... tôi... thật ra thì...- Hắn ấp úng.

Cô bật cười khoái trá, gượng gạo nhìn về cô nàng Y Vy nhỏ bé đang ở đằng xa, thật khiến người ta muốn bảo vệ, che chở:

- Bạn học Y Vy mềm mại như nước ở kia kìa... - Cô ngoảnh mặt lại, cười trào phúng. - Sao không đến với cô nàng nhỉ?

- Cậu... cậu... Hắn bối rối, ngạc nhiên nhìn cô... không cần tôi giải thích nữa sao? Hắn bất lực, yếu ớt nói:

- Tôi phải làm sao cậu mới tin tôi đây?

Cô lạnh lùng bỏ đi, giọng băng giá:

- Không cần làm gì nữa, kể từ khi tôi thấy cậu cùng cô ta...

Bóng cô vừa khuất, bóng dáng mạnh mẽ ấy gục ngã, khuỵu xuống đất. Y Vy vội vàng chạy tới, vừa lay vừa quát hắn:

- Cậu... cậu lừa tôi! Hóa ra cậu xem tôi như đồ chơi để níu kéo cô ta!

Hắn không quan tâm, như nửa tỉnh nửa mơ, gượng dậy, la to hết lực:

- Tạm biệt Tử Hà! Tôi... tôi...

Rồi ngây ngốc, buồn bã lẩm bẩm: "Không cần nữa. Cậu ta chắc chắn sẽ không tin đâu! Tôi phải giải thích như thế nào cậu mới chịu hiểu đây? "

(Mười mấy năm sau, cô đã trở thành một nhà văn tài năng, có gia đình hạnh phúc. Một lần khi về họp lớp, không ngờ chính Y Vy xưa kia là người hẹn gặp cô đầu tiên.)

- Đây là cuốn nhật kí mà Triệt quên đem đi... - Cô ta cười buồn. - Thật sự, cô không hiểu gì cả, ngốc nghếch, ngây thơ một cách đáng trách. Nhưng quyết định là nằm ở cậu ấy, chỉ mong cô đọc, coi như tôi cầu xin cô lần này.

(Vài tháng sau)

Cô thấy cuốn sổ cũng đã sờn gáy, bám bụi dày đặc. Cô thổi lớp bụi bên trên thấy có vài dòng chữ nhỏ xíu: "Bí mật." Bật cười vì sự trẻ con của hắn, cô mở cuốn sổ ra đọc thử:

“Ngày… tháng… năm

Hôm nay lúc đang nghỉ giờ giải lao bóng rổ, tôi chợt nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn ngồi một mình, ngơ ngác giữa những khoảng trống của hàng ghế, càng làm bóng hình ấy nhỏ bé hơn? Cô ta chờ ai ư?”

“Ngày… tháng… năm

Hóa ra là con gái của Tử Minh – ông trùm ngành bất động sản. Sao mình không nhanh nhận ra nhỉ?”

“Ngày… tháng… năm

Tôi nhận ra mình trót thích cô nàng rồi. Cơ mà… thật sự cô nàng này tính khi kì quặc quá. Nhưng mà tôi vẫn thích.”

“Ngày… tháng… năm

Rốt cục cô nàng cũng chịu đồng ý!”



"Ngày... tháng... năm

Như một trò đùa, đột nhiên Y Vy gì gì đó trở về, bố mẹ tôi lại nhắc đến hôn ước quỷ quái gì đó với cô ta. Còn cô ta thì không hiểu sao đột ngột ôm chầm lấy. Tôi chưa kịp định hình đã thấy cậu đứng đó, mặt sửng sốt. Nhưng với một người cao ngạo như cậu thì giờ tôi có nói gì đi nữa, liệu cậu sẽ tin tôi không?"

"Ngày... tháng... năm

Thế là Y Vy vô tình trở thành cái cớ để tôi được nói chuyện với cậu, nhưng mà hình như phản tác dụng rồi! Liệu mong ước cậu chú ý là sai hay sao? Tuyệt tình thật đấy. Cậu còn chẳng thèm phân minh việc mình không làm nữa. "

"Ngày... tháng... năm

Tôi muốn nhắn tin cho cậu để được gặp cậu trước khi phải đi và... chỉ mong cậu sẽ bảo tôi ở lại trước khi ra nước ngoài. Nực cười quá nhỉ? Chúng ta đã không còn là gì của nhau rồi mà!"

"Ngày... tháng... năm

Bố mẹ cứ hết bàn chuyện này lại quyết định chuyện nọ. Họ cứ tự ý hành sự như thể tôi không có trên đời. Ngoài đường là bad boy là đàn anh mà sao ở nhà mình tôi ngột ngạt và lệ thuộc quá cậu à. Tôi... muốn được bên cậu. Cậu như tia sáng tinh khiết của cuộc đời tôi vậy!"

"Ngày... tháng... năm

Sân bay đông người mà tôi thấy cô độc quá!

Cho tôi mạn phép đội cách xưng hô nhé Tử Hà! Cô bé cao ngạo, lạnh lùng, mạnh mẽ, tạm biệt nhé! Tôi mãi yêu em, yêu em không một chút hối hận, nuối tiếc, được bên em, con tim như được sưởi ấm vậy."

"Ngày... tháng... năm

Tử Hà à, rốt cục em cũng thờ ơ, mặc kệ tôi. Tôi tự hỏi sao mình có thể yêu một con người lạnh lùng như thế nhỉ? Nhưng mà tôi vẫn không hối hận khi yêu em."

"Ngày... tháng... năm

Từ hôm nay, tôi không còn biết hạnh phúc là gì nữa cô bé của tôi ạ. Tôi đành chấp nhận mọi thứ theo bố mẹ thôi. Hạnh phúc trong đời tôi cho nó trôi qua. Tạm biệt em, cô gái thanh xuân..."

"Ngày... tháng... năm

Tôi trở về, đi dọc con đường xưa, đi ngang qua những nơi mình hay đi chung và cố tình lái xe ngang qua ngôi nhà của em và vô tình... tôi thấy em đã có một gia đình hạnh phúc, một cậu con trai đáng yêu. Thôi thì, chúc em hạnh phúc nhé cô gái của tôi!"

Cô bật khóc nức nở, ôm chặt cuốn sổ cũ ấy vào lòng. Trước khi gấp lại, cô ghi vào cuốn sổ cũ ấy, thật nắn nót, cẩn thận:

"Ngày... tháng... năm

Từ sâu thẳm, tôi vẫn mãi tin cậu. Tôi vẫn nhớ cái ôm ấm sực của cậu. Tôi cũng muốn giữ cậu bên mình...Có điều, chúng ta đều chỉ dám nghĩ, không dám đối mặt với nhau. Ngỡ vì nhau nhưng thật ra lại làm cả hai xa cách. Tôi không hối tiếc khi được bên cậu đâu Hắc Triệt.

Yêu rất nhiều, chàng trai tuổi thanh xuân của tôi."

Nhắn gửi của tác giả: Đôi khi thứ bạn thấy trước mắt không phải là sự thật. Trong tình yêu, nếu không tin tưởng lẫn nhau, bạn sẽ mãi hối tiếc vì đánh mất người ấy - "Mr. Right" của bạn. Hãy dành một chút kiên nhẫn, sự tin tưởng để được thấu hiểu mọi thứ mà không bỏ lỡ điều gì. Bạn nhé!
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<

Đồng thời bạn cũng được cấp quyền đăng sách tại thư viện. Bạn đọc kĩ #2 của bài Tự đăng tác phẩm (tự sáng tác/chuyển ngữ) lên thư viện để tìm hiểu cách đăng ở thư viện bạn nhé.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
- Tên tác phẩm: Ta đầu thai làm công chúa bị ruồng bỏ.
- Tác giả: Cáo Mộng Mơ.
- Thể loại: Huyền ảo, dị giới, ngôn tình.
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): đang sáng tác.
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Tôi là Trần Lộ Khiết, là "Khiết" trong tinh khiết và "Lộ" trong sương mai. Có thể tên tôi rất đẹp, nghe rất dịu dàng, nhưng hãy tin tôi đi, tôi tuyệt đối không phải người thuần khiết như sương sớm đâu.

