Vai diễn lớn - Cập nhật - Vian Dinh Van Co

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
Chương 2

Bổ sung định nghĩa về thành công


Khi tôi 60 tuổi, tôi cho rằng nỗ lực, phấn đấu trong công việc là một chuyện khác.

Tôi đã có cái mình mong muốn năm 30 tuổi, tôi thấy chúng thật phù phiếm làm sao.

Biết hài lòng với những gì mình có là thành công.


Trong scandal của ông Vian, khi tin tức ngày một lệch về phía tiêu cực, truyền thông đổ lỗi cho công chúng, công chúng cũng đổ lỗi cho truyền thông. Mặt chính của vấn đề là tận sâu trong đáy lòng mỗi một người, đều tin là người tốt chỉ có thể là những người quen biết xung quanh; tuyệt nhiên không tin là có điều gì đó tốt đẹp ở một người xa lạ. Nên công chúng đã bị những người có dụng tâm dắt mũi.

Ngay sau đêm diễn, có nhiều luồng ý kiến trên các mặt báo, tựu trung lại: ông Vian có vấn đề về tâm lí; hay ông ấy đang giễu cợt người xem, báo chí.

Bằng sự nhạy bén của một người đại diện có trình độ, ông Ben đã đơn phương hủy các đêm diễn của ông Vian, cho phép nhà sản xuất tìm người khác thế; xin hoàn trả lại giá vé của các đêm diễn khác đã bán ra; đưa ra bằng chứng ông Vian có vấn đề về tâm lí, đã điều trị nhiều năm, rằng ông không chấp nhận cái chết của mẹ và bây giờ là chị gái mình; tuyên bố rằng ông Vian ngừng mọi hoạt động cho đến khi có tuyên bố khác.

Sau những gì ông Ben làm, đa phần người hâm mộ ủng hộ ông Vian.

Có người xé những tờ báo mà họ cho là rác rưởi khi đặt ra giả thuyết không có lợi cho ông, hay dùng những câu từ để câu khách, như: Sau bê bối tình dục là sự ngạo mạn của kẻ thần kinh; Trò lừa của thế kỉ; Truyền thông và công chúng đang bị lừa gạt; Nghệ sĩ từng dính scandal bê bối tình dục bây giờ nơi đâu?;…

Có người hâm mộ giữ lại vé của đêm diễn sau như là một kỉ niệm.

Có người cố gắng tìm điểm khởi đầu câu chuyện của ông Vian và đặt vấn đề truyền thông đã đẩy một con người đến bước đường cùng như thế nào.


Dư âm kéo dài thêm không lâu, mọi người hầu như đã cất lại câu chuyện của ông Vian.

Cách đây không lâu, những tấm ảnh bìa to lớn của vài tạp chí tuần san, bán nguyệt san, nguyệt san nổi tiếng có hình ông, ở gần đại lí bưu điện, đã bị vẽ bậy. Vài tấm còn bị viết thêm chữ lên trên, với lời lẽ không mấy hay ho về ông Vian. Chúng đã được thay thế lần lượt bằng những tấm ảnh của các nghệ sĩ nổi tiếng khác.
 

Canhcam15

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/5/15
Bài viết
63
Gạo
0,0

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0

Chương 3

Đời người cần gì?


Không đi trọn con đường, cũng không hẳn cần phải tiếc nuối.

Cuộc sống nào phải tiểu thuyết lãng mạn đâu…


Ông Vian đã hối tiếc nhiều về vài chuyện đã qua. Trong đó có mối quan hệ với ông Khoa. Ngoài ra, bấy lâu nay, ông quá quan tâm người khác nghĩ gì, điều đó đã trói buộc ông trong suy nghĩ và hành động. Nên ông đã có lựa chọn cho những năm tháng còn lại của đời mình.


Ông Vian thở dài. Ông choàng sát hơn tay mình vào tay ông Khoa. Ông Khoa mím môi.

- Sao anh không kiếm người khác phù hợp với mình?

- Anh không thể, chỉ là anh cảm thấy anh mắc nợ em…

Ông Vian khẽ cười khì: “Đồ ngốc…”.

Ông Khoa hơi chúi người về phía trước, hơi nghiêng đầu nhìn ông Vian như muốn đặt câu hỏi là còn em thì sao?

- Em đã thử tìm không ít người trong những năm qua. Và kết quả là có không ít những thằng khốn đi qua cuộc đời em. Sau mỗi lần quan hệ, em chỉ muốn đạp họ xuống giường, em phải tắm rất lâu vì cứ có cảm giác dơ bẩn thế nào. Chả như khi ở bên anh…

Ông Khoa tủm tỉm cười định nói thì ông Vian ngăn lại.

- Bậy! Già rồi.

- Nếu có kiếp sau làm vợ của anh nha?

Ông Vian ngước nhìn phía trước tránh ánh mắt của ông Khoa.

- Kiếp này làm khổ người ta chưa đủ sao?

Bỗng dưng ông Vian đi chậm lại.

- Em có gửi cho anh một thứ, không phải là món quà… anh có giữ nó không?

Ông Khoa ra chiều không hiểu. Ông lắc đầu.

- Em đang nói đến cái món ăn gì à? Anh không hiểu?

Ông Vian thở dài. Ông Khoa bối rối đưa tay ra. Bàn tay chới với như cầu cứu. Ông Vian cầm tay ông Khoa đặt lên cổ tay mình, rồi quay lại gọi với Lion. Lion khó khăn ôm túi giấy chạy lên.

- Nhanh lên cõng ông, chúng ta cần kiếm một chỗ!

Trong sự bối rối của hai người, ông Khoa cười tươi vui vẻ.

- Không phải. Cho anh nắm tay em đi!

Lion thích thú đi lùi về. Ông Vian có vẻ giận rồi mỉm cười lắc đầu. Ông Vian kéo tay ông Khoa ra rồi luồn các ngón tay mình vào bàn tay ông.

- Tã bận có thoải mái không?

Ông Khoa khó chịu gật đầu.

- Nếu khó chịu thì cứ nói. Bây giờ có nhiều hãng sản xuất, nhiều size và mức thấm hút khác nhau nữa.

Ông Khoa bực tức:

- Biết rồi! Đừng có nói mấy cái chuyện này hoài!

