Vạn Dặm Xuân - Cập nhật - Bí Bứt Bông

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Oruyl kết cái tên truyện, danh mục sách tham khảo hoành tráng và cái chương một bí ẩn! Lần đầu mới thực sự đọc một tác phẩm truyện dài trung đại Việt Nam (từ khi tham gia gác!) nên Oruyl rất có hứng thú!
Chờ chương mới của chị và Oruyl sẽ "hướng" nơi này nhiều hơn!
Thân! ^^
 

Bí Bứt Bông

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/14
Bài viết
163
Gạo
40,0
Chương 1: Hoàng thái tử

Ba ngày đường.

Và giờ đây, cánh cổng hoàng cung đã hiện ra trước mắt tôi.

Lúc tôi đồng ý theo hầu Phạm Nguyên ba năm, đổi lấy việc cậu ta gọi quan phủ đến ra mặt cho mẹ con tôi, cậu ta chỉ cho tôi biết mình là cháu của quận hầu Phạm Vấn. Mãi sau này, khi đã trải qua nhiều chuyện, tôi mới nghiệm ra cậu ta dường như rất thích chơi trò nửa thật nửa giả với mình.

“Cung nghênh hoàng thái tử hồi cung!” Một giọng nam không ra nam, nữ không ra nữ lảnh lót kéo thành một tràng dài.

Chiếc xe ngựa vẫn đều đều tiến về phía trước, không chậm đi dù là một nhịp. Đối diện tôi, Phạm Nguyên ung dung nhấm nháp xiên mứt chà là ăn dở, có vẻ như cũng chẳng chút quan tâm đến những thứ khác xung quanh. Đó là lúc tôi nhận ra, tên của cậu ta thật ra không phải Phạm Nguyên.

Mà là Lê Nguyên Long, thái tử.

“Thảo dân xin kính chào thái tử.” Tôi hốt hoảng tụt khỏi ghế, qùy sụp xuống trước mặt cậu ta, miệng lắp bắp những lời chúc chẳng rõ đúng sai. “Kính… Kính chúc thái tử muôn tuổi… Ơ, ngọc thể an khang...”

Tôi chỉ chọn bừa một cậu ấm nhà quan để nương tựa qua ngày, có ai ngờ lại chọn đúng ngay thái tử.

Hoàng tộc không phải một gia đình quyền qúy bình thường. Thái tử càng không phải một hoàng tử bình thường. Nhớ đến những câu chuyện từng được nghe về chốn cấm cung, lại nghĩ đến quãng đường trắc trở đang đợi mình phía trước, tôi chợt cảm thấy, trên đời này không có gì đúng đắn hơn câu ‘tham thì thâm’ mà lúc nhỏ thầy đã dạy mình.

Nơi sống chết chỉ cách nhau gang tấc này chính là định mệnh của tôi sao?

“Xuống đấy qùy đi.” Cậu ta khi nói cũng chẳng nhìn tôi, chỉ lười nhác đưa tay chỉ tay ra phía cửa.

Nhận lệnh bất ngờ, tôi hơi ngơ ngác, nhưng rồi cũng nhanh chóng đẩy cửa nhảy xuống đường, tìm một chỗ trống phía sau mấy cô cung nữ mà qùy xuống.

Mặt sân loang loáng nước. Cơn mưa phùn dai dẳng của tháng ba khiến khoảng không trước mắt tôi trở nên mờ mịt, cũng giống như tâm trạng rối bời của tôi khi ấy. Chiếc xe vừa lướt qua tôi một quãng không xa, một người vận đồng phục màu xanh sẫm, có vẻ như là nội thị, đã tất tả chạy đến chỗ tôi, giục tôi đi theo xe ngựa.

Đến lúc này, khi từng cơn gió trượt qua tấm thân ướt đẫm, tôi mới cảm nhận được cái lạnh của những hạt mưa li ti thấm qua áo mình ban nãy.







Tôi được bà trưởng cung nữ sắp xếp cho một căn phòng nhỏ ở Đông cung, cách gian phòng của Phạm Nguyên cũng không xa lắm, để tiện việc hầu hạ cậu ta. Trong trí tưởng tượng của bọn trẻ nhà quê chúng tôi, hoàng cung là nơi dát vàng dát bạc, đâu đâu cũng là ngọc ngà châu báu, nhưng thật ra không phải vậy. Có thể căn phòng tôi đang ở là phòng của người hầu nên tôi chưa thấy được sự xa hoa ấy. Cũng có thể giống như người ta thường truyền tụng, hoàng đế hiện nay của chúng tôi là một người cần kiệm thương dân. Mà một hoàng đế cần kiệm thương dân, thì sẽ không trong lúc dân chúng còn đói khổ sau cơn loạn lạc lại đi dùng quốc khố để trang hoàng cho ngôi nhà của riêng mình.

Tôi mở cửa quan sát bên ngoài một lúc rồi cẩn thận đóng cửa lại, không quên cài chốt. Lục đi lục lại bao quần áo mấy lần, rốt cuộc tôi cũng tìm được gói hoa bưởi mà vú già đã cất công lượm cả buổi sáng để tôi mang theo tắm.