Trời ban cho tôi vẻ ngoài dụ hoặc, tôi tất nhiên đã không phụ lòng ông trời. Trần Lộ Khiết sớm đã vang danh khắp Thế giới ngầm với biệt hiệu "Đóa hoa trắng", là một sát thủ chuyên nghiệp với kĩ năng giết người không thấy máu. Chính vì vậy mà người đến tìm tôi rất nhiều, tiền tôi không thiếu, đàn ông tôi cũng thừa, ít nhất là đã từng như vậy...

Trần Lộ Khiết tôi đã từng đọc rất nhiều cuốn tiểu thuyết về việc xuyên không hay đầu thai về quá khứ. Nhưng điều mà tôi không ngờ nhất là nó lại xảy ra với tôi, lại còn là đầu thai tới tương lai!

Đó là một nơi kì lạ giống như trong những câu chuyện cổ tích. Có ma thuật, có những vương quốc xinh đẹp, có những sinh vật tưởng chừng như là không thể xuất hiện, hoàn toàn là một nơi huyền ảo. Nhưng bên ngoài nó càng xinh đẹp đến đâu thì bên trong lại xấu xí đến đó. Ở một nơi thơ mộng như thế này lại có một chế độ "Trọng nam khinh nữ" trầm trọng, tuyệt nhiên không có hai từ "Bình đẳng" trong từ điển của họ. Ta sinh ra là công chúa, nhưng mới mở mắt đã nghe lời miệt thị, thậm chí còn suýt bị giết chết. Chính vì vậy, ta thề với lòng.

Các người, từng người các người, nhất định sẽ có ngày phải quỳ dưới chân ta!

Chương 1

"Trần Lộ Khiết! Chết đi!"

Một tiếng gào như xé toạc cả không gian vang lên cùng với tiếng súng nổ chói tai. Một thân hình mảnh khảnh đang đứng trên tháp Eiffel hùng vĩ lập tức đơ người, viên đạn đó lao thẳng vào cô rồi xuyên qua hướng theo chiều bắn.

Đầu óc quay cuồng, lồng ngực đau đớn, cô thật sự đã bị bắn trúng rồi!

Không dừng ở đó, những tiếng súng thét trời cứ tiếp tục nổ lên. Chân, tay, ngực, chẳng có chỗ nào là không bị đỏ máu như những cây đinh đang ghim chặt xuống làn da trắng nõn. Thần trí bắt đầu chao đảo, Trần Lộ Khiết ngã xuống, cả người rơi tự do, hai tay thả lỏng.

Một màu đen tối tăm đang dần xâm chiếm tầm nhìn trước mặt. Vào giây phút cuối cùng, cái phản chiếu trong đôi mắt màu lục xám bí ẩn là vầng trăng sáng rọi. Như rất xa, cũng như rất gần, ánh sáng nhẹ nhàng trải dài lên thân thể đầy máu, dịu dàng soi sáng tâm hồn cô.

Trần Lộ Khiết cô sẽ chết sao? Chỉ mới có hai mươi tuổi thôi mà, cô còn chưa có một mảnh tình vắt vai dù đã "chơi đùa" với rất nhiều đàn ông, cô vẫn chưa hưởng thụ hết sự tự do tự tại, tại sao lại chết đi chứ...

"Tôi... chưa... muốn... c...h...ết..." Đó là câu nói cuối cùng của cô trước khi hơi thở cuối cùng bị trút đi, nó vang lên giống như một lời cầu xin đầy chân thành.

Giọng nói khàn khàn yếu ớt khẽ thoát ra khỏi đôi môi đỏ mọng rồi tan trong không khí. Trần Lộ Khiết nhắm nghiền mắt lại, ý thức dần mất đi và rơi vào trạng thái "chết".

Xung quanh phút chốc chỉ còn một màu tối om, bốn bề bao la không một tiếng động. Cô ngồi giữa bóng đêm vô tận, dường như chỉ có cô là phát sáng. Trần Lộ Khiết khẽ động người rồi mở mắt ra nhìn xung quanh, tự hỏi rằng đây có phải là nơi mà con người sẽ rơi xuống khi chết đi hay không. Nếu thật vậy thì quá là đau đớn, nó tối tăm, im lặng, đáng sợ, giống như một nơi để con người nhìn lại cuộc đời mình và thú tội vậy.

"Trần Lộ Khiết..."

Một giọng nói trầm thấp vang dội trong không gian rộng lớn. Trần Lộ Khiết như được đánh thức, tiềm thức lập tức bừng tỉnh, đôi mắt đẹp mở to. Cô quay trái rồi lại quay phải giống như một đứa trẻ đi lạc, gương mặt xinh đẹp trở nên hoảng loạn. Là ai, là ai đang gọi cô?

"Lộ Khiết, mau lại đây."

"Lộ Khiết..."

"Tiểu Khiết."

Cái giọng khàn đặc chứa đầy sự yêu thương đó cứ một lúc lớn dần, khiến Lộ Khiết nhanh chóng trở nên sợ hãi ôm lấy hai bên đầu. Là ai, là ai đang gọi tên cô một cách chân thành như vậy?

Một tia sáng lóe lên phía xa xa rọi thẳng vào mặt cô. Trần Lộ Khiết chậm rãi ngước mặt lên nhìn nó, cái thứ ánh sáng lập lòe như đốm lửa như đang vẫy gọi cô, hối thúc cô nhanh chóng chạy về phía nó.

"A..." Cơ thể cô không tự chủ được mà vô thức bước đi, ở dưới chân như hóa thủy, từng bước đi đều cảm thấy thật ướt át.

Đưa tay với lấy tia sáng đó, càng tới gần thì càng cảm thấy ấm áp. Ngọn lửa sinh mệnh vốn đã vụt tắt nay lại được thắp lên một lần nữa, một luồng sáng chói lọi ôm lấy cơ thể cô, Trần Lộ Khiết cứ thế mà nhắm mắt lại, chìm đắm trong sự ấm áp êm dịu đó.

Thiên đàng cũng được, địa ngục cũng chẳng sao, nếu cứ được sống trong sự ấm áp này thì đi đâu cũng không thành vấn đề...

***

"Ra rồi! Là, là con gái!"

Đầu óc ong lên như sắp nổ, Trần Lộ Khiết lờ mờ mở đôi mắt đẹp. Đập vào mắt cô là một trần nhà rất cao và xa hoa. Không gian xung quanh dịu dàng đánh thức từng giác quan trong cô, Trần Lộ Khiết có thể ngửi thấy trong hương gió thoảng còn có vị nồng nàn của cỏ xanh và hoa dại, nghe thấy tiếng chim líu lo trên những cành cây ngoài cửa sổ, nghe tiếng nước chảy một cách thanh bình, mọi thứ hòa hợp đến không ngờ!

Cảm nhận được mình đang được đặt xuống, cô giơ tay lên quơ quào.

Một, hai, ba cái ngón tay bụ bẫm...

"Oa... oa... oa!" Cô kinh hãi hét lên.

Ông trời ơi, cái gì đây? Bàn tay nhỏ nhắn? Thật sự là đầu thai rồi?!

"Tại sao lại là con gái?! Mau giết nó đi!" Một giọng nói đáng sợ quát lên cắt ngang dòng suy nghĩ, khiến cô lập tức nhìn về phía trước.

Con gái... là đang nói cô đúng không?

Trần Lộ Khiết kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt. Ông ta vừa nói là giết cô sao?

"Điện hạ, xin người!" Người phụ nữ chạy tới quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm chặt lấy chân của người đàn ông đó với gương mặt đẫm lệ:"Đừng giết con bé! Người đã giết rất nhiều đứa rồi, người không thể đối xử với ta như vậy!"

Cái gì?!

Trần Lộ Khiết kinh hãi, không tin vào những gì mình đang nghe thấy. Ý bà nói, người đàn ông tiêu sái trước mặt cô đã từng giết rất nhiều đứa bé gái rồi sao? Vậy chẳng lẽ cô cũng sắp lên thớt rồi? Không được, không được, cô vừa mới đầu thai... sao lại có thể chết oan uổng như vậy?

