Chương 18:
Trong dòng chảy của thời gian, có vô số bí mật đã bị vùi lấp, phủ bụi. Có những sự thật đau lòng vẫn luôn được che giấu dưới vỏ bọc tốt đẹp thánh thiện...
Trên quan đạo vắng người dưới ánh nắng ấm áp của những ngày đầu xuân, một chiếc xe ngựa xa hoa màn che bằng gấm, bốn con ngựa kéo phía trước to lớn vạm vỡ thả chậm từng bước.
“Tư Khuynh, nàng nhất định phải đi tìm người đó sao?” Nàng nhất định phải tìm sao. Hy Thần thầm than trong lòng, nàng sao không chịu ở lại trong Huyền Minh cốc cùng ta và Thanh Chi cô cô. Ta ở bên cạnh nàng còn không đủ sao? Người kia giờ hẳn đã sớm thành gia lập thất cùng vị sư cô của nàng rồi, sao nàng còn cố chấp đi tìm làm chi?
Nữ nhân áo lam thân mình gầy yếu dựa sát vào hắn, hai người ngồi trong xe ngựa rộng rãi. Thành xe bọc gấm êm ái, bên trong còn có bàn trà nhỏ bày một bình trà và mấy đĩa điểm tâm nhỏ.
“Hy Thần, đó là tâm nguyện cuối cùng của ta. Ta biết tháng ngày của mình chẳng còn bao lâu nữa, có thể nhìn thấy người, nói với người một câu… Không, dù chỉ từ xa nhìn người thôi thì ta dù có chết cũng mãn nguyện.” Nàng cười yếu ớt nhìn hắn làm lòng hắn run lên. Nụ cười của nàng làm hắn nhớ lại chuyện hai ngày trước, nàng cũng dùng nụ cười yếu ớt sầu muộn tha thiết cầu Thanh Chi cô cô cho nàng xuất cốc.
…
Hai ngày trước, Huyền Minh cốc.
“Cô cô, chuyện của nhà con hẳn người cũng đã nghe hết rồi. Người có thể… có thể cho con…” Bàn tay Tư Khuynh vươn ra nắm lấy vạt áo của Thanh Chi, cẩn thận hỏi ra. Thanh Chi ngồi bên giường của nàng, trong mắt ôn nhu vô hạn. Nàng làm sao không biết Tư Khuynh đã chịu những khổ đau như thế nào. Đứa nhỏ đáng thương, tất cả… tất cả chuyện này không phải đều là do nàng gây ra hay sao. Nàng có lỗi với Hàn lang càng có lỗi với Khuynh nhi.
“Nha đầu, cô cô biết con đau lòng, con muốn báo thù cho Tư gia…” Thanh Chi đánh gãy lời nàng, tay cầm lấy tay Tư Khuynh vươn ra, nắm nhẹ, “Nhưng nha đầu, giờ con như vậy thì sao có thể… có thể… Cô cô không nỡ để con vất vả. Chuyện cũng đã qua lâu rồi, ân ân oán oán bao giờ mới dứt đây? Con ở lại đây với cô cô và Hy Thần, được không?”
Tư Khuynh soi mình vào đôi mắt màu đen sáng ngời giống hệt của nàng, thì ra… có những chuyện dù có che giấu bao lâu thì cũng đến lúc phải phơi bày nó ra ánh sáng. Để ánh nắng hong đi những vết ố mà thời gian đã tạo nên.
“Cô cô, người không thấy có lỗi với phụ thân sao?” Tư Khuynh hai mắt ngấn lệ nhìn Thanh Chi.
Cả người Thanh Chi bỗng cứng ngắc, chấn động tâm tình.
“Nha… nha đầu?” Con đã biết gì rồi sao? Thanh Chi vội nhìn Tư Khuynh, cố tìm trên gương mặt nàng chút ý tứ phủ định mơ hồ nào đó.
“Một tháng sau khi con được người cứu sống, vô tình trong lúc người bón canh cho con thì còn nhìn thấy miếng ngọc bội người đeo trên cổ…” Tư Khuynh với tay sờ vào miếng ngọc bội màu tím nhạt vân vàng khắc hình hoa sen đeo ở cổ của Thanh Chi. “Miếng ngọc bội này trên thế gian cũng chỉ có một cặp, phụ thân con giữ một miếng còn một miếng người nói nó ở chỗ mẫu thân…” Nói đến đây, Tư Khuynh dời mắt khỏi miếng ngọc bội lại nhìn Thanh Chi. “Cô cô, người nói xem?” Lệ nóng vừa rơi, sắc mặt Thanh Chi hết trắng rồi lại đỏ cuối cùng vỡ òa trong tiếng nức nở. Nàng kéo Tư Khuynh vào lòng mà khóc.
Năm đó là nàng phụ Hàn lang. Nhưng nàng có thể làm khác sao? Thân là Kim Hỏa Linh Hồ, nàng phải vĩnh viễn ở lại Huyền Minh cốc, phụng sự Linh Hồ, bảo vệ tộc nhân. Nàng không thể phụ lời thề dâng hiến cả cuộc đời cho Linh Hồ tộc, cùng tồn cùng vong với Linh Hồ tộc.
Khi gặp Tư Hàn, nàng mới mười bảy. Ngày đó y cũng bị thương mà vô tình lạc vào Huyền Minh cốc. Số phận thương xót kẻ cô độc như nàng mà để cho nàng gặp y. Để y sưởi ấm trái tim cô đơn của nàng, cho nàng tình yêu sự ấm áp mà nàng hằng mong. Người xưa vẫn nói:
Ở càng cao thì gió càng lạnh. Nàng là Kim Hỏa Linh Hồ, gánh trên vai là hi vọng trấn hưng lại Linh Hồ tộc, tất cả tộc nhân đều kỳ vọng vào nàng, sùng bái nàng, kính sợ nàng nhưng không một ai thương xót nàng. Từ khi nàng chỉ là một đứa bé còn đỏ hỏn đã bị đưa lên vị trí đầy gió rét kia rồi. Nhưng cuối cùng nàng cũng gặp được Tư Hàn, y hoàn toàn khác với hết thảy nam nhân ở Huyền Minh cốc. Y tính tình hảo sảng, đĩnh đạc mà phóng khoáng. Tướng mạo đường hoàng, phong tư hơn người. Hai năm ở cùng y là hai năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng, họ cùng nhau luyện kiếm, cùng uống rượu dưới tán hoa đào…
Bừng tỉnh khỏi những tưởng niệm quá khứ, Thanh Chi lau nước mắt.
“Khuynh nhi… là ta có lỗi với hai người nhưng cũng chính vì vậy ta càng không thể để con đi được.” Thanh Chi nói như chém đinh chặt sắt, một lời không để cho Tư Khuynh phản bác. Dứt lời nàng vội đứng dậy nhưng Tư Khuynh đã kịp túm lấy tay áo nàng, ánh mắt khẩn cầu, hốc mắt đỏ ửng.
“Mẫu thân…” Từ nhỏ Tư Khuynh đã muốn được một lần gọi tiếng “mẫu thân” này, nhưng không ngờ lần đầu gọi tiếng mẫu thân này lại là vì muốn cầu xin.
Một khắc nhìn thấy miếng ngọc bội kia nàng đã biết, vị cô cô siêu phàm thoát tục trước mặt này là mẫu thân của mình. Vị mẫu thân đã bỏ rơi nàng cùng phụ thân khi nàng còn đỏ hỏn nằm trong tã. Người xinh đẹp giống như cửu thiên tiên nữ vậy! Phụ thân đã rất yêu người.
Khi Tư gia chịu cảnh diệt môn nàng đã từng rất mong có mẫu thân ở bên, vì giờ nàng chỉ còn lại một mình trên thế gian này. Khi nàng cô đơn nhất, suy sụp nhất thì người ở bên nàng, che chở nàng, thương yêu nàng chỉ có sư phụ. Giờ mối thù gia tộc đã tìm được đầu mối, nàng có hi vọng tìm được kẻ chủ mưu đứng sau vậy mà người, mẫu thân của nàng lại không để nàng đi, không để nàng làm việc nàng nên làm. Người còn nhớ đến phụ thân sao? Người không cảm thấy có lỗi với phụ thân sao?
Thanh Chi xoay người nhìn Tư Khuynh, hai tay nàng nắm chặt rồi lại thả ra vài lần. Sao nàng có thể không màng đến mối thù giết phu, nàng hận không thể tự tay giết chết kẻ đó nhưng là hai mươi năm trước hay hai mươi năm sau, nàng vẫn bất lực như vậy. Nàng không thể rũ bỏ trách nhiệm của bản thân, nàng không thể rời khỏi Huyền Minh cốc. Đêm đó, đứng ở ngoài cửa nghe Tư Khuynh kể lại chuyện khi con bé ở Tư gia, khi Tư gia bị diệt môn, cũng chỉ có mình nàng biết nàng cảm thấy đau đớn ra sao, trái tim nàng giằng xé thế nào. Sự bất lực giày vò nàng, làm nàng hận không thể tự kết liễu bản thân mà đi theo Hàn lang.
“Khuynh nhi, chuyện này để nói sau, được không?” Thanh Chi nhẹ giọng nói, nàng đỡ Tư Khuynh nằm ngay ngắn lại.
“Người… nhất định… phải đồng ý cho con…” Tư Khuynh khó nhọc nói, ánh mắt vẫn dán chặt trên khuôn mặt xinh đẹp thoát tục của Thanh Chi.
“Ta sẽ…”
Tư Khuynh cười, nụ cười sao mà tê tái.
…
Sau khi dỗ Tư Khuynh ngủ, Thanh Chi trở về phòng của mình, trên đường nàng gặp Hy Thần dường như là cố ý đứng đợi nàng.
“Kim cô cô, người đồng ý đi.” Hy Thần đứng thẳng người, hai mắt sáng ngời nhìn Thanh Chi, “Con biết người chỉ nói dỗ dành nha đầu ngốc kia thôi, nhưng lần này người đồng ý với nàng ấy đi. Gần hai năm nay, chúng ta đã thử rất nhiều cách, đọc mọi bí phương trong tàng thư ở Dạ cung nhưng không thể giúp cho nàng khỏe lên dù chỉ một chút. Ngày ngày đều phải nhìn nàng yếu dần từng chút một. Giờ ngay cả đứng nàng cũng không thể đứng được.” Vừa nói, Hy Thần thấy khóe mắt mình cay cay, giọng y dần không giữ được bình tĩnh nữa. “Giờ nàng chỉ có một tâm nguyện như vậy, người đồng ý cho nàng thực hiện nó đi.”
“Hy Thần!” Thanh Chi cao giọng nói, “Ngươi muốn nhìn Khuynh nhi đi vào chỗ chết sao? Ngươi muốn nhìn thấy Khuynh nhi đi tìm nam nhân kia sao? Ngươi muốn sao?” Từng câu nói như dao sắc cứa vào lòng y, nhưng y có thể tiếp tục ích kỉ sao?
“Cô cô, nếu để nàng lại đây thì nàng sẽ không chết sao. Chính người hiểu rõ, nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa, tại sao người không để nàng có thể… có thể…” Bốn chữ “ra đi thanh thản” Hy Thần không cách này thốt ra được. Y tựa vào tường, thở dài nói:
“Để nàng đi tìm y con cũng chẳng vui vẻ gì, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của nàng khi nhắc đến y làm trái tim con quặn lại, ngực con nhức nhối. Nhưng đây cũng là điều duy nhất con có thể giúp nàng.” Y ngước lên nhìn Thanh Chi, ánh mắt quang mang nói tiếp, “Người đồng ý đi. Con sẽ đi cùng nàng, sẽ chăm sóc nàng thay người. Chuyện hai mươi năm trước người đã không thể đi cùng họ, hai mươi năm sau người còn muốn Tư Khuynh hận người sao?”
…
“Hy Thần, ta muốn đến núi Thanh Trạch.” Tư Khuynh lên tiếng cắt đứt hồi tưởng của y.
“Được, chúng ta cùng đi.” Y nhẹ nhàng thở ra, âm điệu mềm nhẹ hướng nàng nói.
Nàng còn muốn trở lại trạch viện có vườn mai nhỏ kia, nơi ẩn chứa nhưng tháng năm hạnh phúc vui vẻ của nàng bên sư phụ, và cũng là nơi chôn vùi sự hạnh phúc tưởng như viên mãn của nàng.