Ngồi trên chiếc giường xa lạ, tôi tần ngần nhìn nhúm hoa bưởi trong tay, luyến tiếc ngửi một chút, cuối cùng vẫn quyết định cất lại vào bao.

Một thằng con trai trên người lại sực nức mùi hoa, người ta sẽ nghĩ thế nào đây?

Tuy tôi không phải tiểu thư con nhà giàu, nhưng lúc còn ở nhà luôn được mẹ và vú già chăm bẵm nên không quen tắm nước lạnh, đừng nói là hầu hạ người ta. Giờ vào cung làm thân nô bộc, lại còn là nô bộc cho kẻ nắm quyền sinh sát như thái tử, xem ra đã đến lúc tôi phải học cách thích nghi từ những thứ nhỏ nhặt thế này. Tôi biết ra ngoài rồi sẽ không được sung sướng như lúc ở nhà, nhưng đây dù sao cũng là con đường tôi đã chọn, nên tôi không hối hận. Tôi không muốn cả cuộc đời này cứ quanh quẩn trong luỹ tre làng.

Đang miên man suy nghĩ, chợt tôi phát hiện có tiếng chân người đang tiến về phía phòng mình mỗi lúc một gần, bèn vội vã nhảy ra khỏi bồn tắm, nhanh tay mặc vào bộ quần áo màu đen mà bà trưởng cung nữ đã đưa. Quả nhiên, cúc áo còn chưa cài hết, một bóng người đã nghiêm nghị xuất hiện trước cửa phòng tôi.

“Đình Phương, thái tử gọi cậu vào hầu.”

“Vâng, cháu đến ngay đây ạ.” Tôi mở cửa, lễ phép cúi đầu chào viên nội thị già vừa đến truyền tin.

Người này cũng mặc quần áo hoạn quan nhưng giọng lại không khác những người đàn ông bình thường là mấy, dáng vẻ cũng to cao hơn hẳn đám hoạn quan mà tôi từng bắt gặp trên đường.

“Cảm ơn bác đã đến báo cho cháu. Cháu mới vào cung, sau này còn mong bác chỉ dạy nhiều.”

“Bệ hạ dời vào cung mới vài năm nên nơi này quy củ vẫn còn đơn giản. Chỉ cần làm đúng bổn phận, không tò mò hay lo chuyện bao đồng là được.” Có lẽ khá hài lòng trước vẻ kính trên nhường dưới của tôi, nên ngữ điệu ông ấy cũng từ tốn hẳn. “Ta họ Nguyễn, là tổng quản của Đông cung, có gì không hiểu cậu cứ tìm ta, đừng tự tiện làm bậy rồi gây hoạ.”

Tôi mỉm cười thật tươi, gập người thưa: “Vâng, cháu cảm ơn bác đã nhắc nhở ạ.”

Ánh mắt ông lướt từ trên xuống dưới tôi một lượt: “Cậu vuốt lại quần áo cho tinh tươm đã, rồi chúng ta đi.”

Từ phòng tôi đi dọc theo lối hành lang, sau đó băng qua một khu vườn nhỏ, rồi rẽ trái, căn phòng lớn có một khoảng sân trải sỏi trắng tinh phía trước chính là phòng của Phạm Nguyên.

“Bẩm thái tử, Nguyễn Đình Phương đã được đưa đến ạ.” Ông tổng quản dừng trước cửa, kính cẩn khom người. Tôi đứng sau ông ấy, thấy vậy cũng khoanh tay, bắt chước khom theo.

“Vào đi.” Giọng Phạm Nguyên lần này hơi lạ, có lẽ là vừa nói chuyện vừa ăn mứt chà là. Trên đường về cung, hầu như ngày nào cậu ta cũng xử sạch một đĩa mứt to, nên tôi từng lén đặt cho cậu ta biệt danh Mứt Chà Là. Cũng may lúc ấy tôi kiềm chế được nên không lấy việc đó ra trêu chọc, nếu không…

Lúc tôi bước vào phòng, Phạm Nguyên đang ngồi bên cửa sổ. Cậu ta mặc một chiếc áo lụa mềm màu trắng, chân trần buông thõng, vai khoác hờ một chiếc áo bông. Ngoài trời, mưa đã tạnh từ lâu. Ánh chiều nhàn nhạt hắt vào phòng, phủ màu hoàng hôn lên gương mặt non nớt đang lơ đãng nhìn mưa đọng ngoài hiên. Cậu ta cứ ngồi như thế, và tôi cứ quỳ như thế, mãi cũng chẳng dám tự ý đứng lên.

“Đình Phương, ra vườn mang con chim nhỏ đó vào đây.” Cậu ta vẫn như trước, nói chuyện một nơi, mắt nhìn một nẻo.

Tôi cúi đầu, đáp “Xin vâng” một tiếng, rồi đứng dậy đẩy cửa chạy ra ngoài. Tìm đi tìm lại khắp mấy bụi hoa, cuối cùng tôi cũng thấy một con chim sẻ chưa thay lông tơ đang thoi thóp nằm dưới khóm hải đường, liền nhanh tay nhặt lấy, cẩn thận ôm nó như ôm một miếng đậu phụ non.

Phạm Nguyên nhẹ nhàng đón lấy con chim sẻ từ tay tôi, vuốt ve mấy cái, sau đó bắt đầu làm một việc mà bọn con gái làng tôi thường rất thích làm: băng bó cho chim.



