Vai diễn lớn - Cập nhật - Vian Dinh Van Co

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
Chương 11

Mất tất cả rồi!


Khi đến tận cùng của nỗi đau, con người ta tự biết đứng lên!


Sau khi ông Vian kể một câu chuyện rất dài, mọi người kinh ngạc vì lần đầu biết được quá khứ nghiện ngập, bê tha của ông và tình yêu thương mà chị ông đã dành cho ông. Ngoài ra, còn là cái chết không rõ ràng của mẹ đã ám ảnh ông suốt nhiều năm.

Sau tang lễ, ông và hai chị gái nán lại ngoài nghĩa trang. Họ ngồi bên cạnh phần mộ của chị mình mà kể lại những câu chuyện cũ.

Ba người cộng lại cũng hai trăm tuổi ôm nhau mà khóc.


Ông đã có những sai lầm ở độ tuổi quá non trẻ rồi ông đã sửa sai. Bây giờ, ông đã trưởng thành và thành công trong công việc. Người cùng ông vượt qua bước ngoặt to lớn trong đời mình, thì giờ này đã yên nghỉ vì một cơn tức giận không kìm chế được… Nên ông phải trả thù!
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
PHẦN BA

NỬA ĐÊM


Chương 1

SUY NGHĨ VỀ ANH


HÃY BẢO VỆ EM…


Ông Ben hiểu rất rõ việc ông Vian kể về một phần cuộc đời giấu kín của mình, mang ý nghĩa gì: “nhà vua” muốn đòi lại danh dự của mình. Họ cần ngay một buổi họp báo.

Bằng uy tín, sức ảnh hưởng, các mối quan hệ mà Ben thiết lập bấy lâu, một buổi họp báo được tiến hành nhanh chóng.

Nhưng trước lúc đó, ông Vian muốn đến một nơi.


Nếu một người bị đăng những bức ảnh riêng tư lên trên mạng, thì người đó đang trong tình trạng rất bi đát. Không chỉ có gia đình, bạn bè, trường lớp hay nơi làm việc, những người bạn xã giao,… mà ngay cả những người không quen biết, đều biết chuyện. Người nổi tiếng lại càng chịu áp lực hơn. Chắc rằng trong số họ, có người đang cười chê hay đang sỉ nhục, lăng mạ trực tiếp, hay gián tiếp, hay sau lưng; khiến người trong cuộc không có niềm tin vào ngày mai. Sự việc càng kéo dài, ảnh hưởng về mặt tinh thần càng trầm trọng. Ý định tử tự rất dễ hình thành ở những người có thần kinh yếu. Số khác thì không vì họ có cách vượt qua.

Và ông Vian cũng có cách của riêng mình.


Ở một nơi gần biển, một quán nước nhỏ nhìn ra đường, Nam đang nhâm nhi ly café đá, hút thuốc lá, mà suy nghĩ.

Cậu trai trẻ, làm việc trong đại lí bưu điện cũ ở góc phố, cho biết ông Vian tháng nào cũng đến gửi bưu phẩm. Nam nghĩ: tại sao lại không ghi tên và địa chỉ người gửi? Bên trong đó thật sự là gì? Không lẽ lại chỉ có hai bưu thiếp gỗ?

Hắn nghĩ không ra câu trả lời. Hắn đóng cuốn sổ nhỏ, đẩy sang bên. Hắn xoay cây viết trên tay mình; cầm điếu thuốc bằng tay kia rồi hút.

Điện thoại, cạnh ly café đá và gói thuốc lá, reng. Lại bằng trực giác của một nhà báo, Nam tin mối quan hệ mới này sẽ giúp hắn kiếm thêm nhiều tiền. Hắn đã kiếm được nhiều tiền để trả nợ, khi hắn viết những bài gây bất lợi cho ông Vian. Hắn dụi điếu thuốc lên mặt bàn rồi bung ngón tay để điếu thuốc bay vào gạt tàn. Điếu thuốc rơi trên vài đầu lọc. Hắn cầm điện thoại, những đời đầu, chỉ có thể nghe gọi với màn hình nhỏ, ấn phím rồi nghe với vẻ ta đây và vẫn quay cây viết trên tay mình.

-Tao đã sắp xếp như mầy muốn. Mầy cần thêm gì không?

-Tôi cần anh làm cho lớn lên. Có lẽ tôi không tìm thêm được câu chuyện nào để kể rồi.

Tuy nói thế nhưng thâm tâm hắn không hài lòng. Giọng trầm của người đàn ông mặc vest, trước đây là chủ nợ của hắn:

-Mầy và thằng cha diễn viên kịch có thù hằn gì à?

-Không.

Nét mặt hắn càng lộ rõ là một tên lừa đảo bất kể đạo đức. Hắn tiếp:

- Chỉ là khi tôi cần nhiều tiền thì ông ta xuất hiện như là một cơ hội.

Giọng người đàn ông có vẻ tiếc rẻ: “Thật lòng tao cũng rất thích thằng cha đó diễn”. Hắn giả vờ ngờ vực, để bồi thêm: “Tôi lại nghĩ chúng ta thích tiền hơn?”.

Tiếng cười của người đàn ông có giọng trầm khiến hắn cũng thích thú cười theo.

- “Vở kịch” phải hay thì mới có nhiều người xem.

- Được! Tao sẽ lo ổn cho mầy, cứ tin ở tao.

Tiếng gác máy cho Nam biết: gã hay hăm dọa đã dễ dàng giúp chỉ vì đồng tiền. Hắn thả điện thoại xuống bàn: “Thằng chó!”, rồi cầm ly café lên uống một hơi. Hắn không phải là người dễ bỏ cuộc. Hắn trao đổi với gã mặc vest như là phương án hai. Nên hắn tiếp tục cuộc tìm kiếm, cho dù có lật tung nơi đây.

Hắn đeo lại balô, thu dọn vài món lỉnh kỉnh trên bàn, nên không để ý thấy chiếc xe màu xám của ông Vian chạy ngang qua.


Chiếc xe hơi chạy trên đường lớn sát biển.

Không gian ở đây nổi bật với màu xanh. Hàng cây xanh biếc nối nhau chạy dọc một bên đường. Đứng phía sau là những tòa nhà cao; có tòa sơn màu xanh ngọc lam, tạo cảm giác ngọt ngào, dễ gần gũi. Bên kia là con đường đi bộ có lót những viên gạch màu da bò xen kẽ với những viên gạch màu xanh sẫm hơi đen. Chạy dọc theo là những cột có màu gần như là xanh hòa bình, mang ba ngọn đèn hình quả cầu. Phía trước có một hàng rào chạy dài song song với biển. Hàng rào được sơn màu xanh cô ban, tạo cảm giác lạnh để cảnh báo: mép bờ cách mặt nước rất cao. Phía sau hàng rào là khung cảnh biển bao la. Buổi sáng nắng đẹp, gần bờ thì mặt biển có màu xanh lơ hiền hòa. Đứng trước màu biển như vậy, lòng người dễ cảm thấy thư thái. Xa xa, bến tàu cánh ngầm ánh màu xanh ngọc nhạt đi vì những tia nắng, những con tàu đánh cá nhỏ có vẻ xanh hơn, còn được viền gỗ xung quanh. Lưới đánh cá xanh lè phủ lên hàng hóa. Bầu trời kéo một màu thiên thanh đến vô cùng, cho nhiều niềm vui. Những cánh dù, những con diều, những cái ghế xếp ở khu nghỉ dưỡng, trên bãi biển đều có nhiều màu xanh berin. Mấy bể bơi ở đây được lát gạch màu khác nhau cùng với màu nước khử trùng tạo nên những màu xanh đặc trưng. Phía bên kia, sát biển là một ngọn núi nhỏ, cỏ mọc xanh nõn. Ngoài kia là ngọn núi có màu xanh thủy tinh nhàn nhạt. Nước biển có nhiều màu, có bãi thì nước xanh màu lục bảo, trong đến độ có thể nhìn thấy đáy. Thành phố còn có màu xanh của cây ăn trái, của những loại cây chủ yếu dùng cho trồng rừng nơi đây. Trên tất cả những cái màu xanh ấy, ở một ngọn núi, Người giang tay như muốn ôm lấy tất cả vào lòng.

Trong đó có cả một người “bỏ trốn” đến nơi đây…


Màu lạnh khi là điểm nhấn sẽ tạo cảm giác êm đềm, dịu nhẹ và thoải mái. Nếu một người chỉ nhìn thấy ở không gian ngập tràn màu lạnh, rõ ràng là một sự mất cân đối, thì có lẽ là một điềm báo.


Dựa theo cái địa chỉ có được từ bao năm nay, ông Vian đi hỏi người này đến người khác nhưng không ai biết rõ. Người thì chỉ hướng này, nhưng dò theo thì ông không thấy nhà cần tìm, có khi là bãi đất trống. Người thì lắc đầu, vì là khách du lịch đến đây,… Ông Vian từ bỏ ý nghĩ điên rồ: tìm lại người tên Khoa ngày nào. Ông cởi mũ phớt ra rồi vừa quạt cho mát vừa tháo bớt cúc áo trên.

Ông đang đi về, thì thấy ánh phản quang trên đường. Bỗng dưng, ông cảm thấy hồi hộp khi nhìn về hướng đó. Cái thứ ánh sáng đó dẫn ông đitrên một con đường dốc.

Ông đi ngang qua một dải đất đến ngôi nhà khuất sau hàng cây.

Ngôi nhà nằm chếch so với lối đi lên, nên có thể nhìn thấy một cách bao quát dọc ngôi nhà. Nhà mái ngói nhìn ra biển, trông như nó đã ở đó từ bao đời. Mái ngói cũ phai màu và những mái ngói mới thẫm màu được lợp không đều. Có chỗ trồi lên được kết dính lại bằng ximăng. Sau nhà là mái tôn hoen gỉ nằm sát một bên, phần còn lại đều là tôn nhựa sợi thủy tinh màu xanh cô ban để lấy ánh sáng. Mấy cây cột ximăng bị nứt nẻ, có chỗ tạo thành khe. Màu sơn xanh phai nhiều, gần như là màu trắng. Nhà có một cửa sổ ở phía trước, ở vị trí tầm eo người trưởng thành đến ngang đầu. Phía trên cửa có cái mái hắt nhỏ, không rộng lắm, trông nó như được dùng để trang trí. Cạnh cửa sổ, dưới mái hiên là ghế tựa bằng mây đã ngả màu, chân ghế được uốn hơi cong, vài chỗ bị bong lớp mây ra và bị tưa cả. Ngoài ra còn có vài cái ghế đẩu cũ bằng gỗ. Cái thứ ánh sáng mê hoặc ấy là phản quang từ những cái muỗng, nĩa. Chúng được buộc lại, kết nhau lại bằng dây thừng, tạo nên một cái chuông gió to quá khổ, cồng kềnh. Khuôn viên nhà được bao bọc bởi một hàng ràocũ kĩ, có lẽ trước đó nó có màu trắng đục. Ngăn giữa nhà và cuộc sống bên ngoài là một cái cửa gỗ thấp lè tè. Dẫn vào nhà là con đường nhỏ tạo nên từ những hòn sỏi. Trước khi bước vào hàng hiên có hai bậc thang ximăng có trộn thêm những hòn cuội. Khu vườn nhỏ cạnh nhà, có một giàn bằng tre, có nhiều loại dây leo bám trên giàn đã héo khô, nên không thể nhận ra đó là giống cây gì. Khu vườn chắc đã lâu rồi không có ai chăm bón. Những luống hoa cạnh bên trông có vẻ phát triển hơn, nào là hoa cúc, nào là hoa hồng các loại, còn có vài bụi mai chiếu thủy cao hơn đầu gối người ta một tí.

Ông Vian xúc động định mở cửa đi vào thì chợt nhớ bỏ quên một thứ. Ông vội đi ngược lại…

Cùng lúc đó, Nam chạy xe tà tà sát lề đường, nhìn các địa chỉ nhà này sang địa chỉ nhà khác, cầu mong bản thân bắt gặp một chi tiết đã vô tình bỏ qua trước đó. Ngay khi hắn định rẽ thì ông Vian đi ra từ một con dốc nhỏ. Do mải suy nghĩ, ông Vian không để ý thấy hắn. Ban đầu, hắn cũng không kịp nhận ra ông nên xe chạy quá một chút. Khi bất giác nhận ra, hắn dừng xe quay đầu lại.

Ông Vian đến bên đường để rất nhiều xe hơi, có vài chiếc cùng màu, cùng kiểu với xe ông. Ông mở cửa xe lấy ra cái tráp gỗ có khắc những con đại bàng đang bay. Ông khẽ kéo mũ xuống để che mặtrồi cầm chặt nó trong hai tay, bước đi những bước nặng nề.

Ông Vian đã không nhìn thấy được sự ham muốn trong ánh mắt của Nam. Hắn nhìn thấy ông mà thèm nhỏ dãi, vì hắn đã gần như từ bỏ tìm kiếm ngôi nhà có địa chỉ ấy.


Ông Vian vừa quay lại nhà thì thấy một ông lão chừng bảy mươi đến tám mươi tuổi. Ông tựa người trên ghế mây, đánh đu nhịp chậm mà miên man nghĩ gì. Trên một ghế đẩu có bộ tách trà. Ấm trà, có nhiều vết nứt nâu nhạt, tỏa khói, chắc là vừa châm.

Ông Vian đẩy mạnh cái cửa gỗ để mở lối vào trong thì bản lề bằng sắt hoen gỉ đánh vài tiếng ken két. Vậy mà không đủ đánh thức chủ nhân của ngôi nhà. Cánh cửa gỗ cũ kĩ chỉ còn được giữ lại bởi một cái bản lề trên, bản lề dưới đã bung khớp từ bao giờ, nên xoay nhanh đập vào hàng rào. Ông lão không trả lời mà ngừng đánh đu. Ông từ tốn đứng dậy và chậm rãi mở mắt, vì sợ ánh sáng ban ngày đang tràn vào khu vườn nhỏ, có thể làm bản thân ông chói mắt. Ông lấy cái gậy gỗ cạnh bên mà chống để tránh ngã.

Ông lão đi vài bước đến bậc thang ximăng. Khi nhìn thấy dáng vẻ của ông, ông Vian quay đầu sang nhìn khu vườn. Ông lão vừa xuống khỏi hai bậc thang thì cất tiếng hỏi: “Ông tìm ai?”. Ông Vian nuốt nước miếng và bấu chặt cái tráp trong một tay mình. Ông đi tới vài bước để đứng ngang với ông lão. Ông quay người sang rồi hít một hơi thật sâu. Ông cởi mũ phớt, vén tóc cho ngay lại rồi ngước lên. Lúc này hai người mới nhìn rõ nhau.

