Vạn Dặm Xuân - Cập nhật - Bí Bứt Bông

Bí Bứt Bông

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/14
Bài viết
163
Gạo
40,0
Chương 15: Cùng nhịp đập


Mùa xuân năm Thiệu Bình thứ hai rực rỡ mà nguyên sơ như những chiếc lá bằng lăng non đỏ thắm soi bóng bên hồ. Hoa nở ngập đường, hương hoa theo gió thấm sâu vào từng nếp vải, đong đầy trên những chiếc thuyền con đang chầm chậm rẽ nước giữa làn sương mỏng. Phố phường tấp nập, người người áo xiêm là lượt du xuân, tiếng chiêng, tiếng nhạc vang vọng bốn bề.


Mấy đám kéo co giữa đường khiến xe ngựa của tôi đến nhà Lê Sát muộn hơn dự tính.


Khác với tưởng tượng của tôi về cơ ngơi của một vị tể tướng một tay che trời, phủ của Lê Sát tuy rộng lớn, nhưng lối bày trí lại có phần mộc mạc và giản dị, có chút chất quê. Đồ gốm, đồ sứ trong phòng đều là hàng nội, ngay cả bàn ghế cũng chỉ dùng gỗ mít, chứ không phải mấy thứ gỗ trắc, gỗ sưa mà nhà quyền quý thường dùng để phô trương sự giàu sang. Lúc này, Lê Sát đã vào triều, người vợ cả của ông ta cũng vừa đi lễ Phật, nên sau khi chờ trong phòng khách chừng nửa nén nhang, tôi được người hầu trong phủ trực tiếp dẫn đến gặp Lê Khắc ở vườn hoa phía tây nam.


Vừa đặt chân lên chiếc cầu đá nhỏ dẫn vào vườn, tôi đã cảm giác nơi này có gì đó không ổn lắm. Cô hầu gái dẫn đường cuống quýt cúi đầu chào tôi rồi bỏ chạy. Tôi xoay người định gọi cô ta lại, nhưng chưa kịp mở miệng, một mũi tên đã xé gió bay đến trước mặt tôi, khiến tôi giật thót người, suýt nữa thì chới với ngã xuống hồ. Chưa kịp lấy lại thăng bằng, một mũi tên khác đã phóng ra, sượt qua khoảng không cách vai áo tôi chưa đến một gang tay. Ngay sau đó, hai mũi tên nữa lại vùn vụt thi nhau lao đến.


Thế nhưng, tôi không tránh.


Tôi giật mình vì mũi tên đầu tiên chẳng qua là do bản năng. Đến mũi tên thứ ba, tôi đã chắc chắn đây chỉ là một trò đùa. Đã là đùa, dĩ nhiên sẽ không dám thương tổn đến tôi.


“Tài bắn cung của cậu Khắc trước giờ đã nức tiếng gần xa, không ngờ khả năng bắn nỏ của cậu so với bắn cung lại còn trên một bậc, khiến người khác nhìn mà không khỏi tự thấy xấu hổ vì sự kém cỏi của mình.” Tôi mỉm cười, lễ phép cúi đầu chào gã thiếu niên vừa bước ra từ phía sau hàng rào giăng đầy hoa sử quân tử màu hồng nhạt.


Hắn phớt lờ tôi, kiêu ngạo xoay xoay mũi tên trong tay, rồi lại giương nỏ nhắm bắn về phía tán cây cách đó không xa.


Khi tôi quay đầu nhìn lại, dưới gốc cây đã la liệt những quả mơ vàng chín mọng.


Thì ra những mũi tên vừa rồi của hắn không phải chỉ dùng để doạ tôi, mà còn dùng để hái mơ.

Đồ phô trương!


“Đến làm gì?” Hắn hất hàm.


“Mấy hôm trước tôi may mắn được cậu ra tay cứu giúp nhưng chưa có dịp báo ơn. Nay nghe tin cậu sắp đi xa, tôi mạo muội mang chút lễ mọn này đến xem như quà đưa tiễn.” Vừa nói, tôi vừa he hé mở nắp chiếc hộp gỗ ra, để lộ mũi tên bằng vàng sáng rực dưới ánh mặt trời. “Mong là cậu không chê.”


“Nếu chê thì sao?” Lúc hỏi chuyện hắn cũng chẳng thèm liếc tôi một cái.


Tôi định đáp: “Mũi tên vàng này là thứ mà thánh thượng chuẩn bị cho tôi đấy!” để khiến hắn cứng họng, nhưng sau đó lại thấy đây không phải là lúc nên đôi co vặt vãnh, nên rốt cuộc chỉ cười trừ.


Mối quan hệ trước nay giữa tôi và Lê Khắc vốn chẳng tốt đẹp gì. Hắn khinh tôi xuất thân dân dã nghèo hèn, chẳng danh tiếng gì nhưng lại được đặc cách làm thư đồng của Phạm Nguyên, nên từng không ít lần khơi chuyện để bọn con ông cháu cha trong trường chọc phá tôi. Tôi ghi hận hắn cả năm rồi, nên giờ thấy hắn im lặng đầy tự cao tự đại như thế, tôi cũng chẳng muốn lên tiếng nữa, dù biết rõ trong tình huống này tôi cần phải hạ mình, nói vài lời ngon ngọt để phần nào xoá đi những hiềm khích khi xưa.


Vả lại, nếu tôi đoán không lầm, hôm nọ hắn bắn tên sát thủ kia chẳng qua là vì tôi đang mặc bộ giáp vải vàng của Phạm Nguyên. Nếu biết đó là tôi, chưa chắc hắn đã chịu ra tay.


“Sao? Ghét tao lắm nên giờ không thể mở miệng nịnh chứ gì?” Hắn sấn tới, hung hăng đẩy vai tôi một cái. Tên béo này hơn tôi ba tuổi, lại tập võ từ nhỏ, thân hình cao lớn, nên chỉ một cú đẩy nhẹ của hắn thôi cũng đủ khiến tôi loạng choạng.


Tôi đứng thẳng dậy, giẫm nát chút ấm ức vừa nhen nhóm trong lòng bằng một nụ cười: “Nói thật, tôi đứng trước cậu cứ như con thỏ đứng trước con hổ ấy, nên mỗi lần thấy cậu là lại sợ run lên, chữ trong đầu bay mất cả.” Tôi gãi gãi đầu, ra vẻ vừa rụt rè vừa bẽn lẽn. “Có lẽ trước đây chúng ta ít tiếp xúc với nhau nên có chút hiểu lầm. Nay cậu đã rộng lượng không tính chuyện cũ, ra tay cứu mạng tôi, nếu tôi còn nhỏ nhen ghét cậu thì chẳng phải hèn hạ còn hơn cả con trùn chỉ nữa sao?”