Cử chỉ tao nhã, ánh mắt dịu dàng, mình hạc xương mai, đúng là bộ dáng ai ai nhìn thấy cũng muốn dang tay che chở. Chả trách ngày ấy khi nhìn qua gương mặt đang hôn mê của cậu ta một lần, ngay cả đứa luôn sợ hao cơm tốn gạo như tôi cũng không phản đối việc mẹ giữ cậu ta lại trong nhà, cưu mang chăm sóc.

“Cung nghênh thánh thượng!"

Đang chăm vỗ về con chim nhỏ, tiếng thông truyền bất chợt vang lên sang sảng ngoài sân khiến ánh sáng trong đôi mắt Phạm Nguyên vụt tắt.

Cậu ta đặt con chim vào tay tôi, thấp giọng ra lệnh: “Ném nó ra cửa sổ sân sau.”, còn bản thân thì gom toàn bộ thuốc trị thương, bông băng đang bày la liệt trên bàn nhét vào một cái rương gần đó.

Lúc chúng tôi mở cửa bước ra, đoàn người của hoàng đế cũng vừa tiến đến giữa sân.

“Con trẻ xin kính chào phụ hoàng.”

“Đứng dậy đi.” Hoàng đế chậm rãi bước đến chỗ Phạm Nguyên, đỡ tay cậu ta lên, ôn tồn bảo. “Trẫm bận bàn công vụ với các đại thần nên giờ mới có thời gian đến thăm con.”

Cậu ta ngoan ngoãn đáp: “Phụ hoàng bận rộn quốc sự, nếu có thời gian rảnh thì nên nghỉ ngơi thêm để giữ gìn sức khoẻ, không cần phải nhọc công đến thăm con đâu ạ.”

“Cái thằng bé này, giận dỗi à?”

Tôi nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Phạm Nguyên.

“Thật ra con cũng có dối lòng một chút.” Vừa nói, cậu ta vừa thân thiết ôm tay kéo hoàng đế vào phòng. “Con đang đọc binh pháp, có vài chỗ hơi khó hiểu, cứ mong người đến mãi để chỉ cho.”

Thấy hai người họ đã vào trong, tôi bối rối nhìn quanh, không rõ nên theo hầu hay đứng yên ở đấy. Người vừa đi lướt qua tôi là hoàng đế! Tôi không sợ Phạm Nguyên cho lắm, nhưng nghe đến giọng hoàng đế tim lại đập như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Đoàn tùy tùng của hoàng đế chỉ khoảng mười người nhưng mặt ai cũng lạnh như tiền, dáng đứng thẳng như cán bút, khiến đội ngũ tuy ít ỏi nhưng trông lại rất uy nghi. Tôi quen thói ở quê, hay cười nói, thích tỏ ra thân thiện, đứng giữa họ không khỏi cảm thấy lạc lõng, đành suốt buổi lẳng lặng cúi đầu nhìn mấy viên sỏi dưới chân.



Chưa đầy nửa canh giờ, cánh cửa phòng ấy lại mở ra.

“Đứa trẻ này hình như trẫm mới thấy lần đầu.”

Tôi là đứa trẻ duy nhất giữa đám người đứng bên ngoài, nên vừa nghe đã biết hoàng đế đang nói đến mình. Đang phân vân không biết thân phận của mình có được phép trực tiếp trả lời không, Phạm Nguyên đã thay tôi đáp:

“Cậu ta là ân nhân của con, tên là Nguyễn Đình Phương. Chính là người đã phát hiện ra con lúc con ngã xuống đồi ở Lam Kinh, sau đó lại giúp con hút nọc rắn, rồi cõng con suốt hai dặm đường về nhà cứu chữa.”

Tôi nghe vậy bèn vội vàng quỳ xuống, trán dán chặt xuống sân, khiêm tốn lí nhí mấy tiếng: “Con chỉ làm một việc nhỏ, không dám nhận lấy hai tiếng ‘ân nhân’ của thái tử ạ.”

Nói xong, bên tai như vẫn còn văng vẳng thanh âm đang run lên vì hồi hộp của mình.

“Đã ban thưởng chưa?” Giọng hoàng đế trầm như tiếng trống.

“Con đã đề nghị ban thưởng nhưng mẹ con cậu ta từ chối. Thấy cậu ta nhà nghèo mà ham học, con quyết định đưa cậu ta vào cung hầu việc đèn sách, để cậu ta có cơ hội mở mang kiến thức.”

Hoàng đế phẩy tay ra hiệu cho tôi đứng dậy, gật gù: “Con sắp xếp như thế cũng tốt. Đào tạo nhân tài luôn là yếu tố quan trọng trong việc xây dựng đất nước. Thêm một người tài đức, tức là thêm một rường cột nước nhà.”

Phạm Nguyên khoanh tay, khẽ cúi người: “Con xin ghi nhớ lời dạy của phụ hoàng.”

Quanh đi quẩn lại, hoá ra là dùng tôi làm bàn đạp để thể hiện khả năng đối nhân xử thế của mình. Những việc làm nhân nghĩa mà cậu ta tự nghĩ ra rồi gán ghép cho tôi, xem ra tôi không muốn nhận cũng không xong.