Trong khi ông lão thắc mắc nhìn ông Vian dò xét thì ông Vian xúc động nhìn thật kĩ. Đứng trước ông Vian là một ông lão, tóc bạc trắng để dài chắc cũng đến ngang vai, được buộc lên hơi cao ở sau gáy. Ông mặc cái áo sơmi trắng tay ngắn; quần màu xám tro cũ, hơi nhạt màu, suôn thùng thình, có dải rút bị ố vàng. Gân bàn tay nổi rõ, bị chen bởi những nếp nhăn. Da từ cổ tay đến dưới ống tay áo, lốm đốm đồi mồi. Nước mắt làm nhòa đi hình ảnh của ông Khoa bây giờ…

Ông Khoa cũng xúc động khẽ run tay cầm gậy, liền đưa tay kia vịn lại. Ông Vian mỉm cười mà ứa nước mắt.

-Đã lâu không gặp anh Khoa. Không ngờ anh còn nhận ra em…

-Anh… anh có mua nhiều báo và tạp chí nói về em.

Ông Vian khẽ ngượng ngùng. Ông Khoa bối rối rồi ông mời ông Vian đến hiên nhà để dùng trà. Ông Vian hướng vào nhà.

- Mình có thể vào nhà nói chuyện không?

Ông có hơi bất ngờ rồi gật gật đầu như thể không có gì mà phải từ chối ông Vian.


Ông Khoa lo kéo mấy cái ghế cho ngay rồi lấy khăn lau. Trong khi đó, ông Vian nhìn một lượt căn nhà. Từ cửa vào là không gian của phòng khách. Phòng đơn giản với bàn tròn ở giữa, góc bên này là vài cái kệ gỗ, và một lối dẫn vào sau nhà. Sát tường, ngay gần cửa là những bao tải lớn, những túi nhỏ, dụng cụ làm vườn. Góc cạnh bên là một không gian cạnh cửa sổ có vài kệ chất đầy sách; sách có cả dưới đất. Góc còn lại được ngăn bởi mành nhựa đủ màu. Phía sau bức mành là một cái giường gỗ bị cưa mất bốn chân, hai cái tủ nhỏ, vài đồ dùng lặt vặt và một cửa sổ lấy ánh sáng. Khung cửa sổ là một khung sắt có nhiều thanh dọc hình hoa lá cách điệu, phai màu, bị gỉ nhiều. Cạnh buồng ngủ có một cái ghế dài để nhiều bưu thiếp gỗ, phía trên có một gói giấy màu nâu được bọc băng keo; nhiều gói giấy to màu nâu được xếp bằng lại, được dằn lại bằng một bưu thiếp gỗ. Cái ghế dài còn lại chất nhiều tạp chí, vài cuốn của những năm gần đây có hình ông Vian được dựng đứng lên.

Ông Vian mỉm cười. Ông Khoa chú ý nhìn ông Vian cũng được một lúc. Ông tò mò về ông Vian ở ngoài đời thực trông như thế nào. Có còn chút gì của những ngày xưa…

Ông Khoa bắt đầu: “Đã lâu lắm rồi nhỉ?”. Ông đưa tay mời ngồi vào quanh bàn tròn:“Chúng ta mới có dịp nói chuyện với nhau. Anh có đọc mấy bài báo gần đây nhưng anh không tin, em đừng lo!”.

Ông Vian chợt hiểu như vậy cũng dễ nói chuyện hơn. Ông đặt cái tráp lên bàn rồi để mũ che lại. Ông không để ý thấy cái hộp bánh bằng thiếc gỉ nằm trên bàn.

- Em còn có thể tin tưởng anh nữa không?

Ông Khoa thắc mắc ngồi xuống cách vài cái ghế, hơi chếch một phía so với ông Vian. Bỗng ông Khoa đứng dậy lại: “Anh muốn đi vệ sinh”.

- Em còn buổi họp báo tối nay…

Ông Vian định đứng dậy thì ông Khoa đưa tay phẩy phẩy bảo ngồi xuống: “Lát nữa cũng được”.

-Anh có đọc mấy bài báo gần đây viết về em?

Ông Khoa hơi buồn lòng: “Ban nãy anh nói rồi…”. Ông bối rối:“Anh không tin, anh không tin!”.

- Gần đây có ai đến tìm anh không?

Ông Khoa thắc mắc lắc đầu.

Ông Vian hít một hơi sâu rồi chậm rãi nói:

-Chị Mai của em mất rồi! Em còn đau lắm…

Để thể hiện rõ nỗi đau mất chị, ông Vian vô thức vỗ vỗ lên ngực mình.

-Anh có đọc báo… cô hai là một người tốt…

Ông Vian đặt cái tráp về phía trước mặt ông Khoa rồi đẩy tới. Đôi tay ông Vian khi rút lại hơi co, hơi run run vẻ như nửa muốn kéo cái tráp lại, nửa lại không muốn. Ông Khoa kéo cái tráp về phía mình, ngắm nhìn những con đại bàng.

- Có người điều khiển dư luận, em không biết kẻ đó là ai. Hắn hại em ra nông nỗi này còn muốn có câu chuyện của mẹ em. Và anh là người duy nhất có thể biết rõ mọi thứ… Đây không phải là một món quà…

Ông Khoa giật mình định mở ra xem thì ông Vian ngăn lại: “Khoan! Hãy để em đi khỏi đã”. Ông Vian vừa đứng dậy vừa nói: “Đồ em gửi qua bưu điện, anh vẫn nhận được, sao không dùng?”. Ông Vian đưa tay chỉ lung tung những chỗ tường nứt, đồ đạc cũ kĩ. Ông Khoa không hiểu ý ông Vian nói nên nhìn chằm chằm và lắc đầu, có ý bảo ông Vian nói rõ hơn. Ông Vian phẩy tay bỏ qua câu chuyện.

- Nếu anh có cần gì thêm thì nói với em.

Ông Vian đội lại mũ đi ra ngoài. Ông kéo mũ xuống rồi đi nhanh, nên không để ý xung quanh. Đặc biệt là chếch phía sau lưng ông, cụ thể là bên hông ngôi nhà, phía gần cửa sổ, Nam đã nghe được đoạn hội thoại của hai người.
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0

Chương 2

Bóng đêm


Hoa hồng nào mà chẳng có gai.

Gai của hoa hồng cũng không khác mấy lông gai sắc nhọn trên người những con nhím. Đó chỉ là một thứ vũ khí để tự vệ.


Chiếc xe màu xám chạy trên đường. Ông Vian bám chặt các đầu ngón tay lên vôlăng. Bên ngoài cảnh vật lướt qua thật nhanh. Do cửa xe đóng kín, xe lại chạy nhanh, ông Vian khó lòng nghe được một tiếng súng nổ vang như muốn xé toang không gian yên bình ở thành phố này. Mọi người, mọi vật xung quanh như giật mình nín thở, hoài nghi về âm thanh mình nghe thấy. Chưa đầy hai phút sau lại có năm phát súng nổ làm buổi trưa ấy thêm căng thẳng.


Trước thời điểm có loạt súng nổ không lâu.

Ông Khoa để cây gậy tựa vào bàn. Ông nhìn cái tráp và tự hỏi: “Cái này do ai gửi cho mình vậy?”. Ông Khoa lo tìm câu trả lời nên không để ý Nam đã mở miệng chào vài lần và cả giơ tay chào. Hắn nhìn nhanh xung quanh. Khi nhìn thấy những tờ tạp chí dựng đứng, những bưu thiếp gỗ, đặc biệt là gói giấy màu nâu, hắn như nhặt được vàng khối. Hắn mừng run lên. Hắn đến khều ông Khoa quay lại. Ông có vẻ bất ngờ và hơi sợ. Nhưng hắn lại cười thân thiện làm ông cũng thấy thoải mái.

- Ông Vian có nhờ con hỏi chú có cần gì thêm nữa không?

Ông Khoa tỏ vẻ hiểu chuyện nhưng rồi lại hỏi: “Vian sao? Đúng rồi đúng rồi!”. Ông Khoa loay hoay tìm xung quanh. Nam có thắc mắc nhưng cũng mặc kệ. Hắn bỏ cái balô xuống cạnh cái hộp thiếc rồi bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình. Hắn nhanh chóng đến lấy gói giấy rồi đối lưng lại với ông Khoa. Hắn dùng kéo cạnh bên cắt gói giấy ra. Ban đầu ông Khoa không để ý hắn. Cho đến khi ông mỏi chân, ông xoa xoa bắp vế mình, rồi buộc lòng phải đi tìm cây gậy, ông phải đi ngang qua hắn thì thấy hắn đang lấy trong gói giấy nâu ra hai bưu thiếp chập lại, được quấn băng keo trong.

-Anh đang làm gì vậy?

-Con chỉ kiểm tra xem bên trong có đủ… chú biết đó, có đủ như mọi khi hay không?

Ông Khoa có vẻ lẩm cẩm: “Bao nhiêu năm nay, tháng nào cũng gửi tiền, đếm làm gì”. Ông tiếp tục tìm kiếm ở chỗ đồ dùng làm vườn mà quên mất mình cần cây gậy. Nam thì kinh ngạc cố mở rộng không gian giữa hai tấm bưu thiếp. Khi xác định đúng là tiền được kẹp bên trong, hắn thật sự không hiểu. Hắn đặt bưu thiếp về chỗ cũ rồi nhìn ông Khoa thắc mắc nhiều lắm: cách đây nhiều năm việc chuyển tiền đúng là rất khó khăn; tại sao chỉ chuyển tiền mà không muốn gặp mặt, trong suốt bao nhiêu năm qua…

Nam mừng run cả người vì hắn tin mình tìm ra được bí mật lớn nhất, quan trọng nhất. Hắn buột miệng nói:

- Ông là người tình của ông ấy…


Ông Khoa không tỏ rõ là có nghe. Ông chậm rãi đến bên bàn tròn. Ông đưa tay bấu chặt cây gậy rồi giận dữ đưa mắt nhìn hắn.

- Thật ra anh là ai?

Hắn cảm nhận được cơn giận trong từng bước chân của ông Khoa. Tiếng cây gậy nện xuống nền nhà càng khiến hắn sợ. Hắn đưa hai tay ra có ý xin ông bình tĩnh. Nhưng ông mặc hắn, ông nện cây gậy vào người hắn. Ông nện. Hắn lấy cánh tay đỡ. Ông nện. Ông nện. Hắn có vẻ đau, ở mức chịu lực đánh của một người già đã lớn tuổi lắm rồi. Hắn cố giữ cây gậy nhưng không được. Ông bước lùi dùng hết sức mà nện xuống: “Đi ra khỏi nhà tao!”.

Hắn né kịp rồi chụp được đầu gậy.

- Tại sao ông ấy lại gửi tiền cho ông bao nhiêu năm qua vậy?

- Muốn biết à?

Ông Khoa buông lỏng cây gậy trong tay mình. Hắn cũng thả hờ tay, không cầm chặt. Bất giác, ông rút cây gậy lại nhưng hắn chụp lại kịp. Ông đã không lừa được hắn bỏ gậy ra. Hai bên giằng co. Hắn thấy ông cố gắng kéo về phía mình nên cố tình buông tay, làm ông mất thăng bằng ngã về phía đồ dùng làm vườn. Cú ngã rất đau, ông chỉ còn hơi sức rên khẽ, trông cứ như là ngất xỉu…

- Tôi không có nhiều thời gian. Tối nay cuộc họp báo bắt đầu rồi.


Hắn nhìn xung quanh một lượt. Hắn thắc mắc, nếu có nhiều tiền thì ông lão này sẽ cất ở đâu. Hắn bắt đầu lục tủ trong buồng ngủ. Chỉ toàn là quần áo đã cũ, ố vàng, không có tiền hắn cần tìm. Hắn nhìn sang cái giường. Hắn vội lật cái nệm lên. Do đã quá cũ, nệm bở hết cả ra, nên hắn khó khăn khi đỡ những mảnh vụn. Hắn khó chịu nhún người đẩy nệm ngã vào tường đối diện làm đổ cái bình và mấy cái ly nhựa. Trước mắt hắn lúc này là một tấm bạt nhựa lớn phủ kín cả. Hắn vội vàng lật tấm bạt lên. Phía dưới là một mặt gỗ nhỏ, hơi lệch. Hắn khoái trá vô cùng. Vì hắn tin chắc phía dưới hứa hẹn có thứ hắn cần.

Không ngoài những gì hắn muốn, tiền được chất đầy trong một khoảnh đất. Khoảnh đất vuông vức được đào công phu, rộng và sâu. Hắn không giữ được bình tĩnh chạy ra lấy cái balô, mặc kệ ông lão nằm một góc. Hắn sà xuống, đầu gối đánh vào khung giường thành tiếng. Hắn giật mình dừng lại rồi quay người nhìn ông Khoa. Hắn tự nhủ: “Đi quá xa rồi!”.

Hắn chồm người vào trong, lấy tiền bỏ vào balô. Không cần phải định giá những tờ giấy bạc cũ bên cạnh những loại giấy bạc hiện hành, hắn cũng đủ biết với bản thân hắn, số tiền ở đây quả thật không nhỏ.

Hắn bỏ vào balô đầy kín. Hắn bỏ thêm vào các túi trên áo khoác ngoài. Hắn bỏ điện thoại, bao thuốc, hộp quẹt, một ít tiền lẻ vào balô, để có thêm chỗ nhét tiền. Hắn qùy gối thẳng người để có thế nhét thêm tiền vào túi quần. Hắn lại cố nhét thêm vào balô, nhưng không hết đành bỏ lại một ít.


Hắn chẳng có gì nuối tiếc, vui mừng chạy ra thì giật mình khi thấy ông Khoa tựa hông vào bàn. Ông ôm chặt hộp thiếc vào người, tay kia run run giơ cây gậy chỉ hắn. Ông thều thào: “Lấy tiền mà đi ra khỏi nhà tao ngay!”. Hắn có hơi bối rối trước tình huống này, chưa định hình rõ việc mình lấy tiền đi là đúng hay sai, nên làm theo. Tiếng của cây gậy gỗ bị rớt xuống nền nhà đánh vài tiếng, làm hắn quay lại. Ông Khoa thở phào nhẹ nhõm ôm hộp thiếc bằng hai tay.

Bằng linh tính của một kẻ làm nghề săn tin kiếm sống, hắn thả balô xuống đất đánh một tiếng, đủ làm cho ông Khoa giật mình. Ông ghì chặt hộp thiếc. Hắn chợt nhận ra nên vỗ trán rồi cười khì.

Hắn nghĩ: “Tại sao một ông lão lại cố giữ cái hộp thiếc đựng bánh của một hãng nọ? Chắc chắn bên trong không phải là đồ dùng để may vá. Chỉ có thể là thứ thôi thúc mình đến đây. Thứ có thể giúp mình có nhiều tiền và nổi tiếng”.

- Có cái gì bên trong đó sao ông lão?

Ông vừa bước lùi theo mép bàn vừa lắc đầu.

