“Giờ mà có ai nhìn thấy, chắc họ tưởng mình bị điên mất! ” Cố tạo nụ cười rạng rỡ trước tấm gương, Khả Ngân cười cợt với ý nghĩ trong đầu. Ngoài hành lang, vừa hay có mấy kẻ đang nhăn nhăn nhó nhó với bàn tay bụp trên miệng, nham nhở cười như mấy người câm xem hài kịch.
- Phu... ụt...! Ha ha… khặc... ặc... Ôi sặc chết tui rồi!
- Á… há… Đau bụng quá… nhịn không được nữa rồi!
Tiếng cười bị kìm hãm cuối cùng cũng bung ra, những âm thanh khả ố cứ thế tuôn theo, khiến cô gái giật mình quay lại.
- Nè…! Cười gì hả mấy cái đứa này.
Đám lố nhố ba bốn võ sinh ôm nhau lăn lộn, tiếng cười được thể xả ra sằng sặc, như chiếc pô xe máy bị ngập nước.
- Hắc… hắc… hắc…
- Ô mẹ ơi… híc híc… Chị Tiểu Hỉ… chị diễn “Người điên” hả? Giống lắm luôn ý! Há há há…
- Hài quá… Chị diễn đạt cực luôn! Em bịt chặt miệng rồi mà tụi nó cứ phụt ra cười kìa.
Nhìn bọn nhóc ôm nhau cười không dứt, còn không tiếc lời khen: “Chị diễn đạt cực luôn”, cô chỉ muốn đưa tay bóp cổ chúng.
- Chị mày không phải đang diễn hài đâu, cái lũ “sửu nhi” này. Trời ơi là trời…! Còn cười nữa chị cho nếm “ưng trảo công” đấy nghe chưa.
Cái chiêu “Ưng trảo công” mà Khả Ngân vừa nói, cũng đủ hù dọa được bọn trẻ. Chúng chẳng biết cái món “Ưng trảo công” ấy ra sao, chỉ nghe lời hăm dọa ấy xuất phát từ miệng Tiểu Hỉ, một nữ võ sư mang Hồng đai, đủ khiến tụi nó im bặt.
- Có chuyện gì mà ồn ào thế mấy đứa? Không ở trong phòng tập, chạy ra đây làm gì?
- Chúng con chào thầy ạ!
Một giọng nam trầm ổn vang lên nhắc nhở, đám môn sinh nhóc vội cúi người hành lễ, rồi kéo nhau đi về hướng phòng tập. Bá Thiện hướng ánh mắt tròn xoe nhìn Khả Ngân: Mái tóc đen dài xù lên như mớ tơ rối, mồ hôi chảy lem nhem khắp khuôn mặt, đôi mắt vẫn còn hằn lên tia phẫn nộ.
- Còn em, đang làm trò gì vậy?
Khả Ngân không trả lời câu hỏi của Bá Thiện, ánh mắt cụp xuống, cánh tay buông thõng vô lực, cô gái cất giọng uể oải:
- Đại sư huynh… muội phát điên lên mất!
Thấy bộ dạng thảm hại của Khả Ngân, ánh mắt Bá Thiện cũng trở nên khẩn trương.
- Sao thế? Tiểu Hỉ, em gặp chuyện gì? Hay… em bị đau ở đâu hả?
Bá Thiện vừa dứt câu, Khả Ngân đã nhào tới, ánh mắt vừa rồi còn ủ rũ giờ đã trừng trừng nhìn thẳng vào mặt anh.
- Bá Thiện, anh có biết không? Em đang hết sức chuyên tâm tập luyện cho cảnh quay quảng cáo chiều nay. Em phải vào vai một cô gái chơi thể thao mạo hiểm, cô ta nhào lộn trên không với đôi giày partin, rồi đáp xuống như một nàng tiên trên máng trượt, nụ cười chiến thắng làm sáng bừng cả không gian… Thế mà… thế mà…
Khả Ngân cất giọng sang sảng, cô nói một thôi một hồi, rồi lại lắp ba lắp bắp, mặt Bá Thiện ngơ ngác hỏi dồn.
- Thế mà… làm sao? Có chuyện gì? Em nói tiếp xem nào!
- Bọn nhóc ấy, chúng khen em diễn… “Người điên” rất đạt, còn ôm nhau cười như điên, làm như chúng vừa xem vở hài kịch rất đáng cười ấy!
Vừa nói, Khả Ngân vừa đưa tay hất hất mấy lọn tóc rối phất phơ trước mặt, bàn tay nhỏ lấm lem vì mấy màn nhào lộn, cứ thoải mái lau lau, quệt quệt những giọt mồ hôi trên má. Nhìn khuôn mặt của cô bây giờ, cộng với những gì cô vừa kể, khiến Bá Thiện hiểu ra sự tình. Khuôn mặt nghiêm nghị của vị quản giáo “Trường trung học nội trú dành cho học sinh cá biệt”, cũng không nhịn được phải bật cười.
- Ra là vậy!
Bá Thiện tủm tỉm cười, dán ánh mắt thích thú vào khuôn mặt nhem nhuốc của Khả Ngân.
- Đến sư huynh cũng cười muội nữa kìa! Vậy thì đúng rồi, lũ nhóc kia nói không sai, mình diễn chuẩn “Người điên” rồi còn gì. À… hà… làm sao bây giờ? Sắp đến giờ rồi!
- Để ta giúp muội tập, được không?
Đang vò vò mớ tóc bù xù trên đầu, mắt cô gái sáng lên khi nghe lời đề nghị của Bá Thiện.
- Được, được… được quá đi chứ! Huynh có kinh nghiệm mà đúng không? Huynh từng giành huy trương vàng toàn thành, môn võ cổ truyền. Tâm trạng của huynh lúc ấy, chắc giống với hình tượng em đang tìm.
- Em trượt partin rất giỏi rồi, còn nhào lộn với người học võ như chúng ta thì đơn giản thôi. Giờ em chỉ cần tập về biểu hiện nét mặt, thể hiện tâm trạng của người chiến thắng nữa là ô kê!
- Ờ nhưng mà…
Khả Ngân lại bỏ lửng câu nói, nét mặt đang tươi tắn bỗng chùng xuống. Thấy biểu hiện của cô có vẻ gì đó thất vọng, Bá Thiện gặng hỏi:
- Nhưng mà làm sao? Chẳng lẽ, còn có chuyện gì khiến em lo lắng?
- Em chỉ đóng thế đoạn nhào lộn thôi anh ạ! Còn… cái vụ hình ảnh… có lẽ do diễn viên chuyên nghiệp đảm nhận rồi! Nhưng em vẫn muốn tập thật tốt cả vẻ mặt nữa anh ạ, như vậy…
- Không sao. Dù không là diễn viên chính, thì em cũng nên hoàn thành tốt vai diễn của mình chứ, đúng không!
Bá Thiện được sư phụ là ông nội của Khả Ngân, nhận làm đệ tử và cho ở lại võ đường từ nhỏ, trước cả khi Khả Ngân chuyển đến. Hai người thân thiết như anh em ruột thịt, anh hiểu rõ hoàn cảnh của cô khi ấy và cũng biết cô yêu thích nghề diễn như thế nào. Bởi vậy, dù Khả Ngân bỏ giở câu nói, anh vẫn biết cô muốn nói điều gì.
- Chiều nay anh sẽ tháp tùng em đến chỗ quay nhé, được không?
Ánh mắt lấy lại vẻ lấp lánh đầy hào hứng, khuôn mặt còn lem luốc những vệt bụi cũng rạng rỡ hẳn lên. Khả Ngân vui vẻ gật đầu, đáp lại lời đề nghị của Bá Thiện.
Chiếc Charly màu xanh da trời, trên lưng cõng một anh chàng cao lớn, phía sau còn có một cô gái, họ mải miết nói cười. Chiếc xe lọt thỏm giữa dòng người tấp nập, giữa con đường đầy bụi, còn có những “ổ voi”, “ổ rồng” nằm trình ình dọa dẫm, những chiếc xe bồn, xe công thi nhau gầm rú, bấm còi inh ỏi. Đây là con đường lớn từ khu chế xuất Tân Thuận, chạy ra bến cảng, các loại xe quá khổ, quá tải chạy rầm rầm suốt ngày đêm.
Công ty quảng cáo Tầm Nhìn Việt, nơi cô có cảnh quay hôm nay, nằm ở Q1, khu trung tâm của thành phố Hồ Chí Minh. Qua khỏi cây cầu lớn, bên này là một thế giới hoàn toàn khác.
Những tòa cao ốc cao ngất ngưởng, bóng loáng như pha lê. Những nhà hàng được trang hoàng như những cung điện, lộng lẫy, sang trọng. Những con đường cũng khác, chúng được giữ vẹn nguyên lớp nhựa bóng láng, không có bóng dáng của bụi rác. Những hàng cây xanh cổ thụ thẳng tắp, tỏa bóng mát trên những vỉa hè lát gạch…
Chỉ cách nhau hơn chục cây số, mà hình ảnh trung tâm thành phố cho người ta cái cảm giác: Đây, là một thành phố của Mỹ, của Anh hay của một nước châu Âu nào, không phải Việt Nam.