Hoàng đế vừa đi khỏi, người anh cùng cha khác mẹ của cậu ta là Quốc vương Lê Tư Tề(1) đã đến, tiếp đấy là quan tư đồ Lê Sát(2), rồi đến quận hầu Phạm Vấn(3). Từng người từng người một, cứ như họ đã xếp hàng ngoài đấy từ lâu. Cuộc đối thoại trong phòng giữa từng người họ với Phạm Nguyên khá ngắn, tôi đứng bên ngoài không nghe được chữ nào nên không biết họ nói về vấn đề gì. Chỉ cảm thấy, cứ mỗi lần cậu ta tiếp một người, phong thái của cậu ta lúc bước ra dường như lại khác đi một chút. Cũng là nụ cười ấy, cũng là giọng nói ấy, nhưng có cái gì đấy…



Cũng có thể tôi đã quá nhạy cảm rồi…


Cuối cùng, khi tất cả mọi người đều đã rời đi, cậu ta mới gọi tôi vào.


“Con chim ấy còn không?”


Không khẩn trương, không lo lắng, chỉ là ngữ điệu ngang ngang như hai hôm trước từng hỏi tôi một cách bâng quơ: “Mưa đã tạnh chưa?”


Tôi rướn người ra khỏi thành cửa sổ, chạm tay vào con chim nhỏ đang nằm lăn lóc trên bãi cỏ xâm xấp nước, thất vọng buông một câu: “Bẩm, đã chết rồi.”


Lúc ấy, tôi đã cố đặt nó xuống thật nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng nó lại không chịu nổi cái lạnh bên ngoài. Nếu như cậu ta không quyết định băng bó cho con chim ấy, mà để nó yên phận nép dưới bụi hoa như lúc ban đầu, có lẽ nó đã có thể tự cầm cự lâu hơn. Nếu như người đến thăm cậu ta chỉ có mỗi hoàng đế, mà không có Quốc vương, không có quan tư đồ, không có quận hầu, số phận nó có lẽ đã may mắn hơn một chút.

Phạm Nguyên không nói thêm lời nào nữa, cũng không bước đến nhìn con chim mình từng nâng niu chăm sóc thêm lần cuối, chỉ lặng lẽ dán mắt vào trang sách.

Tôi đưa mắt nhìn con chim nhỏ chết cứng trên bãi cỏ, bất chợt nghĩ đến rất nhiều thứ mông lung chẳng chút liên quan.

Lần đầu tiên trong đời, nảy sinh thứ cảm giác gọi là thương xót.

Chú thích:
(1) Lê Tư Tề là con trai cả của vua Lê Thái Tổ (Lê Lợi), từng tham gia kháng chiến, lúc này đã vào tuổi trưởng thành. Sau khi lên ngôi, Lê Thái Tổ phong cho người con cả này tước Quốc vương, được trao quyền thay vua cha xử lý việc nước khi vua cha bệnh nặng. Ban đầu, ý định của Lê Thái Tổ là truyền ngôi cho Lê Tư Tề, để về sau Lê Tư Tề chết truyền ngôi lại cho em là Lê Nguyên Long (tức Phạm Nguyên trong truyện), như gương Tống Thái Tổ nhà Tống từng truyền ngôi cho em trai là Tống Thái Tông.

(2) Lê Sát là một công thần quan trọng thuộc ban võ trong khởi nghĩa Lam Sơn. Vào thời điểm này, chức tư đồ của ông là một chức quan khá lớn và quan trọng trong nội các của vua Lê Thái Tổ, về quyền lực có thể xem như phó tể tướng.


(3) Phạm Vấn là một trong những công thần ban võ bậc nhất trong khởi nghĩa Lam Sơn. Sau khi Lê Thái Tổ lên ngôi, ông được trọng dụng, giữ chức cao, và là một trong những nhân vật chủ chốt của triều đình. “Quận hầu” ở đây là tước vị Lê Thái Tổ ban cho ông, không phải chức vụ, nhưng vì Phạm Nguyên từng nói dối mình là cháu của quận hầu Phạm Vấn, nên khi nghe đến tên Phạm Vấn, tự động Đình Phương sẽ nhớ ngay đến tước vị này. Chức vụ của ông lúc này là tể phụ kiêm đô đốc, quyền như tể tướng, đồng thời có ảnh hưởng lớn trong quân đội.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Mới đọc một chương mà em thấy hấp dẫn quá. Nhất là thể loại truyện dã sử của Việt Nam mình. Em hóng các chương tiếp của chị.
Là lỗi của mẹ, mẹ vô dụng không sinh được cho thầy(2) con một người nối dõi tông đường.
=> Có đoạn này em hơi khó hiểu vì rõ ràng nhân vật chính là một cậu bé mà.
Đọc xuống chương 1 lại không chắc chắn là nam hay nữ vì có những chỗ "tôi" xưng là bọn con gái chúng tôi. Có vẻ thân phận của Phương không đơn giản chút nào.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Chương mới chị viết mượt hơn hẳn đấy ạ. :)
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Ha ha, đứa bé đó quả nhiên là nhân vật không tầm thường! Văn phong của bạn thì tốt rồi, hóng chương mới.
 