- Vian có thù oán gì với anh mà anh dồn người ta đến chân tường?

- Không có thù oán gì cả!

Ông Khoa không tin nên hắn tiếp lời.

- Ông ta có câu chuyện cho tôi kể. Và, hình như ở đây, cũng có một câu chuyện khác!

Ông Khoa lo sợ.

- Không có không có gì đâu.

Bỗng ông hơi rùng người rồi ghì chặt hộp thiếc vào người. Hắn không nhận ra ngay. Khi nước chảy ra từ hai ống chân của ông Khoa, hắn mới nhận ra nhưng cũng không tin lắm. Quần màu xám có phần trong háng hơi thẫm màu, dính vào da.

- Ông vừa đái trong quần sao?

Ông Khoa kéo quần lên, rồi hất cái tráp về phía hắn. Cái tráp bay chéo sang nên hắn cũng không cần phải tránh. Cái tráp đánh một tiếng trên nền nhà, bật mở tung nắp. Ông Khoa bước lùi: “Đi đi! Đi đi! Lấy tiền đi đi…”.


Hắn cầm cây gậy lên rồi chỉ về phía ông. Ông lo sợ đi theo mép bàn, Hắn đi theo. Bỗng hắn lao nhanh khiến ông cuống lên đi thụt lùi. Ra khỏi mép bàn được vài bước, không có chỗ vịn tay, ông bước hụt chân ngã xuống. Hắn chậm rãi vừa gõ cây gậy lên nền nhà vừa thèm khát nhìn chăm chăm cái hộp.

Hắn lấy gậy gõ nhẹ nhẹ lên người ông lão từ bắp đùi, lên mông rồi đến tấm lưng ông. Hắn vừa gõ vừa khuyên nhủ, có nhấn mạnh đôi chỗ để răn đe: “Tôi hứa chỉ mượn xem qua thôi! Tuyệt đối, không lấy, bất cứ thứ gì trong đó. Trong tình huống này, ông phải biết, ngoan ngoãn nghe lời, được không?”.

Ông Khoa ôm ghì lấy hộp thiếc mặc kệ hắn. Hắn điên tiết lên vung gậy xuống người ông, nửa chừng thì hắn dừng lại ném gậy sang bên. Bằng đôi bàn tay mình, hắn kéo ông và cả hộp thiếc lên. Hắn giành không được nên buông ra, thân người ông đánh xuống sàn rõ đau. Ông có hơi buông lỏng hai tay, hắn chớp thời cơ nhưng ông ngay lập tức giữ chặt lại. Hắn lại kéo ông lên rồi thả xuống thêm một lần. Rồi hắn làm thế thêm một lần nữa. Rồi lại thêm một lần. Ông vẫn ôm khư khư. Mệt mỏi và không còn cách nào khác, hắn khẽ nhắm mắt và thở dài.

- Tối nay cuộc họp báo bắt đầu rồi!

Hắn buộc lòng dùng nắm đấm và dùng cả chân để ép buộc ông.

Tiếng la, tiếng rên đau đớn của ông lão đã bảy mươi mấy gần tám mươi tuổi, vì không chịu được trận đòn, đã làm những bông hoa ngoài vườn rùng mình. Những bông mai chiếu thủy cúi đầu lo sợ.

Hắn vui vẻ ôm hộp thiếc đến bên bàn. Ông Khoa định bỏ cuộc nhưng tiếng nói như thì thầm bên tai của một người phụ nữ đánh thức ông dậy, kéo hai mí mắt ông lên. Ông khẽ khàng: “Phải. Mình phải bảo vệ, mình phải bảo vệ…”.

Ông Khoa đang nhìn xung quanh tìm kiếm một tia hi vọng lật lại tình thế. Ông bỏ mặc cái đau từ những vết bầm chưa hiện rõ ràng, và cơn đau tụ lại ở khóe môi màu đỏ sẫm. Hắn dùng hộp quẹt hơ đầu chìa khóa xe cho nóng rồi cậy lớp keo bọc xung quanh nắp hộp thiếc.

- Mẹ kiếp lão!

Hắn sung sướng ra mặt khi sắp tìm được hạnh phúc của đời mình. Hắn tin là vậy.


Ông nhìn thấy cái thứ bên trong cái tráp đang mở nên cố bò tới. Ông cầm nó lên để uy hiếp hắn, để cố giành lại hộp thiếc.

- Bỏ nó xuống nếu không tao bắn!


Hắn có vẻ sợ và tin những lời ông Khoa nói. Hắn ngước nhìn ông. Ông đang cầm cây súng trong một tay. Ông lấy lưng làm điểm tựa rồi dùng cả tay còn lại cầm súng. Nửa chừng cây súng tuột khỏi tay đang run lên của ông. Ông vội vội vàng vàng cầm cây súng lên nhưng không nhanh bằng sức khỏe của gã đàn ông kia. Hắn nhanh chân đạp lên tay ông. Ông dùng cả hai tay giành súng. Hắn đạp cả hai tay ông. Ông đau lắm thu cả hai tay vào mình. Ông la không thành tiếng. Hắn đá súng sang bên.


- Đừng cố nữa. Mọi chuyện đi xa lắm rồi… Ông đừng có uy hiếp tôi bằng súng nữa. Chính ông đã uy hiếp tôi bằng súng, tôi không muốn đụng vào cây súng… Tôi xin ông nằm yên một chỗ giùm tôi!

Hắn cố tỏ ra thông minh, tìm lí do có lợi giải thích cho việc hắn tấn công ông là để bảo vệ mình. Còn ông Khoa tự trách mình già không làm gì được. Ông khóc. Ông bặm môi lại. Ông cố gượng chút sức lực còn lại khi nhìn thấy: hắn quay lại bàn rồi dùng tay banh nắp hộp thiếc ra; và mê man nghe thấy rất rõ lời của cô Vivian: “Hãy bảo vệ con trai tôi…”.

Bên trong hộp thiếc là tờ giấy ố vàng nằm trên một cuốn sổ. Hắn mở ra đọc vội một dòng chữ: “Đừng cố tìm tôi nữa! Nếu có mệnh hệ gì hãy cho người báo tôi hay…”. Hắn cảm thấy dòng chữ được viết bởi một người tuyệt tình. Trên cuốn sổ lại có tờ giấy, trông còn mới, được dán lại bằng băng keo; và có dòng chữ: “Vian à! Anh viết lại những gì ở đây là để cho em đọc, trong trường hợp anh quên hết vì căn bệnh của mình”. Hắn háo hức cầm nó lên định xem thì thấy một phong thư đã bị xé góc ngoài.

Hắn cầm vội phong thư lên xem mà tay run run. Hắn băn khoăn trong giây lát lựa chọn cái đọc trước. Hắn bỏ phong thư vào hộp thiếc lại. Hắn mở ra xem trang đầu cuốn sổ, cũng chẳng thèm quan tâm ông lão bị bệnh gì. Hắn đọc nhanh mấy trang viết. Sắc mặt hắn thay đổi từ ngạc nhiên rồi căng thẳng.

Bỗng hắn bị một phát đạn vào chân…
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
Chương 3

Tình yêu là gì?


Nếu có người sẵn sàng bảo vệ bạn, ngay cả khi việc làm của họ phải chịu tội trước pháp luật, thì đã đến lúc nghĩ về khoảng cách giữa hai người.

Nghĩ về nó một lần nữa.


Vài công an đứng chắn trước lối vào nhà. Sự việc diễn ra từ trưa, thì người dân xung quanh đã hiếu kì theo dõi. Vài giờ trôi qua, những người ấy cũng thưa dần. Lúc trời về chiều, còn lác đác vài người hóng tin từ phía công an điều tra, những chuyện rồi cũng xuất hiện trên mặt báo.

Bên trong nhà, có hai công an khác đứng ngay lối vào mà cố quan sát chung quanh thêm nữa. Dưới nền nhà có vài vệt máu đã sậm màu; sự đánh dấu bằng phấn chỗ tên Nam bị bắn chết và chỗ ông Khoa nằm.

Một người công an, chừng năm mươi tuổi, cũng cao ráo, ốm người,đang nằm trên nền nhà và hơi co người lại. Ông nằm cạnh chỗ ông Khoa ngất xỉu, và dùng tay( đang đeo găng y tế để tránh làm mất dấu vết của vụ án) làm điệu bộ cầm súng. Ông hơi nhướng lưng lên và đưa tay lên xuống. Ông nhìn về phía vị trí máu bị trượt dài một khoảng. Ông đã nghĩ có lẽ do nạn nhân lê thân mình về phía sau. Nhưng tại sao ông lão được đưa vào bệnh viện không giết chết nạn nhân ngay lập tức? Và tại sao ông ta lại ngất xỉu?

Ông ngả lưng lên nền nhà, rồi lắc đầu có vẻ không hiểu. Ông nhíu mày càng làm rõ vầng tránđã có nhiều nếp nhăn. Ông chỉ cảm nhận được rằng có điều gì đó không đúng. Ông cần thêm thông tin.


Trong cái không gian rộng lớn được bao phủ hoàn toàn bởi màu lạnh, đã có sự xuất hiện một ít màu nóng. Đó là máu của kẻ xấu số…
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0

Chương 4

Tình thâm


Người thân, bạn bè là những người sẽ luôn bên ta, vào những lúc mà họ nghĩ ta cần họ nhất.


Bên trong xe taxi, một qúy bà sang trọng, khó lòng đoán được tuổi, thấy căng thẳng không chỉ bởi dòng xe cộ lưu thông, mà còn sự lo lắng trong lòng bà. Xe dừng lại ở một ngã tư có một sạp báo dán nhiều ảnh bìa khổ lớn của các tạp chí. Nội dung chính của chúng tựu trung là hình ảnh của ông Vian trông rất đứng đắn và tiêu đề bài viết được tô đỏ, nổi bật; hoặc là những bức ảnh chụp ông Vian và Lion với tiêu đề thể hiện sự tiếc nuối cho một tài năng, được nhấn mạnh bằng dấu ba chấm.

Xe taxi đánh một vòng quanh Nhà Hát Lớn có treo những bức ảnh lớn quảng cáo cho vở kịch Nỗi lòng Cymbeline. Những bức ảnh của ông Vian nhiều hơn, và hầu hết bị tô vẽ không đàng hoàng; còn những bức ảnh của những diễn viên kịch khác trong đoàn thì không sao. Qúy bà đau lòng không nhìn nữa, rồi bấu chặt cái ví của mình.

Nhìn từ bên trong một trung tâm nhà hàng khách sạn sang trọng, sẽ thấy rõ sự vất vả của bốn anh nhân viên gác hai lối vào. Họ mỉm cười thân thiện, cúi người lễ phép chào liên tục bất kể ai: người sang trọng, người ăn mặc bình dân, những nhà báo, những nhóm thanh niên, kể cả những đứa trẻ,… Qúy bà sang trọng kéo vali đến trước lối vào. Bà mặc bên trong một cái váy màu trắng ngà, gần đến đầu gối; bên ngoài là áo khoác màu xám trắng, dài quá gối một chút. Áo khoác dạng như váy trông kín đáo. Bà đeo đôi bông quả cầu tròn không sáng lắm, tóc dài màu nâu vén sang một bên, môi đánh son màu nude không bóng, nên trông dịu dàng, đằm thắm. Bà cầm một cái ví dài tiệp với màu áo khoác, mang đôi giày cao gót màu kem bít mũi cổ điển, càng tôn thêm vẻ thanh lịch. Cái vali nhỏ gọn cũng góp phần thể hiện sự nhanh nhẹn trong con người bà. Hai người nhân viên ở một lối vào chào bà, bà cũng lần lượt mỉm cười chào hai người. Bà hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong.


- Vào đi.

Ông Ben vừa dứt lời thì cửa phòng mở. Cửa phòng bật mở. Những người trong phòng quay nhìn. Một nhân viên bước vào: “Thưa các vị, bà đây nói là vợ cũ của ông Ben”. Ngay khi qúy bà vào phòng thì ông Ben đến ôm lấy bà: “Lucy! Anh tưởng em không đến kịp”. Người nhân viên lịch sự bước lui ra và đóng cửa phòng lại.

Bà Lucy buông tay khỏi vali, vỗ nhẹ bờ vai ông Ben như bảo: thế là đủ rồi. Bà Lucy quay người lại thì bà Phương và Lion cúi chào bà. Bà cũng lịch sự giơ tay chào. Bà quay sang cửa vào phòng ngủ. Ông Ben hất đầu ám chỉ bà hãy tự nhiên vào trong phòng. Bà Lucy đến bên phòng gõ cửa rồi tự ý mở cửa.

Ông Vian nhấm nháp ly rượu bên ban công, còn bà Cúc ngồi trên giường. Khi cửa bật mở thì bà Cúc quay người lại. Hai người phụ nữ không có quan hệ huyết thống nhưng đều quan tâm ông Vian, họ ôm chầm lấy nhau như lời biết ơn cho sự có mặt của đối phương vào lúc này. Bà Cúc nắm lấy tay bà Lucy rồi quay nhìn sang ông Vian. Bà Lucy hiểu chuyện, vỗ về tay bà Cúc như bảo là bà hãy yên tâm. Bà Lucy thả ví dài lên giường rồi sửa lại áo khoác ngoài cho ngay. Bà Cúc đi ra, nhưng còn tiếc nuối điều gì, nên khi đóng cửa lại vẫn nhìn theo bà Lucy chậm rãi đến bên cạnh ông Vian.


- Rượu có ngon không anh?

Ông Vian định bỏ qua câu hỏi, nhưng chợt nhận ra chất giọng ngọt ngào của bà Lucy nên quay lại. Ông mừng rỡ giơ hai tay ra, bà đến ôm chầm lấy ông. Ông siết thật chặt một tay của mình. Bà thì nhìn theo tay cầm ly rượu đang giơ cao. Bà nhanh chóng lấy ly rượu trong tay ông Vian. Bà uống một ngụm lớn. Bà rùng mình tỏ ra rất thích. Ông Vian định giành lấy ly rượu thì bà vừa đẩy tay ông ra vừa chìa ly rượu sang hướng khác.

- Anh trông hốc hác quá! Đừng lo nghĩ nhiều quá.

- Cảm ơn vì em đã đến đây.

Bà Lucy kinh ngạc rồi nhanh chóng mỉm cười. Bà trách yêu ông Vian: “Lần đầu tiên anh lên sân khấu với vai thứ chính, em đã trang điểm, làm tóc cho anh. Lần đầu tiên em lấy chồng”, bà Lucy có vẻ thích thú: “Anh đã giúp chúng em rất nhiều. Lần em sinh con, anh cũng ở bên em. Và đêm nay, em muốn được ở bên cạnh anh. Nên anh đừng cảm ơn như thế”.

Ông Vian cầm tay bà Lucy áp vào má mình.