"Nhưng nó là con gái! Một đứa con gái chẳng thể làm được gì trong cái thế giới này cả, chi bằng giết nó đi cho rồi!"

"Không, không phải đâu điện hạ! Con bé rất tốt! Người không thấy khi nó vừa cất tiếng khóc chào đời, trăm hoa bên ngoài đã đua nhau khoe sắc hay sao? Trên người nó còn có vết bớt hình giọt sương, nó tuyệt đối không phải là phế vật!" Người phụ nữ đó run rẩy bám lấy ống quần của hắn, giọng nói sợ hãi cứ cao rồi lại thấp.

"..." Người đàn ông đó không nói gì mà trầm mặc, tiến tới bên cái nôi, nơi mà cô đang nằm.

Trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, tâm hồn thiếu nữ của cô bừng tỉnh. Trần Lộ Khiết âm thầm tán thưởng vẻ đẹp như họa của nam nhân trước mặt, trừ việc đôi mắt kia không chút sinh khí, ánh mắt lạnh lẽo, thì người đàn ông này là hoàn mỹ. Nếu được cô đặt trong dàn hậu cung, nhất định sẽ là đẹp nhất!

Đôi bàn tay to lớn bỗng hướng về phía cô, trong đầu thoáng qua những lời nói lúc nãy, Trần Lộ Khiết lập tức kinh hãi muốn né. Nhưng trách cái cơ thể này khá là bụ bẫm, nằm thôi thì đã thấy mấy cái ngấn cổ đầy mỡ, thật sự là né không nổi!

Nhưng chẳng lẽ cứ để thế mà chết? Không, tất nhiên là không được! Nhắm tịt đôi mắt lại cố gắng vận động não hết công suất để tìm ra một lối đi, cô mấp máy cái môi hồng rồi cười tươi với một cái bóng đèn vàng đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Làm sao mà cô lại không nghĩ ra cơ chứ! Trần Lộ Khiết từng là một tiểu yêu tinh dụ hoặc, ngoài việc giết người còn rất giỏi lấy lòng và dụ trai. Xem ra, cô phải xuất chiêu rồi!

"Pa... pa..." Cô mấp máy cái miệng nhỏ, đưa tay lên ôm lấy bàn tay khô ráp đó.

Người trước mặt lộ vẻ kinh ngạc ra mặt, toàn cơ thể bất động, và đó cũng chính là động lực để Trần Lộ Khiết tiếp tục diễn, trong lòng thầm cười thật lớn. Dù khá là khó khăn khi phải nói chuyện trong tình trạng răng chưa mọc, cổ họng vẫn còn yếu, nhưng cô sẽ giống như những chú lính xa nhà, vì nghĩa lớn mà tạm dẹp chuyện riêng sang một bên.

"Điện hạ! Đừng giết con bé..."

"..." Người đó suy tư nhìn cô. Trần Lộ Khiết đã thấy được trong đôi mắt vô hồn kia có chút biến động, thật sự sẽ an toàn sao?

"Được rồi, giữ lại đi."

Trần Lộ Khiết không giấu được sự mừng rỡ mà cười tươi, nhe hai cái hàm vẫn chưa có một cây răng nào cùng bên khóe miệng chảy nước miếng. Thật may mắn, cửa ải đầu tiên coi như thành công rồi!

Người đàn ông đó lập tức rút tay về với vẻ mặt khinh khỉnh. Lấy trong túi ra một cái khăn tay rồi lau lau. Chà mạnh đến nỗi hận không thể cắt bỏ phần vừa bị cô chạm vào.

"Vậy, vậy tôi đi đây."

Cô tức giận nhìn bóng lưng to lớn đó đang khuất dần sau cánh cửa. Trần Lộ Khiết bặm môi lại đầy hung hăn. Khốn kiếp! Tên này thật sự là cha của cô sao? Không phải tất cả người cha đều rất thích con gái hay sao? Đằng này không thích thì thôi đi, còn đòi giết, bây giờ lại kì thị rõ mặt.

"Oa... oa... oa!" Trần Lộ Khiết bật dậy giơ hai tay thành đấm lên trời.

Câu đó có thể hiểu rằng:"Tên khốn kiếp."

Đúng! Tên cha đó sẽ là tên khốn kiếp! Tra nam!

***

Ba năm trôi qua, Trần Lộ Khiết hằng ngày nằm trong cái nôi, sống trong sự dung túng của mẹ mình. Làm một đứa trẻ, cô không thể làm gì khác ngoài việc nghe ngóng sự tình qua những lời kể của cô hầu thân cận Jolie và theo như cô biết, đây là năm 1590, là thời kì của đế chế Morg thứ mười.

Nghe cái tên thì có vẻ rất cổ xưa, nhưng nó không hề tối cổ, thậm chí còn tiên tiến hơn cả thời đại mà cô đã từng sống. Nào là những chiếc điện thoại công nghệ cao, chỉ cần phẩy tay một cái là hiện ra trước mặt, nào là những cái thang máy siêu tốc mới đi vào đã đi ra, nào là những bộ quần áo tân thời nhưng lại xen chút cổ kính của giới thượng lưu Châu Âu. Tất cả đều giống như trong những bộ phim viễn tưởng mà cô hay xem vậy, rất lí tưởng.

Không chỉ có công nghệ phát triển, thế giới này còn có cả phép thuật. Đó là một thanh đo địa vị trong xã hội này. Người có phép thuật càng lớn thì chức vị người đó càng cao, và đương nhiên, những vị vua chính là như vậy. Thứ kì diệu này chỉ xuất hiện trên người của đàn ông, tuyệt nhiên không có một người phụ nữ nào sở hữu, chính vì thế mà họ luôn bị đối đãi như kẻ cấp thấp, thậm chí là súc sinh. Bây giờ thì cũng có thể hiểu vì sao cô vừa mới ra đời thì đã suýt bị giết, tất cả là do cô là phụ nữ.

Nhưng nếu nơi đây đã kì lạ như vậy, tại sao cô lại được đưa đến? Nếu đầu thai thì không phải sẽ uống canh Mạnh Bà đi qua cầu Tiêu Nại hay sao? Tại sao cô lại giữ nguyên kí ức của tiền kiếp và bước sang kiếp sau? Rốt cuộc lí do cô đến đây là gì, có liên quan đến giọng nói đã gọi cô trong đêm tối đó chứ?

Nếu như thế... cô phải tìm và hỏi cho ra lẽ!
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<