Bí Bứt Bông

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/9/14
Bài viết
163
Gạo
40,0
giovotinh_ji, Lâm Diệu Anh, bupbecaumua, Lê La, Ivy_Nguyen, đã có chương mới nhé.

Chương 2: Một nụ cười, một cuộc đời

Sau gần nửa tháng vào cung, học qua một chút lễ nghi, tôi chính thức trở thành thư đồng hầu cận của Phạm Nguyên. Công việc không có gì phức tạp, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là châm trà, mài mực, trải giấy, đốt hương. Phần lớn thời gian chỉ đứng cạnh bàn, đợi cậu ta cần gì thì gọi, thi thoảng mới phải chạy đến thư phòng lấy sách.

Phạm Nguyên có một khứu giác tốt đến ngỡ ngàng.

Có một buổi chiều, đang ngồi tỉ mẩn làm bài tập đột nhiên cậu ta dừng bút, vừa nhìn ra cửa vừa nhíu mày lẩm bẩm: “Sâm cầm(1) tiềm táo đỏ”.

Thấy cũng đã gần đến giờ cơm, đoán chừng đội thượng thiện(2) đang mang cơm chiều đến nên Phạm Nguyên đánh hơi được món ăn yêu thích, tôi nhanh chân chạy đi mở cửa. Cửa mở rồi tôi mới biết mình nhầm, ngoài đấy chẳng có ai. Mãi một lúc lâu sau, khi tôi đã bắt đầu thấy mình giống một đứa dở hơi vì tự dưng chạy ra mở cửa, tổng quản Cung mới dẫn người đưa cơm đến.

Bảy món chính, ba món phụ(3), cùng hai món tráng miệng lần lượt được dọn lên, nhưng trong đấy lại chẳng có món nào là sâm cầm tiềm táo đỏ. Việc ấy dường như cũng chẳng ảnh hưởng lắm đến hứng thú của Phạm Nguyên, hoặc cũng có lẽ gương mặt cậu ta hiếm khi biểu hiện những cảm xúc tiêu cực như buồn chán, thất vọng, giận dữ, hay tức tối. Chỉ đến khi đoàn người chuẩn bị lui ra, cậu ta mới nhẹ giọng hỏi: “Chỗ phòng bếp còn phần sâm cầm tiềm táo đỏ nào không?”, lúc hỏi ánh mắt cũng chả có vẻ quan tâm lắm.

Viên đội trưởng chắp tay thưa: “Bẩm điện hạ, sáng nay phòng thượng thiện vốn còn lại một con, nhưng vừa rồi chúng thần theo lệnh bệ hạ mang một thố sâm cầm đến dâng Huệ phi tẩm bổ, nên hiện giờ không còn con nào ạ.”

“Ngọc thể của Huệ phi không được tốt à?”

“Bẩm, thần nghe nói đức bà bị cảm nhẹ.”

“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Phạm Nguyên phất tay ra hiệu. Đội thượng thiện cùng mấy viên nội thị đi cùng đồng loạt cúi đầu, từng người từng người một lần lượt lùi dần ra phía cửa.

Tổng quản Cung mở tráp, lấy một đôi đũa trắng ngà bằng gỗ đặt vào cái khay vàng trước mặt Phạm Nguyên. Loại đũa này được làm từ gỗ Kim Giao(4), chạm vào chất độc đầu đũa sẽ chuyển màu đen, trong cung chỉ có hoàng đế và hoàng thái tử được dùng. Tôi bước đến chỗ lư hương, vừa mở nắp thay một thỏi trầm hương mới vừa kín đáo liếc nhìn đôi môi đang nhai thức ăn vô cùng tao nhã của Phạm Nguyên. Sâm cầm được đưa đến điện của Huệ phi, tức là chỉ đi ngang qua cổng Đông cung, thế mà cậu ta cũng đánh hơi ra được, thật là đáng sợ. Nghĩ đến đấy, tự dưng tôi có tật giật mình, liên tưởng đến một ngày cậu ta đột nhiên quay sang mình, bảo: “Đình Phương, trên người ngươi có mùi con gái.”, chắc tôi khó thoát.


“Đình Phương, trên người ngươi có mùi…” Tiếng gọi bất chợt của cậu ta khiến tim tôi giật thót một cái, suýt nữa thì làm đổ cả lư hương.

“Ơ, sao ạ?” Mặt có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng giọng nói của tôi lúc này lại không tự chủ được, lộ ra vẻ bất an.

Cậu ta khẽ khịt mũi mấy cái, xong nhếch mép nhìn tôi: “Mùi hoa bưởi.”

“Hoa bưởi?” Tôi ra vẻ ngạc nhiên, cúi xuống ngửi vai áo mình một lúc. Hoá ra chỉ là một chút hương hoa, hơn nữa lại còn là loại hương hoa mà tôi có thể chắc chắn là cậu ta đã ngửi nhầm, chẳng có gì đáng lo lắng cả. Tôi cũng không nghĩ đến chuyện giải thích làm gì, như thế chỉ khiến cậu ta thêm hứng thú với chủ đề này, từ chuyện nhỏ kéo đến chuyện to. Cứ để cậu ta tự nói tự quên là tốt nhất.

“Thơm.” Quả nhiên cậu ta cũng chỉ buông thêm một tiếng rồi tiếp tục ăn.

Tổng quản Cung đứng cạnh bàn ăn, nhìn cậu ta rồi lại nhìn tôi, đôi môi móm mém nở một nụ cười hiền.

Theo hầu Phạm Nguyên được một thời gian, tôi phát hiện cậu ta là một đứa trẻ rất kén ăn. Mỗi bữa ăn được hai bát đã là nhiều, ngay cả thịt cũng ăn rất ít. Sau khi ăn xong, thường cậu ta sẽ ban chỗ thức ăn thừa ấy cho tổng quản Cung, bà trưởng cung nữ, cùng với bà nhũ mẫu họ Phan - những người thân cận với cậu ta, còn bản thân thì ra ngoài đi dạo.

“Theo ta đến cung Đoan Thuận.” Phạm Nguyên đưa mắt ra hiệu cho tôi rồi tự mình chỉnh trang lại áo mũ, một chủ một tớ đủng đỉnh bước ra khỏi cửa. Khác với mọi khi, lần này ngoài tôi ra cậu ta không mang theo bất kì cung nữ nội thị nào, cũng chẳng cho người thông truyền trước.




Tuy lời đồn về sự xa hoa tráng lệ của hoàng cung có phần hơi quá, nhưng độ bề thế của những đền đài lầu gác cũng như việc từ cung này đến cung kia có khi phải đi mất cả canh giờ đều là thật, nhất là khi khu vực Đông cung lại nằm biệt lập với hậu cung. Lúc tôi và Phạm Nguyên xuất phát, mặt trời vẫn còn treo lưng lửng ở đằng tây, nắng buông lơi mang sắc vàng rải khắp. Thế mà khi chúng tôi đến nơi, cung điện hai bên đều đã sáng đèn, chẳng còn chút dấu tích nào của một buổi chiều hửng nắng.

Lúc ấy, tôi tiến cung chỉ mới gần một tháng, mối quan hệ giữa các thành viên trong hoàng tộc có bao nhiêu là thật lòng thật dạ, bao nhiêu là hư tình giả ý, tôi cũng không rõ lắm. Chỉ cảm thấy Phạm Nguyên có vẻ khá gần gũi với Huệ phi, vừa đến cửa cung đã chạy thẳng vào trong điện, không báo trước, cũng chẳng bịa ra lý do này nọ như khi đến thăm hoàng đế hay Trịnh Thần phi.

“Đã muộn thế này rồi, con còn đến tìm ta có việc gì?” Huệ phi nhổ bã trầu vào một chiếc bình sức nhỏ, rồi đứng dậy, mỉm cười kéo Phạm Nguyên ngồi xuống chiếc ghế cạnh mình.

“Lúc dùng thiện con tình cờ nghe một ngự trù nói người không khoẻ, nên muốn đến thăm người một chút.” Phạm Nguyên lễ phép đáp lời, ánh mắt dừng lại hơi lâu nơi sắc mặt có phần nhợt nhạt của Huệ phi.

“Bọn ở phòng thượng thiện kể với con?”

Cậu ta gật gật đầu: “Vâng ạ.”

Vẻ ngạc nhiên trong đáy mắt Huệ phi nhanh chóng tan đi, thay vào đó là một nụ cười trêu chọc: “À, vậy ta nghĩ chắc con đến đòi thố sâm cầm tiềm táo đỏ kia chứ đâu phải đến thăm ta.”

“Con đâu có tham ăn đến vậy, người đừng nghĩ oan cho con chứ.” Cậu ta nhoẻn miệng cười nũng nịu, trên má ẩn hiện đôi lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác ngọt ngào.

Trời đã tối nên Huệ phi cũng không giữ Phạm Nguyên ở lại lâu, chỉ cùng nhau ăn vài miếng bánh, uống chén trà, rồi giục cậu ta về ngủ sớm để sáng còn đến đại điện nghe chầu. Trước khi từ biệt không quên khoác cho cậu ta tấm áo bông, dặn dò cậu ta đi đường cẩn thận, rồi phái hai nội thị cầm đèn đưa cậu ta về lại Đông cung. Quả là một màn mẫu từ tử hiếu vô cùng cảm động.

Trăng lên cao, trời đêm se lạnh. Tôi đi phía sau Phạm Nguyên, ánh mắt lơ đãng dõi theo những chòm sao nhấp nháy giữa nền trời thăm thẳm. Gió thổi, hương quỳnh bên lối rẽ nhè nhẹ luồn qua vạt áo màu trắng ánh trăng của Phạm Nguyên, phớt qua tôi. Tôi nhìn đăm đăm đôi bờ vai nhỏ nhắn của cậu con trai trước mặt, cũng chẳng hiểu điều gì hướng sự chú ý của mình về phía ấy. Chỉ biết trăng, sao, cỏ, cây, hoa, lá, tất cả lúc này đều chẳng còn chút sức hấp dẫn đối với tôi.

Phạm Nguyên bất ngờ dừng bước, ngoảnh lại nhìn tôi. Ánh mắt tôi không kịp rời khỏi cậu ta, nên rốt cuộc hai người cứ nhìn nhau không chớp mắt một hồi lâu, cứ như đang cố đoán xem đối phương vì sao lại nhìn mình như thế. Mãi đến khi phía sau vang lên tiếng trống canh, chúng tôi mới tiếp tục bước đi.

Về đến Đông cung, tôi và cậu ta nhanh chóng mỗi người một ngả.







Cả buổi chiều không có gì bỏ bụng, lại đi xa, nên lúc đến phòng ăn trong nồi còn bao nhiêu cơm tôi đều vét sạch. Ăn ngấu ăn nghiến, cuối cùng no đến đi không nổi, phải đứng xoa bụng một hồi. Đến khuya vẫn không ngủ được.

Tôi rời giường, tiện tay với lấy tấm áo khoác mỏng rồi đẩy cửa bước ra ngoài, đi theo tiếng gọi của những loài côn trùng sống về đêm. Lúc này, trời đã về khuya. Đông cung say ngủ, chỉ còn tôi là thức, mỗi bước đi đều cảm giác như mình đang len lỏi vào giấc mộng của chốn cung vàng điện ngọc. Quen mà lạ, lạ mà quen.

“Sao không ngủ?”

Tôi sững người quay đầu lại, chậm rãi đảo mắt nhìn về phía hàng cây um tùm lá cạnh hồ sen, nơi vừa phát ra tiếng gọi.

Dưới ánh trăng, Phạm Nguyên ngồi bên gốc cây si lơ phơ rễ, miệng vừa nhai nhóp nhép vừa hồn nhiên đưa mắt nhìn tôi.

“Ăn bánh gai không?”

“Ơ… Ăn ạ.”


Cậu ta lấy từ trong áo ra một chiếc bánh gai thơm nức, ném cho tôi.


“Đội ơn điện hạ ban thưởng ạ.” Tôi cúi đầu, mắt khẽ liếc xuống đám lá chuối nằm vương vãi dưới gốc cây, có lẽ phải đến ba bốn lá. Hoá ra ngày thường cậu ta ăn ít là vì đến tối còn ăn vặt.



Thái tử, quốc chủ tương lai, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười một tuổi mà thôi. Cậu ta còn nhỏ như vậy, lại sớm mồ côi mẹ, chỉ sợ so quyền so thế đều không thể nào bằng được Quốc vương. Ngôi vị kia của cậu ta cũng không biết có thể ngồi vững được bao lâu, nghe nói sức khoẻ của hoàng đế dạo này đã kém đi nhiều. Từ lúc tiến cung đến giờ hình như tôi chưa lần nào nhìn thấy cậu ta nô đùa chạy nhảy. Chỉ có sáng nghe chầu, trưa học văn, chiều luyện võ, thậm chí đến tối có khi còn phải đến ngự thư phòng nhìn phụ hoàng mình phê duyệt tấu chương.

Tôi bỗng nhớ đến ánh mắt say sưa của cậu ta ngày ấy bên cửa sổ, khi nhìn bọn trẻ trong làng kéo đến nhà tôi chơi bịt mắt bắt dê…

“Điện hạ, người thức khuya như vậy làm sao sáng dậy sớm nghe chầu được?”

“Không sao, ta quen rồi. Buổi sáng tản bộ một lúc là tỉnh ngủ thôi.” Cậu ta thản nhiên đáp, thả người tựa vào thân cây, lặng lẽ ngắm trăng.

Ngày thường cậu ta rất kiệm lời, thế nhưng đêm nay lại chủ động nói chuyện với tôi nhiều như vậy, lại còn cho tôi ăn bánh. Tôi nghĩ có lẽ cậu ta đang phải đè nén một cảm xúc nào đó, cảm giác rất khó chịu, nên muốn tìm một người trò chuyện vu vơ để đỡ phải cảm thấy cô đơn.

Tôi rất muốn hỏi Phạm Nguyên: “Có phải người thật ra rất ghét Phạm Huệ phi không?”, nhưng lại biết rõ đó là câu mình không bao giờ nên hỏi.

Huệ phi từng nuôi nấng cậu ta, chăm sóc cậu từng li từng tí, lại còn thường ở trước mặt hoàng đế bảo vệ cậu ta khi có người nghi ngờ chỉ trích. Một đứa trẻ thiếu thốn tình thương của mẹ từ tấm bé, khi có một người phụ nữ luôn ân cần tử tế với mình như vậy, lẽ ra phải cảm thấy thân thiết như mẹ ruột, nhất là khi người phụ nữ này trước đây lại có giao tình khá tốt với người mẹ quá cố của mình, sao có thể ác cảm với một người như vậy?

Tôi không có chứng cứ, cũng không có lý luận, chỉ đơn giản là cảm giác. Thứ cảm giác mình có thể bước vào trái tim cậu ta, nhìn thấy những thứ vốn dĩ bị ánh hào quang rạng rỡ của cậu ta che lấp. Thứ cảm giác nôn nao, muốn nhìn thấy một ngày nào đó cậu ta cũng giống như tôi…

Giống như tôi - chính tay kết thúc sinh mạng kẻ mà mình căm ghét.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta mỉm cười xán lạn đón lấy mẩu bánh phục linh từ chiếc đũa của Huệ phi, tôi đã có một tiềm tin mãnh liệt: Điều này chắc chắn, chắc chắn, chắc chắn sẽ xảy ra.

“Đình Phương…” Phạm Nguyên bất ngờ quay sang gọi tên tôi, kéo tâm trí tôi ra khỏi dòng suy nghĩ lan man.

“Sao ạ?”

“Đằng kia hình như có đom đóm phải không?”

Tôi nhìn theo hướng tay của cậu ta, thấy phía sau bụi trúc cách đấy không xa đúng là có mấy đốm sáng lập lờ.

“Người chờ thần một chút.”

Nói rồi, tôi đứng dậy, thoăn thoắt tiến đến phía sau bụi trúc.

Lúc còn ở quê, tôi giỏi nhất là dỗ ngọt bọn con gái trong làng. Bẫy bươm bướm, thắt vòng hoa, soi đom đóm, tết cào cào, tất cả tôi đều thuần thục. Làng có chín đứa con gái trạc tuổi tôi thì trong đó sáu đứa đã đòi sau này phải cưới tôi. Tôi nghĩ chỉ cần bắt cho Phạm Nguyên vài con đom đóm, cho nó bay vòng vòng trong vạt áo cậu ta, rồi nói mấy câu đại loại như: “Trông chúng nó dễ thương chưa kìa. À, nhưng sao nhìn mãi vẫn không thấy dễ thương bằng cậu nhỉ?”, cậu ta nhất định cũng sẽ giống bọn con gái làng tôi, từ ũ rũ chuyển sang cười toe toét rồi len lén hôn chụt lên má tôi một cái.

“Điện hạ, người xem này, thần bắt được hai con đom đóm.” Tôi giữ chặt chiến lợi phẩm trong tay, hí hửng chạy lại chỗ gốc cây.

“Hình như không sáng lắm.” Cậu ta cúi nhìn lũ đom đóm trong tay tôi, giọng nói có vẻ hơi thất vọng.

“Đó là vì xung quanh nhiều đèn quá nên chúng ta không thấy rõ. Phải đặt bọn chúng vào nơi nào đó tối tối hơn một tí.”

Phạm Nguyên nhìn tới nhìn lui, có vẻ như thấy xung quanh không có chỗ nào vừa kín vừa đủ tối, nên cuối cùng vạch cổ áo, kéo tay tôi trút gọn bọn đom đóm vào trong ngực.

“Ừ, đúng là sáng thật.” Cậu ta chậm rãi gật đầu, đôi mắt dần dần tỏa ra ánh cười lấp lánh. “Đình Phương, ngươi xem này, sáng lắm.”

Tôi tò mò rướn cổ sang nhìn. Bên trong quả là rất sáng, thấy hết, cái gì cũng thấy.

Hai con đom đóm kia sau đó làm sao thoát ra ngoài, tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ đêm ấy chúng tôi cùng nhau thức đến tận lúc trời gần sáng. Hết ăn bánh gai lại ăn bánh đậu xanh, sau đó thì chuyển sang chơi kéo búa bao, nhảy lò cò, đào lỗ nấu cơm, thậm chí cả đấu vật cũng chơi. Phạm Nguyên yếu ớt, thường bị tôi vật ngã. Mà tôi lại rất thích nhìn vẻ mặt xuýt xoa vì đau vô cùng đáng yêu của cậu ta, nên cứ liên tục ném cậu ta như ném mít.

Lúc còn nhỏ, nghĩ đến việc mình có lòng mưu cầu tư lợi khi thân cận cậu ta, nhiều khi tôi cũng cảm thấy hơi day dứt. Sau này nhìn lại, mới nhận ra lúc ấy mình chẳng qua chỉ là đứa trẻ ranh khôn vặt, từ nhỏ đến lớn chưa từng được tôi rèn trong tranh đoạt. Bản lĩnh, vốn dĩ không thể nào sánh được với kẻ sinh ra để làm hoàng đế.

Chú thích:

(1) Sâm cầm là một loài chim di cư thường quần tụ ở hồ Tây, bề ngoài khá giống vịt xiêm, là loại thức ăn qúy, có giá trị dinh dưỡng cao, thường được hầm cùng thuốc Bắc để tẩm bổ.

(2) Đội thượng thiện là nhóm người phụ trách việc nấu nướng trong cung.

(3) Món phụ ở đây là những món ăn kèm như dưa chua, dưa muối, mắm…

(4) Gỗ Kim Giao là một loại gỗ qúy, thường mọc ở những núi đá vôi thuộc miền bắc nước ta. Loại gỗ này được người xưa cho là có khả năng thử độc, giống như đũa bạc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ôi, đúng là càng đọc càng thấy hấp dẫn, tác giả làm Oruyl nôn quá đi!!!!
 

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Mới đọc một chương mà em thấy hấp dẫn quá. Nhất là thể loại truyện dã sử của Việt Nam mình. Em hóng các chương tiếp của chị.
=> Có đoạn này em hơi khó hiểu vì rõ ràng nhân vật chính là một cậu bé mà.
Đọc xuống chương 1 lại không chắc chắn là nam hay nữ vì có những chỗ "tôi" xưng là bọn con gái chúng tôi. Có vẻ thân phận của Phương không đơn giản chút nào.
Chị đọc xong chương 1 lại liên tưởng đến hình ảnh gái giả trai. ^^
 
Bên trên