- Xin lỗi vì đám cưới của em đã mời ít người như vậy, mà anh không tới dự được…

- Em nhận quà anh Ben gửi rồi! Em nhận tấm lòng của anh rồi!

Bà Lucy xúc động nắm lấy tay ông, đặt đầu mình lên bờ vai ông.

- Rồi mọi chuyện sẽ qua anh à…
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
Chương 5

Quan điểm cá nhân


Khi người ấy bỏ đi, mà bản thân ta không chạy theo, không níu kéo người ấy lại, thì gọi là bỏ cuộc.

Đợi chờ cũng là một dạng bỏ cuộc.


Cả hội trường rộng lớn ngợp ánh sáng. Nhiều người ngồi đầy gần hết những hàng ghế hai bên. Những nhà báo ngồi ở những hàng ghế đầu. Những cái ghế có đệm ngồi, có thêm một tờ giấy khổ A4 ghi tên tờ báo hoặc tên của họ. Đây là một sự sắp xếp có dụng ý của ông Ben. Phía sau là chỗ ngồi của những người hâm mộ, và một số người tình cờ ở nhà hàng khách sạn cũng tò mò. Ngoài ra, còn có một người quan tâm em trai mình mà đến, đó là bà Lan. Thấy chị mình ngồi một mình ở hàng ghế sau cùng, bà Cúc kéo tay bà Lucy đi theo.

- Em tưởng chị không tới.

Bà Lan đưa mắt nhìn bà Cúc rồi mỉm cười với bà Lucy. Bà Lan lo lắng vừa đưa mắt nhìn hai cái bàn được phủ khăn trắng, vừa xoa xoa ngực mình.


- Mọi chuyện rồi sẽ ổn anh à.

Bà Phương mỉm cười nhìn ông Vian.

Ông Vian nhìn chăm chăm vào cửa hông của hội trường. Ông Ben nắm lấy tay ông Vian khiến ông ngừng suy nghĩ, rồi đặt chai nước suối vào tay ông. Ông Vian uống một ngụm nước.

- Uống thêm nước đi. Trong chúng ta, cậu là người cần giữ bình tĩnh.

Ông Vian nghe lời người bạn thân thiết. Còn người bạn ông ném ánh mắt sang Lion đang đứng cạnh bà Phương. Lion ái ngại nuốt nước miếng.

Ông Vian đưa lại chai nước cho ông Ben và đưa mắt bảo ông Ben cũng nên uống một ít. Ông Ben đóng chai nước kĩ lại và mỉm cười.

- Chai nước này chỉ dành riêng cho cậu thôi.

Bà Phương thông báo:

- Chúng ta bắt đầu thôi.

Ngay khi ông Vian hít một hơi thật sâu thì ông Ben mở tung cửa, còn bà Phương nắm tay Lion đứng nép sang bên.

Ông Ben đi vội vào từ cửa hông làm nhóm phóng viên kẻ đứng người ngồi chụp ảnh.

Bà Lan nắm lấy bàn tay bà Cúc. Bà Lucy cũng nắm lấy tay còn lại của bà Cúc. Bà Cúc lo lắng nắm chặt tay hai người và nhắm chặt mắt lại, thiếu điều muốn rung người.


Đi nhanh theo sau là ông Vian làm hội trường thêm ồn ào. Ông Ben kéo cái ghế thứ hai cho ông Vian ngồi xuống trước. Ông Ben vừa ngồi xuống, vừa nói đủ để ông Vian nghe: “Tôi nhắc lại với cậu. Nếu có tình huống khó xử hãy chọn đại một cánh tay ở hàng ghế thứ ba, phía bên trái”. Ông Vian: “Cảm ơn cậu”.

Ông Ben gõ gõ lên micro đánh lên vài tiếng để tập trung sự chú ý của mọi người. Khi tiếng ồn đã lắng xuống, ông bắt đầu buổi họp báo.

- Ở buổi họp báo này, hai chúng tôi muốn đính chính và muốn có đôi lời với các anh chị báo chí cùng người hâm mộ, về những chuyện vừa xảy ra.

Có một vài cánh tay giơ lên ngắt ngang lời ông Ben. Ông giơ ngón tay lên xin vài phút.

- Bây giờ là đôi lời phát biểu của diễn viên kịch Vian.

Ngay khi ông Vian hít một hơi sâu thì ông Ben đặt tay mình lên tay ông. Ông Vian quay sang thì nhận được nụ cười của ông Ben. Ông Ben vỗ vỗ tay ông Vian như bảo hãy bình tĩnh. Cũng nhìn thấy cử chỉ của ông Ben, nhưng các nhà báo tập trung chú ý sang ông Vian. Ông Vian nói:

- Tôi muốn tuyên bố với mọi người việc chấm dứt vai diễn lớn nhất của cuộc đời tôi. Phải. Như các bạn đã đoán biết được… tôi thích đàn ông.

Nhiều nhà báo chụp ảnh liên tục và một số khác thì giơ tay với ý xin được đặt câu hỏi. Bị ngợp trước ánh sáng, lại đón nhận sự “lịch thiệp” của các nhà báo, ông Vian bị căng thẳng nên vừa nuốt nước miếng vừa dùng hai tay ra hiệu mong không khí dịu lại. Ông đã quên mất những lời phát biểu mà ông đã chuẩn bị, chẳng hạn như: thích hay không thích một người thì đó là chuyện cá nhân… Các nhà báo từng nhóm người dừng chụp ảnh và những cánh tay cũng thưa thớt nhiều. Ông Vian nói tiếp:

- Và tôi không nhận.

Ông Vian dừng lại để tác động đến cánh nhà báo. Ông nhìn lướt qua phản ứng của từng người ở phía bên tay phải mình.

- Tôi phủ nhận hoàn toàn những gì ghi trong mấy bài báo gần đây… có nói về tôi và một nam diễn viên trẻ.

Một nhà báo phía bên phải giơ tay nhanh lên rồi hạ xuống. Ông ta tự ý nói lớn: “Những bức ảnh rõ ràng là chụp ngài. Có nhiều bức đã xóa đi hướng ánh mắt của ngài, tôi cho rằng đó là sự tôn trọng của tác giả bài viết. Còn ngài nghĩ sao?”.

Ông Vian nhìn sang ông Ben có vẻ hối tiếc vì đã chậm vài giây. Có người đã nhanh miệng cướp lời, trước khi ông tự biện minh.Ông Ben phân trần thay:

- Chúng tôi cảm thấy bị xúc phạm bởi những bức ảnh đó… chúng định hướng người đọc lệch khỏi sự thật.

Nữ nhà báo ở hàng ghế đầu bên trái vừa giơ tay vừa nói: “Trong không gian có anh ta khỏa thân, liệu có người thứ ba không? Và… thế thì sự thật là gì thưa ngài?”.

Ông Ben cắt ngang để đi vào vấn đề chính.

- Chúng tôi đến đây chủ yếu là muốn có đôi lời về vở kịch. Chúng tôi sẽ kiện đơn vị sản xuất mà đại diện là ông Mạnh, đã đơn phương muốn hủy hợp đồng mà không có lý do chính đáng. Nếu họ không rút lại, chúng tôi sẽ tiến hành vụ kiện. Chúng tôi cần vai diễn chứ không cần bồi thường.

Ông Ben đã dẫn một đề tài mới vào buổi họp báo khiến hội trường xôn xao. Các nhà báo nhanh chóng nắm bắt thông tin vì có thể kéo dài bài báo của mình; bởi tin tức về xu hướng tình dục của ông Vian đã cũ và không do họ khơi mào.

Nam nhà báo trẻ ở đầu hàng ghế thứ hai bên phải giơ tay, ông Ben giơ tay mời anh nói: “Theo ý ông là không thể dựa vào mấy bài báo gần đây mà hủy vai diễn của ông Vian?”.

- Đúng vậy. Họ đã đưa ra lí do thời gian tập kịch còn lại hạn hẹp mà vấn đề của anh Vian…

Ông Ben cảm thấy mình lỡ lời nên chửa: “Chưa đi tới đâu. Và chúng tôi không chấp nhận bất cứ khoản bồi thường nào. Chúng tôi muốn có vai diễn đó”.

Một người phụ nữ không ngồi ở những hàng ghế của nhà báo giơ tay. Ông Vian thấy được sự chân thành trong cách người phụ nữ ấy hồi hộp giơ tay, nên đã giơ tay mời. Người đó nói: “Hãy cho chúng tôi một lí do để đứng về phía ông?”.

Ông Vian cảm thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình. Ông từ tốn nói:

- Tôi lấy danh dự của mình ra bảo đảm với cô.

Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm. Ông Vian cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Một nhà báo trông rất lịch sự, tự đứng lên hỏi: “Tôi thấy có một ý kiến trên mạng rất đáng quan tâm”. Nhà báo rất biết cách ngừng nói để tập trung sự chú ý về phía mình, rồi nói tiếp: “Liệu có phải sau nhiều năm không có vai diễn ấn tượng, người xem ông diễn không còn nhiều như trước, thì đây là cách ông đánh bóng tên tuổi của mình?”.

Ông Vian kinh ngạc và có hơi buồn lòng.

- Ý anh nói là tôi dàn dựng tất cả mọi chuyện?

Nhà báo vừa nói vừa ngồi xuống: “Tôi hoàn toàn có ý đó. Liệu có một sự sắp đặt nào không? Như là nam diễn viên đó sẽ xuất hiện trong buổi họp báo này”. Nhà báo giả vờ ghi ghi chép chép gì đó, cũng chẳng cần câu trả lời của ông Vian. Vì anh ta đã tìm thấy ý tưởng vẽ lên câu chuyện của mình.

- Dĩ nhiên là không!

Ông Ben nói xong liền mỉm cười với nhà báo đó và những người ngồi bên trái. Ông Vian nhìn sang nhóm nhà báo bên trái, cầu cứu một người ở hàng ghế thứ ba. Khi người đó nói, ông Ben giả vờ mệt mỏi rồi khẽ liếc về phía cửa ban nãy hai người đi vào: không có ai ở đó.

- Thưa ông Ben. Ý ông đôi bên chưa có họp bàn để đi đến quyết định cuối cùng nào?

Ông nhận thấy có vài người đàn ông ăn mặc lịch sự đi vào. Một người trong số họ nói nhỏ bên tai một người của ban tổ chức. Người của ban tổ chức đi nhanh đến bên ông Ben.

- Thậm chí tôi đã cố gắng liên lạc với họ nhưng không đâu vào đâu, nên chúng tôi có buổi họp báo này. Tôi biết trong tức thời không thể thay đổi suy nghĩ của mọi người, và nếu cần chúng tôi sẽ kiện tòa soạn đã tung tin ấy, kể cả nhờ đến công an.

Ông Vian khẽ giật mình vì những gì người bạn nói. Ông giấu bằng cách vẫn giữ nguyên ánh nhìn. Người của ban tổ chức chỉ nói vài lời đã thay đổi sắc mặt của ông Ben. Ông Ben mỉm cười rồi đằng hắng khiến ông Vian quay sang.

- Xin lỗi mọi người, anh Vian có việc bận không thể tiếp chuyện mọi người.

Những tiếng ồn ào thắc mắc nổi lên buộc ông Ben phải lớn tiếng hơn.

- Phía bên đây của hội trường có tiệc buffet nhẹ. Mọi người có thể nghỉ ngơi trong giây lát, sau đó tôi sẽ trả lời các câu hỏi.

Ông Ben quay sang ông Vian đang rất bất ngờ. Ông Ben nói khẽ bên tai ông Vian: “Hãy đi theo những người công an đó đến bệnh viện”. Nhiều nhà báo và những người có mặt đã ra khỏi chỗ. Công an đến bên mở đường cho ông Vian đi sang phía cửa hông. Những tiếng chửi, la hét vì một buổi họp báo chả ra làm sao. Ông Ben lo lắng ra khỏi chỗ, cùng người của ban tổ chức ngăn mọi người ùa theo.

Bị chặn bởi nhiều người, hai gã đàn ông, mặc áo jacket tối màu, nhảy lên ghế, lấy đồ trong áo ra. Một gã lấy ra một túi giấy đầy trứng. Gã kia lấy ra vài quả cà chua và một món đồ chơi tình dục. Hai gã nhanh chóng ném về phía ông Vian. Ông Ben đã lao vào kịp đỡ lấy mấy quả trứng và món đồ chơi ấy. Bà Cúc, bà Lan và bà Lucy bàng hoàng không thể đi theo.

Bị những kẻ quá khích ném đồ vào người, những bờ môi mấp máy to nhỏ điều gì, một vài nụ cười nhếch mép phát ra tiếng khẽ khàng, ngắn gọn… Ông Vian cảm thấy thật bẽ bàng.

Người cố bám theo ông Vian, người thì quay lại tìm người đã ném những thứ đó. Hai gã mặc áo jacket bỏ chạy ra cửa chính nhưng bị người của ban tổ chức ngăn lại. Một chiếc giày cao gót bay thẳng đến đầu gã mặc áo jacket màu nâu. Rõ là đau nên trong tích tắc hắn đưa tay lên đầu xoa, thì bị một người của ban tổ chức lao vào đè hắn xuống đất. Bà Lan định ném tiếp. Một người khác giơ tay ngăn bà Lan: “Bà hãy bình tĩnh, từ đây để chúng tôi lo”. Bà giận dữ: “Lũ khốn đó ném đồ vào người em trai cậu, cậu thử có ngồi yên được không?”. Bà nhận lấy chiếc giày từ cậu ta rồi ngồi xuống cái ghế gần bên. Bà Cúc đến giật một chiếc giày rồi ngồi xuống mang vào chân cho bà Lan.

- Mầy muốn đánh giá gì chị đúng không? Mầy cứ nói đi.

Bà Cúc thở nhẹ người rồi ngước đầu lên. Đôi mắt bà ươn ướt như muốn khóc.

- Không… Em cảm thấy xấu hổ! Vì em cứ nghĩ mình yêu “thằng bé” hơn chị.

Bà Lan ôm chầm lấy bà Cúc. Bà Lucy đứng phía sau xúc động, đưa tay quạt quạt phía cổ để cố kìm nén cảm xúc lại. Bà quay ngược lại thì thấy vài người đang ngồi ghế nói chuyện, một số người đang dùng buffet, ông Ben, chồng cũ của bà, vừa dùng khăn tay lau người vừa trò chuyện với một nhóm nhà báo.
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0

Chương 6

Suy nghĩ về tình yêu


Những khó khăn người đã trải qua một mình trong đời mà tự thấy không cần thiết phải chia sẻ cùng tôi, chứng tỏ tôi đã yêu người không nhiều bằng những gì người muốn.


Mấy công an dẫn ông Vian đi trên hành lang bệnh viện. Một người giải thích cho ông: “Khi chúng tôi tới nhà thì ông lão bị ngất xỉu, còn có một người đã chết. Và bây giờ chúng tôi không thể trò chuyện với ông ấy”. Họ dừng lại ở một phòng bệnh có bác sĩ và một công an đang trò chuyện với mấy người, mà ông không hề biết một ai. Người công an chừng năm mươi tuổi, cao ráo, ốm người, vầng trán in rõ những đường cày suy tư, nên trông ông mực thước. Ông trông như là người mà bạn có thể tin tưởng.

Người công an đến bắt tay ông Vian: “Tôi tên Bình, chào ông. Trong trường hợp này, chúng tôi rất cần ông giúp đỡ”. Một người phụ nữ, trên năm mươi tuổi, đi từ phía sau lên đứng cạnh ông Bình.

-Nhiều năm nay chú họ tôi đã mua rất nhiều báo và tạp chí có hình ông, còn dặn dò chúng tôi không được tìm ông, cho dù cách nay vài tháng…

Người phụ nữ quay sang bác sĩ. Ông Vian hơi nhíu mày, rồi đi vài bước đến trước cửa kính phòng bệnh mà nhìn vào trong.

-Ông ấy phát hiện bị suy giảm nhận thức nhẹ, theo chẩn đoán thì có thể bị bệnh Alzheimer.

Ông Vian kinh ngạc nhìn bác sĩ rồi quay sang phòng bệnh. Ông Vian cảm thấy hơi choáng đứng không vững thì ông Bình đỡ lấy. Ông Vian giận dữ quay sang người phụ nữ thì bà đưa hai tay ra dấu như mong ông hãy bình tĩnh.

- Chúng tôi dùng số tiền hàng tháng cố gắng đưa bác sĩ đến tận nhà thăm khám thường xuyên… vì ông ấy muốn đợi một người.

Ông Vian bối rối, thở gấp. Mọi người đều nhìn ông như thể ông chính là câu trả lời. Ông đưa tay ra ý xin được vào trong, thì ông Bình gật đầu. Bác sĩ mở cửa dẫn ông vào trong.


Bên trong căn phòng bệnh sạch sẽ có hai bác sĩ khác đang cố trò chuyện với ông Khoa nhưng dường như không thành công. Hai bác sĩ nhận thấy có người vào nên đứng tránh ra. Lúc này, ông Vian mới nhìn thấy rõ ông Khoa. Ông vẫn mặc bộ đồ sáng nay nhưng có nhiều sự khác biệt. Cơ thể có nhiều vết bầm. Áo có vài vết máu. Ông Vian nuốt nước miếng như nuốt cơn đau vào trong, nhưng ban đầu cứ nghèn nghẹn ở cổ. Ông như ngửi thấy một mùi hơi hăng nên đưa tay che mũi.

- Ban nãy ông ấy vừa tiểu tiện ở trên giường.

Một trong hai bác sĩ vừa thông báo thì ông Vian liền đến ngồi vào ghế. Ông quay nhìn ba người bác sĩ như xin phép rồi bắt đầu trò chuyện với ông Khoa. Một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng chẳng có gì thay đổi. Ông Khoa vẫn ôm khư khư cái hộp thiếc và nhìn chăm chăm về phía trước.

Những người bên ngoài phòng sốt ruột đi tới đi lui. Ông Ben, bà Phương, Lion chạy đến bên họ và hỏi thăm chuyện đang xảy ra.

Trong phòng bệnh, ông Vian xúc động, cảm thấy mệt mỏi nên chống hai khuỷu tay lên giường, úp mặt vào lòng bàn tay mà khóc. Ba người bác sĩ nói nhỏ với nhau, rồi có hai người đi ra ngoài. Ông Vian khoanh tay lại để gối đầu lên. Nhìn mái tóc muối tiêu và nghe thấy tiếng khóc khe khẽ của ông Vian, ông Khoa run run đưa tay chạm vào khuỷu tay ông Vian.

- Đừng khóc mà Vian…

Ông Vian và bác sĩ giật mình. Bác sĩ vội đến bên cửa ra dấu bảo ông Bình vào. Ông Vian chầm chậm quay lại nhìn thì thấy ông Khoa đang chìa hộp thiếc cho mình. Ông Vian vừa nhận lấy thì ông Bình, bác sĩ đã đến bên cạnh. Ông Vian mở hộp thiếc ra có khó khăn nên ông Bình giúp. Bên trong lúc này chỉ có hai món đồ. Trước nhất là một cuốn sổ to. Ông Vian lấy nó ra thì thấy một phong thư. Phong thư đã bị ố vàng theo năm tháng và bị xé ở góc ngoài, rõ ràng ông Khoa đã lấy thư bên trong xem qua rồi. Ông Vian không tin vào mắt mình nên cầm nó lên. Trên phong thư có ghi: “From: Công chúa Vivian” và “To: Hoàng tử bé nhỏ trong Lâu Đài Trắng”.

- Đây là nét chữ của mẹ tôi…

Ông Vian xúc động nói cho hai người đứng sau lưng mình nghe. Ông tần ngần không biết làm gì với lá thư nên để vào hộp thiếc lại.

Ông Bình quay nhìn bác sĩ rồi khẽ hất hàm ra cửa. Bác sĩ hiểu mình không được phép tìm hiểu nên lấy cái ghế cạnh bên, đến ngồi ở gần cửa. Ông Bình để ý trên cuốn sổ có tờ giấy được dán lại bằng băng keo; và có dòng chữ: “Vian à! Anh viết lại những gì ở đây là để cho em đọc, trong trường hợp anh quên hết vì căn bệnh của mình”. Ông Vian thì bối rối trước những lời này. Ông chưa kịp nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người có thể được nhắc tới, thì ông Bình đã lịch sự đi ra ngoài. Ông Vian biết ơn vì điều đó.

Nét chữ không xấu, bị đứt quãng nhiều. Ông Vian cảm nhận rõ sự cố gắng lớn lao của ông Khoa khi ghi lại những dòng này.

Ông Vian đọc mà như nghe ra giọng của ông Khoa, người trò chuyện cùng ông vào trưa nay. Những dòng đầu của cuốn sổ viết: “Em à… năm tháng ấy, kiếp người như kiếp trâu. Anh đâu dám mơ mộng gì có thể lo cho em. Ngay cả bản thân mình, anh còn lo không xong”.
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0

Chương 7

Định nghĩa về một loại cố chấp


Khi tâm trí xao động, lại tin tưởng tuyệt đối vào giả thuyết, được thiết lập bằng các giác quan; sau đó, càng không hoài nghi những gì mình trải nghiệm, rồi tự dằn vặt bản thân bởi điều đó, không dám thử bác bỏ, đấylà một loại cố chấp.


Một ông lão đã bảy mươi mấy gần tám mươi tuổi, cố viết lại những gì xảy ra cách nay mấy mươi năm, nên không tránh khỏi phải bôi xóa nhiều. Giống những lời rời rạc của người cao tuổi, trong những lát cắt nhỏ không đầu không cuối này, chỉ ông Vian là có thể vẽ lên những hình ảnh mà ông Khoa đã trải qua.

Kèm theo lời kể những sự việc đã xảy ra, là lời từ đáy lòng của ông Khoa.


Trời đã tối. Những ánh đèn bên ngoài hắt vào, nên bên trong nhà kính cũng thấy lờ mờ. Tóc Khoa đã khô nhiều. Anh ngừng lau đầu tóc bằng cái áo cũ ố vàng, đầy mồ hôi, ướt nước. Sau khi đi tắm hồ lần đầu với cậu bé Vian, Khoa cảm thấy rất vui. Chuyện xảy ra cũng được vài tiếng đồng hồ rồi, mà anh còn mường tượng lại. Anh mỉm cười cài lại cúc áo.

Khoa mặc cái áo sơ mi cũ của ông chủ. Nó có vẻ hơi chật một tí so với cơ thể anh. Anh kéo dây đeo quần lên. Anh vừa định xỏ tay ngang vào thì một cơ thể ôm lấy anh từ phía sau.

- Sao anh nói đi lâu mới về mà!

Khoa chợt nhận ra giọng nói của bà chủ mình. Khoa vùng ra rồi quay lại. Anh bối rối đưa hai tay ra để ngăn sự hiểu lầm từ phía cô Vivian.

- Cậu chủ cho con những bộ đồ cũ của ông chủ…

Cô Vivian không có vẻ gì là có nghe Khoa nói. Cô hơi hướng người về phía trước, nghiêng đầu sang một phía để nhìn khuôn mặt anh cho thật rõ. Cô giật mình ngượng ngùng, lúng túng làm rơi chai rượu trên tay. Anh nhanh tay chụp lại kịp. Cô giật lại chai rượu.

- Đừng nói với thằng bé là tôi uống rượu, và đừng… cậu hiểu mà…

Khoa gật đầu hiểu chuyện. Cô Vivian vội đi ra nhưng được có vài bước thì cô quay lại.

- Cậu có thể quay người lại không?

Khoa nghe rõ từng từ nhưng vẫn muốn nghe lại cho rõ, vì anh sợ mình hiểu lầm. Cô Vivian không có ý lặp lại câu hỏi nên đưa tay ra dấu bảo anh quay lại. Anh vừa đeo lại dây đeo quần vừa quay người lại. Nhìn anh từ phía sau, cô Vivian có vẻ xúc động. Cô đặt chai rượu lên kệ gỗ dài có vài chậu hoa. Cô ném lần lượt chúng vào góc nhà kính. Tiếng những chậu hoa đập mạnh và bể có làm anh giật mình ở vài lần đầu, rồi anh hồi hộp đợi chờ chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Cô Vivian nốc cạn phần rượu còn lại trong chai rồi nói.

- Em không thể chấp nhận cách giày vò em của hai người họ! Bao năm qua, mang tiếng là đôi khi họ có ghé nhà chơi nhưng anh có biết đều là ba cô con gái anh sang không… Em cô đơn lắm! Anh có biết không!

Khoa nuốt nước miếng vì bắt đầu nghe ra tiếng khóc. Anh ngu dại không biết làm gì cho đến khi không còn tiếng động nào trong không gian nhà kính. Anh quay lại thì thấy bà chủ của mình đã nằm ngủ trên nền cỏ.

Khoa bồng bà chủ ra khỏi nhà kính đi được vài bước thì thấy người quản gia nháo nhác tìm. Ông mừng rỡ đưa tay bảo anh đưa vào trong nhà. Anh bồng bà chủ mình đi trên cầu thang có gây ra tiếng động thì ông ra dấu bảo cố gắng khẽ khàng để cậu chủ trên nhà có thể ngủ.

Khoa khó khăn đặt bà chủ lên trên giường nhẹ nhàng. Khi anh quay lại thì thấy ông đã nhặt xong vài chai rượu khác ở trong phòng. Ông ra dấu bảo anh ra ngoài trước. Anh cũng có ý đó. Anh đi đến phòng cậu chủ mình. Anh mở cửa nhẹ nhàng nhìn vào trong. Cậu bé Vian nằm ngủ ngon lành trên giường. Anh thấy thích thú nên mỉm cười. Nụ cười chưa khép lại thì đã nhận cái gõ đầu của ông. Đau đấy nhưng anh không dám la. Ông đóng cửa lại. Khoa thắc mắc:

- Tại sao bà chủ lại uống nhiều rượu như vậy?

- Những người có học có cách làm cho đối phương đau thấu tận tâm can.


Trong đêm tối, Khoa ôm trên hai tay vài bộ quần áo. Anh vừa ra khỏi cổng Lâu Đài Trắng, đi được chừng mười bước thì dừng lại. Rõ ràng khi đến chỗ dạy cậu chủ mình cưỡi ngựa, anh đã nhác thấy ông. Bây giờ, ông đứng trước mặt anh có vẻ tiều tụy, ốm yếu. Đã mấy năm anh không gặp cha mình, chút nữa là không nhận ra, nên anh vừa mừng vừa giận.

- Cha thấy con tắm chung với con trai nhà này ở hồ, con thân với cậu ta lắm sao?

Anh vừa đi ngang qua ông vừa nói cho thật rõ:

- Về nhà thôi, con làm cơm cho cha ăn.

Cha anh tần ngần không muốn đi.

- Con có tiền không?

Khoa định nói rồi bỏ đi một nước.


Cái thang gỗ đặt vào vách gỗ bên tường ngoài của ngôi nhà. Khoa nhấn mạnh cái thang xuống để chắc rằng nó không dễ di chuyển. Cha anh thắc mắc mà không hỏi, chỉ theo dõi. Anh vừa mang theo mấy bộ quần áo, vừa nhanh leo lên thang, để chui vào trong nhà bằng cái cửa sổ cách thang chừng một mét. Anh nói: “Chỉ có như vậy con mới ít gặp người này người kia”.

Anh không quan tâm lắm phản ứng của cha mình.

Một lát sau, anh mở cửa rồi ra đứng ở trước nhà. Anh hất đầu vào trong như bảo ông đã có thể vào nhà.


Khoa bật tung cửa ngôi nhà. Đồ đạc trong nhà chỉ còn vài món và lung tung lên cả. Cha anh ngồi bệt xuống đất.

- Cha xin lỗi! Thấy cha trở về nên họ tới xiết nợ…

- Cha nói dối!

Khoa lao vào lục người cha mình. Ông vùng vẫy trong yếu ớt nên không giấu được liều thuốc trong túi áo. Anh cầm nó trong tay mà giận dữ nói.

- Vì cái thứ này mà mẹ bỏ về quê rồi! Cha còn muốn sao nữa!

- Về cái xứ chỉ có cát và gió biển đó sao… Mầy trả lại đây!

Ông giành lại không được. Anh đẩy cha mình sang bên.

- Con không tin cái thứ này có thể khiến con người ta điên dại đến mức này…

Khoa cầm theo liều thuốc bỏ ra ngoài. Mặc kệ cha anh có gọi với theo.


Khoa chạy vào nhà vội. Anh lục tung nhà nhưng không tìm thấy thứ anh muốn. Bỗng tay cha anh xoay người anh lại rồi đấm cho anh một cái. Khuôn mặt hơi bơ phờ của anh nhận một cú đấm, nên đầu óc bị tác động. Anh bị choáng, loạng choạng đứng không vững.

- Tao đã nói với mầy là bà đó luôn nhìn mầy thèm muốn mà! Mầy chiều bả không được sao!

- Không được! Con sẽ sớm tìm việc khác!

Cha anh cười khẩy.

- Công việc của mầy kiếm được bao nhiều tiền? Không thì mầy đi trộm đi, cái nhà đó cái gì mà chả đáng tiền!


Khoa định trèo vào cổng thì chợt thấy. Anh cố nheo mắt nhìn, thì thấy bà chủ của mình đang ngẩng nhìn vầng trăng lạnh lẽo. Anh chạy vòng ra sau nhà. Anh trèo qua bờ tường, trèo qua bụi cây um tùm rồi nhảy vào sân sau. Nơi đây lúc trước cũng dùng để trồng hoa, bị bỏ không lâu năm nên những cây thân leo đã che hết ánh sáng xung quanh.

Khoa chạy đến cửa sau, lấy trong túi quần sau vài cọng dây kẽm. May mắn là cửa không khóa, nên anh bỏ dây kẽm vào túi quần lại. Anh ngồi xuống bậc thềm gạch, lần lượt lấy bàn chân này cạ vào ống quần chân kia rồi ngược lại. Sau khi lấy bớt đất khỏi bàn chân, anh phủi mạnh đất khỏi ống quần. Anh vào trong nhà bếp thì thấy có vài chai rượu và dường như người quản gia vẫn còn đang ngủ. Anh nhìn nhanh một lượt.

Khoa vừa ra khỏi Lâu Đài Trắng từ cửa sau thì nghe tiếng động. Anh giật mình, ôm một túi đồ định chạy vòng ra cửa trước thì lại nghe tiếng động nên chạy ngược ra phía sau đến bên bờ tường ban nãy. Anh giận mình ngu ngốc: tại sao không chạy thẳng ra bên ngoài luôn, nên vỗ một cái thật mạnh lên trán. Anh đi ngược đường lại thì nhớ vị trí bà chủ ngồi, anh không thể đi tới cổng trước. Anh buộc lòng ngồi đợi trong góc tối vì bờ tường cao quá, từ trong không có chỗ đỡ anh nhảy ra. Anh bắt đầu uống một ngụm rượu.

Khi anh uống hết chai rượu thì ném nó vào một góc cạnh túi đồ anh ăn trộm. Anh đứng dậy đến một bụi cây định giải quyết thì một cơ thể ấm áp ôm lấy anh từ phía sau. Đôi bàn tay cô Vivian đặt lên ngực anh. Anh quay người lại vội, định vùng chạy thì chợt nhớ đến túi đồ và… Cô Vivian mở cúc áo anh ra. Cô nhón chân hôn lên xương đòn của anh. Anh bỗng nghĩ tới tiền, cụ thể là sợi dây chuyền trên cổ của bà chủ mình. Cô hà hơi nồng mùi rượu vào yết hầu của anh.

- Em nhớ anh nhiều lắm chồng của em ạ!

Lí trí của Khoa đã gục ngã trước một người phụ nữ có thân hình xinh đẹp, một mùi hương cơ thể dịu nhẹ và một chai rượu nặng. Chuyện bắt đầu đi xa hơn…

Khoa đưa tay xuống phía dưới quần, kéo phéc-mơ-tuya xuống. Khoa đắm chìm trong cảm xúc. Chợt anh nhận ra cái cơ thể đang nằm trước mặt anh là ai. Anh rùng mình quay lại nhìn thì loáng thoáng thấy. Anh nheo mắt lại nhìn cho thật kĩ nhưng dường như không có gì. Anh kéo phéc-mơ-tuya lên rồi qùy gối.

Khoa đau khổ, vẫn đang quỳ. Anh ngồi lên hai gót chân, cúi thấp đầu. Cô Vivian đá hai chân mình mà không trúng anh.

Anh đang úp mặt vào lòng bàn tay mà thở gấp.

Bàn tay cô Vivian kéo bàn tay anh ra. Anh nhìn thấy rõ nước mắt trên khuôn mặt bà chủ mình, dù ở đây có hơi tối.

- Cảm ơn cậu đã dừng lại đúng lúc! Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng khi cố tưởng tượng… chỉ là tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi…

Nhìn bà chủ mình đưa tay che miệng khóc, anh biết cần nên nói vài lời. Nhưng hình như ánh mắt ban nãy anh thấy quan trọng hơn, và bản thân lại không biết nói gì, anh cứ quay qua quay lại giữa bà chủ mình và Lâu Đài Trắng.

- Có phải thằng bé thấy không?

Cô lo lắng nuốt nước miếng đợi câu trả lời của Khoa. Anh cũng thành thật.

- Con cũng không dám chắc…

Cô Vivian hoảng loạn lao vội ra ngoài.


Chiếc xe hơi Citroen Traction màu đen đợi ở gần chợ. Sơn và người bạn tò mò nhìn ra bên ngoài. Phía trong một góc chợ, cô Vivian đưa cho Khoa một phong thư.

- Đây là tiền lương của cậu.

Cô Vivian đưa thêm một phong thư khác dày hơn.

- Còn đây là một khoản tiền có thể giúp cậu sống thoải mái trong nhiều năm. Tôi mong cậu… hãy đi khỏi đây!

Cô Vivian bỏ đi vội vã. Khoa nắm chặt phong thư thứ hai trong tay: “Thưa bà…”.

Cô Vivian dừng lại rồi mệt mỏi quay lại. Cô từ tốn nói: “Tôi thành thật xin cậu!”.


Khoa ôm hai phong thư mà cô Vivian đưa cho. Anh có vẻ yếu, không đủ sức giành lại cơn điên loạn của cha anh.

- Mầy đi chết đi! Mầy có nhiều tiền mà sao không đưa cho cha mầy xài hả?

Anh hụt tay nên cha anh đã giành được cả hai phong thư.

- Tiền này con phải trả lại cho bà chủ! Con không cần con phải trả lại!

- Mầy không xài thì tao xài!


Thư viết: “ Ước gì anh có thể chăm lo cho em, bảo vệ em”.

Khoa chạy trên dốc cao. Anh vừa chạy vừa nhìn xuống phía dưới. Chiếc xe đang chạy trên đường đèo dẫn khỏi thành phố. Anh rượt theo chiếc xe khi trời sập tối. Không cẩn thận, anh ngã nhào, lăn tròn xuống con dốc.


Người quản gia mặc bộ đồ vest đen đặt phong thư lên cái bàn gỗ, là vật duy nhất có giá trị trong ngôi nhà rất trống trải.

- Chú biết cha mầy cũng không đúng, nhưng giờ ông ấy bị bắt vì tội cờ bạc, buôn bán bạch phiến. Hãy dùng số tiền này đi gặp cha mầy lần cuối đi.

Anh vừa nói vừa đẩy phong thư lại cho ông: “Cảm ơn chú con không dám nhận…”.

- Ông chủ mất rồi, bà chủ và cậu cũng đi biệt rồi. Sau khi xong chuyện nhớ tới viếng mộ ông.

Ông bỏ đi ra nửa chừng thì dừng lại bởi Khoa níu lại.

- Con muốn để dành tiền… chú có thể cho con mượn chiếc xe đạp của cậu không?

- Chú nghĩ cậu chủ không có phiền lòng đâu.


Khoa đã cắt tóc ngắn đi nhiều. Anh đặt bó hoa cúc trắng lên bậc thềm khu mộ to mà chỉ có một phần mộ, xem chừng còn để trống đất vừa đủ thêm ba chỗ. Khoa qùy gối lên nền cỏ mọc lưa thưa.

- Cậu là ai vậy?

Tiếng của Mai khiến Khoa giật mình quay lại. Mai xách giỏ hoa và trái cây, cùng Lan dìu mẹ mình đến gần bên.

- Con chào bà, con chào các cô… Con là người dạy cậu cưỡi ngựa.

Lan và mẹ xúc động để tay lên ngực. Mai lấy bó hoa của Khoa, vừa đặt tất cả xuống trước mộ chí vừa nói: “Cảm ơn cậu, mấy tháng trôi qua rồi mà vẫn đến thăm cha tôi”. Khoa cúi thấp đầu: “Con xin lỗi! Lúc đó… con không có ở đây”. Mẹ cả cậu bé Vian xúc động nói như bảo cậu thôi cúi người: “Không. Không. Qúy hóa quá! Cảm ơn cậu”.

- Thưa bà và hai cô cho phép con về.

Khoa lại cúi cúi thấp người rồi lui khỏi trước sự ngạc nhiên của ba người phụ nữ. Thực chất bằng cách như rất lễ phép ấy, anh chỉ muốn giấu đôi mắt đầy dấu vết của một kẻ nghiện.


Sơn lái chiếc xe hơi chở cậu bé Vian đi khỏi. Khoa nhìn qua nhìn lại giữa hai con đường. Anh biết họ không quay về nhà. Anh thắc mắc: trời cũng tối rồi, họ đi đâu? Lập tức, anh đạp xe theo sau. Bằng chút sức lực của một kẻ thèm thuốc. Anh cố gắng theo sau chỉ được vài con đường. Nhìn chiếc xe cứ chạy mãi về phía trước. Anh lại băn khoăn: “Không phải hướng đó là đi khỏi thành phố sao?”. Và con đường đó có thể dẫn trở về nơi cậu chủ nhỏ của anh sinh ra và lớn. Thành phố trên cao được bao bọc bởi rừng cây.

Thật là không khó để tìm một người quá nổi tiếng. Hình ảnh của cô Vivian có nhiều ở các sạp báo, thậm chí là ở trên vài bức tường. Những tờ quảng cáo, tờ báo đều nhắc đến vở kịch và sân khấu cô diễn. Từ đó, anh mục kích để theo sau về nhà. Anh đã biết được họ sống ở đâu từ hôm trước. Đứng nép mình một bên tường giữa đêm, rất là buồn ngủ, anh cũng cố gượng.

Chiếc xe hơi trờ tới. Ông Minh xuống xe mở cửa. Cô Vivian rồi Mai lần lượt ra khỏi xe.

- Hãy cố gắng để thằng bé thấy thoải mái. Cha tôi cũng mất chưa được một năm.

Cô Vivian mệt mỏi hít một hơi dài rồi gật đầu. Khoa vừa đi ra từ trong góc tối vừa chào hỏi, khiến mọi người giật mình. Anh nói tiếp:

- Mọi người có để ý thấy… cậu Vian có quá thân thiết với một người đàn ông hay đưa đón cậu ấy đi học không?

Mai quay sang nhìn cô Vivian. Cô Vivian cũng chưa hiểu rõ vấn đề.

- Ban nãy con thấy người đó chở cậu rời khỏi thành phố.

Mai và cô Vivian kinh ngạc nhìn nhau.


Một lá thư kẹp ngay cổng. Ông Minh quản gia lấy lá thư chạy thẳng vào nhà để tìm đưa cho bà chủ của mình.

Ông đi ra trước. Theo sau ông, là người phụ nữ đeo kính đen, mặc âu phục nữ có váy dài quá gối, mang đôi giày có gót hơi cao. Tóc để xõa, có hơi đánh phồng rối lên. Nhìn từ xa, rõ ràng trông rất giống cô Vivian.

Ông lái xe chở người phụ nữ ra khỏi nhà. Sơn ra khỏi bụi cây núp từ nãy giờ. Sơn chạy nhanh vào sân vì cửa ngoài không có khóa.

- EM ƠI! Anh tới rồi! Anh tới rồi nè! Mẹ em đã bị anh dụ ra khỏi nhà rồi!

- Tao sẽ giết mầy, nếu mầy bước thêm một bước.

Giọng nói được ghìm lại để nhấn mạnh nội dung, để tránh cơn giận làm mình hóa điên, cô Vivian run run khi cầm súng. Thế mà khi tên Sơn quay lại hẳn, nhìn thấy cô, hắn cứ nghĩ là do cô căng thẳng. Hắn định tiến một bước. Cô vừa nói vừa chỉ súng nhắm vào đầu hắn: “Nếu mầy bước thêm một bước về bất cứ phía nào!”. Sơn cố tình nói lớn:

- Cô không biết tôi quan trọng với con cô như thế nào sao?

Hắn nghĩ mình làm chủ được tình thế. Hắn đi sang ngang, vào sâu trong tầm nhìn từ cửa sổ phòng của Vian. Cô mỉm cười khiến hắn khó hiểu. Hắn nhận ra một điều lạ lẫm, hắn vội nhìn cửa sổ phòng đóng lại, dường như bên trong phòng không có động tĩnh gì. Hắn vừa lắc đầu vừa quay lại nhìn cô Vivian.

- Cô độc ác lắm! Cô cho con trai mình dùng thuốc sao?

Hắn cười khẩy vì một sự thật không thể tin được. Một phát súng bắn vào chân làm hắn ngã xuống đất. Hắn căng thẳng van xin:

- Nếu cô giết tôi rồi, cô sẽ ăn nói sao với con trai mình hả? Hả?

Phát súng thứ hai bắn vào chân còn lại, làm hắn không thể tiếp tục lết lùi về phía Lâu Đài Trắng ở phía sau. Hắn đau đớn tột cùng. Hắn la càng lúc càng lớn. Hắn cố la để cho cậu bé Vian nghe thấy. Cửa chính Lâu Đài Trắng bật mở. Hắn mừng rỡ ngước nhìn như cầu cứu lấy cơ hội sống cuối cùng trước một người phụ nữ điên loạn. Đứng trước mặt hắn là một người lạ, mà hắn chưa từng gặp. Đó là Khoa. Anh cũng lo sợ thay cho hắn trước một người mẹ đau khổ như vậy. Cô không thèm quay nhìn anh mà cứ nhìn chăm chăm vào hắn.

Anh nhìn thấy một hình ảnh mà đến mấy mươi năm sau anh cũng không thể quên: nước mắt chảy ra từ đôi mắt mệt mỏi vì nhiều đêm mất ngủ, đôi môi khô nứt nẻ mỉm cười thật tươi.

Cô Vivian bắn nốt những viên đạn còn lại trong khẩu súng lục.


Thư viết: “Nhiều khi anh muốn tin vào một tương lai tươi sáng của bản thân được vẽ nên bởi một trí tưởng tượng vụng về. Thế mà tương lai ấy cứ tối dần đi theo năm tháng. Đến một ngày, anh không thể nhìn về phía trước nữa”.

Cậu bé Vian, lừ đừ mệt mỏi vì thiếu thuốc, nằm dài trên nền đất. Khoa lục lọi cơ thể cậu rồi lấy đi những đồng bạc được giấu trong giày. Khoa nhét vào lưng quần cậumột phong thư. Khi anh ngẩng đầu lên thì thấy cô Vivian và Mai đang nhìn mình. Biết anh lo sợ, nên cô vẫy vẫy tay bảo anh chạy đi.


Khoa mở cửa trước chạy lên tầng trên. Anh đi chân đất nên để lại nhiều dấu chân trên nền nhà. Anh xô cửa phòng của ông bà chủ. Cô Vivian bị giật mình. Cô vẫn tiếp tục ngồi trên nền nhà.

- Đi ra ngay!

Khoa đi tiếp vài bước và nhìn phong thư trên khổ giấy lớn. Cô Vivian cầm một phong thư khác trong tay, tần ngần không biết để đâu. Cô Vivian từ tốn.

- Cậu có muốn ăn một phát đạn không?

Khoa vừa nói vừa qùy xuống cách cô một khoảng: “Con nghĩ bà chủ muốn dành cho riêng mình”.

Ở khoảng cách này, khi trời gần sáng, Khoa vẫn thấy rõ được cô Vivian rất đau lòng. Chưa bao giờ anh thấy nỗi đau trong lòng cô rõ ràng đến như vậy.

- Cậu có yêu thương thằng bé không…

Nhìn sâu vào đôi mắt buồn ngấn lệ, Khoa biết mình không cần phải trả lời. Anh khẽ cúi đầu.

- Hãy tránh xa, đó là cách cậu có thể bảo vệ thằng bé.

- Con không thể…

Cô đau lòng hít một hơi, rồi vừa khép hờ mắt vừa cúi thấp đầu quay sang bên, như là khước từ mọi việc.

- Con sợ bà nghĩ quẫn…

Cô Vivian thả phong thư đến phía trước mặt Khoa.

- Hãy giữ lấy cái này, để cho thằng bé đọc. Hãy tránh xa thằng bé, cho đến khi nó cần cậu bảo vệ. Như vậy liệu có được không…


Thư viết như sau: “Khi anh biết rằng mình không thể chăm lo hay giúp gì được cho em, phải để em tự cố gắng một mình trong cuộc đời này, cảm giác ấy thật sự rất đau…”.

Nó giống như cảm giác cổ họng muốn nghẹn lại, muốn khóc mà không được.

Đó còn là cảm giác hèn nhát, chỉ có thể thầm nói một câu: “Cố lên em nhé!”.

Trời đã về sáng, trăng đang lặn. Chiếc xe chạy nhanh trên đường được bao bọc bởi một rừng cây. Rừng cây bạt ngàn, cành chen cành, lá chen lá. Khoa đã cố gắng rượt theo nhưng hoài công. Anh chỉ loáng thoáng thấy chiếc xe. Anh đành dừng lại phía những hàng cây. Cuối cùng, xe chạy vào đường đèo uốn lượn, khuất khỏi tầm mắt anh…


Tương lai anh kể từ ngày hôm đó là một màu đen đúng nghĩa. Nhưng khi nghĩ về một người có rất nhiều ý nghĩa đối với bản thân anh, đang cố gắng từng ngày ở một nơi xa xôi nào đó, anh cũng tự nhủ phải cố gắng thêm từng ngày. Bóng đêm đen ấy cũng dần qua, những ngày tháng tươi đẹp được vẽ nên bởi trí tưởng tượng của chính anh, đã cứu vớt cuộc đời anh.


Khoa vui mừng chạy băng qua cổng vào nhà. Đã tám năm, kể từ khi cậu bé Vian trong lòng anh đi cai nghiện rồi đi du học, đây là sự trùng phùng mà bấy lâu anh trông đợi. Có lẽ cậu cũng mong mỏi nhiều lắm, anh đã nghĩ vậy từ khi biết tin cậu đi du học về. Anh đã thay đổi nhiều, không còn là một con nghiện, đã hơn ba mươi tuổi mà thân hình anh trông có vẻ vạm vỡ hơn xưa, nhưng vẫn còn đó là một kẻ “chân lấm tay bùn”. Anh không để ý nhiều đến vấn đề này…

Đợi chờ anh ở cửa là một người phụ nữ đã gần bốn mươi tuổi, cao qúy và sang trọng. Người đó có ánh nhìn tha thiết lắm, khiến anh chùn bước. Đó là Mai. Mai chạy ào xuống kéo tay anh chạy ngược lại. Anh ngạc nhiên chạy theo sau không nói được một lời.

Mai và Khoa đã cãi nhau ở một góc đường. Hai người chỉ trao đổi trong vài phút, và Khoa có vẻ đuối lí, tủi thân. Anh bỏ đi.

Mai rượt theo Khoa trên con đường đi tới Lâu Đài Trắng.

- Dừng lại! Tôi bảo cậu DỪNG LẠI!

Khoa dừng lại và lòng cảm thấy đau. Mai đi chậm lại rồi đến vịn vai Khoa kéo anh quay lại. Mai nhét vài phong thư vào tay Khoa.

- Đừng có gửi thư, đừng có nhét bất kì một tờ giấy nào có địa chỉ của nhà cậu nữa… có được không?

Anh lấy lại bình tĩnh nhanh. Anh quay lại đi tiếp: “Xin lỗi cô…”. Mai buồn bã: “Cậu có biết ở bên ngoài những cánh rừng thông này rộng lớn như thế nào không?”. Mai hét lên: “Làm ơn, cậu đừng đi tiếp về phía trước…”.


Khoa, khoảng ba mươi lăm tuổi, cơ thể trông cường tráng hơn nhiều thanh niên trẻ, để trần, ngồi thở dài bên giàn tre. Trên hai đùi của anh là hai bưu thiếp dằn lên một gói giấy nâu bị quấn băng keo. Anh đọc lá thư gỏn lọn chỉ có một dòng: “Đừng cố tìm tôi nữa! Nếu có mệnh hệ gì hãy cho người báo tôi hay…”. Anh xúc động cảm thấy thiếu thốn trong lòng. Anh ném một bưu thiếp gỗ vào góc tường nhưng lại trúng giàn tre khiến nó rung lên: “Không một lời hỏi thăm! Viết thì chỉ có một dòng!”. Anh lại ném bưu thiếp gỗ còn lại. Lúc này lộ rõ trên gói giấy nâu là một xấp tiền. Anh giận nên nắm chặt lấy chúng trong tay rồi ném, khiến tiền bay theo gió.


Thư viết: “Đã từ lâu, anh biết trong lòng em có cái gai, nên từ đêm ấy cho đến lúc em dùng súng đuổi anh đi, em đã không nói với anh một lời nào. Anh không thể nhổ nó ra, vì anh đã có lời hứa với hai người.

Anh không phải đợi em trong suốt bao năm qua, mà là không đủ mạnh mẽ để đến gặp em. Em đã từ lâu không cần bất cứ ai bảo vệ”.

Khoa, đã ngoài bốn mươi tuổi, trên trán đã có nếp nhăn, kéo lại áo sơmi ngoài cho chỉnh tề. Anh đi vào trong nhà hát cùng rất nhiều khác. Khung cảnh phía trước nhà hát sáng lên bởi rất nhiều đèn.


Phong thư trên tay Khoa có ghi: “From: Công chúa Vivian” và “To: Hoàng tử bé nhỏ trong Lâu Đài Trắng”. Khoa xé góc phong thư rồi rút lá thư ra. Khoa đọc lá thư, sau đó gấp lại ngay ngắn, cho vào phong thư lại. Anh xúc động đưa tay che mặt.

Anh cô đơn trong căn nhà nhỏ của riêng mình.
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0

Chương 8

Định nghĩa về thành công


Khi tôi 30 tuổi, tôi cho rằng thành công là khi tôi có nhiều tiền và được nhiều người trong xã hội ngưỡng mộ.

Nên tôi luôn không hài lòng với bản thân của ngày hôm qua. Khi tự mãn nguyện, tôi sẽ mất đi ý chí cầu tiến.


Bên giường bệnh, ông Khoa đã ngủ say, vẫn còn bác sĩ ngồi gần cửa, ông Vian đã hiểu một vấn đề mà bấy lâu nay ông không nghĩ đến. Đó là tính cách và hoàn cảnh sống đã góp phần quyết định số phận của cả hai.

Ông Vian quay nhìn ông Khoa mà khẽ khàng: “Em xin lỗi…”. Ông định đưa tay nắm lấy tay ông Khoa thì chợt nhớ còn lá thư rất quan trọng của mẹ ông viết.

Ông Vian rút thư ra khỏi phong thư đã ố vàng. Ông cẩn thận mở từng nếp gấp, cứ như sợ một điều gì đó ở quá khứ bị vỡ vụn ra. Ông nghiêng đầu sang bên và hít một hơi, cố giữ bình tĩnh rồi mới bắt đầu đọc. Dòng đầu tiên của thư ghi: “Ở một nơi làm con tim mẹ đau, năm 1966”.

Sau khi đọc thư, ông không có một biểu hiện gì. Ông quay sang nhìn ông Khoa đang ngủ say.


Qua kính chiếu hậu, ông Ben nhìn thấy ông Vian đang đọc thư. Nửa chừng, ông Vian quay nhìn ra đường. Ban mai, đường phố thành thị lướt qua trước mắt ông. Khuôn mặt ông in trên cửa kính đầy vẻ băn khoăn. Ông không yên lòng, dường như có điều khiến ông phải nghĩ ngợi.

Mặt trời đang lên dần, mới đó mà đã giữa trưa. Ông ăn không nổi, nên bỏ muỗng xuống, rồi mở lá thư ra đọc. Có một đôi bạn gái nhác thấy ông ở xa, muốn xin chữ kí của ông trên một tạp chí, thì ông Ben vốn đang ngồi ở bàn đối diện đã kịp ngăn họ lại. Ông Vian chăm chăm thả tâm trí vào từng dòng chữ trong thư.

Đêm về, ông tựa lưng bên tường. Ánh sáng từ bên ngoài tràn qua cửa sổ làm sáng một góc căn hộ. Ông lại đọc thư. Rồi ông hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Ông nghiêng đầu lên sang bên để nhìn ra bên ngoài cửa sổ.


Những tia nắng ùa vào phòng, chưa tới được bên giường bệnh, nhưng đã làm cả căn phòng ấm áp hơn. Ông Khoa đang ngủ mê, không biết gì. Ông Vian xoa xoa bàn tay của ông Khoa, ông khẽ khàng: “Em xin lỗi…”.

Ông Vian đã quên hơi ấm từ lòng ngực của người anh trai mà ông quen năm mười lăm tuổi. Còn ông Khoa lại dành cả tuổi trẻ để yêu thương, để nhớ nhung về ông. Khi ông nhận ra, thì đầu đã hai thứ tóc, cũng gần bảy mươi tuổi… Tận đáy lòng ông Vian trào lên một xúc cảm, ông lại khẽ khàng: “Anh có mệt mỏi không anh?”. Ông xấu hổ: “Anh có thể tỉnh lại và… lại nói yêu em có được không anh?”.


Trong phòng tập kịch của đoàn, ông Vian hơi bối rối xếp lại lá thư. Ông ngước nhìn lên. Qua lớp cửa kính được đan ô vuông, ông chỉ thấy những tòa nhà ở bên kia đường cao thấp khác nhau.


Trong căn hộ của mình, bên cái bàn tròn bằng gỗ, ông Vian dùng cọ để phủi bụi cho những bông hoa bằng sứ. Còn lá thư thì nằm trên bàn, cách ông một cánh tay.

Đêm lại về, ánh sáng đèn đường bị rèm cửa khép hờ chắn lại. Ánh sáng len lỏi qua khoảng nhỏ giữa bờ tường và rèm, soi rọi căn hộ. Và ánh sáng đó giúp cho ông Vian đọc được lá thư một lần nữa.


Bóng tối ngự trị xung quanh. Quá khứ là ngọn đèn duy nhất soi rọi cho ông tiếp tục đọc lá thư.

Và rồi, tất cả chìm trong bóng tối. Cái không gian tối đen như mực, cái không gian để ông suy nghĩ, kéo dài, kéo dài cho đến ngày vở kịch công diễn.


Ánh sáng trắng từ rất nhiều đèn sân khấu để ngoài trời, đã làm bừng sáng Nhà Hát Lớn trong đêm. Người người đi vào trong. Họ mặc trang phục sang trọng, hoặc lễ phục. Không chỉ vì đây là nhà hát lớn nhất thành phố, mà bởi đây là đêm diễn rất quan trọng với nhiều người. Trước tiên là đối với nam diễn viên chính của vở diễn chịu nhiều tai tiếng trong thời gian qua; thứ hai là đối với những người hâm mộ của riêng ông, của đoàn kịch, của bộ môn này nói riêng; thứ ba là đối với những cây bút muốn kể tiếp câu chuyện của ông.

Bên trong khán phòng rộng lớn là rất nhiều người đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi tầng lớp đang dõi theo vở kịch.
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
PHẦN BỐN

HỪNG ĐÔNG
BÌA SAU.jpg


Chương 1

Vẻ đẹp của một đóa hoa sắp tàn


Không có bất kì ngôn ngữ nào có thể miêu tả một cách rõ ràng vẻ đẹp của một đóa hoa sắp tàn.

Bạn phải nhìn tận mắt.


Trong vở kịch Cymbeline, nguyên nhân của cuộc chiến là do nhà vua Cymbeline không làm tròn bổn phận của một nước chư hầu là cống nạp cho nhà vua La Mã.

Nhà vua Cymbeline không có con gái yêu bên cạnh, người vợ thứ hai và con trai riêng của bà cũng không bên cạnh, chỉ có quân đội chống cự lại quân La Mã, nên ngài gần như tuyệt vọng trước tình thế này.

Cuộc chiến khó khăn ban đầu cho phía người Anh…


Còn trong vở được viết lại: Nỗi lòng Cymbeline, khi cuộc chiến khó khăn ban đầu cho phía người Anh, đã thêm đoạn: ở cung điện, nhà vua đang lựa chọn là đầu hàng hay sống mái phen này.


Nhà vua bực bội lao về phía bàn ăn nhỏ, hất mạnh tất cả sang bên, phía trong của sân khấu. Những cô hầu gái lo sợ dọn dẹp chúng rồi lui vào trong.

Nhà vua một mình đứng trên sân khấu. Ông run run không biết làm sao cho phải…

- Ta sẽ đầu hàng. Phải! Chỉ có đầu hàng mới hạn chế được tổn thất… và tên Caius Lucius sẽ xỉ vả ta ở giữa cung điện, trước tất cả các qúy tộc. Hắn chắc là sẽ xem ta như một tôi tớ già nua vụng về, ngớ ngẩn đã làm mất thời gian qúy báu của hắn. Phải! Ta cần chút ân huệ đó để để dành lại nơi này…

Nhà vua chợt nhớ ra rồi phá lên cười như điên dại.

- Ta để dành lại nơi này cho ai! Cho ai? Chả còn ai ở bên ta… Ta chẳng còn ai ở bên cạnh. Vừa lòng các người chưa!


Không khí khán phòng như bị bóp lại. Hàng ngàn con mắt đang dõi theo.


- Vừa lòng chưa! Vừa lòng chưa… Bây giờ, một mình ta với cuộc chiến này.

Nhà vua bấu hai tay lên áo choàng. Ông lần một tay lên ngực mình. Ông bấu chặt lại.

- Ta phải giữ mạng mình lại, Imogen của ta sẽ sớm quay về tìm ta thôi. Ôi, giá mà lúc này con gái yêu ơi, giá mà con ở cạnh ta!

Nhà vua cảm thấy khát. Ông đến bên bàn rồi chợt nhớ những gì ban nãy mình làm. Ông run run vẫy vẫy tay.

- Ta lo cho tính mạng mình, rồi người dân ta sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì? Phải chăng là thương hại… Vì nhà vua đã đầu hàng!

Nhà vua khụy xuống sàn sân khấu đánh một tiếng lớn.

- Ta phải nghị hòa!

Nhà vua vì sức khỏe bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến, đứng dậy chậm chạp.

- Ta phải nghị hòa, để dành lại chút thể diện trước con dân của ta.

Nhà vua quay người đi về phía những bậc thang.

Nhà vua định đặt chân lên bậc thang đầu tiên thì bỗng dưng ông dừng lại. Ông quay phắt lại nhìn.


Nhiều người ở hàng ghế khán giả bị giật mình.


Nhà vua mở trừng mắt.


Ánh mắt ngài như xoi cho thủng tim những người ngồi phía hàng ghế khán giả: có người nuốt nước miếng, có người sửa thế ngồi, có người đưa mắt sang bên và thầm mong người bị dò xét nên là người ngồi cạnh mình.


- Ta không đầu hàng!

Nhà vua hét lớn về phía khán giả rồi bước vài bước về phía đầu sân khấu.

- Ta không nghị hòa! Ta chiến đấu!

Nhà vua nhìn đôi tay mình rồi nhìn xung quanh: “Ta chiến đấu vì những gì ta xây dựng bao năm qua, và vì thần dân của ta. Không ai được phép chà đạp lên đức tin của con dân ta… Họ đã đặt ở đây”.

Nhà vua nắm nắm tay lại, đánh vào giữa ngực như hàm ý là chính bản thân ông được người dân đặt niềm tin vào: “Ở đây! Ở đây!”.

- Ta chiến đấu đến cùng!

Nhà vua vừa quay phắt lại vừa hất tung áo choàng theo một cách rất cổ điển. Ông đi lên các bậc cầu thang. Khi lên đủ cao, ông dừng lại, quay nghiêng nửa mặt.

- Nhân danh một nhà vua, ta không đầu hàng!

Nhà vua ngẩng cao đầu rồi nhắm mắt lại.

Ông vừa từ từ quay đầu lại, hướng về bên trong sân khấu, vừa cầm hai bên áo choàng mà mạnh tay sửa ngay lại.


Không gian tối đen và im lặng.

Ông Vian nhắm mắt, khẽ thở phào qua đường mũi vì lại xong một màn.

Ông mở mắt ra có vẻ kinh ngạc. Vì đèn sân khấu bật sáng ngay phía trên ông.

Điều này không đúng với kịch bản, với những gì được tập với đạo diễn và các diễn viên. Ông không dám ngước nhìn lên vì sợ làm hỏng màn kịch. Bỗng có tiếng cô Vivian ngọt ngào gọi ông.

- Con trai à!

Mắt ông Vian mở căng ra. Ông nghe rõ, nhưng trong tích tắc chưa biết phản ứng thế nào với ảo giác của bản thân, và quay lưng lại có thể làm hỏng vở kịch. Ông chỉ thắc mắc: tại sao đèn sân khấu chưa tắt, mọi người trong đoàn kịch ở đâu mà chưa đỡ ông xuống khỏi những bậc thang này. Rồi có tiếng chị Mai ông la rất lớn khiến ông khẽ giật mình.

- Em trai của chị à!

Ông Vian đứng ở trên cao. Cái bóng ông trải dài xuống những bậc thang phía dưới. Cái bóng đang rung khẽ, mặc dù ông không có một chuyển động nào. Cái bóng thu mình lại tạo thành khối rồi thành hình hài của một chàng hề.

Khi ông Vian quay đầu sang phải, chàng ta bắt đầu di chuyển để tránh ánh mắt của ông Vian, thì cơ thể chàng chuyển sang đầy màu sắc. Trang phục và mũ của chàng đầy những ô vuông, bao gồm các màu: tím, xanh biển, xanh lá. Và lạ thay, không còn thấy cái bóng của “nhà vua”.

Còn phía ông Vian đang nhìn, dưới ánh đèn ở rìa sân khấu, “công chúa Imogen” và chị Mai đang đứng cạnh nhau. Mẹ ông mặc trang phục trong vở diễn, trông thật cao quý. Mái tóc dài và dày được uốn gợn sóng; dường như đã khác rất nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ của ông. Bộ váy của “công chúa” màu hồng, đính nhiều hạt ngọc nhỏ lấp lánh viền quanh cổ áo. Sợi dây chuyền đeo khít cổ có treo một mặt đá. Chị Mai ông để xõa tóc; tóc dài cũng đến ngang eo. Chị mặc đồ có tà áo trông thật dịu dàng. Những cánh sen trên áo càng tô thêm vẻ đẹp. Tà áo mỏng, cứ muốn bay lên.

- Tại sao lại là hai người?

Nước mắt đọng lại bên đôi mắt ông.


Khán giả nhìn thấy trên sân khấu là ông Vian đang độc thoại, và sân khấu thì sáng đèn.


Tay chàng hề kéo áo choàng của ông Vian. Lúc này ông mới nhận ra sự có mặt của chàng, ban đầu ông có bất ngờ. Ông nhanh chóng dùng ánh mắt để dò hỏi chàng ta muốn gì. Chàng hề chìa tay ra nhưng ông không bắt lấy. Chàng động những ngón tay như bảo ông mau chìa tay ra. Chàng vừa đi lùi xuống các bậc thang vừa chìa cả hai bàn tay; những ngón tay lại động đậy nhanh như dẫn dụ ông đi theo. Nửa chừng chàng hề nhảy chân sáo, xuyên qua bóng tối đến vùng đèn sáng bao quanh hai người phụ nữ. Những cái chuông mắc trên nón vải đánh thành tiếng theo từng bước chân của chàng. Ba người như biết nhau từ trước, họ thân thiết đến mức ôm chầm lấy nhau.

Mẹ ông hôn lên má chàng, làm ông ngạc nhiên. Rồi chị ông cũng hôn lên má còn lại của chàng ta. Chàng ta nghiêng đầu mỉm cười với ông. Ông bắt đầu ngờ ngợ về con người này. Ông vừa lóe lên suy nghĩ dường như đã gặp chàng hề này ở đâu rồi thì chàng ta gật đầu chậm rãi thừa nhận suy nghĩ của ông là đúng. Hai người phụ nữ vịn lên vai chàng hề. Chàng ta đưa hai tay che ngang mặt rồi mở dần hai tay ra. Khuôn mặt đánh phấn trắng, có vẽ ngôi sao màu đỏ một bên mắt, những ngôi sao nhỏ màu đỏ phía dưới mắt còn lại, quả cầu nhỏ màu đỏ ngay mũi, đôi môi đỏ được tô trông có vẻ to ra, đều được tẩy đi nhanh chóng. Rồi lộ rõ khuôn mặt chưa trang điểm. Đó chính là cậu bé Vian lúc mười lăm tuổi. Cậu có khuôn mặt hồng hào, đáng yêu.

Đó là ông của hơn năm mươi năm trước.

Chàng hề lại đưa hai tay che mặt rồi đánh hai tay ra hai bên. Khuôn mặt đánh phấn, tô màu đã trở lại. Chàng nắm lấy tay của hai người phụ nữ, rồi cả ba người nhìn sang ông. Họ đợi chờ từ phía ông nhiều thứ.

- Mẹ có yêu con không?

- Có.

Phụ họa cho lời khẳng định này thì chị ông gật đầu một cái, còn chàng hề thì gật đầu lia lịa làm chuông đánh được vài tiếng. Ông cười khà không ra tiếng rõ ràng, lắc đầu không tin.

Chàng hề nhanh chóng chạy xuyên qua bóng tối đến bên ông Vian, tiếng chuông mắc trên nón nghe ra được rất nhiều nhịp. Chàng nắm lấy áo choàng của ông kề lên má, ra vẻ đầy yêu thương. Ông xúc động quay nhìn sang hai người phụ nữ thân yêu của mình.

- Mẹ có yêu con không?

Chàng hề lập tức gật đầu lia lịa, chuông lại đánh được vài tiếng yếu ớt.

- Có.

Mẹ ông đưa tay ra, thì chị ông liền nắm lấy rồi vịn vào thật chặt.

- Có bao nhiêu cách có thể làm! Con đã nghĩ ra được rất nhiều cách để mẹ ngăn con lại… Tại sao mẹ lại chọn cách bỏ rơi con?

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt của ông Vian.

- Mẹ bỏ rơi con…


Ông Ben, bà Phương đứng trong cánh gà giật mình. Bà Lan, bà Cúc, bà Lucy nín thở, bấu vào tay nhau như tìm chút chỗ dựa trong phút giây này.

Một số người do kinh nghiệm sống đã không để cho các giác quan làm chủ hoàn toàn, một số người khác nắm rõ nội dung câu chuyện, nên họ nhận thức rõ chuyện gì đang diễn ra.

Và vì thế họ bị sốc.


- Lúc đó con mới có mười sáu tuổi…

- Con không nhìn thấy nét mặt của con, khi con đi chơi thuốc trở về. Mẹ sợ mất con mãi mãi!

- Sao chị không ngăn mẹ em lại?

- Em trách chị à…

- Không phải mà… chỉ là… sao chị không ngăn mẹ em lại?

Chị ông nhắm mắt lại: “Chị xin lỗi, đó là lựa chọn tốt nhất”.

Ông Vian đưa tay ra. Chàng hề liền vịn lấy, đỡ ông đi xuống. Ánh đèn rọi theo hai người.


Khán giả chỉ thấy ông đưa tay ra ở một khoảng không. Khán giả thấy ông đi xuống khỏi những bậc thang đến giữa sân khấu đầy ánh đèn.


- Mẹ không chăm lo cho con tử tế, nên mẹ phải chịu tội với cha con.

Mẹ ông trìu mến nhìn ông. Nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt ông cùng với lời ông nói: “Mẹ có yêu con không?”. Mẹ ông hít một hơi: “Có”. Ông lắc đầu không chấp nhận.

- Mẹ đã bỏ rơi con…

- Vian à, em biết không phải như vậy còn gì…

- Từ bỏ đi con trai, đừng đặt ở trong lòng nữa.

Mẹ ông xúc động khẽ cười. Ông hơi cúi đầu xuống.

Chàng hề đánh hai nắm tay vào ngực mình mỗi lúc một mạnh, làm cơ thể nhỏ bé chao đảo, cuối cùng ngã xuống sàn. Chàng ngất đi. Hai người phụ nữ giật mình căng thẳng nhìn sang ông. Ông lạnh lùng nói:

- Có phải chính ngươi là ta của quá khứ, xuất hiện với tư cách của một tên hề, để nhắc lại những chuyện xưa cũ đó… để nguyền rủa ta!

Chàng hề ngồi bật dậy làm hai người phụ nữ giật mình, còn ông thì không. Chàng đứng thẳng dậy rồi mở bàn tay ra giữa không trung như bắt lấy một thứ gì. Một thanh chủy thủ rơi vào lòng bàn tay chàng. Chàng xoay cán lại, rồi chìa cán ra trước mặt ông Vian. Hai người phụ nữ căng thẳng vịn vào nhau.

Chàng hề giơ cao chủy thủ trước sự kinh ngạc của ông Vian và hai người phụ nữ.


Khán giả chỉ thấy trên sân khấu có ông Vian đang căng thẳng.


Chàng hề đâm vào tim mình. hai người phụ nữ cùng hét lên: “Khônggg!”.

Máu ứa ra nhanh ướt đẫm một vùng nhỏ ngay ngực áo. Vết thương chắc là sâu lắm. Chịu không được cơn đau ấy, chàng qụy xuống. Ông Vian đã kịp đỡ trước khi chàng ngã sang bên. Ông bàng hoàng trước cái tôi của mình năm mười lăm tuổi. Đứa trẻ ngây thơ hóa thành một anh hề đang chết dần trong tay ông. Ông không chấp nhận việc cái tôi ấy sẽ chết, ông khóc nức nở.

- Đừng chết mà, đừng chết mà! Mi sống lại đi! Làm ơn làm ơn, ta cầu xin mi! Làm ơn…

Ông Vian đau quặn thắt lại. Mẹ ông kéo ông về phía mình, chị ông liền đỡ lấy chàng hề. Hình hài người mẹ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, được tạo ra bởi ảo giác, đã tát đứa con trai gần bảy mươi tuổi của mình. Mẹ ông nói trong nghẹn ngào:

- Tại sao con phải đi đến nước này! Con tự tay giết chết quá khứ của bản thân, tại sao vậy con trai?

Ông tự trách mình: “Con đã thấy một nửa sự thật rồi oán trách mẹ! Con bỏ nhà đi, làm mẹ lo lắng gọi cha về, cha mất trước khi con kịp về nhà… Con sa ngã khiến mẹ phải tự sát! Con không đàng hoàng để chị lo lắng suốt nhiều năm rồi chị tức đến chết”, chị ông lắc đầu phủ nhận mà ông không thấy: “Tất cả là lỗi của con mà! Và con lúc này cũng có lỗi! Con làm cả nhà mình xấu hổ…”.


Và bây giờ, ngay cả một người không biết gì về câu chuyện, cũng hiểu nam diễn viên trên sân khấu đã đi xa câu chuyện quá rồi. Họ không biết phản ứng thế nào. Họ chỉ câm lặng theo dõi.


Ông Vian định giành lấy chủy thủ nằm hờ trên tay chàng hề thì mẹ ông xô ông ra. Chàng hề tỉnh dậy mỉm cười với ông. Mẹ ông rồi chị ông cũng mỉm cười với ông. Chàng hề thả chủy thủ ra sàn sân khấu thì nó tan biến mất. Chàng đưa hai tay che vết máu rồi đẩy hai tay ra thì vết máu biết mất. Ông nhìn nhanh cả ba người rồi cười khì. Ông nhìn chàng hề vẻ trách yêu. Ông mở rộng vòng tay, động đậy những ngón tay như bảo chàng đến bên mình. Chàng hân hoan nhào vào ôm lấy ông. Bỗng dưng trang phục của chàng chuyển sang màu: đỏ, vàng, cam. Hai người phụ nữ cũng ôm lấy cả hai. Chị ông vỗ về.

- Mọi chuyện đã qua rồi Vian à.

Mẹ ông vừa nói vừa cọ một bên má vào mái đầu ông: “Mọi chuyện đã qua lâu lắm rồi mà, con còn cả một tương lai mới phía trước mà phải không?”. Mẹ ông lặp lại câu hỏi: “Phải không?”.

Cả ba nhìn ông Vian như chờ một câu trả lời. Ông đáp lại bằng sự im lặng. Chàng hề đưa một ngón tay chọc vào tim ông, rồi lại chọc, rồi chọc nhiều và nhanh hơn, làm ba người phì cười. Cả bốn người ôm nhau cười khà trên sân khấu.


Khán giả chỉ thấy một mình ông Vian như đang ôm một thứ gì đó, ngồi cười trên sân khấu sáng đèn. Bỗng tất cả đèn sân khấu tắt, vì vở diễn chuyển cảnh.

Khán giả đã thấy trên sân khấu một sắc hoa rực lên lần cuối trước khi lìa xa…


 
Bên trên