“Tao thấy tướng mày giống con trùn chỉ thật mà.” Hắn chống nạnh, phá lên cười. “Tao là con nhà võ không thích vòng vo lắt léo, tao nói thẳng luôn. Trước đây tao ghét mày thật, nhưng nay thấy mày có gan xả thân cứu vua, không phải hạng yếu đuối ẻo lả chỉ biết dùng miệng lưỡi nên tao sẽ không khinh mày nữa. Trước khi đến Lạng Sơn nhập ngũ, tao sẽ ra lệnh cho bọn trong trường để mày được yên thân.”


Tôi kinh ngạc ngước lên nhìn hắn.


“Sao? Không tin tao à?” Hắn lại hất hàm, vung tay đẩy tôi thêm cái nữa.


Tôi nhoẻn miệng cười, cúi người: “Cảm ơn cậu Khắc đã ra tay giúp đỡ.”


“Mà dùng một mũi tên vàng đổi lấy ơn cứu mạng mày có thấy hơi rẻ quá không?” Hắn nhếch môi, giọng chợt nhẹ hẫng đi, dường như cố ý kéo dài ba chữ cuối.


Tôi cảnh giác thu người tự vệ, cười giả lả: “Món quà mọn này chỉ là chút lòng thành của tôi thôi. Còn ơn cứu mạng của cậu Khắc, sau này tôi sẽ từ từ tìm dịp đáp đền.”


“Tao không ép mày, nhưng nếu mày đã hứa thì phải giữ lời. Nếu không…” Hắn bất chợt dừng lại, chăm chăm nhìn thẳng vào tôi.


Nụ cười giả tạo trên môi tôi nhạt dần, nhạt dần…


Bóng hắn phủ lên tôi.


Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy mình giống như đang bị ánh mắt ấy giam cầm.


Có tiếng cá quẫy nước khe khẽ vang lên.


Lê Khắc liếc sang phía hồ, xoa bụng cười hề hề, rồi quay sang vỗ vỗ vai tôi: “Chậc, tao lại đói rồi, đi ăn đây. Mày mau về cung đi kẻo nắng.”


Hắn nói xong liền quay lưng đi một mạch. Tôi thấy thế cũng chỉ chào một câu cho có lệ rồi nhanh chóng tìm đường ra cổng. Không ngờ vừa đến lối rẽ, hắn lại bất chợt lớn tiếng gọi tôi: “À, mấy chùm mơ kia cho mày đấy!”


Tôi trở lại bên gốc mơ, cắm cúi nhặt quả cho vào vạt áo, không quên tranh thủ cắn thử vài miếng xem có ngọt không. Đến khi ngẩng đầu lên, vô tình nhìn sang đầu cầu phía bên kia mới phát hiện ra Lê Khắc vẫn còn chưa đi hẳn. Tôi xấu hổ không chịu nổi, suốt quãng đường về chỉ lầm bầm khấn vái chuyến này hắn đến Lạng Sơn tòng quân rồi thì mãi mãi đừng về nữa.






Lúc tôi về đến hoàng cung, Phạm Nguyên đã thiết triều xong.


Vừa nhác thấy bóng tôi, một viên nội thị mới chuyển đến điện Thường Xuân tháng trước đã vội vàng chạy đến, nhỏ tiếng nhắc tôi nên hành xử nói năng cẩn thận hơn một chút, bởi sắc mặt Phạm Nguyên sau khi thiết triều có vẻ không được tươi tắn lắm. Tôi gật đầu cảm ơn anh ta, rồi sải bước đến căn phòng nhỏ giữa hồ sen, nơi ngày thường Phạm Nguyên vẫn thích giăng võng mở cửa sổ nằm hóng gió trưa. Trong lòng thầm đoán già đoán non, chẳng biết hôm nay ai lại đi đắc tội với ông trời con tính khí thất thường của tôi đây.


Tất cả cung nữ, nội thị ngày thường đứng hầu ngoài cửa hôm nay đều bị Phạm Nguyên cho lui hết. Trong những tình huống thế này, nếu tiến vào phòng, dù có nói gì tôi cũng sẽ rất dễ trở thành mục tiêu để cậu ta trút giận. Thế nên, tôi quyết định vào.


“Bệ hạ, Đình Phương đã về.” Tôi nhẹ nhàng gõ cửa, cố dùng một giọng thật ngây thơ để gọi cậu ta. “Đình Phương có thể vào không bệ hạ?”


“Ừm.” Cậu ta uể oải đáp.


Tôi đẩy cửa, ôm mấy quả mơ rón rén bước vào phòng. Đi được vài bước, vén màn lên thì phát hiện ra cậu ta đang nằm trên võng thích thú liếm liếm xâu mứt chà là, vẻ mặt chẳng có chút gì là đang tức giận như viên nội thị kia đã kể.


Xem ra, những gì người ta thấy chỉ là thứ biểu cảm cậu ta muốn người ta thấy mà thôi.


Tôi đặt mơ lên bàn trà, chỉ giữ lại một quả trên tay, xoa xoa mấy cái rồi đưa đến trước mặt Phạm Nguyên. “Mơ này vừa thơm vừa ngọt, bệ hạ thử một chút đi.”


“Không phải là cây mơ nhà Lê Sát đấy chứ?” Cậu ta đưa quả mơ lên săm soi dưới ánh mặt trời.


“Bệ hạ tài quá, vừa nhìn là đoán được ngay.” Tôi không bỏ qua cơ hội xu nịnh của mình.


“Trong kinh thành chỉ có nhà ông ta là mùa này đã có mơ chín, lại còn vừa thơm vừa ngọt.” Cậu ta vừa nói vừa cắn một miếng to. “Chuyến đi thế nào rồi?”

“Bẩm, Lê Khắc đã nhận món quà người chuẩn bị cho thần rồi ạ.” Tôi đáp.


“Ngươi thấy Lê Khắc là người thế nào?”


“Giỏi võ, ngang tàng, kiêu ngạo.” Tôi nhớ lại cảm giác hoảng sợ mơ hồ từng len lỏi trước lúc hắn rời đi, nhưng thấy không chắc chắn, lại chẳng biết diễn tả thế nào, nên chỉ cho rằng mình bị hắn ức hiếp mãi nên lúc ấy hơi yếu thế mà thôi.


“Lê Khắc không phải con ruột của Lê Sát, ngươi biết chuyện đó không?”


“Vâng, thần cũng từng nghe nói.”


“Lê Sát không thiếu con trai, nhưng trong đám con ruột của ông ta, lại không có người nào được ông ta tin yêu bằng Lê Khắc.” Cậu ta lấy một quả mơ đặt lên đỉnh đầu tôi, chẳng biết để làm gì.


“Người muốn nói tên Lê Khắc này…” Ý nghĩ lởn vởn trong đầu, nhưng chẳng hiểu sao tôi không nói thành lời được. Không chừng là bị quả mơ trên đầu làm trí thông minh giảm đi phân nửa mất rồi. “Ý người là chúng ta nên đề phòng hắn hơn một chút?”


“Hiện giờ ngươi đã bái Lê Sát làm thầy, theo lý thì không nên có xung đột với Lê Khắc, nên trẫm mới muốn ngươi đến chủ động kết thân với hắn. Còn việc đề phòng hắn thì cũng không cần gấp. Dù sao ảnh hưởng của hắn trong triều và trong quân đội cũng chưa có gì, ở Lạng Sơn trẫm cho người lưu ý hành động của hắn một chút được rồi.”


“Vâng, thưa bệ hạ.”


Nhân lúc Phạm Nguyên nhìn ra cửa sổ, tôi len lén lấy quả mơ xuống đặt lại lên bàn, nhưng hành động ấy lại không thoát khỏi ánh mắt của cậu ta. Sau tiếng đằng hắng thị uy của cậu ta, tôi lại phải chính tay cầm quả mơ đặt lên đầu mình lần nữa.


“Thần nghe nói sáng nay bệ hạ thiết triều về sắc mặt không tốt lắm.”


“Trẫm đề nghị thăng chức cho Lý Thành Nam, nhưng bá quan nhiều người phản đối.” Cậu ta cười tủm tỉm.


“Lý Thành Nam? Anh rể của Phạm thái phi, cha của Lý Thị Hoa?” Tôi phải mất một lúc mới nhớ ra cái tên này, dù sao địa vị người này quyền thế trong triều cũng chẳng đáng kể gì. “Người định… Người định… Cưới Lý Thị Hoa làm vợ?”


“Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của ngươi kìa.” Cậu ta phì cười, cầm quả mơ gõ gõ vào trán tôi mấy cái. “Đến nay vẫn đoán không ra mục đích trẫm giữ Lý Thị Hoa ở lại sao?”


“Thần bị quả mơ trên đầu đè mất trí thông minh rồi, người bảo thần sao mà đoán.” Tôi ỉu xìu đáp.


“Vậy mà đòi kề vai sát cánh bên trẫm.” Cậu ta lại cụng quả mơ vào trán tôi thêm cái nữa. “Còn thua cả quả mơ.”


Tôi đưa ngón út lên với ánh nhìn cầu khẩn: “Người cho thần thêm tí chút manh mối đi, chút xíu thôi.” Với hiểu biết của tôi về Phạm Nguyên và quan hệ trong cung, tôi chỉ đoán được cậu ta không có ý tốt khi đề nghị thăng chức cho Lý Thành Nam. Không tốt cho Lý Thành Nam, tức là cũng sẽ không tốt cho Lý Thị Hoa, có lẽ ngay cả Phạm thái phi cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Còn vì sao cậu ta lại dùng cách ấy, tôi không hiểu.


“Cuối tháng này có một ngày quan trọng.” Nói rồi, cậu ta đứng dậy, vươn vai bước ra cửa. “Manh mối của ngươi đấy, đến tối mà còn nghĩ không ra, trẫm cho ngươi ngủ với con cuốn chiếu. Giờ thì ra ngự hoa viên dạo với trẫm chút. Trẫm còn đầy bụng, chưa muốn ăn trưa.”





Chúng tôi chầm chậm dạo bước dọc theo con đường trải sỏi trắng cạnh hồ sen. Đến giữa ngự hoa viên, Phạm Nguyên bất chợt quay sang tôi, hỏi: “Đi hướng nào đây?” Tôi nhìn quanh quất, sực nhớ ra điều gì, liền cúi đầu đáp: “Bệ hạ ít khi đến vườn lan phía tây, chỗ đó cũng ít người qua lại, hay là hôm nay chúng ta đến đó đi.” Cậu ta gật đầu: “Ừm, cũng tốt.”


Nơi này tai vách mạch rừng nên chúng tôi không tiện bàn những điều cơ mật, chỉ thỉnh thoảng vừa đi vừa nói đến những điểm sơ lược trong tiến trình điều tra vụ ám sát trong rừng hôm nọ. Không phải thông tin gì quan trọng nên tôi cũng chẳng lưu tâm lắm lúc nghe, chỉ mãi nghĩ đến manh mối mà cậu ta cho ban nãy để tối nay không phải ngủ với con cuốn chiếu. Không ngờ, ngay giữa lúc tâm trí tôi còn đang bay bổng tận đâu đâu, cậu ta lại thình lình nắm lấy tay thôi kéo vào một góc hòn non bộ, lại còn bịt miệng tôi, chặn đi tiếng ú ớ hốt hoảng mang tính bản năng của tôi.


Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ ngay đến hai chữ ‘thích khách’, nhưng hoá ra không phải.


“Ta đã bảo mày ít gặp vua một chút, vậy mà mày không chịu nghe. Giờ thì tốt rồi, nó vào triều đòi thăng chức cho cha mày, cả họ nhà ta được phen trở thành mục tiêu cho người ta đàm tiếu.”


Là tiếng của Phạm thái phi.


“Tại nó cứ dính lấy con như sam, chứ con có bám theo nó đâu. Dù sao nó cũng là vua, vua bảo con đi đông sao con dám đi tây.” Một giọng nữ giãy nảy đáp lại, nếu tôi đoán không lầm, chính là Lý Thị Hoa. “Mà con đi chơi với thằng nhóc ấy cũng có thích thú gì đâu. Chỉ là một tên oắt con mặt búng ra sữa, thậm chí con còn cảm giác mặt nó có mùi sữa nữa, người thì gầy như que củi, không phải vua thì có cho con cũng chẳng thèm.”


“Mày không được…”


Phạm thái phi còn chưa dứt câu, Phạm Nguyên đã xông ra, bừng bừng lửa giận chắn ngang trước mặt hai người ấy.


“Mày là con rắn độc! Mày là con quỷ cái! Mày là đồ đĩ non!” Cậu ta tức tối giật lấy một nắm cỏ, ném cả cỏ lẫn đất về phía gương mặt xinh đẹp của Lý Thị Hoa. “Tao tốt với mày như vậy, mày lại ở đây nhục mạ tao!” Vừa nói, cậu ta vừa liên tiếp ném đất về phía cô ta, khiến đất văng tung toé lên cả váy áo Phạm thái phi. “Tao phải lôi mày đi chém bêu đầu!”


Hình ảnh ung dung đĩnh đạc của đấng quân vương, gương mặt đáng yêu với nụ cười má lúm đồng tiền, vào thời khắc ấy, tất cả đều như mảnh gương vỡ tan tành. Chỉ có một thằng bé mười hai tuổi mặc long bào la hét như bọn côn đồ đánh nhau giữa chợ, cả người đầy đất, miệng không ngừng đay nghiến.


Lý Thị Hoa sợ đến xanh mặt, sau khi ăn mấy nắm đất liền oà khóc nức nở, chạy đến nấp phía sau Phạm thái phi.


“Con bình tĩnh đã, bình tĩnh đã…” Phạm thái phi sau khi hồi phục thần trí cũng vội lên tiếng can ngăn. “Có gì từ từ nói, con là hoàng đế, không thể hành xử như vậy được.”


Phạm Nguyên nghe vậy lại càng tức giận: “Người lại còn bênh nó?”


Tôi bên cạnh cũng ra vẻ trung thần khuyên chủ, giật giật tay áo cậu ta: “Bệ hạ, đừng nên như vậy, đừng nên như vậy, nếu chuyện này đồn ra sẽ không hay.”


Cậu ta vung tay quát: “Về!”, rồi xoay lưng cắm đầu bỏ đi, mặt đỏ gay. Tôi thấy thế liền nhanh chóng đuổi theo, trước khi đi còn xoay sang phía Phạm thái phi ra vẻ khó xử.


Về đến phòng, Phạm Nguyên đóng sầm cửa lại, sau đó ụp mặt vào gối cười khúc khích. Tôi nhớ lại gương mặt đầy bùn đất của Lý Thị Hoa, cũng cười hứng chí chẳng kém cậu ta.


Lần này chẳng những được nhìn cô ả kia bị xử tơi bời, mà còn được chứng kiến Phạm Nguyên sạch sẽ tinh tươm lịch sự nhã nhặn biến thành lưu manh đầu đường xó chợ nữa, buồn cười chết được. Thế mà lúc đứng ở đấy tôi cứ phải nín cười, lại còn phải ra vẻ lo lắng nhăn nhó, thật là hại tim mà!


“Bệ hạ, thần… Thần đoán ra lý do của người rồi.” Tôi vừa nói vừa thở hổn hển, bụng vẫn còn đau vì cười liên tục. “Cuối tháng này người mới được… Được phép bỏ… bỏ áo tang.” Lúc đầu tôi suýt quên mất sự kiện này, nhưng sau khi nghe đoạn đối thoại giữa Phạm thái phi và Lý Thị Hoa, tôi liền giác ngộ. “Trong thời gian chịu tang, việc cưới gả…”


Tôi hào hứng quay sang Phạm Nguyên, nhưng đối diện tôi lúc ấy lại là một đôi mắt đỏ hoe, khiến nụ cười đang nở rộ trên môi tôi đông cứng lại.


“Bệ hạ…”


“Trẫm không sao.” Cậu ta vùi đầu vào chăn, giọng hơi nghèn nghẹn. “Ừ, ngươi đoán đúng rồi, giỏi, trẫm không bắt ngươi ngủ với con cuốn chiếu nữa.”


“Bệ hạ…”


Mới đó cậu ta vẫn còn cười, giờ lại khóc, nguyên nhân nhất định không thể là Lý Thị Hoa.


Khiến Phạm Nguyên của tôi yếu đuối như vậy, chẳng lẽ lại liên quan đến…


“Bệ hạ, lẽ ra lúc nãy nên ném văng sang bà ta nhiều một chút.” Tôi ngồi bên giường nhè nhẹ vuốt lưng cậu ta, thỏ thẻ. Cậu ta đè nén đã bao năm, cũng đến lúc nên giải toả, dù chỉ là một chút thôi.


“Ừm.” Cậu ta gật gật đầu.


Bàn tay tôi chầm chậm vỗ về trên tấm lưng của Phạm Nguyên, trong lòng chợt nhớ đến hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta dưới ánh trăng, một mình ngồi ăn bánh gai bên gốc cây si. Lúc ấy, tôi đã nhìn ra nỗi oán hận ẩn sâu trong trái tim của cậu ta, dù nỗi oán hận ấy thậm chí còn chưa một lần hiện lên trong ánh mắt. Có lẽ chỉ những kẻ cùng chung một loại oán thù mới có thể phát hiện và bị thu hút bởi điểm tối của nhau một cách dễ dàng đến vậy.


Bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo của một viên nội thị: “Bẩm bệ hạ, Phạm thái phi đang đợi bên ngoài.”


“Bệ hạ, bệ hạ, ứ gặp!” Tôi nói thầm vào tai cậu ta.


“Ứ GẶP!” Cậu ta hả hê hô lớn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
Đọc đến đoạn cuối mà thấy thương Phạn Nguyên, thương cả Phương nữa. Suy cho cùng, cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ.
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Tôi ghim hận hắn cả năm rồi, nên giờ thấy hắn im lặng đầy vẻ tự cao tự đại như thế
Một giọng nữ giãy nãy đáp lại, nếu tôi đoán không lầm, chính là Lý Thị Hoa.
Rõ ràng là truyện cung đấu nhưng nghe 2 đứa nhân vật chính đối thoại với nhau: quả mơ đè hết trí thông minh, ngủ với con cuốn chiếu, ứ gặp... Trời ơi, em chớt với đôi này quá, vua con, thư đồng, tưng tửng...=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))
 

Bí Bứt Bông

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/14
Bài viết
163
Gạo
40,0
Rõ ràng là truyện cung đấu nhưng nghe 2 đứa nhân vật chính đối thoại với nhau: quả mơ đè hết trí thông minh, ngủ với con cuốn chiếu, ứ gặp... Trời ơi, em chớt với đôi này quá, vua con, thư đồng, tưng tửng...=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))=))

Truyện này tranh đoạt quyền lực triều đình chứ không phải cung đấu (thường được hiểu là phi tần đấu đá nhau) đâu.
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Truyện này tranh đoạt quyền lực triều đình chứ không phải cung đấu (thường được hiểu là phi tần đấu đá nhau) đâu.
Ơ em tưởng thể loại cung đấu thì có nghĩa là bao gồm cả tranh đấu quyền lực triều đình chứ, giống như Bộ bộ kinh tâm, thì cũng gọi là cung đấu mà chị.
 

Bí Bứt Bông

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/14
Bài viết
163
Gạo
40,0
Ơ em tưởng thể loại cung đấu thì có nghĩa là bao gồm cả tranh đấu quyền lực triều đình chứ, giống như Bộ bộ kinh tâm, thì cũng gọi là cung đấu mà chị.

Tại mỗi lần có ai hỏi truyện cung đấu ss toàn thấy người ta giới thiệu mấy bộ như Thượng cung, Chân Hoàng truyện... nói chung là về thế giới của các bà.
 

Bí Bứt Bông

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/14
Bài viết
163
Gạo
40,0
Chương 16: Thiếu nữ


Phạm thái phi ngồi chờ suốt một canh giờ, cho nội thị chuyển lời mấy lần không được, cuối cùng đành thất vọng quay về. Trưa hôm sau, bà ta lại dẫn theo cả Trịnh thái phi cùng đến. Tôi sợ chuyện này làm lớn sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Phạm Nguyên, nên khuyên cậu ta nhún nhường một chút. Phạm Nguyên nghe vậy chỉ cười nhạt, cốc đầu tôi, bảo: “Mới hôm qua còn tức đến nỗi cầm đất ném người, hôm nay đã chịu nghe khuyên, ngươi không thấy cơn giận của trẫm đối với những lời của Lý Thị Hoa dịu xuống như vậy là quá nhanh sao?”, nói xong liền đá ghế, sai bọn nội thị đóng chặt cửa trước, không cho hai người ấy tiến vào.

“Xem ra bệ hạ nên chuẩn bị tinh thần nay mai nghe ngự sử trong triều dâng sớ là vừa.” Tôi cười trêu Phạm Nguyên, thậm chỉ còn bạo gan nhón lấy một xâu mứt trong khay của cậu ta.


“Mấy năm nay Phạm thái phi cai quản hậu cung, tai mắt trải khắp nơi.” Cậu ta đánh khẽ tay tôi một cái, sau đó cũng tự phục vụ mình bằng một xâu mứt khác, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc. “Trước đây trẫm cần bà ta tác động phụ hoàng trong việc truyền ngôi, nên thế lực của bà ta càng nhiều thì trẫm càng có lợi. Nay trẫm đã lên ngôi, không cần dùng đến bà ta nữa, thế lực hậu cung của bà ta ngược lại sẽ trở thành nguy cơ của trẫm.”


“Nếu có người dâng sớ phê bình hành vi của bệ hạ trong cung, chúng ta có thể thông qua đó mà dần dần tra ra kẻ nào trong điện Trường Xuân lan truyền những việc ấy ra ngoài?” Tôi không dùng chữ ‘bệ hạ’, mà cố tình dùng chữ ‘chúng ta’.


“Ừm.” Cậu ta gật đầu. “Tuy là số lượng tra ra có lẽ cũng không đáng kể.”


“Nếu vậy, thần chỉ sợ bứt dây động rừng.” Tôi lo lắng nói. “Chỉ vì tra ra vài tên mà khiến bà ta quyết định dốc toàn lực đối phó người, thần cảm thấy hại nhiều hơn lợi.”


“Trẫm cũng đâu nói sẽ làm gì bọn ấy.” Cậu ta nhún vai.


“Bệ hạ, người chưa đủ lông đủ cánh, dù có ghét bà ta cũng đừng nên manh động đấy.” Tôi lay lay tay cậu ta, vừa can ngăn vừa nài nỉ. “Cứ cho bà ta sung sướng thêm một vài năm, có như vậy sau này bà ta rơi vào cảnh khổ, nhớ lại quá khứ vinh quang mới thấy khổ thêm gấp nghìn lần.”


Cậu ta không đáp, chỉ mỉm cười rồi thô bạo vò đầu tôi thành ổ quạ.


Sau đó chúng tôi chơi kéo búa bao, ai thua vẽ mặt.


Toàn tôi thua cả.





Đúng như chúng tôi dự đoán, chưa đầy ba ngày sau, một tờ sớ từ Ngự sử đài do ba ngôn quan Phan Thiên Tước, Lương Thiên Phúc, Nguyễn Chiêu Phủ cùng nhau soạn thảo đã nằm chiễm chệ trên bàn của ngự thư phòng.


Tôi nhận lấy tờ sớ từ tay Phạm Nguyên, chăm chú đọc, đọc xong thì không khỏi ngỡ ngàng, ngước lên hỏi cậu ta: “Những việc này… Đều đúng sự thật sao?” Cậu ta đầy tự hào gật đầu liên tục. Còn tôi thì muốn xỉu.


Ngoài việc không chịu gặp Phạm thái phi cùng Trịnh thái phi, trước đó cậu ta còn phớt lờ các Nho thần do quan lại tiến cử, không chịu học mà bỏ ra ngoài câu cá, bắn chim, chơi đánh trận giả với bọn hoạn quan. Đến khi có thị vệ đến can ngăn, cậu ta còn giương cung bắn vào người ấy, may mà vết thương không nặng. Bà nữ quan già biết chuyện liền đến nhắc nhở vài câu, khổ nỗi ông trời con này nghe xong nào có biết nhận lỗi là gì, lại còn nhái theo dáng đi lặc lè lặc lè của bà ta để trêu bà ta béo. (1)


Những việc này có lẽ xảy ra lúc tôi đang có giờ học ở Quốc Tử Giám, nên giờ tôi mới biết. Có điều biết rồi, dù chính tai nghe cậu ta thừa nhận, tôi vẫn thấy không tin nổi. Có lẽ hình ảnh một Phạm Nguyên già dặn, trầm tĩnh với ánh mắt đượm buồn những ngày đầu lúc mới tiến cung đã in quá sâu vào tâm trí tôi rồi.

“Bệ hạ, như thế là không tốt.” Tôi đặt tờ sớ xuống bàn, chau mày nhìn cậu ta đầy trách móc. “Thần biết trước đây vì muốn được truyền ngôi người đã phải kềm chế rất nhiều, giờ muốn tự bù đắp cho mình. Thần cũng biết Lê Văn Linh là người của Lê Sát nên người ghét, không muốn học ông ta, cả bà nữ quan, rồi tên thị vệ kia cũng vậy, nhưng người hành xử như thế lâu ngày sẽ thành quen, sau này sẽ không biết kiên nhẫn chờ thời, sẽ buông thả bản thân, thậm chí khiến những đại thần có ý trung thành cũng xa lánh người, không muốn phụng sự cho người nữa.”


Cậu ta liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn sang hướng khác, huýt sáo ra vẻ chẳng quan tâm.


Một ý nghĩ trong đầu tôi chợt lướt qua.


“Người đóng kịch?” Tôi chống hai tay lên bàn, kề sát mặt cậu ta, nghiêm giọng.


“Giờ mới đoán ra, khiến trẫm thật thất vọng.” Cậu ta bất ngờ đứng dậy, cụng đầu vào trán tôi một cái khiến tôi đau điếng. “Lại còn dám mắng oan trẫm nữa.”


“Tại hôm nọ người dùng quả mơ đè trí thông minh của thần đấy chứ.” Tôi ấm ức đáp. “Làm thần ngu mất một nửa rồi. Cũng may là còn đoán ra câu đố của bệ hạ về Lý Thị Hoa, nếu không thì bị người ném cho cuốn chiếu ăn rồi.”


“Đoán không ra thì tức là ngốc đến nỗi cả cuốn chiếu cũng chẳng thèm ăn đâu.” Cậu ta lại được dịp trêu tôi.


Tôi len lén thè lưỡi báo thù.


Lúc Phạm thái phi cho gọi đám con gái đại thần kia vào cung, Phạm Nguyên vẫn còn đang để tang tiên đế. Trong thời kỳ tang chế, phận làm con không thể kết hôn, nếu không sẽ bị xem là bất hiếu. Vì vậy, mục đích của Phạm thái phi ngày ấy khi cố tình nói tốt, rồi giới thiệu Bùi Quý Nhân cho Phạm Nguyên vốn cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Bà ta muốn gieo vào lòng Phạm Nguyên hứng thú đối với Bùi Quý Nhân, sau đó tạo điều kiện cho hai người qua lại, rồi dùng miệng lưỡi kẻ khác vu cho Bùi Cầm Hổ tội xui con gái quyến rũ vua nhỏ lúc vua vẫn còn để tang cha. Việc này dù không đủ để quy thành tội đi chăng nữa, đối với tiếng thơm trước giờ của Bùi Cầm Hổ cũng vô cùng tai hại, đồng thời trở thành cái cớ để sau này Bùi Quý Nhân không còn tư cách ứng tuyển phi tần. Phạm Nguyên tỏ ra thích Lý Thị Hoa thay vì Bùi Quý Nhân, chẳng qua chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông. Có trách thì trách nhan sắc Lý Thị Hoa quá nổi bật, nên việc gọi cô ta vào cung trở thành sơ suất lớn nhất của Phạm thái phi.


Thật ra lúc ấy Phạm Nguyên cũng không biết Lý Thị Hoa là người của Phạm thái phi, chỉ là linh cảm việc bà ta nhắc đến Bùi Quý Nhân có thể có âm mưu nên muốn tìm một con dê để tế thần, mà nhan sắc của Lý Thị Hoa lại là một lý do khá hoàn hảo, nên cậu ta liền thử một phen. Tôi nghĩ Phạm thái phi cũng vì quá tự tin, cho rằng bản thân sẽ dễ dàng khống chế được dư luận trong hậu cung, nên mới dám để Lý Thị Hoa ở lại mà không sợ rơi vào chính cái bẫy mình giăng, hoặc cũng có thể bà ta muốn dùng nhan sắc của đứa cháu này để do thám xem Phạm Nguyên có dễ khống chế không. Chỉ là, bà ta không sao ngờ được Phạm Nguyên lại vào vai một quân vương trẻ đam mê nữ sắc quá nhiệt tình. Chẳng những đòi thăng chức cho cha của Lý Thị Hoa dù người này công cán chẳng bao nhiêu, mà còn cãi nhau với bá quan, khiến cả triều văn võ đều bàn tán xôn xao.


Vụ lần này chẳng những đã giúp Phạm Nguyên loại trừ được một vây cánh tương lai của Phạm thái phi, mà còn tạo điều kiện cho cậu ta đẩy vấn đề đi xa hơn, điều tra ra những cung nữ, nội thị một dạ hai lòng. Có điều, dù sao tôi vẫn thấy việc này sẽ khiến Phạm thái phi cảnh giác, muốn nhanh chóng tìm cách tăng cường ảnh hưởng của mình trong hậu cung, bù lại vị trí phi tần tương lai đã vụt khỏi tay Lý Thị Hoa. Nếu Phạm Nguyên xử lý không khéo, e rằng cậu ta sẽ bị cô lập cả trong triều lẫn trong cung.


Phạm Nguyên đọc được thêm vài tờ sớ nữa thì nội thị ngoài cử thông báo Phạm Vấn, Lê Sát và Lê Ngân đang chờ bên ngoài để bàn về việc duyệt quân. Phạm Nguyên phất tay bảo tôi lui, sau đó gọi Đinh Thắng, tên nội thị vừa mới chuyển đến tháng trước vào hầu. Từ sau lần bị ám sát trên núi Tử Trầm, tôi cảm giác Phạm Nguyên dường như đang xa lánh tổng quản Cung.






Nhân lúc Lê Sát còn đang bàn việc trong ngự thư phòng, tôi chạy vội về điện Trường Xuân, xộc vào bếp lấy bao trứng cút ban sáng nhờ người ta luộc để mang theo ăn lấy sức. Trước giờ tôi học võ không tốt lắm, mà Lê Sát lại là dũng tướng có tiếng trong triều. Đây là buổi học đầu tiên, tôi không muốn lát nữa ông ta nổi trận lôi đình vì thấy tôi quá kém.


Đang say sưa ngồi trộn muối tiêu, tiếng bước chân vững chãi bất ngờ vang lên phía sau chợt làm tôi luống cuống. Tôi nhét nhanh tay gói muối tiêu vào bao trứng cút, rồi đứng dậy xoay người cúi chào Lê Sát theo lễ của người học võ.


Ông ta nhìn chiếc bao giấy trong tay tôi, nheo mắt hỏi: “Mày đến giờ mới ăn à?”


“Bẩm, ban nãy vội theo thánh thượng đến ngự thư phòng nên con chỉ ăn trưa được một chút, sợ đói nên mang theo trứng cút để ăn thêm ạ.” Tôi cố ra vẻ đáng thương, thầm mong lát nữa biểu hiện có kém quá ông ta cũng mủi lòng mà không phạt nặng.


“Thế thì ăn cho hết đi rồi học.” Ông ta ôn tồn lên tiếng.


“Thưa con cũng no rồi ạ.” Tôi lễ phép đáp. “Quan đại tư đồ bận nhiều việc, con không dám phí thời gian của ngài ạ.”


“Bảo ăn thì cứ ăn đi.” Giọng ông ta trong thoáng chốc liền trở nên cứng rắn. “Đừng có giở thói miệng lưỡi, khách sáo của bọn bút nghiên, ta ghét lắm.”

“Vâng.” Tôi không dám nói nhiều, chỉ mở bao trứng cút ra, vội vội vàng vàng lột cho xong.


Tuy Lê Sát bảo không ưa chuyện khách sáo, nhưng tôi thấy ăn một mình trước mặt người lớn hơi vô lễ quá, nên quyết định đưa ông ta một quả: “Con mời ngài ăn lấy thảo ạ.”


May mà ông ta nhận.


“Lúc nhỏ nhà ta nghèo, có được trứng cút ăn đã là quý lắm, nên ta cũng rất thích ăn trứng cút.” Những vết nhăn hằn sâu trên trán ông ta chợt giãn ra, đáy mắt ẩn hiện một nụ cười.


“Vâng ạ.” Tôi không biết phụ hoạ thế nào, đành đáp một tiếng như thế cho có lệ.


“Nay lũ trẻ bọn mày được cơm no áo ấm hơn lứa bọn ta thì càng phải biết phấn đấu, không được vì phú quý mà sinh ra ẻo lả yếu đuối. Hiểu chưa?” Ông ta đột nhiên chuyển sang giọng sang sảng như đang ra lệnh trong quân đội khiến tôi giật thót cả người.


“Hiểu ạ.” Tôi gật đầu như gà mổ thóc.


Ăn xong, tôi theo lệnh Lê Sát biểu diễn lại những chiêu kiếm từng học trong cung cùng với Phạm Nguyên lúc trước, kết quả là dường như không có chiêu nào không bị ông ta bắt lỗi. Thấy khởi đầu của tôi còn quá nhiều sơ sót, ông ta bắt tôi múa lại những đường cơ bản, rồi chỉnh từng dáng cầm, thế đứng. Tôi cũng vì vậy mà bị ông ta dùng vỏ kiếm gõ vào cổ tay, bắp chân liên tục, đau đến nỗi như sắp sưng lên.


Sau đó, càng lúc càng đuối sức.


“Sắc mặt mày kém quá, hôm nay tập đến đây thôi.” Một câu của ông ta vừa ra, tôi liền cảm giác mình giống như vừa được kéo lên từ dòng nước xiết.


Tôi trở về với tấm thân mỏi rã rời, chưa kịp thay quần áo đã phóng lên giường đánh một giấc đến tận lúc mặt trời xuống núi. Tối đến, Phạm Nguyên gọi tôi qua phòng hầu đọc sách, nhưng tôi chỉ đứng được một lúc đã thấy mệt không chịu được, bèn xin cậu ta cho nghỉ sớm. Đến đêm, lại tiếp tục trằn trọc mãi không ngủ được mà chẳng hiểu tại sao.


Sáng hôm sau, giật mình thức dậy, tôi đã không còn là Đình Phương ngày trước nữa.





Ngày hai mươi hai tháng giêng năm Thiệu Bình thứ hai, tôi có kinh nguyệt lần đầu. Tôi hốt hoảng nhìn chiếc khố vải lấm tấm vết máu tươi, sau đó lại tự trấn tĩnh mình bằng những điều đã đọc trong sách y, lòng có chút tự hào vì mình không giống những đứa con gái khác – vì không biết gì nên khóc đến chết đi sống lại khi lần đầu tiên nhìn thấy những vết máu này.


Mỗi ngày tôi chỉ có một suất nước nóng dành cho việc tắm rửa được cung nữ mang đến vào chiều tối, còn lại thì phải tự làm, nên lúc nhìn ra sân thấy trời vẫn còn tranh tối tranh sáng, xung quanh chẳng có ai, tôi liền nhanh chóng chạy ra giếng lấy một thau nước đầy rồi khoá cửa trong phòng lau rửa. Đầu năm tôi được thưởng mấy xấp lụa đen để may quần áo Tết, đến giờ vẫn chưa dùng, nên tôi lấy ra thấm máu tạm, sau đó chong đèn đọc sách chờ trời sáng. Không ngờ, trời càng sáng, máu dưới thân lại chảy càng ào ạt, bụng cũng đau âm ỉ không dậy nổi.


Sách có nói một khi kinh nguyệt đến sẽ chảy máu, nhưng lại không nói sẽ chảy bao nhiêu; cũng có nói sẽ đau, nhưng lại không nói sẽ đau đến thế nào. Thế nên một đứa tự tin như tôi vốn tưởng rằng mình biết tất cả, hoá ra, lại như chẳng biết gì.


Mấy mảnh lụa tôi dùng để thấm máu chẳng mấy chốc đã ướt đẫm, phải thay hết tấm này đến tấm kia. Tôi đoán có lẽ đàn bà con gái vào những ngày này sẽ dùng thứ gì đó khác thay vì lụa, nhưng bụng tôi càng lúc càng đau, lại buồn nôn nên chẳng suy nghĩ được gì. Chỉ đột nhiên nghĩ, nếu lúc này có mẹ ở bên thì tốt quá. Dù bà không yêu thương tôi đi nữa, bà cũng sẽ không để tôi phải khổ sở thế này.


Hoàng cung rộng lớn, người tôi quen vô số, nhưng tôi lại không thể hỏi ai. Tôi không tin ai được. Ngay cả người thân với tôi nhất là Phạm Nguyên, tôi cũng không thể nói.


Đây là cái giá của danh vọng mà tôi đang theo đuổi sao?


Tôi cắn môi, tự cười mình ngốc. Buồn thì cũng có giải quyết được gì đâu.


Tôi quyết định nghỉ học, nằm trong phòng đọc sách y. Đáng tiếc, những quyển sách tôi mang theo từ nhà chỉ có thể giúp tôi tạm quên đi cơn đau một chút, chứ chẳng thể dạy tôi tiếp theo phải làm gì. Suốt từ sáng đến trưa, tôi chỉ có giặt vải, đọc sách, rồi giặt vải, ngay cả giờ ăn cũng không thể xuống bếp để ăn, ôm bụng đói đến chiều.


“Đình Phương, bệ hạ gọi cậu theo hầu đến ngự thư phòng đấy.” Chiếc bóng ngoài cửa của Đinh Thắng khiến tim tôi run lên vì sợ.


“Tôi hình như ăn trúng thứ gì đó, cứ đau bụng mãi, chắc là không hầu bệ hạ được rồi.” Tôi rên rỉ đáp. “Anh làm ơn xin phép bệ hạ giúp tôi.”


“Có nghiêm trọng không? Hay là xin bệ hạ mời ngự y đến xem?” Đinh Thắng tỏ vẻ quan tâm.


“Thôi thôi, thứ bệnh này có vẻ vang gì mà mời ngự y, tôi nghĩ đi nhà xí vài lần là khoẻ.” Tôi đáp.


Đinh Thắng thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nữa. Tôi lại tiếp tục nằm lì trên giường.


Giờ là thời điểm điện Trường Xuân nhiều người qua lại, tôi không thể ra ngoài. Ngay cả thau nước đã nhuốm đầy máu tanh kia tôi cũng không dám mang đi đổ. Chỉ có thể chờ.





Cơn đau nơi bụng dưới của tôi sau khi mặt trời lặn rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút. Tôi bước xuống giường, he hé cửa sổ nhìn ra sân xem có ai không để còn tranh thủ đổ thau nước kia đi, nhưng vừa chạm tay vào cánh cửa đã nghe tiếng cô cung nữ mang nước nóng bên ngoài.


“Phương ơi, chị Điệp đây, có nước rồi này.”


Tôi cuống cuồng thu dọn những mảnh lụa vừa mới giặt còn treo la liệt ở đầu giường. Cửa phòng đang khoá, tôi không thể giả vờ là mình không có trong phòng được. Dù giả vờ ngủ, tôi nghĩ người ngoài kia cũng sẽ gọi cửa cho đến khi nào tôi mở mới thôi.


“Dạ, chị chờ em một lát!” Tôi đáp bằng một giọng ngái ngủ. Sau khi kiểm tra cả thau nước lẫn những mảnh lụa kia đều đã được cất vào nơi kín đáo, tôi mới yên tâm ra mở cửa.


Cô cung nữ kia làm việc này cho tôi cũng đã hơn hai năm nên động tác rất thành thạo, chỉ một loáng đã đổ đầy chỗ nước nóng vào bồn. Có điều, tôi cảm giác ánh mắt chị ta lúc rời đi hơi là lạ.


Cũng có thể là tôi có tật nên giật mình.


Đợi chị ta đã đi xa, tôi len lén mở cửa đổ chỗ nước bẩn kia xuống bãi cỏ trước phòng, sau đó lại đóng chặt cửa lại, quan sát cẩn thận rồi mới cởi quần áo để lau người. Máu vẫn còn chảy nên tôi không thể tắm trong bồn được, chỉ múc ra thau rồi dùng vải để lau, sau đó mang đi đổ. Một canh giờ sau, cô cung nữ kia lại quay trở lại để giúp tôi đổ nước trong bồn.


Trăng đã lên cao…


Tôi nằm xuống giường, định chợp mắt, nhưng tim cứ đập mạnh mãi không ngủ được.


Lúc nãy khi lau người, có ai đứng ngoài không? Lúc nãy khi đổ nước, có ai đứng ngoài không? Những câu hỏi ấy cứ quấn lấy tôi.


Đột nhiên, những lời mấy hôm trước của Phạm Nguyên lại văng vẳng bên tai tôi, khiến tôi rùng mình vì sợ: “Tai mắt trong cung của Phạm thái phi trải khắp nơi.”


Tôi có một linh cảm chẳng lành.



Chú thích:


(1)

Ngày 21, Ngôn quan là bọn Phan Thiên Tước, Lương Thiên Phúc, Nguyễn Chiêu Phủ dâng sớ nói:


“Tiên đế dầm mưa dãi gió, mình mang giáp trụ, lao thân khổ trí, hơn mười năm trời mới dẹp yên thiên hạ. Bệ hạ kế thừa cơ nghiệp đã có sẵn rồi, nên lưu ý tới học thuật, năng tìm nhân tài để lo trị nước thành công.


Nay đại thần tiến cử Thiếu bảo hữu bật vào hầu giảng sách, bệ hạ đứng dậy bỏ đi không nghe, thế là một điều không nên. Tiên đế chọn người làm bảo mẫu, làm thầy để vâng mệnh dạy bảo trong cung, bệ hạ khinh rẽ, mắng chửi mà không nghe, thế là hai điều không nên. Đến như thần phi, huệ phi là bậc dì, vào cung răn dạy, thì bệ hạ sai đóng cửa trước mà không cho vào, thế là ba điều không nên. Người quản lĩnh thị vệ thấy bệ hạ không đọc sách mà cầm cung bắn chim, có khi can ngăn, thì bệ hạ không nghe, lại lấy cung bắn người ấy, thế là bốn điều không nên. Tiên đế lựa chọn con em công thần sai vào hầu bệ hạ đọc sách thì bệ hạ đều xa lánh họ mà nô đùa với bọn hầu hạ gần gũi ở trong cung, thế là năm điều không nên. Người làm vua phải tìm người tài giỏi biết nói thẳng, hết lời can ngăn và những người có công lao mà thưởng họ, nay bệ hạ lại vui đùa với bọn hoạn quan nói rồi thưởng cho chúng, thế là sáu điều không nên.


Thần chờ tội ở chức trách ăn nói, dám đâu không trình bày, xin bệ hạ trong khi coi chầu, hoặc tiếp xúc với các vị đại thần, hoặc nghe các quan tâu việc, phải ngay ngắn, trang nghiêm, lấy dung nghi cung kính của Thiên tử mà kính trọng bậc đại thần, úy lạo người có công, nghe lời nói thẳng, mở đường cho người nói thẳng để thấu hiểu tình hình bên dưới, thì lời khen “bậc đại hiếu biết nối chí kế nghiệp” không chỉ chuyên để khen Thành Vương, Thái Giáp mà thôi”.


Vua xem sớ giận lắm, vặn hỏi. Bọn tả hữu học Lê Cảnh Xước và hoạn quan Đinh Hối đi khắp nhà bọn Thiên Tước chất vấn, bắt nói tên người tố ra các việc nói trong sớ và trách mắng bọn họ.


Thiên Tước trả lời: “Những điều đó do Đồng tổng quản Bắc Giang hạ vệ Lê Lãnh nói với thần đấy. Bọn thần cốt sao yêu vua, làm hết chức trách mà thôi, dù chết cũng không sợ”. Bọn Cảnh Xước mới thôi.


Hôm sau, Thiên Tước vào chầu, tâu rằng:


“Ngu Thuấn là bậc thánh nhân mà Bá Ích còn lấy sự chơi bời lười biếng để khuyên răn, Đường Thái Tông là bậc vua hiền, mà Ngụy Trưng vẫn đem mười điều thấm dần mà phòng giữ. Bọn thần tủi nhục giữ chức ăn nói, chỉ sợ nhà vua có lỗi lầm, nên hết lòng ngu dại khuyên can. Bệ hạ nhận cho thì dẫu kẻ kiếm củi, làm nghề, cũng đều trổ hết khả năng mà thánh đức của bệ hạ càng thêm ngời sáng vậy”.


Vua nguôi giận, bọn Thiên Tước lại giữ chức cũ.


(Trích Đại Việt Sử Kí Toàn Thư)
 

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
1.000,0
Oài, bạn Bí đăng đến chương 15 - 16 rồi á? :-s Chim hông có rảnh hóng bình luận của các bạn khác nên nằm ở #1 chờ chương mới, mà nó mới có đến chương 7 thôi. :-ss Cứ tưởng mình đọc xong chương mới nhất rồi. :)) Phiền bạn Bí cập nhật mục lục giúp Chim với nhé. :3

Nghe đồn truyện sử này viết được, Chim bay vô đọc và thừa nhận là Chim rất thích, mặc dù Chim không hay đọc truyện sử. :"> Rất khâm phục tác giả ở mớ sách tham khảo cũng như rất đánh giá cao mọi chú thích của Bí ở cuối mỗi chương. :x Bạn nào không thuộc sử mà đọc những truyện thế này thì ít nhiều cũng nhớ được vài chi tiết nè. ;)
 

Bí Bứt Bông

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/14
Bài viết
163
Gạo
40,0
Oài, bạn Bí đăng đến chương 15 - 16 rồi á? :-s Chim hông có rảnh hóng bình luận của các bạn khác nên nằm ở #1 chờ chương mới, mà nó mới có đến chương 7 thôi. :-ss Cứ tưởng mình đọc xong chương mới nhất rồi. :)) Phiền bạn Bí cập nhật mục lục giúp Chim với nhé. :3

Nghe đồn truyện sử này viết được, Chim bay vô đọc và thừa nhận là Chim rất thích, mặc dù Chim không hay đọc truyện sử. :"> Rất khâm phục tác giả ở mớ sách tham khảo cũng như rất đánh giá cao mọi chú thích của Bí ở cuối mỗi chương. :x Bạn nào không thuộc sử mà đọc những truyện thế này thì ít nhiều cũng nhớ được vài chi tiết nè. ;)

So với mấy bạn thanh niêm nghiêm túc khác thì lượng sách tham khảo của Bí vẫn còn kém cỏi lắm, nội dung lẫn văn phong vẫn còn tưng tửng và sến súa, kiểu mà mọi người thường chê là phong cách ngôn tình á, nhưng Bí thích viết vui vui kiểu giải trí vậy thôi. :tho1:

Cảm ơn Chim đã nhắc, Bí bổ sung mục lục rồi, cứ quên vụ này mãi.
 
Bên trên