Đồng thời bạn cũng được cấp quyền đăng sách tại thư viện. Bạn đọc kĩ #2 của bài Tự đăng tác phẩm (tự sáng tác/chuyển ngữ) lên thư viện để tìm hiểu cách đăng ở thư viện bạn nhé.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
- Tên tác phẩm: Em, Nhật kí và Thanh xuân
- Tác giả: Cường Quốc
- Thể loại: Tình cảm học đường
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): đang sáng tác.
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Một câu chuyện tình lãng mạn của tuổi 18 và những trang nhật kí. Nam chính là một anh "soái ca", lạnh lùng, nhưng lại là người khá nhạy cảm. Nữ chính là một cô nàng xinh đẹp, hoạt bát, tính cách vẫn còn trẻ con đôi chút. Nhưng cô lại mang trong mình căn bệnh quái ác, mỗi khi bệnh tái phát khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng anh chàng kia lại không hề hay biết chuyện này. Họ là bạn của nhau suốt 15 năm qua, nhưng đến mãi lớp 12, họ mới thổ lộ tình cảm của mình. Khi tình cảm bắt đầu chớm nở, căn bệnh quái ác kia lại tái phát. Đúng lúc ấy, một cô bạn của họ từ Anh trở về. Cô gái này cũng là người đầu tiên biết cô ấy có căn bệnh này từ 7 năm trước. Sức khỏe của cô ấy ngày càng yếu đi, cô cần sang Mĩ để chữa trị. Nhưng cô đã từ chối, bởi cô biết rằng chẳng bao lâu nữa cô cũng sẽ tạm biệt thế giới này. Cô muốn dành thời gian ít ỏi còn lại để sống cạnh những người cô yêu thương. Nhưng người cô yêu lại không cô làm vậy. Cậu ấy được biết rằng chính vì tình cảm giữa hai người mà cô ấy từ bỏ cơ hội sống tiếp, nên cậu đã cùng cô bạn kia dựng lên vở kịch để gạt cô ấy rằng cậu đã hết yêu cô ấy, để cô ấy rời khỏi đây và chữa trị căn bệnh của mình. Đáng lí ra mọi chuyện đã diễn ra như họ muốn, nhưng bất ngờ đã xảy ra. Cô nhận ra tất cả chỉ là lừa dối, và cậu ấy còn rất yêu cô, nhưng vì sức khỏe của cô, cậu ấy đã từ bỏ nó. Cô cảm thấy đau lòng vô cùng, nhưng càng nhận ra tình cảm của họ sâu đậm vô cùng. Họ hứa sẽ gặp lại nhau, nhưng lời hứa đã không thành. Cô ấy đã qua đời sau khi sang Anh hai tuần. Trong tâm nguyện cuối cùng, cô muốn được chôn cất ở quê nhà, nơi gắn bó cuộc đời cô và cậu ấy. 3 năm sau, đúng cái ngày sinh nhật cô ấy, cậu vô tình phát hiện, một cô gái giống hệt cô gái năm xưa. Giống cả cái tên, con người, cả giọng nói. Liệu kiếp luân hồi là có thật?
Tải file đính kèm như thế nào vậy ạ? Em không tải lên được.
Bạn đăng trực tiếp vào chủ đề này nhé.
 

Thập Thập

Gà con
Tham gia
5/3/19
Bài viết
7
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Liệu đó có phải là định mệnh?
Tác giả: Thập Thập
Thể loại: Tiểu thuyết, ngôn tình
Tình trạng: Đang sáng tác.
Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Chín năm trước,

Cô bé vội cất bước đi theo.

"Anh trai làm gì trong rừng vậy?"

"Chỉ hái cây cỏ thôi."

"Anh hái cỏ làm gì thế?"

"Để chơi ý mà."

"À, anh thường vào rừng hái cỏ để chơi sao?"

"Ừ."

"Tại sao anh lại thích vô rừng thế? anh không sơ bị lạc sao? với lại anh không sợ thú dữ sao?"

"Quen rồi, với lại trong khu rừng này không có thú dữ."

***

Chín năm sau,

"Hơ... Nam... Nam... Thần." Trời ơi, tại sao lại bị lắp chứ. Mà sao nam thần lại xuất hiện ở đây, à... lần trước ở trên xe taxi mình có nhìn thấy anh ấy, đúng rồi anh ấy ở khu này xuất hiện ở đây cũng rất bình thường.

Trình Thiên hơi híp mắt như đang chờ cô bé trước mắt nói tiếp.

Như Băng thấy vậy cười khan vội nói: "Đàn anh, thật trùng hợp." Yêu nghiệt a yêu nghiệt, nhìn gần lại đẹp như vậy lại còn híp mắt a, da thật mịn đến ánh sáng chiếu vô còn không thấy khuyết điểm, máu mũi mình cũng sắp phun ra nha.

"Cô quen tôi sao?"

***

"Em có thể giúp tôi một việc không?"

"Việc gì thế, nếu có thể dĩ nhiên em sẽ giúp đàn anh vô điều kiện." Việc gì mà có thể làm khó anh ấy nhỉ?

"Làm đầu bếp cho tôi."

"Gì cơ?" Như Băng không tin vào tai mình.

***

Đây là những phân đoạn trong truyện nhé, tiếp diễn như thế nào các bạn hãy cùng đón đọc nhé.
Phân đoạn trong tác phẩm:
Trong một buổi sáng đẹp trời, một giọng nói lảnh lót vang lên từ một phòng của khu kí túc xá nữ: "E... Ta lên thư viện trường đây, các mi có cần mua gì không?"

Ba bạn nữ còn lại cùng đồng thanh: "Mua giùm ta cơm sườn nha."

"Ừ. Đi đây."

"Đừng có về trễ quá đấy, nếu ta mà đói chết sẽ là lỗi của mi đó nha, trừng phạt thế nào thì mi tự biết nha..." Một cô bạn đang cầm điện thoại vừa nói vừa trưng bộ mặt gian tà ra. Hai đứa còn lại còn gật đầu hùa theo nữa chứ, đúng là hết nói nổi. Tại sao ta lại bị chứng sợ thọt lét chứ a a a.

"Được rồi! Được rồi!"

***

Sau khi đã hoàn thành xong bài tập cũng gần 11 giờ trưa, Như Băng tức tốc đi mua đồ ăn cho lũ bạn cùng phòng. Khi xuống sân trường, sân trường rộng lớn lại không hề có một bóng người nào, bỗng một bóng dáng đập vào mắt, Như Băng bất ngờ thốt lên: "Ồ... Người gì đâu mà đẹp hết phần người khác thế chứ?"

"Mà hình như người đó đang chờ ai thì phải? Thì ra là đã có bạn gái, đẹp như vậy chắc bạn gái cũng rất xinh đẹp nhỉ? Thật là thất vọng." Như Băng thở dài tự nhủ.

Đối diện cách chỗ của Như Băng không xa một chàng thanh niên đang dựa vào một thân cây cao một tay cầm cuốn sách, tay kia cho vào túi quần tây đang chú tâm vào cuốn sách của mình. Khuôn mặt chàng thanh niên sáng sủa láng mịn như đang phát sáng, mày kiếm đen rậm, mắt phượng hơi híp lại, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt. Một lúc sau, một chàng thanh niên khác trông rất thư sinh đeo kính gọng đen chạy tới từ phòng thí nghiệm gần đó.

Như Băng hoàn hồn: "Hả, không phải chứ? Người như vậy lại có vấn đề về giới tính sao? Thất vọng tập hai." Biểu cảm gương mặt của người nào đó rất chi là phong phú, lại thở dài. Sau đó thốt lên: "Chết rồi! Phải đi mua cơm thôi, nếu không ta sẽ không toàn mạng với ba đứa quỷ kia mất."

Bên này, Hoàng Ngôn chàng thanh niên đeo kính đen nói với Trình Thiên: "Này, cậu quen với cô bé xinh đẹp kia sao? Hình như cô bé nhìn cậu rất chăm chú đó." Vừa nói vừa nhìn theo bóng dáng mảnh mai kia.

Trình Thiên rời mắt khỏi cuốn sách cũng nhìn theo bóng dáng ấy, giọng nhàn nhạt: "Không quen". Sau đó Trình Thiên gập cuốn sách lại, nói với cậu bạn: "Xong rồi sao? Đi thôi"

Hoàng Ngôn vừa đi theo vừa nói: "A, à đã hoàn thành". Nhắc mới nhớ, tại sao lại bắt ta dọn dẹp phòng thí nghiệm chứ. Cậu bạn nào đó mặt tràn đầy tủi thân.

***

Chín năm trước,

"Ồ! Ở đây thật là nhiều cây nha!" Một giọng nói lảnh lót của một cô bé khoảng chín tuổi vang lên.

Bỗng dưng cô bé phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: "Chết rồi, lại bị lạc rồi, Làm sao bây giờ? Về lại bị ăn đòn nữa thôi, không biết xung quanh đây có ai không nhỉ?"

Một cô bé mặc đầm trắng, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, đôi mắt to tròn trong suốt trắng đen rõ ràng đang nhuốm vẻ lo lắng, mày dài thanh tú, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận đang mím lại. Cô bé vừa bước đi vừa ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh, bỗng dưng đôi mắt của cô bé sáng lên: "Cuối cùng cũng có người rồi!"

Cách đó không xa một cậu bé khoảng mười một tuổi đang cắm cúi hái cây cỏ gì đó. Cô bé chạy lại: "Anh trai gì đó ơi?"

Sau khi nghe tiếng nói lảnh lót vang dội của cô bé, cậu bé đứng dậy quay người lại đối diện với cô bé: "Có chuyện gì sao?"

Sau khi thấy được mặt cậu bé mắt cô bé mở to, bất ngờ thốt lên: "Ồ! anh trai thật là xinh đẹp!" Dừng lại một lúc hình như nhớ ra gì đó lại nói tiếp, "Đẹp hết cả phần người khác nha." Hình như mẹ cô bé thường nói cô bé như vậy.

Cậu bé mím môi: "Ta không phải là cô bé." Ừ... Ít ra cũng nên khen nam tính một chút.

"A... Em có nói anh là cô bé sao?" Hình như là không có nha

Cậu bé nổi 3 vạch hắc tuyến: "Em gọi ta có gì không?" Sau đó cậu bé lại nhìn xung quanh, mặt trời đang trên đỉnh đầu làm cho khu rừng như đang phát sáng, nhưng xung quanh lại vắng tanh chỉ có tiếng chim hót ríu rít "Em bị lạc sao?"

"À..." Cô bé hoàn hồn, chợt nhớ ra mục đích mình gọi anh trai này, "Dạ, anh trai có thể dẫn em ra khỏi đây được không? Em không biết đường."

"Được rồi, chờ một lát." Cậu bé bỏ cây cỏ vừa hái được vào bọc nilon sau đó bỏ nó vào trong cặp sách của mình.

"Đi thôi."

Cô bé vội cất bước đi theo.

"Anh trai làm gì trong rừng vậy?"

"Chỉ hái cây cỏ thôi."

"Anh hái cỏ làm gì thế?"

"Để chơi ý mà."

"À, anh thường vào rừng hái cỏ để chơi sao?"

"Ừ."

"Tại sao anh lại thích vô rừng thế? Anh không sơ bị lạc sao? Với lại anh không sợ thú dữ sao?"

"Quen rồi, với lại trong khu rừng này không có thú dữ."

...

Trong khu rừng rộng lớn chỉ vang lên hai giọng nói một lảnh lót một nhàn nhạt.

***

Sau khi ra khỏi rừng: "Nhà em ở đâu?" Cậu bé hỏi.

"Em có thể tự về được ạ, cảm ơn anh trai, tạm biệt."

"Ừ." Cậu bé nhìn theo bóng dáng màu trắng đã chạy khá xa rồi quay đầu đi về hướng ngược lại.

***

Cuộc chia tay này không biết là bao lâu?

***

"Cơm về rồi đây! Cơm về rồi đây!"

Chưa thấy bóng người đã nghe thấy tiếng, không phải Như Băng của chúng ta thì còn ai vào đây. Ba người thở dài chán nản. Uổng công cho sắc đẹp trời ban mà a a...

Còn nhớ khi mới vào nhận phòng, Như Băng là thành viên cuối cùng vẫn chưa xuất hiện vì thế Ngọc Tuyền, Thanh Như, Thúy Nguyên, ba nàng nhà ta đã rất mong đợi được diện kiến. Cũng không uổng công sự mong đợi của ba nàng, một thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều xuất hiện, nhưng đặc biệt một chỗ giọng nàng ta quá lảnh lót, quá vang dội đi... Thu hút khá nhiều ánh mắt tò mò của các bạn hàng xóm thân yêu.

Nhưng dù sao thì khi có nàng ta phòng của bọn ta cũng sôi nổi hơn nhiều. Sau khi thân được một thời gian, thì tình cờ phát hiện bạn Như Băng nhà ta rất sợ bị thọt lét. Vì thế ba nàng thường hay dùng cách này hù dọa nàng ta, cũng rất là hiệu quả nha... Ba nàng cười gian.

"May cho mi là vẫn đúng giờ đó." Ngọc Tuyền cô bạn thường tỏ ra nguy hiểm nhất phòng cất giọng.

"Mi đã thoát được một kiếp nạn." Thanh Như người có tính cách thẳng thắng, thoải mái nhất phòng lên tiếng.

"Ăn cơm thôi, ta đang rất đói bụng đây!" Thúy Nguyên người thục nữ, cần cù nhất phòng tiếp lời.

***

Sau khi giải quýêt xong bữa trưa.

Như Băng nhà ta chợt nhớ ra một nhân vật "Ấn tượng khó phai" mà bản thân mới nhìn thấy hồi nãy ở sân trừơng liền đem ra bàn tán.

"Này này... Trường mình có nhân vật nào mà siêu siêu đẹp trai hay không? Ta nói là siêu siêu đẹp đó nha... Suy nghĩ cho kĩ."

Ngọc Tuyền: "Nếu theo như mi nói nhân vật như vậy hình như trường ta chả có ai cả... À mà hình như ta cũng nghe mấy sư huynh, sư tỷ nói có một người siêu siêu đẹp á, lại nói người đó rất thần bí a, ta cũng muốn một lần diện kiến nam thần trong truyền thuyết mà khổ nổi ông trời đã cướp đi cái duyên đó." Nói xong lại thở dài một tiếng.

Hai nàng Thúy Nguyên, Thanh Như cùng đồng loạt thở dài nuối tiếc.

Thanh Như: "Mà hình như anh ta là sinh viên năm 3 đó, học khoa thực vật học thì phải, với từ khi vào năm ba thì anh ta cũng rất ít xuất hiện trong trường nên rất hiếm mới có người nhìn thấy, Thúy Nguyên mi học khoa đó mà có nghe nói gì không?" Nói xong Thanh Như ngước nhìn Thúy Nguyên mong đợi.

"Nhân vật đó là huyền thoại khoa ta nha, ta cũng chưa gặp bao giờ, anh ta được ví như tinh tú trên trời vậy, chả ai mơ tưởng mà với tới được. Hình như tên anh ta là..."

"Tên gì?" Ba nàng còn lại cùng đồng thanh. Ánh mắt ai nấy đều sáng như sao.

"Để ta nhớ xem, hình như là Trình gì đó... À đúng rồi là Trình Thiên."

"Trình Thiên..." Như Băng tự lẩm bẩm.

"À mà sao mi lại hỏi về anh ta, hay là... Mi đã gặp rồi." Ngọc Tuyền dí sát mặt vô mặt Như Băng.

Hai người còn lại cũng đồng loạt đưa mắt về phía Như Băng.

Như Băng ngửa người ra sau né cái khuôn mặt đang khuyếch đại trước mặt mình, "Ừ thì... Sáng nay sau khi rời khỏi thư viện trường thì ta có nhìn thấy anh ta."

"Ồ... Mi đã được chiêm ngưỡng nhan sắc thần tượng trong truyền thuyết của hàng ngàn nữ sinh a..." Thanh Như khoa trương hô to.

"À mà mi có chụp hình lại không?" Ba nàng lại tiếp tục mong đợi.

Và Như Băng lại làm họ thất vọng, "Lúc đó làm sao chụp được chứ, ta lại không có tài chụp lén điêu luyện như Thanh Như, với lại sắp trễ giờ cơm của tụi mi a, ta cũng không muốn bị phạt."

Như Băng thở phào trong lòng, cái cớ này cũng rất có lý nha, tụi mi cũng sẽ không có lý do gì để mà phạt ta, gì mà nặng thì thọt lét, nhẹ thì mua cơm cho phòng chứ.

Nhưng bạn Như Băng lại quen mất độ dày da mặt của ba nàng nhà mình và kết quả là: "Nghe cũng có lý... Vậy tụi này sẽ bỏ qua cho mi, luận về tội nhẹ thì mi biết rồi đó, chiều nay mi phải đi - mua - cơm." Ngọc Tuyền.

Dĩ nhiên hai đứa kia chẳng có ý kiến gì còn rất chi là đồng tình.

Được rồi, tại sao ta lại có ba đứa bạn như tụi mi chứ... Hừ hừ

Như Băng lại nhớ ra một điều cực kì quan trọng khác: "À... Mà hình như anh ta hẹn hò với con trai."

Ba nàng nổi hắc tuyến đầy đầu.

Thanh Như: "Mi không có nhìn lầm chứ?"

"Ta tận mắt chứng kiến a."