Ông Khoa chống gậy đi tiếp. Do đã nắm tay, nên ông Vian chậm rãi đi theo. Ông Khoa nói mà không dám quay đầu lại.

- Em có yêu anh không?

- Anh có biết hai đứa cộng lại cũng hơn trăm tuổi rồi không? Nói chuyện như bọn trẻ mười mấy hai mươi tuổi. Cái thằng đi sau nó cười cho.

Bỗng ông Khoa dừng lại, quay đầu lại và hét to: “Đi xa ra!”. Ông Vian đánh vai ông Khoa rồi cười khì. Hai người vui vẻ đi tiếp, còn Lion đi cách hai người thêm một khoảng. Bỗng ông Vian kề sát tai ông Khoa nói nhỏ. Ông Khoa vui vẻ đưa tay ông Vian lên mà hôn.

- Cảm ơn em.

Hạnh phúc của ông Khoa tuy đến quá muộn, nhưng cũng thật đáng để ông bỏ công chờ đợi.
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
Chương 4

Bao năm qua được gì?


Có ai đó thật sự đợi bạn trở về, thì hãy ở bên người ấy.


Ông Vian nghĩ có lẽ bản thân cũng có những kỉ niệm đẹp với vài người yêu cũ, như là…
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
Chương 5

Sum vầy


Em cứ tưởng xa nhau ngày ấy đã là mãi mãi. Vậy mà hôm nay, ta còn có thể nắm tay nhau…

Em chỉ mong thời gian lúc này đừng có qua mau.



Trên con đường lát gạch nung kéo dài đến vô tận, những tán cây mimosa vươn mình che mát lối đi. Lá không to, trông như được ươm tơ. Hoa lại còn nhỏ hơn. Vậy mà thấy nổi trội một sắc vàng. Hoa trông như hoa bồ công anh, cũng trông như hoa mận miền Nam, nhưng chi chít hàng trăm sợi vàng. Hoa nở thành chùm san sát nhau trên một cành. Hoa không đẹp nhưng lại dễ gây ấn tượng với du khách phương xa. Hoa khiêm nhường, như những con người nơi đây, đứng ở rìa thành phố, ngõ nhỏ để chào đón mọi người khi đất trời vào xuân.

Mai anh đào thì khác. Nàng có một vẻ đẹp rất phô trương. Khắp thành phố có những hàng cây mọc cao hơn những cây khác, hay đứng sát đường, ngả quẹo, dọc bờ hồ làm thơ. Cây trơ lá, chỉ có hoa với cành. Hoa có màu hồng. Nụ và đài hoa thì sẫm màu hơn. Mai anh đào khác mai vàng về chiều cao. Mai vàng như cô em bé nhỏ thì mai anh đào như cô chị vừa mới lớn. Nàng đẹp đủ để làm duyên, để ngây ngất khách bộ hành.

Chạy dài trên con đường nhỏ là dãy hàng rào đầy hoa rạng đông. Hoa có màu cam tươi hay màu đỏ son. Hoa mọc thành bó, có bó được cả hai chục bông. Hoa dài như bánh mì tí tẹo. Gốc hoa ở cuống nhỏ, càng lúc càng to ra. Hoa có cánh mở ra bốn phía, như có bàn tay mẹ thiên nhiên nắn nót tạo thành. Hoa rạng đông dịu dàng làm đẹp thành phố quanh năm.

Sát tường ở hai bên hàng rào cửa Lâu Đài Trắng là những chậu cúc mâm xôi. Hoa nở rộ, vàng rộm. Một chậu thì có ba bốn trăm bông cùng khoe sắc, chậu lại thấp hơn đầu gối người trưởng thành. Hoa không chỉ thu hút côn trùng mà còn làm nôn nao lòng người.

Khu vườn nhanh chóng được thay thế bằng các loài hoa khác. Phía bên này là những cây đỗ quyên đỏ đặt cạnh nhau, tạo thành một bụi trải dài ra. Có cây thì hoa tạo thành bó to. Có cây thì hoa mọc lẻ nhóm nhỏ hai, ba bông. Hoa cho năm cánh hoặc nhiều hơn. Cánh hoa to, mềm mại. Nhị hoa dài như những ngón tay mời gọi để thưởng thức hương hoa. Mùi hương thơm dịu, tạo liên tưởng đến người phụ nữ trong gia đình ta. Đó là mẹ, là chị, là em gái. Họ dễ gần gũi và lo lắng cho ta.

Phía còn lại của khuôn viên này là những cây hoa trà mi cũng vừa được vun trồng. Vậy mà cây đã kịp khoe sắc thắm với chúng bạn. Hoa trà mi kiêu kì. Hoa mọc đơn lẻ trên một cành, mỗi hoa chiếm một góc. Các hoa không chen nhau mà chia nhau khoảng không trên thân cây. Cánh hoa nhiều, khó đếm được là bao nhiêu, khó so sánh hoa này với hoa kia. Bởi nhìn chung, cánh hoa đẹp đều như nhau. Cánh hoa nhạt dần từ cuống ra ngoài. Chỉ màu sắc là mỗi hoa một vẻ cho dù mọc cùng một cây. Có hoa thì hồng sẫm, có hoa thì nhạt hơn, có hoa thì đỏ thắm.

Trong góc Lâu Đài Trắng, nơi bị bỏ hoang rất nhiều năm, ngay cả khi ông Vian còn nhỏ, bây giờ đã được phát quang. Khoảng đất ấy trồng rất nhiều bông cát tường. Hoa như ủ một màu hồng để làm ấm góc lạnh lẽo này. Có hoa màu hồng nóng, có hoa hồng ở rìa ngoài cánh. Hoa có nhiều cánh tạo thành hình chuông. Mỗi cây ở đây cho một bông. Mỗi cây lại vươn cao khác nhau, có cây thấp lè tè, có cây cao gần một mét. Cái sự nhấp nhô đó gợi không khí rộn ràng của một giai điệu vui tươi.

Phía sau những cây cát tường là những chậu cây bông giấy xếp dài ra. Có rất nhiều thanh tre được dựng thẳng đứng, tạo lối để chúng leo lên bám vào tường. Cây chia nhiều nhánh, mỗi nhánh lại chia nhỏ thêm, gánh một cụm hoa. Cụm có từ ba hoa trở lên. Hoa nhỏ thường có ba cánh. Cánh hoa mềm có gân nổi rõ. Nhị hoa có cùng tông màu với cánh. Mỗi chậu mang một màu hoa rực rỡ làm chủ đảo: hồng sẫm, hồng cánh sen, đỏ ối, da cam.

