Chương 9: Có một mùa đông đã trôi qua như vậy
“Mr. Dark:
Mai cậu làm gì?
Linh Ta Linh Tinh:
Chắc là sang trường học.
Mr. Dark:
Cho theo với.
Linh Ta Linh Tinh:
Cũng được.”
Đoạn chat đó mở đầu cho một tuần đầy kiên trì của tôi.
Mùa đông đã đến rồi. Tôi nằm trong chăn ấm, nghĩ đến cái lạnh bên ngoài mà tự nhiên co người lại. Mới có 6 giờ sáng nên tôi cứ nằm lì trong chăn như vậy, nhớ lại cuộc nói chuyện trên Yahoo của tôi với Đức hồi năm thứ hai.
Khi đó, cũng đang là mùa đông, gần đến Giáng sinh. Chúng tôi sắp bước vào kì thi hết học kì một năm hai. Dù trời rét đến mấy tôi cũng cố gắng dậy sớm để sang trường học bài, tại vì có hẹn Đức đến học cùng. Nếu không có thêm một người, chắc tôi đã bỏ cuộc ngay từ buổi đầu tiên cắp sách sang trường ngồi làm đề cương. Tôi vốn lười học, học một tẹo là chán thế mà cả một tuần trước khi thi môn Pháp luật đại cương, tôi đều chăm chỉ không bỏ buổi tự học nào. Đến môn tiếp theo thì tôi chịu, Đức tự học ở nhà nên bệnh lười của tôi có cơ hội tái phát, tôi nằm trong chăn ôn thi.
Mùa đông năm đó tôi còn làm thêm cho chị Hải cùng xóm trọ nhà ông Cát. Chị bảo tôi đăng bài cho một website bán hàng trực tuyến mới lập, chủ yếu là tôi copy từ những trang khác về đó, mỗi ngày một trăm tin, mất gần bốn tiếng đồng hồ. Vừa ôn thi vừa làm, nhiều lúc tôi cũng thấy căng thẳng, nhưng khi được nhận tiền lương, tôi quên hết mọi khó khăn trước đó, dẫn Thu với Huyền đi ăn khao.
Thu học cùng tôi từ những năm cấp hai, rồi đến hết cấp ba. Lên đại học, Thu học Sư phạm Hà Nội, cũng gần trường tôi nên chúng tôi hay gặp nhau hẹn hò, thỉnh thoảng Thu sang phòng tôi chơi. Cũng từ khi học đại học, tôi, Huyền, Thu trở thành ba anh em. Huyền còi bé nhất nên là em út. Thu gần gấp đôi Huyền nên được làm chị. Còn tôi tuy nhỏ hơn Thu nhưng suy nghĩ có phần già trước tuổi trong khi Thu thì lúc nào cũng như trẻ con nên tôi là anh cả. Nhà neo đơn, phải có anh có chị thì mới vui. Lúc mới kết tình anh em, tôi bảo Huyền sẽ là người đầu tiên có người yêu trong ba đứa, tiếp đó đến Thu, cuối cùng mới là tôi. Hiện tại thì phán đoán đầu đã đúng, không biết hai cái kia có linh nghiệm không.
Thu là một cô gái trong sáng và ngây thơ. Mặc dù trước đây nó cũng sống nội tâm và hay suy nghĩ, nhưng từ khi lên Hà Nội học, Thu thay đổi nhiều, sống hướng ngoại, và bộc lộ hết cái tính trẻ con vô tư của mình. Bây giờ Thu cũng về quê, dạy ở một trường cấp ba trong huyện, bận tối ngày, không có thời gian nói chuyện với một đứa rảnh rỗi như tôi nữa.
Mùa đông, nhóm "Xí xớn" bọn tôi năm nào cũng tụ tập ăn lẩu nhân dịp sinh nhật Loan bánh bao và Liên. Địa điểm ăn chơi của chúng tôi là phòng Hương và phòng Loan bà già, hai đứa trọ ở hai phòng kề nhau. Khách mời của chúng tôi là các bạn nam trong lớp, nhưng thường không có mặt đầy đủ cả bảy bạn, chỉ có Chiến, Thượng, Đức, Tùng, Cương. Lúc ăn thì khỏi phải nói, mọi thứ lộn xộn và nhí nhố vô cùng, nhiều khi miếng ăn gần miệng mà cũng phải ngậm ngùi cho ra. Vừa ăn vừa cười, chúng tôi không ăn được là bao. Sau mỗi bữa liên hoan như vậy, ảnh nóng được tung dồn dập trên Facebook, mà nhân vật chính phải đi đe dọa để đứa đăng chịu gỡ xuống mới thôi. Trong một lần ăn uống tưng bừng, Tùng bỗng chốc có biệt danh phải nói là chuẩn không cần chỉnh: Ngao Sếch Tùng. Trước, Tùng có biệt danh Tùng Sếch, đến hôm đó chúng tôi phát hiện ra nó thích ăn ngao nên Thượng buột mồm gọi ra cái tên mĩ miều với ba chữ cũng vô cùng mĩ miều như thế.
Tôi nằm hồi tưởng quá khứ rồi cười một mình trong chăn không khác gì đứa dở hơi. Đến lúc nhìn vào đồng hồ trên điện thoại mới biết muộn thế nào. Tôi lập cập ra khỏi chăn, vừa mặc cái áo khoác vừa run lẩy bẩy. Khi đã quen với cái lạnh tôi mới ra khỏi giường, xuống dưới nhà.
Nhà tôi luôn ăn sáng bằng mì tôm. Thỉnh thoảng mẹ mua bánh cuốn hoặc ngô để đổi bữa nhưng ăn mì tôm vẫn no lâu hơn. Mùa đông ngồi làm ngoài sân đúng là có hơi lạnh hơn trong nhà nhưng làm một lúc là sẽ nóng người lên.
Lao động chân tay được cái là đầu óc sẽ rảnh rỗi, nên vừa làm tôi vừa nghĩ tiếp chuyện lúc mới ngủ dậy. Những kỉ niệm từ quá khứ thi nhau ùa về trong tâm trí tôi. Hồi nhỏ, cứ đến mùa đông là tối nào bác Lý cũng bán bánh rán ở cổng nhà bác. Tôi với em trai lại sang ngồi ở đó, cũng có khi chúng tôi thèm ăn bánh thật, nhưng cũng có khi chỉ vì thích thôi. Ngồi ở đó vừa ấm, vừa được nói chuyện với chị Hằng và cái Nga. Bốn người chúng tôi là bộ tứ siêu quậy, lúc nào cũng dính lấy nhau. Trời dần về khuya, khách thưa dần, bốn đứa vẫn nô đùa ở đường, trêu người qua lại, không ít lần bị người ta mắng cho một trận mà không chừa. Đến lúc mẹ gọi về đi ngủ, tôi còn vùng vằng không muốn về, còn xin mẹ cho ngủ lại bên nhà bác. Mới đó mà bây giờ chúng tôi đều đã lớn cả rồi, chị Hằng và cái Nga đều đã có con, con chị Hằng gọi tôi là dì, cái Cún thì chưa nói sõi, chỉ gọi tên tôi thôi.
Vừa làm vừa nghĩ nên tôi có cảm giác thời gian trôi đi thật nhanh. Bác Lý đã đi chợ về, một lúc nữa bác Trường sẽ đi đón cái Cún về để trêu bác Lý, bởi cái Cún chỉ theo bà ngoại, mà bác thì lắm việc phải làm. Thế là tôi lại thấy cảnh bác Lý vừa bế Cún vừa chửi bác Trường, đi từ nhà bên kia sang nhà bên này (bác có hai nhà), qua nhà tôi thì dừng lại kêu ca rồi bảo Cún gọi tên tôi. Tôi sẽ vẫy vẫy tay gọi nó vào, cho nó cái bánh hoặc cái kẹo. Hôm nào không thấy Cún lên là bác Lý lại nhớ, tôi cũng nhớ con bé lắm.
Mùa đông là mùa cưới, từ đầu tháng chín đến giờ đã có bao nhiêu là đám cưới rồi. Mẹ ngồi tính từ giờ đến Tết có ba, bốn đám phải đi, trong đó có đám cưới anh Hải con trai bác tôi.
Đám cưới đâu có đơn giản là đến mừng rồi ăn cỗ đâu, các cô các chị còn lo khoản giầy dép, quần áo, đầu tóc sao cho đẹp để đến chỗ đông người người ta bàn tán. Công cuộc làm đẹp của chị em phụ nữ là đề tài muôn thuở của mẹ tôi với cô Nga. Thật ra thì phái đẹp ở làng tôi hay ở đâu cũng đều thế cả. Hôm mẹ tôi đi làm tóc, có tất cả bốn người đi với nhau: mẹ tôi, cô Nga, cô Huệ, cô Vân, cả bốn đều đi uốn xoăn. Năm nay có mốt làm tóc xoăn, từ người trẻ cho đến người trung trung tuổi đều xoăn hết. Đi đâu người ta cũng thấy tóc xoăn, đủ các thể loại. Làm xong rồi có phải là xong hẳn đâu, mẹ tôi mỗi lần gội đầu lại gọi tôi ra cuốn lô. Được một thời gian, mẹ tôi và cô Nga lại đi duỗi thẳng.
Thỉnh thoảng mẹ lại mang một cái áo hoặc một cái quần ở chợ về cho tôi thử, rồi quyết định mua hay không cũng do mẹ. Tôi ở nhà suốt ngày, chẳng đi đến đâu nên mặc gì chẳng được, mẹ mua thì tôi cứ mặc thôi, không quan trọng, miễn là thoải mái. Cũng may là mẹ tôi có mắt thẩm mĩ tốt, cũng thích cho con gái ăn diện như mấy em mười bảy mười tám ở làng, nên tôi cũng không lo. Tôi mà mua thì mẹ sẽ chê, nào là như quần áo con trai, nào là như quần áo cũ, lỗi mốt. Tôi không thích nghe mẹ cằn nhằn nên cho mẹ tự quyền quyết định.
Đám cưới ở làng tôi diễn ra trong hai ngày, đúng ra là một ngày rưỡi, nhưng việc chuẩn bị thì khá là vất vả. Từ thuê mượn bàn ghế, phông bạt, loa đài đến bát đĩa, thực phẩm… Anh Hải cưới ngày mùng 9 tháng 12 thì chiều ngày mùng 7 tôi và mẹ phải ra nhà bác Bắc rửa bát. Sáng ngày mùng 8, người ta đến bắc rạp, làm cổng. Buổi chiều hôm đó, anh em đến làm cỗ chiều, có gì cần chuẩn bị trước cho ngày hôm sau thì chuẩn bị. Ăn cỗ chiều xong thì ai về nhà nấy tắm rửa, mặc quần áo đẹp để tối đến chúc mừng chú rể.
Buổi tối trước ngày cưới là vui nhất. Khách khứa đến chia vui cùng gia đình, anh em có mặt đông đủ, ngồi xem hát hoặc cắn hướng dương, trò chuyện giữa nền nhạc ầm ĩ. Khi những vị khách có tuổi ra về, tầm 9 giờ trở đi, thanh niên bắt đầu lên nhảy loạn xì ngầu.
Anh Hải thuê một nữ DJ về mix nhạc cho bạn bè nhảy. Cô DJ này mặc một chiếc váy đen ôm sát cơ thể từ ngực đến đùi, vừa làm việc cô vừa lấy tay kéo váy lên cho đỡ lộ hàng. Mà chẳng hiểu sao sợ lộ hàng mà cô lại mặc cái váy ấy. Tôi buồn cười với ý kiến của mấy chú ngồi dưới, lần đầu tiên các chú thấy người ta mặc váy mà không cần quai, thế mà không tụt.
Đám thanh niên vừa nhảy vừa hò hét ầm ĩ, có đứa còn cầm quả pháo điện chạy khắp nơi, cảnh tượng thật là hỗn loạn, đầu tôi bắt đầu ong ong. Đến hơn 10 giờ mọi thứ mới kết thúc, tôi cùng mẹ và mấy cô nữa quét dọn và thu gọn bàn ghế lại.
Sáng ngày đón dâu, tôi phải dậy sớm, ra nhà bác để kê bàn ghế, trải khăn trải bàn, bày hoa, cốc chén… Đúng 7 giờ sáng nhà trai xuất phát đi xuống nhà gái ở trong xóm tôi. Nhà bác Bắc ở gần đình, đi bộ vào nhà gái cũng khá là xa, nhưng vì đông người nên không còn cảm giác đoạn đường quá xa nữa. Lễ tổ chức ở nhà gái diễn ra khá nhanh chóng. Đại diện bên nhà trai lên phát biểu, xin đón dâu. Đại diện nhà gái lên phát biểu, tỏ ý đồng tình với lời phát biểu của nhà trai. Mọi người ngồi uống nước, ăn bánh kẹo, đợi đến giờ đẹp thì đưa cô dâu về nhà chồng.
Về nhà trai thì lễ tổ chức diễn ra lâu hơn, tất nhiên vẫn không thể thiếu màn phát biểu của đại diện hai bên gia đình, cô dâu chú rể thắp hương lên bàn thờ tổ tiên để ông bà chứng giám. Sau đó là những tiết mục văn nghệ, ca sĩ có, cây nhà lá vườn cũng có. Rồi màn trao nhẫn, chú rể hôn cô dâu trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người. Thường thì cứ phải ba mươi đến bốn mươi phút mới tổ chức xong. Chụp ảnh lung tung một lúc thì bạn bè cô dâu ra về hết, chỉ còn cô dâu mới ở nhà chồng.
Khoảng 10 giờ là bắt đầu ăn cỗ. Cỗ chiều hôm trước chủ yếu chỉ có anh em trong nhà, hôm nay mới là cỗ chính, cỗ mời khách. Tôi cùng mấy chị khác bê bát, bê cơm, mâm nào thiếu gì thì đi lấy, chạy đi chạy lại đến nóng cả người, chóng cả mặt, mãi cũng được ngồi vào ăn. Ăn xong lại đi thu dọn, quét tước, đến 12 giờ trưa mới tạm xong công việc. Chỉ còn vài mâm của những ông uống rượu rề rà vẫn chưa xong, tôi buồn ngủ díp mắt, chỉ mong dọn cho nhanh còn về đi ngủ.
Chiều hôm đó, tôi với mẹ ngủ cả buổi chiều để bù đắp năng lượng cho hai ngày lóc xóc. Anh Hải cưới xong, cũng gần đến Tết rồi.