Thúy Nguyên: "Nghe nói anh ta cũng hay đi chung với một người á, là bạn từ nhỏ thì phải. Chắc không có chuyện đó đâu, hai người đó thường đi chung để làm việc mà."

Không lẽ mình lại hiểu lầm người ta sao, mà hình như sự hiểu lầm này cũng rất chi là thường tình, với lại khung cảnh lúc đó cũng rất chi là thơ mộng a, Như Băng nhủ thầm.

***

Sáng hôm sau,

"Như Băng, mi xong chưa? Sắp trễ rồi đó." Ngọc Tuyền.

Cả ba đứng chờ Như Băng ở cửa phòng ký túc.

"Xong rồi, xong rồi đây, đi thôi." Như Băng vừa nói vừa chạy ào ra cửa tiện thể khóa cửa phòng lại.

***

Ở trường,

"Ta phải vô lớp đây, trưa nhớ chờ ta đi ăn a, bye bye!" Thúy Nguyên.

Ba người còn lại đồng loạt giơ tay vẫy vẫy.

"Bọn ta cũng phải vô lớp rồi, hẹn gặp ở căn tin nha Băng." Thanh Như.

"Ok, trưa gặp, bye." Như Băng.

Thúy Nguyên học bên khoa thực vật, hai nàng Ngọc Tuyền với Thanh Như thì học chung khoa truyền thông, Như Băng lại học khoa môi trường. Vì thế chỉ khi tới giờ ăn trưa mới được tụ tập cùng nhau.
 

psyche

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/3/19
Bài viết
1
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Một kiếp trọn vẹn yêu anh.

- Tác giả: Psyche.

- Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã, tình cảm, ngọt sủng, lâu ngày sinh tình, nguyên sang, song khiết, nữ truy nam, HE.

- Tình trạng: Đang sáng tác.

- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Vô tình hay cố ý anh vô thanh vô thức xuất hiện cuộc đời em?
Vô tình hay cố ý anh là toàn bộ cuộc sống của em?
Vô tình hay cố ý dấu vết của anh in đậm từng góc trong trái tim này?
Cả cuộc đời này của em:
May mắn khi được gặp anh.
Hạnh phúc khi được yêu anh.
Em không mong đời đời kiếp kiếp.
Em chỉ cần một kiếp trọn vẹn yêu anh.
Bình bình yên yên, cùng nhau đến bạc đầu giai lão.

Câu chuyện kể về hành trình chinh phục trúc mã của cô bé họ Giang ngốc nghếch ngờ nghệch mà không biết mình đã bị đưa vào miệng sói từ khi chưa lọt lòng.
- Đoạn trích trong tác phẩm:
Hôm nay người nhà họ Giang ai cũng mặt mày hớn hở. Biết chuyện gì không? Trai út nhà họ Giang sinh đứa con đầu lòng.
Hàng xóm láng giềng biết vậy cũng mừng thay họ.
Ông Giang, bà Giang sống trong khu tập thể này lâu rồi. Từ ngày hai ông bà còn trẻ, mới lên huyện này kiếm kế sinh nhai đến bây giờ cỡ cũng phải ba, bốn chục năm rồi ấy chứ.
Ông bà có ba mụn con.
Trai cả thì thi đậu tiến sĩ, giờ là Giáo sư khoa Lịch Sử ở Đại học A . Lại lấy vợ cũng là tiến sĩ nốt, nhưng lại là khoa Tin. Hai người tưởng trái ngược nhau thế mà lại đến với nhau được. Nhưng các ông các bà cũng không quan tâm dăm ba cái chi tiết ấy. Với cái thời của ông bà thì tiến sĩ là cái gì đó xa vời lắm. Vợ chồng con cả nhà ông Giang, bà Giang quả thực đã rất giỏi rồi.
Gái cả thì học không lại anh cô đấy. Chỉ học ở một trường đại học hạng 3, lúc thi còn suýt không đủ điểm vào. Lúc ấy vợ chồng ông bà còn lo cho cô ấy lắm. Thế nhưng ai lại ngờ tới cái cô này. Học hành thì nát bét thế mà không để ý đến cô có một vài năm trước. Một vài năm sau lại thấy cô trên TV, hóa ra làm diễn viên. Mấy ông bà trong khu tập thể lúc mới biết thì tự hào lắm. Đi đâu cũng khoe: “Con bé ấy còn từng sang bú ké cái út nhà tôi ấy. Bây giờ nhìn lại xem. Trổ mã rồi, thành minh tinh rồi.” Rồi cười lớn.
Chỉ mỗi đứa con trai út sống chết không nghe theo cha mẹ. Học kinh tế, mà ra trường có cái bằng Giỏi, cả đống công ty mời vê làm việc, có cả công ty nước ngoài nữa đấy. Vậy à lại nhất quyết không làm mà tự hùn vốn, tự mở công ty, quyết chí khởi nghiệp.
Anh út nhà họ Giang thế mà giỏi. Ở cái thời buổi khó khăn này, một thân một mình mà khởi nghiệp thành công, giờ khá giả nhiều ấy chứ. Giờ thỉnh thoảng mở TV lên lại thấy anh ấy trả lời phỏng vấn trên đấy. Oai phong lắm.
Mọi người bảo dạy con là phải dạy được như ông Giang, bà Giang mới gọi là dạy chứ!
Ấy thế nhưng 31 tuổi đầu, cậu út này lại chưa kết hôn. Ông Giang bà Giang vừa yên lòng lại lo sốt vó. Mọi chuyện giờ thì ổn rồi. Anh cưới vợ rồi sinh con, gia đình hạnh phúc, mọi việc ổn định đi theo quỹ đạo, cũng đã 38 tuổi, cũng gọi là một người thành công.
Không tin thì nhìn mặt anh đấy xem, lúc nào cũng gió xuân phơi phới.
Quên nói, việc bé Giang sinh cũng đem lại niềm vui rất lớn cho Giản Liêm - người ngày đêm trông ngóng bé Giang chào đời.
Nói về lý do Giản Liêm mong chờ Giang Lộ chào đời cũng hơi kì lạ. Chuyện là từ nhỏ bé đã dính mẹ, không phải ở mức bình thường mà mọi nơi, mọi lúc, chỉ cần không nhìn thấy mẹ là cậu bé khóc ầm ĩ không chịu yên. Chỉ có mẹ cậu dỗ được.
Người không chịu nổi việc này đương nhiên là ba Giản. Mẹ Giản là Giáo sư Đại học khoa khảo cổ, lại hay đi công tác. Một đi là lại đến mấy nơi đến sóng di động cũng không, một đi là hai, ba tháng không về. Ở nhà thì dăm ba bữa lại có sinh viên đến thăm, mà lại toàn là nam sinh. Ba Giản dù có tin tưởng vợ như nào chăng nữa thì máu ghen vẫn nổi đầy ngươì. Cộng thêm việc Giản Liêm nơi nơi chốn chốn dính lấy mẹ gây ảnh hưởng tới quyền lợi to lớn của ba Giản. Mà quyền lợi to lớn đó là gì thì chắc các bạn cũng biết rồi đấy, tôi không nghĩ không nên nói rõ ràng ra.
Trong cơn hậm hực mà không được phát tiết, ba Giản thét lên với Giản Liêm: “Tìm vợ của con mà chơi, giành vợ ba làm gì?”
Vì vậy Giản Liêm đã bước lên con đường tìm vợ tương lai khá gian nan.
Sau một thời gian dài vất vả tìm kiếm, con dâu nuôi từ bé mà nhà họ Giản chọn – không – là Giản Liêm chọn là bào thai 3 tháng của nhà họ Giang - bạn thân nhất của ba Giản.
Ba Giang tương lai khi ấy biết thế giận tím mặt, chỉ hận không thể vác dao đi chém tám đời nhà họ Giản.
Còn Mẹ Giang tương lai khi ấy biết thế thì mừng khôn xiết, bà vốn thích Giản Liêm, bây giờ Giản Liêm thích con bà, bà thích càng thêm thích chứ sao nữa. Không lo sau này con gái ế rồi.
Ông Giang, bà Giang thì nghĩ. Cháu rể tốt nhất là cái thằng bé Giản Liêm. Nhà mình với nhà nó thân nhau mấy đời. Hiểu tận gốc, tận rễ nhà nó nên không lo. Như vậy cũng có thể uốn nắn nó từ bé, sau đỡ phải tội cháu gái.
Thế nên dù Ba Giang giận tím mặt, mẹ Giang vẫn cứ ngày ngày gọi Giản Liêm qua chơi với cái bụng 3 tháng mà to như 5 tháng của mình, tần suất nhiều đến nỗi ông Giang, bà Giang chuẩn bị thêm một ở nhà họ Giang có thêm một phòng cho bé Giản.
Có vẻ mọi người đã nhận định cái thai ấy là bé gái dù vẫn chưa chào đời.
Nên lúc mẹ Giang được đẩy vào phòng sinh, sau hơn 14 tiếng đồng hồ căng thẳng, bé Giang chào đời. Vấn đề ở chỗ, đó là... một bé trai!
Bé Giản nhà ta dù mới có 5 tuổi nhưng lại đạt điểm rất cao môn Giáo dục Giới tính khoa Giản ba, nên lúc biết bé Giang là con trai, bé khóc ầm lên: “Vợ con sao lại là con trai? Không phải là con gái sao? Con không biết đâu.”
Nhìn bé Giản nước mắt như mưa, ba Giang dẫu đang lo lắng cho vợ trong phòng sinh vẫn không quên cười thầm trong lòng. Muốn cướp con ông đây, nằm mơ!
Cảm xúc trên khuôn mặt mẹ Giản khá phong phú, ba Giản ho mấy tiếng che giấu sự xấu hổ, xoa đầu con: ”Khụ, chuyện này... không làm vợ thì có thể làm... ừm, anh em, không phải con rất muốn có em sao?” Sau khi sinh Giản Liêm, ba Giản vì xót mẹ Giản nên không ý định sinh thêm đứa tiếp theo nên đến giờ vẫn chỉ có mỗi Giản Liêm.
Bé Giản vẫn lặng im không nói gì .
Lúc này, trong phòng sinh lại vang một tiếng khóc, ý tá ôm một bé gái ra, cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng tiên sinh. Quả là việc tốt, việc tốt(1).” Thế là bé Giản chứng tỏ mình có thiên phú của một nhà kinh doanh trong tương lai. Một lần đầu tư thu lời gấp đôi, vừa có vợ, vừa có cả chân sai vặt. Ông Giang bà Giang ngoài dự kiến có thêm một đứa cháu đích tôn khiến hai ông bà cười tít cả mắt. Gặp ai cũng cười, gặp ai cũng khoe.
(1): Trong tiếng Trung, chữ nữ "女" và chữ nam "子" ghép lại thành chữ hảo "好" nên "việc tốt" mà y tá nói ý chỉ nhà ba Giang trai gái đầy đủ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

linh2210

Gà con
Tham gia
18/3/19
Bài viết
3
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Khoảnh khắc đẹp nhất giữa đôi ta là đâu vậy ?
- Thể loại: Hiện đại, HE, lãng mạn, ido và fan.
- Tình trạng: Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Bạn thân của cô- Dahye một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tốt bụng lại còn tài năng thì ai mà chả thích. Và cũng chính cái tên nói lên tất cả "Hye", Người phụ nữ thông minh. Còn cô, nhan sắc thì không bằng, tài năng lại kém cạch, cũng vì thế mỗi khi đi cùng nhau thì lại là một tràn đánh giá dài hết trang này đến trang khác.

Hay là cũng chính vì thế mà người cô yêu lại yêu bạn thân của cô, Dahye.

Cô chịu sự dày vò trong tâm can, tại sao mình không thổ lộ với anh ấy sớm hơn, tại sao vậy? Vừa khóc cô vừa nắm chặt lấy phần ngược nơi trái tim đã vì anh mà rạn nứt, vì anh mà trái tim em đã khuyết đi một nửa cuộc đời, ngay tại nơi đó, bây giờ chỉ còn khoảng trống trống rỗng, đang không ngừng gào thét níu lại những thứ tình cảm hư vô không dành cho cô.
 

Phung QA

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/1/19
Bài viết
21
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Xít
Tác giả: Phung QA
Thể loại: Giả tưởng, thần thoại, phiêu lưu.
Tình trạng: Đang sáng tác.
Giới thiệu:
Chuyện kể về hành trình đi tìm mẹ của Xít, một thiếu niên mồ côi sinh ra và lớn lên trong một bộ tộc nhỏ ở tận cuối xứ Màn Khai, nơi rừng sâu núi hiểm, và là một bộ tộc đã bị các đấng thần linh bỏ rơi, trừng phạt... Trong hành trình đầy bất ngờ, gian nan và kỳ lạ đó, Xít dần hé mở ra những bí mật, những sự thật... Những thứ sẽ không chỉ thay đổi cuộc đời Xít, thay đổi số phận cái bản làng nhỏ bé thân yêu của cậu mãi mãi, mà còn thay đổi những thứ lớn lao vô cùng khác, những thứ mà khi chưa đặt chân đến cuối hành trình, thì chính cậu cũng vẫn chưa thể biết hết!
Trích đoạn:
...Chẳng bao lâu hai đứa đã đến sát hàng rào đá bên ngoài nhà cụ Sóc. Bước vào trong như thường lệ hai đứa khẽ cất tiếng chào. Cụ Sóc không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Cụ Sóc có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt xương xương, tuy nhiên chỉ với vài nết nhăn trên trán và khóe mắt thì khó ai nghĩ cụ đã ở cái tuổi gần tám mươi. Trông da dẻ và sắc thái của cụ còn linh hoạt và rất minh mẫn. Nhất là đôi mắt, cụ có đôi mắt sáng lạ thường, ẩn dưới hàng lông mày dày xoăn tít mới chỉ lốm đốm bạc, cùng màu với chòm râu dài và mái tóc búi gọn phía sau bằng một dải vải nía. Cụ ngồi trầm tư giữa nhà, chiếc tẩu thuốc thờ ơ trong tay cụ lặng lẽ nhả từng sợi khói mỏng nối nhau bò lên lớp rui đen quánh trên nóc, ánh mắt cụ chìm đắm như nhập vào vách núi xám thẫm xa xa phía trước sân. Đã quen với ánh mắt ấy, biết cụ đang có nỗi lòng ưu tư, hai đứa không nói gì lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Lát sau cụ Sóc khẽ buông một tiếng thở dài, nói:
- Thật tội nghiệp bà ấy! Một người phụ nữ hiền lành và nhân hậu!
Khuôn mặt thằng Xít chợt lại đanh lại, hàm răng nghiến chặt, nó hơi cúi xuống đôi môi rung rung. Một lát sau nó mới mở được lời, giọng mũi nghèn nghẹt:
- Chúng cháu tới cũng vì một chuyện liên quan tới bà cháu!
Cụ Sóc khẽ giật mình quay sang nhìn nó, với ánh mắt dò xét phán đoán, rồi như đoán ra điều gì đó, cụ hỏi lại:
- Chuyện gì? Hai đứa tính làm chuyện gì?
- Bọn cháu sẽ vào rừng săn Sói Hai Đầu! Cháu nghe nói cụ có một loại thuốc có thể làm tiếng tru của nó trở lên vô hiệu? - Xít chưa kịp mở miệng, Đan đã ào ào tuôn ra.
- Vậy ra hai đứa đã nói với nhau, bàn bạc kỹ cả rồi? - Cụ Sóc khẽ gật gù rít một hơi thuốc nhìn hai đứa. Hai đứa im lặng, ánh mắt cúi xuống thay cho lời thú nhận.
- Đúng! Ta đã chế ra được thứ thuốc đó! - Cụ Sóc khẽ nói nhưng giọng lại chẳng có vẻ gì vui mừng - Nhưng ta chưa chắc nó đã có thể dùng được trên người hay chưa? Điều này muốn biết thì cần phải có thêm một thời gian nữa, mà ta cũng chưa thể đoán định được là bao lâu?
- Cháu thật không hiểu! - Đan nói - Thuốc thì chỉ có công hiệu hay không công hiệu. Sao lại dùng được hay không dùng được kia chứ?
Xít đưa mắt nhìn Đan, ra hiệu nhắc nó cần phải giữ mồm giữ miệng, ăn nói cho phải phép.
Không để tâm tới điều đó, cụ Sóc nói:
- Ừ! Bởi vì bài thuốc này ta học từ một tộc người sống tận đầu nguồn sông Chư Pông, phía Tây cao nguyên Krông Đắc. Trước đây, nó chỉ để dùng cho đám gia súc mà họ chăn nuôi mà thôi!
- Thuốc dành cho gia súc? - Đan trố mắt hỏi - Cháu chưa từng nghe điều kỳ lạ như thế bao giờ!
- Đúng thế! - Cụ Sóc ôn tồn nói - Một thứ thuốc dành cho lũ gia súc. Nhưng chẳng phải vì họ yêu quí đặc biệt hay ưu ái gì chúng cả! - Im lặng một lát, như để dòng hồi ức năm xưa chảy lại trên những nếp nhăn xếp nếp trên trán, rồi ông chậm dãi kể:
"Số là bộ tộc Ba Na, tên tộc người ấy, sống chủ yếu bằng việc chăn nuôi gia súc. Hai đứa không thể tưởng tượng nổi đàn gia súc của họ lớn thế nào đâu, nó lớn gấp cả trăm lần tất cả gia súc trong bản ta gộp lại. Khi di chuyển chúng như một đồng cỏ vàng, nâu, hung, xám... đủ màu chuyển động rầm rập. Có tới hàng ngàn con, đủ loại: trâu, ngựa, dê... Họ nuôi chúng để lấy thịt, để lấy sữa và lấy da làm sản vật đổi lấy những thứ khác mà vì cuộc sống du canh nay đây mai đó họ không làm ra. Không như những tộc người khác, người Ba Na vẫn giữ tập tính làm chung, hưởng chung. Họ gom tất cả đám gia súc thành một đàn lớn, và cả tộc cùng có trách nhiệm chăn nuôi coi sóc đàn gia súc đó. Một điều mà chẳng còn thấy mấy ở những bộ tộc khác ngày nay! Vì chăn cả một đàn gia súc lớn như vậy, nên họ luôn cần những đồng cỏ, thung lũng lớn để có đủ thức ăn cho chúng. Muốn vậy họ thường phải lùa đàn gia súc đi từ vùng đất này tới những vùng đất khá xa xôi khác, đôi khi phải đi mất cả nửa tháng. Và ở đó họ dựng những chiếc lều lớn, cả tộc ăn ở sinh sống luôn cùng với đàn gia súc cho tới đầu mùa sinh sản năm sau. Năm nào vào đầu mùa xuân họ cũng lùa đàn gia súc lớn ấy qua bên kia dãy núi Phìa Lén, một dãy núi hiểm trở dựng lên chia tách cao nguyên Krông Đắc ra làm đôi, để tới được sườn Tây bên kia dãy núi, nơi mây mù thường bị vách núi ngăn lại trút mưa xuống gây ẩm ướt quanh năm và cho sườn Tây những đồng cỏ mật mướt mát trải dài như vô tận. Nhưng con đường vượt qua dãy núi đó vô cùng khó khăn. Nó nhỏ hẹp và dẫn lòng vòng hàng dặm qua những vách đá vát chéo nằm đè lên nhau chênh vênh, như chỉ chực chờ một cái rung nhẹ là trượt phóng xuống. Chưa hết, con đường ấy bắt buộc phải đi qua một hẻm núi nằm trên đỉnh một ngọn đèo cao, rất hoang vu và có cái tên đáng sợ - hẻm Gào Thét.
Con đường qua hẻm núi ấy nhỏ chỉ vừa một cặp trâu đi lọt, một bên là vách đá dựng đứng áp sát, không chỗ bám víu và bên kia là mép vực trống, cắm thẳng xuống sâu hun hút, nhìn không thấy đáy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Atiz0110

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/3/19
Bài viết
1
Gạo
0,0
ĐĂNG KÍ QUYỀN TÁC GIẢ TRÊN DIỄN ĐÀN GÁC SÁCH
Tên tác phẩm: Thanh xuân…
Tên tác giả: Atiz (bút danh)
Thể loại: Hồi ký, truyện dài,…
Tình trạng: Đang sáng tác.
Giới thiệu và tóm tắt: Câu chuyện nói về một cô gái mồ côi cha mẹ, chỉ đang sống cùng bà ở cái thành phố Sài Gòn đầy nắng và gió… mang tên Hải My. Trên thực tế vì bà quần quật ở xưởng may, cô không được nuôi dạy đàng hoàng. Không giống những đứa trẻ cùng hoàn cảnh trong phim hay truyện, Hải My không phải ngoan hiền và học lực cũng không là khá giỏi…! Cô may mắn đủ điểm để vào một trường phổ thông gần nhà. Ở tại ngôi trường ấy năm lớp mười một, tình cảm trong sáng nãy nở giữa Hải My và chàng “mọt sách” vừa chuyển trường. Sau bao nhiêu thử thách, liệu họ có thể đến được với nhau? Trái tim của Hải My có thể “khóc vì một người khác không phải bà ngoại? File đính kèm: https://1drv.ms/w/s!AoKAm_Sko8m_dQ84U1TkTDEgQxs
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ranka Lee

Gà con
Tham gia
30/3/19
Bài viết
1
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Vương gia ngốc nhà ta
- Tác giả: Ranka Lee
- Thể loại: trọng sinh, xuyên không, sủng
- Tình trạng: đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Cô đường đường là đặc nhiệm số một của Mĩ, vậy mà lại bị người thân cận nhất hại chết dẫn đến xuyên không. Đã thế lại xuyên ngay vào đích nữ vừa ngu ngốc, lại không được sủng ái của phủ thừa tướng!!!
Nhị muội muốn hại chết cô?! Được, ta liền cho ngươi sống không bằng chết. Nhị phu nhân và tam phu nhân muốn huỷ danh tiết cô, nói cô phóng đãng không biết liêm sỉ?! Được, ta liền cho các ngươi thấy ai mới vô liêm sỉ.
Được ban hôn với Nam vương ngốc nghếch nhưng lại có bản mặt yêu nghiệt thu ong hút bướm... Hừ! Hắn là người của ta, ta xem ai dám động.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hades Lê

Gà con
Tham gia
4/4/19
Bài viết
1
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Ranh giới.
- Tác giả: Hades Lê.
- Thể loại: Ngôn tình, hắc bang, lãng mạn, HE.
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): đang sáng tác.
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Một cô gái bình thường nhưng đam mê tốc độ, tìm kiếm sự kích thích trong những bộ phim hành động, kinh dị.
Một chàng trai sống trong bóng tối, đạp lên máu và nước mắt của người khác để tồn tại, mong muốn tìm kiếm được ánh sáng bình yên.
Ánh sáng và bóng tối tưởng chừng như không thể cùng hiện hữu, màu trắng và đen dường như hoàn toàn đối lập. Nhưng, vào một khoảnh khắc, khi mặt trăng gặp mặt trời, khi màu trắng và màu đen cùng kết hợp trên một trang giấy, là giây phút mà định mệnh đã sắp đặt cho hai con người ấy gặp nhau...
Tưởng chừng như không thể lại có thể, tưởng chừng như không hợp nhưng lại hài hòa như thế. Phải chăng đó là vận mệnh, là duyên kiếp, là đau hay là yêu? Mọi người hãy cùng nhau mở ra một câu chuyện tình yêu lãng mạn dựa trên những sự kiện có thật ngoài đời thực. Hãy cùng cảm nhận những cung bậc cảm xúc của các nhân vật trong truyện nhé!
Nhân vật: Vũ Như Nhiên, Alexander Wilson và một số nhân vật đẹp trai xinh gái siêu dễ thương khác.

-Tớ không tải file đính kèm vào được, Ad xem và duyệt giúp tớ với ạ, cảm ơn Gác sách.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên