Hoàn thành Về quê - Hoàn thành - Lê La

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Bà tác giả kết thúc truyện bằng đêm giao thừa quả thật rất thông minh, tạo được cảm giác sum vầy và lắng đọng trong lòng độc giả. Có thể trong năm mọi người không vừa lòng vừa ý nhau, nhưng vẫn quây quần bên mâm cơm sum họp, có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện không vui trong năm, đó mới chính là tình thân, là tình cảm gia đình.

Các nghi thức truyền thống để đón một năm mới cũng được miêu tả rất tỉ mỉ, khiến độc giả như đang sống trong những ngày cận tết, không khí ấm áp của chương 10 dường như có sức lan tỏa đến tất cả mọi người.

Kết thúc một năm sẽ là một năm mới, kết thúc một câu chuyện, nhưng lại mở ra câu chuyện mới. Ngày mai là một ngày mệt mỏi nhưng lại là ngày vui và tràn ngập tình yêu thương. Năm mới đã đến rồi.

Lời cuối cùng, chúc bà tác giả sớm hoàn thiện bản thảo và đăng lên thư viện Gác, xa hơn nữa là xuất bản sách nhé.
May quá, không bị chê cái kết. :v
Lúc đầu em định cho kết thúc dở dang cơ nhưng thấy không hợp lý nên nhảy luôn đến Tết cho máu, he he...
Ực... em không dám mơ đến việc xuất bản đâu ạ. :v

=> phương ngữ?
Từ "túc mục" chắc chỉ có mẹ em dùng. :D Em bỏ từ đó và viết lại câu rồi ạ.

=> là đơ chứ em nhỉ? Còn nếu là dơ thì từ này không hợp trong ngữ cảnh. :-ss, theo chị hiểu là em Mèo sợ người lạ.
Bé Mèo ngại đó chị, ở chỗ em dùng từ "dơ", chắc cũng lại là phương ngữ. :-s

=> chị nghĩ nên thay vào bằng mà, chú tâm vào thường sau cụm từ này sẽ là một danh từ hoặc cụm danh từ.
Vâng, chị. :D

=> câu này hơi mờ nghĩa, có phải ý em là, ra Giêng là có thể mua bán tấp nập ngay?
Vâng, đúng thế ạ. :v

Em cảm ơn chị Tim đã kiên nhẫn đọc đến chương cuối nhé. Em hỏi nhỏ: Đọc xong chị có thở phào hông? :))
 

timbuondoncoi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
14/9/14
Bài viết
2.125
Gạo
300,0
May quá, không bị chê cái kết. :v
Lúc đầu em định cho kết thúc dở dang cơ nhưng thấy không hợp lý nên nhảy luôn đến Tết cho máu, he he...
Ực... em không dám mơ đến việc xuất bản đâu ạ. :v


Từ "túc mục" chắc chỉ có mẹ em dùng. :D Em bỏ từ đó và viết lại câu rồi ạ.


Bé Mèo ngại đó chị, ở chỗ em dùng từ "dơ", chắc cũng lại là phương ngữ. :-s


Vâng, chị. :D


Vâng, đúng thế ạ. :v

Em cảm ơn chị Tim đã kiên nhẫn đọc đến chương cuối nhé. Em hỏi nhỏ: Đọc xong chị có thở phào hông? :))
May quá, đọc xong ốm luôn. :-ss
Chị đùa đấy, cái lap của bà tác giả đã sửa rồi đấy à?
Truyện này đọc khá dễ chịu mà, căn bản nó thực nên rất gần gũi, cả những chiêm nghiệm, triết lý cuộc sống được lồng ghépkkhá tinh tế, như chị đã nói từchương đầu, phù hợp với người đọc chậm.
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
May quá, đọc xong ốm luôn. :-ss
Chị đùa đấy, cái lap của bà tác giả đã sửa rồi đấy à?
Truyện này đọc khá dễ chịu mà, căn bản nó thực nên rất gần gũi, cả những chiêm nghiệm, triết lý cuộc sống được lồng ghépkkhá tinh tế, như chị đã nói từchương đầu, phù hợp với người đọc chậm.
Chị chịu khó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho mau khỏi nhé. :D
Vâng, chắc em bớt tự kỉ với cái truyện này một chút rồi. :P
P/s: Em phải mua sạc mới, được một hôm thì lại bị mất mạng, cả ngày nay em ngồi mò mẫm để vào được đây. :(
 

timbuondoncoi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
☆☆☆
Tham gia
14/9/14
Bài viết
2.125
Gạo
300,0
Chị chịu khó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho mau khỏi nhé. :D
Vâng, chắc em bớt tự kỉ với cái truyện này một chút rồi. :P
P/s: Em phải mua sạc mới, được một hôm thì lại bị mất mạng, cả ngày nay em ngồi mò mẫm để vào được đây. :(
Chị cmt bằng đt không quen, nó cứ dính dính chữ miết. Không dám mở lap, ốm còn ham hố bị mẹ vs ox la cho. :-ss
Có vẻ như bị nghiện gác rồi. :))
Chị thấy có hơn 50 người giới thiệu trên fb mà tự kỷ gì gái. :3
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Chị cmt bằng đt không quen, nó cứ dính dính chữ miết. Không dám mở lap, ốm còn ham hố bị mẹ vs ox la cho. :-ss
Có vẻ như bị nghiện gác rồi. :))
Chị thấy có hơn 50 người giới thiệu trên fb mà tự kỷ gì gái. :3
Chắc là nghiện thật rồi. :-ssLấy chồng xong không biết có được online như thế này nữa không, hu hu...
Em cũng tò mò không biết ai giới thiệu truyện của em trên Facebook (trừ em ra :))).
 

conruoinho

Gà ăn mày
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
10/1/14
Bài viết
1.952
Gạo
4.000,0
Chương 8 - phần 1

Đường hạt là sự mô phỏng một chuỗi hạt cườm xâu liền vào nhau, chỉ nhìn được một nửa hạt, nên cái đang nằm trước mặt tôi là một thanh gỗ dài một mét sáu, nửa hạt một nối đuôi nhau từ đầu này đến đầu kia.
Đoạn này chị không hiểu lắm, vì cái chỗ "nên...", không hiểu là vì cái gì mà có "nên" ở đây. Có phải ý em nói:
Đường hạt là sự mô phỏng một chuỗi hạt cườm xâu liền vào nhau, chỉ nhìn được một nửa hạt, nên cái đang nằm trước mặt tôi trông như một thanh gỗ dài một mét sáu, từng nửa hạt một nối đuôi nhau từ đầu này đến đầu kia.

Nhìn cái hoa chẳng có gì mà dùng bao nhiêu là đục.
Chỗ này chị cũng không hiểu lắm, ý em là dũng nhiều mũi đục khác nhau?

Tách sẽ tạo những chi tiết nhỏ trên sản phẩm như đường gân lá, trên những cánh hoa, nhị hoa; chi tiết trên thân một con vật (lông, cánh, mắt…),…
Chỗ này nhiều dấu ba chấm đi liền tù tì nhìn hơi loạn.
Tách là giai đoạn tạo những chi tiết nhỏ trên sản phẩm như đường gân lá, trên những cánh hoa, nhị hoa; hay những chi tiết như lông, cánh, mắt,... trên thân một con vật; v.v.

Hồi tôi thi đỗ đại học, bố mẹ mừng lắm, còn mở tiệc liên hoan, mời anh em đến chung vui. Bây giờ mấy em học sinh mới học lớp mười một, mười hai bố mẹ đã khuyên nghỉ học về nhà lấy chồng giàu. Nghỉ sớm, học nghề sớm, lấy chồng rồi sinh con sớm, sau này nhàn hạ. Không ít người lấy tôi ra làm dẫn chứng cho sự vô nghĩa của việc học để động viên con bỏ học. Cảnh đó không biết khiến người ta nên vui hay nên buồn.
Đoạn này thấy buồn nha em. Mỗi người mỗi chí hướng, có lẽ bằng cấp không phải là cái ai ai cũng nên hướng tới, nhưng việc học thì lúc nào cũng cần, không phải lúc nào cũng học ở trường lớp, mà còn có trường nghề, trường nhà, trường đời, học từ những người xung quanh.

Cô Nga thỉnh thoảng lại sang kể tình hình ở nhà cô cho mẹ tôi nghe. Cô cũng lo cái Thương thi đỗ, lấy đâu ra tiền mà mua xe đạp điện cho nó. Nó nghỉ học ở nhà làm, vừa đỡ tốn tiền học, vừa biết làm sớm, một hai năm nữa lấy chồng là cô chú nhàn, chỉ phải lo cho thằng Chính nữa thôi.
Lấy chồng rồi mà nhỡ chồng có chuyện gì thì vợ cũng không có học hay không có nghề để làm được gì thì cũng chưa chắc nhàn...

Tôi chưa xin được việc nên chỉ bị hỏi thăm về công việc, còn cái Nhung bạn tôi đã có công việc ổn định thì bị hỏi chuyện người yêu. Những câu hỏi kiểu: “Cháu đã có người yêu chưa?”, “Bao giờ thì cho cô ăn cỗ?”… Nói chung, rất là mệt. Mà chẳng hiểu sao nhà tôi lại nhiều người đến chơi như vậy, cứ như ông Phùng chẳng hạn, ngày nào cũng sang nhà tôi vài lần. Thê nên số lần tôi bị "phỏng vấn" không phải là ít.
Ờ những câu hỏi không bao giờ dứt... có người yêu rồi thì sẽ hỏi khi nào cưới, cưới rồi thì sẽ hỏi khi nào sanh con, có đứa con đầu thì hỏi khi nào có đứa tiếp theo,...không việc làm thì hỏi sao ăn ở không, có việc làm thỉ hỏi lương bao nhiêu... :v

Chương 8 - phần 2
Lấy bác Trường, bác Lý bắt đầu khổ, khổ vì chồng, khổ vì gia đình chồng. Bác Trường không biết làm nghề, cứ lông bông chơi bời, cờ bạc, lô đề đủ cả, phiêu bạt khắp nơi, ra tù vào tội, cuối cùng lại về ăn bám vợ. Chồng đã vô tích sự, gia đình chồng lại không biết đường ăn ở, coi bác không ra gì. Bây giờ, bác khổ vì con, bên cạnh cái khổ vốn có từ khi lấy chồng.
À đây, như chị nói ở trên... lấy chồng chưa chắc nhàn. :P

Nhưng thằng Dương, con thứ ba trong nhà, lại chẳng thua kém gì bố nó.
Chị nghĩ chỗ này phải là chẳng hơn gì bố nó mới đúng nghĩa.
(Cũng là so sánh nhưng chị nghĩ nghĩa của nó, em xem thử đọc có sắc thái khác nhau không nha:
-- chẳng thua kém: tài giỏi chẳng thua kém ai, học hành chẳng thua kém ai
-- chẳng hơn gì: tồi tệ chẳng hơn gì ai, học hành chẳng hơn ai.)

Đọc chương này thấy Linh cũng không đến nỗi tự kỷ nhỉ, cũng rành rọt chuyện trong nhà ngoài xóm. :P
Khổ thân bác Lý, nhà có mấy ông con trai thịt thối, từ cha đến con. Cô gái nào gả vào nhà này thì cũng đừng có mơ chuyện được nhàn nhã. Đọc chương này thấy sao sao í. Quả thật có nhiều suy nghĩ giữa làng và thành phố khác nhau mà không biết hướng nào là hướng đi tốt cho người ở làng. Không thể bắt họ học hành vì ai cũng học thành ông này bà kia mang mấy tấm bằng ra trường mà không nghề ngỗng cũng chẳng giúp ích được gì cho xã hội. Nhưng không học hành thì dân trí không cao và cũng chẳng ai bíêt đường nào mà vươn lên ngoại trừ bám víu vào cái nghề truyền thống đang ngày một mai một đi. :|:|
 

conruoinho

Gà ăn mày
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
10/1/14
Bài viết
1.952
Gạo
4.000,0
Chương 9

Đoạn chat đó mở đầu cho một tuần đầy kiên trì của tôi.
Chỗ đầy kiên trì này nghe không xuôi tai lắm dù chị hiểu ý em. Chị xin góp ý:
Đoạn chat đó mở đầu cho một tuần tràn trề sự kiên trì của tôi.

Cũng từ khi học đại học, tôi, Huyền, Thu trở thành ba anh em.
Ba chị em chứ? :P
Hay chị hiểu nhầm, khúc sau có nói "có anh có chị" nhưng hình như ba bạn đều là nữ. :v

Cô DJ này mặc một chiếc váy đen ôm sát cơ thể từ ngực đến đùi, vừa làm việc cô vừa lấy tay kéo váy lên cho đỡ lộ hàng.
Chỗ kéo váy lên làm chị nghĩ cô này đang kéo váy ngắn lên khoe chân dài chứ hông phải là kéo váy lên cho đỡ lộ núi đôi. =))

Chương 10
Anh Xuyên đặt cho anh Tuyên cái biệt danh Cả Lẫn còn giải thích nguyên nhân là “lẫn nhất quả đất” cho tôi hiểu được nhưng hỏi anh tại sao anh lại bị gọi là Chẩu thì anh chịu.
"Tam thập lục kế, 'chẩu' là thượng sách." =))

Tôi đã ẩn ngày sinh trên Facebook cá nhân để không nhận được những lời chúc như “snvv” hay “hpbd”, nó không có ý nghĩa gì cả và tôi lại phải mất công ngồi viết “Cảm ơn bạn nhé.”
Chị cũng thế, ai nhớ thì nhớ, không thì thôi. :v

Tục lấy lửa đêm giao thừa ở làng tôi đã có từ lâu đời. Mỗi năm làng sẽ chọn một người lớn tuổi, gia đình yên ấm, có điều kiện kinh tế để mở cổng đình, phụ trách luôn màn chúc Tết đầu năm, mang lửa từ trong đình ra đốt những đống rơm được đặt ở giữa sân đúng lúc tiếng trống báo hiệu năm mới đã đến vang lên.
Cái này vui nhỉ. Tết ở quê đầm ấm, ai cũng biết ai. Chị ở thành phố, đến Tết đường xá trống huơ trống hoắc, bà con đều về quê cả. Ngày xưa còn được đốt pháo, bây giờ im ắng như chốn không người.

Cuối cùng cũng xong nhé. Hai chương cuối chỉ diễn tả những điều vui nên chị thấy cũng vui và không có cảm xúc gì nhiều. Câu chuyện rất nhẹ nhàng và đơn giản. Tuy nhiên, có quá nhiều cảm xúc mà lại thiếu cốt truyện chính (hoặc cốt truyện phụ) nên đọc hơi có vẻ như một tản văn. Chị thích cái là nó không có mấy tình yêu trai gái vào đây. Nói chung, truyện này chị cho 4/5 sao nhé. :x
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Em cảm ơn chị conruoinho ạ. 4/5 sao cơ đấy, thật là sung sướng, hi hi... :D
Giờ em online bằng điện thoại nên không trả lời cụ thể những góp ý của chị được, mai em trả lời chị nhé. :x
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Đoạn này chị không hiểu lắm, vì cái chỗ "nên...", không hiểu là vì cái gì mà có "nên" ở đây. Có phải ý em nói:
Đường hạt là sự mô phỏng một chuỗi hạt cườm xâu liền vào nhau, chỉ nhìn được một nửa hạt, nên cái đang nằm trước mặt tôi trông như một thanh gỗ dài một mét sáu, từng nửa hạt một nối đuôi nhau từ đầu này đến đầu kia.
Ý em là cái thanh gỗ dài một mét sáu, bên trên có những cái hạt nằm cạnh nhau từ đầu đến cuối nhìn giống như một chuỗi hạt cườm vì nó mô phỏng chuỗi hạt ấy mà. @_@

Chỗ này chị cũng không hiểu lắm, ý em là dũng nhiều mũi đục khác nhau?
Vâng, là dùng nhiều cái đục khác nhau để đục nó. Em sẽ sửa lại cho rõ hơn. :3

Chỗ này nhiều dấu ba chấm đi liền tù tì nhìn hơi loạn.
Tách là giai đoạn tạo những chi tiết nhỏ trên sản phẩm như đường gân lá, trên những cánh hoa, nhị hoa; hay những chi tiết như lông, cánh, mắt,... trên thân một con vật; v.v.
Hi... hi... Chị diễn đạt lại rõ ràng hơn hẳn. >:D<

Đoạn này thấy buồn nha em. Mỗi người mỗi chí hướng, có lẽ bằng cấp không phải là cái ai ai cũng nên hướng tới, nhưng việc học thì lúc nào cũng cần, không phải lúc nào cũng học ở trường lớp, mà còn có trường nghề, trường nhà, trường đời, học từ những người xung quanh.
Vâng, em cũng đồng ý với quan điểm của chị. Việc học là việc cần thiết, có thể nó không cho ta một cái nghề như ta muốn nhưng sẽ giúp ta trưởng thành và hiểu biết hơn về một khía cạnh hay lĩnh vực nào đó. Cũng có thể mình sẽ vận dụng nó vào những việc khác trong cuộc sống. :D

Lấy chồng rồi mà nhỡ chồng có chuyện gì thì vợ cũng không có học hay không có nghề để làm được gì thì cũng chưa chắc nhàn...
Cái này cũng đúng đó chị, nhưng trước mắt thì cô Nga nghĩ như vậy, vì cô không muốn cái Thương học tiếp thôi. :v

Ờ những câu hỏi không bao giờ dứt... có người yêu rồi thì sẽ hỏi khi nào cưới, cưới rồi thì sẽ hỏi khi nào sanh con, có đứa con đầu thì hỏi khi nào có đứa tiếp theo,...không việc làm thì hỏi sao ăn ở không, có việc làm thỉ hỏi lương bao nhiêu... :v
Cái này người ta gọi là "quan tâm" đấy chị. :x

Chị nghĩ chỗ này phải là chẳng hơn gì bố nó mới đúng nghĩa.
(Cũng là so sánh nhưng chị nghĩ nghĩa của nó, em xem thử đọc có sắc thái khác nhau không nha:
-- chẳng thua kém: tài giỏi chẳng thua kém ai, học hành chẳng thua kém ai
-- chẳng hơn gì: tồi tệ chẳng hơn gì ai, học hành chẳng hơn ai.)
Em định nói là thằng Dương không kém gì bác Trường trong việc phá phách, làm khổ bác Lý ấy chị, vậy thì nên dùng từ "chẳng thua kém" gì và thêm phần bổ ngữ phía sau đúng không chị? :-s

Đọc chương này thấy Linh cũng không đến nỗi tự kỷ nhỉ, cũng rành rọt chuyện trong nhà ngoài xóm. :P
Khổ thân bác Lý, nhà có mấy ông con trai thịt thối, từ cha đến con. Cô gái nào gả vào nhà này thì cũng đừng có mơ chuyện được nhàn nhã. Đọc chương này thấy sao sao í. Quả thật có nhiều suy nghĩ giữa làng và thành phố khác nhau mà không biết hướng nào là hướng đi tốt cho người ở làng. Không thể bắt họ học hành vì ai cũng học thành ông này bà kia mang mấy tấm bằng ra trường mà không nghề ngỗng cũng chẳng giúp ích được gì cho xã hội. Nhưng không học hành thì dân trí không cao và cũng chẳng ai bíêt đường nào mà vươn lên ngoại trừ bám víu vào cái nghề truyền thống đang ngày một mai một đi. :|:|
Vẫn luôn tồn tại hai quan điểm, hai cách nhìn khác nhau như thế đấy chị. Ai nghĩ thế nào là đúng thì làm như vậy, vì cái nào cũng có cái lý của nó. Như bố em thì theo quan điểm học được thì cứ học, đến khi ra trường, không xin được việc thì về làm nghề cũng được. Đi học còn đi ra ngoài, mở mang hiểu biết chứ cứ quanh quẩn mãi ở làng thì không bao giờ khá lên được, nhất là cách nhìn nhận mọi vấn đề trong cuộc sống. :)
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Ba chị em chứ? :P
Hay chị hiểu nhầm, khúc sau có nói "có anh có chị" nhưng hình như ba bạn đều là nữ. :v
Ba đứa con gái nhưng Linh là "anh" chị ợ, gọi thế cho vui ấy mà. :))

Chỗ kéo váy lên làm chị nghĩ cô này đang kéo váy ngắn lên khoe chân dài chứ hông phải là kéo váy lên cho đỡ lộ núi đôi. =))
=)) Chị nói thế làm em cũng thấy thế là sao? :-?

"Tam thập lục kế, 'chẩu' là thượng sách." =))
Là thế ạ? :-o

Chị cũng thế, ai nhớ thì nhớ, không thì thôi. :v
:-bd:-bd

Cái này vui nhỉ. Tết ở quê đầm ấm, ai cũng biết ai. Chị ở thành phố, đến Tết đường xá trống huơ trống hoắc, bà con đều về quê cả. Ngày xưa còn được đốt pháo, bây giờ im ắng như chốn không người.
Hồi bé thì em thấy vui lắm, bây giờ em thấy cũng bình thường à. :v

Cuối cùng cũng xong nhé. Hai chương cuối chỉ diễn tả những điều vui nên chị thấy cũng vui và không có cảm xúc gì nhiều. Câu chuyện rất nhẹ nhàng và đơn giản. Tuy nhiên, có quá nhiều cảm xúc mà lại thiếu cốt truyện chính (hoặc cốt truyện phụ) nên đọc hơi có vẻ như một tản văn. Chị thích cái là nó không có mấy tình yêu trai gái vào đây. Nói chung, truyện này chị cho 4/5 sao nhé. :x
Cái cốt truyện chính nó đơn giản ngắn gọn quá, bị những chuyện linh tinh khác che lấp mất rồi chị ạ :)). Ngay từ đầu em đã quyết loại bỏ hết tình yêu tình báo của nhân vật chính để cô nàng còn có thời gian quan tâm bạn bè, anh em, làng xóm, cho cô nàng ế dài dài luôn =)).
Em cảm ơn chị Ruồi lần nữa nhé. :x >:D<>:D<
 
Bên trên