Ngay giữa lối vào nhà là một vòng bong bóng màu vàng, và những trụ cao đỡ một giỏ hoa hồng. Hai hàng trụ tạo lối đi ở giữa và chia ghế dành cho khách ra làm hai nhóm. Hoa trong các giỏ có màu vàng. Hoa có mùi thơm nhẹ, có nhiều cánh. Cánh hoa mềm như có bàn tay của thợ làm bánh đã bắt những hình hài như vậy. Chúng mang một vẻ đẹp khó cưỡng, khiến cho người thưởng thức vừa muốn chiếm đoạt, vừa muốn nâng niu.

Còn bồn nước cũng được làm sáng ra, rải đầy cánh hoa cúc vàng.

Xung quanh và bên trong Lâu Đài Trắng được tô điểm bởi những sắc hoa nồng ấm. Chúng lấn át những màu sắc u tối xung quanh. Cuộc gặp mặt của mọi người vào lúc này thật có ý nghĩa.


Bà Lan và bà Cúc đang nhìn ngắm thành quả của cả hai. Cả hai đã cố gắng lắm mới thay đổi gần như mọi thứ ở Lâu Đài Trắng, chỉ vì thời gian có hạn.

- Hai chị thật biết cách xài tiền!

Bà Lucy vừa đi vội tới vừa mở rộng vòng tay. Cả ba người ôm lấy nhau. Bà Cúc hớn hở:

- Bọn chị đợi ngày này lâu lắm rồi!

- Chồng em đâu? Chị chưa biết mặt.

Bà Lan lịch sự hỏi thế. Bà Lucy quay sang chỉ người đàn ông Pháp, để tóc ngắn, kính cận, đang trò chuyện với Ben và cô gái trẻ xinh đẹp khoảng hai mươi mấy, ba mươi tuổi. Bà Lucy nắm tay bà Lan.

- Để em giới thiệu chồng cũ, con gái em và chồng mới với hai chị.

Bà Lan, bà Cúc nhướng mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, có chút ngưỡng mộ. Bà Lan chợt nhớ nên nhắc nhở.

- Em tiếp người nhà của Khoa đi.

Bà Cúc quay người lại, đến bên người nhà của ông Khoa. Họ có vẻ không hợp với không khí này nên kẻ đứng người ngồi, còn bọn nhỏ thì như bị trói chung với người lớn.

Vợ chồng Lucy, ông Ben, con gái Ben và bà Lan vừa mới bắt đầu cuộc nói chuyện thú vị thì ông Ben chợt nhận ra một người đàn ông đi vào cổng. Ông Ben đưa tay ra dấu ngừng câu chuyện rồi mỉm cười hất hàm chỉ người ấy. Bà Lan nói bằng tiếng Pháp, theo phép lịch sự để chồng Lucy có thể hiểu.

- Đó là bác sĩ tâm lí của Vian.

Bà Lan, bà Lucy lộ rõ sự vui mừng. Ông Ben nói tiếp bằng tiếng Pháp:

- Để em mời sang đây trò chuyện với chúng ta.

- Chị cảm ơn em.

Bà Lan nhìn theo ông Ben đang chạy chậm ra phía cửa. Bà có vẻ tiếc nuối. Rồi bà quay sang nói chuyện với chồng của bà Lucy.


Ông Bình và người đồng nghiệp trẻ tuổi đứng nói chuyện ở một góc. Ông Ben chạy bước nhỏ ngang qua họ. Ông Ben đến nói chuyện với người bác sĩ rồi đưa tay chỉ nhóm người bà Lan đang nói chuyện.

Bà Hương dắt con trai vào. Người con trai dùng dằng. Bà Hương mặc kệ, vui vẻ đến bên ông Ben. Ông Ben mở lời trước.

- Trông chị lạ mặt quá, chị đây là?

- Tôi là bạn của anh Vian.

- Thế à? Chị làm nghề gì?

- Gia đình tôi làm đại lí bưu điện.

Ông Ben có vẻ ngạc nhiên thích thú: “Mời chị vào. Phía bên kia có buffet nhẹ. Con trai chị à? Cháu cũng vào trong đi, đừng ngại”. Cậu con trai chợt thấy ông Vian, ông Khoa, Lion thì cúi chào rồi chạy nhanh vào đến bên cạnh mẹ mình. Ông Vian cũng chưa kịp hiểu chuyện gì. Ông Ben hối thúc:

- Mọi người đang đợi cậu, nhanh lên.

Ông Ben đi ngược lại thì chợt nhận ra ông Bình đang lựa đồ ăn nên đến chào hỏi.

- Không biết anh cũng đến đây, thật ngại quá!

- Nãy giờ tôi thấy anh cứ như con thoi nên cũng không dám làm phiền. Mọi người tổ chức giống như một đám cưới nhỉ?

- Phải! Đó là điều Vian muốn làm cho… cho Khoa.

- Ai vậy anh Ben?

Tiếng bà Ly từ phía sau lưng. Ông Ben và hai người công an cùng quay nhìn. Bà Ly, ông Mạnh đến gần bên.

- Đây là hai người công an, chúng tôi gặp ở bệnh viện.

- Anh Vian mời hai người đến luôn à? Cũng phải thôi, cũng phải thôi! Nhờ có các vị đây mà anh Vian có thể gặp lại anh Khoa.

Bà Ly cho rằng ông Bình ngại ngùng nên thử giúp ông ta: “Mọi người ở đây đều là bạn thân và gia đình. Nên hai người cứ tự nhiên”. Ông Ben khẳng định thêm: “Chính xác là vậy”.

Ông Mạnh đi thẳng vào vấn đề: “Thưa anh, vụ án mạng ở nhà anh Khoa đã kết thúc chưa?”. Bà Ly rồi ông Ben lần lượt quay sang nhìn, tỏ ý cũng muốn biết.

- Vẫn còn đang điều tra.

- Trong đêm họp báo, có người gây rối, không biết có liên quan gì không?

Bà Ly cố tìm hiểu. Ông Bình ngạc nhiên rồi nhe răng cười cho qua chuyện. Ông Ben tiếp lời vội: “Xin lỗi anh, đây là nhà sản xuất, còn đây là biên kịch”. Ông Bình và đồng nghiệp ra chiều hiểu chuyện. Ông Mạnh, bà Ly bắt tay với hai người. Ông Ben liền quay nhìn sang nhóm ông Vian đang đi đến bên nhóm bà Lan.

Bà Lucy rẽ sang bên, đến bên ông Ben. Ông Ben vẫy tay chào bốn người đến bên bà.


Bà Lucy khoác tay ông Ben rồi lấy tay kia vỗ về tay ông. Ông nhíu mày thắc mắc.

- Anh có biết vì sao là một người phụ nữ bị lừa dối nhiều năm trong hôn nhân, bàng hoàng khi tự tìm thấy sự thật, mà em không lụi cho anh một dao vào hông hay không?

Ông Ben kinh ngạc mỉm cười: “Anh thật sự rất muốn biết!”.

- Vì anh là một người đàn ông hiền lành, đáng tin cậy… và ngốc nghếch.

Ông Ben lấy tay còn lại vỗ về tay bà Lucy: “Cảm ơn em đã hiểu cho anh”.


Nửa chừng, ông Khoa cảm thấy khó chịu nên nói nhỏ với ông Vian. Ông Vian quay sang Lion chưa kịp nói gì thì anh bỏ túi đồ xuống một cái ghế. Ông Khoa ra dấu như bảo không ổn rồi. Lion liền cõng ông Khoa ra phía cửa sau trước sự ngạc nhiên của vài người.

Bà Phương đang nói chuyện với khách thì ngừng lại dõi theo Lion. Bỗng tiếng gọi của ông Vian khiến bà quay lại: “Phương à”. Bà Phương chào người khách ấy rồi đến bên ông Vian.

- Cậu ta thật nhiệt tình phải không anh?

- Anh có chuyện này muốn nhờ em.

- Từ nay em sẽ chiếu cố cậu ta giúp anh.

Bà Phương mỉm cười hiểu chuyện. Ông Vian từ tốn: “Cảm ơn em”.

Bà Cúc đi nhanh đến bên hai người: “Sao em còn không mau chuẩn bị đi?”.

- Quan trọng gì đâu, thay bộ đồ thôi mà. Hơn nữa do mọi người tới sớm mà.

Bà Lucy đánh vai ông Vian một cái: “Điều đó chứng tỏ mọi người để anh ở trong lòng”. Ông Vian ôm lấy bà Lucy: “Cám ơn em”. Bà Lan nắm lấy tay ông Vian.

- Em à. Mẹ em có còn đứng ở bên cửa sổ phòng em nhìn chúng ta không?

Ông Vian và mọi người ngạc nhiên trước câu hỏi. Ông Vian ngước nhìn. Có người quay nhìn nhanh như ông Ben, có người chậm chạp như bà Phương.


Trong cái không gian ngập tràn màu nóng, đã làm tăng thêm rất nhiều năng lượng ở mỗi người, tạo rất nhiều cảm giác gần gũi, ấm áp, thân mật. Chẳng có ai có thể suy nghĩ thêm về chuyện khác.

Ông Bình quan sát họ và nhẩm tính lại. Lion quen biết không lâu đang đưa ông Khoa vào nhà sau. Những đứa cháu trai họ hàng của ông Khoa cũng vừa quen biết ông Vian mà thôi. Người giúp việc tên An thì đang sửa lại mấy cái ghế cho ngay lại thì cũng ngước nhìn theo. Ông Ben vừa là bạn thân thiết vừa là quản lí. Bà Lucy vừa là bạn cũ, vừa là vợ cũ của bạn thân, đã đón máy bay về ngay trong ngày có án mạng. Người chồng của cô là một người Pháp, dường như không thân thiết lắm với mọi người. Người chị tên Lan, hôm nay trông rất lịch thiệp mà bản chất rất hung dữ. Người chị tên Cúc thì đằm thắm hơn. Bà Phương là một người em trong nghề rất tôn trọng người đàn anh của mình. Nhà sản xuất và biên kịch dường như chỉ biết lợi ích công việc.

Ông Bình tự thắc mắc: ai trong số họ là người yêu thương ông Vian nhất? Hay chính bản thân ông?


- Không.

Tiếng nói của ông Vian khiến mọi người quay lại. Ông Vian mỉm cười. Ông nhìn sang bà Lan. Ông lắc đầu rồi nhún vai. Bà Lan vui vẻ nói:

- Thế thì họ ở trên kia, đang nhìn chúng ta.

Ba chị em ngước nhìn phía trên cao kia có một khoảng trời màu xanh. Họ tin rằng có cha, có các mẹ và có cả người chị đáng kính của họ ở trên cao, ngày ngày dõi theo họ.

Những người khác cũng ngước nhìn theo.

13310356_891868440919797_8346233953437240445_n.jpg
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
PHẦN KHÁC

CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NHÂN VẬT KHÁC




Chương

Tiếng lòng


Thế giới bao la, cuộc đời thì ngắn, biết đi đâu tìm được một tri kỉ?


Ngộ nhận là cách mà con người ta tự làm tổn thương mình. Và ông Ben thì không ngộ nhận…


Ông Vian và ông Khoa, đã thay đồ vest sang trọng, xúc động đứng đối diện nhau. Trước mọi người, ông Vian đang nói những lời yêu thương bị đứt quãng.

Ông Ben lo lắng nhìn sang ông Bình. Mọi người bất ngờ đứng dậy vỗ tay. Ông Ben lơ đãng không bắt kịp nhịp, nên đứng dậy sau. Dàn nhạc chơi một bài rất vui tươi. Ông Ben nhìn theo ông Vian và ông Khoa ôm lấy nhau trong tiếng tung hô, tiếng nhạc và hoa giấy.

Ông Ben nhớ lại nhiều chuyện.


Ông Vian trong vai vua Cymbeline ngồi khóc một mình trên sân khấu. Đèn sân khấu và gần bên tắt hết. Khán giả ban đầu thì vỗ tay gượng gạo, vài người phục vụ hậu đài chạy ra đỡ ông dậy. Sau cánh gà, ông Ben đi ngược ra ngoài. Ông lấy trong túi áo khoác một lọ thuốc nhỏ màu nâu. Ông ném vào thùng rác.


Ông Ben bỏ vài viên thuốc vào một túi nylon y tế nhỏ. Ông dùng lọ thuốc nhỏ màu nâu tán chúng ra. Ông cho chúng vào một ly nước nhỏ rồi dùng thìa khoáy đều. Ông Ben cầm ly nước đến đưa ông Vian: “Uống cạn đi. Cậu cần giữ cho tinh thần tốt trong hai, ba tiếng nữa”. Ông Vian nhìn ly nước trong tay mình: “Đêm diễn này quả thật quan trọng đối với tôi”. Ông uống cạn.


Ông Vian nằm dài trên phòng tập. Ông Ben cầm theo chai nước đến bên cạnh ông. Ông Ben chìa ra: “Lớn tuổi rồi. Không biết tự lo cho mình gì cả. Ngồi dậy! Uống miếng nước đi”. Ông Vian đặt kịch bản sang bên rồi ngồi dậy. Ông Vian nhận chai nước từ tay người bạn. Ông vừa uống vừa nhìn những người còn lại trong đoàn tập kịch.


Ông Vian uống nước trong buổi tối họp báo.


Trong căn nhà của mình, ông Khoa đau đớn, hai tay không còn sức cố lết thân mình đến bên cây súng. Ông kiệt sức ngất xỉu khi còn cách cây súng một khoảng. Nam háo hức mở ra xem trang đầu. Hắn tập trung cao độ đọc nhanh mấy trang viết nên không để ý có cái bóng người lướt qua. Giọng ông Ben trầm xuống, vẻ đe dọa: “Bỏ nó xuống ngay”. Hắn chợt nghe ra được nội dung nhưng không nhận ra đó là giọng một người khác. Hắn dừng lại, ngước nhìn. Ông Ben, đeo găng tay trắng, khoác áo khoác rộng bên ngoài, vừa chĩa một cây súng ngắn có bộ giảm âm vào người hắn, vừa nhặt cây súng kia lên.

- Tôi biết anh là quản lí của anh Vian. Tin tôi đi có gì từ từ nói…

Hắn chỉ vừa nhích vài bước nhỏ tới trước thì bị ông Ben bắn một phát đạn ngay chân. Ông đã dùng cây súng của ông Vian. Hắn ngã xuống đất. Đau quá, sợ quá, hắn lùi về sau: “Tôi xin anh, mọi chuyện đều có thể giải quyết! Tự tôi bắn mình không có liên quan đến anh!”. Hắn chưa kịp nói hết lời cầu xin thì ông Ben đã bắn hết đạn. Ông Ben vẫn bóp cò thêm nhiều lần vì cơn giận trong lòng mình. Ông quay sang ông Khoa đang ngất xỉu, ông nói trong kẽ răng: “Mầy có biết Vian đã cố tuyệt giao với con người này. Và còn ngươi, tại sao sống đến giờ này để làm khổ Vian!”. Ông Ben đặt cây súng cạnh tay ông Khoa. Ông thấy tờ giấy ố vàng, cuốn sổ, phong thư nên xem qua nhanh. Ông xem mà càng lúc càng giận. Ông lấy cuốn sổ để lên phong thư, đậy hộp thiếc lại rồi đặt cạnh ông Khoa.

Tờ giấy ố vàng, ông bỏ vào túi áo khoác. Ông lấy cây súng vừa đặt cạnh tay ông Khoa cũng bỏ vào. Ông bứt một cúc ở cổ tay áo, thả bổng về phía Nam.


Ở một góc sân nhà thờ, ông Ben cầm lọ thuốc nhỏ màu nâu trên tay, thắc mắc nhìn bác sĩ. Bác sĩ nói: “Cách đây mấy tháng, anh ấy băn khoăn hỏi tôi là không dùng thuốc nữa có thể gặp được mẹ của anh ấy hay không? Tôi không thể cho anh ấy câu trả lời. Và rồi anh ấy đã không tái khám và lấy thuốc đúng hẹn”. Ông Ben lờ mờ hiểu vì sao ông Vian lại ngủ qua đêm ở Lâu Đài Trắng. Ông nắm lấy tay bác sĩ: “Tôi rất biết ơn sự nhiệt tình trong công việc của anh. Giả dụ lúc này cậu ấy ngừng dùng thuốc vậy có bị ảo giác không?”. Bác sĩ nói: “Tôi không biết, đã lâu rồi anh ấy chưa thử ngừng thuốc”. Ông Ben lo sợ: “Vậy là bây giờ chỉ cần ép cậu ấy uống đúng cữ?”. Bác sĩ thẳng thắn: “Chỉ là lúc mới dùng lại thì khả năng gặp ảo giác rất lớn!”.


Ở nhà thờ, ông Ben cố kìm cơn giận trong người, ông khẽ khàng: “Vì muốn nhập vai thật tốt mà cậu liều không uống thuốc để gặp mẹ cậu sao? Có đáng không?”.


Ông Vian ngồi trên giường đối lưng với cửa ra vào. Ông tần ngần trong giây lát nhìn cây súng bên trong cái tráp gỗ cũ kĩ bám bụi, rồi đóng lại. Ông lại mở nó ra. Ông đưa tay nắm lấy cây súng. Ông bấu những ngón tay thật chặt xuống đáy tráp rồi cầm cây súng lên. Ông thay đạn. Ông Ben thấy Lion đang đi từ đầu cầu thang lại gần, nên ra dấu bảo cậu đi xuống dưới lại.


Ông Vian nhận một giải thưởng cao qúy trong làng kịch nghệ. Đứng trên một sân khấu trao giải long trọng như vậy, ông xúc động nói những lời cuối cùng trong khoảng thời gian phát biểu của bản thân: “Và dĩ nhiên tôi không thể không nhắc đến cậu, bạn thân nhất của cuộc đời tôi, Ben à, tôi cảm ơn cậu!”. Ở hàng ghế dưới, ông Ben đứng phắt dậy, xúc động vỗ tay thật to.


Bà Lucy tát ông Ben một cái rõ đau. Bà cười trong nước mắt: “Anh nhận ra tình cảm của mình dành cho anh ấy được bao lâu rồi?”. Ông Ben không trả lời, ông ngoảnh đi hướng khác: “Anh xin lỗi em…”. Bà Lucy ôm lấy ông Ben từ phía sau: “Chúng ta li dị đi”. Bà cọ trán mình lên lưng ông rồi buông tay ra. Ông Ben thở dài: “Xin lỗi em”. Bà vừa đi khỏi vừa vẫy tay: “Để em yên…”.


Khoa, đã ngoài bốn mươi tuổi, mặc quần jeans, áo sơmi sờn cũ bỏ bên ngoài, đi lên phía nhà mình. Khoa đi ngang qua Ben. Ben đi chậm rãi, khi biết Khoa đi ngang qua mình rồi thì Ben đi thêm vài bước thì dừng. Ben nhìn theo Khoa đi vào trong nhà.


Bà Mai, khoảng chừng năm mươi tuổi, vẫn kiểu tóc, cách ăn mặc cũ, có nhiều thay đổi trên màu tóc và làn da, đứng trước khu mộ cha và các mẹ của mình. Bà suy nghĩ một điều gì đó chỉ có riêng bà biết. Ben, khoảng chừng bốn mươi tuổi, để trọc vì phần phía trước trán hói nhiều, chậm rãi đến bên bà.

- Có chuyện gì sao Ben?

- Em luôn có cảm giác không yên lòng trong chuyện này. Một năm cậu ấy về nhà có một lần, nhưng không bao giờ ngủ lại qua đêm ở Lâu Đài Trắng, cứ chiều chiều là sang nhà của các chị. Xin lỗi! Có thể em suy nghĩ nhiều quá…

Bà Mai quay sang nhìn Ben mỉm cười.

- Em muốn biết phần nào của câu chuyện?

- Tất cả!

Ben nuốt nước miếng, lo lắng đợi chờ câu trả lời.

- Thằng bé gặp vấn đề tâm lí, nó cần phải dùng thuốc.

Ben kinh ngạc.

- Chị sẽ dẫn em đi gặp vị bác sĩ đó.

Bà Mai mở cái ví mà bà cầm trên hai tay từ nãy giờ. Bà lấy ra một tờ giấy.

-Vậy thì những gì chị sắp kể cho em nghe, chỉ có chị, em và người này biết mà thôi.

Bà Mai phẩy phẩy tờ giấy trong tay.


Ben, khoảng chừng bốn mươi tuổi, lo lắng ngồi ở băng ghế cạnh phòng hộ sinh. Cửa phòng bật mở, một cô y tá đi ra thì Ben ngăn lại. Ben nói một hơi:

- Xin lỗi y tá tôi đến trễ tôi có thể vào trong với vợ mình không?

- Vợ anh sinh rồi, là một bé gái, chúc mừng anh! Ban nãy có một người đàn ông vào cùng…

Ben gật đầu nhiều cái thay lời cảm ơn y tá. Y tá đi khỏi nhanh, còn Ben thì quay lại băng ghế. Ben thả người xuống và vui vẻ thì thầm: “Cảm ơn cậu”.


Nắng nhẹ chan hòa trên bãi biển, một đám cưới nhỏ được tổ chức. Ben, khoảng chừng ba mươi tám tuổi, ôm hôn cô dâu, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người. Nhiều cô bạn gái của cô dâu đều bảo cô ném bó hoa về phía mình: “Lucy! Bên đây nè! Cậu phải ném cho tớ!”. Cô dâu Lucy cầm theo bó hoa, chạy thẳng về một góc, ngang qua vài người. Cô dừng lại mỉm cười. Thật khó để tả chi tiết và đầy đủ vẻ đẹp của cô dâu trẻ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Cô chìa bó hoa ra, những lời đầu cô còn kìm được, sau đó thì đã chảy những giọt nước mắt hạnh phúc: “Đây là món quà em dành tặng anh. Cám ơn anh vì những ngày tháng qua! Sau này anh có đám cưới với bất cứ ai, nhớ đó, với bất cứ ai, nhớ mời em đó!”.


Ben; khi ba mươi lăm tuổi, trông không khác ngày đầu tiên gặp chị em Vian ở rạp hát, chỉ là có da thịt hơn, lịch thiệp hơn, đầu ít tóc hơn, chưa hói nhiều như khi bốn mươi tuổi; lao vào phòng. Căn phòng có rất nhiều phục trang của nam diễn viên, vài bàn trang điểm. Trong góc phòng có cái giường nhỏ, nhiều đồ dùng của nữ, vài cái tủ. Lucy xinh đẹp, hai mươi tuổi, đang uống rượu. Vài chai rượu tây đã cạn. Cô khóc dở mếu dở. Tóc cô xõa ra có hơi rối. Má cô ửng hồng vì rượu. Trước một Lucy như vậy, ngay cả một người như Ben cũng cảm thấy nao lòng. Cô nói: “Anh Ben à… anh chàng luật sư hay đưa đón anh Vian, thật ra là người yêu của anh ấy đó!”. Ben ngồi xuống cạnh bên: “Anh biết”. Cô kinh ngạc, thả chai rượu khỏi tay. Nó rớt xuống đùi cô, trượt dài trên váy. Cô ôm mặt khóc. Ben ôm cô vỗ về. Lucy đặt đầu mình lên bờ vai Ben khi cô hai mươi tuổi.


Ben; khi ba mươi tuổi, tầm thước, vẫn còn đeo kính cận gọng to, tóc còn rất nhiều, trông không khác ngày đầu tiên gặp chị em Vian ở rạp hát; gãi đầu bối rối. Ben ngồi giữa Mai và Lucy trong khán phòng lớn. Tiếng Vian làm mọi người xúc động, nhất là Mai, người phụ nữ gần bốn mươi tuổi: “Đây là giải thưởng đầu tiên của cuộc đời tôi. Cho tôi được phép nói lời cảm ơn với vài người. Em cảm ơn chị hai. Nếu không có chị sẽ không có em của ngày hôm nay! Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm Ben, người bạn thân nhất của tôi!”. Ngay khi nhắc đến Ben thì Mai nhanh tay nắm chặt lấy tay Ben mà khẽ khàng: “Chị cũng rất cảm ơn em”. Ben đưa khăn tay cho Mai. Họ thật sự vui mừng và xúc động. Tiếng nói của Vian: “Anh cũng cảm ơn em đã giúp đỡ anh trong thời gian qua”, khiến cô bé Lucy mới mười lăm tuổi đã thốt lên một câu rất chân thật: “Lớn lên em sẽ làm vợ của anh Vian!”.


Trong cánh gà, nhiều diễn viên kịch đang tự trang điểm, hay có người làm cho, họ diễn một vở kịch cổ điển nên quần áo cũng cầu kì. Vian và Ben, lúc này chừng hai mươi sáu, hai mươi tám tuổi, bối rối trong việc trang điểm cho Vian. Thấy một người đàn ông có vẻ điệu đà đóng hộp trang điểm lại rồi đi về phía mình, thì Vian quay sang: “Anh à!”. Người đàn ông khó chịu: “Cậu chưa trang điểm xong nữa sao? Cậu đóng vai hề mà, trang điểm đại như lúc tập là được”. Vian buồn lòng nhưng cố mỉm cười. Người đàn ông nói tiếp: “Tôi bận dữ lắm!”. Một nam diễn viên kịch khác, có vẻ tự đắc, đưa tay lên vẫy. Người đàn ông xốc hộp trang điểm trong lòng, chạy bước nhỏ đến bên người đó: “Xin lỗi để em đợi rồi!”. Ben kéo ghế Vian để cậu hướng về mình, Ben định làm tiếp thì cái bông đánh phấn bị tay một cô bé giật lấy. Vian và Ben ngạc nhiên. Cô bé nói: “Anh cầm lấy cây chổi và để em làm cho”. Ben và Vian nhìn nhau rồi Ben làm theo lời dặn. Cô bé vừa ngồi xuống vừa nói khẽ: “Mọi người đều biết anh là con của ai. Họ ganh tị đó, mặc kệ đi!”. Vian cười khì.

Cô bé xoay vai Vian lại để anh nhìn vào gương. Vian ngắm khuôn mặt mình trong gương. Khuôn mặt được đánh phấn trắng rất đều, đôi môi đỏ được tô trông có vẻ to ra nhưng cũng rất đẹp, có ngôi sao màu đỏ một bên mắt. Vian đưa tay lần từ từ theo những ngôi sao nhỏ màu đỏ phía dưới mắt còn lại.

- Em thêm vào cho đẹp! Em cũng học lỏm thôi.

Ben hỏi đùa: “Em có thể dạy bọn anh không?”. Cô bé thật thà: “Em lấy học phí cao đó nha. Đừng ngạc nhiên vậy. Một cô bé mười ba tuổi cầm cây chổi chỉ là để làm thêm phụ gia đình”.

- Đôi tay em cần phải mài giũa thêm. Em có muốn làm việc cho riêng anh không? Anh sẽ trả công xứng đáng và em cũng cần đi học đàng hoàng.

Cô bé vui vẻ gật đầu ngay. Vian nói tiếp: “Em tên gì?”. Cô bé trả lời: “Cứ gọi em là công chúa Lucy”. Vian ngạc nhiên, đôi môi dãn ra vì anh muốn cười. Cô bé chữa lại: “Không thì là Lucy cũng được”. Ba người cùng nhìn vào trong gương mà cười.


Ngoài trời tuyết rơi. Trên cái giường nhỏ, Ben và Vian, mỗi người đều cầm một quyển sách, nằm đọc. Vian ngại ngùng nói: “Ben à. Cậu quay mặt vào tường được không?”. Ben không hiểu nhưng cũng làm theo. Vian dựa sát người vào lưng Ben rồi kéo chăn lên. Vian khẽ khàng: “Lưng cậu ấm thật đó!”. Ben hơi ngượng bỏ sách xuống: “Chúng ta có thể thuê phòng khác, cậu sẽ cảm thấy thoải mái, ấm hơn”. Vian bác bỏ: “Chúng ta phải để dành tiền xem kịch”. Ben cố thẳng lưng ra và để quyển sách sang một bên.


Bầu trời, nhà cửa mở ra dần. Vài người chạy xe đạp, vài xe ô tô chạy tới rồi vượt qua. Ben chở Vian bằng xe đạp. Ben đạp xe từ từ trong mệt mỏi, vì sợ Vian ngã. Vian ngồi ngược lại, đầu tựa vào lưng Ben, hai tay bấu lấy yên xe, nhìn xung quanh. Ben dặn dò: “Cậu mà có té thì nhớ là không phải lỗi của tôi!”. Vian cười khì. Ben cảm thấy cái đầu Vian run lên ở sau lưng mình. Ben mỉm cười hỏi tiếp: “Sao cậu lại cười?”. Vian nói mà không để tâm lắm: “Ben à, tôi có cảm giác như được nương tựa, được nhờ vả khi ở bên cậu”. Ben mỉm cười, vui vẻ đạp xe.

Với nắng chiều hôm ấy, những hàng cây đó, dòng sông Seine hiền hòa, và vòng xe này, Ben thấy như vậy là quá đủ.

Ben mỉm cười.


Bỗng đâu chỉ còn chính giọng ngân nga buồn bã của chính ông Ben ở cái tuổi chừng bảy mươi. Giọng hát như hờn, như trách, hay là chỉ để gọi về những nhớ thương: “La Seine, la Seine…, la Seine…”.


Trong “bóng tối” của hiện tại, ở đám cưới của ông Vian, trước việc sắp bị vạch tội giết người, ông Ben nói thầm trong lòng: “Tôi biết cậu muốn được sống bên người đàn ông này trong những năm tháng sau này. Và tôi muốn cậu cũng dùng khoảng thời gian đó mà thao thức về tôi”.

Đã rất nhiều lần ông Ben đã suy nghĩ: “Nếu tôi nói tôi yêu em, đó có thể là một sai lầm. Mối quan hệ của chúng ta có thể không còn được như trước nữa…”.

Cuộc đời mỗi người là một hành trình kì lạ. Được đi bên cạnh ông Vian trên con đường sự nghiệp trong suốt nhiều năm qua, thì với ông đã là một may mắn lớn. Ông không buồn khi ông Vian không đặt nặng vai trò của ông trong con tim ông ấy. Nhưng ông rất giận nếu có một ai đó khác có thể ở vị trí đó trong tim ông Vian… Phải bằng một cách nào đó, ông muốn với ông Vian không ai quan trọng hơn chính ông.


Khi yêu thương một người, thật dễ dàng bày tỏ và cho người ấy hiểu rõ tình cảm của bản thân thông qua cử chỉ, hành động, thậm chí là những điều nhỏ nhặt làm vì người đó. Đó giống như cách mà mẹ cả, mẹ hai, ba người chị đã yêu thương ông. “Vai diễn lớn” ở đời này là khi ta yêu thương một người nhiều lắm mà không thể cho người đó biết được, giống như cách mẹ ông hay ông Ben thể hiện.

Những người đồng tính lớn tuổi đã có nhiều năm tháng sống dưới sự suy xét của những người xung quanh: vì sao chưa lập gia đình, tại sao lại thích sống một mình,… Nên khi đã luống tuổi, họ không nghĩ việc thể hiện cái tôi cá nhân của mình là quan trọng. Còn một người nghệ sĩ đồng tính như ông thì sao? Việc ấy càng không nên. Sự mạnh mẽ mà ông Vian có được là do bị nhiều vấn đề tác động. Ở một mức độ nào đó, ông đã thật mạnh mẽ khi bỏ lại ánh nhìn dị nghị của người đời mà truy cầu hạnh phúc cho bản thân. Trong dòng chảy lịch sử của nhân loại, ở giai đoạn trước, có lẽ để bày tỏ tình cảm của mình ở một người như ông là không nên, còn bây giờ thì mọi chuyện đã khác.

Phải không?
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
LỜI BẠT​


1​

Không nên tạo lối mòn trong nghệ thuật và chấp nhận quá nhiều quy tắc.






2​

Tôi thích cách gọi tên tác phẩm kịchcủa Shakespeare,được đề cập trong tác phẩm này, là Cymbeline hơn. Vì gọi bằng tên nhân vật, có vẻ câu chuyện sẽ mang tính cá nhân hơn. Với tên gọi Vua của nước Anh( King of Britain) thì quá chung chung, chưa cụ thể một số phận. Còn với tên gọi Bi kịch của Cymbeline( The tragedy of Cymbeline) thì quá dài và dường như… không phù hợp với một kết thúc có hậu.

Viết những dòng này, tôi muốn ngợi ca Shakespeare đã “tỏa ánh sáng” suốt bao thế kỉ và truyền cảm hứng cho tôi và các bạn.






3​

Hoa hồng vàng trong tâm trí tôi như là biểu tượng của tình bạn, gần như là tình yêu.

Màu vàng trong tâm trí tôi như là sự khát khao không bị ràng buộc.
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
Truyện này mình đã tự in. Đang kí gửi ở hai nơi tại tp. Hồ Chí Minh.
Nếu bạn quan tâm có thể tìm Vai diễn lớn trên facebook.
Nếu được hãy like và share các bài viết giúp mình.
Cảm ơn.
 

codinhvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/11/15
Bài viết
74
Gạo
0,0
Truyện hình như chẳng được ai quan tâm.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.033
Gạo
0,0
Úi chà, truyện từ 2017 nên giờ mình mới thấy luôn á~~~
Chắc vì cậu cũng đem truyện đi xuất bản nên truyện chỉn chu lắm luôn. Cảm giác đầu tư và chuốt truyện tốt này. Tớ cảm giác không có sạn trong câu từ luôn. Hình như cậu còn viết một truyện dài thể loại dã sử. Khá là linh hoạt trong phong cách viết ha :>>> Thấy cậu viết chắc tay này, câu cú ổn, mọi thứ đều chỉnh tề, xuyên suốt, gãy gọn. Cậu chọn một chủ đề mới để xuất bản cũng thấy rất ư là bạo luônnnn~~~~
Một chút cảm xúc cá nhân khác ạ :>>>> Cảm giác chưa đã lắm. Tức là truyện chưa đẩy được đến cao trào để tạo thông điệp sâu và hay như cậu nói. Cái cảm giác "sự nghiệp của ông Vivan sẽ vào đường cùng" nó không rõ. Nó cứ chấp chới tới được cái cảm giác ấy thôi ý. Câu chuyện phần nhiều là hé lộ quá khứ của ông Vivan, tớ thích những đoạn kể lại quá khứ này đan xen trong cảnh thực. Một chút hơi khó hiểu là vì sao cậu lại quyết định chọn tên lẫn nước ngoài và bên mình ta? Vì nếu như tớ che tên người Việt đi thì thật rất khó để cảm nhận đây là nước mình. Tớ nghĩ là điều này cũng không nhất thiết phải mang bản sắc Việt Nam hay gì nhưng nếu tác phẩm sau mà nó có thì tớ nghĩ nó sẽ là một gia vị khá hay ho ạ~ Có một đoạn Khoa bảo Vivan "Nếu có kiếp sau làm vợ anh nha?" làm tớ khá hẫng. Vì nếu một người đồng tính nam với giới tính nam sẽ không nói thế ấy? Nếu không Vivan đúng ra sẽ là người chuyển giới chăng? Điều này làm tớ thấy hơi gì. Hơi tiếc vì cậu cũng có ý định để quá khứ Vivan là mồi nhử để cuốn hút cho truyện, nhưng hơi thiếu yếu tố bất ngờ để người ta phải "Wow!!! Uầy, vãi!" Kiểu một cái gì, không hẳn chỉ là plot twist, để tạo một cú hích trong truyện ý. Tình huống truyện với hình ảnh không nhiều tầng nghĩa và dễ đóan. "Cái tráp" của Khoa cũng không quá rõ ràng. Độ căng của các tình huống như thế không nặng mà hơi trùng vì cách tả và đặt câu dài. Tớ thích đoạn kết dí dỏm nhí nhảnh của cậu :)))))))))) Hề hước dã man :)))))))))))))
Tớ nghĩ là để tạo được một tình huống cho truyện đã thì phải rất đầu tư, lại còn truyện dài thì lại càng khủng khiếp hơn. Đầu tư hơn cả những gì cậu đang làm. Hơn nữa là cậu có thể tìm cách để sáng tạo hơn nữa. Cậu đã viết chắc tay rồi, còn khoản bứt phá nữa thôi. Cố lên hén!
Không phải vì truyện cậu không hay ít người đọc đâu nhoa! Có tài lắm luôn ớ!!!! Nên cố gắng dài dài nha! Ủng hộ ạ!!!!!!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên