Chương 11: Ngươi có biết ta sao?
Một đêm trời sáng, ánh trăng len lỏi qua từng tán cây, tỏa bóng xuống mặt đất, gió nhẹ thổi, tóc nữ nhân bay trong gió thơm mùi túc anh, làm tim ai xao xuyến cùng rung động.
Nam nhân đứng phía sau nàng không hề cử động, ánh nhìn nữ nhân nồng đậm ý, âm thanh trầm thấp vang lên:
“Ngày mai là Trung thu, ta cùng ngươi đi xem hoa đăng, có được hay không?”
“Hoa đăng?” Vi Khúc Dung hơi ngạc nhiên, nàng quên mất rằng ngày hội Trung thu tại nơi này thường được tổ chức rất nhộn nhịp, người lớn trẻ nhỏ đều thi nhau đi xem hoa đăng, thả những ước muốn bình thường nhất xuống dòng nước, để những gì tốt đẹp tồn tại cùng thiên nhiên. Đây dường như cũng là dịp cho những đôi trai gái lại cùng nhau hò hẹn, thề ước.
“Ta muốn về thăm phụ thân.” Nữ nhân lên tiếng, đêm Trung thu, chắc là phụ thân sẽ nhớ mẫu thân nàng lắm, ngày xưa, hai người cũng từng hò hẹn thề nguyền dưới trăng, hai người yêu nhau như thế, lại cách biệt âm dương, chắc phụ thân sẽ rất nhớ.
“Thăm phụ thân?” Độc Cô Nhạc lặp lại, từ khi lấy hắn, nàng không biết đã về nhà bao nhiêu lần, lại vẫn muốn về.
“Ta cùng ngươi đi! Ta phải tham kiến nhạc phụ.” Nam nhân lại nói, hắn biết trong triều có Vi Nhân cùng tể tướng là trung thần, hắn cũng luôn muốn gặp mặt ông, hôm nay lại là hiền tế, làm sao lại không về thỉnh an được.
Lời vừa nói ra, Vi Khúc Dung đã nhìn hắn không chớp mắt. Nàng có cần nhìn như thế không a? Làm cho hắn ngại ngùng a.
****
Ngày mới lại sang, từ sớm Vi Khúc Dung cùng Xuân Hoa, Y Nguyệt đã chuẩn bị xuất phát quay về Vi phủ. Đợi thật lâu cũng không thấy nam nhân đâu. Hắn chỉ nói vậy ư? Làm sao hắn có thể cùng nàng thỉnh an phụ thân. Không biết vì lẽ gì, nàng cũng lại chờ hắn.
Cảm thấy nực cười, Vi Khúc Dung quyết định trở về một mình, vừa chuẩn bị lên xe liền thấy một chiếc xe ngựa sang trọng khác chạy đến ngay bên cạnh xe của nàng. Trên xe, bước xuống trước là Tiểu Hoàn, sau đó là Vi Khúc Nhan cùng Vi Khúc Tinh, người cuối cùng là Vi Nhân.
Vi Khúc Dung ngạc nhiên, chưa kịp nói gì thì đã nhìn ra được sau phụ thân nàng, vẫn còn một người chưa xuống, đó không ai khác là Độc Cô Nhạc.
Vi Khúc Nhan nhìn thấy tỷ tỷ, nhanh chóng vui mừng chạy đến ôm chầm lấy. Hôm nay là Trung thu, vốn cứ ngỡ tỷ tỷ sẽ quay về nhà cùng ăn cơm đoàn tụ với nàng và phhụ thân, không ngờ sáng sớm nam nhân đã đến thỉnh an cha, hai người cùng nhau nói chuyện một hồi lâu lại cùng cả nhà lên xe ngựa sang trọng quay về đây.
Cả gia đình vào phủ, vừa đi vừa nói chuyện thật vui. Vi Nhân cùng Độc Cô Nhạc nói chuyện rất hợp. Gia nhân trong phủ nhanh chóng dọn bữa sáng lên. Cả nhà cùng nhau ăn, làm Vi Khúc Dung cảm thấy thật ấm áp cùng ngạc nhiên, nam nhân này lại vì cái gì vì nàng làm nhiều chuyện như thế.
Vốn dĩ Vi Nhân không muốn đến phủ vương gia, nhưng vì Độc Cô Nhạc rất có thành ý, hơn thế nữa, hắn còn muốn Vi Nhân cùng nữ nhi đến phủ tham quan, coi hắn như người nhà. Nhà hắn cũng là nhà của Vi gia bọn họ.
****
Vườn hoa.
Sau bữa sáng, Vi Khúc Dung cùng cha đi dạo, giao cho Y Nguyệt cùng Xuân Hoa nhiệm vụ dẫn muội muội đi tham quan vương phủ, nam nhân còn có việc phải làm nên đã rời đi.
“Dung nhi! Con lấy được nam nhân như thế thật tốt. Ta luôn lo rằng con ở đây không tốt, cứ nghĩ con chỉ là ra vẻ hạnh phúc cho ta yên lòng, hôm nay thấy được phu quân con không ỷ quyền thế, lại rất biết chừng mực cùng tôn trọng người khác, ta thật rất vui.” Vi Nhân nói, ông trước nay luôn mong con gái hạnh phúc, đến bây giờ nàng như thế này, ông đã mãn nguyện rồi.
“Phụ thân, hắn đối với con rất tốt, người chớ lo lắng. Hôm nay là Tết trung thu, nữ nhi vốn muốn về thăm người cùng muội muội, cũng không ngờ hắn lại đưa người đến, như vậy cũng tốt, gia đình ta cùng nhau đón trăng rằm thật vui.” Vi Khúc Dung khẽ cười, nàng hy vọng chỉ có như thế, hy vọng cha vui vẻ và hạnh phúc đến hết đời.Ở tại nơi này dù sao cũng chỉ có một mình nam nhân thật lòng tốt với nàng, làm sao nàng lại không thật lòng với ông.
****
Hoàng hôn vừa buông, xe ngựa xa hoa lại khởi hành chạy thẳng về Vi phủ. Mặc dù Vi Khúc Dung đã cố khuyên phụ thân nàng ở lại, nhưng ông kiên quyết quay về, ý định của ông, Vi Khúc Dung nào không rõ, ông là muốn cho nàng cùng tên Độc Cô Nhạc kia một cơ hội gần nhau, đêm trung thu, hai người phải cùng nhau đi xem hoa đăng.
Vi Nhân cùng những người khác đi rồi, nam nhân cũng đã quay lại, Vi Khúc Dung như cũ đứng trên cầu gỗ bắc qua hồ sen, trăng sáng vằng vặc, nàng đứng đó, bóng dáng cô độc biết mấy. Đã bao nhiêu khắc trôi qua, trời đã tối hẳn, nàng vẫn không hề động đậy, dường như đang nhớ đến chuyện gì đó, lại có lúc bi ai, có lúc vui vẻ vô cùng.
Một chiếc, hai chiếc, và cả một mặt hồ rộng dưới chân nở rộ ánh sáng bởi những chiếc đèn liên hoa, ánh sáng nhỏ cứ lập lòe, gợn sóng, tạo ra một khung cảnh mê người. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều liên đăng như vậy. Nhìn về hướng những ngọn đèn được thả, thân ảnh hắn ở đó, to lớn và đầy sức hút, một nam nhân thật sự đẹp, đẹp đến vô ngàn dưới ánh sáng bạc huyền ảo. Vừa nãy nàng không muốn đi xem thả hoa đăng, cũng không nghĩ nam nhân lại chuẩn bị nhiều đèn như vậy thả trong hồ này, hắn hà cớ gì phải nhọc công như thế?
“Ngày đó, ngươi cũng đầy suy tư như thế đứng dưới gốc anh đào trắng muốt, tạo cho người ta cảm giác yên bình cùng muốn bảo vệ.” Nam nhân đến bên cạnh nàng, âm thanh truyền đi sao lại nhẹ nhàng như thế? Vi Khúc Dung ngạc nhiên, không phải vì lời nói hắn nhẹ nhàng cùng tình cảm và vì trong lời nói đó, nàng nhận ra, hắn biết nàng từ lâu. Hắn là đã theo dõi nàng sao?
“Ngươi có biết ta sao?” Vi Khúc Dung lạnh lùng, câu này tuy là hỏi, nhung lại giống như ra lệnh hơn. Nàng muốn hắn trả lời thắc mắc của nàng.
Nam nhân môi vẽ nụ cười, đáp: “Ngày đó, tại phủ tướng quân, lúc ngươi bị đầu độc chết đi, sau đó không biết vì lí do gì lại sống, ta đã thấy ngươi, ở dưới gốc anh đào, thân ảnh trắng muốt, mong manh, nhẹ như làn mây, chỉ cần cơn gió mạnh có thể thổi bay mất. Giống như bây giờ vậy.”
Lời nam nhân vừa phát ra Vi Khúc Dung lại càng cảm thấy kinh ngạc, hắn chẳng phải bảo bản thân vừa đi chữa trị nơi xa xôi ngoài biên giới sao? Những chuyện như thế, sao hắn lại biết, còn biết rất tường tận.
“Làm sao ngươi biết những chuyện đó. Chẳng phải ngươi mắc bệnh nặng không ở trong kinh sao?” Nàng hỏi, nghi vấn hắn giả bệnh lại càng cao.
“Ta bị bệnh, đó là sự thật, sau khi đến thiếu lâm tự, bệnh tình cũng theo sự khổ nhọc cùng luyện tập khắt khe mà thuyên giảm. Ngày đó, ta đến phủ tướng quân, chủ yếu để gặp phụ thân ngươi, nhưng tìm hắn mãi không có, lại gặp được chuyện thú vị đó. Từ đó, chú ý đến ngươi.” Nam nhân giải thích, hắn lần đầu nói nhiều như vậy, chỉ muốn cho nữ nhân hiểu.
“Ngươi ra là đã biết ta từ trước.” Vi Khúc Dung nói, bây giờ nàng đã biết vì sao nhiều lần có cảm giác như bản thân bị theo dõi, thì ra là do hắn.
“Cũng có thể xem là như vậy, mà thôi, khoảnh khắc này đẹp như thế, ngươi hãy chuyên tâm một chút, đừng nói chuyện ngoài lề nữa.” Nam nhân nhìn hoa đăng đã được thả khắp hồ, ánh sáng đó, dường như có thể làm cho mọi vật dưới mặt nước kia thật rõ nét, ánh trăng cũng không chắc có thể sáng bằng. Bóng của hai người lăn dài trên mặt nước, khắng khít cùng yêu thương. Không biết đến lúc nào trái tim họ mới được như vậy.
****
Sau đêm hoa đăng, mọi vật trở về nguyên trạng của nó, Vi Khúc Dung cùng nam nhân ra phố. Nàng đối với hắn xưa nay chưa hề căm ghét hay yêu thích, chỉ cần hắn yên ổn, nàng cũng sẽ yên ổn. Hai người cùng với mấy nô tỳ, thị vệ bước đi trên phố với ánh mắt ngưỡng mộ của dân chúng, đúng là một cặp trai tài gái sắc a.
Hai người không để ý đến lời bàn tán của người dân, không biết như thế nào lại đi ngang qua một thanh lâu.
“Ây du, công tử này thật đẹp trai a, có muốn vào trong cùng mỹ nhân của chúng ta ca múa thâu đêm, cùng nhau đàm đạo nói chuyện không a?” Vừa thấy Độc Cô Nhạc ngang qua, tú bà kia đã nhanh nhẹn nói, bà ta nhìn ra được nam nhân tuấn tú này là con nhà quyền thế, nhìn y phục trên người cũng rất đáng giá rồi. Vừa lôi vừa kéo cũng không nhìn lại cạnh bên hắn là một nữ nhân cùng cực xinh đẹp, có nữ nhân như thế lại còn phải đến kỹ viện tìm hoa ư?
“Ô! Bên trong đó, có cái gì để đàm đạo chứ?” Vi Khúc Dung mở miệng, nam nhân này dù nàng không yêu thì hắn vẫn là người của nàng, lại dám dụ dỗ hắn vào trong chốn hoan lạc, muốn chết a.
“Cô nương xinh đẹp này, chuyện không liên quan đến ngươi a, ta là mời công tử này, nơi đây không đón tiếp nữ nhân. Nếu ngươi muốn biết, có thể bán mình vào đây sẽ rõ.” Tú bà nhìn đến nơi Vi Khúc Dung nói, cũng không nghĩ nàng lại xinh đẹp như vậy, trong lòng lại nổi lên tham lam, nếu nữ nhân xinh đẹp này có mặt trong lâu của bà ta thì không sợ bà không giàu lên nhanh chóng.
Lời nói phát ra lại không nhận thấy sắc mặt nam nhân khó chịu như thế nào, cả gan trước mặt hắn dụ dỗ phi của hắn đi làm kĩ nữ, thật có mắt như mù mà.
“To gan, dám dụ dỗ vương phi của ta? Muốn chết sao?” Độc Cô Nhạc lạnh lùng nói, cái thanh lâu nhỏ nhoi này là cái gì, động vào hắn thì không sao, lại dám động nữ nhân của hắn, muốn đóng cửa luôn ư?
“Vương phi? Người nói đây là vương phi sao? Trời ơi! Tiểu nhân có mắt như mù, xin người tha tội, xin vương gia, vương phi bớt giận.” Tú bà kia nhìn Vi Khúc Dung sợ hãi quỳ xuống, thì ra lại là vương gia cùng vương phi, tại sao không ngồi kiệu sang trọng, lại như thế mà đi ra ngoài a, làm bà ta nhận không ra được. Ngay từ đầu đã nghĩ hắn không phải người bình thường, không ngờ được là vương gia. Sự lạnh lùng cùng uy nghi trong lời nói hắn phát ra làm người khác run sợ, nếu biết đã không chọc vào hắn rồi. Bà cần yên ổn mà làm ăn cơ mà.
Nghe được đến đây Vi Khúc Dung cười nhẹ một cái, tú bà này cũng thật rất biết xu nịnh nhưng chọc giận nam nhân này, không biết kỹ viện này sẽ như thế nào. Nàng cũng không hứng thú xem kịch hay a, thôi thì làm chuyện cần làm, đến nơi cần đến. Nghĩ như vậy liền không quan tâm ai khác, thong thả mà bước đi, Độc Cô Nhạc cũng theo sau nàng, hắn rời đi, tú bà kia thở phào nhẹ nhõm, bà ta tự nhủ lần sau phải nhìn cho rõ hãy nói chuyện, miệng lại không ngừng tạ ơn rối rít.
****
Ngày sau đó, kỹ viện lớn nhất kinh thành đột nhiên đóng cửa, sự việc làm không ít người tỏ ra luyến tiếc, cũng không ít người vui sướng.
Buổi sáng, Vi Khúc Dung vừa định thức dậy liền bị kẻ phá đám nằm bên cạnh kéo trở lại giường. Hắn sao hôm nay lại thức dậy trễ như vậy. Vi Khúc Dung không nhìn hắn, xà nhi trong tay áo đã đi đâu mất, nàng nhớ ban đêm còn đặt nó trong tay áo, bây giờ lại không thấy.
“Xà nhi đâu? Ngươi sao lại không để ta thức dậy?” Vi Khúc Dung mở miệng, nhìn hắn, nam nhân này thật biết cách làm người khác mê đắm mà, đến ngủ cũng đồng thời đẹp như thế.
“Nó đang nằm cạnh ta. Ngươi hôm nay không cần thức sớm. Không có việc gì thì nằm lại với ta.” Nam nhân nói, không hề mở mắt, bộ dáng hắn ngủ ở trong mắt Vi Khúc Dung thật giống trẻ con.
Xà nhi nghe được mùi hương từ túi thơm, liền nhanh chóng bò đến bên Vi Khúc Dung. Nàng lại một lần nữa định xuống giường, lại bị nam nhân kéo lại.
“Ta cả ngày ở tại nơi này, ăn rồi lại ngủ, không có việc gì để làm, bây giờ đến việc đi dạo ngươi cũng không cho ta làm?” Vi Khúc Dung lại mở miệng, tên hồ đồ này thật đáng giận, sáng sớm đã muốn chọc nàng tức chết.
“Ta là muốn nuôi ngươi mập mạp một chút, như thế sẽ xinh đẹp hơn.” Nam nhân nói, hắn lâu nay vẫn nghĩ Vi Khúc Dung hơi gầy một chút, muốn làm cho nàng béo thêm một chút để xinh đẹp hơn.
“Ta lại chính là không muốn theo ý ngươi. Tự mình ngươi vỗ béo mình đi!” Vi Khúc Dung nhanh nhẹn xuống giường, đáp lời hắn. Nàng như thế này đã rất ổn, nếu mập thêm một chút, e là sẽ khó khăn trong tập luyện, mà hắn cũng rảnh hơi quá đi, khi không lại đi quản nàng. Nhìn lại nơi giường kia thì hắn đã mở mắt rồi, cặp mắt băng lãnh khó đoán đó lại đang nhìn nàng, cái nhìn không hiểu rõ ý.
“Ta như vậy đã đủ mê hoặc rồi.” Nam nhân tự tin nói, hắn thật rất mê hoặc, nhưng có cần tự tin vậy không a.
“Tự huyễn hoặc quá rồi a!” Vi Khúc Dung nói, bóng dáng mất dần sau cánh cửa, hắn thật là biết tự ca tụng bản thân.
Độc Cô Nhạc cũng thức dậy, lời của nữ nhân kia làm hắn phải bật cười, nàng thật là không mê mẩn hắn ư? Không thể là không có.
Tản bộ một chút, Vi Khúc Dung đến đại sảnh. Vừa ngồi vào bàn ăn, Độc Cô Nhạc cũng đã tiến lại ngồi bên cạnh, vừa nhìn gia nhân, nói:
“Chuẩn bị xe ngựa, ta cùng vương phi phải vào cung.”
Lời nam nhân nói như thông báo cho Vi Khúc Dung biết hôm nay hai người phải vào cung. Hắn vốn biết nàng không thích cung điện, nên mới làm như thế, nếu nàng phản đối, tự nhiên sẽ mở miệng. Lạ thay Vi Khúc Dung không có mở lời phản đối, cũng không có ý là không đi, chỉ chăm chú ăn điểm tâm.
Hai người dùng xong bữa, nhanh chóng lên xe, hướng hoàng cung mà đi. Vi Khúc Dung trên xe ngựa cũng không nói lời nào, yên ổn mà ngồi. Đến đoạn gần tới hoàng cung, nàng lại mở miệng:
“Dừng xe! Đến đây được rồi.”
Chiếc xe dừng lại, Độc Cô Nhạc còn chưa kịp hỏi thì Vi Khúc Dung đã xuống xe. Không ngờ nàng lại như vậy không nói với hắn lời nào mà xuống, nam nhân liền cũng xuống cùng.
Trước mặt hắn là đường rẽ lối ra ngoài thành, nàng sao lại dừng nơi này, không lẽ muốn ra ngoài thành?
“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi một mình vào hoàng cung, ta phải ra ngoại thành có việc.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi đi!” Nam nhân hỏi, cũng khẳng định sẽ không chiều theo ý nàng.
“Ta không nghĩ, ngươi nên vào cung, ta có việc của ta.” Vi Khúc Dung lại nói, nàng đâu cần hắn đồng ý.
“Ngươi ra thành làm gì? Lên xe. Ta cùng ngươi đi!” Độc Cô Nhạc không chần chừ lại kéo Vi Khúc Dung lên xe, nàng không hiểu hắn muốn làm gi, nhưng hắn đã không vào cung, chuyện đó không phải do nàng a.
Hai người trên xe ngựa lại im lặng không nói gì, một chốc, Vi Khúc Dung lại chỉ đường cho phu xe. Hai người cứ thế đi thật xa mà lại không biết đang đi đâu.
Ngựa hí, xe dừng đột ngột làm cho Vi Khúc Dung ngã vào trên người Độc Cô Nhạc. Hắn thuận tay ôm lấy nàng. Hai người xuống xe, một đoàn người áo đen đã ở trước mặt. Sát khí đằng đằng, có vẻ như muốn giết người.
Vừa bảo phu xe ở yên một chỗ, hai người không sợ hãi bước lên vài bước.
“Các ngươi là kẻ đã hẹn ta tại đây?” Vi Khúc Dung hỏi. Lạnh lùng khiến bọn người kia không khỏi khiếp sợ.
“Dù gửi thư không phải bọn ta, nhưng giết ngươi thì phải.” Một tên hống hách nói, có vẻ bọn chúng rất tự tin vào khả năng của bản thân.
“Ra là vậy sao? Thế trước khi ta chết, có thể nói xem kẻ nào muốn giết ta không?” Vi Khúc Dung ung dung hỏi thêm một câu. Bọn kia nhìn nhau, nàng ta dù sao cũng là nữ nhân cực kì xinh đẹp, dù bọn chúng đã nhận tiền liền phải ra tay, nhưng trước khi chết, mỹ nhân cũng chỉ muốn biết người giết mình để trình báo với diêm vương gia thôi. Bọn chúng như thế chẳng lẽ lại không cho nàng toại nguyện.
“Ngươi đã sắp đi chầu diêm vương, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, kẻ có ý muốn giết ngươi chính là tên Lưu Gián, quan nhất phẩm của triều đình. Ngươi nữ nhân xinh đẹp, lại đi chọc vào hắn làm gì, tên đó cáo già xảo trá, làm sao lại có thù không trả được. Thật đáng tiếc.” Một tên lại nói, không biết rằng bản thân kẻ sắp chầu trời là hắn.
“Đa tạ ngươi đã thương xót, bây giờ các ngươi hoàn thành nhiệm vụ được rồi.” Nữ nhân vừa dứt lời, bọn người kia chỉ kịp tiến thêm hai bước, đã ngã ra đất, toàn bộ bị một nhát cắt sắc đứt cổ. Nam nhân ra tay quả là hiểm độc cùng nhanh nhạy.
Hai người quay lại xe ngựa, tên Lưu Gián kia hôm nay to gan dám ám hại nữ nhân của hắn, sau này, nhất quyết sẽ không được yên ổn mà sống.
****
Mấy hôm sau, nữ nhi của Lưu gia ra phố, bắt gặp một nam nhân tuấn mỹ, tự nhận bản thân là Hàn vương gia. Có tình ý với nàng. Nữ nhân cơ hồ nắm bắt cơ hội, nhanh chóng quay về nhà, yêu cầu cha nàng tâu với hoàng thượng.
“Phụ thân! Người tin nhi nữ, đó đích thị là Hàn vương gia. Hắn gặp nữ nhi trên phố, tình ý thâm sâu, ngỏ lời muốn cưới con. Người xin hãy tấu với hoàng thượng.”
“Nữ nhi! Con đâu phải không biết, Hàn vương gia kia là phu quân của Vi Khúc Dung. Nàng ta như thế, làm sao lại có thể cho con vào phủ. Hơn nữa, ta không tin Độc Cô Nhạc lại yêu thích con.” Lưu Gián nói, hắn bao lâu nay luôn đa nghi đề phòng như thế, đối với con gái, lại cần bảo dưỡng cho tốt.
“Phụ thân! Người nói vậy là chê bai nữ nhi không bằng ả kia sao? Làm sao hắn lại không thể chú ý con?” Lưu Phúc Tinh giận dỗi nói, phụ thân của nàng, sao lại có thể xem thường nàng như thế?
“Ta tất nhiên không có ý xem thường con, nhưng Hàn vương gia lâu nay nổi tiếng là kẻ lạnh lùng, trong người lại luôn mang bệnh nặng, rất ít khi ra ngoài, con gặp được hắn như vậy không phải là quá trung hợp sao? Trong này chắc chắn có ẩn tình.” Nam nhân giải thích, chỉ mong nữ nhi của hắn hiểu, nếu đích thị kẻ đó là Hàn vương gia, lại còn mê thích nữ nhi hắn thì thật rất tốt, nhưng chỉ sợ có kẻ giở trò, đó lại có thể là Vi Khúc Dung.
Lưu Phúc Tinh suy nghĩ một chút, lại gật gật đầu, nhưng tâm lại không cam chịu, nàng nhất định tìm hắn, lại một lần nữa bảo hắn xin hoàng thượng ban hôn.
Ban đêm, nữ nhân viết thư vào giấy trắng, mang vào chân bồ câu, thả bay đi.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Phúc Tinh đã rất sớm mà đi ra ngoài, chỉ là buổi sáng lo lắng người có nhận được thư không mà không ngủ tiếp được, vừa thấy bồ câu bay lại, liền nhanh chóng ra ngoài, tất nhiên là dấu giếm Lưu Gián, nếu hắn biết, làm sao có thể để nàng đi.
****
Rừng trúc cách xa kinh thành vài dặm.
Một nam nhân tuấn tú, thân ảnh trắng tỏa hào quang, đứng bên cạnh là một nữ nhân thanh mảnh, xinh đẹp, ánh mắt lại luôn tồn tại sự cạnh tranh cùng ganh ghét, nhìn nam nhân trìu mến.
“Người có thật yêu thích ta?” Lưu Phúc Tinh hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ cùng nũng nịu.
“Sao nàng lại hỏi như thế? Nếu không yêu thích nàng, ta hà cớ gì lại gặp nàng tại đây.” Nam nhân trả lời. Lạnh lùng cùng sủng nịnh vài phần.
“Nếu yêu thích ta. Tại sao không thôi ả nữ nhân kia, lấy ta về làm phi.”
“Nàng đâu phải không biết, nàng ta là do hoàng thượng ban cho, làm sao nói thôi là thôi. Ta yêu thích nàng, sau khi lấy nàng về, liền sủng hạnh một mình nàng. Bỏ nàng ta qua một bên.” Nam nhân nói, ôm nữ nhân vào trong lòng. Thật không thể tin bản thân lại nói được những lời đáng khinh thường này, chủ nhân thật là biết hành hạ hắn a.
Nữ nhân nghe được, lại càng nép vào lòng hắn, hai người như thế ân ái hoan lạc trong căn nhà bên núi trúc kia.
Sau khi quay về, Lưu Phúc Tinh lại càng cương quyết khẳng định kẻ đó là vương gia, lại càng muốn phụ thân nàng xin hoàng thượng ban hôn. Lưu Gián mặc dù đồng ý, nhưng lại rất rõ thánh chỉ hoàng thượng ban ra, đến trưởng công chúa ngày đó, còn bị Vi Khúc Dung làm cho sống không bằng chết, nữ nhi của hắn, nếu thật sự được vương gia yêu mến, có lẽ sẽ không giống như ả muội muội của hoàng thượng kia, nhưng nếu không được, nàng có thể sẽ chết thảm hơn.
****
Buổi sáng thượng triều, trước khi đi, nhi nữ lại căn dặn hắn nhất định phải bẩm với hoàng thượng để nàng nhanh chóng vào phủ vương gia.
Sau khi các quan viên triều thần bẩm báo tình hình, dâng tấu chương, Lưu Gián đứng giữa triều, tấu:
“Khải bẩm hoàng thượng! Nữ nhi của thần cùng Hàn vương gia, tình cờ gặp nhau trên phố, có tình ý với nhau, thật rất tâm đầu, xin người cho phép ban hôn, gã nữ nhi của thần vào làm thiếp Hàn vương phủ.” Vì nữ nhi của hắn, đành mất mặt tấu thêm một lần vậy.
“Nữ nhi của ngươi cùng điệp nhi Độc Cô Nhạc ư? Có chuyện như thế sao? Tại sao ta không nghe Nhạc nhi bẩm tấu?” Hoàng thượng cùng các quan viên khác ngạc nhiên, những kẻ theo Lưu Gián trước đây, nhiều lần nhìn ra hắn mưu kế sụp đổ, đã không còn theo hầu, hiện giờ lại nghi ngờ tên này bịa chuyện.
“Thưa đích thị có ạ. Người có thể triệu Hàn vương gia vào hỏi rõ.” Lưu Gián một mực khẳng định, ấy thế là Độc Cô Nhạc lại được truyền vào cung.
“Điệp nhi thỉnh an hoàng thúc. Không biết người triệu ta vào cung là có việc gì?” Giữa đại điện, nam nhân người đầy khí chất cúi chào hoàng thượng. Hắn nhìn tên họ Lưu bên cạnh, không biết là đãcó chuyện gì.
“Ta nghe nói, con cùng Lưu tiểu thư tâm đầu ý hợp, muốn rước nàng về làm thiếp. Chuyện đó có thật hay không?” Hoàng thượng từ tốn hỏi, hắn biết nam nhân thích nhất là phu nhân ở trong phủ của hắn, hôm nay nghe được tên Lưu Gián nàyở nơi này nói nhăng cuội, vẫn phải xác thực cho đúng.
******